Ngoại truyện - Năm Năm Tháng Tháng
| ← Ch.67 | Ch.69 → | 
Hồng Kông vào thu, cơn gió đầu thu mang theo chút se lạnh, lướt qua lá cây ngoài cửa sổ nghe xào xạc.
Tia nắng đầu tiên của buổi sớm xuyên qua lớp rèm voan trắng rọi vào, cửa sổ mở hé, tấm rèm mỏng manh cũng nhẹ nhàng lay động theo làn gió.
Lạc Thi vừa kết thúc một chuyến lưu diễn của dàn nhạc, ngày nghỉ cô được ngủ nướng một giấc, mái tóc dài hơi rối, cơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết. Cô mơ màng trở mình nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức đưa tay ra như muốn nắm lấy hình dạng của ánh sáng.
Sau lớp rèm voan, có một bóng hình màu vàng kim ẩn hiện. Lạc Thi ngẩn ra một lúc, cửa sổ phòng ngủ chính của họ nhìn thẳng ra vườn, nhưng làm gì có thứ gì màu vàng kim.
Cô lật chăn bước xuống giường, vừa kéo rèm cửa ra đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ tại chỗ.
Làn gió mang theo hơi thở ẩm ướt của đất và hương thơm trong lành của cây cỏ ập vào mặt, cơn buồn ngủ của Lạc Thi cũng tan biến hoàn toàn vào khoảnh khắc này.
Trong vườn một cây ngân hạnh vàng rực sừng sững, gió khẽ thổi qua, cả cây vàng óng lay động yêu kiều.
Xung quanh cây ngân hạnh đã được lá rụng phủ thành một tấm thảm vàng. Ngay cả lối đi bằng đá trong vườn, mặt hồ tiểu cảnh cũng trôi nổi vài chiếc lá ngân hạnh.
Nhưng trước khi cô lên đường đi lưu diễn, ở đây không hề có cái cây này.
Lạc Thi rơi vào một trận ngẩn ngơ.
Cô không biết gì về việc chăm sóc hoa cỏ cây cối, cây cảnh trong vườn luôn có người đến chăm sóc.
Trước đây Chu Duật Lễ từng hỏi cô có thích loại cây nào không, Lạc Thi cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là nhất thời hứng lên nói với Chu Duật Lễ: "Em cứ thấy màu sắc hơi đơn điệu, giá mà có thể trồng một cây ngân hạnh trong vườn thì tốt biết mấy. Tự nhiên em lại nhớ đến hồi ở Paris, có một lần em thấy một cây ngân hạnh siêu to trong một công viên ở rừng Boulogne, đẹp lắm."
Cô chỉ thuận miệng nói một câu, anh lại để trong lòng và thực sự làm điều đó cho cô—
Chuyển cả một cây ngân hạnh cành lá sum suê vào vườn, lại còn trồng ngay đối diện cửa sổ của họ, để mỗi ngày cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.
Lạc Thi đứng trước cửa sổ, khóe môi nhanh chóng cong lên thành nụ cười, trong lòng cũng ngập tràn ngọt ngào. Cô đưa tay bắt lấy một chiếc lá ngân hạnh từ không trung, chạy ra khỏi phòng để tìm Chu Duật Lễ.
Cô đẩy cửa ra, thấy người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang lười biếng vắt chéo chân dựa vào sô pha, Lễ Vật đang thoải mái nằm trên đùi anh, còn Chu Duật Lễ thì đang khoan thai chải lông cho nó.
Vẻ mặt anh bình thản, tuy anh cúi mắt nhưng lại rất nghiêm túc, lười biếng nói: "Ngoài ăn là ngủ, còn rụng bao nhiêu lông, lại còn cần người hầu hạ, mày học ai thế?"
Lễ Vật giơ hai cái móng vuốt hồng hồng ra, mở miệng ngáp một cái thật dài: "Oa—"
"Miệng hôi quá." Chu Duật Lễ nhanh tay ấn đầu con mèo một cái, lạnh lùng quay mặt đi.
Lễ Vật không hiểu, nhưng ngửi thấy mùi của Lạc Thi thì nó lập tức giãy giụa trong lòng Chu Duật Lễ, nhảy từ trên đùi anh xuống rồi đi về phía Lạc Thi.
Lạc Thi ngồi xổm xuống ôm lấy Lễ Vật chạy tới, dịu dàng gãi cằm nó, nhìn dáng vẻ đáng yêu của nó khi thoải mái nheo mắt lại, cô không nhịn được mà ôm lấy lắc lắc, "Lễ Vật của chúng ta đáng yêu thật, ngoan thật, miệng có hơi hôi không nào? Mẹ đánh răng cho con nhé."
