Truyện:Bến Mưa - Chương 27

Bến Mưa
Trọn bộ 71 chương
Chương 27
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Ngay lúc Lạc Thi đang kinh ngạc nhìn chiếc áo lót màu trắng kia, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang, giọng nói của Chu Duật Lễ truyền đến từ bên ngoài: "Tỉnh rồi à?"

Cô hoảng hốt, vội vàng chạy mấy bước qua, đột ngột đè tay lên nắm cửa, lắp ba lắp bắp nói: "... Anh, anh đợi một chút, đừng vào vội! Em còn chưa thay quần áo."

Vài giây sau, giọng nói mang theo ý cười của Chu Duật Lễ truyền đến: "Được, anh không vào đâu."

Chu Duật Lễ cúi đầu cười, đại khái đoán được tại sao Lạc Thi lại có phản ứng kịch liệt như vậy.

Tối hôm qua, sau khi say rượu, cô như biến thành một người khác, lời nói và hành động lại rất táo bạo. Anh đứng canh ở cửa phòng tắm, đợi cô chậm rãi tắm xong rồi mới ra ngoài.

Bước chân Lạc Thi loạng choạng, ngay cả mở cửa cũng phải ấn mấy lần mới mở được.

Mái tóc dài của cô được búi thành một củ tỏi kỳ quái và có chút vụng về.

Là do anh búi.

Trước khi cô vào tắm, Chu Duật Lễ đã lấy sợi dây thun trên cổ tay cô. Anh giữ cô lại, ôm cô vào lòng. Lúc đó cô còn khó hiểu, hỏi anh: "Anh muốn làm gì thế?"

"Búi tóc cho em."

"... Búi tóc?"

"Ừm." Chu Duật Lễ kéo căng sợi dây thun đen trên ngón tay, đăm chiêu một lúc lâu.

Tóc con gái thì búi thế nào? Anh không biết.

Anh hình dung qua một lần trong đầu, rồi vươn tay nhẹ nhàng gom mái tóc xoăn ⓜề*𝖒 ⓜ*ạ*𝖎 của cô lại trong lòng bàn tay. Tóc cô thật sự rất nhiều. Anh định buộc cho cô kiểu đuôi ngựa cao, nhưng nghĩ lại thì phần đuôi tóc vẫn sẽ bị ướt.

Anh nắm lấy đuôi tóc cô, nhất thời chìm vào suy tư.

Trớ trêu là lúc này Lạc Thi còn nắm lấy tay anh, thuận thế nghiêng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay anh, giống như một chú mèo lười đang làm nũng, cô phàn nàn: "Sao anh chậm thế?"

Anh không nhịn được mà bật cười khe khẽ: "Anh đang suy nghĩ xem nên búi tóc cho em thế nào."

"Buộc tóc mà anh cũng không biết! Chu Duật Lễ, anh ngốc quá đi."

Cô là người đầu tiên nói anh ngốc.

Lạc Thi mơ màng trách anh một tiếng, đôi tay trắng nõn, thanh tú không ngừng khoa tay múa chân trong không trung, "Trước tiên anh cứ xoắn xoắn xoắn xoắn tóc lại —"

"Ừm." Anh bị cách miêu tả sinh động và thẳng thắn của cô chọc cười, kiên nhẫn hỏi, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, quấn thành một vòng tròn, rồi buộc lại là được!"

"Anh biết rồi." Chu Duật Lễ đại khái đã hiểu, anh nhanh chóng làm theo cách Lạc Thi nói, búi cho cô một củ tỏi hơi lỏng lẻo và không được đẹp mắt cho lắm.

Sau khi búi tóc xong, Chu Duật Lễ mới dỗ Lạc Thi vào tắm, anh còn chu đáo đóng cửa lại giúp cô, người đang không chút phòng bị ở trong kia.

Anh đứng ngoài cửa đợi, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến một tiếng phàn nàn của Lạc Thi: "Củ tỏi này kỳ quái quá."

