Truyện:Bến Mưa - Chương 33

Bến Mưa
Trọn bộ 71 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc Lạc Thi và Chu Duật Lễ đã ở bên nhau được gần nửa tháng. Khoảng thời gian này cả hai đều bận rộn với công việc riêng, lịch học của Lạc Thi cũng rất dày.

Điều duy nhất không thay đổi là dù bận đến đâu, dù sớm hay muộn, mỗi ngày Chu Duật Lễ sẽ đúng giờ đến đón cô tan học. Cứ mỗi lần bước ra khỏi khu giảng đường, cô đều sẽ thấy bóng dáng anh đang đứng chờ ở cổng trường. Những ngày đầu mới bên nhau, cô còn lo lắng sẽ có chút không tự nhiên hay ngượng ngùng.

Nhưng ngoài dự đoán, cô và anh lại hợp nhau đến lạ, và Lạc Thi cũng dần cởi mở hơn rất nhiều. Thậm chí mỗi tối, cô đã quen với việc cuộn mình trong lồng n🌀ự*𝒸 ấm áp của anh để chìm vào giấc ngủ.

Cuối tuần, Paris tạnh ráo.

Chu Văn Huệ hẹn họ gặp mặt ở câu lạc bộ để chúc mừng, chỉ là mấy hôm trước ai cũng bận nên chưa sắp xếp được.

Hôm nay, Lạc Thi mặc một chiếc váy len dệt kim màu đỏ mới mua. Thường ngày cô rất ít khi mặc màu sắc rực rỡ như vậy, nhưng nó lại hợp với cô đến không ngờ, càng làm tôn lên làn da trắng sứ. Mái tóc xoăn dài buông xõa trên vai, trông cô hệt như một nàng búp bê Tây Dương tinh xảo.

Cô vừa đổi giày xong thì Chu Duật Lễ cũng thay đồ xong bước ra. Anh từ phía sau vòng tay qua ôm lấy eo cô, khẽ cúi xuống vùi mặt vào hõm cổ cô, bật ra một tiếng cười trầm thấp bên tai.

Trông anh lúc này cứ như một chú chó lớn.

Lỗ tai Lạc Thi có chút nhột, cô rụt vai lại: "Anh làm gì vậy?"

Chu Duật Lễ chỉ cảm thấy như mình đang ôm một chiếc bánh kem nhỏ trong lòng, vừa thơm vừa mềm, khiến người ta nghiện. Anh thấp giọng nói: "Đến trễ một chút cũng không sao, cho anh ôm một lát đã."

Lạc Thi rất phối hợp mà xoay người lại ôm lấy anh, "Vậy em cũng muốn ôm anh, để nạp điện."

"Nạp điện?"

"Đúng vậy, " cô dụi mặt vào áo khoác anh, làm nũng trong lòng anh, "Ôm một cái là nạp điện, ôm bạn trai một cái."

Lúc này Chu Duật Lễ mới phát hiện, Lạc Thi quả thực là một kho báu nhỏ. Mới gặp thì rụt rè, e thẹn, nhưng một khi đã thân quen rồi thì sẽ không nhịn được mà làm nũng với người mình 🌀ầ·n g·ũ·i. Mà cái cách cô làm nũng lại tự nhiên và đáng yêu đến lạ, khiến người ta không tài nào kháng cự nổi. Anh hoàn toàn bị Lạc Thi "ăn" đến gắt gao.

Anh rũ mắt cười, cưng chiều bế bổng cô lên. Lạc Thi cũng vô cùng tự nhiên mà vòng tay qua cổ anh, cả người treo trên người anh như một chú gấu koala.

"Ây da, váy của em, " Lạc Thi cảm nhận được chiếc váy đang bị kéo lên, nhưng rất nhanh đã được anh đưa tay giữ lại. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh áp lên b*p đ** tr*ng n*n của cô, kéo váy cô xuống, rồi đột nhiên nghiêm mặt: "Ngắn quá."

