Ngoại truyện - Muốn Có Con
| ← Ch.68 | Ch.70 → | 
Trung thu trăng tròn, người nhà họ Chu quây quần đông đủ, thậm chí có cả những người họ hàng mà Lạc Thi chưa từng gặp cũng đến.
Bữa tiệc gia đình lần này chủ yếu là hải sản, đều là các loại được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về—cua hoàng đế bốn món, cá hồi vua và bào ngư đen New Zealand, tôm hùm xanh Pháp, hàu Belon... còn có cả hai thùng cua lông béo ngậy. Một đống nấm tùng nhung tươi và rau củ quả theo mùa cũng là sản phẩm tự trồng trong trang viên của tập đoàn Chu thị, được hái tươi trong ngày rồi có xe chuyên dụng đưa tới.
Ngay cả bò Wagyu A5 cũng được đầu bếp đẩy đến tận bàn cắt tại chỗ, vân mỡ đều đặn đẹp mắt, sau đó rắc nấm truffle đen rồi nướng hoặc ăn kèm với trứng sống, tan ngay trong miệng.
Lạc Thi và Chu Duật Lễ ngồi ở bàn chính, liên tục có người đến mời rượu Chu Duật Lễ. Nhiều người cũng là lần đầu gặp Lạc Thi, họ lặng lẽ quan sát cách hai vợ chồng đối xử với nhau.
Chu Duật Lễ, người vẫn còn lạnh nhạt xa cách khi được mời rượu, lại không hề che giấu mà chăm sóc người vợ bên cạnh, ánh mắt cũng dịu dàng, anh múc một bát cháo cá sao đông tinh cho cô, nhỏ giọng hỏi: "Uống chút cháo nhé, còn muốn gì nữa anh gắp cho em?"
Lạc Thi cảm nhận được những ánh mắt cố ý hoặc vô tình đổ dồn về phía mình, cô có chút ngại ngùng mà khẽ nắm tay anh dưới bàn, "Chồng ơi, để em tự làm được rồi."
"Được." Chu Duật Lễ đáp, rồi anh ngước mắt lơ đãng liếc nhìn những người đang nhìn chằm chằm Lạc Thi, nụ cười vừa nở trên môi đã nhanh chóng nhạt đi.
Gia đình lớn đông người, đương nhiên cũng nhiều lời ra tiếng vào.
Ăn xong bữa cơm này, Lạc Thi cảm thấy có chút không tự tại, nhưng dường như ông nội lại rất thích sự náo nhiệt này, ông vui vẻ bế mấy đứa trẻ hỏi han chuyện học hành.
Sau bữa ăn hai tiếng, đợi mọi người đã về gần hết, Lạc Thi ngồi uống trà với Chu Tự Sơn trong sân, còn Chu Duật Lễ bị Bùi Du gọi đi đâu không biết đang nói gì.
Chu Tự Sơn đưa đĩa hoa quả mà chú Tài vừa bưng ra cho Lạc Thi, vừa như vô tình hỏi: "Tiểu Thi à, buổi biểu diễn lần trước của cháu ông đã xem rồi, nếu không phải cháu giữ vé cho ông, chắc là cũng không giành được chỗ đâu. Thấy sự nghiệp của cháu phát triển rực rỡ, ông cũng thật lòng mừng cho cháu. Không biết hai vợ chồng cháu hai năm nay có kế hoạch gì không?"
"Ông nội muốn nói chuyện gì ạ?"
"Hai đứa có nghĩ đến chuyện có một đứa con chưa?" Chu Tự Sơn cười tủm tỉm nhìn Lạc Thi, ông đi thẳng vào vấn đề, "Nhìn mấy năm nay tình cảm của hai đứa tốt như vậy, ông cũng yên tâm rồi. Cháu xem mấy đứa nhóc lúc nãy, có phải rất đáng yêu ngoan ngoãn không? Đương nhiên, chuyện này vẫn là do hai đứa tự nguyện là chính. Thằng Lễ nó cũng 31 tuổi rồi, nó không nhắc đến chuyện này à?"
Lạc Thi ngẩn ra một lúc, mím môi nói: "Trước đây quả thực chúng cháu chưa từng bàn bạc chuyện này, nhưng cháu cảm thấy hình như Duật Lễ không thích trẻ con lắm."
Chu Tự Sơn hỏi: "Ồ? Sao cháu lại nói vậy?"
Lạc Thi đem suy nghĩ của mình nói cho Chu Tự Sơn.