Anh buồn cười, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy, anh mới hơi yên tâm, hỏi cô: "Em đang tắm à?"

"... Ừm."

"Sữa tắm ở hốc tường bên tay trái em, em có với tới không?"

"... Là cái chai màu đen sao?" Lạc Thi hỏi.

"Đúng vậy."

Lạc Thi nói chuyện hoàn toàn mất logic, "Tại sao không phải là vị xoài?"

Chu Duật Lễ im lặng một lát: "... Làm gì có sữa tắm vị xoài?"

"Nhưng em thích xoài, còn thích cả đào nữa." Lạc Thi lại bắt đầu lải nhải, "Lần sau anh mua cho em sữa tắm vị xoài được không?"

Chu Duật Lễ bất đắc dĩ đưa tay xoa trán. Không ai nói cho anh biết, Lạc Thi khi say lại hoạt bát đến vậy.

Thấy anh không trả lời, Lạc Thi lại gọi tên anh.

Mãi cho đến khi anh bất đắc dĩ dỗ dành: "Được, mua cho em."

Sau đó, anh cứ đứng ngoài cửa như vậy, cách một cánh cửa mà trò chuyện cùng Lạc Thi, sợ cô đột nhiên ngủ quên hoặc bị ngã trong phòng tắm.

Cho đến khi lại nghe thấy tiếng nước "ào ào", cuối cùng Lạc Thi cũng tắm xong.

Chu Duật Lễ vừa định nhắc lại cho cô biết khăn tắm để ở đâu thì nghe thấy Lạc Thi có chút bất lực gọi tên anh, âm cuối hơi kéo dài, giọng điệu đầy 🍳⛎🍸●ế●𝐧 𝓇●ũ: "... Chu Duật Lễ."

Nghe cô gọi tên mình như vậy, vẻ mặt anh hơi ngẩn ra, rồi nhanh chóng kìm nén lại những cảm xúc cuộn trào trong lòng mình, anh trả lời cô: "Ừm, anh ở ngoài đây, sao vậy?"

Kết quả, câu nói tiếp theo của cô gái nhỏ suýt nữa làm cho cảm xúc bình tĩnh mà anh cố gắng duy trì sụp đổ.

Chỉ nghe thấy Lạc Thi có chút lo lắng, giọng hơi nức nở: "... Áo, áo của em... sao không cài cúc được."

Thái dương Chu Duật Lễ giật giật, yết hầu anh chuyển động: "... Có muốn anh vào giúp em không?"

Một lúc lâu sau, cuối cùng Chu Duật Lễ cũng nghe được câu trả lời của cô —

"... Ừm, muốn."

Tay Chu Duật Lễ đặt trên nắm cửa phòng tắm, hiếm khi do dự một lúc lâu.

Cuối cùng, anh vẫn lên tiếng nhắc nhở cô: "Lạc Thi, anh vào đây."

"Anh vào đi."

Anh hít một hơi thật sâu, nhưng cảnh tượng hỗn loạn đập vào mắt ngay khoảnh khắc mở cửa vẫn khiến anh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Nước trong bồn tắm tràn ra rất nhiều, tình hình trong phòng tắm gần như là một mớ hỗn độn. Lạc Thi còn vứt quần áo ban đầu của mình tung tóe khắp sàn.

Hơi nước ẩm ướt trong phòng tắm ập vào mặt, mùi sữa tắm lan tỏa trong không khí.

Lạc Thi nửa quay lưng về phía anh, mặt hơi ửng hồng, đang cau mày cố gắng cài cúc chiếc áo sơ mi trắng của anh trên người mình.

Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình mặc trên người Lạc Thi trông giống như một chiếc váy. Cô thậm chí còn cài sai hai chiếc cúc, khiến hai bên vạt áo một dài một ngắn.

Chỉ liếc mắt một cái, lý trí của Chu Duật Lễ suýt nữa sụp đổ. Lần đầu tiên anh không biết nên đặt tầm mắt của mình ở đâu.

