Truyện:Bệnh Sủng - Chương 133

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 133
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

"Việc này không liên quan đến bà. Bạn bè không nên xen vào" Giản Chính Dương lập tức trừng mắt nhìn Đại Tây, nếu không phải do bà ta rủ Tiểu Thố đi ra ngoài, thì hôm nay Tiểu Thố đã đi đến công ty cùng anh, hai người hẳn là nên ngọt ngào ân ái mới phải.

"Giản, Thố không phải là đồ vật cậu chiếm hữu cho riêng mình, con bé có quyền được kết bạn."

"Bà có ý gì?" Mặt Giản Chính Dương đen lại.

"Tôi cảm thấy cậu quản quá rộng, ghen tuông quá nhiều, cậu như vậy, Tiểu Thố sẽ rất mệt mỏi."

"Mợ..." Tiểu Thố ra hiệu Đại Tây đừng nói nữa, không thấy sắc mặt của Giản Chính Dương sắp đen như đít nồi rồi hay sao.

"Em cũng nghĩ như vậy hả?" Giản Chính Dương càng tức Giản, giọng điệu càng bình tĩnh.

Bị anh bình tĩnh nhìn như vậy, Tiểu Thố có chút hoang mang, "Chính Dương, chẳng qua là mợ tùy tiện nói một chút thôi, anh đừng tức Giản."

"Vậy có nghĩa là em không có nghĩ như vậy?"

"Em... vâng." Một chút do dự, Tiểu Thố gật đầu.

Nhưng chình vì một chút do dự này lại khiến Giản Chính Dương vô cùng bất mãn, "Anh đang gạt ai, em cũng nghĩ như vậy, em bắt đầu chán ghét anh có phải không?"

Tiểu Thố kinh ngạc, nhìn anh, "Em không có nói như vậy."

"Nhưng em nghĩ như vậy."

"Không có."

"Có."

Thấy Giản Chính Dương đang ép Tiểu Thố vào đường cùng, Đại Tây không nhìn nổi nữa, "Giản, cậu đang làm gì vậy, tại sao lại ép Tiểu Thố, không cho cậu được phép đối xử với con bé như thế này, con bé là con người, cho dù là chán ghét, con bé cũng có quyền lợi của mình, cậu dựa vào cái gì mà giống như đang thẩm tra tội phạm vậy?"

Tiểu Thố kêu mình một tiếng mợ, là thân thích phía mình, bỏ qua tầng quan hệ này, những năm gần đây, bởi vì Tiểu Thố thường xuyên khuyên Cừu Tần, trọng tâm của Cừu Tần dần dần thay đổi từ công việc sang gia đình, để cho tình cảm của mình và Cừu Tần càng ngày càng tốt hơn, mà sống chung với nhau mấy năm qua, ADA không ở bên cạnh mình, bà ta liền xem Tiểu Thố như con gái mà yêu thương, dĩ nhiên là không thích cách Giản Chính Dương dồn ép Tiểu Thố quá như vậy.

"Chuyện này là chuyện của tôi và cô ấy." Nghĩ đến việc mình cùng lắm chỉ mới rời đi được hai tiếng đồng hồ, liền có đàn ông đến gần Tiểu Thố, mà lúc này cô còn ấp a ấp úng trả lời, thậm chí còn bắt đầu chán ghét mình, nói không chừng đến một ngày nào đó liền xa cách mình, không được, anh tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra, nắm tay Tiểu Thố càng lúc càng chặt hơn.

"Về nhà với anh, sau này, không cho phép em rời khỏi anh nửa bước."

"A, tay của em..." Tiểu Thố kêu lên vì đau.

"Cậu là đang muốn giam cầm con bé sao, tôi nói cho cậu biết, chúng tôi sẽ không cho phép." Đại Tây vừa nghe liền bất mãn, thấy Tiểu Thố kêu đau, liền tiến lên giúp đỡ, "Cậu buông con bé ra, cậu làm con bé đau."

Giản Chính Dương lo lắng Tiểu Thố sẽ rời khỏi mình, lúc này lại cảm thấy Đại Tây mỗi giây mỗi phút đều muốn tách hai bọn họ ra, cho nên nhất thời đối với Đại Tây đang ngăn ở giữa vô cùng đề phòng, "Cô ấy là của tôi, không cho phép bất kỳ ai tách chúng tôi ra, bà đi rai đi."

"Cậu buông ra."

"Bà đi ra."

"Cậu buông ra... A." Trong lúc hai người đang tranh Giảnh, Giản Chính Dương tức Giản, dùng sức đẩy Đại Tây ra, kết quả Đại Tây không đứng vũng trên giày cao gót, lập tức lùi lại.

"Mợ!" Tiểu Thố đang định bảo hai người dừng lại, kết quả phát hiện xảy ra việc ngoài ý muốn, nhất thời hoảng sợ, muốn tiến tới kéo bà ta lại, nhưng Giản Chính Dương ôm chặt mình trong ngực không thể nhúc nhích được, lại nhìn lại, thì thấy Đại Tây Quay đang ngã xuống lòng đường, mà đúng lúc này, một chiếc taxi chạy tới, đột nhiên Tiểu Thố sợ hãi hét thật to.