Chu Tự Sơn nghe xong trầm ngâm, "Chắc là do hồi nhỏ, ba mẹ nó không có thời gian ở bên, nó và Thủ Tắc cũng cô đơn, sau này lại gặp phải những chuyện đó..."
Nhắc đến Chu Thủ Tắc, Chu Tự Sơn lại buồn bã thở dài: "Nói đến đây, nếu anh trai nó còn sống, bây giờ chắc ông cũng được bế cháu nội cháu ngoại rồi. Trừ những ngày lễ Tết đám con cháu đến tụ tập, căn nhà này cuối cùng vẫn có chút lạnh lẽo."
Lạc Thi thấy được sự cô đơn trong mắt ông nội, vội vàng an ủi: "Ông nội, ông đừng buồn. Chúng cháu sẽ suy nghĩ kỹ chuyện này ạ."
Trước đây vợ chồng cô không nghĩ đến những chuyện này là vì Lạc Thi cảm thấy mình còn trẻ, tâm trí đều đặt vào sự nghiệp, hơn nữa cuộc sống hai người của cô và Chu Duật Lễ quả thực rất thoải mái tự tại.
Còn về con cái, quả thực cô rất thích trẻ con, nhưng cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về việc có một đứa con của riêng mình.
Bây giờ cô cũng không chắc mình có thể làm tốt vai trò của một người mẹ hay không.
Điều thực sự khiến Lạc Thi nảy ra ý định muốn có con là vì Bành Duyệt, cô bạn ngồi bàn sau thời cấp ba, đột nhiên có một ngày liên lạc với cô, nói là muốn đưa con gái đến Disneyland Hồng Kông chơi, tiện thể muốn tụ tập với cô.
Chồng của Bành Duyệt được điều đi công tác ở nơi khác, một mình cô ấy chăm sóc con gái. Lạc Thi thấy cô bé ngọt ngào gọi mình là dì, còn ngại ngùng trốn trong lòng mẹ không dám nhìn cô, trái tim Lạc Thi mềm nhũn.
Hai người tìm một nhà hàng tư nhân để ăn cơm, trong lúc đó Bành Duyệt đi vệ sinh, Lạc Thi thấy cô bé tò mò nhìn mình, nắm tay cô không buông, giọng 〽️ề·ⓜ mạ·𝐢 hỏi cô: "Dì ơi, con ăn con tôm này được không ạ?"
Lạc Thi nghe thấy giọng sữa ngọt ngào của cô bé, trái tim như muốn tan chảy, lập tức lau tay bóc tôm cho cô bé ăn, "Đương nhiên là được, phải ăn từ từ nhé." Ăn xong tôm, Lạc Thi lại lấy khăn ướt lau tay cho cô bé.
Bành Duyệt trở về thấy cảnh này, cười hỏi Lạc Thi: "Lạc Thi, cậu thích trẻ con không?"
"Thích chứ." Lạc Thi do dự một lúc rồi hỏi, "Duyệt Duyệt, một mình cậu chăm con không mệt à?"
"Đương nhiên là mệt rồi, nhưng có lúc tớ lại cảm thấy rất may mắn. Con bé rất ngoan, còn biết an ủi tớ những lúc tớ buồn. Không phải chồng tớ đang công tác ở xa sao? May mà có con gái ở bên cạnh, bây giờ tớ lại thấy chồng tớ không về cũng chẳng có vấn đề gì." Bành Duyệt tinh nghịch chớp mắt nói, "Nói thật nhé, tớ xem ảnh cưới của cậu rồi, gen của cậu và chồng cậu tốt như vậy, cậu lại xinh đẹp thế này, sau này nếu sinh con, chắc chắn đứa bé sẽ xinh đẹp và ưu tú giống hai người."
Bành Duyệt thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Lạc Thi, lại nói thêm một câu: "Tuy bây giờ nhiều người không thích có con nữa, nhưng mỗi người mỗi hoàn cảnh mà. Nếu chồng cậu cũng có thời gian ở bên cậu, bản thân cậu cũng muốn, tớ thấy cậu có thể cân nhắc việc có một đứa con đó."
Một thời gian sau đó, Chu Duật Lễ phát hiện Lạc Thi trở nên đặc biệt chủ động trong một số chuyện.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Anh đương nhiên cũng tận hưởng khoảnh khắc này, đầu ngón tay anh khoan thai lướt dọc sống lưng cô mà thưởng thức, "Gần đây em sao thế, chủ động vậy?"
Lạc Thi níu lấy anh, có chút tủi thân chớp chớp mắt, "Anh không thích à?"
Chu Duật Lễ nhướng mày, rồi dùng sức th*c m*nh một cái, "Đương nhiên là thích."
