Thời gian sẽ nói cho bạn biết (03)
← Ch.12 | Ch.14 → |
Tiếu Già ôm Kiều San đứng đợi thang máy. Anh ta dùng tay vịn eo của cô, còn đặt má của cô dựa lên vai của mình.
Tả Dịch tự mình đa tình có chút xấu hổ, càng thêm cân nhắc ý nghĩ không rõ của cô. Cho nên bánh sinh nhật kia rốt cuộc có mấy ý nghĩa?
Chẳng lẽ, không phải... có hứng thú với anh?
Lúc đợi thang máy, anh lại đi đến bên cạnh nhìn xem, eo nhỏ của Kiều San bị tay người đàn ông nắm lấy, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng cọ cọ trên vai người đàn ông.
... Hừ. Đằm thắm ghê nhỉ?
Tiếu Già phát hiện Tả Dịch kỳ quái tìm hiểu, nghi ngờ nhìn thẳng vào anh.
Thang máy đến, Tả Dịch dẫn đầu đi vào, sau đó tựa ở chỗ góc thang máy, đưa tay giúp hai người ngăn cánh cửa đóng lại, thuận tiện cho bọn họ đi vào.
Kiều San say rượu trong tai toàn tiếng ông ông, trước mắt như có mấy lớp hồ dán, cái cảm giác này rất là tệ, hình dáng sự vật trước mắt mơ hồ không rõ, như tăng thêm một lớp kính có ánh sáng huyền ảo, thật sự không có cảm giác chân thật.
Mặc dù tai mắt đều không rõ ràng, nhưng cô có thể cảm giác được có một người đáng ghét đang đứng bên cạnh. Cô thử giơ chân đá qua, nhưng vừa động đậy thì lại bị một sức lực mạnh mẽ kéo trở về.
Tứ chi của cô đều bị trói buộc, không thể tự do khống chế, cảm giác thật khó chịu.
Rõ ràng là nằm mơ mà, tại sao không thể vui sướng mà bay! Tại sao không thể vui sướng mà đánh người?
Rất muốn cắn mặt của người đó, để phát tiết tức giận trong lòng.
...
Động tác của Kiều San càng lúc càng mạnh, trở nên không còn e ngại gì.
Tiếu Già ôm cô còn phải vươn tay ra gọi xe, bị cô giày vò đầu đầy mồ hôi rịn, sau lưng ướt một mảnh lớn. Một chiếc Huy Đằng màu đen dừng ở trước mặt bọn họ, người lái xe hạ cửa sổ xe xuống, ngũ quan chìm trong ngọn đèn mờ ám, hết sức tuấn tú.
"Lên xe đi, tôi và cô ấy là hàng xóm, tiện đường."
"Hàng xóm?" Tiếu Già phản ứng lại. Người đàn ông này hẳn là khách hàng lớn mà Kiều San nói. Khó trách cô như nổi điên muốn cắn người, thì ra là vì áp lực công việc quá lớn.
Tiếu Già khẽ cười một tiếng, mở cửa xe nhét Kiều San vào trong. Vừa ngồi xuống, cái đầu nhỏ của Kiều San liền nện mạnh lên đùi anh, ôm lấy mở miệng... gặm cắn.
Cô cắn người mà cách một lớp vải cũng khiến người ta đau đến nhe răng.
Bàn tay dày rộng của Tiếu Già bao phủ trên sườn mặt cô, dùng năm ngón tay đậy lỗ tai của cô lại, lúc này cô mới trở nên ngoan ngoãn hơn.
Đến cửa nhà, Tiếu Già một tay vịn Kiều San, dùng tay còn lại mở cửa.
Nghe thấy tiếng móng chó gãi phía sau cánh cửa, anh vặn mở khóa cửa, cẩn thận đẩy về sau một chút, lực cản phía sau cửa giảm chút, con chó mập ú quả thực chui ra từ khe cửa.
Đô Đô vòng quanh Tiếu Già một vòng, phe phẩy cái đuôi to trở về trong phòng, dùng miệng ngậm dép lê của Kiều San đến.
Tiếu Già nhìn con chó cười một tiếng: "Không cần, giờ em ấy có thể đổi dép lê sao?"