"Cái gì ạ?"

"Váy này ngắn quá, em không lạnh sao?"

"Không lạnh đâu ạ."

"Muốn xinh đẹp hay là muốn ấm áp?"

"Đương nhiên là xinh đẹp rồi, " cô không chút do dự.

... Biết ngay mà.

"Thôi được rồi, " anh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Thấy anh đột nhiên không ôm nữa, cô có chút tủi thân ngẩng lên nhìn: "Sao vậy ạ, em còn chưa nạp đủ điện mà."

Anh nhìn cô từ trên cao, vốn định nghiêm mặt thêm một lát để bắt cô đi thay một chiếc váy dài hơn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vừa vô tội vừa xinh đẹp của cô, chút lý trí cuối cùng của anh cũng tan biến.

Thấy anh đột nhiên cúi xuống, Lạc Thi dự cảm được điều gì đó, cô nhanh tay lẹ mắt đẩy nhẹ anh ra, cười nói: "Anh làm gì vậy, em mới tô son môi mà."

Chu Duật Lễ không cho rằng đó là trở ngại. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi 𝖒ề*𝐦 ɱạ*i của cô, rồi tối sầm lại: "Chùi đi."

"Tại, tại sao ạ?" cô ý thức được tình hình không ổn, theo bản năng lùi lại một bước, lưng đã chạm vào tủ giày, không còn đường lui.

Đầu ngón tay anh giữ lấy cằm cô. Anh nhìn như đang trưng cầu ý kiến của cô một cách rất bình tĩnh: "Chùi trước đi, lát nữa lên xe tô lại, được không?"

"Em không..." Chữ "muốn" cuối cùng còn chưa kịp nói ra, anh đã cúi xuống ♓*ô*𝖓 cô, mặc kệ lớp son môi của cô. Tay anh còn rất chu đáo mà lót sau gáy, ấn cô vào tủ giày mà ♓●ôn●.

Lạc Thi hoàn toàn ngây người. Cô mở to mắt nhìn anh đang nhắm mắt đắm chìm h-ô-n mình, rồi cũng bị buộc phải nhón chân, vòng tay qua cổ anh để đáp lại.

Dường như nhận ra cô đang phải gắng sức, nụ ⓗô·ⓝ của anh chợt dừng lại. Anh không nhịn được mà bật cười khe khẽ, rồi một tay bế bổng cô lên để tiếp tục.

Đến khi tách ra, Lạc Thi nhìn anh. Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng vết son lem quanh môi đã tố cáo việc vừa rồi anh đã ⓗ·ô·𝓃 cô dùng sức đến mức nào, mang theo một hương vị ái muội đầy զ𝖚.𝓎.ế.ⓝ г.ũ.

"Anh, anh, anh—" Lạc Thi mặt đỏ bừng nhìn anh, khó khăn hỏi, "Sao anh có thể... ăn son môi của em chứ?! Có độc đấy." Cô vội đưa tay muốn lau giúp anh, lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.

"Có độc cũng ăn, " anh rũ mắt nhìn cô, "Yên tâm, liều lượng không lớn, không 𝖈-♓-ế-✞ được đâu."

Lạc Thi kinh ngạc mở to mắt. Sao trước đây cô không phát hiện ra anh lại mặt dày như vậy chứ?

Khi cô nhận ra ánh mắt anh đang nhìn vào đâu, Lạc Thi lập tức thoát khỏi vòng tay anh, ngượng ngùng đẩy anh ra: "Lưu manh! Anh đang nhìn đi đâu đấy!"

Giây tiếp theo, anh bật cười thành tiếng: "Bảo bối, chúng ta chênh lệch chiều cao nhiều như vậy, anh cũng không phải cố ý nhìn thấy đâu."

Cô vươn tay bịt miệng anh lại: "Anh im đi, đừng nói nữa!"

