Truyện:Bến Mưa - Chương 67

Bến Mưa
Trọn bộ 71 chương
Chương 67
Ngoại truyện - Bờm Tóc Tai Mèo
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Cây gậy trêu mèo bằng lông màu đen có thắt nơ bướm lúc lắc trước mắt Lạc Thi, tiếng chuông vang lên trong trẻo theo chuyển động của Chu Duật Lễ.

Chu Duật Lễ cầm cây gậy, thờ ơ huơ huơ trước mặt cô, nhìn ánh mắt cô không chớp mà dõi theo từng chuyển động của nó, một tiếng cười trầm vui vẻ bật ra từ cổ họng anh: "Sao lại giống mèo con thật thế này?"

Vòng ngoài của cây gậy được bọc một lớp lông vũ màu đen, như gần như xa lướt qua vành tai cô.

Lạc Thi ngứa đến mức nghiêng đầu muốn né, nhưng lại bị anh giữ cổ tay không cho động đậy, cô nhắm mắt cười: "Anh đừng chạm vào tai em, ngứa lắm, thật đó! Anh đừng nghịch nữa."

Chu Duật Lễ lại làm như không nghe thấy, anh tiếp tục cầm gậy trêu mèo lưu luyến từ vành tai cô lướt xuống, rồi nhẹ nhàng phớt qua gò má, sau đó khẽ khàng khiêu khích cằm cô.

Cánh tay còn lại của Chu Duật Lễ chống bên người cô, anh khoan thai điều khiển cây gậy lướt qua lớp vải ren mỏng manh, cuối cùng nhẹ nhàng tựa như cánh bướm dừng lại nơi khoảng hở hình trái tim, rồi lại vờn quanh trên đ·ườ·𝓃·ℊ 𝖈·𝐨·п·ɢ trắng như tuyết nửa kín nửa hở.

Lông vũ đen và làn da trắng tuyết tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Anh thưởng thức dáng vẻ yêu kiều của cô, ánh mắt anh cũng dần trở nên u tối, giọng trầm khàn hỏi cô: "Sao Bảo bối lại nghĩ đến việc mua thứ này?"

"Là... là mua váy được tặng kèm đó, chủ shop tặng em." Mái tóc xoăn dài của Lạc Thi xõa tung trên chiếc gối lụa, hàng mi cô r●𝖚●𝐧 гẩ●🍸 không dám nhìn thẳng vào anh, lại lí nhí nói, "Chồng ơi, em muốn chơi một trò chơi với anh."

Lạc Thi hiếm khi đưa ra yêu cầu với anh vào những lúc thế này, nghe vậy Chu Duật Lễ có chút ngạc nhiên nhìn cô, anh kiên nhẫn hỏi: "Hửm? Bảo bối muốn chơi gì nào?"

Dù sao thì trong chuyện này, Lạc Thi luôn ở thế bị động, dù đã kết ♓-ô-ⓝ lâu như vậy, cô vẫn rất ngại ngùng. Chu Duật Lễ thật sự không thể nghĩ ra cô sẽ có hành động phá cách nào.

Giây tiếp theo, Chu Duật Lễ phối hợp buông tay ra, chờ đợi hành động kế tiếp của cô.

Ý nghĩ trong lòng Lạc Thi đang rục rịch, cô chậm rãi ngồi dậy. Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Chu Duật Lễ, hiếm khi dạn dĩ vịn vai anh để anh ngồi xuống. Sau đó, cô nhanh tay tháo chiếc bờm tai mèo trên đầu mình xuống, đội lên đầu anh.

Chu Duật Lễ ngẩn người, anh khẽ nhướng mày, đưa tay sờ lên đôi tai mèo trên đầu, đáy mắt anh nhuốm một ý cười bất đắc dĩ, "Cứ vậy thôi à?"

Quả nhiên là anh đã đánh giá cô quá cao.