Chu Duật Lễ nghe vậy khẽ nhướng mày, nhận xét về Lễ Vật là: "Đáng yêu? Nhìn gian manh ⓒ𝒽ế.✞ đi được."
"..." Lạc Thi khẽ lườm anh, "Chồng đừng nói, nó nghe hiểu đó."
"Mèo mà nghe hiểu thành ngữ thì có thể cho đi học được rồi đó." Chu Duật Lễ thản nhiên nói.
Lạc Thi đánh răng cho Lễ Vật, rồi lại lấy cho tiểu qⓤ●ỷ một que đông khô làm sạch răng.
Lạc Thi nhìn Lễ Vật lại chui vào ổ mèo nằm, rửa tay xong mới đi tới sô pha ngồi xuống bên cạnh Chu Duật Lễ. Cô đưa chiếc lá ngân hạnh cho anh, cười rạng rỡ hỏi: "Anh biết không, hôm nay trong vườn đột nhiên mọc ra một cây ngân hạnh, thần kỳ quá, là ai làm thế nhỉ?"
Chu Duật Lễ nhướng mày không phủ nhận, "Đúng là thần kỳ thật."
Cô muốn, cô sẽ có được.
Lạc Thi đưa tay khoác lấy cánh tay anh, t♓*â*𝐧 𝖒*ậ*ⓣ dựa vào vai anh cọ cọ, hơi kéo dài giọng nói m-ề-𝐦 ⓜạ-i: "Cảm ơn chồng, em thích lắm."
"Thích là được rồi." Chu Duật Lễ xoa tóc cô, cúi đầu h*n l*n ch*p m** cô, "Đi rửa mặt trước đi, trưa nay anh làm lẩu vịt quay cho em ăn nhé?"
"Lẩu Vịt quay?" Mắt Lạc Thi sáng lên, vội vàng gật đầu, lắc lắc cánh tay anh nói, "Lâu lắm rồi em không được ăn lẩu vịt quay anh làm, sao anh biết em muốn ăn thế?"
Chu Duật Lễ thản nhiên nói: "Tối qua em nói mớ."
"... Hả?" Lạc Thi ngây ra, "Thật không ạ, chắc không đâu nhỉ?"
Chu Duật Lễ lại chậm rãi nói thêm một câu: "Thật, em còn nói thích chồng nhất, yêu chồng nhất nữa."
Nghe đến đây, Lạc Thi mới biết Chu Duật Lễ lại đang trêu mình, cô khẽ đánh anh một cái, giọng nũng nịu oán trách: "Chu Duật Lễ, anh chán thật đấy!"
Chu Duật Lễ thấy dáng vẻ hờn dỗi của cô, không nhịn được mà bật cười trầm thấp, đưa tay bế người lên đùi, nâng mặt cô lên nhìn chằm chằm vào mắt cô, ♓ô*𝐧 lên môi cô hết lần này đến lần khác, "Ngốc không chứ, sao anh nói gì em cũng tin thế?"
"... Đừng 𝐡*ô*ռ em nữa, em chưa đánh răng."
"Không sao, vẫn thơm." Chu Duật Lễ cúi đầu vù*𝖎 ☑️*à*ο bên cổ cô, hương thơm từ mái tóc 𝐪_𝖚ấ_n 𝐪_𝐮ý_✞ nơi chóp mũi anh, "Chỗ này cũng thơm, thơm hơn Lễ Vật cả trăm lần."
"Anh có thành kiến gì với Lễ Vật à?" Lạc Thi đã quen với cái cục bám người khổng lồ này, cô cũng đưa tay ra ôm lại anh, nghiêm túc nhìn anh nói, "Chính anh mua Lễ Vật về mà, anh đừng không thích nó nhé."
"Cũng không phải anh không thích nó." Chu Duật Lễ lại ngẩng mắt lên nhìn cô nghiêm túc, "Thứ em thích, anh sẽ thích theo."
Tình cảm của Chu Duật Lễ đối với Lễ Vật rất đơn giản, thuần túy chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về mà thôi.
Lễ Vật ngoài ăn là ngủ, không quậy phá, rất ngoan. Ngày thường rất bám người, đặc biệt là bám Lạc Thi, chỉ cần anh không để ý là nó sẽ chạy đến nằm trên người Lạc Thi.
Ngoài điểm này ra thì anh cũng không có gì bất mãn.
Đã nuôi thì đương nhiên phải có trách nhiệm, ngoài vẻ ngoài trông thơm tho ⓜ_ề_〽️ 𝐦ạ_𝒾 của Lễ Vật, thực ra nó là một cục mèo hôi hôi.
