← Ch.098 | Ch.100 → |
Chuông cửa nhà họ Giản chủ yếu chỉ dùng để trang trí mà thôi, cho nên lúc chuông cửa vang lên, trong tiềm thức Tiểu Thố vẫn cho rằng đấy là Giản Tình hoặc là Tần Ca, vì vậy nên lúc mở cửa trông thấy một biển hoa, quả thực bị doạ đến kinh hãi.
Một bó hoa lớn được đặt trước cửa ra vào, phía trên còn cắm một cái thẻ, Tiểu Thố cầm lên quan sát, bên trên viết: Tặng Tiểu Thố Tử đáng yêu.
Ai tặng thế nhỉ?
Lúc Tiểu Thố vẫn còn đang suy nghĩ, Giản Chính Dương đã đi ra, trông thấy bó hoa ở trước cửa, đáy mắt nhanh chóng liên tục hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo: "Bà xã này."
"Hửm." Tiểu Thố quay đầu, nhìn Giản Chính Dương: "Ông xã, có phải anh tặng cho em không vậy?"
"Cho anh xem thử một chút nào." Giản Chính Dương cầm tấm thẻ qua: "Không phải anh tặng, có điều nếu như em thích, sau này mỗi ngày ông xã đều sẽ tặng cho em, thế nào, em không biết đây là do ai tặng em sao?"
"Không biết." Tiểu Thố lắc đầu, không phải là Đường Sơn chứ? Ngay lập tức, trong đầu cô nghĩ ngay đến hai từ Đường Sơn, bởi vì anh ta từng gọi cô là Tiểu Thố Tử đáng yêu.
Thật ra, đã qua mấy ngày kể từ lần kia gặp được anh ta, cô cũng vẫn luôn không ra ngoài, cho nên cũng chưa từng gặp lại anh ta, Tiểu Thố không hề cảm thấy suy đoán của mình là đúng, mặc dù anh ta từng gọi cô là Tiểu Thố Tử đáng yêu, nhưng nói không chừng người tặng hoa bình thường không hề gọi mình như thế, nhưng khi viết thiệp cũng không phải là không thể.
Hơn nữa, lần trước Đường Sơn cũng đâu có đi theo cô, anh ta cũng đâu thể nào biết được cô ở số nhà mấy lẻ mấy, mặc dù đầu cô nghĩ là anh ta, nhưng là Tiểu Thố cảm thấy không thể nào là anh ta được, cho nên đã gạt Đường Sơn qua một bên, trừ người đó ra, cô thật sự đúng là không hề có một đầu mối nào để biết được hoa này là do ai tặng.
Gặp Tiểu Thố cứ mang vẻ mặt rối rắm, Giản Chính Dương kéo tay cô: "Mang bó hoa vào đi."
Tiểu Thố hơi ngạc nhiên nhìn Giản Chính Dương, cô không rõ vì sao anh đây lại bảo cô mang hoa vào, thế mà anh lại chẳng thèm để ý xem ai tặng sao?
"Gỡ ra thả vào WC một ít cũng không tệ." Giản Chính Dương nhìn hoa hồng tươi đẹp vô cùng chói mắt, rất muốn xông lên đạp nó nát bấy đi, có điều anh không muốn để cho Tiểu Thố cảm thấy mình keo kiệt đến thế, cho nên anh phải nhịn xuống.
Khoé miệng của Tiểu Thố giật một cái, bỏ hoa hồng vào WC? Cũng thiệt thòi cho suy nghĩ của anh quá rồi.
Có điều, nếu hoa hồng này không phải do anh tặng vậy thì là do người khác rồi, cô cũng không hề có hứng thú muốn biết là ai, thậm chí nếu có người đến chắc chắn cô cũng sẽ từ chối, nếu bây giờ Giản Chính Dương đã mở miệng, vậy cứ nghe theo lời anh nói, đem vào thả trong WC một ít để khử mùi cũng không tệ.
Tôi ôm bó hoa hồng lớn, lại còn khá nặng nữa.
"Anh đến giúp em nhé." Hiếm thấy đấy, thế mà Giản Chính Dương lại nhiệt tình với mấy thứ không rõ lai lịch như vậy.
"Được thôi." Tiểu Thố đưa hoa hồng cho Giản Chính Dương, tiếp theo tự làm chuyện của mình, bảo Giản Chính Dương tự cầm đến WC một mình.
Giản Chính Dương nhìn từ khe hở cửa phòng WC thấy Tiểu Thố đã đi làm chuyện của mình, bèn hài lòng gật đầu đóng cửa phòng vệ sinh lại, anh một tay lấy hoa hồng ném xuống đất, lại đạp thêm hai cước, vẻ mặt đầy dữ tợn.
"Tôi nhổ vào, dám tặng hoa hồng cho bà xã tôi à, là nam thì chết đi, tốt nhất đừng để tôi biết được là tên khốn nào làm chuyện tốt này, nếu không tôi sẽ đánh chết gã...."
Giản Chính Dương ở rất lâu trong WC vẫn chưa ra, Tiểu Thố đợi một lúc bèn nhịn không được bèn tiến lên gõ cửa: "Ông xã này, sao anh vẫn còn ở trong đấy vậy, nhanh ra đi nào, em muốn đi vệ sinh."
"Đến đây." Giản Chính Dương nhanh chóng mở cửa.
"Đây..." Trông thấy hoa hồng bị "vùi hoa dập liễu" trong thùng rác, Tiểu Thố nhịn không được mà giật giật khoé miệng.