Đô Đô dùng miệng đẩy dép lê đến bên chân Tiếu Già, hất cằm lên nhìn anh, "Gâu gâu!" rồi nằm ngang người xuống chặn ở trước cửa không cho anh đi qua.
Tiếu Già: "Ý mày muốn nói, là tao đổi dép lê sao?"
Đô Đô: "Gâu gâu" Rõ ràng như vậy còn không nhìn ra?
Tiếu Già liếc nhìn dép lê của nữ có lẽ là số 36, lại nhìn vào mắt Đô Đô, dở khóc dở cười, "Có phải là tao không đổi dép lê thì mày sẽ không cho tao vào không?"
Đô Đô "Ô" một tiếng, tứ chi mở rộng ra nằm sấp xuống, bốn cái chân mập dài mà to hoàn toàn chiếm đoạt đường đi vào phòng khách.
"Được được được, tao đổi." Tiếu Già bất đắc dĩ, một tay vịn Kiều San, dùng tay còn lại khó khăn cởi giày ra.
Dép nữ quá nhỏ so với anh, làm sao anh nhét cho vừa, gót chân sau hoàn toàn ở bên ngoài, chân to mang dép nhỏ thật sự rất buồn cười. Anh cười bất đắc dĩ hỏi: "Như vậy được rồi chứ?"
Lúc này Đô Đô mới đứng dậy nhường đường cho anh ta.
Vào trong phòng khách mới phát hiện, bên trong không có bất kỳ vật dụng gì.
Giữa phòng khách bầy đặt mấy cái hộp giấy, phía trên để năm sáu hộp mỳ ăn liền. Anh đặt Kiều San lên trên giường đơn ở phòng ngủ, nhẹ nhàng giúp cô cỡi giày và áo khoác ra, mở thảm đậy trên bụng cô.
Sắp xếp cho Kiều San xong, lại đi vào toilet lấy khăn mặt nhúng nước lau mặt lau tay giúp cô, xong việc đã là trời rạng sáng rồi.
Anh gởi cô gái nhỏ Văn Văn cho hai vị giáo sư già nhà bên, có hai vị đó chăm sóc, anh cực kỳ yên tâm ở chỗ này chăm sóc Kiều San.
Tiếu Già biết bây giờ đi về tất nhiên sẽ không đón được xe, dứt khoát tìm mấy tấm giấy cứng trong phòng trải ra trên mặt đấy, nằm ngủ tạm một đêm.
*
Ngày hôm sau Kiều San tỉnh lại Tiếu Già đã rời đi.
Trong bát của Đô Đô đã được đổ đầy thức ăn, mấy hộp mỳ ăn liền đã được dọn sạch sẽ, có đặt thêm một ly sữa đậu nành cùng một túi lớn, ở bên ngoài túi có đọng nước bốc hơi, cô cầm lên để trong tay, không ngờ còn nóng.
Gần tiểu khu này không có quán bán đồ ăn sáng nào, Tiếu Già năm giờ dậy đi bộ năm cây số mới tìm được một quán.
Kiều San ôm sữa đậu nành hút vài hơi, cổ họng khô rát giảm bớt không ít, mở túi nhựa ra là bánh bao trắng mềm, cúi đầu cắn một miếng lớn, nước nhân của bánh nhân thịt tràn đầy khoang miệng, mùi vị không tệ chút nào.
Cái bánh mới gặm được một nửa, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô cắn bánh bao đi ra mở cửa, đập vào mắt chính là một hộp giấy dai cao chừng nửa người. Cô lui về sau một bước, người ngoài cửa ôm hộp giấy dai đi tới, đến phòng khách thì đặt đồ xuống, tay chống nạnh quay người lại phân phó cô, "Bà mai nhỏ, mau, mau đóng cửa lại."
Kiều San đóng cửa lại, đi tới đá vào thùng giấy lớn một cái, "Anh đựng gì trong này thế?"
Ứng Sênh Nam xé băng dán, mở thùng giấy ra, lấy một cái nồi chống dính thuộc chất liệu Titan, được đánh bóng loáng có thể soi gương được, hiện ra ánh sáng kim loại.
