| ← Ch.35 | Ch.37 → | 
Yết hầu Chu Duật Lễ khô khốc, không nói nên lời. Anh im lặng quay người, ôm ghì lấy cô, vùi mặt vào hõm vai cô như một đứa trẻ, mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt, hàng mi dài khẽ run.
Lạc Thi nhạy bén nhận ra cảm xúc sa sút đột ngột của anh, nhất thời cũng có chút sững sờ. Khoảnh khắc ấy, cô như vô tình trông thấy được góc ⓜề●ⓜ 𝖒ạ●ℹ️ và yếu đuối nhất của một tảng băng.
Dù vẻ ngoài Chu Duật Lễ có lạnh lùng, chín chắn đến đâu, thực tế anh cũng chỉ mới 24 tuổi.
Lạc Thi không vội hỏi han, chỉ yên lặng ôm lấy anh, vỗ về tấm lưng rộng lớn của anh như đang dỗ một đứa trẻ, giọng mềm như tơ: "Chu Duật Lễ, để em dỗ anh ngủ nhé."
Giọng Chu Duật Lễ khàn đi vì mệt mỏi và lười biếng: "...Em dỗ anh?"
"Vâng, trước đây toàn là anh dỗ em ngủ, em cũng muốn dỗ anh một lần."
"Được thôi, vậy Thi Thi định dỗ anh thế nào?"
Lạc Thi nghĩ một lát rồi nói: "Em kể cho anh nghe chuyện em luyện đàn hồi bé nhé?"
"Được."
"Thật ra lúc mới bắt đầu học violin, em rất không thích, vì nó thực sự quá khô khan. Khi đó em ở cùng ông bà ngoại trong một khu tập thể cũ, mỗi ngày tan học thì có rất nhiều bạn nhỏ tụ tập dưới sân chạy nhảy, chơi cầu trượt. Em ngưỡng mộ họ lắm, nhưng em lại phải luyện đàn, thường xuyên tập đến tận khuya, đến mức đầu ngón tay lúc nào cũng đen nhẻm."
"Ông ngoại em rất nghiêm khắc, thường hay nói với em..." Lạc Thi bắt đầu bắt chước giọng điệu nghiêm nghị của ông ngoại, "Khụ, Lạc Thi, đã nói bao nhiêu lần rồi, ngón út của con không cong lên được à? Luyện đàn xong mới được đi chơi, con có biết mỗi lần con muốn ra ngoài chơi, tiếng đàn của con nghe như đang cưa gỗ không!"
Chu Duật Lễ bị giọng điệu hài hước của cô chọc cười, không nhịn được bật cười khe khẽ: "Xem ra ông ngoại em rất nghiêm với em nhỉ?"
"Vâng, ông là người nghiêm khắc nhất với em trong nhà, cũng là người đã dồn nhiều tâm huyết nhất vào việc luyện đàn của em." Lạc Thi cúi đầu cười, "Bà ngoại thì lại rất cưng chiều em, bà thường nói nếu em không muốn thì đừng tập nữa, ra ngoài chơi cũng không sao. Ba mẹ em cũng cảm thấy không cần ép em quá chặt, chỉ riêng ông ngoại vẫn kiên trì. Ông nói với em rằng trên con đường âm nhạc, cần phải kiên trì bền bỉ, muốn thành công thì phải chấp nhận cô độc."
"Có một lần em cố tình dỗi không luyện đàn, khóc lớn nói em muốn ra ngoài chơi. Đó là lần duy nhất ông ngoại thật sự nổi giận với em, nhưng cuối cùng cũng chỉ dùng cây vĩ khẽ đánh vào lòng bàn tay em." Lạc Thi mím môi, "Sau đó em vẫn chạy ra ngoài chơi, mãi cho đến khi quay về, em thấy ông ngoại đeo kính lão ngồi ở ban công, ông ôm chiếc cúp của em mà ngẩn người. Từ đó về sau, em không bao giờ dỗi hờn như vậy nữa."