Chu Duật Lễ lên mạng tìm hướng dẫn cách chăm sóc một chú mèo, thậm chí đến cả chi tiết như làm sao để v**t v* mèo cho nó thoải mái.
Hai người lại 🍳цấ●𝓃 quý●† một lúc, Chu Duật Lễ đi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu, thấy Lạc Thi lại lấy một quả táo ra cắt.
"Em muốn làm gì thế?"
"Em vừa tìm hiểu, trên mạng nói táo cắt miếng đun nước, để nguội cho mèo uống có thể giảm hôi miệng." Lạc Thi cầm dao gọt hoa quả bắt đầu chuẩn bị cắt táo.
"Để anh."
Chu Duật Lễ nhận lấy con dao từ tay cô, vài nhát đã cắt xong, cho vào nồi thêm nước rồi đun.
Một lát sau, thấy Lạc Thi vẫn đi theo sau mình, Chu Duật Lễ vỗ nhẹ vào eo cô, "Ở đây không cần em, ra sô pha nằm chơi đi."
"Dạ." Lạc Thi nhón chân ⓗô-п lên má anh một cái, cười cong mắt nói, "Vất vả cho chồng rồi."
Chu Duật Lễ nhướng mày, rất hài lòng "Ừm" một tiếng.
Nhân lúc Chu Duật Lễ nấu cơm, Lạc Thi chạy về phòng gọi video cho bà ngoại.
Bà ngoại nhanh chóng bắt máy, khung cảnh phía sau hơi ồn ào, hình như là ở một tiệm làm tóc.
Hôm nay bà ngoại vẫn ăn mặc rất đẹp, áo khoác gió mỏng màu xanh rêu, tóc búi thấp, cài một chiếc trâm ngọc bích hình hoa sen trong veo.
"Bà ngoại? Bà đi chơi ạ?"
"Ra ngoài làm kiểu tóc mới, lát nữa bà đi đánh mạt chược." Bà ngoại tìm một chỗ yên tĩnh, chĩa camera vào chiếc trâm trên đầu, cười tủm tỉm hỏi cô, "Con xem trâm trên đầu bà thế nào, đẹp không?"
"Đẹp ạ." Lạc Thi vội đáp.
"Cái này là cháu rể bà mua cho đấy, còn đặc biệt gửi qua đây." Giọng bà ngoại đầy tự hào.
Lạc Thi hoàn toàn không biết chuyện này, hơi ngạc nhiên, "Chồng cháu mua ạ?"
"Đúng vậy, còn mua cho bà nào là khăn lụa len tơ tằm, vòng cổ ngọc trai, à, cả cái túi bà đeo hôm nay cũng là nó mua, đúng là có lòng quá." Bà ngoại lại vui vẻ nói, "Cháu không biết phải không? Duật Lễ còn đăng ký tài khoản theo dõi bà nữa đấy."
"Anh ấy không nói với cháu."
"Mấy hôm nữa bà tìm thời gian làm ít bánh trung thu gửi qua cho hai đứa, không phải hồi nhỏ cháu nói thích bánh trung thu nhân thịt bà làm nhất sao?" Bà ngoại tự mình nói, "Còn có cả rượu hoa quế, cũng gửi cho hai đứa một ít."
Lạc Thi nhìn dáng vẻ vui mừng của bà ngoại, tâm trạng cũng ngày càng tốt hơn.
Cô nhanh chóng nhớ ra chuyện chính mình cần nói với bà, lại lấy từ góc tủ quần áo ra một chiếc áo len sắp đan xong, "Bà ngoại, bà xem áo len cháu đan này, bà mau dạy cháu chỗ này làm thế nào với ạ?"
Bà ngoại kiên nhẫn dạy Lạc Thi một lúc qua video.
Sau khi cúp máy, Lạc Thi vẫn đang cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu, chiếc áo len này cô đã đan ngắt quãng gần nửa tháng rồi, cô định tặng cho Chu Duật Lễ làm món quà đầu thu.
— "Ra rửa tay ăn cơm được rồi, bảo bối."
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lạc Thi không ngờ Chu Duật Lễ lại đột ngột bước vào, cô luống cuống giấu chiếc áo len ra sau lưng vào trong chăn, cười chớp mắt giấu đầu hở đuôi nói: "Ồ vâng, em ra ngay đây."
Chu Duật Lễ thấy vẻ mặt không tự nhiên của cô, anh khẽ nhướng mày, đi đến bên giường cúi xuống nâng cằm cô lên nhìn, "Đang làm gì thế? Con sóc nhỏ lại giấu hạt dẻ sau lưng anh đấy à?"
