| ← Ch.58 | Ch.60 → | 
Chu Duật Lễ như một chú chó lớn vùi đầu vào cổ Lạc Thi, và sau khi nghe rõ từ đó, cô hoàn toàn ngây ngẩn.
Anh quả thực chỉ thể hiện mặt phóng túng như vậy trước mặt cô, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh nói ra từ này một cách trắng trợn như vậy.
Má Lạc Thi ửng lên một màu hồng diễm lệ, đôi đồng tử long lanh như chứa đựng cả một hồ x**n th**, đôi mắt xinh đẹp m*ê m𝒶*пg nhìn anh, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Chu Duật Lễ cũng không dừng lại, ngược lại chuyên chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, tiếp tục thấp giọng dỗ dành: "Anh đảm bảo làm bảo bối hài lòng, được không?"
Cuối cùng Lạc Thi cũng không nghe nổi nữa, cô che miệng anh lại, "Anh đừng nói nữa."
Bởi vì cô biết rất rõ, Chu Duật Lễ là kiểu người sẽ dỗ dành nhưng sẽ không dừng lại, đến cuối cùng cô chỉ có thể ngoan ngoãn như một chiếc bánh trôi mặc cho anh xoa tròn nắn dẹt.
Nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của cô, Chu Duật Lễ nhanh chóng hiểu rằng đây là sự đồng ý của cô, nụ 𝒽ô_ռ của anh làm bộ định rơi xuống, rồi lại bị ngón tay cô đưa ra chống lại.
Anh có chút bất mãn mà nhướng mày nhìn cô.
Lạc Thi đưa tay đẩy đẩy anh, có chút hoảng loạn nói: "Chờ đã, chỗ em không có, không có cái đó."
Không có cái đó, tuyệt đối không thể làm.
Lời Lạc Thi vừa dứt, cô nhìn thấy Chu Duật Lễ như biết ảo thuật, đột nhiên lấy ra một thứ —
Một chiếc túi bao bì bằng giấy bạc đang kẹp giữa những ngón tay thon dài của anh.
Lạc Thi kinh ngạc, ngước mắt nhìn anh, "Anh lấy ở đâu ra vậy?"
"Lúc em đuổi anh về nói muốn ngủ một mình, anh đã xuống lầu mua." Vẻ mặt Chu Duật Lễ rất tự nhiên trả lời.
... Hóa ra là đã có dự mưu từ trước.
"Mặt khác, cách âm ở đây cũng không tệ lắm." Hơi thở ấm áp của Chu Duật Lễ lướt qua vành tai cô, anh thấp giọng nhắc nhở đầy ý xấu, "Cho nên lát nữa em có thể không cần phải kiềm chế như vậy, anh thích nghe. Nếu muốn anh dịu dàng một chút, bây giờ nói vài lời dễ nghe vẫn còn kịp."
Lạc Thi rõ ràng cảm giác được gò má và bên tai mình lại không kiểm soát được mà nóng lên, "Chu Duật Lễ."
Chu Duật Lễ lập tức không đồng tình hỏi: "Gọi anh là gì?"
"...Anh Duật Lễ." Lạc Thi nhớ anh trước đây rất thích nghe cách xưng hô này.
"Ngoan, bây giờ anh không thích nghe cái này." Yết hầu Chu Duật Lễ trượt lên xuống, tiếp tục từng bước dẫn dắt, "Nghĩ lại xem còn có cái gì nữa? Trước đây em đã từng gọi."
Lạc Thi gần như ngay lập tức nghĩ đến hai từ kia, xấu hổ muốn dời mắt không nhìn vào đôi mắt thâm tình của anh, nhưng lại bị Chu Duật Lễ vươn tay khống chế gương mặt, anh thấp giọng nửa dỗ dành cô: "Bảo bối biết anh muốn nghe gì mà."
"..." Lạc Thi 𝒸·ắ·𝐧 m·ô·❗ vẫn còn đang chống cự.
Cô nghe thấy tiếng anh xé mở túi giấy bạc, nhưng lại chậm chạp không chịu động tác tiếp theo, rõ ràng người sốt ruột phải là anh mới đúng.
Lúc này Chu Duật Lễ lại dùng ngón giữa thong thả ung dung thăm dò vào rồi lại ⓡ*ú*† 𝐫*a, rũ mắt đầy ý vị liếc nhìn ánh nước long lanh trong lòng bàn tay, "Thi Thi, em chắc chắn là mình còn có thể nhịn được sao?"
