← Ch.31 | Ch.33 → |
Hóa thân thành con tê tê thành công, cô giáo Viên liên tục len lỏi qua đám người, chuồn một mạch đến vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Trong vườn hoa cũng bày bàn ăn dài và ghế ngồi nghỉ. Xem mặt trận cỡ này, lần này Daniel ít nhất phải mời 50 khách. Một buổi tiệc về nước mà có thể làm xa xỉ như vậy, chẳng lẽ là định dằn mặt bạn trai hiện tại của bạn gái cũ, cũng chính là bạn trai giả hiệu Trịnh tiên sinh?
Viên Mãn đang vuốt cằm suy ngẫm, đột nhiên lại bị một âm thanh dịu dàng làm cho kinh hãi.
"À... Whiskey của tôi..."
Âm thanh gần trong gang tấc, Viên Mãn quay đầu nhìn lại.
Vị khách vừa rồi gọi whiskey không ngờ lại... đi theo cô đến tận nơi này?
Cô giáo Viên quả thực khiếp sợ, vị khách này lại lộ ra một ánh mắt âm thầm khát vọng. Viên Mãn vội vã nhìn quanh khắp nơi, may mà bàn ăn dài ngay bên cạnh, cô cầm lấy một li whiskey đưa cho vị khách này. Sau khi cười cười với khách, Viên Mãn quay người định đi, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của cô hôm nay là quan sát Hướng Mông, sẵn sàng phò tá Trịnh Diễn Tự chứ không phải thật sự đến bưng bê.
Không ngờ vị khách lại gọi giật lại: "Chờ đã!"
Viên Mãn nghi hoặc quay lại nhìn.
Vị khách này lại cúi đầu ngượng ngùng: "À... Anh có thể xin số QQ của em không?"
Viên Mãn sửng sốt trợn trừng hai mắt.
Vị khách tiếp tục gãi đầu e lệ: "Ờ... Vừa rồi anh đã để ý em, nhưng dù sao bây giờ em cũng đang làm việc, anh không tiện quấy rầy. Lúc nào em được nghỉ, anh có thể mời em... đi ăn cơm không?"
Đây là đang... làm quen sao?
Chẳng lẽ người đàn ông này thị lực không tốt?
Viên Mãn lộ vẻ không thể tin được, chỉ chỉ chính mình: "Anh khẳng định? Tôi?"
Hiển nhiên, cô cho rằng ánh mắt anh ta rất hoang đường, anh ta lại cảm thấy câu hỏi của cô rất hoang đường, không khỏi mỉm cười xác nhận: "Đúng vậy, em".
***
Viên Mãn chuồn lên tầng ba, tầng ba không mở cửa đón khách, xung quanh không có một bóng người. Viên Mãn ngồi trên bậc thang, tay cầm điện thoại di động mở camera tự sướng, dùng điện thoại như gương, quan sát chính mình từ các góc độ.
Vẻ mặt vẫn không hết nghi hoặc. Đến tận lúc có tiếng bước chân đến gần, Viên Mãn giật mình, vội giấu điện thoại ra sau lưng. Đang chuẩn bị đứng lên tìm đường chuồn mất, Viên Mãn lại nhìn thấy người từ tầng hai đang đi lên lại không phải người ngoài mà là đối tác tốt của cô, Cao Đăng.
Viên Mãn thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa giơ điện thoại di động lên trước mặt, tiếp tục quan sát chính mình từ mọi góc độ.
"Em tìm chị mãi". Cao Đăng bỏ tai nghe bluetooth xuống, cũng đặt mông ngồi xuống bậc thang. Đối tác của mình tự dưng trốn lên trên này chụp ảnh tự sướng, một mình gã làm sao kiểm soát được toàn bộ cục diện: "Tưởng chị đang bám theo Trịnh Diễn Tự cơ mà? Sao lại lên đây làm gì?"