"Với cả anh có biết không, thật ra lúc em mới đến Paris, em đã rất sợ hãi, không có một người bạn nào. Sau này mới quen được Diệp Oanh, và bây giờ... lại có anh." Lạc Thi như thể chịu ấm ức, giọng đột nhiên nghẹn ngào.
Nghe thấy tiếng nức nở của cô, Chu Duật Lễ vội mở mắt ra. Thấy đôi mắt ươn ướt của cô, anh bật cười trầm thấp ngay trong lòng cô: "Sao lại có người định dỗ anh ngủ, mà cuối cùng lại tự dỗ mình khóc thế này? Hửm?"
"...Em không có khóc." Lạc Thi cố nén cảm xúc, "Em chỉ là có chút xúc động thôi mà."
Chu Duật Lễ đưa tay vuốt tóc cô. Một lúc lâu sau, một nụ ⓗô-n ẩm ướt rơi xuống xương quai xanh của cô.
Anh gần như không cho cô chút thời gian phản ứng nào, ôm cô hơi nghiêng người xuống, anh ép cô xuống dưới thân, nụ ♓ô*𝖓 lại rơi xuống đôi môi cô.
Lạc Thi bị anh ♓-ô-𝓃 đến tê dại, 𝖍*ơ*𝖎 𝖙*𝖍*ở 𝒹ồ*𝓃 𝐝*ậ*ⓟ của anh hòa quyện cùng cô.
Vầng trán anh lấm tấm mồ hôi, trong đôi mắt sâu thẳm như có ngọn lửa u tối đang chảy, theo sau đó là những nụ ♓-ô-𝖓 vụn vặt nhưng có phần 𝖒_ấ_† 🎋ⓘể_ɱ ş0_á_🌴 rơi xuống cổ cô.
Trong chăn, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh nâng niu cơ thể cô. Lớp vải mỏng manh dễ dàng bị đẩy lên, anh từng tấc từng tấc khám phá, làn da trơn láng như ngọc, cho đến khi chạm phải lớp ren mỏng.
Anh đột ngột dừng lại, cố tìm kiếm một chút ít kháng cự trên gương mặt cô. Nhưng cô không có, dù căng thẳng đến mức khẽ run, cô vẫn giả vờ bình tĩnh ôm lấy anh.
Ngoan quá.
Ngoan đến c𝐡·ế·𝖙 người.
Anh cố sống cố 🌜𝖍ế·† kìm nén, thở ra một hơi, rồi bình tĩnh lại, nhẹ nhàng v**t v* má cô. Gương mặt sâu thẳm nhuốm một chút nóng nảy, anh thì thầm: "Thi Thi ngủ trước đi, anh đi tắm."
Nói rồi anh định xoay người xuống giường đi vào phòng tắm.
Đôi môi Lạc Thi khẽ mấp máy. Cô nhớ lại khoảng thời gian chung sống, từ lúc chung chăn chung gối đến nay, anh luôn giữ quy tắc. Họ giống như những cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt khác, ngày nào cũng q_⛎_ấ_𝐧 զ_υ_ý_🌴 bên nhau. Khi 𝐡_ô_n đến nồng nàn, anh cũng có lúc 𝖒.ấ.𝐭 κⓘ.ể.Ⓜ️ şoá.𝐭, nhưng luôn kìm nén lại vào thời khắc mấu chốt.
Lạc Thi đấu tranh nội tâm trong vài giây, rồi đầu óc nóng lên, cô đưa tay kéo anh lại."Khoan đã."
"Sao vậy?"
Lạc Thi khẽ nói với anh một câu.
Chu Duật Lễ nghi ngờ mình nghe nhầm, cho đến khi thấy cô ngượng ngùng rụt tay lại, căng thẳng nói: "Không cần thì thôi vậy."
Đôi mắt cô long lanh ngấn nước, 𝐡_ơ_ı 𝐭♓_ở d_ồ_п ⓓậ_🅿️ vì căng thẳng, vẻ ngây ngô và trong sáng tự nhiên. Cô ngây thơ không hề biết dáng vẻ lúc này của mình 𝐪●цÿế●𝖓 𝐫●ũ đến nhường nào.