"Anh đừng bắt nạt em được không?" Lạc Thi hoàn toàn mất đi sức chống cự, đỡ lấy cánh tay anh mềm giọng gọi.
Mãi cho đến khi nghe được câu trả lời làm anh hài lòng, Chu Duật Lễ mới cúi đầu lại lần nữa phủ môi lên cùng cô dây dưa, đồng thời thấp giọng khen cô: "Ừm, bảo bối ngoan lắm."
Cách biệt ba năm, anh lại lần nữa được như ý nguyện.
Nửa đêm, tấm ga trải giường với họa tiết hoa văn nhỏ đã ướt sũng, không thể nằm thêm được nữa. Chu Duật Lễ bế bổng cô dậy, cuộc yêu triền miên của họ di dời từ chiếc giường ướt đẫm đến ghế sofa, rồi đến bên khung cửa sổ sát đất, và chỉ kết thúc khi cả hai đã ở trong phòng tắm.
Lạc Thi đã thực sự bị anh dày vò đến mệt lả. Cơn buồn ngủ ập đến, cô rúc vào lòng anh, giọng mềm nhũn như mèo con, xin tha. Cuối cùng, cô ngoan ngoãn buông xuôi, mặc cho anh dịu dàng tắm rửa sạch sẽ cho mình.
Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được cô lại được anh bế lên. Bên tai cô, giọng nói khàn đặc vì yêu thương của anh cứ lặp đi lặp lại một câu duy nhất: "Yêu em nhiều lắm."
Vậy nên, đừng bao giờ rời xa anh nữa.
Mãi mãi ở bên cạnh anh.
Sáng sớm hôm sau trời vừa hửng sáng, Lạc Thi mơ màng xoay người xuống giường định đi vệ sinh, vừa đẩy cửa ra nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm và làn sương mù ập vào mặt, cô mới muộn màng ý thức được điều gì đó.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ý thức cuối cùng cũng hồi phục, cô hoảng loạn xoay người định chạy, nhưng lại bị Chu Duật Lễ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay.
"Em chạy cái gì?" Chu Duật Lễ chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra những đ_ườ𝖓_🌀 𝖈𝑜ռ_g cơ bắp rõ ràng, mái tóc đen ngắn vẫn còn ướt, có những giọt nước theo ngọn tóc anh nhỏ xuống.
Trên người anh còn có mùi hương sữa tắm của cô.
Đáy mắt Chu Duật Lễ ngậm ý cười nhìn cô, "Sao lại có chuyện tự mình dâng đến cửa thế này?"
"Em chỉ muốn đi vệ sinh thôi." Lạc Thi nghĩ nghĩ rồi lại bất mãn dùng ngón tay chọc chọc vào lồng 𝖓_𝖌ự_🌜 rắn chắc của anh, tức giận, "Đây là nhà của em, tại sao anh lại tắm ở đây?"
"Vất vả cả đêm nên mượn phòng tắm của em tắm một cái cũng không cho à? Hửm?" Chu Duật Lễ vô cùng tự nhiên cúi đầu 𝐡ô-п cô, "Có người tự mình xông vào không nói một tiếng, anh còn chưa nói gì, sao lại làm người xấu cáo trạng trước thế?"
Lạc Thi đành phải nói: "...Vậy lát nữa em lại đến."
"Không cần." Chu Duật Lễ từ phía sau kéo người vào lòng, 𝐭♓â●𝖓 ɱ●ậ●t vùi mặt vào bên cổ cô thấp giọng hỏi, "Hôm qua em cảm thấy thế nào?"
Lúc này Lạc Thi mới thấy rõ trên cánh tay anh có vài vết cào, hiển nhiên là do cô để lại.
Lạc Thi nhỏ giọng đáp một câu: "...Ừm."
Chu Duật Lễ cũng không bất ngờ, biết cô da mặt mỏng, nhưng anh chỉ muốn cô có được trải nghiệm tốt nhất. Anh lại 𝐡·ô·n hôn lên tóc cô: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có." Lạc Thi quay đầu ѵ_ù_ℹ️ và_𝐨 lòng anh, cố gắng ngăn anh tiếp tục đặt câu hỏi, giọng nói rầu rĩ, "Anh đừng hỏi nữa mà."
"Được." Chu Duật Lễ buồn cười, "Vậy 𝐡·ô·𝓃 một cái nhé?"