Viên Mãn đâu có thời gian trả lời, chỉ mải loay hoay điện thoại di động. Cuối cùng, khi ống kính dừng lại ở vị trí chéo 45 độ phía trên, hình ảnh của cô trong điện thoại: Mắt to, cằm nhọn, khe ngực, đầy đủ cả.
Cao Đăng nhìn mãi mà không hiểu một loạt những hành động của cô có ý nghĩa gì, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chị đang làm gì thế?"
"Chị vừa được người ta làm quen".
Ngay cả bản thân Viên Mãn khi nói ra lời này cũng mang đầy vẻ khó tin, càng huống chi là Cao Đăng.
"Em còn không có người làm quen mà chị lại được làm quen?" Cao Đăng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân: "Thị lực của hắn chắc chắn không tốt".
"Hắn nói chị cười nhìn rất giống Hilary Duff".
"A, vậy chắc không phải thị lực không tốt". Cao Đăng dừng một chút: "Mà là mù rồi. Hoặc là hắn bán hàng đa cấp, đang định lừa tiền chị".
Viên Mãn nhếch miệng. Được, Cao Đăng đúng là một lời thức tỉnh người trong mộng. Thay vì tin tưởng cô quả thật là người đẹp 45 độ chéo xuống, chẳng thà tin rằng vị khách kia hoặc là cận thị nặng hoặc là phần tử bán hàng đa cấp. Viên Mãn hậm hực cất điện thoại, đang chuẩn bị đứng dậy tiếp tục công việc, Cao Đăng đột nhiên lại cau mày trịnh trọng quan sát cô: "Nhưng mà cũng phải nói hình như chị thật sự gầy hơn một chút, sắp có cằm nhọn rồi..."
Có à? Viên Mãn một lần nữa lấy điện thoại ra bật selfie, liều mạng điều chỉnh cằm mình trước điện thoại. Kết quả đúng là đáng mừng, cô quả thật đã nhìn thấy cằm nhọn.
Viên Mãn suýt nữa rơi lệ: Xin chào, cái cằm nhọn đã biến mất sáu năm không gặp.
Lần này ngay cả Cao Đăng cũng kinh ngạc. Gã quá quen Viên Mãn, quen đến mức hoàn toàn bỏ qua thẩm mỹ, quen đến mức Viên Mãn là nam hay nữ cũng sắp quên mất rồi, đấu để ý quan sát xem cô gầy hay béo.
Bây giờ quan sát kĩ càng, đúng là...
Vốn phải mặc cỡ XL, bây giờ mặc cỡ L là được rồi, thậm chí còn rộng rãi. Nhân viên phục vụ lại có quy định phải trang điểm toàn bộ, Viên Mãn dán lông mi giả vào, đánh môi đỏ rực, quả thật cũng ra dáng người đẹp.
"Quả thật chị có gầy đi một chút, nhưng... Hilary Duff?" Vẻ mặt kinh hãi, Cao Đăng cử động ngón trỏ như chuột rút: "Vẫn còn xa lắm. Em vẫn cho rằng hắn là kẻ bán hàng đa cấp".
Trong lúc hai đối tác tốt sắp sửa tranh chấp không ngớt, lại có tiếng bước chân vang lên từ cầu thang phía dưới, hơn nữa còn là tiếng bước chân của hai người.
Viên Mãn, Cao Đăng ăn ý nhìn nhau, cảnh giác đứng dậy, đang chuẩn bị tìm chỗ tránh hai người từ tầng dưới đi lên...
Một phụ nữ trung niên trang điểm kĩ càng và một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc cầu kì sang trọng nhưng vẻ mặt lại hết sức thân thiện.
Viên Mãn nhanh chóng nhận ra phụ nữ trung niên chính là giám đốc quan hệ xã hội phụ trách buổi party lần này, còn người kia...