Chu Duật Lễ đã kìm nén bấy lâu, anh không cho rằng mình có thể tiếp tục làm "chính nhân quân tử" khi bạn gái đã chủ động đến vậy.
Có điều, lá gan của cô đúng là càng lúc càng lớn...
Là vì gần đây anh quá dịu dàng với cô sao? Khiến cho con thỏ nhỏ này thả lỏng cảnh giác, cho rằng anh có thể mãi mãi là động vật ăn cỏ.
Chu Duật Lễ nhanh chóng quay lại bên cạnh cô, bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng dễ dàng nắm lấy cổ tay cô. Anh ép cô xuống giường, cố gắng bình tĩnh cúi đầu nhìn cô chăm chú: "Em có biết mình đang nói gì không?"
Ánh mắt Lạc Thi lướt qua từng đường nét trên gương mặt anh. d*c v*ng u tối và vẻ ngoài kiêu ngạo lạnh lùng của anh tạo thành một sự tương phản mãnh liệt.
Tim cô gần như nhảy lên, Lạc Thi khẽ "vâng" một tiếng. Đôi mắt Chu Duật Lễ trầm xuống, không chút do dự nào nữa, anh cúi đầu 𝐡ô·ⓝ cô.
Nụ 𝖍-ô-ռ như vũ bão rơi xuống, cô đỏ bừng mặt trong lòng anh. Anh hô·ⓝ từ môi cô đến vành tai, rồi chủ động cầm tay cô đặt lên cơ bụng săn chắc của mình, rất chậm rãi, như đang chiếu một đoạn phim quay chậm để dẫn dắt cô.
Ánh mắt Lạc Thi bất giác dừng lại trên cơ bụng của anh, cô không nhịn được ấn nhẹ một cái.
Hóa ra là cảm giác này.
Ngay sau đó, Chu Duật Lễ vô tình hay cố ý, lại rất khẽ và mê hoặc mà th* d*c bên tai cô.
Mặt Lạc Thi lập tức đỏ bừng, cô thiếu tự tin muốn rụt bàn tay đang làm loạn lại, nhưng lại bị anh nắm chặt cổ tay, không cho phép cô lâm trận bỏ chạy.
Anh ngậm lấy môi cô, buồn cười cúi đầu nhìn cô: "Trốn cái gì? Vừa nãy không phải em sờ rất hăng say sao?"
"Em, em không có." Giọng Lạc Thi 𝓇ц*n 𝐫ẩ*y, cố gắng che giấu sự hoảng loạn của mình."Rõ ràng là anh nắm tay em."
"Phải." Chu Duật Lễ thong thả dời ánh mắt đến những ngón tay mả*п*ⓗ 𝐤*𝒽ả*ռ*♓ của cô, "Nhưng người không an phận chính là em, không phải sao?"
"..."
Chu Duật Lễ như đột nhiên biến thành một người khác, tính xâm lược trở nên rất mạnh mẽ, vẻ dịu dàng ngày thường với cô biến mất không dấu vết, tựa như đây mới là con người thật của anh.
"Em không ngoan." Hơi thở ấm áp của anh lướt qua, cảm giác ấm nóng dừng lại trên vành tai cô.
Khi cảm nhận được anh đột nhiên cúi đầu làm gì đó, Lạc Thi kinh ngạc mở to mắt, lại nghe anh bình tĩnh bổ sung một câu: "Phải phạt."
Lạc Thi khó khăn mở miệng hỏi: "...Phạt, phạt gì ạ?"
Chu Duật Lễ nhìn dáng vẻ của cô, cười khẽ một tiếng đầy ẩn ý.
Anh dùng hành động để cho cô biết câu trả lời.
Lạc Thi muốn rút tay về đã không còn kịp nữa, cô căng thẳng nhìn anh, giọng 𝖗u*ռ гẩ*ⓨ cầu xin: "...Nhưng em, em không biết phải làm thế nào."
Chu Duật Lễ đan mười ngón tay vào tay cô, thờ ơ mở miệng: "Anh dạy em, bảo bối."
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lạc Thi đứng trước gương trong phòng tắm đánh răng. Cô ngây người nhìn mình trong gương, bờ vai trắng nõn chi chít những dấu 𝖍ô.𝖓 rõ rệt.
Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Cuối cùng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng Chu Duật Lễ lại hư hỏng đến ↪️-ⓗế-𝖙 người. Cả quá trình Lạc Thi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt anh nóng rực và tr*n tr**, như muốn xuyên thấu qua cô.
Đến cuối cùng, anh dường như tốt bụng mà khàn giọng đề nghị cô có thể che mắt anh lại, còn tự tay đưa cho cô một công cụ vừa ý.
— Chiếc cà vạt màu đen ở đầu giường.
Lạc Thi cảm thấy mình như bị ma xui ⓠ-⛎-ỷ khiến, bị gương mặt cấm dục mà mê người của Chu Duật Lễ mê hoặc, thế mà lại thật sự ngoan ngoãn dùng chiếc cà vạt đó che mắt anh lại.
Khi buộc cà vạt lên mắt anh, tay cô r.𝐮.ռ г.ẩ.ÿ.
Chu Duật Lễ vô cùng phối hợp với cô, không hề vội vã, giống như đang chơi một trò săn đuổi. Anh ung dung, là người thợ săn chiếm thế thượng phong, còn cô rơi vào bẫy mà không hề hay biết.
Anh dẫn dắt cô khám phá một vùng đất xa lạ, hơi thở của anh dồn nén mà vui şướ𝓃●𝐠.
Mãi cho đến khi chiếc cà vạt đó cuối cùng lại trói trên cổ tay cô, Lạc Thi mới hiểu cô đã ngốc nghếch đến mức nào, lại tự tay dâng mình đến miệng sói.
Sau khi tầm nhìn của Chu Duật Lễ được phục hồi, anh thấy được đôi mắt ngập tràn xuân ý của cô, anh cười trầm thấp: "Xem ra, Thi Thi rất thích như vậy, vậy thì... có qua có lại mới toại lòng nhau."
Có qua có lại?
Lạc Thi không hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh.
Cho đến sau này, khi cô bất lực ôm lấy đầu anh, cảm giác khó tả và trải nghiệm xa lạ, giống như một trận mưa rào ấm áp, con sóng ấm áp nhanh chóng nhấn chìm chút ý chí cuối cùng của cô. Cô giống như một chiếc thuyền giấy trôi dạt trên mặt hồ, dưới sự kiểm soát của anh mà chìm nổi bấp bênh.
Chiếc thuyền giấy dần bị nước thấm ướt, trôi càng lúc càng chậm, cô muốn tiến về phía trước, nhưng lại bị trói buộc.
Cô chỉ có thể đứt quãng gọi tên anh hết lần này đến lần khác, cố gắng đánh thức một chút lý trí của anh.
Chu Duật Lễ không hề để tâm đến sự khẩu thị tâm phi của cô.
Đến cuối cùng, Lạc Thi cảm thấy trong đầu trống rỗng như có một chùm pháo hoa rực rỡ ռ·ổ 🌴·ⓤⓝ·🌀, cô rốt cuộc không chịu nổi mà khóc nấc lên, anh mới dừng lại.
Chu Duật Lễ khẽ dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn cô.
Lạc Thi không thể nói được một câu hoàn chỉnh, nức nở nói một chữ: "...Tay."
Lý trí của Chu Duật Lễ trở lại, lúc này anh mới cởi chiếc cà vạt màu đen ra.
Anh đứng dậy ôm cô, dỗ dành hết lần này đến lần khác, như thể đã trở lại dáng vẻ dịu dàng ngày thường, khẽ dỗ cô: "Sao em lại khóc?"
Lúc này gương mặt Chu Duật Lễ đã giãn ra, ngay cả ánh mắt cũng sáng ngời, một vẻ mặt thỏa mãn.
Thậm chí trên môi anh còn lưu lại vệt nước khó nói, Lạc Thi xấu hổ dùng tay che mắt lại, hồi lâu sau mới khẽ nói: "...Em muốn uống nước."
"Được, anh đi rót cho em." Chu Duật Lễ nhanh chóng mặc lại cho cô lớp vải mỏng manh, rồi đứng dậy.