"Nào... nào có?" Lạc Thi ấp úng, "Em chỉ ngồi đây ngắm cây ngân hạnh thôi."
"Thế à?" Chu Duật Lễ ra vẻ suy tư, "Vậy sao em lại căng thẳng thế?"
"Em không có căng thẳng, anh nhìn nhầm rồi." Lạc Thi vội đưa tay ra ôm cổ anh, cố gắng làm nũng để che đậy, "Chồng ơi, vậy anh bế em ra ngoài đi."
Chu Duật Lễ liếc qua góc áo len hơi lộ ra trên giường, cười khẽ một tiếng rồi vững vàng bế cô lên, "Được."
Mấy ngày sau đó, Lạc Thi luôn lén lút sau lưng Chu Duật Lễ, nhân buổi tối Chu Duật Lễ ở trong thư phòng tăng ca, cô lại một mình trốn trong phòng mày mò.
Đã đan áo len xong, Lạc Thi cho áo vào hộp quà rồi giấu vào ngăn kéo. Nhìn lịch, cô định đợi đến ngày Tết Trung thu sẽ tặng.
Trước đó Lạc Thi còn tiện tay đan cho Lễ Vật một chiếc áo nhỏ, cô ôm Lễ Vật thay áo cho nó, vừa lấy điện thoại ra chụp cho Lễ Vật hai tấm ảnh thì cửa phòng bị đẩy ra.
Chu Duật Lễ đứng ở cửa nhìn cô ngồi trên thảm ôm Lễ Vật, trên người nó còn mặc thứ vải mà lần trước anh đã thấy.
Hóa ra là đan áo cho mèo, không phải cho anh.
"Nói với em mấy lần rồi đừng ngồi dưới đất, lạnh, cẩn thận cảm. Không nghe lời anh à?" Chu Duật Lễ bước tới kéo người từ trên thảm 👢*ê*𝖓 🌀*𝒾*ườ*𝖓*ɢ ngồi, đưa tay véo má cô, "Mấy hôm nay em lén lút, là để đan áo cho nó à?"
Lạc Thi nhìn Chu Duật Lễ, cố tình nói: "Đúng vậy, mấy hôm trước em thấy trên mạng có người đan áo cho mèo con, em cũng học đan cho Lễ Vật một chiếc, anh xem nó có đáng yêu không?"
Chu Duật Lễ thuận thế liếc qua chiếc áo len móc màu hồng trên người Lễ Vật, giọng bình thản nhận xét: "Áo len đáng yêu, mèo thì bình thường."
"..." Lạc Thi suýt nữa không nhịn được cười, khóe môi cô cong lên, "Ủa, sao em thấy trong phòng có mùi chua chua thế nhỉ, có phải bình giấm nào bị đổ rồi không?"
Chu Duật Lễ nhíu mày hỏi: "Vậy tại sao nó có, mà anh lại không có?"
Lạc Thi lại ôm Lễ Vật lên, cầm cái móng vuốt nhỏ của nó vẫy vẫy về phía Chu Duật Lễ, "Chu Duật Lễ, anh sắp 31 tuổi rồi, sao còn trẻ con thế? Lễ Vật, ba nhỏ mọn quá nhỉ, phải không?"
Lễ Vật đồng tình "Meo" một tiếng, thậm chí còn như đang diễu võ giương oai mà rúc vào lòng Lạc Thi.
Chu Duật Lễ cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình xách gáy Lễ Vật lên, thả nó ra khỏi phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại, "Đi ra."
Lạc Thi ngồi trên giường nín cười nhìn anh.
Chu Duật Lễ nhanh chóng quay lại, nâng mặt cô lên rồi cúi đầu 𝒽_ô_п tới tấp.
Anh nhắm mắt 𝒽ô.ⓝ cô, một tay nắm lấy bàn †*𝖆*𝐲 🎋𝖍ô*ⓝ*🌀 🍸*ê*n 𝓅hậ*𝓃 của cô, mười ngón tay đan vào nhau. Nụ ⓗô*ռ này lúc đầu còn chậm rãi và kiềm chế, về sau dần dần sâu hơn, đầu lưỡi quyến luyến không rời.
Chu Duật Lễ mặc sức chiếm đoạt trong miệng cô, một lúc lâu sau mới hơi dừng lại nhìn vào mắt cô, hơi thở có chút rối loạn, "Thật sự không có của anh à?"
"Có chứ..." Lạc Thi ngẩng đầu bị buộc phải đối diện với anh, thấy được vẻ u tối trong mắt anh, vội vàng dỗ dành, "Em sợ em đan không đẹp, nên mới lấy Lễ Vật làm mẫu trước thôi, đương nhiên là em đan cho anh rồi."