Viên Mãn chưa kịp nhìn đã bị Cao Đăng kéo sang bên cạnh. Mà lúc này giám đốc quan hệ xã hội cũng đã nhìn thấy hai người.
Nếu bị giám đốc quan hệ xã hội nhận ra hai người bọn họ không phải nhân viên của mình thì chẳng phải hỏng bét? Viên Mãn đương nhiên là người nhát gan hơn, vội vàng cúi đầu không dám thở mạnh, còn Cao Đăng xưa nay là người cam đảm, chắc chắn giám đốc quan hệ xã hội không nhận ra hết các nhân viên thuộc quyền nên thoải mái đối mặt với giám đốc quan hệ xã hội, thậm chí còn khúm na khúm núm chào hỏi: "Giám đốc!"
Giám đốc quan hệ xã hội nhìn thấy hai người mặc đồng phục nhân viên lại trốn việc trên tầng ba, lập tức cau mày: "Còn không mau xuống đi làm?"
Cao Đăng vội vàng gật đầu, kéo Viên Mãn chạy xuống bên dưới.
Giám đốc quan hệ xã hội và người đàn ông trẻ tuổi đó cũng không để ý đến chuyện vặt vãnh này, đi thẳng vào một gian phòng trên tầng ba, khép hờ cửa lại.
Nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại trên lầu, Viên Mãn và Cao Đăng tự nhiên dừng bước: "Người đàn ông trẻ tuổi đó là ai?"
"Daniel Trương".
Sao? Bạn trai cũ của Hướng Mông không ngờ lại là một người Hoa tóc đen da vàng?
Thấy Viên Mãn lộ vẻ bàng hoàng kinh ngạc, Cao Đăng không nhịn được chọc ngón tay vào trán cô: "Chị chỉ biết lên trên này soi gương, nếu không có em khống chế tình hình, bây giờ có khi chúng ta còn không biết mặt mũi tình địch của Trịnh Diễn Tự như thế nào, làm sao giúp Trịnh Diễn Tự đánh bại tình địch được?"
Viên Mãn không thể cãi lại, chỉ có cách cúi đầu nhận lỗi.
Cao Đăng cũng không có thời gian tị nạnh với cô, phất tay một cái, chỉ huy Viên Mãn cùng mình rón rén quay lên tầng ba, đến ngoài cửa phòng nghe xem Daniel Trương và giám đốc quan hệ xã hội bàn mưu tính kế gì.
Cửa phòng khép hờ, Cao Đăng dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy ra một khe cửa, hai người nép ngoài cửa nghe trộm.
Thấy giám đốc quan hệ xã hội dẫn Daniel đi tới bên cửa sổ, chỉ mấy vị trí ngoài cửa sổ, nói: "Trương tiên sinh, sân bãi toàn bộ đã chuẩn bị xong, đến đúng 1 giờ, người chúng tôi sắp xếp sẽ nghĩ cách dẫn tiểu thư Hướng Mông tới vị trí chỉ định".
Viên Mãn vội vàng trao đổi ánh mắt với Cao Đăng. Bên ngoài cửa sổ hình như chính là bãi cỏ đằng trước biệt thự. Giám đốc quan hệ xã hội bố trí những gì trên bãi cỏ đó? Vì sao phải dẫn Hướng Mông tới chỗ đó?
Viên Mãn và Cao Đăng trao đổi bằng ánh mắt còn chưa tìm ra bất cứ đáp án nào, giám đốc quan hệ xã hội đã cất bước đi ra cửa, giày cao gót lách cách.
Viên Mãn và Cao Đăng sợ đến hồn phi phách tán, hoàn toàn không kịp suy nghĩ, theo bản năng chạy dọc hành lang. Đồng thời với tiếng mở cửa vang lên, hai người bất chấp nền đá cẩm thạch cứng rắn, anh dũng đổ người ngã xuống đất.