Cửa phòng mở ra, góc nhìn của Lạc Thi vừa hay có thể thấy được quầy bếp. Chu Duật Lễ đang cầm ly sứ rót nước ấm cho cô.
Chu Duật Lễ hơi cúi đầu, mái tóc đen ngắn có chút rối, áo trên đã sớm cởi ra, để lộ những đường cơ bắp mượt mà, dáng vẻ trông cấm dục mà mê người.
Anh tự kỷ luật đến đáng sợ, ngày nào cũng dậy sớm tập thể hình.
Phần thưởng của sự tự kỷ luật là một thân hình vô cùng đáng xem, cơ bắp vừa phải, đường nét mượt mà rõ ràng, ngay cả hai đường nhân ngư kéo dài xuống cũng hiện rõ.
...
Lạc Thi vẫn còn chìm đắm trong những gì đã xảy ra đêm qua, đến bọt kem đánh răng cũng quên nhổ ra, cho đến khi suy nghĩ của cô đột nhiên bị tiếng động ngoài cửa cắt ngang.
Giọng Chu Duật Lễ vang lên: "Thi Thi?"
Lúc này Lạc Thi mới hoàn hồn, cô vội vàng nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, ú ớ đáp lại: "Xong ngay đây ạ!"
Chờ cô rửa mặt xong mở cửa phòng tắm, Chu Duật Lễ vẫn đang đứng đợi. Anh đã ăn mặc chỉnh tề, dựa vào khung cửa cúi đầu nhìn cô."Nghĩ gì thế? Gọi em mấy tiếng em cũng không trả lời."
Giây tiếp theo, Lạc Thi chột dạ dời mắt đi."Có sao ạ? Em không nghe thấy."
Chu Duật Lễ nhìn cô, không vạch trần, chỉ cười khẽ một tiếng: "Vừa nãy dì Lương gọi điện, trưa nay đưa em đến nhà dì ăn cơm nhé?"
"Mẹ của anh Hứa Đình Thâm ạ?"
"Ừ." Chu Duật Lễ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô, "Nếu không muốn đi thì chúng ta ra siêu thị mua đồ, anh nấu cho em ăn?"
"Không cần đâu ạ." Lạc Thi lắc đầu, "Em muốn đi."
Nói xong Lạc Thi nhanh chóng chạy về phòng khách trang điểm. Căn phòng này đã trống trải từ trước, giờ đây gần như đã trở thành phòng thay đồ riêng của cô. Quần áo trong phòng ngủ chính treo không hết đều dọn sang đây, trên bàn dài cũng bày đủ các loại hộp trang sức của cô.
Chu Duật Lễ thậm chí còn đặt làm riêng cho cô một chiếc bàn trang điểm mới.
Nhiệt độ ở Paris hôm nay lại giảm đi một chút.
Lạc Thi nhanh chóng trang điểm nhẹ, thay một bộ váy liền thân màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len mohair m_ề_ɱ ⓜạ_❗ sáng màu, phối cùng một đôi bốt cao cổ Celine bằng da bê màu trắng.
Vài chục phút sau, chiếc Bugatti màu đen dừng lại trước một biệt thự ở ngoại ô Paris.
Lạc Thi nhanh chóng nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm một con mèo đứng ở cổng sân chờ họ, đó hẳn là dì Lương mà Chu Duật Lễ đã nói, chỉ là trông bà quá trẻ.
Người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, tóc búi cao, mặc một chiếc váy dài màu đen khoác áo choàng len cashmere, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ ngọc bích và kim cương cổ điển.
Chu Duật Lễ đỗ xe vào gara, Lạc Thi xuống xe trước, có chút câu nệ nói: "Chào dì Lương ạ."
Lời còn chưa dứt, Lương Tư Nhàn đã tiến tới ôm nhẹ Lạc Thi, giọng bà là chất giọng khói đặc trưng, vô cùng vui mừng nói: "Chào cháu, Thi Thi, cuối cùng cũng gặp được cháu rồi, sweety!"
