Vay nóng Tinvay

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 131

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 131
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Cho dù Tiểu Thố có nói sau này Chu Vượng Vượng có thể đi theo bọn Tần Nguyệt Thăng cùng làm bài tập, cũng không ngờ rằng anh Chu lại chấp hành việc này tốt đến như thế, ngày thứ hai tan học, lúc Giản Chính Dương lái xe cùng với Tiểu Thố đi đón hai đứa bé, Chu Vượng Vượng cũng đi theo, Giản Chính Dương có ấn tượng tương đối sâu với đứa trẻ mập mạp này, nhìn cậu nhóc không khách sáo bò lên xe, anh nhíu mày hỏi Tần Nguyệt Thăng: "Sao nó lại lên đây thế?"

"Cậu ấy theo bọn con về nhà làm bài tập." Tần Nguyệt Thăng giải đáp.

"Con cứ để nó đi cùng chúng ta như vậy sao, ba nó có biết không?" Giản Chính Dương nhíu mày: "Nếu như đợi lát nữa ba nó đến tìm nó mà không thấy, còn cho rằng chúng ta lừa con ông đi bán nữa đó."

"Chú, anh, chú..." Vượng Vượng bối rối nhìn Giản Chính Dương, đột nhiên phát hiện rất khó gọi, nếu như cậu gọi Giản Chính Dương bằng chú, vậy sẽ cùng lứa với lại Giản Đình, còn phải gọi Tần Nguyệt Thăng bằng chú, nếu là cậu gọi là anh, chắc chắn Giản Đình sẽ không đồng ý, Tiểu Thố với Giản Chính Dương chẳng hiểu sao nhỏ hơn ba của mình một chút, mà chắc chắn rằng họ cũng không đồng ý, xoắn xuýt một chút, cậu quyết định để cho mình bị mỗi Tần Nguyệt Thăng chiếm tiện nghi thôi, dù sao cũng tốt hơn so với việc chiếm tiện nghi người nhà của Giản Đình, dù sao đánh chết cậu cũng không gọi Tần Nguyệt Thăng bằng chú, chỉ gọi tên thôi là đã tốt lắm rồi đấy, nếu như cậu gọi Giản Chính Dương bằng anh, chẳng những đắc tội với Giản Đình, không phải vợ chồng Giản Chính Dương gọi ba mình là chú à, vậy chắc chắn cũng sẽ đắc tội với hai người họ, chuyện đắc tội một người hay là đắc tội ba người, cậu vẫn tính rõ được là chuyện nào có lợi hơn chuyện nào:

"Cha cháu đồng ý rồi đấy, ông nói cháu học không giỏi, cần phải học tập theo Tần Nguyệt Thăng và Giản Đình, dì cũng đã đồng ý rồi."

Giản Tình nghe vậy cũng nhìn Tiểu Thố một cái, Tiểu Thố cười gật đầu: "Đúng vậy đó, hôm qua họp phụ huynh, Chu Vượng Vượng đã vượt qua được bài thi cuối cùng, nhưng lại chọc tức ba của nó, ông liền kéo tai nó mà mắng, con cảm thấy rất đáng thương nên đã bảo nó cùng theo Nguyệt Thăng làm bài tập, có gì không hiểu cũng có thể giúp một chút mà."

Bờ môi của Giản Chính Dương giật giật, Chu Vượng Vượng đến nhà anh, anh cũng không phải người hẹp hòi, nhưng nếu là ba của Chu Vượng Vượng thì anh sẽ khó chịu, đến tìm hiểu sao, sớm biết thế hôm qua mình đã không vào phòng học rồi, kết quả lại để cho người đàn ông kia liên quan đến Tiểu Thố rồi.

Mặc dù, anh Chu cũng không có lời nói hoặc hành động gì khác thường với Tiểu Thố, nhưng xuất phát từ trực giác của một người đàn ông, anh chính là không thích tên đàn ông này đó, vô cùng không thích.

Có điều, có Chu Vượng Vượng ngồi ở phía sau xe, Giản Chính Dương cũng không nói gì thêm, chỉ là gương mặt kia của anh cũng không dễ nhìn cho lắm.