"Mợ!"

"A!" Đại Tây ngã xuống đất, cùng lúc đó, tiếng phanh gấp sắc bên của một chiếc xe taxi vang lên, "Bà không sao chứ, này, chuyện này không liên quan đến tôi, là do ba lao ra, mọi người chắc hẳn sẽ làm chứng cho tôi."

"Anh buông ra." Tiểu Thố dùng sức đẩy Giản Chính Dương ra, chạy về phía Đại Tây, "Mợ, mợ có sao không, đừng làm con sợ, mợ."

Bởi vì sợ hãi, cho nên giọng nói đã mang theo tiếng khóc, thậm chí ngay cả tay chân cũng đều phát run.

Tiếng kêu của Tiểu Thố đánh thức Đại Tây, có chút kinh hãi nhìn chiếc xe cách mình không quá 0, 01 cm, cảm thấy tính mạng của mình thật lớn, vỗ về Tiểu Thố,

"Mợ không sao."

"Mợ mau ngồi dậy đi." Tiểu Thố nghe Đại Tây nói không sao, liền vội vàng kéo bà ta dậy, "Có cảm thấy đau ở đau không, có khó chịu chổ nào không? Cho cháu nhìn xem."

"Không sao không sao." Đại Tây kiểm tra mình một chút, cũng chỉ có một bàn tay bị trầy xước lúc ngã xuống đất, không có chổ nào bị thương nữa, thật sự vẫn là mạng lớn.

Sau khi xin lỗi người tài xế taxi đang hoảng sợ không kém, bảo anh ta rời đi, Tiểu Thố muốn đưa Đại Tây đến bệnh viện để sát trùng, nhưng Đại Tây lại tỏ ý không có vấn đề gì cả, "Không có việc gì đâu, vết thương nhỏ này không đáng gì cả, đừng lo lắng, đã có khử trùng ở nhà rồi, mợ về nhà sát trùng là ổn thôi."

"Được." Tiểu Thố gật đầu một cái, "Chúng ta nên trở về thôi, hôm nay không đi dạo nữa, con phải nhìn người sát trùng vết thương mới được."

"Được." Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Tiểu Thố, Đại Tây mỉm cười đi theo Tiểu Thố về nhà.

"Mợ, thật sự xin lỗi." Vào lúc Tiểu Thố sát trùng vết thương cho Đại Tây, nhìn tay Đại Tây với vẻ đầy áy náy, nghĩ đến việc bà ta suýt chút nữa thì bị xe cán qua, cảm thấy cả người lạnh như băng.

"Đứa nhỏ ngốc nghếch, chuyện không liên quan đến con, đừng có áy náy, con thấy mợ của con sắp mạng lớn mà, đây không phải là không có việc gì hết hay sao." Đại Tây thực sự rất sợ hãi, nhưng mà nhìn bộ dạng của Tiểu Thố, không thể để cho cô càng thêm cảm thấy tội lỗi và khó chịu hơn, vì vậy chỉ có thể an ủi cô.

"Hay là con gọi điện cho câu, bảo cậu quay về chăm sóc mợ nha."

"Đừng, ông ấy còn đang làm việc, mợ cũng không phải là con nít, chẳng qua là vết xước ngoài da thôi, thật sự không có việc gì đâu."

"Vậy thì mợ, mấy ngày nay mợ đừng nên động vào nước."

"Được rồi, nếu mợ nấu ăn thì mợ sẽ mang bao tay."

"Vâng, còn có..."

Lại dặn dò một lúc sau, Đại Tây đều nhất nhất đồng ý, trước sự bảo đảm một lần nữa của bà ta, Tiểu Thố mới đứng dậy rời khỏi nhà bà ta.

Từ đầu đến cuối, cũng không thèm nhìn tới Giản Chính Dương dù chỉ một lần, mà Giản Chính Dương cũng không nói một lời nào, chẳng qua chỉ là lẳng lặng đi theo phía sau Tiểu Thố, nhìn thấy Tiểu Thố rời đi, liền thấp giọng nói xin lỗi Đại Tây một tiếng, rồi cũng vội vàng đi theo.

Nhìn bóng dáng của hai người, Đại Tây lẳng lặng nhìn một lát, hai đứa nhỏ này, chuyện lần này, sợ là sẽ có ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ, thật sự không có nghĩ đến việc Giản Chính Dương sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhưng mà, dọa anh một chút, để cho anh kiềm chế lại một chút cũng không sao, tính chiếm hữu của anh đối với Tiểu Thố thật sự đã đạt đến mức khiến người ta cảm thấy khiếp sợ rồi. Tranh thủ thời Giản này khiến anh cảm thấy có lỗi, coi như là tạo một ngòi nổ, để cho Tiểu Thố trao đổi một chút với anh thật tốt, có thể sẽ làm cho thái độ của anh cải thiện hơn.