Vì chênh lệch chiều cao, Lạc Thi không thể không dựa vào lòng anh ngẩng mặt chịu đựng nụ 𝐡●ô●𝖓 của anh, đồng thời nhón gót chân vòng qua cổ anh ngoan ngoãn phối hợp.
Nụ hô_ⓝ này kéo dài rất lâu, cho đến khi Chu Duật Lễ ấn xuống eo cô, giọng nói lười biếng mỉm cười lại truyền vào tai cô: "Bảo bối, em cứ quấn lấy anh chặt như vậy, anh thật sự không thể đảm bảo anh sẽ kiềm chế được đâu"
Lạc Thi bỗng dưng mở mắt, mới phát hiện ý cười trên mặt anh có bao nhiêu xấu xa.
Chu Duật Lễ nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác ngay lập tức của cô, không nhịn được cười: "Trêu em thôi."
Nụ ♓·ô·𝐧 của anh lại dịu dàng rơi xuống chóp mũi và trán cô, "Chào buổi sáng."
...
Sau khi rửa mặt xong và thay quần áo từ phòng ngủ bước ra, Lạc Thi vẫn còn buồn ngủ rũ rượi.
Tối qua thật sự là lăn lộn quá lâu, cô vẫn còn buồn ngủ, mơ màng đi đường thiếu chút nữa đụng vào góc bàn.
Lại là một bàn bữa sáng dinh dưỡng bày trên bàn, Lạc Thi cũng không hiểu, làm thế nào mà anh lại có nhiều tinh lực như vậy, còn có thể dậy sớm chạy bộ tiện thể đi mua bữa sáng.
Chu Duật Lễ đang dọn bát đũa ra bàn, nghe thấy tiếng bước chân uể oải của cô liền ngẩng lên. Thấy cô vừa đi vừa nhắm mắt, anh nhíu mày bước tới, dịu dàng nắm lấy tay cô: "Đi đứng kiểu gì mà nhắm mắt thế kia? Em không sợ vấp ngã à?"
"Em mệt quá." Lạc Thi lười biếng đáp, rồi rúc thẳng vào lồng n𝖌ự·c anh, cả người mềm oặt như không xương, vòng tay ôm lấy eo anh và nhắm mắt lại như muốn ngủ ngay lập tức.
Chu Duật Lễ sững người giây lát, rồi bật cười thành tiếng, một nụ cười bất đắc dĩ nhưng cũng đầy cưng chiều. Anh thuận thế khom người, bế bổng cô lên một cách vững vàng, rồi dịu dàng 𝐡ô.𝓃 lên đuôi mắt cô: "Buồn ngủ đến vậy sao, hửm?"
Lạc Thi vùi mặt vào vai anh gật gật đầu, cả người như chú koala treo trên người anh, mặt cô dán vào 𝐧𝖌ự_𝒸 anh cọ cọ, mềm giọng làm nũng với anh: "Ừm, em ngủ thêm một chút xíu nữa thôi, buồn ngủ quá đi."
"Được." Chu Duật Lễ ôm người đến ghế sofa, để cô cứ thế gục trên người mình ngủ bù, anh cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, dự định mười phút sau sẽ gọi cô dậy.
Nhưng mười phút còn chưa tới, điện thoại của Lạc Thi đã vang lên, một tin nhắn mới hiện ra.
Lạc Thi nghe thấy tiếng động cũng không nhúc nhích, mơ màng nói: "Anh xem giúp em là tin nhắn của ai?"
"Ừm." Chu Duật Lễ nhận lấy điện thoại của cô, ba năm trước khi còn bên nhau, mật khẩu điện thoại của hai người đã được đổi hoàn toàn giống nhau, đến bây giờ vẫn không thay đổi.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của ai gửi đến, Chu Duật Lễ lại lập tức lạnh mặt.
Bác sĩ Cận: 【Chào buổi sáng, hôm nay vừa hay tôi đi qua gần công ty em, tiện đường đưa em đến công ty nhé?】
Bác, sĩ, Cận.
Rất tốt, còn ghi chú cho người đàn ông này.
Chu Duật Lễ nheo mắt, anh không định trả lời, nhưng tin nhắn của người đàn ông kia lại gửi đến.
Bác sĩ Cận: 【Ăn sáng chưa, tôi tiện đường mua mang cho em luôn. 】
Tiện đường?