Thấy thế, Tiểu Thố có chút bất đắc dĩ, cô không có thương lượng với anh, nhưng chuyện này cũng đâu phải chuyện lớn gì đâu nhỉ, hơn nữa mình cũng đâu có gì với anh Chu, người ta cũng không có tỏ vẻ có cảm tình với mình, cũng không thể cố tình gây sự suy nghĩ nhiều được, nghĩ như vậy, Tiểu Thố đè nén những lời muốn an ủi xuống, nhưng cô lại không biết chuyện cô khép chặt miệng thế này lại khiến cho Giản Chính Dương suy nghĩ nhiều thêm, lập tức lòng anh càng khó chịu hơn.

Về đến nhà, anh trực tiếp đi lên lầu ba khoá cửa giam mình lại, điều này nói rất rõ với Tiểu Thố rằng anh đang Giản, bây giờ thật sự rất tức Giản, nhất định phải có người dỗ dành, bằng không thì anh sẽ không xong đâu.

"Tiểu Dương sao thế nhỉ?" Nhiếp Tiểu Phương nhìn bóng lưng của Giản Chính Dương, kỳ quái hỏi.

"Không có gì đâu, chỉ giở chứng thôi." Tiểu Thố cười cười: "Được rồi, ba người các con lên phòng đọc sách trên lầu hai làm bài tập đi, Nguyệt Thăng, Giản Đình, nếu bạn họ Chu Vượng Vượng đã đến nhà chúng ta cùng làm bài tập với các con, vậy nếu như có gì không hiểu, các con phải trợ giúp bạn ấy, có biết chưa?"

"Biết rồi, chị dâu." Tần Nguyệt Thăng gật gật đầu, kéo Chu Vượng Vượng đi lên lầu.

Đây không phải là lần đầu tiên bạn học Chu Vượng Vượng đến nhà chơi, cậu vô cùng vui vẻ theo Tần Nguyệt Thăng đi lên lầu, Tiểu Thố liền vội vàng hỏi: "Các con có muốn ăn một chút gì không?"

"Em muốn ăn kem."

"Em sao cũng được."

"Tự con đi xem cho." Giản Đình quay người đi tới nhà bếp, lát sau bưng ra một ly nước đá, cầm một khối bánh gatô, nhóc đưa nước đá cho Tiểu Thố rồi xoay người rời đi.

Tiểu Thố không hiểu thấu nhìn cô bé: "Mẹ không khát, cục cưng, con đưa nước cho mẹ làm gì thế?"

Giản Đình quay đầu lại nhìn Tiểu Thố: "Đó không phải cho mẹ, mà là cho ba uống đó, mẹ cầm lên cho ba đi."

Tiểu Thố: "..."

Cô im lặng nhìn ly nước trong tay, ngẫm lại sắc mặt của Giản Chính Dương, Tiểu Thố cảm thấy, thật sự đúng là nên dập lửa cho anh, nghĩ như vậy cô không khỏi cười một tiếng, bưng ly nước vui sướng đi lên lầu.

Nhìn thấy nét mặt của cô, Nhiếp Tiểu Phương đồng tình nhìn bà ngoại của Giản Chính Dương: "Tiểu Thố nhà chúng ta đúng là càng ngày càng khéo léo rồi, bà nhìn nó lại đi trêu Tiểu Dương rồi."

Bà ngoại của Giản Chính Dương gật gù đắc ý cười: "Đây là niềm vui thú của vợ chồng trẻ bọn nó, chúng ta mặc kệ đi, có điều lúc Tiểu Dương nhà chúng ta ghen, thật giống đứa bé, làm khó Tiểu Thố phải chịu rồi."

Nhiếp Tiểu Phương cười: "Đây chính là duyên của chúng nó, chúng ta không hiểu được đâu."

"Ha ha."

...

Lúc Nhiếp Tiểu Phương với bà ngoại của Giản Chính Dương nói chuyện phiếm, Tiểu Thố đã bưng ly nước đá lên lầu ba, nghe thấy tiếng mở cửa, Giản Chính Dương lúc đầu đang bình thường lập tức cầm lấy một quyển sách rồi mở ra...