"Ỏ, nghe bảo ngâm hoa hồng vào bồn tắm rất thoải mái mà, anh thử cảm giác ngâm tay một chút, đúng là sau khi ngâm xong rất mịn đấy nhé." Giản Chính Dương nhìn tay mình, vẻ mặt nhẹ như mây khói.
"Bà xã này, có muốn dùng hoa hồng để tắm không, lát nữa ông xã sẽ đi sửa lại."
"Thế này cũng quá lãng phí rồi." Tiểu Thố nhịn xuống ham muốn muốn thích co giật khoé miệng, rất lâu mới tỉnh ngộ được, cô sai rồi, cô không nên ôm hy vọng với Giản Chính Dương, như thế này là chỗ nào không để bụng chứ, đáng thương cho một bó hoa lớn đã bị anh chà đạp mất rồi.
"Đắc lắm, đừng đùa nữa."
"Không phải đàn ông kiếm tiền là để mua hoa tặng cho phụ nữ sao, nếu nói đắc, vậy là do đàn ông không có bản lĩnh, chút bản lĩnh này người đàn ông của em vẫn có đấy nhé." Giản Chính Dương ôm lấy eo Tiểu Thố.
"Bà xã, em chỉ cần tiếp nhận và hưởng thụ là được rồi."
Tiểu Thố: "..."
"Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi, em phải đi vệ sinh rồi." Dù sao cũng không phải là tiêu tiền của cô, mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng Tiểu Thố nhanh chóng buông xuống được, cô nhớ lại chuyện chính của mình bèn đẩy Giản Chính Dương ra ngoài cửa.
"Vâng." Giản Chính Dương vâng lời đi ra ngoài, mở tấm thiệp bị mình bóp thành một cục ra, cho rằng không để lại tên thì anh không biết là ai tặng sao, trên tấm thiệp này có tên và số điện thoại của tiệm hoa đấy, hừ, tiệm hoa Hạnh Phúc à?
Anh ấn số trên điện thoại, có một giọng nói ngọt ngào nghe máy: "Chào ngài, cửa hàng hoa Hạnh Phúc có thể giúp gì được cho ngài?"
"Tôi này của tôi là cư xá XX toà X phòng XXX..." Giọng nói của Giản Chính Dương lạnh như băng: "Tôi nhận được một bó hoa hồng do cửa hàng hoa Hạnh Phúc của các người đưa đến, tôi muốn tra một chút xem là ai tặng."
"Được thôi, xin chờ một lát."
Chắc hẳn là người đầu dây điện thoại bên kia đang tìm tư liệu, chỉ chốc lát sau, Giản Chính Dương đã nghe thấy đối dương nói: "Thật xin lỗi, đã để ngài đây đợi lâu rồi, bên này chúng tôi ghi chép lại được là do một người họ Đường đặt trước đấy."
"Họ Đường? Có phương thức liên lạc với anh ta không?"
"Chỉ có một số điện thoại di động thôi."
"Có thể cho tôi không?"
"Xin hỏi anh là người nhận hoa sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu đã như vậy, bên đây chúng tôi muốn xác nhận với ngài một chút, trên tấm thiếp chúng tôi đưa viết gì đấy, nếu như ngài không phải là người nhận hoa, chúng tôi không thể đưa thông tin của người tặng hoa cho ngài được, nhất là điện thoại."
"Trên đấy viết tặng cho Tiểu Thố Tử đáng yêu." Lúc Giản Chính Dương nói đến câu nói này, có hơi nghiến răng nghiến lợi.
"... Được rồi, xin ngài ghi lại giúp nhé, điện thoại của người tặng hoa là XXXXXXXXXXX."
"Cảm ơn." Giản Chính Dương dừng một chút: "Tôi cũng muốn đặt hoa."
"Được thôi, xin hỏi ngài muốn đặt hoa gì?"
"Tôi muốn đặt..."
Vừa chốt xong đơn hàng, Tiểu Thố đã từ trong WC bước ra, Giản Chính Dương quay người đi ra ban công, lại nói một lúc nữa mới cúp điện thoại, anh quay đầu trong thấy Tiểu Thố đang ngồi trên ghế sofa, bèn đi qua ôm lấy cô.
"Bà xã này."
"Hửm." Tiểu Thố đáp lại, nhưng Giản Chính Dương không hề nói câu tiếp theo, anh chỉ cười cười, tên nhóc này thường như thế này đây, cô cũng đã quen rồi, cô vô cùng tự nhiên tựa đầu vào lồng ngực của Giản Chính Dương.
Sau nửa tiếng, cô lại nhận được một bó hoa hồng tươi đẹp, Tiểu Thố trông có vẻ rất ngạc nhiên, bởi vì lần này là do Giản Chính Dương tặng, cô ôm bó hoa, đáp lại người tặng hoa một nụ cười thân thiện và chúc phúc, mặc dù Tiểu Thố cảm thấy hoa có hơi nặng, nhưng lại không nỡ buông xuống, chỉ hờn dỗi nhìn Giản Chính Dương.
Vừa chốt xong đơn hàng, Tiểu Thố đã từ trong WC bước ra, Giản Chính Dương quay người đi ra ban công, lại nói một lúc nữa mới cúp điện thoại, anh quay đầu trong thấy Tiểu Thố đang ngồi trên ghế sofa, bèn đi qua ôm lấy cô.
"Bà xã này."
"Hửm." Tiểu Thố đáp lại, nhưng Giản Chính Dương không hề nói câu tiếp theo, anh chỉ cười cười, tên nhóc này thường như thế này đây, cô cũng đã quen rồi, cô vô cùng tự nhiên tựa đầu vào lồng ngực của Giản Chính Dương.