Con mèo trong lòng Lương Tư Nhàn là một con mèo Anh lông dài màu Golden, lông mượt mà óng ả, vẻ mặt lười biếng, thậm chí còn đeo một chiếc vòng cổ hình nơ bướm màu hồng, chỉ là trông có vẻ không thích để ý đến người khác, giống như nàng mèo công chúa Mary cao quý và kiêu kỳ trong phim hoạt hình.
Lạc Thi lập tức bị chú mèo xinh đẹp thu hút. Lương Tư Nhàn thấy cô thích, chủ động nói: "Muốn ôm nó không?"
Lạc Thi liếc nhìn vẻ mặt kiêu kỳ lười biếng của chú mèo, có chút do dự: "Có thể chứ ạ?"
"Đương nhiên, cháu đừng nhìn vẻ mặt nó như vậy, thực tế nó thích được mỹ nhân ôm nhất đấy." Lương Tư Nhàn cười tủm tỉm đưa chú mèo vào lòng cô, "Nó rất thân thiện."
Quả nhiên, chú mèo dù vẻ mặt cao ngạo nhưng cơ thể lại rất thành thật, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng Lạc Thi.
Lạc Thi nhìn chú mèo trong lòng, trái tim mềm nhũn, cô nhìn không chớp mắt."Thật ạ, cô bé đáng yêu quá, giống như một nàng công chúa vậy."
Mắt Lương Tư Nhàn sáng lên, giọng bà mang âm điệu Cảng Đảo: "Sao cháu biết? Tên nó là công chúa Pink đấy!"
Công chúa Pink?
Động tác v**t v* mèo của Lạc Thi dừng lại."A?"
Lạc Thi đột nhiên nhớ đến con chó Doberman lần trước...
Lương Tư Nhàn vẫn luôn mỉm cười, ngay sau đó liền nói: "Nhà dì còn có một con chó Doberman, tên là Pink Lady, nhưng gần đây dì để nó ở câu lạc bộ để trông nhà."
Lúc này Chu Duật Lễ đã đỗ xe xong đi tới. Ba người cùng nhau đi thang máy từ gara lên lầu.
Biệt thự được trang trí theo phong cách cổ điển của Pháp. Lương Tư Nhàn lấy dép đi trong nhà cho hai người, của Lạc Thi là một đôi dép mới tinh.
Lương Tư Nhàn kéo tay Lạc Thi đi vào trong, đưa cô ngồi xuống sofa, rồi nói với Chu Duật Lễ: "A Lễ, con lên lầu gọi A Thâm xuống đi."
Chu Duật Lễ gật đầu rồi bước lên cầu thang.
Lương Tư Nhàn nhìn bóng lưng Chu Duật Lễ, nhanh chóng ghé sát vào Lạc Thi, nhỏ giọng phàn nàn: "Đã hai ba tháng dì không gặp A Lễ rồi. Lần trước bảo con trai dì gọi nó về ăn cơm, nó nói đi hẹn hò dì không tin, sau nó lại nói nó yêu rồi dì cứ tưởng nó lừa dì, mãi cho đến khi Hứa Đình Thâm cho dì xem vòng bạn bè của nó dì mới dám tin!"
Lạc Thi nghe xong sững người một chút, nghĩ lại thời điểm Lương Tư Nhàn nói hẳn là lúc họ mới quen nhau không lâu.
Rất nhanh, Chu Duật Lễ và Hứa Đình Thâm một trước một sau đi xuống lầu. Hứa Đình Thâm thấy Lạc Thi, tùy ý chào hỏi: "Sớm nha em gái, đến rồi à."
Lạc Thi vừa định buột miệng gọi "anh Thâm" thì lại nhớ ra lần trước có người đã ghen vì cách gọi này.
Nhưng gọi cả họ tên thì lại thấy hơi ngại, dù sao cô và Hứa Đình Thâm cũng chưa thân lắm, hơn nữa tuổi cô còn nhỏ hơn anh ta.
Vì thế cô đành mỉm cười gật đầu.
Quả nhiên, Lạc Thi nhanh chóng nhận được ánh mắt hài lòng của Chu Duật Lễ ở bên cạnh.
