Cái ⓒ♓●ế●✞ kỳ lạ
| Ch.02 → |
Trong ngôi miếu đổ nát, một thân ảnh ɱả𝐧_𝒽 k_hả_𝐧_𝐡 co rúc ở trong góc tối, mái tóc đen dài ôm trọn toàn bộ т♓.â.ⓝ 𝐭𝐡.ể, khuôn mặt chôn giữa hai đầu gối nên không thấy rõ được diện mạo.
Nữ tử móc từ trong ⓝⓖ-ự-𝖈 móc ra một cái màn thầu khô cứng bỏ vào trong miệng cố sức nhai nuốt, trong thoáng chốc tất cả những thứ này xảy ra đều không chân thực.
Nàng cải tử hoàn sinh, hơn nữa lại sống lại vào năm năm trước.
Kiếp trước, trước khi phụ mẫu lâm chung đã dặn dò nàng đến kinh thành nương nhờ một người thân ở đó, cầm theo ngọc bội phụ mẫu đưa cho liền xuất phát, trên đường gặp phải mưa to bèn chạy vào trong ngôi miếu đổ nát này tránh mưa.
Kế tiếp, chính là nghênh đón cơn ác mộng của nàng.
Một nam tử mặc hồng y cầm bảo kiếm trong tay đi vào bên trong miếu, chân trời bị một vệt sáng cắt ngang, sấm chớp rền vang, chiếu sáng bầu trời âm u, cũng làm cho Doãn Nặc thấy rõ tướng mạo hắn. Đôi mắt đen của hắn rũ xuống, mi phượng như lông vũ chiếu xuống thành cái bóng dịu dàng, dáng vẻ mê hoặc lòng người, tư thái phong thần tuấn lãng giống như Tu La trong huyết liên, mỹ lệ, 𝐪·⛎𝓎·ế·п 𝖗·ũ nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.
Doãn Nặc sợ hãi xê dịch về phía sau, nam tử nghe thấy động tĩnh bước một bước lớn vọt tới trước mặt, nàng bị hắn đẩy ngã trên mặt đất, nam tử dùng tay phác hoạ hình dáng gương mặt Doãn Nặc: "Ta thích khuôn mặt của ngươi." Ngữ khí lạnh lẽo giống như từ lưỡi rắn độc phun ra.
Doãn Nặc bị đặt ở trên mặt đất ướt lạnh, hai tay bị trói 🦵ê_𝖓 đ_ỉп_𝒽 đầu, nam tử nắm cằm của nàng, dùng môi tìm kiếm đôi môi nàng, cuồng nhiệt đòi lấy mật ngọt trong miệng nàng, dùng sức quấn lấy đầu lưỡi nàng, trong miệng có một cỗ mùi tanh. Tiếng vải vóc bị xé vang lên giòn giã, hai chân 𝖒_ảռ_♓ 𝖐_𝖍_ả_𝖓_𝐡 rυ-n r-ẩ-🍸 bị bắt lấy tư thế khuất nhục é●🅿️ 𝐛●⛎ộ●𝐜 mở ra, truyền đến tiếng 𝐭𝐡_ở ⓓ_ố_🌜 dồn dập của nam nhân. Hai mắt nàng bởi vì hoảng sợ mà mở to, da thịt tuyết trắng bị nước mưa cùng nước mắt làm cho ướt đẫm.
Nam tử ngậm lấy nhũ hoa cực kỳ 〽️-ề-ɱ Ⓜ️-ạ-𝖎 bị nước mưa làm ướt nhẹp mà lộ ra.
"Thật là mềm quá." Nam tử khẽ thở dài.
Tay nam tử sờ soạn phía dưới cái bụng bằng phẳng của nàng, ngón tay dừng ở hoa tâm của nàng gảy gảy, từng tia từng sợi xúc cảm khác thường từ nơi đó truyền đến, như lửa lớn ✞·𝒽❗·ê·𝐮 𝐜·h·á·y Doãn Nặc.
Doãn Nặc bị nam tử gắt gao giam cầm, không thể động đậy. Tuyệt vọng! Vô cùng tuyệt vọng!
Tiếng sấm cùng lúc chiếu đến khuôn mặt tượng thần trong miếu hoang trông còn thêm dữ tợn.
🌴●hâ●ռ т𝖍●ể Doãn Nặc căng thẳng 𝓇-⛎-𝐧 𝐫-ẩ-𝖞, cảm giác κ.í↪️.ⓗ т♓í.🌜.ⓗ của nam tử mang đến, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng than nhẹ.
Thật... Xấu hổ.
Một bàn tay lạnh như băng phủ lên cần cổ trắng nõn của nàng ⓥц●ố●𝐭 𝐯●e, bên tai vang lên thanh âm 𝐠·ợ·ⓘ 𝒸ả·ɱ khàn khàn của nam tử: "Không nên... Rời khỏi ta." Nói xong cái tay kia vừa dùng lực, liền kết thúc sinh mệnh Doãn Nặc lúc mười lăm tuổi.
Doãn Nặc đã suy nghĩ rất nhiều lần, toàn bộ quá trình nam tử kia đều nhắm mắt lại, đối xử với một thiếu nữ lạ lẫm... Rốt cuộc hắn vì cái gì, nhìn cách ăn mặc của hắn không giàu có thì cao quý, bên người cũng không thiếu nữ nhân. 𝒯-♓-â-𝖓 𝐭-♓-ể có bệnh không tiện nói ra? Không phải vậy thì cái gì mạnh đến vừa làm một nửa liền đem mình ɢ.❗.ế.𝖙 đi. Với lại vì sao lại nói với nàng một câu không nên rời bỏ ta?
Được rồi, không muốn lại tạo thêm phiền phức cho mình nữa, cũng không muốn 🅱*á*o 𝐭𝖍*ù, loại người này mình không thể trêu vào, nếu ông trời đã cho mình cơ hội sống lại, vậy nên cố gắng sống tốt, không vào kinh tìm thân thích nữa, có lẽ sẽ không gặp phải tên tâm thần kia.
| Ch. 02 → |