Khóe môi anh vẫn cong lên ý cười: "Không thể trách anh được, anh là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường. Nếu anh không có phản ứng gì, lúc đó Thi Thi mới nên lo lắng thì hơn."

Lạc Thi không ngờ anh lại có thể không đổi sắc mà nói ra những lời này, cô vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ: "Anh, anh sao lại..."

"Sao lại cái gì?" anh thong dong chỉnh lại tóc cho cô, nhìn đôi môi gần như đã bị 𝖍ô*ⓝ bay hết màu son của cô, rồi như có điều suy nghĩ, "Xem ra trước đây anh đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình rồi."

Lạc Thi lí nhí: "Câu này lại có ý gì ạ..."

"Mỗi lần nghĩ đến việc em vừa mới thành niên, anh lại cảm thấy mình như một tên tội phạm." Anh dùng lòng bàn tay khẽ lau đi vết son lem nơi khóe môi cô. Dáng vẻ của anh cũng chẳng khá hơn cô là bao.

Thấy bộ dạng chật vật của anh, cô bật cười: "Anh cúi xuống một chút đi."

"Hửm?" anh phối hợp cúi người.

"Em lau giúp anh." Cô lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau đi vết son nơi khóe môi và trên ngón tay anh.

"Cảm ơn bảo bối, " giọng anh lười biếng mà thanh lãnh, ẩn chứa ý cười.

Động tác của Lạc Thi khựng lại. Cô thầm mắng anh sao cứ thích trêu người mà không tự biết như vậy. Cô nén lại khóe môi đang muốn cong lên, mềm giọng đáp: "Không có gì ạ."

"Em mặc váy này rất đẹp, nhưng cổ áo hình như hơi thấp, anh..." Chu Duật Lễ bỗng dừng lại, sửa lời, "Em tự mình chỉnh lại một chút đi?"

"Biết rồi ạ." Lạc Thi lập tức xấu hổ cúi đầu.

Đợi cô chỉnh lại cổ áo, anh lại khoác áo gió cho cô, còn cẩn thận thắt lại đai lưng."Có chật quá không?"

Cô lắc đầu.

"Thi Thi có muốn thắt nơ bướm không?" anh rũ mắt, nghiêm túc giúp cô thắt đai lưng, ngữ khí như đang dỗ một đứa trẻ.

"Dạ muốn."

Hôm nay cả hai người họ đều mặc áo gió dáng dài màu đen, kiểu dáng gần như giống hệt nhau. Lúc vào thang máy, Lạc Thi không nhịn được mà nhìn vào tấm gương phản quang, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy tay cô. Dù đã đi giày cao gót, cô cũng chỉ đứng đến vai anh. Anh cố tình đi chậm lại để sánh bước cùng cô.

Lên xe, anh lại cúi người sang thắt dây an toàn cho cô. Đúng lúc này, nhóm chat của ba người Lạc Thi, Thành Nhạc và Thành Thơ bỗng có tin nhắn.

Thành Nhạc: @Lạc Thi, tớ vừa nghe được một tin tốt nè, trường mình vừa nhận được một khoản quyên góp ẩn danh, sắp sửa lại phòng tập đàn đó.

Thành Thơ: Là phòng tập chỉ dành riêng cho violin thôi đó!

Lạc Thi: Thật vậy sao?

Thành Nhạc: Thật mà, tớ vừa định lên web trường xem thông báo thì lại thấy tin đuổi học hai nam sinh.

Lạc Thi: Tại sao vậy?

Thành Nhạc: Hình như là do uống say gây sự ở quán bar, còn tự khoe thành tích ngoại ngữ là giả, thi cử gian lận. Sau đó bị người ta báo cáo, trường chúng ta điều tra ra là thật hết.

Lạc Thi đọc xong cũng không khỏi thổn thức, thuận miệng kể lại cho Chu Duật Lễ nghe. Anh nghe xong chỉ bình tĩnh đáp: "Vậy à? Tốt đấy."

"Nếu có phòng tập riêng thì tốt quá!"