Lúc này Hứa Đình Thâm hỏi Lương Tư Nhàn: "Sao vậy mẹ, gọi con xuống làm gì, chưa đến giờ cơm mà."
"Khó khăn lắm con mới được nghỉ một ngày, sao cứ ru rú trong phòng thế? Gọi con xuống nói chuyện chứ sao." Lương Tư Nhàn ưu nhã bắt chéo chân, ra lệnh: "Con đi rót cho mẹ ly nước trước đi."
"...Hả?" Hứa Đình Thâm im lặng một chút, "Không phải chứ, mẹ gọi con xuống chỉ để nói chuyện phiếm với rót nước thôi à?"
"Đúng vậy, đàn ông tốt là phải phục vụ phụ nữ chứ sao." Lương Tư Nhàn cười tủm tỉm, đôi mắt hồ ly của bà còn đẹp hơn cả của Hứa Đình Thâm, "Vừa hay dì giúp việc xin nghỉ về nhà rồi. Con giúp mẹ rót ly nước, rồi rót cho em gái một ly nữa, nhớ nhé, phải là..."
"Biết rồi, nước ấm 45 độ ạ." Hứa Đình Thâm xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ chậc một tiếng, "Còn gì nữa không, nói luôn một thể đi."
Lương Tư Nhàn bổ sung: "Vậy thì mang cả bánh canelé và Saint-Honoré mà tiệm bánh vừa giao tới ra đây luôn."
"...Con biết ngay mà, lần nào cũng không nói hết một lần." Hứa Đình Thâm nhìn sang người bên cạnh: "Thế còn Chu Duật Lễ thì sao?"
"A Lễ vào bếp gọt ít trái cây đi, Lạc Thi thích ăn gì thì con gọt nhiều một chút." Lương Tư Nhàn dặn dò xong liền vẫy tay.
Lúc này Hứa Đình Thâm mới hài lòng, nhanh chóng đi về phía bếp, nói với Chu Duật Lễ: "Đi thôi anh bạn, còn ngẩn ra đó làm gì, vào bếp làm việc."
Chu Duật Lễ không nói gì thêm, vẫn với gương mặt bình thản đó đi vào trong.
Nhìn hai người họ vào bếp, Lương Tư Nhàn lại quay sang Lạc Thi: "Chắc họ cũng phải bận một lúc đấy, dì dẫn cháu đi xem phòng của A Lễ lúc bé nhé?"
Lạc Thi lập tức hứng thú, mắt sáng lên, vội vàng gật đầu: "Dạ, được ạ."
Lương Tư Nhàn đi trước, dẫn Lạc Thi lên một phòng ngủ ở góc tầng hai. Căn phòng này rất sáng sủa, sạch sẽ ngăn nắp, có vẻ như được dọn dẹp thường xuyên, trên giường cũng trải bộ ga giường mới tinh.
"Trước đây A Lễ dọn ra ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫn về ở một hai đêm." Lương Tư Nhàn nói, "Mỗi tuần dì đều cho người dọn dẹp một lần. Tối nay phòng của cháu dì cũng chuẩn bị rồi, đã sạch sẽ cả."
Lạc Thi dừng lại, nghĩ đến điều gì đó rồi cười nói: "Cảm ơn dì, phiền dì quá ạ."
"Aiya, con bé này miệng ngọt thật." Lương Tư Nhàn vui vẻ ôm Lạc Thi, "Đúng rồi, dì lén cho cháu xem đồ của nó lúc bé, có hứng thú không?"
Lạc Thi lại vội vàng gật đầu."Có ạ."
Lương Tư Nhàn lấy ra một chiếc vali cổ điển từ trong tủ, đặt lên bàn mở ra. Trong vali là những cuốn sách ngoại văn được xếp ngay ngắn, chỗ trống duy nhất lại đặt một quả địa cầu mô hình trong suốt, bên trong nó còn ẩn giấu một mô hình trạm vũ trụ tinh xảo.
Lương Tư Nhàn nói: "Những cuốn sách này đều là những cuốn A Lễ thích đọc hồi còn ở đây."
Lạc Thi lướt qua mấy cuốn sách đặt trên cùng.
