Vay nóng Tima

Truyện:Bệnh Sủng - Chương 006

Bệnh Sủng
Trọn bộ 170 chương
Chương 006
Bắt đầu theo đuổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Shopee


Editor:trang kto

Beta:Linh Ngọc

Còn mấy phút nữa là đến thời gian tan làm, Bạch Tiểu Thỏ nhìn thấy Giản Chính Dương xuất hiện ở cửa siêu thị, không muốn cho anh đi vào, vội vàng đi tới bên Tiểu Bân và Lạc Ca vẫn chưa tan tầm lên tiếng chào, đi trước một bước.

"Ơ, Tiểu Thỏ sao đi vội như vậy?" Tiểu Bân lớn hơn Tiểu Thỏ một tuổi, là một nam sinh sáng sủa.

"Không muốn thấy anh thôi." Lạc Ca thản nhiên nói một câu, nhưng Tiểu Bân bị cận thị, không mang mắt kính nên không thấy rõ bóng dáng bên ngoài, bằng không thế nào cũng sẽ ồn ào một chút.

"Lạc Ca, anh hài hước như vậy khi nào?" Tiểu Bân đúng là không thấy rõ tình cảnh ngoài cửa, cười cười, "Tôi đẹp trai như vậy, làm sao Tiểu Thỏ có thể trốn tôi nhỉ."

"Anh đẹp trai, Lạc Ca tôi đây không đẹp trai sao?" Lạc Ca vui đùa, nghĩ rằng người đàn ông đẹp trai tối hôm qua đâu rồi, chính là rất bá đạo, cũng không biết Tiểu Thỏ gặp phúc hay họa.

"Phốc ~" Tiểu Bân bật cười, "Lạc Ca không nhìn ra anh cũng hài hước như vậy."

"Đó là......"

Bên trong Lạc Ca cùng Tiểu Bân vui đùa, ngoài cửa Tiểu Thỏ đi đến bên cạnh Giản Chính Dương, nhìn xem phía sau siêu thị, lại nhìn xem phía trước cổng tiểu khu, chỉ chỉ cổng tiểu khu bên cạnh.

"Chúng ta đi nơi đó đi."

"Được." Giản Chính Dương không có ý kiến.

Hai người mặt đối mặt, Bạch Tiểu Thỏ đột nhiên không biết mình nên nói như thế nào, "Khụ, Giản tiên sinh......"

"Chính Dương."

"Hả?"

"Tiểu Thỏ gọi tôi là Chính Dương hoặc Dương, ." Giản Chính Dương nghiêm trang sửa chữa.

"Không cần." Tiểu Thỏ cười gượng, nhìn ánh mắt nguy hiểm của Giản Chính Dương, vội vàng đổi cách xưng hô, "Chính Dương."

Đối với người chỉ gặp mặt một lần mà kêu tên này có chút là lạ, nhưng mà, vì muốn giải quyết nhanh sự việc, vẫn là không cần để ý việc nhỏ này.

"À, nhà anh ở khu này sao?" Suy nghĩ không biết nên mở miệng như thế nào, Bạch Tiểu Thỏ thuận miệng hỏi.

"Ngay tại khu này." Bạch Tiểu Thỏ theo tay hắn vừa chỉ, thấy đối diện cửa hàng tiện lợi, nghĩ đến Lạc Ca nói anh mỗi ngày nhìn lén mình, một cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng.

"Có muốn đi lên ngồi một chút hay không?"

"A, không cần không cần." Bạch Tiểu Thỏ lắc đầu liên tục, cô cũng không phải là nhìn đối phương bộ dạng đẹp trai sau đó nói thích mình liền chủ động hiến tặng người.

"À." Giản Chính Dương vì Bạch Tiểu Thỏ không muốn đi lên nhà ngồi có chút mất mát, "Nhà chỉ có mình tôi, sau này em có thể đến bất cứ lúc nào, điện thoại của em đâu?"

"Ở đây." Tiểu Thỏ theo bản năng lấy ra điện thoại di động của mình, bị anh cầm lấy, nhập vào một dãy số, lại bấm, sau đó nối máy.

Di động không bắt máy, Giản Chính Dương mặt không chút thay đổi nắm tay đưa di động trả lại cho Tiểu Thỏ, si mê nhìn cô, nhà anh có Tiểu Thỏ, thật là càng nhìn càng đẹp mắt.

Tiểu Thỏ không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Giản Chính Dương, "Khụ, Giản...... Ách, Chính Dương, chúng ta nói chuyện, về chuyện anh nói thích tôi, cái kia, tôi cám ơn anh, nhưng là, tôi cảm thấy chúng ta không hiểu rõ lẫn nhau, tình cảm là một việc rất chân thành và nghiêm túc, không thể tùy tiện đến gần nhau, nếu không sau này có chuyện gì không biết mà tách ra, cho nên, tôi cảm thấy tạm thời không thể cùng anh ở cùng nhau."

"......"

"Anh có nghe được tôi nói không?" Gặp Giản Chính Dương không có phản ứng, Tiểu Thỏ không thể hỏi một tiếng.

"Tôi không đồng ý."

"Cái gì?" Tiểu Thỏ há hốc mồm.

Giản Chính Dương liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái, trong mắt lóe lên tia sáng đói khát, dường như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ăn Tiểu Thỏ, loại cảm giác này là lúc lần đầu tiên nhìn Tiểu Thỏ, hơn nữa còn ôm hôn Tiểu Thỏ, loại cảm giác này vẫn còn mãnh liệt, hai mươi mấy năm lần đầu tiên giống như phản ứng sinh lý mãnh liệt, Tiểu Thỏ kháng cự, lại làm cho thể xác và tinh thần của anh đều bị thử thách.