Tiểu Thố đi vào trông thấy anh đang ngồi trên ghế sofa của mình như một cụ già, cô bèn cố ý đóng cửa vang một chút, anh cũng chẳng ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng là đang trưng ra sự tức Giản với cô, khóe miệng cô hơi câu lên.

"Ông xã, uống nước đi."

"Không khát." Giản Chính Dương thản nhiên nói, dường như cơ thể hơi nhích về bên cạnh một chút, không để ý tới Tiểu Thố.

"Không khát à?" Tiểu Thố bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy, em hơi khát, tự em uống là được rồi nhỉ."

Giản Chính Dương: "..."

"A, thật là mát." Tiểu Thố nghiến răng, thầm mắng đứa nhóc thối lại làm nước đá lạnh đến thế, muốn cho mẹ chết cóng sao.

Nghe được kiểu nói này của cô, Giản Chính Dương lập tức đoạt lấy cái ly trong tay cô, đặt lên bàn trà rồi ôm lấy mặt cô: "Anh xem một chút nào, không biết rằng răng kị nước lạnh sao?"

Tiểu Thố rưng rưng nước mắt nhìn Giản Chính Dương: "Em cũng không muốn uống, nhưng mà anh không chịu uống, đây là do con gái tự mình rót đến đó, cơ hội khó được đấy, mặc dù là rót cho ba, nhưng mẹ cũng có thể uống mà."

Giản Chính Dương: "..."

"Anh thật sự không uống sao, nếu không để em uống, mặc dù lạnh một chút, có điều nhịn một chút là được thôi mà."

"Không cho uống." Giản Chính Dương cầm lấy ly nước trên bàn trà một cái, uống một hớp rơi, mặt không biến sắc.

Cô thật ghen tị với hàm răng chắc chắn của Giản Chính Dương, mình uống nước quá lạnh răng cũng lạnh đến đau, thấy anh uống cạn sạch, ánh mắt của Tiểu Thố lóe lên ý cười: "Có muốn thêm một ly nữa hay không?"

"Không cần."

"Thật sự không cần sao?" Tiểu Thố nhíu mày: "Hạ hoả chưa? Con gái nói anh cần cái này đó, bằng không, em lại đi rót thêm cho anh một ly nhé?"

Biết Tiểu Thố đang chê cười mình, Giản Chính Dương nhếch miệng: "Không uống."

"Vậy...." Tiểu Thố đặt tay lên vai Giản Chính Dương: "Không Giản nữa sao?"

Giản Chính Dương sĩ diện: "Anh mới không Giản đó."

"Thật sự không có sao?"

"Không có."

"Thật ra, thừa nhận cũng đâu phải là chuyện gì mất mặt, dù sao em cũng là vợ của anh mà, sớm đã quen rồi."

Mặt Giản Chính Dương đen lại: "Anh nói không có."

"Được thôi, được thôi, không có thì không có vậy, em đi cất cái ly đây." Tiểu Thố cầm cái ly, lúc đi đến cửa còn quay đầu lại nhìn Giản Chính Dương, nở một nụ cười thật xinh đẹp.

"Ông xã..."

"?"

"Không có gì, em chỉ muốn nhắc nhở anh rằng anh cầm sách ngược rồi."

"..."

"Ha ha..."

Nghĩ đến dáng vẻ quẫn bách của Giản Chính Dương, Tiểu Thố liền không nhịn được mà bật cười, cô đem ly nước về phòng bếp rồi lại cười hi hi quay lên, không để ý đến hai ánh mắt bát quái và hiếu kì của bà ngoại, trước tiên cô đi xem ba đứa nhỏ, thấy bọn nhóc vẫn nghiêm túc làm bài thì lại lên lầu.

"Ông xã!"

Giản Chính Dương sách đã chỉnh sách lại ngay ngắn, nhưng có nghiêm túc đọc hay không thì không biết, dù sao lúc Tiểu Thố gọi anh, anh vẫn coi như không nghe thấy mà giữ vững dáng vẻ đang đọc sách, không thèm quan tâm.