Cứ tưởng là hành động gì kinh thiên động địa lắm.

Lạc Thi hài lòng mím môi cười, gật đầu ngồi trước mặt anh, cũng đưa tay ra nghịch ngợm đôi tai 𝐦.ề.ɱ 〽️.ạ.𝖎 kia.

Bây giờ Chu Duật Lễ đang mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa satin màu đen, mái tóc ngắn vừa được sấy khô cũng mềm mượt, vài lọn tóc đen lòa xòa che đi xương mày ưu tú, trông cả người anh dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.

Anh đang cưng chiều cúi mắt nhìn cô cười, cộng thêm đôi tai mèo màu đen kia, tuy có phần không hợp, nhưng lại thật sự giống một chú mèo đen cỡ lớn.

Lạc Thi nhìn đôi mắt anh tựa như xoáy nước, dần dần chìm đắm trong đó, càng chơi càng nghiện, bất giác cô cũng ngồi lại gần anh hơn.

Hoàn toàn không biết nguy hiểm đang dần ập tới.

Ánh mắt Chu Duật Lễ vẫn đặt trên người cô, anh lặng lẽ ôm lấy cô, cúi đầu ✌️ù●ï νà●o bên cổ cô, giống như một chú mèo vừa quyến luyến vừa bá đạo mà hít lấy hương thơm trên người cô, giọng trầm khàn hỏi: "Em đeo tai mèo cho anh, có phải không hợp lắm không?"

"Đâu có, em thấy rất hợp với anh mà." Lạc Thi không hề hay biết, cô vẫn tiếp tục đưa tay nghịch tai mèo, rồi đột nhiên như nghĩ ra điều gì, "Em thấy hình như còn thiếu gì đó, ừm... nếu có thêm đuôi, rồi thay một bộ sơ mi quần tây nữa thì tốt rồi."

Nghe vậy, Chu Duật Lễ khẽ cười trầm bên tai cô: "Hóa ra em muốn chơi trò nhập vai à?"

"Đúng vậy, nên anh phải nghe lời em trước đã." Lạc Thi hiếm khi cứng rắn, kiêu kỳ đẩy nhẹ anh, "Ngoan nào, anh đừng dựa vào người em nữa."

Chu Duật Lễ phối hợp ngồi thẳng dậy, tiếp tục mặc cho cô tùy ý hành động trên người mình.

Anh nhìn cô lại cầm lấy cây gậy trêu mèo, lặp lại y hệt những gì anh vừa làm với cô lúc nãy.

Rõ ràng là một chuyện mờ ám, nhưng cô lại có thể chơi một cách vui vẻ như vậy.

Đặc biệt là khi cô ăn mặc thế này, không chút phòng bị mà ngồi trước mặt anh. Chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến anh thu hết mọi cảnh đẹp vào trong tầm mắt.

Ánh mắt Chu Duật Lễ ngày càng sâu thẳm, sự kiên nhẫn cũng dần cạn kiệt.

Ngay sau đó, anh đưa tay đoạt lấy cây gậy trêu mèo, vẽ một đường parabol hoàn hảo trên không trung, ném chính xác vào chiếc giỏ đựng đồ ở xa.

Lạc Thi nhìn lòng bàn tay trống không, ngơ ngác một lúc, rồi đột nhiên bị nâng cằm lên đối diện với đôi mắt kia.

"Chơi đủ rồi đó, còn muốn chơi nữa sao?" Chu Duật Lễ tháo bờm tai mèo trên đầu ném sang một bên, có chút bất mãn nắm lấy tay cô, ấn xuống một nơi nào đó, giọng lười biếng hỏi, "Em đang chơi thật, hay đang cố tình câu dẫn anh?"

Lạc Thi thấy ánh mắt anh trắng trợn lướt từ cổ cô xuống, cô vội rụt tay về che trước ռ*𝖌*ự*𝖈, đỏ mặt phủ nhận, "Em làm gì có, là do đầu óc anh toàn màu vàng thôi."