Chu Duật Lễ cười lạnh một tiếng, một bên ôm Lạc Thi, một bên bắt chước giọng điệu của cô trả lời một tin nhắn: 【Cảm ơn, không cần đâu, chồng em mua bữa sáng cho em rồi. 】
Qua năm phút, đối phương mới trả lời một tin nhắn: 【Lần trước không phải em nói em độc thân sao... Sao nhanh vậy đã kết ♓ô*ռ rồi?】
Lướt qua hai chữ "độc thân" trên màn hình, Chu Duật Lễ khẽ nhếch môi thành một nụ cười lạnh lẽo. Anh dứt khoát tắt điện thoại, không buồn trả lời.
Cũng đã đến giờ phải gọi cô dậy.
Một cơn tức giận âm ỉ dâng lên trong lồng пɢự*ⓒ, nhưng rồi lại kẹt cứng nửa vời. Bởi vì khi anh cúi đầu, nhìn gương mặt say ngủ bình yên và hoàn toàn ỷ lại của Lạc Thi trong vòng tay mình, mọi bực dọc đều tan biến như sương khói.
Ai bảo anh bây giờ không danh không phận chứ.
Cuối cùng anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấp giọng gọi cô: "Dậy đi, heo con."
"Ai là heo con?" Lạc Thi chậm rãi mở mắt, bất mãn nhìn về phía anh.
"Em là, heo con xinh đẹp." Chu Duật Lễ véo má cô, "Đi ăn cơm đi, sắp nguội rồi."
...
Lúc ăn sáng, Lạc Thi luôn cảm thấy Chu Duật Lễ có vẻ không ổn. Mặc dù anh nhìn cô cũng sẽ cười, nhưng cô luôn cảm giác có chút lạnh lùng.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt không rõ cảm xúc của Chu Duật Lễ, không hiểu hỏi: "Anh đang không vui à?"
Mặt Chu Duật Lễ không biểu cảm chọc thủng lớp vỏ bánh bao súp, nước canh tràn ra, giọng điệu không rõ cảm xúc hỏi lại: "Sao nào, bây giờ em mới phát hiện sao?"
Lạc Thi chớp chớp mắt, "Tại sao anh lại không vui?"
Giọng Chu Duật Lễ lạnh lùng: "Tự mình nghĩ đi."
"..." Lạc Thi im lặng một lát.
Tại sao cảm xúc của Chu Duật Lễ bây giờ lại khó đoán như vậy, giống như một đứa trẻ vô cớ gây rối.
Trong lúc Lạc Thi vắt óc suy nghĩ cũng không ra nguyên nhân, Chu Duật Lễ mới cho cô một gợi ý. Lạc Thi mở điện thoại nhìn thấy tin nhắn mới hiểu tại sao.
"Bởi vì bác sĩ Cận nói muốn đến đón em à?"
Vừa dứt lời, Chu Duật Lễ đặt đũa trong tay xuống, khẽ nheo mắt nhìn về phía cô: "Bác, sĩ, Cận? Gọi 𝖙♓â·n ɱ·ậ·✞ thế sao?"
Lạc Thi cầm điện thoại cứng họng một chút, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây không phải là cách xưng hô bình thường sao? Ⓣⓗ-â-п Ⓜ️-ậ-т chỗ nào chứ?"
"Ừm, bình thường lắm." Chu Duật Lễ gật đầu, gương mặt lạnh tanh không một chút biểu cảm."Em gọi anh là 'Chu Duật Lễ', gọi người kia là 'bác sĩ Cận'. Nghe qua cứ như thể trong mắt em, anh và cậu ta cũng chẳng khác gì nhau, đều là người quen cả thôi, phải không? — Lạc Thi."
Bị anh gọi thẳng cả họ lẫn tên, Lạc Thi lập tức cứng họng, không thể nói thêm lời nào.
Chu Duật Lễ ngoài lúc tức giận ra cơ bản sẽ không gọi cả họ tên cô, tiếng "Lạc Thi" lạnh lùng này cũng đánh tan chút buồn ngủ còn sót lại của cô trong nháy mắt.
Thế là, Lạc Thi bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ làm thế nào để dỗ một người đàn ông đang ghen.
Đặc biệt là một người cực kỳ thù dai, thích ăn dấm, thích dùng chính trải nghiệm của mình để trả thù. Giống như bất kể thế nào, cuối cùng người bị "hành hạ" luôn là cô.