Sau nửa tiếng, cô lại nhận được một bó hoa hồng tươi đẹp, Tiểu Thố trông có vẻ rất ngạc nhiên, bởi vì lần này là do Giản Chính Dương tặng, cô ôm bó hoa, đáp lại người tặng hoa một nụ cười thân thiện và chúc phúc, mặc dù Tiểu Thố cảm thấy hoa có hơi nặng, nhưng lại không nỡ buông xuống, chỉ hờn dỗi nhìn Giản Chính Dương.
"Đã bảo anh đừng lãng phí rồi mà, sao lại không nghe thế."
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô lại âu yếm nhìn người đàn ông tặng hoa hồng, cảm thấy thật là khác biệt, cho nên lòng Tiểu Thố vẫn cực kỳ cao hứng: "Lần sau đừng mua loạn nữa."
"Tặng cho bà xã không cần phải tính toán đâu." Giản Chính Dương vô cùng vui vì phản ứng của Tiểu Thố, hào hứng lôi kéo Tiểu Thố: "Bà xã, có muốn ôm đi tắm không, đi, anh chuẩn bị hoa hồng cho em tắm nhé."
Khoé miệng Tiểu Thố giật giật: "Tốt xấu gì anh cũng nên cho em ngửi mùi thơm một chút chứ, lấy một bó hoa lớn thế này để ngâm tắm, lãng phí cũng phải có mức độ thôi chứ, đúng rồi, hoa này bao nhiêu tiền thế?"
Lúc nhận hoa anh đã cố ý xé bill, cô cũng không hề thấy Giản Chính Dương gửi người ta bao nhiêu tiền, có điều cô vẫn nghe được một câu, giản Chính Dương đã từng nói đừng tìm nữa.
"Hơn năm trăm."
"Bao nhiêu?"
"Hơn năm trăm."
"Vừa rồi, anh trả cho người ta bao nhiêu thế?"
"Sáu trăm."
Khóe miệng cô giật giật: "Giản Chính Dương, lần sau không cho phép anh mua hoa nữa nhé."
"Em không thích sao?"
"Có thích thế nào đi nữa, nếu dùng hơn sáu trăm này để mua thức ăn thì tốt biết bao chứ."
"Anh đã đặt một tháng rồi mà."
"Trả lại đi."
"Không được."
"Giản Chính Dương!" Cô đau lòng nhìn bó hoa trong ngực, cái tên phá sản này, không cẩn thận là anh sẽ phá sản mất thôi, thật là, cũng đâu phải là quay phim truyền hình chứ, có lòng thì một bó là đủ rồi, cần gì phải mua đắc đến vậy chứ?
Mặc dù Giản Chính Dương vô cùng không tình nguyện, nhưng dưới sự kiên trì của Tiểu Thố, anh vẫn gọi điện thoại đến hồi đơn, còn cách nào nữa đâu chứ, nếu như bà xã không thích, anh cũng đâu thể nào khiến bà xã tức giận được.
Tiểu Thố đang gặp khó khăn về phần dùng hoa hồng để tắm, hoa đắc như vậy, tốt xấu gì cũng nên chờ đến lúc nó héo tàn rồi lại dùng phần dư còn lại chứ, bây giờ hẳn là phải nên cắm nó vào bình hoa.
Trong nhà không có bình hoa, Tiểu Thố tìm đến vài cái chai đến để cắm tạm, trong lúc nhất thời, mùi hương lan khắp bốn phía cũng không tệ lắm, mặc dù cô thật sự rất thích, nhưng Tiểu Thố vẫn liên tục nhấn mạnh không cho Giản Chính Dương dùng tiền bừa nữa, nếu mỗi ngày cứ chi sáu trăm vạn vào đây, chẳng bằng dùng vào việc khác.
Tiểu Thố mang biểu cảm đau lòng trấn an nhìn bó hoa hồng mấy lần, đồng thời còn tỏ thái độ mình sẽ không xài tiền bậy bạ, Giản Chính Dương ngồi xuống trước máy tính, trong đầu nhớ đến thông tin của người tặng hoa, là một người đàn ông họ Đường, còn có cả số điện thoại nữa.
Hẳn là đối phương đã tuỳ tiện mua bừa một số điện thoại trong tiệm, Giản Chính Dương truy cập vào số điện thoại Trung Quốc, nhưng không hề tra ra thông tin đăng ký của chủ sở hữu, có điều, đi sâu vào trong hệ thống, Giản Chính Dương vẫn nhận được thông tin mà mình mong muốn, số điện thoại này mới được kích hoạt chưa đến một tháng, hơn nữa lại còn gọi nhiều nhất đến một số từ nước Mỹ nữa.
Không hiểu sao, Giản Chính Dương lại nghĩ đến cái người nước ngoài đã chạm phải Tiểu Thố ở cửa hàng tiện lợi nữa, trên vấn đề tình địch, Giản Chính Dương luôn mẫn cảm đến mức vượt ra khỏi tưởng tượng.
Chỉ cần cho anh một chút thời gian, anh sẽ nhanh chóng tìm được thông tin của đối phương thôi.
Đáng tiếc, ở bên cạnh Tiểu Thố thì không thuận tiện để thao tác cho lắm, suy nghĩ một chút, Giản Chính Dương gửi tin nhắn riêng đến cho Lý Quả Tử, gửi những thông tin mà mình biết được cho anh ta, anh muốn anh ta moi ra thông tin của người này cho mình, xem như là cuộc kiểm tra của sư phụ dành cho đệ tử đi.
Lý Quả Tử ở đầu máy tính khác đột nhiên nhận được tin nhắn do sư phụ gửi đến, kêu lên một tiếng a vui mừng dị thường, lập tức rep lại anh rằng chắc chắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành.