Bị ánh mắt Giản Chính Dương nhìn rất không thoải mái, trực giác cho thấy anh ấy rất nguy hiểm, Tiểu Thỏ đột nhiên đẩy anh ra cuống cuồng chạy, "Anh không đồng ý cũng phải đồng ý, tôi sẽ không ở cùng một chỗ với anh."

Giản Chính Dương không có phòng bị bị cô đẩy ra từng bước, nhìn bóng dáng Tiểu Thỏ, anh cũng không có đuổi theo, mà là chậm rãi đi nhưng sẽ luôn ở phía sau, anh muốn biết cô đang ở đâu.

Bạch Tiểu Thỏ chạy trong chốc lát, cảm thấy phía sau không có ai đi theo mình, quay đầu, kết quả nhìn thấy bóng dáng Giản Chính Dương cách mình hơn mười thước1, sợ tới mức cô vội vàng xoay người cuống cuồng chạy.

(1) 1 thước=100cm

Cơ thể Tiểu Thỏ không tính là tốt, thấy mình chạy nhanh hay chậm, Giản Chính Dương thủy chung cách mình xa như vậy, rõ ràng không hề chạy, chậm rãi đi về nhà.

Trở lại tiểu khu, cố ý dặn người bảo vệ không cho người phía sau vào tiểu khu, đừng cho anh ta vào, được bảo vệ trả lời chắc chắn, Tiểu Thỏ yên tâm về nhà.

Giản Chính Dương từ phía sau đi lên, cũng muốn vào tiểu khu, quả nhiên bị bảo vệ ngăn lại, "Không phải người của tiểu khu, không thể vào được."

Giản Chính Dương mặt nhăn nhíu mày, "Tìm vợ cũng không được?"

"Vợ?" Bảo vệ nhìn Giản Chính Dương từ trên xuống dưới, thấy bộ dạng anh đẹp trai như vậy, trên người mặc dù là quần áo thể thao đơn giản, nhưng chất vải nhìn rất tốt, không giống tên lưu manh, cũng không có dụng ý khác người.

"Vợ anh là ai?"

"Cô gái vừa mới đi vào, Bạch Tiểu Thỏ."

Bạch Tiểu Thỏ bình thường rất lễ phép, nhìn thấy bảo vệ đều chào hỏi, vừa lúc bảo vệ biết tên của cô, nghe vậy ánh mắt trừng lớn, "Cô ấy là vợ của anh? Cô ấy chưa kết hôn a."

Giản Chính Dương chu miệng, "Đúng vậy, cô ấy không muốn gả cho tôi, tôi theo đuổi cô ấy là bất chính sao?"

"À, hóa ra là như vậy." Bảo vệ liền hiểu rõ, thật không nghĩ tới Tiểu Thỏ như vậy anh chàng đẹp trai theo đuổi, nhưng làm sao không đồng ý nhỉ, thật không biết cô gái này nghĩ như thế nào, nói như vậy cô gái này không thích chàng trai có bộ dạng đẹp trai sao.

"Nhưng Tiểu Thỏ dặn dò không thể cho anh đi vào."

"Vậy anh có thể nói cho tôi biết nhà cô ấy ở tầng mấy, số phòng không?"

Giản Chính Dương cũng không chuẩn bị đi vào, dù sao thời gian không lâu, hơn nữa ngày mai cô ấy còn đi làm, không sợ không thấy được.

Thấy bộ dáng Giản Chính Dương tuấn tú lịch sự, bảo vệ trái tim đồng cảm, "Cô ấy ở tầng 6 phòng 201."

"Cám ơn." Giản Chính Dương nhìn xem tiểu khu, không còn bóng dáng Tiểu Thỏ, xoay người rời đi, để lại bảo vệ nhìn bóng dáng anh, lại nhìn phương hướng của Tiểu Thỏ, cảm thán.

"Tuổi trẻ thật tốt."

Về nhà, Tiểu Thỏ còn có chút bất an, không biết bảo vệ có thể ngăn Giản Chính Dương lại hay không, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới Giản Chính Dương rất khinh thường Lạc Ca nói anh không phải đối thủ của tôi, bảo vệ đều đã sáu mươi tuổi, nếu vì dạng này bị đánh, cô có chút bất an.

Nghĩ như vậy, Tiểu Thỏ do dự một chút, vẫn là vội vàng việc ra cửa, không nhìn một chút, cô không yên lòng.

Đi xuống lầu, đi tới cửa, thấy trong phòng bảo vệ yên lặng, ngoài cửa tiểu khu cũng không có người đứng, lúc này mới thả lỏng tâm tư, bảo vệ rất được đuổi anh ta đi.

Nhưng là, ngày mai mình còn muốn đi làm, không biết anh có đến tìm mình hay không, thật sự là phiền toái a, trực giác của cô cảm thấy chuyện này sẽ không qua đi như vậy, chẳng lẽ muốn mình đổi chỗ làm? Không cần a, công việc này cô rất thích.

Như vậy mơ hồ nghĩ đến nhà, bàn taycho vào túi áo, đột nhiên dừng lại, vừa mới vào nhà, cô tiện tay đem cái chìa khóa để trên bàn trà, sau đó vội vàng đi ra ngoài, đã quên mang chìa khóa, làm sao bây giờ?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-170)