Kiều San không hiểu gì về đồ làm bếp cũng có thể nhìn ra được giá trị xa xỉ của cái nồi này.
Ứng Sênh Nam dùng lòng bàn tay sờ cái nồi một chút, cong ngón búng ra, phát ra một tiếng trầm đục, "Đây là bảo bối của tôi, tặng cho cô."
Kiều San nhận lấy cái nồi từ tay anh ta, cẩn thận ngắm nghía, nghi ngờ nói: "Anh tặng nồi cho tôi làm gì?"
"Cô ở đây cái gì cũng không có, lúc nào cũng cần phải chuẩn bị dụng cụ nhà bếp không phải sao? Mỗi ngày ăn mỳ ăn liền, "nhìn chằm chằm vào dạ dày của cô trêu chọc nói, "Bụng chịu nổi sao?"
Kiều San chưa từng nhận quà tặng kiểu này, bất đắc dĩ nói: "Cảm ơn quà tặng của ông chủ Ứng, tôi sẽ đặt nó ở nhà bếp, mỗi ngày để Đô Đô quỳ lạy, dâng cúng!"
Ứng Sênh Nam ngồi ở trên thùng giấy, thuận tay kéo một cái qua đưa cho cô, "Nào đến đây, ngồi đi, nói cho tôi nghe xem làm sao thằng nhóc Tả Dịch kia phát hiện cô là bà mai nhỉ? Con gái lớn lên thay đổi 18 lần, bây giờ cô lớn như vậy nó vẫn có thể nhận ra cô, không phải loài người hả?"
Thật sự chẳng lẽ thầm mến hai mươi mấy năm?
Thằng nhóc này trưởng thành quá sớm rồi đấy nhé.
Kiều San kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra, Ứng Sênh Nam nghe xong che kín mặt, chán nản nói: "Bà mai nhỏ, tôi nên khen ngợi cô hay là ca tụng cô đây? Tôi nên ca ngợi cô hay là tuyên dương cô đây?"
"Hay là anh đánh tôi đi." Kiều San nhéo lỗ tai của mình, vẻ mặt thành thật, "Chỉ cần không nhéo lỗ tai, anh muốn đánh nơi nào cũng được!"
"Tôi bắt đầu nghi ngờ năng lực công tác của cô rồi." Ứng Sênh Nam bắt chéo hai chân, khuỷu tay đặt trên bắp đùi, dùng lòng ngón tay đè lên chòm râu trên miệng, hồi lâu mới nói: "Xem ra cũng chỉ có vậy."
"Là sao?" Kiều San hỏi anh ta.
Ứng Sênh Nam dùng tay đập vào trán, khàn một tiếng nói: "Bà mai nhỏ cô bình thường thông minh lắm mà? Thế nào, chuyện giới thiệu đối tượng cho nó cứ để qua một bên đi. Ban ngày nó đi làm, cô ở nhà, buổi tối nó chạy bộ cô chạy theo, nó đi siêu thị cô mang theo chó đi dạo theo, giúp tôi theo dõi nó cho chặt."
"Theo dõi anh ta làm gì? Chờ sau mông anh ta nở ra một đóa hoa à?" Kiều San tưởng tượng tình cảnh mỗi ngày đi theo sau lưng Tả Dịch, vậy có khác gì biến thao cuồng theo dõi chứ?
"Chuyện giới thiệu đối tượng cứ từ đã, một tháng, cô giúp tôi theo dõi nó một tháng, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đi theo nó là được!" Ánh mắt Ứng Sênh Nam kiên định.
"Theo dõi phải có mục đích chứ? Chúng ta ký hợp đồng là vì giới thiệu đối tượng cho anh ta, giúp anh ta thoát khỏi cô đơn, hiện tại không mục đích gi lại theo dõi anh ta thì được tính là chuyện gì? Trì hoãn một tháng tôi sẽ tốn thêm tiền thuê nhà một tháng, anh có biết tiền thuê nhà nơi này đắt thế nào không hả?" Kiều San sốt ruột
"Đừng gấp đừng gấp, "Ứng Sênh Nam trấn an cô, "Tôi nói cô này, gấp cái gì chứ hửm? Cứ làm theo lời tôi theo dõi đi, gần đây Tả Dịch có chút ý định muốn yêu đương, chứng tỏ cố gắng của cô đã thành công."