Vạt áo sơ mi chỉ vừa vặn đến đầu gối Lạc Thi, để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn. Vẻ mặt cô đáng thương vô tội, vừa ngây ngô lại vừa 𝐪υÿ*ế*𝖓 𝐫*ũ mà không hề hay biết.

Đồng thời anh lại có chút may mắn —

Cũng may là, ít nhất cô đã mặc áo vào.

Lạc Thi khó hiểu nhìn anh, lẩm bẩm: "Sao anh còn chưa qua giúp em?"

Chu Duật Lễ cụp mi xuống, ho khan một tiếng che giấu: "Đến đây."

Anh một bước đã đến trước mặt cô. Thấy vậy, Lạc Thi lập tức buông tay đang nắm cổ áo sơ mi ra.

Cúc áo đã cài sai, không thể nào không cởi ra cài lại. Anh nhắm mắt, cố gắng không nhìn những nơi không nên nhìn, nhanh chóng và gọn gàng cài lại giúp cô hai chiếc cúc trên cùng.

Giọng anh có chút không tự nhiên, khàn đi: "Được rồi, ra ngoài đi."

Lạc Thi lại gọi anh lại: "Đợi một chút."

"... Sao vậy?" Chu Duật Lễ đột nhiên có một dự cảm không lành.

Anh nhìn Lạc Thi, thấy cô bình tĩnh chỉ vào chiếc áo lót ren kiểu Pháp màu trắng vứt trên bồn rửa tay, vẻ mặt vô tội nói: "Em quên lấy cái này."

"—— Em."

Chu Duật Lễ gian nan kéo khóe môi, "... Em... không... mặc à?"

"Đi ngủ thì không mặc chứ sao, phải cởi ra mới ngủ được." Lạc Thi có chút bối rối nhìn anh, nghiêm túc nói nhảm, "Anh cũng phải cởi ra đấy, biết không?"

"...?"

Chu Duật Lễ lập tức tức đến bật cười. Sợ cô lại nói ra lời nào kinh thiên động địa hơn nữa, anh bèn nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô kéo ra ngoài, cố gắng thôi miên cô: "Em đừng nói nữa, em mệt rồi, ngoan, đi ngủ đi."

...

Cho đến khi dỗ được người 🦵ê-ⓝ 𝐠-ı-ư-ờ-п-🌀, Chu Duật Lễ mới đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Mà "thủ phạm" thì vừa ngã xuống giường anh đã ngủ say lập tức, cô còn nghiêng người ôm lấy gối của anh không buông.

Ngủ ngon thật đấy.

... Anh cảm thấy hình như anh cũng có chút say.

Sau khi tự trấn an bản thân hai giây, Chu Duật Lễ vẫn bước tới, cúi người giả vờ như không có chuyện gì mà kéo lại vạt áo sơ mi cho cô, rồi nâng cánh tay cô lên đắp chăn lại cẩn thận, rất nhẹ nhàng nói với cô một tiếng: "Ngủ ngon."

Anh xoay người định rời khỏi phòng để ra sofa ngủ, tay sắp chạm đến nắm cửa thì lại đột nhiên quay trở lại.

Vài giây sau, anh cầm chiếc áo lót thật sự khó mà làm lơ đó, nó đang nằm nổi bật trên tấm chăn màu đen, đi ra ngoài.

Chu Duật Lễ quay lại phòng tắm xả hết nước trong bồn, rồi cúi người nhặt từng món quần áo Lạc Thi vứt trên sàn, đi đến ban công cho vào máy giặt sấy, lần lượt đổ nước giặt và nước xả vải vào.

Lạc Thi cố gắng nhớ lại những mảnh ký ức tối qua, nhưng đoạn ở trong phòng tắm lại giống như một làn sương mù, hoàn toàn không nhớ ra được gì.

Cô đành phải nhanh chóng thay lại bộ quần áo hôm qua của mình. Quần áo như đã được giặt và sấy khô, còn mang theo hơi ấm và hương thơm.