Ý tưởng của Đại Tây vô cùng đẹp đẽ, nhưng mà bà ta lại quên rằng, Giản Chính Dương chính là không có đi theo lẽ thường, những năm này, sự cưng chiều của anh dành cho Tiểu Thố đều bị mọi người nhìn ra, nhưng tất cả cưng chiều đều được tạo nên từ chính sự phụ thuộc của anh, không có sai khi anh đối với Tiểu Thố là cưng chiều vô hạn, nhưng sự phụ thuộc của anh vào Tiểu Thố cũng đã đạt đến mức trước nay chưa từng có, mấy năm cuộc sống hôn nhân, cũng không có làm giảm đi phân nữa tình yêu của Giản Chính Dương dành cho Tiểu Thố, ngược lại, càng ngày càng sâu đậm, thế giới của anh, chỉ có Tiểu Thố, những người khác, ngay cả Giản Tình, cũng chỉ chiếm một vị trí xíu xiu, mà trong tim Tiểu Thố, trọng tâm đang dịch chuyển, có quá nhiều người, điều này khiến cho anh hoảng sợ, anh lo lắng một ngày nào đó, Tiểu Thố không phải không phải là anh thì không thể, nhưng anh, không phải là cô thì không thể.

Vì vậy, anh mới trở nên càng ngày càng cưng chiều Tiểu Thố, cố gắng làm cho cô hiểu rằng trên đời này, chỉ có anh mới có thể dành cho cô một tình yêu mãnh liệt như vậy, mà đồng thời, anh cũng sẽ càng ngày càng lệ thuộc, bám dính Tiểu Thố, trừ phi là ở nhà, chỉ cần là đi ra ngoài, nơi nào có Tiểu Thố, nhất định là sẽ có Giản Chính Dương.

Giống như lời Đại Tây nói, độ bám dính người như này, đã không còn bình thường nữa, Tiểu Thố xem như là người trong cuộc, thì làm sao có thể không để ý đến những lời Đại Tây nói về vấn đề này, cô cũng không phải là chưa tùng thử khơi thông, những mỗi lần khơi thông đều thất bại, mà mấy năm qua, cũng không phát sinh việc gì lớn, mấy lần khơi thông sau đó của cô, cô biết cho dù có khơi thông cho anh cũng thất bại, cho nên dứt khoát liền để thuận theo tự nhiên.

Tiểu Thố chỉ cho là đây là do tính cách của Giản Chính Dương chi phối, nhưng mà, cô vẫn chưa bao giờ đi tìm bí mật sâu kín nhất trong nội tâm của Giản Chính Dương, cùng với việc tu dưỡng nâng cao bản thân, mặc dù Tiểu Thố đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng mà người ta thường hay nói phụ nữ ba mươi không có ai giống hoa loa kèn, ngược lại là giống như hoa mẫu đơn, cái này đồng nghĩa với việc cô đi ra ngoài rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác giới, có thể cô không để ý, nhưng mà Giản Chính Dương lại để ý, điều đó khiến cho anh cực kỳ khó chịu, một bên thì anh thích Tiểu Thố càng ngày càng xinh đẹp, một bên thì lại lo lắng việc xinh đẹp như vậy như vậy thì sẽ bị người khác thương nhớ, hoặc là có một ngày nào đó sẽ rời xa anh, cho nên cảm giác an toàn trong lòng, càng ngày càng trở nên không có.

Hai người trở về nhà trong im lặng, vẻ mặt trông không được tốt lắm, Cừu Quốc Vinh đang đọc báo trong phòng khách, những người khác cũng không biết đang đi đâu, Tiểu Thố gật đầu với Cừu Quốc Vinh một cái,

"Ông ngoại."

"Ơ, sao về sớm như vậy, mợ cháu đâu, không có đi cùng các cháu sao?"

"Không ạ, mợ ấy về nhà rồi." Tiểu Thố lắc đầu một cái, thỉnh thoảng Cừu Quốc Vinh và Nhiếp Tiểu Phương cũng sẽ đến ở nhà Cừu Tần một thời Giản ngắn, "Cháu mệt rồi, lên trên nghỉ ngơi đây ạ."

"Ừ." Cừ Quốc Vinh gật đầu một cái, nghĩ thầm là Tiểu Thố có chút không thoải mái, sắc mặt có thể là không tốt lắm.

Ánh mắt Giản Chính Dương chăm chú nhìn chằm chằm theo bóng lưng Tiểu Thố, theo sát phía sau.

Tiểu Thố lên lầu, đặt đồ xuống đất, có chút mệt mỏi ngồi xuống sô pha, nhìn thấy Giản Chính Dương đi vào đóng cửa lại, nhắm hai mắt lại, cảnh tượng Đại Tây bị xe hơi tông lại hiện ra, vô cùng sợ hãi, hôm nay thật may là không có chuyện gì xảy ra, nếu như xảy ra chuyện gì, sợ rằng cô sẽ cảm thấy tội lỗi đến suốt cuộc đời, bình thường chuyện khác cô đều có thể nhẫn nhìn, nhưng là anh lại ra tay đối với người thân của mình, cô không thể nhịn được nữa.

Sờ đầu một cái, Tiểu Thố nhìn người đàn ông đi tới ngồi xuống bên cạnh, "Chính Dương, em muốn nói chuyện với anh một lát."