Một giây sau, giám đốc quan hệ xã hội mở cửa đi ra, rất vội vàng, hoàn toàn không phát hiện trên hành lang cách đó không xa có hai người đang nằm im không dám thở mạnh.
Đợi tiếng giày cao gót đi xuống cầu thang càng ngày càng nhỏ, Viên Mãn mới kêu đau một tiếng, lồm cồm bò dậy.
Đưa tay sờ má. Được lắm! Ngã rách cả mặt.
Lại nhìn Cao Đăng. Không tốt hơn cô được bao nhiêu, trán đã xanh một mảng. Viên Mãn gần như nhìn thấy quá trình mảng xanh trên trán đối tác sưng lên như thế nào, có thể thấy là rất đau...
Nơi này đúng là không thể ở lâu, hai thương binh vừa xoa chỗ đau vừa nhăn nhó xuống lầu.
Lúc đi qua phòng Daniel đang ở, chỉ vô tình nhìn vào trong phòng, cả hai người đồng loạt dừng lại.
Daniel vẫn đứng bên cửa sổ, lại không nhìn ra ngoài cửa sổ mà cúi đầu lộ vẻ suy tư, nhìn một thứ trong tay hắn...
Nhẫn kim cương??
Viên Mãn, Cao Đăng liếc nhau, cùng thấy vẻ kinh ngạc của đối phương. Hiển nhiên chiếc nhẫn kim cương từ trên trời rơi xuống này đã phá vỡ toàn bộ mọi tính toán.
Chẳng lẽ Daniel đã li hôn? Lần này về nước chỉ là để cầu hôn bất ngờ? Cho nên mới mời toàn bộ bạn của Hướng Mông ở nước ngoài về để chứng kiến thời khắc này?
Làm gì có thời gian thưởng thức chiếc nhẫn kim cương thoạt nhìn hơn 3 carat này rốt cuộc đắt tiền đến mức, nào, Viên Mãn cũng quên cả cú ngã đau đến tận linh hồn vừa rồi, lập tức kéo Cao Đăng xuống lầu.
Lần này Cao Đăng hoàn toàn không có chủ ý gì nữa: "Làm thế nào? Làm thế nào?"
"Cái gì làm thế nào?" Viên Mãn nhanh chóng xuống lầu, âm thanh bị bước chân làm cho rung động: "Đương nhiên là phá hoại rồi! Vạn nhất Daniel thật sự cầu hôn thành công, Trịnh Diễn Tự còn theo đuổi cái quái gì nữa?"
Thoáng cái hai người đã chạy xuống cầu thang, đi tới cửa vào vườn hoa, trước mắt là vị trí lát nữa Daniel sẽ cầu hôn.
Trên thảm cỏ là quang cảnh của một buổi tiệc đứng. Giám đốc quan hệ xã hội đang chỉ huy công nhân vận chuyển một loạt hòm gì đó, trên hòm phủ vải bạt không thấm nước. Nếu là năm phút trước, Viên Mãn sẽ cho rằng trong hòm chứa đồ ăn sẵn từ nhà hàng chở đến, nhưng lúc này...
Trên một chiếc hòm trong số đó, tấm vải bạt không đậy kín hẳn, gió nhẹ thổi qua, phía dưới tấm vải bạt lộ ra một đóa hoa hồng trắng.
"Quả nhiên là chuẩn bị cầu hôn". Cuối cùng Cao Đăng cũng có thể xác nhận, vẻ mặt lại vẫn khiếp sợ như cũ: "Hiệu suất đúng là quá nhanh!"
Lúc này cô giáo Viên lại thể hiện một thái độ nên có, nhìn những đợt sóng ngầm dưới bề ngoài một buổi tiệc đứng trước mặt, ánh mắt kiên định như đã có dự tính: "Yên tâm, hiệu suất của chúng ta sẽ nhanh hơn hắn".
*****
"Chị đã nghĩ ra phải làm thế nào rồi?" Cao Đăng bảy phần nghi hoặc, ba phần khâm phục.