Tốc độ của Lý Quả Tử cũng rất nhanh, chỉ sau ba tiếng, anh ta đã gửi đến thông tin người tặng hoa, tin nhắn được viết bằng tiếng Anh, cho nên lúc Giản Chính Dương xem cũng không hề khiến Tiểu Thố chú ý đến.
Mặc dù chỉ mới gặp một lần, nhưng ít nhất nhìn một cái Giản Chính Dương vẫn nhận ra được gương mặt của đối phương, người tặng hoa này chính là người Tiểu Thố đụng phải ở cửa hàng tiện lợi, quả nhiên, gã có hứng thú với Tiểu Thố, mặc dù đối phương đều chưa từng gặp anh, anh cũng ở quan sát đối phương ở khoảng cách xa, nhưng có lúc trực giác chính xác như vậy đấy.
Đêm đến, Giản Chính Dương ôm Tiểu Thố nhiệt tình vận động, đến mức Tiểu Thố không động nổi nữa còn tương đối buồn ngủ, Giản Chính Dương thừa dịp này dỗ Tiểu Thố ngủ, sau đó rón rén rời giường, ghi nhớ kĩ thông tin trong đầu rồi đi ra ngoài.
Một cái cửa sổ đóng chặt đối diện nhà Giản Chính Dương, nhìn từ bên ngoài không thấy có gì khác biệt cả, nhưng trong cửa sổ lại có huyền cơ khác, Đường Sơn đứng trong màn cửa, thỉnh thoảng vén màn cửa lên thành một kẻ nhỏ, lấy kính viễn vọng ra quan sát động tĩnh ở nhà đối diện.
Không thể không nói, hai người ở phía đối diện trạch đến mức khiến cho người ta phải nổi giận, gã đã ở đây quan sát họ vài ngày, ngoại trừ lần trước đụng phải Tiểu Thố bên ngoài, dường như hai người họ không hề đi ra ngoài.
Có cần phải trạch như thế không, đến ngay cả ban công mà hai người cũng rất ít khi lui tới, phần lớn đều kéo chặt màn cửa, sinh hoạt trong nhà, hại gã muốn điều tra hai người mà cũng phải khó khăn đến thế.
Cũng không biết hôm nay tiệm hoa kia tặng hoa thế nào, không biết lúc Tiểu Thố trông thấy tấm thiệp kia có nghĩ đến gã hay không.
Nghĩ đến biểu cảm mà Tiểu Thố có thể lộ ra khi nhận được bó hoa kia, Đường Sơn không khỏi nở một nụ cười trên mặt, mấy ngày nữa, khi gã xuất hiện trước mặt cô, không biết cô sẽ có biểu cảm thế nào đây.
Lúc đang suy nghĩ, chuông cửa chợt vang lên, kỳ quái, còn có người đến nhà gã nữa à?
Mở cửa ra, một nấm đấm giáng thẳng đến, gã nhất thời không kịp quan sát, cứ như vậy mà bị đánh, không đợi gã kịp phản ứng, nấm đấm thứ hai lại đến.
Trên gương mặt thanh tú của Giản Chính Dương mang một vẻ tàn nhẫn, dám tặng hoa cho bà xã của anh, anh sẽ để cho gã biết rằng có người gã không thể trêu chọc được.
"Shit."
Đường Sơn vẫn phản ứng rất nhanh, sau khi bị đánh quyền thứ hai, lập tức liền né qua một bên.
Lúc gã phát hiện đấy là Giản Chính Dương, không kịp nghĩ sao anh lại xuất hiện ở đây thì đã lập tức đánh lại, bị người ta đánh hai quyền rồi, nếu không đánh trả lại nữa thì gã đây không phải đàn ông.
Vóc người của Giản Chính Dương tương đối cao, lúc cởi quần áo ra cũng có cơ bắp, nhưng so với vóc dáng của người phương Tây, rõ ràng là không hề cùng một đẳng cấp, sau khi Đường Sơn đã phòng bị, anh liền không còn chiếm được ưu thế nữa, cũng nhanh chóng liên tục ăn hai quyền, hai người đánh rất lợi hại, đồ vật trong phòng khách cũng đồng thời rơi xuống đất vỡ vụn.
Dáng vẻ hai người đàn ông đánh nhau thật sự có hơi đáng sợ.
Nếu nói chỉ là đơn thuần đánh nhau, chỉ sợ có ba Giản Chính Dương cũng không phải là đối thủ của Đường Sơn, thế nhưng Đường Sơn lại không mang trên người sự ẩu đả chỉ muốn sống kia, cho nên mặc dù chiếm được dáng người ưu thế, nhưng thật sự đánh một hồi lâu mới đè được Giản Chính Dương xuống đất, hơn nữa, mặt gã còn bị thương nặng hơn cả Giản Chính Dương nhiều, đương nhiên, Đường Sơn giải thích chuyện này là vì nể mặt nhà ông cố nên mới không có ra tay độc ác.
"Này, đủ chưa, đánh người trước thì cũng phải có một lý do chứ."
"Lý do?" Mặc dù Giản Chính Dương bị đè xuống, nhưng khí thế không hề giảm một chút nào: "Tặng hoa cho vợ người khác, người làm chồng không được quyền dạy dỗ mày một chút sao."
Nghe được lời nói này của Giản Chính Dương, Đường Sơn sửng sốt một chút: "Ấy vậy mà anh có thể tra được hoa là do tôi tặng à?"
Choáng thật, tiệm hoa của Trung Quốc bảo vệ thông tin của khách như thế này đây sao?"
Nhưng mà dường như gã chỉ để lại cái họ và số điện thoại thôi mà, xem ra Giản Chính Dương cũng không đơn giản, thế mà lại có thể tra được chỗ ở của gã.