"Vui không?"

"Đương nhiên ạ!" cô ôm điện thoại vui vẻ gật đầu.

Anh nghiêng mắt nhìn đôi môi hơi cong lên của cô gái nhỏ, cũng không nhịn được mà khẽ cười.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một câu lạc bộ tư nhân. Vừa bước vào, Lạc Thi đã tò mò đánh giá xung quanh, thị giác lập tức bị một sự choáng ngợp mãnh liệt tấn công. So với một câu lạc bộ, nơi này thậm chí còn được trang hoàng tinh xảo hơn cả một phòng trưng bày nghệ thuật.

Từ sàn nhà đến trần nhà đều được ốp đá cẩm thạch, đâu đâu cũng có thể thấy những bức tượng La Mã cổ đại và các tác phẩm nghệ thuật quý giá. Khu nghỉ ngơi bày mấy chiếc bàn gương phối cùng ghế sofa bọc nhung thiên nga màu đỏ rượu. Một bên còn có quầy bar, trên đó là những ly rượu thủy tinh Murano được chế tác tinh xảo.

Mọi thứ trong tầm mắt thể hiện một phong cách thiết kế cực kỳ phồn hoa và diễm lệ.

Hứa Đình Thâm và Kỳ Phỉ đang chơi Snooker, Chu Văn Huệ thì đứng xem. Nghe thấy tiếng giày cao gót, cô ấy liền quay lại nhìn. Chu Duật Lễ đang nắm tay Lạc Thi, tuấn nam ɱ●ỹ п●ữ đứng cạnh nhau trông vô cùng đẹp mắt. Lạc Thi mặc một chiếc váy đỏ, mái tóc đen như rong biển, mỗi một sợi tóc đều như được ông trời ưu ái. Thấy Chu Văn Huệ, đôi mắt cô sáng lên như đá hắc diệu thạch.

"Tiểu Huệ!" cô vẫy tay, giọng nói ngọt ngào.

Chu Văn Huệ lập tức cười đáp lại, vừa định gọi cô thì đã thấy Lạc Thi mới đi được hai bước đã bị người anh trai băng sơn của mình túm lấy cổ áo kéo lại. Anh lạnh lùng liếc cô ấy một cái, khiến Chu Văn Huệ sởn cả gai ốc.

Không biết anh trai cô đã nói gì, Lạc Thi rất nhanh đã nhón chân 𝖍ô●п nhẹ lên môi anh một cái, còn nắm tay anh lắc lắc làm nũng. Lúc này, trên mặt anh trai mới lộ ra nụ cười, rồi mới để cô đi.

Chứng kiến toàn bộ sự việc, lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt anh trai, Chu Văn Huệ ngây cả người, hoài nghi có phải cô ấy đã ngủ không đủ giấc nên sinh ra ảo giác hay không.

Đến khi Lạc Thi tới trước mặt, Chu Văn Huệ vội kéo cô ngồi xuống sofa, còn lấy một chiếc chăn lụa đắp cho cô, rồi khó tin hỏi: "... Anh trai tớ dính người vậy à? Vừa rồi anh ấy nói gì với cậu thế?"

Lạc Thi có chút ngượng ngùng mím môi, "Cũng không có gì đâu." Nghĩ đến hai câu anh vừa nói, mặt cô lại nóng lên.

— "Gấp gáp muốn tách khỏi anh như vậy à?"

— "Trước khi đi, có phải nên thể hiện một chút không?"

"..." Chu Văn Huệ vẫn giữ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, "Thật là drama quá đi." Cô ấy vội đổi chủ đề, "À đúng rồi, tớ thấy cậu đăng bài công khai rồi, nhưng tớ không bất ngờ chút nào đâu."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì tớ đã cảm thấy hai người có gì đó rồi, sớm muộn cũng sẽ thành một đôi thôi." Chu Văn Huệ nói chắc như đinh đóng cột, "Điều bất ngờ nhất chính là bài đăng của anh trai tớ. Từ lúc anh ấy lập WeChat đến giờ chưa từng thấy đăng cái gì. Giờ thì đến cả ảnh nền cũng đổi thành cậu, Bio cũng là cậu. Anh ấy quen tay quá nhỉ! Cậu bảo anh ấy đổi à?"