Lạc Thi yếu ớt lại lần nữa xác nhận với anh, "Anh thật sự tức giận à?"
Chu Duật Lễ lạnh lùng trả lời: "Ừm, cho nên em nghĩ xem nên làm thế nào để dỗ anh đi."
Lạc Thi suy nghĩ một lát, đẩy một đĩa há cảo tôm trong veo đến trước mặt anh, vẻ mặt chân thành nói: "Vậy anh ăn nhiều một chút nhé?"
"...?" lần này Chu Duật Lễ hoàn toàn tức đến bật cười, anh đặt đũa xuống đứng dậy làm bộ định đi.
Lạc Thi thấy vậy có chút sốt ruột, đứng dậy đi tới giữ lấy tay anh, lại quen cửa quen nẻo chui vào lòng anh ôm eo anh không cho anh đi, đáng thương hỏi: "Anh thật sự định đi à? Không cùng em đi làm sao?"
"Không sao, có bác sĩ Cận đưa em đi." Chu Duật Lễ hừ cười một tiếng, nhưng lại không kéo cô ra khỏi lòng mình.
Lạc Thi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ? Hơn nữa, không phải anh đã thay em trả lời anh ấy rồi sao?"
Chu Duật Lễ vẫn đứng yên tại chỗ rũ mắt nhìn cô không nhúc nhích, "Anh nhỏ mọn?"
"Anh nhỏ mọn." Lạc Thi giải thích, "Em chỉ thêm tài khoản công việc của anh ta thôi, cuối tuần còn phải đi tìm anh ta tái khám."
"Ừm, vậy em đi đi. Dù sao bây giờ anh cũng không có thân phận gì để quản em, đúng không?" Chu Duật Lễ cố tình nhấn mạnh ngữ khí của ba chữ "không thân phận".
"Ai nói, cuối tuần anh đi cùng em nhé?" Lạc Thi ngẩng mặt, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, "Em muốn anh đi cùng em, được không?"
Nhìn thấy đôi mắt long lanh và nụ cười của Lạc Thi, cuối cùng Chu Duật Lễ cũng có chút không giữ được vẻ mặt lạnh lùng giả tạo, nhưng lại đè nén độ cong khóe môi, "Sao em lại biết làm nũng thế?"
"Vậy anh còn tức giận không?" Lạc Thi kéo tay anh lắc lắc.
Cuối cùng Chu Duật Lễ bị Lạc Thi quấn đến không còn cách nào, lại nắm tay cô đưa về chỗ ngồi, đáy mắt anh cuối cùng cũng dâng lên ý cười, "Được rồi, sao nỡ giận em thật được chứ? Ngoan ngoãn ăn cơm cho anh."
Lại qua mấy ngày, mấy ngày nay Chu Duật Lễ không biết đang bận gì, nhưng mỗi ngày vẫn đúng giờ cùng cô tan làm về nhà, sau đó ngồi trên sofa tiếp tục làm việc.
Lạc Thi cảm thấy 𝐪𝖚ⓐ_𝐧 ♓_ệ của cô và Chu Duật Lễ bây giờ có chút kỳ lạ, họ giống như trước đây ở bên nhau, nhưng Chu Duật Lễ lại không nhắc đến chuyện tái hợp.
Còn chuyện hôm đó ở hầm để xe bị Joey và các cô gái kia phát hiện, ở ban nhạc thái độ của họ đối với cô dường như cũng thay đổi 180 độ.
Hai ngày trước khi đến ban nhạc, Lạc Thi phát hiện trên ghế của mình bày rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây thập cẩm, cô có chút ngơ ngác nhìn một lúc, quay đầu hỏi cô gái phía sau: "Cái này là ai đặt ở chỗ tôi vậy?"
"...Khụ." Joey đột nhiên ho một tiếng, "Tiệm trái cây có hoạt động, chia cho cậu một phần."
Lạc Thi vừa định từ chối đã nghe thấy Joey lại nói: "Cậu thật sự đang hẹn hò với con trai của cô Bùi à?"
Lạc Thi do dự một chút, mặc dù họ vẫn chưa chính thức tái hợp, nhưng... chắc cũng được tính là vậy. Cô khẽ gật đầu, "Ừm, chúng tôi ở bên nhau lâu rồi."
Vừa dứt lời, mấy cô gái lần trước ở hầm để xe đột nhiên bật cười thành tiếng.