"Thừa nhận rồi, vậy thì nên bị tao đánh." Thừa dịp Đường Sơn không quan sát, Giản Chính Dương xoay người đứng lên, lần nữa đánh đến.
"Này, đợi đã, dựa vào đâu, đừng cho là tôi đánh không lại anh, tôi đây là đang nhường anh đấy nhé, chọ đến tôi thì đừng có trách tôi ra tay độc ác nhé."
Giản Chính Dương: "..."
"Này, anh không dừng đúng không, vậy cũng đừng trách tôi nhé."
Thấy Giản Chính Dương không nghe mình nói chuyện, bất đắc dĩ, Đường Sơn đành phải ra tay độc ác, gã muốn đánh ngã Giản Chính Dương, thế nhưng Giản Chính Dương nhớ đến việc gã tặng hoa cho Tiểu Thố, đang nóng như lửa đốt, sao lại để cho gã được như ý chứ, kết quả cuối cùng hai người cùng đánh ngã đối phương, hơn nữa bởi vì bị thương quá nặng dậy không nổi cho nên mới dừng tay.
"Bà mẹ nó, thằng điên này." Thấy trong phòng khách lộn xộn, Đường Sơn bất lực than vãn.
"Lần này chỉ là lần cảnh cáo thôi đấy, cách xa vợ tao ra một chút, nếu có lần sau nữa, đừng trách tao không khách sáo." Giản Chính Dương lạnh lùng cảnh cáo, cố gắng chống người muốn nhanh chóng rời đi.
Tên nhóc này còn muốn rời đi sao?
Không thể không nói, Đường Sơn hơi bội phục Giản Chính Dương, không nói những thứ khác, chỉ cần sự nghị lực này thôi đã khiến cho gã gật đầu rồi: "Anh không có quyền ngăn cản tôi."
Nghe thấy Đường Sơn nói như vậy, Giản Chính Dương đang muốn đi ra ngoài lập tức xoay người lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Đường Sơn, dường như đang muốn giết luôn gã để hả dạ.
Trong vấn đề phụ nữ, Đường Sơn chưa từng bỏ qua cho người nào cả, mặc dù có lẽ Giản Chính Dương có quan hệ với gã, nhưng đây với chuyện gã thích Tiểu Thố là hai chuyện khác nhau mà.
Hai người đều không còn sức lực lại đánh nhau một trận, chỉ có thể giống như trẻ con mà trừng mắt nhìn nhau.
"Tao là chồng của cô ấy, mày nói xem tao có quyền hay không?"
"Cho dù là tình địch thì anh cũng có quyền gì mà đánh tôi chứ." Đường Sơn giật nhẹ khóe miệng, bà mẹ nó, đau thật đấy: "Có điều, đứng trên lập trường của tôi, tôi muốn làm gì cũng là chuyện của tôi, đứng trên lập trường của Tiểu Thố, có người theo đuổi cô ấy, đấy là nằm ở mị lực của cô ấy, cho dù anh là chồng, cũng không được quyền đi ngăn người ta không được quyền theo đuổi cô ấy."
Chưa từng có người nào giải thích thế này với anh cả, đáy mắt của Giản Chính Dương hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Tao thật muốn giết mày mà."
"Đừng kích động như vậy mà, muốn giết tôi, vậy còn phải xem xem anh có bản lĩnh hay không nữa." Đường Sơn không thèm để ý gì mà nói, cũng không hề truy hỏi Giản Chính Dương đã tìm đến mình được như thế nào.
"Tôi có một cuộc làm ăn muốn bàn với anh, có hứng thú không."
"Không có." Giản Chính Dương quay người muốn nhanh chóng rời khỏi.
"Anh chắc là mình không có hứng thú thật sao, không nghe tôi nói thử một chút sao?" Thấy Giản Chính Dương không thèm để ý đến mình, Đường Sơn mở miệng lần nữa: "Được thôi, nếu như anh hợp tác với tôi, tôi sẽ cân nhắc sau này sẽ không dây dưa với Tiểu Thố Tử nữa."
Mặc dù, Tiểu Thố rất đáng yêu, nhưng nếu như chuyện này ảnh hưởng đến việc hợp tác của gã với Giản Chính Dương, vậy gã cũng có thể tạm buông bỏ Tiểu Thố.
Nghe thấy Đường Sơn nói như vậy, quả nhiên là Giản Chính Dương cảm thấy hứng thú, bèn quay đầu nhìn gã.
Thấy thái độ của anh có hơi mềm xuống, Đường Sơn cười đắc ý, nhanh chóng lấy ra một tập tài liệu, nói ra việc mình muốn hợp tác với anh, ...
Chờ Đường Sơn bô lô ba la nói xong, chờ mong nhìn xem anh, Giản Chính Dương nhàn nhạt nhìn gã: "Chỉ vậy thôi à?"
"Ừm." Đường Sơn gật gật đầu: "Chỉ cần anh đồng ý hợp tác với tôi, chúng ta có thể bàn bạc lại vấn đề điều kiện."
"Không hứng thú."
"Hả?" Đường Sơn kinh ngạc nhìn Giản Chính Dương, gã cho rằng Giản Chính Dương sẽ ngồi xuống, nhất là khi thấy ảnh chụp của ông cố lúc còn trẻ, chắc chắn anh sẽ đồng ý với mình, nhưng câu từ chối này lại nằm ngoài dự liệu của gã, trong lúc nhất thời khiến cho gã không kịp phản ứng.