Nhưng quả nhiên, Lạc Thi không kiên trì được bao lâu đã nói hết sức rồi.
Chu Duật Lễ cong môi, lật người lại giành lấy quyền chủ động, anh cười khẽ hỏi cô: "Mới bao lâu mà bản lĩnh chỉ có thế thôi à?"
"Rõ ràng là do thể lực anh quá tốt, mỗi ngày em lại không có tập gym..."
Kết thúc, Chu Duật Lễ tháo thứ đó ra ném vào thùng rác, sau khi vệ sinh đơn giản anh lại ôm cô vỗ về, ♓ô_ⓝ lên môi cô, giọng có chút khàn khàn dỗ dành: "Làm thêm lần nữa nhé?"
Lạc Thi còn chưa kịp trả lời, cô cảm thấy anh lại sắp sẵn sàng rồi.
Lạc Thi khẽ gật đầu đồng ý.
Chu Duật Lễ lấy một cái mới từ ngăn kéo ra xé, không nhịn được lại 𝖍ô.ⓝ cô, "Hôm nay bảo bối ngoan thật." Lạc Thi đỏ mặt nhìn anh, do dự một lúc rồi cô vẫn nhỏ giọng nói với anh: "Chồng ơi, hay là... anh đừng đeo nữa nhé."
"—Em nói gì cơ?" Động tác xé bao của Chu Duật Lễ khựng lại, có chút không thể tin nổi mà nhìn cô.
"Em nghĩ rồi, tuổi tác chúng ta cũng không còn nhỏ. Em rất thích trẻ con, em muốn có một em bé." Lạc Thi hít sâu một hơi, "Thời gian qua em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, bây giờ em cũng có đủ khả năng kinh tế để nuôi dạy con chúng ta, công việc cũng rất ổn định, có ngày nghỉ để ở bên con..."
Lạc Thi cẩn thận phân tích cho anh rất nhiều, nhưng Chu Duật Lễ vẫn không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Lạc Thi có chút thất vọng hỏi anh: "Có phải anh không thích trẻ con không?"
Chu Duật Lễ nhìn đôi mắt trong veo lấp lánh đầy mong đợi của Lạc Thi dần dần tối lại, nhất thời cũng á khẩu, anh không biết nên trả lời thế nào.
Không thích trẻ con?
Nói là thích thì không hẳn, mà không thích cũng không phải.
Nhưng anh thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện có con.
"Thi Thi, có phải gần đây ông nội đã nói gì với em không?" Chu Duật Lễ bình tĩnh lại, ném cái bao vừa xé sang một bên, ôm cô vào lòng, cân nhắc một lúc rồi nói, "Thật ra chuyện này em không cần ép mình. Bây giờ hai chúng ta không phải cũng rất vui vẻ sao? Đúng không? Anh muốn chăm sóc tốt cho em, tiện thể chăm sóc cả Lễ Vật, nếu còn phải chăm sóc một đứa trẻ nữa, anh..."
Chu Duật Lễ nói rồi đột nhiên ngừng lại.
Anh thật sự không thể tưởng tượng ra thế giới hai người hoàn hảo hiện tại nếu có thêm một đứa trẻ nữa sẽ là cảnh tượng gì.
Đứa bé sẽ có tính cách lạnh lùng giống anh, hay là ngoan ngoãn đáng yêu giống cô?
Mặc dù trong gia tộc như của họ, việc không có con là hoàn toàn không thực tế, dù ông nội có thoáng đến mấy cũng sẽ không dung túng cho việc họ không sinh con.
Việc không sinh con đối với ông nội mà nói vẫn còn quá cấp tiến.
Nhưng xem ra, hình như cô gái nhỏ của anh rất muốn có một đứa trẻ.
Một đứa trẻ thuộc về họ.
Anh phải nói thế nào mới phải đây?
Lạc Thi nắm lấy tay Chu Duật Lễ, dịu dàng nói: "Chồng ơi, em biết anh đang lo lắng điều gì. Nhưng chúng ta yêu nhau, ba mẹ yêu thương nhau sẽ cho con một tuổi thơ tốt đẹp, sau này chúng ta có thể cùng nhau học cách làm ba mẹ tốt, đúng không?"
"Đương nhiên. Hoàn cảnh của chúng ta không giống ba mẹ anh, cũng sẽ không đi vào vết xe đổ đó."