Joey cũng thở dài một cách vô vọng, như thể đã chấp nhận, "Này, cậu biết không, các cô ấy bắt tôi tối nay phải trồng cây chuối gội đầu."
Lạc Thi nhớ lại một chút, không nhịn được cười cười.
"Này, những lời tôi nói về cậu trước đây, cậu đừng để bụng nhé. Tôi hay nói linh tinh vậy thôi, chứ không có ý tơ tưởng đến bạn trai cậu đâu." Joey vội vàng giải thích."Tôi không có hứng thú với hoa đã có chủ, cậu nhất định đừng hiểu lầm. Còn chuyện tôi gọi cậu là 'ngựa vằn', chẳng qua là vì lúc đó tôi chưa phục cậu. Nhưng hôm qua cô Bùi có cho cả bọn xem video phỏng vấn của cậu, tôi nhận ra là mình đã có thành kiến không đúng. Sorry nhé! Sau này mong chúng ta hợp tác vui vẻ."
Lạc Thi có chút sững sờ, nhưng rồi cô mỉm cười đáp lại: "Không sao đâu, tôi không để tâm."
Joey nhìn cô cười, do dự một chút rồi lại mở miệng hỏi: "Gần đây có một nhà hàng Việt Nam mới mở, nghe nói phở bò tái của họ không tệ, tối nay có muốn đi ăn cùng không?"
Một cô gái phía sau lập tức bất mãn đấm nhẹ vào lưng Joey, oán giận: "Này Joey, có cần phải có mới nới cũ như vậy không?"
Một cô gái khác cũng hùa theo: "Đúng vậy, có bạn mới không định rủ chúng tôi đi cùng hả?"
"Được rồi, tất cả cùng đi, tôi mời." Joey trợn mắt, rồi lại buông lời phàn nàn, "Các cậu có thể đừng thô lỗ như vậy không, học hỏi em gái Lạc Thi đi, hả? Dịu dàng một chút được không?"
Lạc Thi nghe vậy vui mừng đến mức cong cả mắt cười.
Tình bạn của các cô gái chính là kỳ diệu như vậy, có lẽ giây trước còn có chút mâu thuẫn, nhưng cũng có thể trở thành bạn bè của nhau.
Đến giờ tan làm, Lạc Thi nhận được điện thoại của Chu Duật Lễ.
Chu Duật Lễ vừa định nói hôm nay có thể sẽ bận muộn một chút, anh đã nghe thấy giọng nói có chút ồn ào của cô, anh hỏi: "Đã đi rồi à?"
"Ừm." Lạc Thi liếc nhìn mấy cô gái đang cãi nhau ầm ĩ bên cạnh, giải thích, "Tối nay em đi ăn cơm cùng mấy cô bạn trong dàn nhạc."
Chu Duật Lễ định nói để cô đi ăn trước, nhưng lại phát hiện bây giờ cô dường như cũng không cần anh lắm. Anh không nhịn được thấp giọng cười: "Trưa nay cũng không đến tìm anh, có bạn mới rồi không cần anh nữa à?"
"Làm gì có." Lạc Thi đầy ẩn ý nói, "Không sao, anh cũng là bạn tốt của em mà."
Nói xong câu đó, Lạc Thi nói một tiếng "Bye" rồi cúp máy.
Chu Duật Lễ cầm điện thoại sững sờ một lát, nhìn màn hình rồi rũ mắt cười.
Anh đang chính thức theo đuổi cô về, nhưng cô gái nhỏ dường như cũng có chút không đợi được nữa.
Tưởng Hồi cầm tài liệu gõ cửa bước vào, lại thấy bên môi Chu Duật Lễ treo nụ cười vui vẻ, do dự một lát rồi lật đến trang cần anh ký tên, đưa bút cho anh, "Sirius, những tài liệu này cần xem qua."
"Ừm." Chu Duật Lễ liếc nhìn chữ ký, "Tôi nhớ cuối tuần này có một cuộc họp trực tuyến?"
"Đúng vậy."
Chu Duật Lễ nghĩ nghĩ, nói: "Dời đến thứ hai, tôi có chút việc riêng cần làm."
Thoắt cái lại đến thứ bảy, Lạc Thi đang ngủ mơ màng thì nhận được một cuộc điện thoại, liếc nhìn ghi chú rồi không suy nghĩ mà bắt máy, "...Alo, mẹ?"