Chu Duật Lễ vui vẻ bật cười: "Hửm? Chẳng lẽ, em trông mong anh nhìn em mặc thế này mà còn có thể kiên nhẫn kể chuyện cổ tích cho em nghe à? Anh điên rồi sao?"

Lạc Thi mím môi, khô khan nói: "Không được à? Tối nay em muốn nghe anh kể." Chu Duật Lễ không chút do dự từ chối: "Nhưng tối nay anh không muốn kể chuyện cho em nghe lắm."

"Vậy... anh muốn làm gì?"

"Chuyện này không phải quá rõ ràng rồi sao?" Chu Duật Lễ thản nhiên hỏi ngược lại, trong chất giọng lười biếng lạnh lùng mang theo vài phần ý cười, "——Thịt. Em."

"Chu Duật Lễ, anh thật hạ lưu." Lạc Thi vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, cô đưa tay muốn đấm anh, nhưng rất nhanh đã bị anh khống chế lại.

"Cảm ơn bảo bối đã khen." Chu Duật Lễ lập tức chấp nhận "lời khen" của cô, còn cười rất vui vẻ, "Nhe nanh múa vuốt à, không phải lúc nãy em chơi vui lắm sao, có phải bây giờ nên đến lượt anh rồi không?"

Không đợi Lạc Thi trả lời, Chu Duật Lễ đã nhanh chóng áp sát lại.

Anh vừa mới tắm xong, bây giờ trên người cả hai là hương thơm của cùng một loại sữa tắm. Mùi hương զ·ц·ấ·𝖓 ⓠ·ⓤý·✞ vào nhau, hòa quyện với mùi gỗ tuyết tùng lạnh lẽo vốn có trên người anh, giống như cây sồi ẩm ướt sau cơn mưa, tỏa ra hương thơm se lạnh.

Gần như gây nghiện hệt như bạc hà mèo.

Rồi sau đó, không một lời báo trước.

Môi anh áp lên, cảm giác mề-〽️ Ⓜ️ạ-ℹ️ ẩm ướt khiến tim Lạc Thi đập nhanh.

Theo bản năng cô đáp lại một nụ ⓗ●ô●ռ●, liền nghe thấy Chu Duật Lễ cười khẽ một tiếng, sau đó anh càng lúc càng quá đáng mà nâng má cô 𝒽ô·n sâu, môi lưỡi quyện vào nhau không rời.

Chu Duật Lễ ⓒắ_𝖓 п_𝒽_ẹ lên cánh môi Ⓜ️●ề●𝐦 ɱ●ạ●❗ của cô.

Lạc Thi đau nên vô thức muốn né, lại bị anh nhanh chóng giữ cằm xoay lại, mạnh mẽ h*ô*𝐧 lên lần nữa, cuối cùng còn l**m một cái đầy lưu luyến.

Lạc Thi khẽ r*n r*, ngay cả khoảng hở để thở cũng không có, cô đưa tay đấm anh hai cái, "Ưm..."

Cho đến khi Lạc Thi cũng cắn trả lại một cái, Chu Duật Lễ mới khẽ dừng lại một chút, luyến tiếc rời khỏi môi cô.

Hơi thở ấm nóng của anh phả bên cổ cô, giọng nói lười biếng mang theo chút ý cười: "Làm gì thế, còn đánh cả chồng? Có tin anh đưa em đến đồn cảnh sát không?"

"Ai bảo anh cắn em!" Lạc Thi bất mãn tố cáo, hít mạnh lấy không khí trong lành, đôi môi hơi sưng đỏ, "Anh thật quá đáng, anh tuổi chó à?"

"Đúng vậy." Chu Duật Lễ hoàn toàn không để tâm đến lời mắng không đau không ngứa của cô, thậm chí còn bình tĩnh nhìn cô, nhưng đáy mắt lại như có mưa giông sắp tới, "Nhưng em nói vẫn chưa đủ chính xác, anh không chỉ muốn cắn em, mà còn muốn l**m nữa."