"Không có, là anh ấy tự đổi."

Chu Văn Huệ nhìn ánh mắt chân thành của cô, giơ ngón tay cái lên: "Giỏi! Không hổ là cậu. Thật đấy, ai nhìn thấy cũng sẽ sốc như tớ thôi."

"A, vậy ba mẹ anh ấy nhìn thấy thì có..."

"Ba mẹ?" Chu Văn Huệ đột nhiên im lặng, ánh mắt có chút phức tạp nhìn cô, "Anh trai tớ không nói cho cậu nghe chuyện trong nhà à?"

Lạc Thi mờ mịt lắc đầu.

Chu Văn Huệ muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc đầu: "Thôi bỏ đi, chuyện này vẫn nên để anh ấy tự nói với cậu thì hơn."

"Ừ." Lạc Thi cũng không miễn cưỡng, nhưng lại lặng lẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Lúc này, nhân viên phục vụ mang thực đơn rượu đến. Lạc Thi liếc qua, trên đó đều là những loại rượu quý hiếm. Chu Văn Huệ gọi một ly Negroni, rồi hỏi cô: "Cậu có uống rượu không?"

"Có thể uống nước khoáng được không?"

"Đương nhiên rồi." Chu Văn Huệ dặn nhân viên mang mấy chai Fillico ra. Lạc Thi từng thấy qua loại nước khoáng này, giá cả cũng rất dọa người.

Chu Văn Huệ lại cười: "Ở đây còn có Beverly Hills 90H20, cái đó còn khoa trương hơn nữa, nắp chai đều nạm kim cương đấy, cậu có muốn thử không?"

Lạc Thi vội vàng xua tay: "...Thôi, thôi."

"Trêu cậu thôi chị dâu, " Chu Văn Huệ thấy dáng vẻ hoảng hốt của cô thì bật cười, "Tuy bọn tớ nhiều tiền nhưng cũng chưa đến mức mất trí như vậy."

Nghe thấy hai chữ "chị dâu", Lạc Thi có chút e lệ.

"Ngại gì chứ? Hôm nay mọi người tụ tập là để chúc mừng hai người mà, cứ vui vẻ chơi là được." Chu Văn Huệ lại hỏi, "Đúng rồi, cậu có biết chơi Snooker không?"

"Không."

"Vậy chúng ta qua xem họ chơi một lát đi."

Bên bàn Snooker, bây giờ là lượt của Hứa Đình Thâm và Chu Duật Lễ. Anh đã cở-ℹ️ á-ο khoác ngoài, trên người là một chiếc áo len cao cổ màu đen, tùy tính mà lười biếng, càng làm nổi bật bờ vai rộng và vòng ⓔ●🔴 t●♓0●ⓝ gọn, trông vừa cấm dục lại vừa զ⛎𝐲-ế-п 𝐫-ũ.

Anh cúi người, tư thế cầm cơ rất chuyên nghiệp. Ánh mắt anh chuyên chú nhìn vào những quả bi trên bàn. Một cú đánh tinh chuẩn và lưu loát.

Lạc Thi không hiểu luật chơi, Chu Văn Huệ đứng bên cạnh giải thích cho cô. Cô vẫn còn hơi mơ hồ, chỉ đứng một bên yên lặng xem. Cô phát hiện, mỗi lần Chu Duật Lễ đánh bi đỏ xong anh sẽ nói với trọng tài Kỳ Phỉ một câu: "Bi đen."

"Sao anh ấy cứ đánh bi đen hoài vậy?" cô tò mò hỏi.