"Tôi?" Cô suy nghĩ một chút, "Nhưng tôi vẫn chưa làm gì mà?"
"Cho nên để cô theo dõi nó một tháng, hiểu rõ sâu về nó hơn. Tả Dịch này thâm tàng bất lộ, nó không dễ đối phó như người bình thường, cũng không dễ phối hợp như khách hàng lúc trước của cô, cho nên tôi cho rằng, đầu tiên đừng vội giới thiệu đối tượng cho nó, cô cứ tìm hiểu rõ về nó đi, hiểu rõ ý nghĩ sâu trong linh hồn nó, cảm nhận được rốt cuộc nữ thần sâu trong nội tâm của nó có bộ dạng gì." Ứng Sênh Nam dõng dạc nói.
Trong phút chốc, Kiều San cảm thấy mình sắp bị cướp chén cơm.
"Nhưng tiền thuê nhà của tôi..."
"Tiền thuê nhà tính vào sổ công, tôi trả cho cô!"
"Nhưng chỗ này của cô không có vật dụng gì cả, lỡ Tả Dịch chạy đến cửa nhà tôi..."
"Trước trưa mai tôi sẽ mang mấy đồ dùng cơ bản sang cho cô."
Kiều San hài lòng vỗ vỗ bả vai rộng của anh ta, "Được, ông chủ Ứng, tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn ý xử lý tốt việc lớn cả đời của em trai anh, cho dù có nhiều người ghét anh ta đi chăng nữa! Tôi cũng bằng lòng thịt nát xương tan, tới chết mới thôi!"
*
Nửa giờ sau, hai người nói xong tất cả mọi chuyện.
Kiều San tiễn Ứng Sênh Nam ra cửa, hai người vui vẻ cười nói ở cửa, ngay sau đó cửa đối diện "rắc rắc" một tiếng mở ra, hai người không hề có chút báo trước nào mà gặp mặt Tả Dịch đi ra cửa ở đối diện.
!!
Tình huống này là sao đây? Không phải lúc này Tả Dịch yêu bà nên đi làm sao?
Làm sao đây!
Hiển nhiên Ứng Sênh Nam cũng không hề biết. Ngay cả Đô Đô đi theo chủ nhân ra cửa tiễn khách cũng nghiêng đầu vẻ mặt mờ mịt.
Trong hành lang lặng ngắt như tờ, cách mấy giây sau Tả Dịch mở miệng nói: "Anh cả?"
Ứng Sênh Nam xông lên ôm anh một cái, "Oa, em ba yêu dấu của anh, một tuần không thấy dường như cách ba thu, con bà nó em ba lại đẹp trai hơn rồi!"
"..." Tả Dịch bị anh ta ôm đến sa sầm mặt, liếc nhìn Kiều San rồi hỏi anh ta: "Tại sao anh lại ở đây?"
Khựng lại chút rồi tiếp tục hỏi: "Phải nói là, tại sao anh lại đi ra từ nhà cô ấy?"
Ứng Sênh Nam da mặt dày cười nói: "Cái này không phải rất đơn giản à? Vào nhầm cửa chứ sao."
Kiều San cảm thấy lời giải thích này không tốt lắm, lời nói không thông qua não đã ra khỏi miệng: "Đúng đúng đúng, vào nhầm cửa thôi, anh ấy coi anh là tôi, xem này, dáng dấp hai chúng ta thật đúng là giống nhau đấy haha!"
Ứng Sênh Nam che mặt quay đầu, giả bộ ho vài tiếng. Cô đây là điển hình vẽ rắn thêm chân mà.
Cười xấu hổ vài giây, Kiều San lúng túng hơn rồi.
Hận không thể đánh vào miệng mình mấy cái. Cô đang nói gì vậy trời!!! Lời nói không thông qua não thật sự lâm vào chứng xấu hổ mà.
"..." Tả Dịch hiển nhiên không tin lời nói dối của cô.
... Giống cái rắm ấy!
← Ch. 12 | Ch. 14 → |