Demian, Nam tước trên cây, Trên đỉnh tuyệt vọng, Nơi tôm hát. Ngày thường Lạc Thi ít khi đọc những thể loại sách này, cô nhanh chóng âm thầm ghi nhớ tên mấy cuốn sách.
Cuối cùng, ánh mắt Lạc Thi dừng lại trên quả địa cầu mô hình, có chút tò mò: "Quả địa cầu này là?"
"Đây là thứ nó thích nhất, cũng xem như là đồ chơi của nó"
"Đồ chơi ạ?" Lạc Thi sững người, ai lại xem quả địa cầu là đồ chơi chứ?
Lương Tư Nhàn nhớ lại quá khứ, trên mặt hiện lên nụ cười trìu mến."Đúng vậy, nó đến Paris khi mới 13 tuổi. Khi đó ngày nào cũng thích đi chơi bóng với con trai dì, ngoài đi học ra thì cũng không thích ra ngoài, thường ngày luôn ru rú trong phòng một mình đọc sách rồi ngẩn người cả ngày."
Lương Tư Nhàn lại nói: "Quả địa cầu này là nó mang từ Cảng Đảo đến. Lúc đến Paris, ngoài giấy tờ và quả địa cầu này ra, nó không mang theo bất cứ thứ gì khác."
Lạc Thi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy quả địa cầu này hẳn là có ý nghĩa đặc biệt gì đó với anh ấy phải không ạ?"
"Ừ, dù sao cũng là A Tắc tặng." Lương Tư Nhàn buột miệng nói một câu, rồi đột nhiên ngừng lại.
Lạc Thi nghi hoặc: "A Tắc?"
"Ừ, A Tắc là anh trai nó." Lương Tư Nhàn dừng một chút, "Nó không nói với cháu à?"
"...Dạ không."
Lạc Thi lập tức lo lắng nhíu mày. Trong khoảng thời gian ở bên nhau, anh chưa bao giờ nhắc đến việc mình có một người anh trai.
Thậm chí cũng chưa từng kể với cô bất kỳ chuyện không vui nào.
"Là anh ruột ạ?"
"Đúng vậy."
Lương Tư Nhàn khẽ thở dài, nhìn thấy biểu cảm của Lạc Thi, bà lại lập tức giải thích: "Thi Thi, cháu đừng trách nó, tính cách nó bây giờ là vậy, có chuyện gì cũng giấu trong lòng không nói cho người bên cạnh, không muốn mang áp lực và cảm xúc không tốt cho chúng ta."
Lúc này trong lòng Lạc Thi vừa đau lòng vừa xót xa. Cô gật đầu, rồi ngước mắt nhìn Lương Tư Nhàn, ánh mắt chân thành mang theo một tia cầu xin, khẽ hỏi: "Dì ơi, dì có thể kể cho cháu nghe thêm về chuyện lúc bé của anh ấy được không ạ?"
Ánh mắt Lương Tư Nhàn chợt lóe lên, có vẻ hơi khó xử, muốn nói lại thôi.
Lạc Thi lại nghiêm túc nói: "Cháu và anh ấy vừa ở bên nhau không lâu, hầu như luôn là anh ấy chăm sóc cháu. Nhưng sự hiểu biết của cháu về anh ấy lại quá ít ỏi, ngày thường trước mặt cháu anh ấy gần như chỉ toàn là cảm xúc tích cực, chỉ là..."
Lạc Thi nghĩ đến cảm xúc khác thường của Chu Duật Lễ đêm qua. Với tính cách của anh, tuyệt đối sẽ không vì một cơn ác mộng bình thường mà rơi vào trạng thái sa sút không thể kiểm soát như vậy.
Rốt cuộc là giấc mơ gì đã giam cầm anh ở đó?
Cô rất đau lòng, nhưng lại có chút bất lực.
Lạc Thi lại mở miệng, giọng điệu dịu dàng mà chắc chắn: "Dì Lương, cháu cũng muốn chăm sóc anh ấy, giống như cách anh ấy đã chăm sóc cháu."
| ← Ch. 35 | Ch. 37 → | 