"Này này, anh đợi một chút... Dừng lại." Thấy Giản Chính Dương quay người muốn nhanh chóng rời đi, Đường Sơn phát điên: "Nhìn thấy người có dáng dấp trông giống anh, anh cũng không có một chút cảm xúc gì hay sao? Chẳng lẽ, anh không hề hiếu kì xem mình có quan hệ máu mủ với ông ấy hay sao?"
"Có hay không cũng đâu có ý nghĩa gì." Giản Chính Dương thản nhiên nói, nếu như bỏ qua vết bầm trên gương mặt tuấn tú, chắc chắn là càng có khí thế hơn nữa: "Tao đến là để cảnh cáo mày cách xa vợ tao ra một chút, không liên quan gì đến những chuyện khác, tao cũng không hề có hứng thú gì với thân thế cả."
"Đợi đã, thân thế, thân thế của anh là thế nào?" Đối với chuyện không tra được thông tin của Giản Chính Dương, Đường Sơn biểu thị rất hiếu kì, gã đã xin nhờ nhân sĩ chuyên nghiệp đi thăm dò, thế mà lại tra không được, xem ra chỉ có thể tìm người trong cuộc sống thật để dò xét thôi.
"Không liên quan gì đến mày cả." Trên thực tế, gần như khi nhìn thấy ảnh chụp người giống hệt với mình, Giản Chính Dương đã nghĩ ngay đến chuyện của Tiểu Thố và bà ngoại của cô, cho nên anh có một cảm giác rất lớn rằng người này chính là ba mình ở bên kia, có điều, dù vậy thì thế nào đây chứ, anh cũng không định về nhận tổ quy tông gì đó đâu.
"Vậy... Anh không sợ tôi đến quấy rối Tiểu Thố Tử nữa sao?"
"Tao sẽ tự bảo vệ tốt người phụ nữ của mình." Ánh mắt của Giản Chính Dương trở nên tàn nhẫn: "Nếu như mày thật sự muốn chết, tao cũng không ngại tiễn mày một đoạn đâu."
"Uy hiếp tôi à?" Thấy Giản Chính Dương tung cửa rời đi, Đường Sơn cười mỉa, lại không cẩn thận chạm phải vết thương, lập tức kêu đau, mẹ kiếp, ra tay thật hung ác, chẳng lẽ anh không biết, bản thiếu gia tôi ăn mềm không ăn cứng sao, hừ, bản thiếu gia sẽ cho anh biết, cái gì gọi là tình địch thì không thể coi thường, ai da mẹ ơi, đúng là tên đàn ông hung ác mà, chỉ đặc biệt đnáh vào mặt thôi, lần sau ông đây cũng sẽ đặc biệt đánh vào mặt anh.
Về nhà, anh rón rén mở cửa, đi đến trước phòng ngủ quan sát một chút, Tiểu Thố ngủ rất say, không hề phát hiện bên cạnh không có người, Giản Chính Dương thở dài một hơi, lúc trước khi phẫn nộ không cảm thấy đau, bây giờ tỉnh táo lại, mới phát hiện trên mặt nóng rát, trên người cũng có hơi đau, anh đi phòng vệ sinh xem xét, khóe miệng có máu bầm, con mắt cũng bị đánh một thành mắt gấu mèo, cởi quần áo xuống, trên bụng cũng có máu bầm, đụng vào một cái liền đau, tên khốn kiếp kia đánh cũng lợi hại thật đấy, có điều, hình như đối phương còn bị thương nặng hơn cả anh nữa.
Nhưng phải nói với Tiểu Thố chuyện vết thương trên người mình như thế nào đây? Nhìn người đàn ông đẹp trai ở trong gương, Giản Chính Dương có hơi buồn bực đắng chát, mặc dù anh là một người đàn ông không để ý đến mặt cho lắm, có lúc anh còn cảm thấy đàn ông đừng nên thanh tú giống như vậy, nhưng Tiểu Thố lại còn để ý đến mặt anh hơn cả anh nữa, bình thường ngẫu nhiên bị nóng mà nổi mụn gì đấy, cô cũng đều vô cùng sốt ruột, dù là một kẻ lười cũng sẽ lôi kéo giúp anh hạ hoả, đắp mặt nạ gì đấy, bây giờ biến thành dạng này, không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Nghĩ nghĩ, anh lại đến tủ lạnh lấy ra vài cái trứng gà rồi đi đun sôi, sau đó lột sạch vỏ trứng, cẩn thận đặt lên vết bầm trên khoé mắt mà lăn lăn....
Một đêm mộng đẹp, đơn giản tỉnh lại trong lồng ngực của Giản Chính Dương, cô không có mở to mắt, chỉ xoay người nằm đối diện với Giản Chính Dương, rụt rụt người vào trong lòng của anh, nhưng cho dù cô đang ngắm nghiền hai mắt, trong khi mơ hồ, Giản Chính Dương chủ động ôm ấp yêu thương với cô, cô cũng rất bình tĩnh tiếp nhận, anh hơi buông lỏng cánh tay, để Tiểu Thố có thể nằm thoải mái hơn trong lòng ngực anh, đây chính là sự ăn ý của hai người.
Lăn qua lăn lại trong ngực Giản Chính Dương một lát, Tiểu Thố mới mở to mắt, hôn Giản Chính Dương một cái: "Ông xã à, chào buổi sáng."
"Chào." Một cái hôn nhỏ không thể nào thoả mãn Giản Chính Dương được, anh đè đầu Tiểu Thố lại, lại hôn xuống một nụ hôn lưỡi nóng bỏng, đàn ông buổi sáng không thể nào chịu được khảo nghiệm, có điều suy tính đến bụng Tiểu Thố, Giản Chính Dương vô cùng không nỡ mà buông cô ra.