Anh chàng này, còn bị đùa bỡn đến phát cáu, Tiểu Thố đi qua, cúi đầu nhìn gương mặt anh, được đấy, nếu anh đã nghiêm túc đọc sách vậy cô sẽ làm một người vợ khéo hiểu lòng người, đương nhiên là phải ủng hộ có đúng không, cô đi đây.

Vừa đứng lên đi một bước, lại bị Giản Chính Dương kéo tay lại, đã biết rõ có thể thế này, Tiểu Thố nở một nụ cười đắc ý: "Ông xã, anh kéo em đấy nhé."

"Ừm."

"Không phải là anh muốn đọc sách sao, em cũng phải đi đọc sách, anh buông em ra đi."

"Ừm."

"... Vậy anh buông ra nhé."

"Ừm."

"Ông xã..."

"Em không trêu anh thì không an lòng đúng không?" Giản Chính Dương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Thố, ánh mắt lóe lên vẻ cưng chiều, vừa dùng sức kéo Tiểu Thố vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng véo cái mũi xinh đẹp của cô.

"Đáng ghét."

"Đáng ghét mà em còn thích như thế?" Tiểu Thố trốn vào trong ngực Giản Chính Dương không ngừng cười ha ha.

Giản Chính Dương siết thật chặt cánh tay: "Chính là thích vậy đấy."

"Ha ha."

Khoảng chừng sáu giờ, anh Chu đã sang đón con của mình vậy mà lại còn mang theo cả quà tặng, Tiểu Thố vẫn bị Giản Chính Dương lôi kéo nên không có xuống lầu, có điều bà ngoại của Giản Chính Dương vẫn nhiệt tình chiêu đãi anh Chu.

"Tiểu Vượng đã mang đến nhiều phiền phức cho mọi người rồi."

"Không có, cậu bé rất ngoan, có cậu bé, Nguyệt Thăng của chúng tôi cũng có bạn chơi, rất vui." Bà ngoại Giản Chính Dương cười cười: "Còn khiến cậu tốn kém rồi, thật là xấu hổ."

Anh Chu cười cười: "Là tôi ngại mới đúng, sau này Tiểu Vượng nhà chúng tôi còn thường xuyên đến quấy rầy nữa mà."

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo."

"..."

Khách sáo với mọi người một chút, anh Chu mới kéo tay con trai: "Tiểu Vượng, nói tạm biệt với mọi người đi."

"Ưm." Chu Vượng Vượng gật gật đầu: "Hẹn gặp lại mọi người."

"Được, hẹn gặp lại."

Anh Chu không biết khi anh ta dẫn con trai rời đi, Giản Chính Dương đứng ở cửa sổ lầu ba nhìn xe của anh ta rời đi, vì chuyện Tiểu Thố không có xuống gặp anh ta mà vô cùng vui vẻ, trên mặt anh nở một nụ cười nhàn nhạt.

Tiểu Thố nấp ở trên ghế sofa, nhìn dáng vẻ của Giản Chính Dương, bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách của mình.

"Bà xã này." Một lát sau, Giản Chính Dương quay đầu, nhìn Tiểu Thố.

"Hả?"

"Ngày mai anh phải đến công ty một chuyến."

"Vâng." Tiểu Thố gật gật đầu, Giản Chính Dương nói như vậy chính là muốn nói với cô, ngày mai cô phải đến công ty với anh, gật đầu một hồi, dường như nhớ đã có hẹn, cô lại ngẩng đầu.

"Ngày mai anh tự đến công ty một mình đi, em đã có hẹn đi dạo phố với mợ chín rồi."

Giản Chính Dương nghe xong liền không còn vui vẻ nữa: "Hẹn khi nào?"

"Hôm qua." Tiểu Thố cười cười: "Dù sao em cũng ở cùng mợ chín mà, không sao đâu, anh đến công ty một mình đi, nếu như xong việc mà em vẫn còn dạo phố thì anh hãy đến tìm em, nếu như em dạo phố xong rồi mà anh vẫn chưa xong thì em sẽ đến tìm anh, có được hay không?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-170)