Thiên sứ bảo vệ
← Ch.036 | Ch.038 → |
Editor: Linh Ngọc
Tuy làm cho Giản Chính Dương không vui, nhưng Tiểu Thỏ làm người không thể như vậy được, cô đã đồng ý với Giản Chính Dương sẽ từ chức, nhưng không thể làm khó cho Tần Ca, cô nghĩ rằng làm thêm vài ngày cũng sẽ không sao.
Không nghĩ tới Giản Chính Dương nhìn chằm chằm cô một lát, rồi bỗng xoay người rời đi, không thèm quan tâm đến lời lẽ của cô, Tiểu Thỏ ngẩn ra, không thể làm gì khác hơn là đi sau lưng Giản Chính dương, trong lòng lại nghĩ phải làm sao trong mấy ngày mà Tần Ca có thể tìm được người đây.
Cửa hàng tiện lợi nhỏ muốn tuyển người rất khó khăn, nghĩ đến trước đây mình và Tần Ca nói giỡn chỉ cần cửa tiệm của anh còn, em sẽ một mực làm việc ở đây, bình thường Tần Ca rất tốt với mình, nếu như thật sự từ chức, sợ rằng sau này cô sẽ không còn mặt mũi nhìn anh.
Trong lòng Tiểu Thỏ bởi vì không biết phải nói với Tần Ca chuyện từ chức thế nào nên rất rối loạn, thấy đèn đỏ đã đến, mà Giản Chính Dương không thèm nhìn đi về phía trước, cô bị anh dọa cho giật mình, nhanh chóng tiến lên lôi anh.
"Chính Dương!"
Mới vừa kéo anh lại, một chiếc xe chạy qua sát bên cạnh, sau lưng Tiểu Thỏ toát mồ hôi lạnh, "Anh làm gì thế, băng qua đường cũng không nhìn xe sao?"
Giản Chính Dương giống như buồn bã, "Anh muốn qua đường."
Nơi này cách bệnh viện không xa, ngã tư người đến người đi không ít, tất cả mọi người đều tò mò nhìn hai người họ nói chuyện, trên mặt Tiểu Thỏ sớm ửng hồng, mạnh mẽ ôm lấy Giản Chính Dương đang muốn vượt đèn đỏ.
"Em lập tức gọi điện cho Tần Ca xin từ chức, anh đừng lấy thân thể mình ra giỡn được không?"
Cô thật không nghĩ rằng Giản Chính Dương có thể ấu trĩ như thế, hơn nữa còn có chứng tự ngược, có cái gì không như ý sẽ bắt đầu tự hành hạ bản thân, tay cũng thế, bây giờ còn muốn vượt đèn đỏ, nếu xe mà đụng phải, thì còn mạng sao, cho dù không chết cũng chỉ còn nữa cái mạng.
Nghe được Tiểu Thỏ nói như thế, Giản Chính Dương lập tức dừng giãy dụa, vui vẻ ôm Tiểu Thỏ, "Em đã nói thì phải giữ lời, lập tức gọi điện thoại."
"Được, em gọi." Tiểu Thỏ không bởi vì Giản Chính Dương yên lặng mà vui vẻ, ngược lại ý nghĩ trong đầu cô đang dâng lên, khiến cô có cảm giác không tốt. Sợ anh xằng bậy, cô vừa kéo tay anh vừa bấm điện thoại, Tần Ca rất nhanh đã bắt máy, giọng nói vẫn sảng khoái như trước, chỉ là Tiểu Thỏ không biết phải mở miệng làm sao.
"Này, Tần Ca ~~"
"Ừ, sao thế Tiểu Thỏ?"
"Cái kia, tôi, tôi..." Tiểu Thỏ cắn môi, thấy Giản Chính Dương nhìn chằm chằm mình, trên mặt đỏ bừng, "Tôi muốn nói, xin lỗi, tôi không thể làm việc cho ông được nữa."
"Ờ, cô muốn xin từ chức sao." Giọng nói Tần Ca nghe không có gì đặc biệt, "Hôm qua mẹ bạn trai cô đã thay cô xin từ chức, nên tôi cũng đã có chuẩn bị, thật ra hôm nay cô đến là ngoài suy nghĩ của tôi, bây giờ lại muốn xin từ chức, chắc là bạn trai cô yêu cầu rồi."
Không thể không nói, Tần ca sống hơn nửa đời người không phải là sống uổng phí, mặc dù không thấy Tiểu Thỏ, nhưng khi thấy cô chỉ dùng điện thoại xin nghỉ là đã biết được chân tướng.
"Không có chuyện gì đâu, muốn nghỉ thì nghỉ đi, cũng vừa lúc Tiểu Tình xin nghỉ, tôi nghĩ tôi ở thành phố này cũng đã lâu rồi, bây giờ là lúc cần đi xung quanh một chút, đến lúc đó có thể đổi tiệm này sang nơi khác, cái đó, Tiểu Thỏ, tôi thấy hay là mai cô đến tiệm một chuyến, tôi thanh toán tiền lương tháng này cho cô."
