Truyện:Bến Mưa - Chương 06

Bến Mưa
Trọn bộ 71 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Những cô gái xung quanh gần như đang cố ý hay vô tình liếc mắt về phía đó. Bốn người đàn ông kia đã ngồi xuống một chiếc bàn cách họ không xa.

Một soái ca đã đành, đây lại còn là bốn soái ca đi cùng nhau, đương nhiên là vô cùng thu hút ánh nhìn.

Diệp Oanh hứng thú thu lại tầm mắt, vừa định nói chuyện với Lạc Thi thì đã thấy gương mặt ngẩn ngơ của cô bạn.

"Thi Thi?" Diệp Oanh đưa tay quơ quơ trước mặt cô, có chút không thể tin nổi: "Không phải chứ, nhìn đến ngây người luôn rồi à?"

Lạc Thi đột nhiên nghĩ đến bóng dáng mình thấy ở quán cà phê. Mặc dù người đàn ông đó đã thay bộ đồ khác, nhưng cô cảm thấy cô không thể nào nhìn nhầm được.

Trong một ngày mà gặp anh đến hai lần, Lạc Thi chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh một cách khó hiểu. Cô cố gắng đè nén cảm giác khác thường này, tiện tay cầm lấy một hạt óc chó mật ong trên đĩa định bỏ vào miệng.

Diệp Oanh thấy vậy thì hoảng hốt, nhanh chóng đưa tay vỗ nhẹ vào tay Lạc Thi làm rơi hạt óc chó: "Làm gì đấy? Cậu dị ứng với các loại hạt mà còn ăn à?"

Lúc này Lạc Thi mới sực tỉnh, cô cúi đầu nhìn hạt óc chó trong tay mình, ngẩn người.

...Trời ạ.

Cô đang làm cái gì thế này?

Diệp Oanh nhìn chằm chằm Lạc Thi vài giây, rất nhanh đã đi đến một kết luận không thể ngờ tới: "Khoan đã, không lẽ cậu... để ý anh chàng nào trong số họ rồi phải không?"

Lạc Thi mấp máy môi, theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lời đến bên miệng lại không sao thốt ra được: "Tớ..."

Diệp Oanh cứ thế nhìn gương mặt Lạc Thi dần đỏ ửng, cuối cùng ngay cả vành tai cũng đỏ bừng.

Trong lòng Diệp Oanh đột nhiên dâng lên một niềm vui khó tả. Cô ấy vẫn luôn cho rằng Lạc Thi chỉ là một cô gái ngây thơ với trái tim và khối óc chỉ biết theo đuổi ước mơ, hoàn toàn không biết rung động là gì.

Xem ra, cô vẫn sẽ bị người khác phái thu hút.

Huống chi lại là loại soái ca cực phẩm thế này, độ hiếm có đương nhiên không cần phải bàn cãi. Quan niệm của Diệp Oanh là: ngắm trai đẹp nhiều giúp kéo dài tuổi thọ. Con gái mê trai cũng là một cách dưỡng sinh.

Diệp Oanh rất nhanh đã có chủ ý, cô ấy bưng ly rượu đứng dậy, nói với Lạc Thi: "Cậu ở đây chờ tớ nhé."

"Cậu đi đâu vậy?"

"Tớ đi do thám tình hình giúp cậu." Người bạn tốt Diệp Oanh ra tay, Lạc Thi cứ thế nhìn cô bạn không chút nao núng mà tiến về phía bàn bên kia.

Lạc Thi lập tức hoảng hốt, vội cúi đầu không dám nhìn nữa.

Vài phút sau, Diệp Oanh đã trở lại.

Vẻ mặt cô ấy vô cùng hưng phấn, nhỏ giọng ghé sát vào Lạc Thi nói: "Thi Thi, tớ nói cậu nghe, cậu tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này. Vừa rồi tớ qua đó cụng ly với họ, mấy người đó đều là soái ca gốc Trung Hoa của chúng ta, hai người là đồng hương Kinh Thành với tớ, hai người còn lại đến từ Hong Kong."

"HongKong?" Lạc Thi tò mò chớp mắt.

"Đúng vậy, người mà cậu cứ nhìn mãi lúc nãy chính là người HongKong. Hơn nữa người thật siêu cấp đẹp trai! Về nhan sắc thì ăn đứt tất cả những soái ca mà tớ từng quen." Diệp Oanh vô cùng nghiêm túc nói, "Người cậu nhìn lúc nãy là anh chàng mặc áo hoodie đen đúng không?"