Giản Chính Dương nắm chặt tay lại thành quả đấm, thân thể ngồi thẳng tắp, "Em muốn nói chuyện gì?"

"Về chuyện liên quan đến hai đứa mình, em cảm thấy..."

"Em muốn cùng anh tách ra sao?" Không đợi Tiểu Thố nói xong, Giản Chính Dương tranh lời cô, tuy rằng giọng điệu của anh vẫnvẫn bình thường, nhưng mà, gân trên trán anh cũng đã lộ ra, cho thấy anh đã mất bình tĩnh.

Tiểu Thố nhìn dáng vẻ này của anh, thầm nói:"Trước tiên anh phải bình tĩnh đi đã, chúng ta từ từ nói chuyện."

"Chuyện xảy ra anh không cố ý." Giản Chính Dương mở miệng xin lỗi vì hành vi xấu xa của mình, "Anh sẽ xin lỗi mợ, về phần quan hệ của chúng ta, anh nghĩ là không có chuyện gì để nói."

"Chính Dương, anh đừng như vậy, anh không cảm thấy giữa hai chúng ta đã xảy ra vấn đề rồi sao?"

"Giữa chúng ta không có vấn đề gì cả, sau bao nhiêu năm, giữa chúng ta đều rất tốt, tại sao hôm nayem nhất định phải nói giữa chúng ta có vấn đề, chỉ là bởi vì anh đã làm mợ ngã sao? Anh cũng đã nói không phải anh cố ý, anh cũng đã nói xin lỗi, tại sao em còn phải nói giữa chúng ta có vấn đề, trừ khi em đang tìm kiếm một cái cớ, em chán ghét anh rồi có phải không, em muốn cùng anh...tách ra!"

Càng nói càng kích động, thời điểm nói xong, gân cổ của Giản Chính Dương đều đã lộ ra toàn bộ, Tiểu Thố nhìn hai tay đang nắm thật chặt thành quả đấm càng ngày càng nhỏ lại của anh, đây chính là anh phản ứng vô cùng dùng sức.

Phản ứng như vậy khiến cô có chút lo lắng, "Chính Dương, trước tiên anh phải bình tĩnh lại, đừng làm như vậy, em sợ, có được không?"

"Em muốn rời bỏ anh, anh làm sao có thể bình tĩnh đây?"

"Em không có, em chỉ muốn nói chuyện với anh một chút thôi."

"Nói xong liền chia tay."

"Chính Dương!" Tiểu Thố bị Giản Chính Dương phản bác mấy lần, trong giọng nói không kiềm được mang theo vài phần không kiên nhận.

"Em bắt đầu hết kiên nhẫn rồi." Đối với giọng điệu của Tiểu Thố, Giản Chính Dương lập tức liền nghe được tốt hay xấu, nhất thời cảm thấy chuyên mình và Tiểu Thố tách ra, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, cho dù bây giờ cô không thể tách khỏi mình được, thì sớm muộn gì cũng sẽ có một cùng cách xa mình, vừa nghĩ đền việc cô muốn cách xa anh, anh liền không thể chịu nổi, không thể chịu nổi.

Cảm thấy mình không thể giao tiếp với Giản Chính Dương được nữa, vẻ mặt của Tiểu Thố trở nên lạnh lùng, "Anh tự mình bình tĩnh lại một lát đi, chờ khi nào anh bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

"Tại sao phải bình tĩnh, bây giờ anh rất bình tĩnh." Giản Chính Dương túm lấy tay Tiểu Thố lại, lúc trước Tiểu Thố cũng đã cố gắng khai thông với anh, nhưng vào lúc khơi thông không thành, chỉ là bất lực nhìn anh, sau đó lại dịu dàng ngã vào trong vòng tay anh, cho đến bây giờ chưa từng có lần nào giống như hôm nay, vẻ mặt không kiên nhẫ, còn quay người bỏ đi, điều này làm cho anh cảm thấy, Tiểu Thố đã thay lòng, bởi vì có ý nghĩ này, Giản Chính Dương nhất thời không có cách nào khống chế được suy nghĩ và hành động của mình, túm Tiểu Thố lại, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, tuyệt đối không thể để Tiểu Thố rời khỏi mình.

"Anh nắm tay em đau, buông tay." Tay Tiểu Thố bị Giản Chính Dương làm đau.

Hai tiếng"buông tay" lại kích thích Giản Chính Dương, anh đột ngột đứng dậy. ôm Tiểu Thố vào lòng, "Anh không buông, có chết anh cũng không buông, kể từ ngày anh với em ở bên nhau anh cũng đã nói rồi, anh có chết cũng không buông, em cũng đã nói là em sẽ không rời bỏ anh, em quên rồi sao, em cái đồ lừa gạt này, anh sẽ không để cho em rời bỏ anh."

Rõ ràng là ý thức được trạng thái của Giản Chính Dương không được bình thường, Tiểu Thố hoảng sợ một chút, "Chính Dương, anh buông em ra trước đã, em không đi, em chỉ muốn nói chuyện với anh một lát thôi, am làm em đau."