Lúc này Viên Mãn đã xắn tay áo chuẩn bị hành động: "Tìm được Hướng Mông rồi nói tiếp".
Lợi ích khi có đối tác lâu năm chính là không cần nhiều lời, trực tiếp chia nhau hành động. Cao Đăng phụ trách bên ngoài, Viên Mãn phụ trách trong nhà: Đại sảnh, quầy bar, bàn ăn, nhà vệ sinh, hành lang...
Viên Mãn vừa đi tìm vừa gọi điện thoại cho Trịnh Diễn Tự.
Trịnh Diễn Tự và Hướng Mông đang ở cùng nhau là tốt nhất. Nếu lúc này Trịnh Diễn Tự ở một mình, cô cũng có thể nói với anh ta âm mưu cầu hôn hôm nay để anh ta biết đường phòng bị.
Nhưng điện thoại lại không có người nghe.
Viên Mãn sốt ruột từ đầu tóc đến ngón chân, không dám dừng lại phút nào, tiếp tục đi xuống tầng hầm tìm kiếm: Phòng bi-a, bể bơi trong nhà, phòng kính trồng hoa...
Vừa bước xuống bậc thang đi xuống tầng hầm, điện thoại di động của Viên Mãn đã đổ chuông. Viên Mãn vừa định tiện tay tắt đi lại nhận ra là điện thoại Trịnh Diễn Tự gọi lại nên vội vàng nghe máy.
"Cô làm gì vậy? Đoạt mạng liên hoàn call à?" Giọng nói vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, không nhanh không chậm.
Viên Mãn vội cướp lời anh ta: "Anh đừng hỏi gì vội, nghe tôi nói đã. Lần này hoàn toàn không phải party về nước, mà là..."
Viên Mãn vừa mới cướp lời người ta xong đã bị một người khác cướp lời...
"Cô giáo Viên?"
Âm thanh êm tai như nước suối trong vắt, lại xen lẫn một chút kinh ngạc. Viên Mãn nhìn về phía phát ra âm thanh...
Không phải ai khác, chính là Hướng Mông từ hầm ngầm đang đi lên.
Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, tới tay lại chẳng tốn công phu, lúc này Hướng Mông chỉ còn cách cô có mấy bậc thang.
Viên Mãn không để ý đến Trịnh Diễn Tự bên kia điện thoại nữa mà nhanh chóng cất điện thoại đi. Lúc này Hướng Mông đã bước lên bậc thang, đến gần chỗ cô: "Sao cô lại ở đây?"
Ánh mắt nghi hoặc của Hướng Mông chạy một vòng trên người Viên Mãn, từ mặt Viên Mãn trượt xuống đến bộ đồng phục nhân viên trên người Viên Mãn, lại trở lại trên gương mặt Viên Mãn, nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Viên Mãn, lông mày nhíu lại: "Mặt cô..."
Hướng Mông còn chưa nói xong, Viên Mãn đã vội vã quỳ xuống.
Hướng Mông sợ đến mức suýt nữa ngã từ cầu thang xuống, vất vả lắm mới đứng vững được, vội bước tới đỡ lấy Viên Mãn: "Cô làm sao vậy?"
Điều hòa tổng trong nhà chạy vù vù, Viên Mãn muốn nặn ra nửa giọt mồ hôi cũng khó, chỉ có thể thầm than một câu: Phần cứng không đủ, chuyển sang diễn xuất! Sau đó mới từ từ mở mắt ra: "Tôi... đau bụng quá..."
"Cô có ăn thứ gì bị hỏng không?" Qua vẻ mặt sốt ruột của Hướng Mông có thể thấy cô ta thật sự tin tưởng màn biểu diễn của Viên Mãn: "Khu biệt thự này có bác sĩ phụ trách, tôi đi tìm bác sĩ..."
Viên Mãn giữ chặt tay Hướng Mông, muốn đi? Đi sao được?