"Bởi vì bi đen điểm cao nhất, 7 điểm, " Chu Văn Huệ giải thích, "Anh trai tớ lần nào cũng vậy, một đỏ một đen, lần nào cũng phải thắng Hứa Đình Thâm một trận tơi bời."

Trên sân, cả hai người đánh rất nghiêm túc. Sau một cú đánh của Hứa Đình Thâm, Kỳ Phỉ bỗng lên tiếng: "Này anh Thâm, phạt điểm nhé, chưa chỉ định bi đã đánh rồi?"

"..." Hứa Đình Thâm thấp giọng mắng một câu, "Mỗi lần đánh với cậu ấy tôi luôn căng thẳng, đều tại cái mặt của Chu Duật Lễ, nhìn ngứa mắt thật."

Chu Duật Lễ: "..."

Kỳ Phỉ: "Nói thẳng ra là ghen tị vì cậu ấy đẹp trai hơn cậu đi?"

"Ừ ừ ừ, " Hứa Đình Thâm có lệ đáp, "Đánh với cậu ấy chán muốn 𝒸𝖍-ế-𝐭, có thắng được bao giờ đâu. Tiêu Thỉ đâu rồi? Sao còn chưa tới, tôi muốn đánh với cậu ta."

Chu Duật Lễ thu cơ lại, nhẹ nhàng nói một câu: "Ừ, đánh với cậu ta thì cậu có thể thắng đấy."

Hứa Đình Thâm: "...?"

Kỳ Phỉ nhìn điện thoại, rồi nghiền ngẫm nói: "Vãi, tôi mới thấy Tiêu Thỉ nhắn tin, cậu ta nói hôm nay cậu ta muốn dẫn bạn gái tới!"

"Bạn gái gì, cậu ta không theo đuổi Quan Dĩnh à?" Hứa Đình Thâm không thể tưởng tượng nổi.

"Ai biết được, " Kỳ Phỉ cười hì hì, "Biết đâu chính là Quan Dĩnh thì sao?"

Chu Duật Lễ đặt cây cơ lại giá, nhìn về phía Lạc Thi, khẽ nhướng mày: "Thi Thi, lại đây."

Mọi người đột nhiên im lặng. Giây tiếp theo, Hứa Đình Thâm và Kỳ Phỉ nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng bóp giọng lại, đồng thanh buột miệng:

"Thi Thi, lại đây."

Nói xong cả hai lập tức cười đến không đứng thẳng nổi. Lạc Thi lập tức bị trêu đến đỏ mặt, có chút luống cuống nhìn về phía Chu Duật Lễ. Anh thấy vậy liền bước tới, dắt tay cô, rồi nhàn nhạt liếc hai người kia một cái: "Có bệnh thì đi chữa đi."

Hứa Đình Thâm trêu chọc: "Đang yêu có khác nhỉ, Chu thiếu~~"

"Ái chà, trọng sắc khinh bạn quá nha Chu thiếu~~" Kỳ Phỉ cũng phụ họa theo.

Chu Văn Huệ nhìn không nổi nữa, cô ấy bước lên đánh vào tay Hứa Đình Thâm một cái: "Hai người có bệnh phải không?"

Hứa Đình Thâm nhanh nhẹn né đi: "Khoan đã! em phải mắng cả anh lẫn Kỳ Phỉ chứ, sao lại chỉ đánh mình anh vậy?"

Kỳ Phỉ ở một bên cười đến không thở nổi: "Thấy chưa, đây là kết cục của mấy người yêu đương đó. Đứa nào đứa nấy đều bị quản, 💰ư.ớռ.ɢ chưa anh Thâm?"

Bên này, Lạc Thi kéo tay Chu Duật Lễ, chớp chớp mắt. Anh nhìn cô, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt: "Làm gì vậy, nhìn anh đến si mê rồi à."

Lạc Thi khựng lại, lắp bắp: "Em nào có?"

"Chán lắm không, em có muốn thử chơi không?"

"Không hứng thú lắm ạ, " cô lắc đầu, "Em đi theo anh là được rồi."