"Anh đi làm bữa sáng đây."
"Ừm." Cảm giác được yêu quý trân trọng rất tốt, Tiểu Thố mỉm cười ngọt ngào.
Thấy thế, Giản Chính Dương xém chút nữa nhịn không được lại nhào đến, có điều bụng vẫn còn hơi đau nên anh nhịn xuống.
Đợi Tiểu Thố rửa mặt rồi chỉnh trang lại căn phòng xong xuôi, Giản Chính Dương cũng thừa dịp lúc này đi rửa mặt, nhìn người đàn ông trong gương, vẫn còn hơi bầm, xem ra trứng gà đêm qua vẫn hữu dụng đấy nhỉ, chí ít so với khi vừa trở về lúc hôm qua đã khác một trời một vực rồi.
Bữa sáng của hai người rất đơn giản, mì trứng gà, xử lý mặt xong xuôi rồi anh gọi Tiểu Thố tới ăn mì.
"Tới đây." Tiểu Thố gãi gãi đầu, đi đến nhà ăn ngồi đối diện với Giản Chính Dương, đưa mắt nhìn Giản Chính Dương, lúc này mới chú ý tới rằng mình đã bị xem nhẹ.
"A, ông xã, mặt anh sao thế?"
Bị phát hiện rồi. Giản Chính Dương không biến sắc tránh khỏi ánh mắt của Tiểu Thố: "Không có gì."
"Không đúng nha." Tiểu Thố đưa tay giữ mặt Giản Chính Dương lại cố định: "Nhìn kỹ thì mắt và miệng của anh có máu bầm, tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Gương mặt hoàn mỹ như thế mà lại xuất hiện máu bầm, Tiểu Thố tỏ vẻ rất đau lòng đấy, cũng may là không nghiêm trọng lắm, bằng không cô sẽ đau lòng chết mất, gương mặt thế này mà có máu bầm là một chuyện tàn nhẫn đến như thế nào cơ chứ.
Khoé miệng của Giản Chính Dương co giật một chút, anh tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ với biểu cảm này của Tiểu Thố, nếu như đây không phải là mặt của mình, e rằng anh đã ghen rồi, biểu cảm của Tiểu Thố không thể nào không khiến anh lo lắng, nếu như ngày nào đó anh không còn đẹp trai nữa hoặc là gương mặt bị huỷ đi rồi, có phải là cô sẽ rời khỏi anh không, anh cảm thấy tương lai của mình thật là đáng lo.
Rõ ràng trước khi ngủ đêm qua vẫn còn rất tốt mà, làm sao đến sáng lại bị bầm rồi, Tiểu Thố truy hỏi Giản Chính Dương mấy lần, để ý rằng anh không muốn nói với mình, Tiểu Thố không khỏi giận.
"Thành thật khai báo đi, có phải là tối hôm qua làm chuyện gì xấu không hả?"
"Sao lại thế được." Giản Chính Dương không hề chột dạ chút nào mà trả lời.
"... Chẳng lẽ là do em đánh sao?" Thật ra, Tiểu Thố chỉ tuỳ tiện hỏi một chút thôi, nhưng Giản Chính Dương lại trả lời chắc chắn như vậy, lòng Tiểu Thố lập tức bỏ đi suy đoán buồn cười của mình, lập tức tưởng tượng ra những nguyên nhân khiến cho Giản Chính Dương có thể bị thương đến như vậy.
"Dường như tối hôm qua em có nằm mơ thấy mình đang đánh nhau, không phải em thật sự đánh anh đấy chứ?"
Giản Chính Dương yên lặng, lý do này, có vẻ như dùng rất tốt.
Giản Chính Dương trầm mặc trong mắt Tiểu Thố chính là xác nhận, cô bèn trưng ra vẻ mặt có lỗi nhìn Giản Chính Dương: "Thật xin lỗi nhé, ông xã, không phải em cố ý đâu." Giản Chính Dương yên lặng lắc đầu: "Bây giờ đã hết đau rồi."
"Đều tại em cả."
"Chuyện không liên quan tới em. Anh đánh nhau với người khác, quả thật chuyện không có liên quan đến em."
Giản Chính Dương phản bác lại, trong lòng Tiểu Thố tự xác nhận rằng Giản Chính Dương đang muốn an ủi mình, thế là cô càng thêm áy náy: "Đều là do em cả, tướng ngủ thật là xấu."
"Em rất tốt." Không có em, anh đâu có thể nào ngủ ngon như thế này được chứ.
"Ông xã à, ăn mì trước đi, lát nữa em xem một chút xem có cách nào giúp em tiêu trừ máu bầm không nhé." Tiểu Thố vô cùng áy náy.
"Ừm." Nếu cô đã cho rằng mình làm, vậy cứ để cô coi là vậy đi, dù sao anh cũng không biết phải giải thích như thế nào, nghĩ như vậy, Giản Chính Dương vô cùng đương nhiên mà hưởng thụ sự phục vụ của Giản Chính Dương.
Đã xong rồi, Tiểu Thố giành việc rửa chén để chỉnh đốn phòng bếp, sau đó lên mạng xem cách trừ máu bầm, đêm qua Giản Chính Dương đã cầm mấy quả trứng lăn qua, khiến nó mất đi không ít, bởi vậy lúc Tiểu Thố mở ra tủ lạnh phát hiện không còn trứng gà nữa, quả thực có hơi kinh ngạc một chút.
Thấy cô đã phát hiện, Giản Chính Dương nheo mắt, vội vàng nói: "Tối hôm qua anh đã làm rồi."