"Con yêu, ba mẹ đến Hồng Kông thăm con đây, sao gõ cửa mãi mà không thấy con trả lời, mấy giờ rồi mà còn chưa dậy hả?" Giọng nói nghi hoặc của Nguyễn Thư Ngâm vang lên trong điện thoại.
Lạc Thi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lý trí lập tức hồi phục, tiếp theo cô mở mắt nhanh chóng bò dậy khỏi giường, sốt ruột hoảng hốt nói: "Ba mẹ đợi con một chút, con ra mở cửa ngay đây..."
"Chờ đã, không cần đâu." Trong điện thoại truyền đến tiếng mở cửa, giọng Nguyễn Thư Ngâm cũng đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, "Có người mở cửa cho ba mẹ rồi."
...
Lạc Thi cũng không ngờ ba mẹ cô sẽ đột nhiên tập kích.
Cảnh tượng hiện tại vô cùng xấu hổ —
Cô và Chu Duật Lễ mỗi người ngồi một bên, Lạc Dịch Luân và Nguyễn Thư Ngâm ngồi ở ghế sofa giữa, vẻ mặt đều rất nghiêm túc, không nhìn ra vui giận gì
Lạc Thi cúi đầu nắm lấy vạt áo ngủ, có chút đứng ngồi không yên.
Lại ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Lạc Dịch Luân, cô vừa định mở miệng hòa hoãn không khí, Lạc Dịch Luân lên tiếng nói với cô: "Con yêu, con về phòng trước đi, ba mẹ nói chuyện với cậu ấy một lát."
Lạc Thi có chút sốt ruột: "...Ba?"
Nguyễn Thư Ngâm cũng lên tiếng: "Ngoan, con về phòng ngủ trước đi. Không sao đâu, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi."
Lạc Thi lại nhìn về phía Chu Duật Lễ, thấy anh cười cười với cô, ra hiệu cô là anh không sao, cô mới miễn cưỡng đi về phòng.
Nhìn Lạc Thi vào phòng đóng cửa lại, Lạc Dịch Luân nhìn về phía Chu Duật Lễ, trầm giọng hỏi: "Cậu và Thi Thi làm hòa rồi sao?"
Chu Duật Lễ không muốn nói dối, cân nhắc một chút rồi mở miệng: "Vẫn chưa ạ, cháu đang theo đuổi lại cô ấy."
Lời này vừa nói ra, Lạc Dịch Luân nhàn nhạt cười một tiếng: "Vậy tôi có thể hiểu là, cậu và con gái tôi không có thân phận người yêu, nhưng vẫn sống chung một nhà không?"
"Chú, chuyện này là cháu làm không đúng." Chu Duật Lễ lập tức nói.
Nguyễn Thư Ngâm vỗ nhẹ mu bàn tay chồng, đúng lúc mỉm cười hỏi: "Tiểu Chu, bây giờ cháu từ Paris về Hồng Kông à?"
"Đúng vậy ạ."
"Sau này cháu định cư lâu dài ở đây sao?"
Chu Duật Lễ không cần suy nghĩ mà trả lời: "Xem ý nguyện của Thi Thi ạ, nếu sự nghiệp của cô ấy muốn phát triển lâu dài ở Hồng Kông, cháu sẽ ở lại đây."
Nguyễn Thư Ngâm gật gật đầu đi thẳng vào vấn đề: "Chúng tôi chỉ có một đứa con gái như vậy, chuyện trước đây chúng tôi quả thực rất tức giận, cậu có thể hiểu cho chúng tôi không?"
"Cháu có thể hiểu, quả thực là cháu làm không tốt." Thái độ của Chu Duật Lễ rất khiêm tốn, lại nói đúng trọng tâm, "Chuyện đó, cháu muốn xin chú dì nghe cháu giải thích."
Sau khi nghe xong lời giải thích của Chu Duật Lễ, Lạc Dịch Luân và Nguyễn Thư Ngâm cũng đột nhiên im lặng.
Sau một hồi im lặng, Chu Duật Lễ bình tĩnh cất lời lần nữa: "Mặc dù cháu không muốn dùng quá khứ làm cái cớ, nhưng cháu thật sự không muốn chú dì hiểu lầm. Ba năm xa cách, cháu vẫn luôn tích cực tiếp nhận trị liệu, đồng thời chuyển toàn bộ trọng tâm công việc về nước. Tình cảm của cháu dành cho Thi Thi vẫn vẹn nguyên như cũ, cháu kiên định muốn được chăm sóc cô ấy cả đời. Cháu thật lòng hy vọng chú dì có thể cho cháu một cơ hội để bù đắp."