Nghe câu này, ý cười trên môi anh càng sâu hơn. Lúc này nhân viên mang nước khoáng đến, anh nhận lấy, vặn nắp chai rồi đưa cho cô. Cô uống một ngụm, thấy anh không chút do dự cũng cầm lấy uống một ngụm.

"Sao vậy?"

"Không có gì ạ." Cô lắc đầu, bên tai có chút ửng hồng.

Anh lại liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của cô, khẽ cười: "Đã ♓-ô-ⓝ nhiều lần như vậy rồi, uống chung một chai nước mà em cũng đỏ mặt sao?"

Lạc Thi lập tức căng thẳng nhìn về phía mấy người kia, kéo kéo góc áo anh, nhỏ giọng nói: "... Anh nói nhỏ thôi, còn có người đấy."

"Sợ gì chứ?" Anh cũng nhàn nhạt liếc qua, rồi vô cùng tự nhiên mà kéo cô vào lòng, "Trước đây Hứa Đình Thâm và Chu Văn Huệ còn quá đáng hơn, ngày nào cũng ♓ô·𝓃 nhau trước mặt bọn anh."

"... Thật vậy sao ạ?"

"Thật sự, " anh rũ mắt nhìn cô, "Anh lừa em bao giờ chưa?" Anh lại không đổi sắc mà trêu cô, "Chúng ta có muốn thử không?"

"Không được đâu ạ, " cô vội vàng lắc đầu, có chút khẩn trương nhìn anh, "Hay là về nhà... về nhà rồi nói sau."

Anh chỉ cảm thấy cô càng nhìn càng đáng yêu, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tóc cô: "Tin thật à? Đồ ngốc, trêu em thôi." Anh mới không để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ của cô khi bị anh ♓ô.ռ đâu. Anh không muốn, cũng không nỡ.

Anh vừa dứt lời, phía cửa lại truyền đến tiếng bước chân. Lạc Thi đang được anh ôm trong lòng, theo bản năng quay lại nhìn. Cô thấy Quan Dĩnh, người đã một thời gian không gặp. Cô ta đi cùng Tiêu Thỉ, còn đang nắm tay anh ta.

Dường như có chút bất mãn vì sự chú ý của cô bị thu hút, anh lại xoay người cô lại, ấn cô không cho động đậy. Quan Dĩnh nhìn về phía họ một cái, rồi cũng nhanh chóng dời tầm mắt đi.

"Được đấy, hai người đây là..." Hứa Đình Thâm có chút bất ngờ.

Tiêu Thỉ nhướng mày, khoác vai Quan Dĩnh: "Tôi với Quan Dĩnh ở bên nhau rồi."

Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Chu Văn Huệ nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay Quan Dĩnh, như có điều suy nghĩ, rồi rất nhanh cười nói: "Chúc mừng, vậy là bây giờ chỉ còn mỗi Kỳ Phỉ độc thân thôi."

Tiêu Thỉ đắc ý nhìn Kỳ Phỉ: "Cố lên nhé, cẩu độc thân."

Sau đó, anh ta lại nhìn về phía Chu Duật Lễ: "Chu Duật Lễ, cậu ôm bạn gái đứng xa như vậy làm gì, không chúc mừng anh em một câu à?"

"Cậu đến vừa lúc, Hứa Đình Thâm đang muốn chơi với cậu đấy, " Chu Duật Lễ nắm tay Lạc Thi đi tới.

...

Chu Duật Lễ và Lạc Thi muốn ra ngoài. Chu Văn Huệ hỏi: "Anh, Thi Thi, hai người đi đâu vậy?"

"Ra ngoài hít thở không khí."

Đợi đến khi bóng hai người biến mất, Chu Văn Huệ mới thu lại tầm mắt, nhìn về phía Quan Dĩnh.

Quan Dĩnh cũng cười nhìn cô: "Sao vậy Tiểu Huệ, nhìn chị làm gì?"