Cô cẩn thận gấp lại chiếc áo sơ mi trắng đã thay ra, đứng sau cửa phòng do dự một lúc lâu mới ấn tay nắm cửa.

Đẩy cửa ra, Lạc Thi liền thấy Chu Duật Lễ đang quay lưng về phía mình.

Anh mở tủ lạnh lấy ra một miếng bơ, đi đến đảo bếp. Thấy cô đi chân trần, anh khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao không mang dép vào?"

Chu Duật Lễ nhanh chóng đặt đồ xuống, đi vào phòng lấy đôi dép lê của cô ra cho cô mang vào, rồi nói: "Em đi rửa mặt trước đi, rồi qua ăn sáng."

Lạc Thi có chút lo lắng nói: "... Hôm nay em có lớp."

Chu Duật Lễ rót sữa nóng xong, đi đến bên cạnh dắt tay cô, dẫn cô đến trước bàn rửa mặt trong phòng tắm.

Lời nói của anh mang theo ý trấn an: "Không vội, lát nữa ăn sáng xong anh đưa em đi, nhất định không để em trễ học, được không?"

Lúc này Lạc Thi mới gật đầu, lập tức thả lỏng.

Cùng lúc đó, Chu Duật Lễ cầm một chiếc bàn chải đã bóp sẵn kem đánh răng đưa cho cô, "Đánh răng trước đi."

Chu Duật Lễ vừa xoay người đã bị Lạc Thi nhẹ nhàng kéo vạt áo lại, cô do dự một chút rồi vẫn hỏi: "... Cái đó."

Chu Duật Lễ dừng bước: "Sao vậy?"

"Tối qua... quần áo của em là ai thay vậy?"

—— Quả nhiên, cô vẫn hỏi.

Chu Duật Lễ suy nghĩ vài giây, quyết định vào khoảnh khắc này sẽ làm một người lương thiện.

Anh thấy vẻ mặt rối rắm và e thẹn của Lạc Thi, khóe môi nhếch lên một nụ cười, anh khẽ cúi người xuống nhìn vào mắt cô, "Em tự mình tắm xong rồi thay quần áo mà cũng quên sao?"

Lúc này Lạc Thi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy biểu cảm của cô, Chu Duật Lễ không khỏi cảm thấy đáng yêu.

Nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra trong phòng tắm, ánh mắt anh hơi tối lại, rồi nhanh chóng vứt bỏ sự lương thiện không duy trì được bao lâu, anh thản nhiên bổ sung một câu —

"Nhưng mà cúc áo sơ mi là anh giúp em cài đấy."

Nụ cười trên môi Lạc Thi lập tức đông cứng, "—— Hả?"

...

Sau khi rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, Lạc Thi vẫn còn có chút xấu hổ. Cô chậm rãi đi đến đảo bếp đã dọn sẵn bữa sáng rồi ngồi xuống.

Cô liếc nhìn mặt bàn, bữa sáng có cháo kê khoai mỡ, trứng hấp tôm, xíu mại nhân thịt tươi măng khô, trông rất bắt mắt. Còn có một đĩa nho "tiểu tình vương" tươi xanh, ướ.🌴 á.𝐭 đã được rửa sạch sẽ.

"... Mấy món này đều là anh làm sao?" Lạc Thi nhìn mà ngẩn người, "Sao còn có cả nho nữa?"

"Ừm." Chu Duật Lễ nói, "Hôm qua em cứ nói muốn nôn, anh sợ hôm nay em dậy vẫn còn khó chịu, ăn chút nho sẽ dễ chịu hơn. Trên bàn còn có nước điện giải, lát nữa em cũng uống một chút nhé?"

Trong lòng Lạc Thi mềm nhũn, đột nhiên cảm thấy Chu Duật Lễ trước mặt thật ra dáng người đàn ông của gia đình. Cô cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "... Cảm ơn anh, tối qua đã làm phiền anh rồi."

Nghe thấy những lời có phần khách sáo này của cô, Chu Duật Lễ nhướng mày cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đúng là có chút phiền phức."