"Ừm." Lạc Thi đỏ mặt đáp.

Diệp Oanh hài lòng gật đầu: "Tuy rằng anh chàng đó vừa nhìn đã biết là khó tán, lúc nãy tớ qua đó anh ta không nói một câu nào. Nhưng tớ cảm thấy cậu có thể làm được, mau đi đi!"

Lạc Thi có chút không hiểu, chớp chớp mắt nhìn cô: "Đi đâu cơ?"

"Đi xin WeChat chứ đâu!" Diệp Oanh "chậc" một tiếng, nhìn cô với ánh mắt có phần "hận sắt không thành thép".

Sau đó, Diệp Oanh không cho Lạc Thi cơ hội từ chối, bởi vì cô ấy biết Lạc Thi chính là một con đà điểu chính hiệu. Cô ấy kéo Lạc Thi đứng dậy, chiếc ghế phát ra tiếng động không nhỏ.

Quán bar vốn không lớn, không ít người đều nhìn về phía họ. Lạc Thi còn chưa kịp nói lời từ chối, trong tay đã bị Diệp Oanh nhét vào chiếc điện thoại.

"Mau đi đi, tớ chờ tin tốt của cậu đấy." Diệp Oanh nhìn cô với nụ cười của một bà dì, cuối cùng không cho phép từ chối mà đẩy ghế lại giúp cô, rồi khẽ đẩy cô một cái: "Đi mau."

Thế là, Lạc Thi cứ như vậy dưới ánh nhìn của không ít người, căng da đầu mà tiến về phía "hang sói" kia.

...

Chu Duật Lễ và mấy người anh em vừa ngồi xuống, sau khi gọi một ly rượu Absinthe thì liền tựa vào ghế da nhắm mắt dưỡng thần.

Tiêu Thỉ thấy Chu Duật Lễ ở quán bar mà cứ lờ đà lờ đờ như người mất hồn, vội dùng cùi chỏ huých Kỳ Phỉ, "Cậu xem Chu Duật Lễ kìa, vừa ra ngoài lại giả 𝐜.𝒽ế.†, cũng chưa từng thấy cô gái nào xuất hiện bên cạnh cậu ấy, đẹp trai như vậy mà sao lại không yêu đương chứ? Tôi thật sự không tin đâu."

Nói xong, lại nhỏ giọng hỏi Hứa Đình Thâm: "Này, anh Thâm, cậu nói nhỏ cho bọn tôi biết đi, tôi quyết không nói cho cậu ấy đâu. Bạn thân từ nhỏ của cậu không phải là không thích phụ nữ đấy chứ?"

Hứa Đình Thâm có tướng mạo như hồ ly, anh ta hơi nheo đôi mắt hồ ly lại, cười lạnh một tiếng: "Cậu yên tâm đi, cho dù núi Thái Bình có sập thì cậu ấy cũng không cong được đâu."

Tiêu Thỉ tỏ vẻ đã hiểu, gật gật đầu, "Ồ, vậy ra là kiểu trong truyền thuyết—tuyển bạn gái, nhưng không phải bạn gái lâu dài đúng không?"

Kỳ Phỉ ở bên cạnh cũng hùa theo cười trộm: "Hahaha! Tiêu Thỉ, cậu đúng là thất đức thật đấy."

"...Thôi im đi." Hứa Đình Thâm cạn lời cười, "Cậu Chu nhà người ta không giống cậu đâu, cậu ấy trong sạch giữ mình lắm, đừng có nói bừa. Sao, cậu chưa bị cậu ấy mắng bao giờ nên thấy ngứa đòn à?"

Dù sao thì chỉ cần anh ta lỡ chạm vào Chu Duật Lễ một chút thôi, vị thiếu gia này cũng sẽ nhíu mày bảo anh ta cút.

Hứa Đình Thâm và Chu Duật Lễ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, không ai hiểu hơn anh ta. Con người Chu Duật Lễ này, ngày thường bề ngoài còn duy trì một chút lễ phép giả tạo, nhưng thực chất lại vô cùng lạnh lùng xa cách. Hơn nữa, đối với ai anh cũng gần như chỉ có một kiểu, lúc tức giận cũng không hề nể nang.