"Đưa tôi... đến bệnh viện".
Lần trước bổ túc phim Hàn cho Trịnh Diễn Tự, xem đủ các kiểu nữ nhân vật chính chết vì nan y, chết vì tai nạn giao thông, chết thê chết thảm, trình độ biểu diễn của cô giáo Viên quả thực có bước nhảy vọt về chất, không còn là Viên Mãn giả vờ ngủ cũng bị người ta bóc mẽ khi vào viện vì bị gạt tàn đập trúng lần trước. Lúc này cô giáo Viên diễn xuất hoàn hảo cả về âm thanh, dáng vẻ lẫn tư thế: Ôm bụng, nhe răng trợn mắt, giọng nói run run.
Vừa tóm chặt tay Hướng Mông không buông ra vừa phất cờ hò reo trong lòng: Hướng tiểu thư, mau đưa tôi đến bệnh viện đi, nếu không tôi sắp không được nữa rồi...
Cuối cùng Hướng tiểu thư ngây thơ cũng không định đi tìm bác sĩ nữa: "Tôi đưa cô đến bệnh viện!"
Vừa nói, Hướng tiểu thư vừa cố gắng đỡ "vật nặng" trọng lượng gần gấp rưỡi mình lên.
Viên Mãn đang thầm tính toán làm thế nào mới có thể tỏ ra ốm yếu bệnh tật mà lại không đè ngã Hướng Mông. Lúc đang định run rẩy đứng lên, lúc đang chuẩn bị nghênh đón bình minh thắng lợi, một bàn tay không biết từ đâu vươn tới gần như dã man giật tay cô ra khỏi tay Hướng Mông.
Tên tiểu quỷ nào lại chạy tới quấy rối trong thời khắc then chốt này?
Viên Mãn lập tức quên mất mình đang vào vai một bệnh nhân nửa chết nửa sống, quắc mắt nhìn lên, một giây sau lại sững sờ.
Kẻ đột nhiên xông vào quấy rối không ngờ lại là Trịnh Diễn Tự?
Viên Mãn không kịp giấu vẻ mặt tràn ngập căm phẫn, chỉ kịp nghĩ một câu trong đầu: Toi rồi, Trịnh tiên sinh chắc chắn phát hiện trò mèo rồi...
Bên kia, Hướng Mông không hề phát hiện chuyện khác thường, vẻ mặt vẫn đầy sốt ruột. Bên này, cô giáo Viên lòng như tro tàn, ngồi chờ bị lật tẩy. Nhưng lúc này Viên Mãn lại thấy người mình nhẹ bẫng.
Không ngờ cô lại bị bế xốc lên...
Bị Trịnh Diễn Tự bế xốc lên??
Viên Mãn không dám thở mạnh nữa.
Trịnh Diễn Tự không cúi xuống nhìn cô, chỉ cắm đầu đi một mạch. Tiếng thở khe khẽ, quai hàm căng cứng, trái khế khẽ chuyển động, gân xanh nổi lên trên cánh tay... Tất cả những thứ này yên lặng hội tụ thành một dòng điện chạy đến tai Viên Mãn làm tai cô nóng rần rần.
Anh ta bế cô lên tầng một, đi qua đám người trong đại sảnh, ngay cả ánh mắt khác thường của những người xung quanh cũng không lay chuyển được sự cương nghị và dịu dàng của anh ta.
Viên Mãn vừa định lên tiếng giải thích với anh ta, khóe mắt lại thoáng thấy Hướng Mông cũng đang vội vàng chạy theo, chỉ có thể cắn răng ngậm miệng lại, không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Trịnh Diễn Tự.