Lúc này chỉ có hai người họ, Chu Văn Huệ nghĩ ngợi rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Chị thật sự ở bên anh Tiêu Thỉ à?"

"Đương nhiên, " Quan Dĩnh trả lời rất nhanh, "Yên tâm đi, tuy trước đây chị thật sự thích anh trai em, nhưng vẫn còn chút tự trọng. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Thỉ mới là người đối xử tốt với chị nhất, nên quyết định thử xem sao."

Một lát sau, Quan Dĩnh lại hỏi: "Muốn đi toilet không, đi cùng nhé?"

"Thôi, chị đi đi."

Quan Dĩnh gật đầu. Ngay khoảnh khắc xoay người, ý cười trên mặt cô ta chợt tắt. Cô ta đi ra ngoài, lúc đi ngang qua một cánh cửa phòng đang ⓚ.♓é.ⓟ ♓.ờ, cô ta bỗng dừng bước.

Ma xui ⓠ*𝖚*ỷ khiến thế nào, cô ta lại nhìn vào khe cửa. Cảnh tượng bên trong khiến cả người cô ta cứng đờ tại chỗ.

Chỉ thấy trong căn phòng ánh đèn mờ ảo, người đàn ông xưa nay vẫn luôn lạnh lùng, xa cách, đang cúi đầu ấn một cô gái vào tường mà ♓ô*ⓝ*. Để phối hợp với chiều cao của cô, anh cong lưng xuống, một tay nâng lấy mặt cô, dịu dàng mà vội vã. Tay còn lại của anh và tay cô đan mười ngón tay vào nhau, họ ♓ô-𝖓 nhau đến chuyên chú và đ*ng t*nh như vậy.

Thậm chí không hề nhận ra sự tồn tại của cô.

Quan Dĩnh muốn chạy đi, nhưng đôi chân lại như mọc rễ, không sao nhấc lên được. Cô ta cứ đứng đó chịu ngược mà nhìn. Cho đến khi cô gái kia có chút chịu không nổi, giọng nói m_ề_ɱ ⓜạ_ı như làm nũng oán giận một câu: "Thôi mà."

Người đàn ông có chút không tình nguyện mà dừng lại, nhưng vẫn kiên nhẫn thấp giọng hỏi: "Thôi cái gì?"

"... Anh lại như vậy, son môi của em lại trôi mất."

Người đàn ông thấp giọng cười, thanh âm có chút khàn đi, cưng chiều mà an ủi: "Đều là lỗi của anh, được không?"

Nghe đến đây, Quan Dĩnh rốt cuộc không nghe nổi nữa, một cảm giác vỡ vỡ ảo mộng ập đến. Cô ta lập tức bước nhanh về phía toilet, tay 𝓇-ⓤ-𝖓 𝓇-ẩ-𝓎 không ngừng.

Cô ta vốn tưởng rằng, cô ta không thể nào lay động được Chu Duật Lễ là vì trời sinh tình cảm của anh đạm bạc.

Nhưng xem ra, người buồn cười nhất chính là cô ta. Lý do duy nhất, chỉ vì cô ta không phải người kia mà thôi.

Làm sao anh có thể, làm sao anh có thể dịu dàng cười với một cô gái như vậy?

... Anh không phải là người vô tình và lạnh nhạt nhất sao?

Quan Dĩnh thất thần bước vào toilet, mở vòi nước ra rồi cúi đầu tự ngược mà liên tục rửa tay. Cảnh tượng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô ta. Thật lâu sau, cô ta lạnh mặt tắt vòi nước, nhìn chính mình trong gương, rồi nhếch môi cười lạnh.

Thôi kệ đi, dù sao cuối cùng hai người đó cũng không thể nào ở bên nhau được.

Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên. Cô ta nhận được một tin nhắn từ Quan Tuân.

Quan Tuân: 【 Gửi cho anh một tấm ảnh của con bé đó. 】

Chương (1-71)