"Anh không buông, có chết anh cũng không buông tay."

"Chính Dương." Tiểu Thố bắt đầu giãy dụa, Giảng co mấy lần cũng không thoát ra được, bị cái ôm chặt của Giản Chính Dương làm cho gần như không còn sức, không nhịn được cắn vào cổ anh, cơn đau bất ngờ khiến cho vòng tay ôm Tiểu Thố của Giản Chính Dương buông lỏng ra một chút, nhân cơ hội này Tiểu Thố xoay người chạy tới cánh cửa, kết quả phát hiện cửa bị khóa trái, lúc Giản Chính Dương vào phòng, đã khóa cửa lại, mà thừa dịp này, Giản Chính Dương lại tiến lên, vì Tiểu Thố muốn tránh thoát rời bỏ mình mà cắn mình một cái làm anh càng kích động hơn.

Một tay chặn ngang eo bế Tiểu Thố lên, khiến cô hét lên một tiếng vì sợ hãi:"Bỏ em xuống."

Vừa dứt lời, liền bị Giản Chính Dương thả mạnh ở trên giường, đầu óc choáng váng, còn chưa kịp hoàn hồn lại, Giản Chính Dương đã tự cởi sạch đồ trên người mình, sau đó lại tới kéo quần áo của cô.

Lúc này, Tiểu Thố đã biết Giản Chính Dương muốn làm cái gì, nhìn thấy vẻ mặt của anh, theo bản năng kháng cự anh thân mật với mình, "Buông em ra, đừng chạm vào em."

Tay của Giản Chính Dương dừng một lát, vẻ mặt lạnh lùng, "Đã bắt đầu kháng cự sự động chạm của anh?"

Không đợi Tiểu Thố lên tiếng, anh đột nhiên kéo một cái, trực tiếp xé toạc áo thể thao của Tiểu Thố thành hai mảnh, sau đó cởi luôn quần, cùng lắm chỉ trong vòng ba giây, ** của Tiểu Thố đã phơi bày trong tầm mắt Giản Chính Dương.

Anh tỉnh bơ nuốt nước miếng một cái, anh không có sức miễn dịch đối với cỗ thân thể này, lửa dục như đang thiêu đốt trong mắt, nghĩ đến việc Tiểu Thố kháng cự, anh lại lạnh lẽo, đột nhiên đè xuống,

"Em là của anh, ai cũng đừng hòng cướp em khỏi anh."

Lúc ăn tối, A Hoa lên lầu định kêu hai người ăn cơm, kết quả chỉ nghe thấy bên trong có thanh âm mập mờ, lúng túng đi xuống lầu, "Thiếu gia và thiếu phu nhân, e rằng không rảnh."

Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra loại chuyện này, cho nên mọi người vô cùng bình tĩnh mà bắt đầu ăn cơm, tự ăn đồ ăn của mình, khi nào bọn họ đói bụng thì sẽ tự đến tìm thứ gì đó để ăn.

Mười giờ tối, sau khi Tần Nguyệt Thăng ngủ say, Tần Ca từ trong phòng của cậu bé trở về phòng mình, nhìn thấy vợ yêu của mình đang dưỡng da, liền đi tới, ôm lấy bà,

"Vợ."

"Đừng nháo, em còn chưa làm xong." Giản Tình có thể được bảo dưỡng tốt như vậy, mỗi ngày đều tốn không ít thời Giản để dưỡng da.

"Đã rất đẹp rồi." Tần Ca nhìn Giản Tình, "Hai người chúng ta đi ra ngoài, người ta đều cho rằng em nhỏ tuổi hơn tôi."

Giản Tình cười, "Đã là vẻ đẹp tự nhiên không thể chối bỏ."

"Dạ dạ dạ, cho nên mỹ nhân vẻ đẹp tự nhiên không thể chối bỏ ơi, tối nay chúng ta vận động một chút đi, nghe nói vận động hợp lý có thể tăng tốc độ lưu thông máu, càng có lợi hơn cho việc dưỡng da đấy."

"Không đứng đắn."

"Cho dù là không đứng đắn hay đứng đăn, dù sao đêm nay bổn vương muốn mỹ nhân phải hầu hạ ta." Tần Ca ôm Giản Thanh vào lòng, lúc ăn cơm A Hoa gọi Giản Chính Dương xuống, hai người đều không có đi xuống, ông cũng biết bọn họ đang bận rộn làm cái gì, thầm thở dài rằng tuổi còn trẻ chính là có năng lực, bắt đầu từ lúc đó, ông cũng đã bắt đầu nghĩ tới việc đến thời khắc này.

Một phòng chình là cảm xúc mạnh mẽ...

Mười hai giờ khuya, mọi người trong nhà họ Giản đều đã đi ngủ, vô cùng yên tĩnh.

Giản Chính Dương hai tay ôm Tiểu Thố đang ngủ say, trên lưng còn đeo túi du lịch, nhẹ nhàng đi xuống lầu, sau đó lái xe rời đi, không làm kinh động đến bất kỳ ai.