Chỉ tiếc là Trịnh Diễn Tự và cô không thể ăn ý như cô và Cao Đăng, sao có thể đọc hiểu được ánh mắt của cô? Thấy cô làm vậy, Trịnh Diễn Tự còn tưởng cô đau đến mức hai mắt trợn ngược, liền tức giận vô cớ, cúi xuống trợn mắt nhìn cô, có bực bội, có bất đắc dĩ, như nhìn một em bé bướng bỉnh nói thế nào cũng không chịu nghe, thương xót có, trách cứ cũng có...
Nhìn thấy ánh mắt này, Viên Mãn ngơ ngác, cả người cứng đờ, dường như chìm vào ánh mắt như bình tĩnh, như gợn sóng của anh ta không thể nào thoát ra được.
Chỉ có thể để mặc anh ta trách cứ...
"Có phải cô lại chui xuống gầm bàn ăn vụng nhiều quá nên đau bụng không?"
Đây là một người đàn ông với cánh tay rắn rỏi.
"Tôi phải nói thế nào cô mới nghe?"
Đây là một người đàn ông mặt lạnh tâm nóng.
"Cố chịu đau một chút, tôi đưa cô đến bệnh viện".
Đây là một...
... Người đàn ông nhất định sẽ không thuộc về cô.
***
Một tiếng sau, cuối cùng xe dừng lại ngoài cửa một bệnh viện to đẹp.
Xuống xe, cuối cùng không còn cần Trịnh Diễn Tự bế nữa, cô giáo Viên bị đặt thẳng lên chiếc giường bệnh ngoài cửa bệnh viện, được y tá đẩy vào trong.
Nghe tiếng bánh xe lắp ở bốn góc giường bệnh phát ra tiếng ken két khe khẽ, Viên Mãn tuyệt vọng kéo chiếc chăn mỏng màu trắng lên trùm kín mặt, không đành lòng nhìn tất cả những gì sắp xảy ra.
Lúc cô làm xong một loạt xét nghiệm, được đưa về phòng bệnh, Hướng Mông vốn đang đợi trên sofa lập tức đứng lên, Trịnh Diễn Tự đứng bên cửa sổ xoay lưng ra cửa cũng quay đầu lại.
Bác sĩ đi theo Viên Mãn đến phòng bệnh đưa mắt nhìn người phụ nữ trẻ chờ trong phòng bệnh với vẻ mặt sốt ruột rồi lại nhìn người đàn ông trẻ với vẻ mặt bình tĩnh như chuyện không liên quan đến mình, cuối cùng quyết định đi đến trước mặt người phụ nữ trẻ có vẻ tương đối quan tâm đến sự sống chết của bệnh nhân, cũng chính là Hướng Mông.
"Kết quả xét nghiệm hoàn toàn bình thường".
Hướng Mông sửng sốt: "Sao lại thế được?"
"Thật vậy. Không phải viêm dạ dày cấp tính, cũng không có vấn đề gì khác".
Bác sĩ nói rất rõ ràng, Viên Mãn không muốn nghe tiếp, chỉ muốn đào lỗ tự chôn mình xuống đất...
Lúc này Trịnh Diễn Tự cuối cùng cũng lên tiếng: "Cô ấy đau đến mức mồ hôi đầm đìa thế kia, sao lại không có chuyện gì được?"
Trịnh Diễn Tự vừa nói vừa đi đến chỗ Viên Mãn, Viên Mãn cúi gằm mặt xuống.
Cô có thể nói với anh ta rằng đó không phải cô toát mồ hôi vì đau mà là toát mồ hôi vì sợ không? Sợ sau khi biết chân tướng, anh ta sẽ ném thẳng cô ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ Trịnh tiên sinh trời sinh đã có khí trường làm người ta thần phục, vị bác sĩ vừa nãy còn đầy chắc chắn lập tức lại ngập ngừng: "Nếu thật sự phải tiếp tục tìm ra nguyên nhân bệnh, vậy tôi đề nghị soi xem có u phân hay không, u phân quá nhiều cũng sẽ dẫn tới..."