"... Đồ b**n th**." Lạc Thi im lặng một lúc mới thốt ra ba chữ này, cô vơ lấy chăn muốn trốn vào trong như một con ốc mượn hồn.

Chu Duật Lễ thấy vậy đã nhanh tay nắm lấy một góc chăn, lật chăn lên rồi cùng chui vào, ôm cô nằm xuống.

Chăn trùm qua đầu, một mảnh tối đen.

Chu Duật Lễ lại nhanh nhẹn lật người lên trên, giữa những hơi thở giao hòa, Lạc Thi nghe thấy Chu Duật Lễ khàn giọng hỏi: "Vợ ơi, dạo đầu với em lâu thế rồi, bây giờ anh bắt đầu được chưa?"

Trong bóng tối, bốn mắt nhìn nhau. Mùi hương ngọt ngào trên người Lạc Thi quanh quẩn nơi chóp mũi Chu Duật Lễ, yết hầu anh khó nhịn mà trượt lên xuống.

Chu Duật Lễ nhìn cô, bàn tay nhanh chóng tuân theo lòng mình mà phủ lên, nếm trải sự m●ề●ɱ Ⓜ️ạ●ℹ️ tựa bánh mousse, cúi đầu cẩn thận thưởng thức...

Ngày hôm sau là cuối tuần, Chu Duật Lễ không có thói quen ngủ nướng, tỉnh dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học.

Anh vừa mở mắt đã cảm thấy mình bị thứ gì đó quấn chặt lấy, ý thức dần trở nên minh mẫn, anh nhìn Lạc Thi đang rúc trong lòng mình, giống như đang ôm một chú mèo ɱề·Ⓜ️ ɱạ·𝖎 thật sự.

Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn cô rất lâu, hơi thở cũng vô thức nhẹ đi. Cảnh tượng trước mắt quá đỗi ấm áp và tươi đẹp, anh sợ chỉ cần chớp mắt một cái là nó sẽ biến mất.

Đây là hạnh phúc mà mấy năm trước anh từng ao ước.

Bởi vì có cô, hạnh phúc của anh cũng trở nên trong tầm với.

Lạc Thi vẫn nhắm mắt ngủ say, cảm nhận được anh khẽ động, lại bất mãn chu môi không biết đang lẩm bẩm gì.

Chu Duật Lễ bật cười, lại kiên nhẫn ôm người vào lòng, vỗ nhẹ từng cái dọc sống lưng cô, ôm cô ngủ thêm một giấc nữa.

Giấc ngủ này kéo dài đến tận trưa.

Trước bồn rửa mặt, Chu Duật Lễ thành thạo bóp kem đánh răng vào bàn chải điện của Lạc Thi rồi đưa cho cô.

Anh nhìn Lạc Thi đang lười biếng dựa vào người mình, ôm anh không buông như một con gấu koala, không nhịn được cười cúi đầu h*ô*𝓃 lên trán cô, "Em vẫn chưa tỉnh ngủ à? Đánh răng đi, rửa mặt xong anh đưa em ra ngoài ăn."

Lạc Thi dụi dụi trong lòng anh, lại mềm giọng hỏi: "Chu Duật Lễ, anh đánh răng giúp em được không?"

Chu Duật Lễ bị yêu cầu của cô chọc cười, nhìn dáng vẻ mơ màng của cô vừa thấy đáng yêu vừa mềm lòng, đưa tay véo nhẹ má cô một cách bất đắc dĩ, "Nhóc lười này hết thuốc chữa rồi à? Bây giờ đánh răng cũng muốn anh làm giúp sao?"

Lạc Thi lí nhí lầm bầm: "... Ai bảo anh bắt nạt em? Em vẫn buồn ngủ lắm."