Giản Chính Dương lái xe đến một tiểu khu mới xấy cách đây không lâu, block 3 của vẫn còn đang thi công, nhưng mà block 1 với 2 đều đã được bàn giao, hơn nữa là có không ít người đã dọn vào ở.

Đây là một tiểu khu xây dựng theo phong cách nghỉ dưỡng, độ xanh của tiểu khu chiếm 60%, mặc dù các phòng của block 3 vẫn còn đang được thi công, nhưng mà các cơ sở giải trí đã xây xong, lúc tính ra riêng, Tiểu Thố tình cờ nhìn thấy quảng cáo của tiểu khu này, thích lắm nên mua luôn, bọn họ mua luôn một căn, bàn giao cách đây 3 năm, nhưng họ vẫn luôn để đó, cho đến một năm gần đây mới sẳ sang, bởi vì có ý nghĩ là thỉnh thoảng hai người qua đây tận hưởng thế giới hai người, cho nên mua một căn hộ nhỏ 90m2, nhưng mà vào thời điểm sửa sang, Giản Chính Dương bảo công ty lắp đặt thiết bị đập hết những bức tường có thể đập đi, để phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp thông với nhau, đến mức cả phòng về sinh cũng chỉ ngăn cách bằng một tấm kính cường lực trong suốt, có thể nói, đây là nơi Giản Chính Dương cất công đổ cả đống tiền vào giả bộ sửa chữa để làm nơi 'Vụng trộm' với Tiểu Thố.

Từ khi sửa sang xong cho đến nay, hai người chỉ đến đây một lần, nơi này, là khu vườn bí mật của bọn họ, ngay cả người nhà của họ cũng không biết, cho nên thời điểm Giản Chính Dương muốn phải đưa Tiểu Thố rời khỏi nhà họ Giản, anh liền nghĩ đến nơi này.

Mặc dù bọn họ chỉ mới đến đây một lần, nhưng mà, bên trong có tất cả mọi thứ, bọn họ hoàn toàn có thể trực tiếp sống ở đây.

Mở cửa ra, dễ thấy nhất chính là chiếc giường trái tim màu đỏ cực lớn được làm theo yêu cầu, nhẹ nhàng vén lớp vải trắng bao phủ bên trên giường ra, đặt Tiểu Thố lên giường, sau đó đem toàn bộ vải trắng che bụi phủ trên đồ đạc trong nhà lấy ra, Giản Chính Dương tay chân nhẹ nhàng bắt đầu lau chùi, tiện tay mở các cửa sổ cho thông gió.

Tiểu Thố bị Giản Chính Dương làm vô cùng ác liệt, ngất luôn, Giản Chính Dương làm một loạt động tác, cũng không đánh thức được cô, cho đến ngày hôm sau tỉnh lại vì đói, toàn thân đau nhức, mơ màng một lúc sâu, mời nhận ra đây là đâu.

Vừa mở mắt liền xuất hiện ở nơi này, Tiểu Thố có dự cảm không lành, nhìn Giản Chính Dương đang dịu dàng nhìn mình, như là làm như không có chuyện gì xảy ra nói, "Chồng ơi, đang êm đẹp, chúng ta tới đây làm gì vậy?"

Giản Chính Dương tâm trạng tốt lên vì hai tiếng chồng ơi của Tiểu Thố, "Chúng ta tới nghỉ dưỡng thôi."

"Nghỉ dưỡng? Đang yên đang lành cái gì mà nghỉ với dưỡng, ba mẹ, còn có ông ngoại bà ngoại, bọn họ có biết không?"

"Yên tâm, anh đã để lại tờ giấy nhắn cho bọn họ, mọi người sẽ biết khi nhìn thấy nó." Dù sao, đây không phải là lần đầu tiên hai người để lại một tờ giấy nhắn và rời đi, bọn họ sẽ không lo lắng, nhưng chính vì như như vậy, Tiểu Thố mới lo lắng, bởi vì cô đã nhận ra được trong ánh mắt Giản Chính Dương có một tia lạnh lùng,

"Nhưng mà em sẽ nhớ Đình Đình, nếu không thì chúng ta ở đây chơi một hôm thôi, buổi chiều trở về được không anh?"

"Không được." Quả nhiên, Giản Chính Dương từ chối, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầy vẻ lưu luyến trên mặt Tiểu Thố, "Sau này chúng ta cũng sẽ sống ở đây."

Lòng Tiểu Thố chùng xuống, ở đây có thể sẽ không có ai biết, cô cảm thấy, thay vì nói là nghỉ dưỡng ở đây, không bằng nói là mình bị Giản Chính Dương nhốt ở đây.

Đè xuống suy nghĩ trong lòng, Tiểu Thố chậm rãi đứng dậy, phát hiện tủ quần áo đã bị khóa, không khỏi nhíu mày, "Chồng ơi, anh khóa tủ quần áo rồi em mặc cái gì đây?"

"Không phải là anh đã lấy cho em sao?" Giản Chính Dương nhấc lên một chiếc váy ngắn hai dây từ trên ghế sô pha, mặc chiếc váy ngắn cũn cỡn này vào, chỉ vừa đủ che mông, bên trong lại trống không, thật sự là muốn bao nhiêu dụ hoặc liền có bấy nhiêu dụ hoặc.