Trịnh Diễn Tự không hề quay sang nhìn bác sĩ, chỉ đứng trước mặt Viên Mãn, hơi cúi xuống đưa tay sờ trán cô. Viên Mãn tránh né theo bản năng nhưng lại bị anh ta giữ chặt.
Anh ta đặt tay lên trán cô xem nhiệt độ: "Quả thật không sốt, nhưng mặt cô đỏ như vậy..."
"..."
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự quan tâm lần đầu tiên của người đàn ông này?
Cô giáo Viên đã cúi đầu thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, tránh đến không thể tránh hơn nữa, nên đành phải đâm lao theo lao: "Tôi... tôi đau đầu".
Cô nói như vậy, Trịnh Diễn Tự mới hạ tay xuống. Viên Mãn lại không thể thở phào nhẹ nhõm, gần như thầm cầu khẩn vô vọng trong lòng: Hướng tiểu thư ơi là Hướng tiểu thư, cô đi ra chỗ khác một lát được không? Còn không nói với Trịnh Diễn Tự chân tướng, tôi không có bệnh cũng phải bị giày vò sinh bệnh...
Chẳng lẽ bởi vì bây giờ cô gầy hơn rồi, mỡ trên người không đủ nữa? Cho nên rõ ràng trước đây mỗi lần cầu khẩn các bạn mỡ trên người đều linh nghiệm, bây giờ lại liên tiếp mất thiêng? Chẳng những Hướng Mông không đi mà Trịnh Diễn Tự còn tới gần cô, không nói một lời ôm eo cô.
Mặc dù biết đây là anh ta cần đỡ cô đi đến giường bệnh, nhưng...
Lòng bàn tay anh ta dán vào eo cô, ấm áp. Cánh tay anh ta vòng sau lưng cô, mạnh mẽ. Khoảng cách giữa anh ta và cô, 0, 5 cm.
Cả người cô giáo Viên hoàn toàn cứng ngắc.
Lúc này không ngờ Hướng Mông lại lên tiếng giải cứu cô: "Đúng rồi, tôi không mang ví, lát nữa anh đi nộp viện phí nhé".
Hướng Mông vừa nói vừa đi tới vỗ vỗ vai Trịnh Diễn Tự. Trịnh Diễn Tự quay lại nhìn Hướng Mông, Viên Mãn mới nhân cơ hội này vùng thoát khỏi tay Trịnh Diễn Tự, trèo trên giường bệnh nhanh như chớp, không dám cả thở mạnh. Đến tận lúc Trịnh Diễn Tự nghe lời Hướng Mông rời khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh không còn Trịnh Diễn Tự, không khí cũng thoáng mát hơn nhiều...
Viên Mãn nằm trên giường bệnh, thở một hơi thật dài.
Việc này lại khiến Hướng Mông đột nhiên bật cười.
Nghe thấy tiếng cười như chuông bạc này, Viên Mãn kinh ngạc quay phắt đầu lại.
Chỉ thấy Hướng Mông nhìn cô như đã biết rõ tất cả: "Cô giáo Viên, cô thích anh ấy đúng không?"
Viên Mãn chết sững.
Hướng Mông thấy thế, nét cười sâu hơn.
"Ơ... sao? Anh ấy? Ai?" Câu hỏi của Hướng Mông quá bất ngờ làm Viên Mãn không phòng bị kịp, vẻ mặt giả vờ không hiểu nhưng rõ ràng vẫn đầy sơ hở.
Hướng Mông phát hiện ngay vẻ bối rối mà cô ra sức che giấu: "Chúng ta đều là phụ nữ, ánh mắt cô không lừa được ai đâu".
Vẻ mặt Viên Mãn đông cứng, không nói được gì.
Đương nhiên, không chỉ có vẻ mặt Viên Mãn đông cứng mà còn cả Trịnh Diễn Tự đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, đang định quay về lấy ví tiền.
← Ch. 31 | Ch. 33 → |