Nếu không phải tối qua anh giày vò cô đến gần sáng, cô cũng sẽ không kiệt sức đến mức ngủ đến trưa vẫn không đủ thế này.

Chu Duật Lễ cong đốt ngón tay búng nhẹ lên trán cô, cười khẽ: "Sao anh làm em sung şướ.n.ɢ rồi mà em còn quay lại cắn anh thế? Có nói lý lẽ không đây?"

"Không nói." Lạc Thi uể oải ngã vào lòng anh, "Em muốn ngủ thêm một lát nữa."

Không biết tại sao, chỉ cần ôm anh, ngửi mùi hương trên người anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, là cô có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Chu Duật Lễ đặt bàn chải trong tay sang một bên, nhanh tay đưa tay chặn trán cô, bất đắc dĩ hỏi: "Mấy hôm trước không phải em nói cuối tuần muốn đi siêu thị sao, còn đi nữa không?"

Nghe đến đây, Lạc Thi lập tức mở mắt, cười cong cong nói: "Đi chứ, em muốn đi, em muốn mua thật nhiều đồ ăn vặt."

Bình thường, thực phẩm và đồ dùng hàng ngày trong nhà sẽ có người định kỳ giao đến tận cửa, hoàn toàn không cần cô phải bận tâm.

Gần đây mới mở một siêu thị lớn, Lạc Thi mới nhớ ra mình đã rất lâu không đi siêu thị rồi, đặc biệt là cùng Chu Duật Lễ đi siêu thị như những cặp vợ chồng bình thường.

Chu Duật Lễ đặt lại bàn chải vào tay cô, xoa mái tóc xoăn rối của cô, cong môi cười, "Vậy thì ngoan ngoãn đánh răng đi, lát nữa em muốn ăn gì thì mua nấy, hửm?"

Sau khi rửa mặt xong, từ phòng thay đồ Lạc Thi thay một bộ quần áo rồi chạy ra ghế ở huyền quan ngồi thay giày.

Chu Duật Lễ dọn dẹp 🌜h*ă*𝐧 🌀ố*𝐢 trong phòng rồi cầm túi xách của Lạc Thi đi ra, thấy Lạc Thi cúi người khá vất vả để buộc dây giày, mái tóc xoăn dài cũng rũ xuống che đi nửa bên mặt cô.

Anh nhìn cô hết lần này đến lần khác vén tóc, rồi tóc lại rũ xuống, cuối cùng cô có chút nản lòng nhìn về phía anh, còn uất ức bĩu môi, "Chồng ơi..."

Mi tâm Chu Duật Lễ giật một cái, lập tức bước tới, ngồi xổm trước mặt cô buộc dây giày cho cô, cuối cùng anh còn thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp.

"Xong rồi." Chu Duật Lễ bất đắc dĩ nhìn cô, "Sao em buộc dây giày thôi mà cũng tự làm mình bực được thế?"

"Anh tốt thật." Lạc Thi nhìn dây giày trên đôi giày mới, hài lòng cười toe toét, vòng tay qua cổ anh rồi 𝒽·ô·𝐧 lên má anh một cái, "Thưởng cho anh."

"..."

Vừa h●ô●𝖓 nhẹ xong, Chu Duật Lễ còn chưa kịp cảm nhận, lại thấy cô vui vẻ đi đến kệ nước hoa ở huyền quan chọn lựa, như thể đang chuẩn bị cho một buổi hẹn hò long trọng, "Hôm nay xịt chai nào đây nhỉ?"

Chu Duật Lễ sờ sờ má mình, cúi mắt cười.

Anh đột nhiên cảm thấy đám người Hứa Đình Thâm nói cũng không sai, sau khi kết h_ô_ռ ngược lại anh càng giống một chàng trai trẻ mới biết yêu, một nụ 𝐡-ô-𝐧 bâng quơ cũng đủ khiến anh xoay vòng vòng.