Lạc Dịch Luân quả thực kinh ngạc trước những gì Chu Duật Lễ đã trải qua, nhưng ông vẫn không nén được lo lắng mà hỏi: "Vậy tình hình của cháu bây giờ thế nào rồi? Chữa khỏi PTSD không phải chuyện dễ dàng, một mình cháu liệu có thể..."
"Có thể ạ." Chu Duật Lễ nhẹ nhàng nhưng quả quyết."Chỉ cần được ở bên cạnh Thi Thi, mọi thứ đối với cháu đều ổn. Chuyện này, cháu tạm thời chưa nói cho cô ấy biết vì sợ cô ấy lo lắng. Xin chú dì hãy giữ bí mật giúp cháu."
"Đó là chuyện riêng của cháu, nếu cháu không muốn, chúng tôi sẽ không nói." Nguyễn Thư Ngâm đáp lời, vẻ mặt bà có chút phức tạp khi nghĩ đến gia cảnh của anh. Bà ngập ngừng: "Nhưng còn gia đình cháu, bên đó..."
"Xin dì yên tâm. Mẹ cháu hiện là giáo viên ban nhạc của Thi Thi, bà sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ Thi Thi trên con đường âm nhạc, không phải vì cháu, mà vì thực lực và sự nỗ lực của cô ấy." Chu Duật Lễ giải thích rành mạch."Ông nội cháu cũng là một người rất hiền hậu. Lần trước Thi Thi đến nhà, ông rất quý mến cô ấy. Nếu chú dì đồng ý, tối nay cháu có thể sắp xếp để hai bên gia đình cùng dùng một bữa cơm 🌴h*â*𝓃 〽️*ậ*t."
Lạc Dịch Luân im lặng trầm ngâm.
Chu Duật Lễ không thúc ép, anh chỉ trịnh trọng cam kết: "Lần này quay lại, cháu theo đuổi Thi Thi với mục đích kết 𝖍●ô●п●. Cháu muốn ở bên cô ấy trọn đời. Sau khi kết 𝖍ô𝓃_, mọi việc đều sẽ lấy ý muốn của cô ấy làm đầu, cháu sẽ ủng hộ mọi điều cô ấy thích. Đồng thời, cháu sẽ mời luật sư soạn thảo thỏa thuận tiền hô.𝖓 nhân để chú dì xem qua trước. Nếu sau này cháu có lỗi với cô ấy, cháu nguyện ý ra đi tay trắng."
Dù không phải là những người coi trọng vật chất, vợ chồng Lạc Dịch Luân vẫn không khỏi xúc động trước những lời nói đanh thép và chân thành của Chu Duật Lễ. Thái độ của họ cũng dịu đi trông thấy.
Sau một hồi lâu, Lạc Dịch Luân mới cất lời: "Chú và mẹ của Thi Thi chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là con bé được vui vẻ. Ba năm qua, lúc nào con bé cũng như người mất hồn, vợ chồng chú nhìn thấy hết. Giờ đây, nếu hiểu lầm giữa hai đứa đã được hóa giải và con bé vẫn còn tình cảm, muốn quay lại với cháu, vợ chồng chú sẽ không ngăn cản."
Nghe đến đây, Chu Duật Lễ mới kín đáo thở phào một hơi nhẹ nhõm. Anh cúi đầu: "Cháu cảm ơn chú."
"— Nhưng." Lạc Dịch Luân đột ngột chuyển chủ đề. Ông bất ngờ giơ lên một chiếc túi giấy bạc đã bị xé mở, trông có chút quen mắt. Nụ cười trên môi ông hiền lành nhưng lời nói lại như đang 𝓃ɢ𝖍1ế*ⓝ гă*n*ⓖ: "Chuyện kết ♓ô.п đối với con bé vẫn còn quá sớm. Hơn nữa, có một số việc... cũng nên có chừng mực, phải không, cậu Chu?"
Sau khi Chu Duật Lễ nhìn rõ thứ trong tay Lạc Dịch Luân, vẻ mặt luôn bình tĩnh đạm mạc của anh hiếm khi ngây ra một lúc.
| ← Ch. 58 | Ch. 60 → | 