"Hoá ra nửa đêm hôm qua anh đã làm rồi à." Nghe Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thố càng áy náy, ngay lập tức chuẩn bị giúp anh làm tan máu bầm, có thể thấy cô có lòng thế nào.
"Ông xã này, có đau không?"
"Không đau."
"Bằng không, em lại đi mua vài cái trứng gà quay về chuẩn bị cho anh nhé."
"Không cần đâu." Giản Chính Dương lắc đầu: "Bây giờ có làm cũng không có hiệu quả gì đâu."
"Vậy, bằng không thì đến tiệm thuốc mua một ít thuốc về xoa nhé?" Tiểu Thố nhớ rằng hộp thuốc trong nhà không có thuốc xoa ngoài da kia, không khỏi đề nghị.
"Thật sự không cần mà." Giản Chính Dương bất đắc dĩ kéo tay Tiểu Thố, cưng chiều bảo: "Anh đã dùng trứng lăn qua rồi, rất nhanh sẽ xẹp thôi, anh đảm bảo đấy."
"Thật sao?"
"Ừm."
"Ưm, vậy có gì khó chịu thì cứ nói với em nhé." Tiểu Thố đã xem Giản Chính Dương như người tàn tộc mà chăm sóc rồi.
"Được rồi." Bởi vì sự hiểu lầm tốt đẹp của Tiểu Thố, Giản Chính Dương liền nhận được sự phục vụ của nữ vương, thậm chí là lúc người của cửa hàng bán hoa thần bí đến, Tiểu Thố nhìn thoáng qua, bên ngoài không có người, trực tiếp đóng cửa, cô cũng chẳng thèm để ý đến hoa.
Giản Chính Dương nhìn trong mắt nhưng thoải mái ở trong lòng, trực tiếp hạ thân phận tình địch của Đường Sơn xuống thành thằng hề, trong mắt Tiểu Thố của anh chỉ có mỗi mình anh, Đường Sơn? Hừ, thằng hề từ đâu chạy đến đây thế này.
Bởi vì tâm trạng vô cùng tốt, cho nên cả ngày khoé miệng của Giản Chính Dương gần như không hề thẳng đi mà vẫn luôn cong.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, hai người vẫn không hề đi ra ngoài, hoa ở cửa từ một biến thành hai rồi ba bó...
Lúc Đường Sơn nhận được điện thoại do tiệm hoa gọi đến, biết được Tiểu Thố hoàn toàn không hề cầm hoa vào, không khỏi tổn thương, vì sao chứ, rõ ràng là ngày đầu cũng nhận rồi mà, suy nghĩ một chút, Đường Sơn cho rằng vấn đề xuất hiện từ người của Giản Chính Dương.
Nhất định là như vậy rồi, nhất định là do quỷ hẹp hòi đáng giận kia không cho Tiểu Thố Tử đáng yêu nhận rồi, bằng không, ai sẽ cản được sự công kích của hoa hồng mỹ lệ và tấm thiệp lãng mạn kia chứ.
Nghĩ đến một phen tâm ý của mình thế mà trực tiếp bị người ta ném ở ngoài cửa, lòng Đường Sơn cảm thấy có hơi không công bằng, hận không thể lập tức xông vào nhà Giản Chính Dương để chất vấn.
Được rồi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì chuyện lớn, gã nhịn.
Đã phái người đi điều tra chuyện của tên kia rồi, lại nhịn thêm mấy ngày, chỉ cần tra được chuyện của tên kia, đến lúc đó gã có thể nắm được nhược điểm của anh để nói điều kiện rồi, ừm, phụ nữ quan trọng đấy, nhưng tài sản quan trọng hơn, chỉ cần gã lấy đủ số lượng, đến lúc đó, còn không phải muốn bao nhiêu phụ nữ thì có bấy nhiêu sao? Được rồi, bây giờ mà nói, điều gã muốn nhất chính là Tiểu Thố Tử đáng yêu kia.
Mặc dù Tiểu Thố Tử kia nhìn từ ánh mắt đại chúng không phải là rất đẹp, nhưng ai bảo cô có cái tên đáng yêu như vậy chứ, cười lên còn mê người đến thế nữa, có lúc lại có ý vị của phụ nữ, xinh đẹp mê người hơn nhiều so với phụ nữ thuần tuý nhiều, phải biết, mặt đẹp cũng có quá nhiều nhiều, cũng chập choạng thôi, bây giờ gã thường xuyên thấy thì không biết ai là ai nữa, còn Tiểu Thố Tử đáng yêu kia thì lại khác, gã dám cam đoan, cho dù cô đi phẫu thuật chỉnh dung, chỉ cần cô cười một cái thì gã lập tức có thể nhận ra ngay.
Tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp sau này, Đường Sơn không khỏi hèn mọn bật cười, hôm nay màn cửa trong nhà Giản Chính Dương lại kéo cao hiếm thấy, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng người đi lại, thật sự là một thời cơ tốt để nhìn trộm.
A, bọn họ thế này là muốn làm gì đây?
Quan sát một hồi, lúc ý thức được đối phương muốn ra khỏi nhà, Đường Sơn hưng phấn kêu to, cơ hội tới rồi, gã đặt ống nhòm xuống nhanh chóng đi đến phòng vệ sinh sửa sang một chút, vết thương vài ngày trước đã được xử lý nên cũng không còn thấy nữa rồi, vẫn đẹp trai như vậy, quần áo không có vấn đề gì, cầm túi một cái, lại dùng kính viễn vọng nhìn một chút, trong phòng khách đã không còn ai, xem ra họ đã xuống lầu rồi, gã nhanh chóng chạy đến cổng, đổi giày, đi ra ngoài, hoàn thành tất cả một mạch...
← Ch. 098 | Ch. 100 → |