"Hiểu cậu ấy đến thế cơ à?

Hứa Đình Thâm tiện tay từ đĩa đồ ăn vặt ném qua một quả ô liu: "Vô nghĩa, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cậu nói xem?"

Tiêu Thỉ: "Vậy cậu nói cho bọn tôi biết rốt cuộc cậu ấy thích kiểu con gái nào đi?"

Kỳ Phỉ: "Đúng vậy đúng vậy."

Hứa Đình Thâm liếc nhìn Chu Duật Lễ vẫn đang dựa vào ghế "giả 𝖈ⓗ·ế·𝐭" bên cạnh, khóe môi anh ta cong lên, bắt đầu bịa chuyện: "Đương nhiên là phải đủ xinh đủ пó𝐧*𝐠 𝖇*ỏ𝐧*🌀, eo A4, cao không quá 1m70, đùi phải có chút thịt."

Thật ra điều này cũng không khó, những cô gái bên cạnh mấy vị thiếu gia này đều vô cùng xinh đẹp, vóc dáng cực chuẩn.

Hứa Đình Thâm vừa dứt lời, người kia cuối cùng cũng lười biếng mở mắt, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm dưới ánh đèn lóe lên những tia sáng vụn.

Chu Duật Lễ liếc mắt nhìn qua, giọng điệu bình thản: "Im đi."

Trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, rõ ràng không nhìn ra dấu hiệu tức giận, nhưng trông anh vẫn có chút lạnh lùng.

Hứa Đình Thâm nhận được tín hiệu nguy hiểm, vội vàng xua tay: "Ok, tôi nói bừa thôi, không đại diện cho cậu nhé."

Tiêu Thỉ còn chưa kịp xem kịch vui, đột nhiên anh ta chú ý đến một cô gái lạ mặt đang đi về phía họ, vội vàng lên tiếng: "Từ từ, hình như có cô em nào đang đi về phía chúng ta kìa."

Kỳ Phỉ liếc mắt nhìn qua suýt nữa thì ngây người: "Vãi, ở Paris mà cũng có tiên nữ kiểu này à?"

"Này, các cậu nói xem có phải là cô ấy đến tìm tôi không?" Kỳ Phỉ đột nhiên hưng phấn, kéo kéo tay áo Chu Duật Lễ bên cạnh.

Chu Duật Lễ nhíu mày, dịch ghế ra xa Kỳ Phỉ hơn một chút, sau đó mặt anh không biểu cảm mà phun ra một câu vô tình đến cực điểm ——

"Cậu cứ nằm mơ giữa ban ngày đi."

Kỳ Phỉ tức đến bật cười: "Chu Duật Lễ, sao cậu có thể dùng cái miệng đẹp đẽ đó nói ra những lời vô tình như vậy?"

Chu Duật Lễ nhếch môi cười cho có lệ, sau đó anh tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, ly Absinthe đã gọi cũng không uống một ngụm.

Kỳ Phỉ bị bộ dạng vô tình này của Chu Duật Lễ làm cho tức điên, nhưng lại không thể làm gì được anh ta, nhất thời hứng lên cầm lấy ly Absinthe của Chu Duật Lễ nếm thử một ngụm.

Kết quả nếm một ngụm suýt nữa thì phun ra: "Trời ạ, sao lại..."

Kỳ Phỉ còn chưa kịp nói xong, đã phát hiện Hứa Đình Thâm và Tiêu Thỉ đang ngẩng đầu nhìn.

Kỳ Phỉ hoàn hồn, thấy Lạc Thi đang cầm ly rượu, vẻ mặt do dự đứng trước mặt Chu Duật Lễ.

Xem ra Chu Duật Lễ nói đúng, anh ta đúng là đang nằm mơ giữa ban ngày, đại mỹ nhân như vậy quả nhiên không để mắt đến anh ta rồi. Kỳ Phỉ lại tiếp tục uống ly Absinthe, lẩm bẩm nói: "Rượu này cũng khổ như mệnh của tôi vậy."

Hứa Đình Thâm nhướng mày nhìn về phía Lạc Thi, thu lại vẻ lang thang vừa rồi, rất lịch sự chào cô: "Xin chào, có chuyện gì không?"

"Chào các anh." Lạc Thi do dự liếc nhìn Chu Duật Lễ vẫn đang nhắm mắt không hay biết gì, "Tôi là..."