Chu Duật Lễ nhìn Lạc Thi cầm một chai nước hoa anh thường dùng, điện thoại của cô cũng reo lên đúng lúc này.

Là Diệp Oanh gọi tới.

"Cục cưng, cậu mới ngủ dậy à? Gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn mà không thấy cậu trả lời." Giọng của Diệp Oanh truyền đến từ đầu dây bên kia.

"Cuối tuần mà, khụ... nên tớ ngủ muộn một chút." Lạc Thi càng nói càng mất tự tin, không nhịn được lại lườm Chu Duật Lễ một cái.

Diệp Oanh cũng không nghĩ nhiều, lại nói: "Lần trước không phải cậu nói muốn ăn bánh ngọt kiểu cũ chỗ tớ sao? Tớ mua một ít gửi cho cậu rồi, tớ cũng mua bánh phô mai cho cậu luôn."

Lạc Thi vui mừng nói: "Thật không? Cảm ơn Oanh Oanh, yêu cậu nhất!"

Chu Duật Lễ nghe vậy lập tức nhíu mày không vui, bước tới ôm người vào lòng, vùi đầu vào cổ cô ôm chặt không buông.

"Anh đừng quậy, em đang nói chuyện điện thoại với Diệp Oanh..." Lạc Thi nhỏ giọng nhắc anh.

"Ừm." Chu Duật Lễ hoàn toàn không có ý định buông tay, lại tiến gần 𝐡_ô_ռ lên má cô.

"..." Đầu dây bên kia Diệp Oanh đột nhiên im lặng một lúc, ho khan một tiếng, "Hai người đang làm gì đấy, tớ nghe thấy hết đó."

Lạc Thi xấu hổ cười cười, "À..."

"Khụ, hôm nay cậu có kế hoạch gì không?" Diệp Oanh chuyển chủ đề.

Bàn tay đeo nhẫn của Lạc Thi nắm lấy tay Chu Duật Lễ, nhỏ giọng thành thật nói: "Hôm nay tớ phải cùng chồng đi siêu thị..."

Diệp Oanh nghe vậy lại bực bội nói: "... Ồ, cúp máy đây. Ghét nhất là mấy người có chồng."

Lạc Thi bị Diệp Oanh chọc cười, lại gửi một tràng tin nhắn cho cô ấy, cô nói hôm nay cũng sẽ đi mua đồ gửi đến kinh thành cho cô ấy, mới dỗ được cô bạn thân.

...

Buổi trưa hai người đến Trung Hoàn ăn một bữa thịnh soạn, ăn xong lại không nghỉ mà đi thẳng đến siêu thị.

Trong siêu thị, Lạc Thi hứng khởi đẩy xe về phía trước.

Siêu thị này có tổng cộng bốn tầng, khu đồ ăn vặt khiến Lạc Thi có chút hoa mắt, chủng loại đa dạng, bao bì cũng rất đẹp.

Cô nghiêm túc lựa chọn trước kệ hàng, còn Chu Duật Lễ thì đứng sau lưng cô, một tay vịn vào tay đẩy xe, vô hình bảo vệ cô.

Chỉ cần ánh mắt của Lạc Thi dừng lại trên món đồ nào đó quá ba giây, Chu Duật Lễ sẽ trực tiếp lấy xuống bỏ vào xe đẩy.

Lạc Thi cúi đầu mới phát hiện xe đẩy không biết từ lúc nào đã sắp đầy, giật mình một cái, sau khi phản ứng lại cô lập tức cười rạng rỡ rồi ngẩng mặt lên nhìn anh, "Chu Duật Lễ, anh cũng lấy nhiều quá rồi đó!"

"Em thích, anh mua hết cho em."

Chỉ cần cô luôn ở bên cạnh anh, những ngày tháng bình dị cũng trở nên hạnh phúc và thú vị như vậy.

Chương (1-71)