Ánh mắt Chu Duật Lễ chùng xuống, anh khẽ thở dài, rồi dịu dàng giải thích với cô: "Thi Thi, nghe anh nói này... Chuyện mang thai, sinh con, với đàn ông chúng anh có lẽ rất đơn giản. Anh có thể gật đầu với em ngay lúc này, vì sau cùng, người đàn ông không phải trả giá bằng t♓●â●ⓝ ⓣ𝐡●ể của mình. Gánh nặng đó, nỗi đau đó, đều đặt lên vai người phụ nữ."
Anh ngừng lại, giọng trầm đi trông thấy: "Mang thai đã vất vả, những cơn gò t* c*ng sẽ giày vò em, rồi còn vô vàn rủi ro khi sinh nở... Anh không muốn em phải một mình gánh chịu những điều đó. Em hiểu không?"
"Với lại, em không sợ sao?" Chu Duật Lễ cười buồn, bàn tay vô thức 💰*❗ế*т 𝒸𝒽*ặ*𝐭 lại rồi mới dịu dàng vuốt má cô."Bình thường chỉ cảm cúm thôi em đã thấy tủi thân, lại còn sợ đau như vậy, anh làm sao nỡ để em chịu nỗi khổ đó chứ? Anh... không làm được."
Dù y học bây giờ đã tiến bộ, anh biết sản phụ có thể dùng thuốc giảm đau. Nhưng chỉ cần hình dung cảnh cây kim chọc dò tủy sống ấy đ*â*m ⓥ*à*0 người Thi Thi, lồng 𝖓ℊ-ự-𝐜 anh đã thắt lại.
Lạc Thi nghe mà mềm lòng, sống mũi cô có chút cay cay.
Lời Chu Duật Lễ nói đương nhiên là có lý, cô cũng không tìm được lời nào để phản bác.
Chỉ là quan điểm của hai người về chuyện này khác nhau, cô cảm thấy hai người yêu nhau thì có thể có con, còn anh lại cân nhắc đến sức khỏe và sự an toàn của cô.
"Em biết anh lo cho em, nhưng anh sẽ chăm sóc tốt cho em mà, đúng không?" Lạc Thi đưa tay miết theo đường nét chân mày của anh, "Mấy hôm trước ông nội có hỏi, nhưng không ép em phải có con. Mấy năm nay chúng ta sống rất hạnh phúc, tình cảm cũng rất ổn định. Em thấy chúng ta có thể, em cũng muốn có một đứa con thuộc về chúng ta, em hy vọng con có thể có đôi mắt, cái mũi giống anh..."
"Bảo bối?" Chu Duật Lễ nắm lấy cổ tay cô ♓ô*п nhẹ, "Chuyện này không cần vội, chúng ta suy nghĩ kỹ lại được không?"
Những năm tháng bên nhau, anh nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Anh nhìn cô từng bước trưởng thành thành một nghệ sĩ violin độc lập trên sân khấu, nhưng trong cuộc sống cô vẫn là cô gái nhỏ dựa dẫm vào anh, cô vẫn thích làm nũng, dễ khóc nhè.
Suy nghĩ của Chu Duật Lễ có chút rối bời, anh nhìn vào mắt Lạc Thi lại không nói ra được lời từ chối, đành phải chuyển chủ đề trước, "Tìm một bộ phim xem nhé? Xem xong chúng ta đi ngủ? Hửm?"
Lạc Thi thấy không thể lay chuyển được anh, cô đành cụp mắt xuống, có chút thất vọng đáp: "Dạ."
Vì không thể dễ dàng thuyết phục được anh, Lạc Thi định dùng một vài biện pháp khác.
Ví dụ như, đưa một cô bé về nhà chơi, để Chu Duật Lễ cảm thấy trẻ con cũng rất đáng yêu.
Cuối tuần, Lạc Thi đặc biệt nhờ Chu Tự Sơn tìm một cô bé ba tuổi ngoan ngoãn đáng yêu trong họ hàng.
Lạc Thi đích thân đến đón cô bé về nhà chơi, mẹ cô bé vừa hay đang đi spa ở gần đó. Trên đường đi cô bé rất ngoan, không khóc không quấy.
Về đến nhà, Lạc Thi đang bế cô bé vừa đi đến cổng chính, Chu Duật Lễ thấy trong lòng cô đang bế một cô bé mặc như một nàng công chúa nhỏ, nghi hoặc khẽ nhíu mày, "Đứa trẻ này ở đâu ra vậy?"
"Oa——"
Cô bé chỉ vừa nhìn Chu Duật Lễ một cái đã bị dọa cho phát khóc.
Chu Duật Lễ im lặng đứng tại chỗ, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi Lạc Thi: "Nó khóc cái gì vậy?"
| ← Ch. 68 | Ch. 70 → | 