"Cô gái xinh đẹp, có phải cô tìm cậu ấy không?" Tiêu Thỉ phản ứng rất nhanh, chỉ vào Chu Duật Lễ.

Lạc Thi do dự một lát rồi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Vâng."

Vừa dứt lời, Kỳ Phỉ và Tiêu Thỉ nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ:

"Ông trời đúng là không có mắt mà."

Lạc Thi nghe xong cô không hiểu gì cả.

Kỳ Phỉ thấy vành tai Lạc Thi đỏ bừng, anh ta không đành lòng, bèn hơi cao giọng gọi Chu Duật Lễ một tiếng: "Chu Duật Lễ, tỉnh tỉnh, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!"

Chu Duật Lễ có chút không kiên nhẫn mà mở mắt, lời mắng mỏ vừa định nói ra, lại phát hiện trước mặt anh có một cô gái đang đứng.

Cô gái trước mặt có dung mạo và khí chất tuyệt hảo, là kiểu người có thể nổi bật ngay lập tức giữa đám đông. Điển hình của vẻ đẹp thanh tú, nhẹ nhàng, trên mặt cô có lớp trang điểm rất nhạt, môi được tô một lớp son bóng trong veo, đôi mắt sáng như đá obsidian, mái tóc xoăn dài đen nhánh dày dặn, tựa như một con búp bê sứ trong tủ kính. Cô gái mặc một chiếc váy vest kiểu học viện màu xám, thiết kế siết eo làm nổi bật vòng 𝐞_ο т♓_🅾️_n gọn. Trên người không có phụ kiện thừa thãi, lại càng tô thêm vẻ yếu đuối động lòng người.

Chu Duật Lễ đối diện với đôi mắt cô, mới phát hiện cô đang nhìn anh, ánh mắt do dự còn mang theo một chút... hối hận?

"Chu Duật Lễ, tìm cậu kìa." Kỳ Phỉ điên cuồng nháy mắt với Chu Duật Lễ, trong lòng hy vọng anh đừng lại làm mất mặt cô em xinh đẹp này nữa.

Rốt cuộc, anh ta đã thấy không dưới mười mấy lần các cô gái lấy hết dũng khí đến hỏi xin WeChat của Chu Duật Lễ, sau đó lại tiu nghỉu rời đi, thậm chí có người còn khóc lóc bỏ đi.

Trong mắt Kỳ Phỉ, cô gái trước mặt này cũng sẽ không ngoại lệ.

...

Thật ra lúc Lạc Thi đi tới đã liếc mắt thấy Chu Duật Lễ rồi.

Dưới ánh đèn tối tăm, anh lười biếng dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, cả người trông thật không dễ tiếp cận.

Từ nhỏ Lạc Thi đã là tâm điểm của mọi sự chú ý, đây là lần đầu tiên trong đời cô chủ động hỏi xin WeChat của một chàng trai. Hơn nữa, những người khác đều đang nhìn về phía cô, nhất thời Lạc Thi càng thêm căng thẳng.

Lạc Thi đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, trong lòng cô nhanh chóng suy nghĩ phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.

Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, Lạc Thi có chút căng thẳng mà nắm chặt điện thoại, khẽ hít một hơi rồi lấy hết can đảm mở miệng.

Kết quả, câu mở đầu buột miệng thốt ra lại là kiểu sến súa nhất.

"Xin chào, tôi có thể thêm WeChat của anh được không?"

Lời vừa thốt ra, Lạc Thi lập tức cứng đờ tại chỗ. Cảm giác ⓝó𝖓.🌀 𝖇.ừռ.🌀 nhanh chóng lan khắp mặt, trong lòng cô thầm kêu không ổn rồi, một nỗi hối hận muộn màng xâm chiếm lấy cô.

Bầu không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại trong một khoảng lặng kéo dài. Mọi ánh mắt của Hứa Đình Thâm, Tiêu Thỉ và Kỳ Phỉ đồng loạt đổ dồn về phía Chu Duật Lễ. Thấy anh vẫn im lặng không đáp, sự xấu hổ và bối rối trong Lạc Thi dâng lên đến đỉnh điểm, cô chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

Đúng vào khoảnh khắc Hứa Đình Thâm định lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng này, Chu Duật Lễ đã mở lời.

Chương (1-71)