Lạc Thi lại lấy lòng mà lại gần gần 𝐡.ô.n nhẹ lên khóe môi anh, "Anh đợi chút, em đi lấy."
Lúc này Chu Duật Lễ mới buông tay. Lạc Thi đi tới lấy hộp quà được gói cẩn thận từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh, vẫn còn hơi do dự, "Chỉ là lần đầu em đan áo, đan không đẹp, không biết anh có thích không."
Chu Duật Lễ nhận lấy, chưa mở ra xem mà khóe môi anh đã cong lên cười, anh cúi đầu h·ô·𝖓 lên trán Lạc Thi, "Chỉ cần là của em, anh sẽ thích."
Dưới ánh mắt mong đợi của Lạc Thi, anh mở hộp quà ra, anh thấy một chiếc áo len màu trắng kem được gấp vuông vắn, đường kim mũi chỉ quả thực trông có hơi vụng về thô ráp.
Chu Duật Lễ nhìn chiếc áo len này anh im lặng một lúc, cảm xúc trong mắt không rõ.
Thấy Chu Duật Lễ không có phản ứng gì, Lạc Thi có chút lo lắng hỏi: "Sao vậy, anh không thích à?"
"Không phải không thích." Chu Duật Lễ đưa tay nhẹ nhàng v**t v* bề mặt áo len.
Sao có thể không thích được?
Từng mũi kim sợi chỉ này, đều chan chứa tình yêu của cô dành cho anh.
Trái tim Chu Duật Lễ trong phút chốc mềm nhũn đến khó tin, sự dịu dàng lan tỏa trong đáy mắt, anh nắm lấy tay cô 𝒽ô_𝓃 nhẹ, "Anh rất thích, em đan bao lâu rồi, có mệt không?"
"Không mệt, em nhờ bà ngoại dạy đó." Lạc Thi thở phào nhẹ nhõm, lại cười rạng rỡ nói, "Tủ quần áo của anh toàn màu đen, nên lần này em muốn đan cho anh một chiếc màu trắng kem, anh sẽ mặc chứ?"
Chu Duật Lễ gật đầu, giọng cũng trầm xuống: "Ừm, sẽ mặc."
Chu Duật Lễ cẩn thận đặt chiếc áo len lại chỗ cũ, cúi người nâng mặt cô lên, trân trọng đặt một nụ ♓ô·ⓝ lên trán cô, "Cảm ơn vợ, anh yêu em."
Tai Lạc Thi hơi nóng lên, nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, cô cũng không nhịn được mà cười theo: "Em cũng yêu anh! Thật ra bên dưới còn có một tấm thiệp, em định là Trung thu mới tặng anh, anh có muốn xem không?"
Lúc này Chu Duật Lễ mới để ý dưới đáy hộp còn có một tấm thiệp, anh rút tấm thiệp ra, trên đó là nét chữ tròn trịa đáng yêu của Lạc Thi—
Gửi: Người chồng thân yêu đẹp trai vô địch siêu cấp vũ trụ của em
Đây là chiếc áo len đầu tiên em tự tay đan, tuy có chút vụng về nhưng lại chứa đựng tất cả tình yêu của em trong từng mũi chỉ. Mong anh sẽ thích nhé! Trung thu trăng tròn, em nguyện cùng anh một lòng một dạ, bạc đầu không xa rời.
Ký tên: Vợ yêu của anh.
Chu Duật Lễ cẩn thận cất tấm thiệp đi, ánh mắt anh dịu dàng dừng lại nơi nụ cười của Lạc Thi, không nỡ rời.
Lần đầu tiên trong đời, có người vì anh mà tự tay đan một chiếc áo len. Người đó lại chính là cô gái anh yêu, người bạn đời và là vợ của anh. Với anh, chiếc áo len này còn quý giá hơn hết thảy những món quà anh từng nhận được. Anh biết mình sẽ trân trọng nó suốt cả cuộc đời.
Bữa trưa ấm cúng diễn ra bên nồi lẩu vịt quay nóng hổi. Chú mèo lười biếng cuộn mình trên đùi cô, và cơn gió thu se lạnh khẽ lùa qua khung cửa sổ mở. Mỗi một khoảnh khắc bình dị thường ngày này đều là hạnh phúc quý giá mà cả hai cùng vun đắp.
Lạc Thi thầm mong, cứ mãi như vậy, năm năm tháng tháng, vạn hỷ vạn sự lành.
| ← Ch. 67 | Ch. 69 → | 