"Không cần, không cần đâu Tần Ca, tháng này mới có vài ngày." Tiểu Thỏ nhanh chóng lắc đầu, cô không có ý như thế, hơn nữa cô giật mình khi Tần Ca nói, "Tần Ca, ông nói là Tiểu Tình cũng xin từ chức? Sao cậu ấy muốn từ chức, không có nghe cậu ấy nói qua."
"Tôi cũng không biết, chắc là tìm được công việc nào tốt rồi." Tần Ca cười cười.
"Tần Ca, anh thực sự muốn chuyển cửa hàng đi nơi khác sao, là bởi vì ba chúng tôi sao?"
"Ha ha, chỉ một chút thôi, nhưng không phải là nguyên nhân lớn, cửa hàng này chuyển đi nơi khác cũng là sớm muộn thôi, gần đây cũng buồn chán nên đúng lúc muốn đi ra ngoài một chút."
"Tiểu Thỏ, cô không nên để trong lòng, cô đó, chính là quá lương thiện, nên vì bản thân mà suy nghĩ một chút đi, tuy rằng tiềng lương tháng này chỉ có vài ngày, nhưng cũng không thể không đưa, ngày mai cô đến một chuyến đi."
"Không, không, tôi thực sự không cần, Tần Ca, cái đó, số điện thoại của tôi sẽ không đổi, nêu như sau này Tần Ca có chuyện gì có thể gọi cho tôi, tôi cúp máy đây, Tần Ca, tôi thực sự không có ý gì đâu, tạm biệt."
Nhanh chóng nói xong, không đợi Tần Ca trả lời, Tiểu Thỏ đã nhanh chóng cúp máy, thật ra cô không ý muốn tìm Tần Ca đòi lương cho mấy ngày nay, vốn muốn gọi hỏi Tiểu Tình sao lại đột nhiên từ chức, nhưng vừa nghĩ mình cũng đột nhiên từ chức đó thôi, nên không có tư cách gì để hỏi cô ấy, hơn nữa sáng nay nghe cô ấy nói chuyện, khiến cho cô cảm thấy Tiểu Tình có chút xa lạ, theo bản năng thật không muốn nói chuyện với cô ấy.
Đồng nghiệp vốn là thế này, lúc làm việc với nhau có thể tốt, nhưng khi rời khỏi, qua không bao lâu sẽ quên đối phương đi, không cần phải... Cố ý liên lạc.
Đây là do kinh nghiệm là việc nhiều của Tiểu Thỏ, cô thở dài một hơi, nếu đã nói xong, còn muốn gì cũng vô ích, chỉ có thể tự an ủi lòng mình.
Nhìn bộ dáng vui mừng của Giản Chính Dương, Tiểu Thỏ cười cười, từ chức cũng không phải là không có lợi, chí ít cũng khiến cho Giản Chính Dương vui vẻ, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Được." Giản Chính Dương bởi vì hai chữ về nhà mà cười híp mắt.
Về đến nhà, nhìn phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp đều bị đập đến không còn hình dáng, Tiểu Thỏ che trán, ra lệnh Giản Chính Dương đứng ở một bên đi, "Chờ em dọn những thứ này một chút."
Bây giờ Giản Chính Dương tại đã khôi phục bình thường, có chút ngượng ngùng nhìn Tiểu Thỏ, "Anh và em cùng nhau dọn đi."
"Không cần, trên tay của anh đang bị thương, bác sĩ nói không thể lộn xộn, đừng làm vết thương bị toét ra, sẽ lưu lại vết sẹo xấu xí." Bác sĩ đã nói sẽ lưu lại nhiều vết sẹp, nhưng cô không muốn bởi vì một chút không chú ý của anh mà biến thành một vết sẹo dọa người ta.
Bị Tiểu Thỏ hét một chút, Giản Chính Dương không nói, chỉ là yên lặng đi theo phía sau Tiểu Thỏ.
Trong lòng Tiểu Thỏ vốn đang phức tạp, kết quả thấy Giản Chính Dương như cô vợ bị ức hiếp đi theo phía sau mình, tất cả cảm giác không vui đều biến mấ, bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn anh, "Anh đi theo em làm gì?"
Giản Chính Dương thấy Tiểu Thỏ mỉm cười với mình, nhất thời cũng cười, "Chính là muốn ở cùng em."
Cô chắc là tìm phải một đứa trẻ rồi, Tiểu Thỏ suy nghĩ trong lòng, nhưng trái tim không cầm được lại mềm xuống, khéo Giản Chính Dương đến cạnh cửa, lôi chiếc ghế dùng để ngồi ăn đến đó.
"Anh ngồi ở đây không được nhúc nhích, chờ em dọn xong sẽ ở cùng anh, được không?"
Tiểu Thỏ không có phát hiện, ánh mắt của cô vô cùng dịu dàng, giọng nói cũng hiền từ như một người mẹ đối với một đứa con.
Giản Chính Dương rất thích dáng vẻ của Tiểu Thỏ như thế khi đối với mình, gật đầu, được voi đòi tiên, "Anh muốn hôn một cái mới được."
Tiểu Thỏ không có từ chối, nặng nề hôn lên môi anh, rồi nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, cô cũng không nỡ làm anh đau khổ, có bệnh hay không, chỉ cần anh toàn tâm toàn ý với mình, cô nguyện ý làm thiên sứ bảo vệ anh.
← Ch. 036 | Ch. 038 → |