Tiểu Thố mặc cái này vào, đối diện với ánh mắt rực lửa của Giản Chính Dương, cảm thấy vô cùng bất an, "Đừng nói là anh vẫn một mực muốn em mặc cái này nha, em muốn đổi bộ khác."

"Không cần thay đổi, dù sao chúng ta cũng không đi ra ngoài, khoảng thời Giản này liền thật tốt mà thân thiết gần gũi." Giản Chính Dương đi tới, ôm Tiểu Thố vào lòng, tay lôn xộn không hề quy củ.

Tiểu Thố thầm mắng chính mình không cách nào kháng cự Giản Chính Dương, lúc này vừa bị am chạm thì liền có cảm giác, "Em đói bụng rồi, anh muốn bỏ đói em hả."

"Đương nhiên là không rồi." Giản Chính Dương cười cười, "Anh đã gọi bữa sáng rồi, em nhìn xem, có món em thích.".

Tiểu Thố nhìn một cái, đúng vậy, bàn cơm đã dọn sẵn rồi, chỉ đợi cô dậy ăn cơm thôi.

"Tới đây, bảo bối, chúng ta cùng nhau ăn sáng thôi."

Trời đất bao la, bụng lớn nhất, Tiểu Thố không thèm cùng Giản Chính Dương tranh luận nữa, cũng không thèm quan tâm đến việc anh ôm mình cùng ăn sáng, còn muốn anh một miếng em một miếng, ăn no rồi tính sau.

Ăn xong, lười biếng nằm trên sô pha, Giản Chính Dương thu dọn bàn ăn xong, đi tới ôm Tiểu Thố, dùng tay sờ soạng vùng eo nhạy cảm của Tiểu Thố.

"Đừng đụng." Bộ dạng Tiểu Thố uể oải, "Toàn thân em đều đau nhức."

"Xin lỗi, hôm qua anh quá kích động." Giản Chính Dương dừng lại một chút, "Mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da của em anh đều mang đến đây hết rồi, đi, chúng ta lên giường, anh xoa bóp cho em một chút, một lúc là hết đau thôi."

Tiểu Thố bị kéo nằm dài trên giường, bây giờ quả thật cô rất cần được xoa bóp một chút, mấy năm nay dường như mỗi ngày Giản Chính Dương đều xoa bóp cho cô, tay nghề cũng khá tốt, dưới sự xoa bóp của anh, Tiểu Thố dần rơi vào cảnh đẹp, một lần nữa mơ màng buồn ngủ.

Nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ của cô, trong mắt Giản Chính Dương thoáng hiện lên ý cười, "Vợ, em thấy thế nào rồi?"

"Thoải mái."

"Thích không?"

"Thích."

"Vậy thì anh xoa bóp như này cho em cả đời này được không?"

"... Được." Sau một hồi im lặng, Tiểu Thố gật đầu.

Mặc dù không hài lòng với sự im lặng một chút của cô, nhưng mà Giản Chính Dương vẫn có được câu trả lời như ý muốn của mình, "Vậy thì chúng ta sẽ sống ở đây cả đời, có được không?"

"Không muốn." Tiểu Thố không chút do dự mà cự tuyệt, sống ở đây cả đời, con gái phải làm thế nào, ông ngoại bà ngoại bọn họ vẫn còn ở nhà họ Giản, cả nhà náo nhiệt như vậy,

"Chính Dương, chúng ta nói chuyện một chút nhé?"

"Không nha, chúng ta không có gì để nói." Vừa nghe Tiểu Thố nói muốn nói chuyện, vẻ mặt Giản Chính Dương lập tức thay đổi, động tác trên tay cũng trở nên thô lỗ, đau đến mức khiến Tiểu Thố kêu lên,

"A."

"Thực sự xin lỗi em, vợ, anh không cố ý." Làm Tiểu Thố đau, Giản Chính Dương cũng rất đau lòng.

"Chính Dương, anh đừng như vậy được không?" Tiểu Thố có chút không biết phải làm sao, tại sao vừa nói đến việc muốn trò chuyện một lát là anh lại có phản ứng lớn như vậy nhỉ?

"Em đừng có ý nghĩ muốn rời bỏ anh mà." Giản Chính Dương nói nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Tiểu Thố, hai tay xoa bóp Tiểu Thố, đùi chậm rãi nhưng kiên quyết tách hai chân Tiểu Thố ra.

Ý thức được anh đang muốn làm gì, Tiểu Thố kinh hãi, "Chờ một chút... A... Ừm..."

"Vợ, thoải mái không?" Giản Chính Dương làm chuyện xấu hổ nhưng ngược lại lại dùng giọng điệu vô cùng bình thản hỏi.

Tiểu Thố bị đè không cử động được, nghe lời anh nói cũng không hề khớp với động tác của anh, không biết là anh hỏi xoa bóp có thoải mái không hay là ý gì khác, không biết nên trả lời như thế nào, muốn phản kháng, nhưng không phải là đối thủ của anh, điểm nhạy cảm trên thân thể, đối phương còn quen thuộc hơn so với mình, lúc này phản ứng không tự chủ mà xuất hiện vào lúc này, khiến cho cô vừa thẹn thùng vừa tức Giản.

Giản Chính Dương giao việc cơm nước cho một nhà hàng, yêu cầu bên kia giao cơm một ngày ba bữa đúng giờ, mỗi lần lúc đưa tới, liền cứ giao xong lại gọi món cho bữa kế tiếp, Tiểu Thố đang suy nghĩ muốn gọi điện thoại thì điện thoại liền báo ngoài vùng phủ sóng, liền biết mình bị Giản Chính Dương giam lỏng.

Nếu như giam lỏng thì cũng không phải, như vậy, thì ngoài lúc ăn và ngủ, chỉ cần vừa có chút sức lực liền lôi kéo mình cuốn tra trải giường, chuyện này làm Tiểu Thố có chút không chịu nổi.

Tuy rằng trước kia bọn họ cũng có thường xuyên **, nhưng mà, cho đến bây giờ chưa bao giờ điên cuồng giống như ở đây, tình huống như vậy, chỉ xảy ra khi bọn họ vừa mới ở cùng nhau, nhắc đến lúc đó, Giản Chính Dương vẫn còn mang sự éo buộc đối với cô, còn bây giờ, chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa, Tiểu Thố không còn là người có thể bị ngoại hình hấp dẫn, sau đó có thể dễ dàng tha thứ cho một người, cô cảm thấy phải nói chuyện một chút với Giản Chính Dương, mà bây giờ, cô và Giản Chính Dương giống như hai quân đang đánh nhau, ai mà giữ vững đến cuối cùng, người đó liền chiến thắng.

Cô hạ quyết tâm rằng bất cứ khi nào có cơ hội, Tiểu Thố sẽ yêu cầu Giản Chính Dương nói chuyện một chút, mà mỗi lần như vậy đổi lấy kết quả là Giản Chính Dương ** kịch liệt, đến mức cô không chịu nổi nữa mà hôn mê bất tỉnh.

Không có phương thức liên lạc, trên người chỉ có bộ váy ngắn hai dây, làm cách nào cũng không thể chạy thoát được, ở trong nhà ba ngày, Tiểu Thố vừa nóng lòng với người trong nhà, không biết Giản Chính Dương đã nói với họ như thế, cũng không biết thời điểm bọn họ không có cách nào liên lạc được với mình, có cuống lên hay không, vừa bởi vì ** thường xuyên, tay chân như nhũn ra, yêu toan bối đông, tinh thần không tốt.

Cuộc sống như thế này lại trôi qua một tuần nữa, ** với cường độ cao, khiến cả hai có chút không chịu nổi, sắc mặt tái mét, mỗi ngày Tiểu Thố nằm trên giường hơn mười tám tiếng để phục hồi sức khỏe, Giản Chính Dương cũng sẽ không kéo Tiểu Thố hung hắng làm khi cô mở miệng, nhưng mà anh sẽ hôn cô, hôn cô đến nỗi cô không thể thốt nên lời.

Kết quả như vậy, là điều mà Tiểu Thố hy vọng có thể nhìn thấy, tuy rằng Giản Chính Dương vẫn không chịu nói chuyện với mình, nhưng mà chỉ cần cho cô thêm một chút thời Giản, cô tin rằng anh nhất định sẽ chịu nói chuyện với cô.

Dù sao, anh cũng không phải là sắt đá, thường xuyên **, sẽ khiến cho anh không chịu nổi, mà vào lúc nghỉ ngơi, tóm lại là có cơ họi, cộng thêm thời Giản chậm rãi trôi qua, để cho anh có thể từ từ tỉnh táo lại, đến lúc đó liền có thể nói chuyện càng tốt hơn.

Đáng tiếc, Tiểu Thố còn chưa kịp nói chuyện với Giản Chính Dương, cô đã bị hành động của Giản Chính Dương làm cho hoảng sợ, cô không biết chuyện gì đang xảy ra vào ngày hôm đó, cô ngủ rất không yên ổn, nửa đêm tỉnh dậy thì phát hiện bên cạnh không có ai, đèn nhà vệ sinh vẫn sáng, bởi vì là dùng thủy tinh trong suốt, cho nên Tiểu Thố có thể nhìn thấy rõ Giản Chính Dương đang ngồi trên trên bồn cầu, cầm một cây dao nhỏ đâm vào lòng bàn chân mình, hơn nữa qua ánh đèn, Tiểu Thố còn có thể nhìn rõ, lòng bàn chân còn lại của Giản Chính Dương, tất cả đều là vết thương chồng chéo lên nhau.

Hóa ra, mấy ngày nay, Giản Chính Dương lại gạt cô bắt đầu tự làm hại mình, vì không để cho Tiểu Thố phát hiện ra, Giản Chính Dương liền chọn vị trí dưới bàn chân mình, nếu như không phải do Tiểu Thố đột nhiên tỉnh lại giữa đêm, sợ rằng vĩnh viễn không hay biết.

Chương (1-170)