"... Hả?" Lạc Thi ngơ ngác, "Anh nói gì vậy?"

"Không có gì." Chu Duật Lễ nhẹ nhàng cho qua, cầm một cái bát đẩy đến trước mặt cô, "Uống cháo kê trước đi."

Chu Duật Lễ thật sự quá chu đáo, ngay cả muỗng cũng đặt vào tay cô. Lạc Thi vừa múc một muỗng cháo, khóe mắt bỗng nhiên lướt qua một vệt màu hồng.

Lạc Thi nhìn sang, sau khi thấy rõ đó là gì thì vẻ mặt cô hơi ngẩn ra.

Cô chỉ thấy trên kệ bếp cách đó không xa, có một chiếc bình hoa thủy tinh phù điêu, trong bình cắm bó hoa tulip hồng mà Ngôn Sơ đã tặng cô.

Lạc Thi ngơ ngác nhìn về phía Chu Duật Lễ, "Bó hoa này là..."

Chu Duật Lễ cũng nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi, vẻ mặt có phần nhạt đi.

Hôm qua, Chu Duật Lễ nhặt bó hoa tulip này lên, đi đến thùng rác định vứt đi, thật sự rất chướng mắt. Kết quả cuối cùng anh vẫn mang về, còn tìm một cái bình hoa c*m v**.

Làm xong một loạt thao tác này, anh cũng cảm thấy mình bị bệnh không hề nhẹ, lại đi nhặt hoa người đàn ông khác tặng cô về cắm cho đẹp.

Khoảnh khắc nghĩ đến việc vứt nó đi, Chu Duật Lễ chỉ cảm thấy nếu anh ném bó hoa này đi, nhất định cô sẽ không vui.

Suy cho cùng, tôn trọng là điều cơ bản nhất.

Bó hoa này không thuộc về anh, cũng không đến lượt anh xử lý.

Hơn nữa, bây giờ anh còn chưa có tư cách để quản.

Anh nguyện ý cho cô tất cả sự tôn trọng, để cô thấy được thành ý của mình.

Chu Duật Lễ lặng lẽ che khuất tầm mắt của cô, hỏi: "Em thích hoa gì?"

"... Sao anh tự nhiên lại hỏi cái này?"

Chu Duật Lễ cụp mi xuống, nhấn mạnh một lần nữa: "Hoa mà bạn bè tặng em, em có thể giữ lại, nhưng đây là bó cuối cùng."

Lạc Thi không hiểu nguyên do mà nhìn anh.

"Lần sau anh sẽ không làm như vậy nữa." Chu Duật Lễ nhìn Lạc Thi, giọng điệu bình tĩnh mà thẳng thắn, "Sau này hoa của em sẽ do anh tặng — và em cũng chỉ có thể nhận hoa của một mình anh."

Đây là lần đầu tiên Chu Duật Lễ nói với cô những lời thẳng thắn và đầy tính chiếm hữu như vậy.

Lạc Thi sững người, không tự nhiên mà chớp chớp mắt, rồi cô nhanh chóng cúi đầu xuống bắt đầu uống cháo.

Chu Duật Lễ không nhanh không chậm liếc nhìn Lạc Thi một cái, ánh mắt dừng lại trên vành tai hơi ửng hồng của cô.

Anh khẽ nhếch môi, rồi thong thả múc một muỗng trứng hấp bỏ vào bát của cô, anh hỏi: "Nghe thấy không?"

"... Hả?" Lạc Thi lí nhí trả lời, "A, em nghe thấy rồi."

...

Ăn sáng xong, Lạc Thi về căn hộ thay một bộ quần áo mới: một chiếc áo len cổ tròn đơn giản mặc trong cùng áo khoác dệt kim Loro Piana màu xanh biển, phối với một chiếc quần jean bó màu sáng, trên đầu còn đội một chiếc mũ nồi màu đen cùng hiệu.

Khi ra khỏi cửa, cô lập tức thấy Chu Duật Lễ đang dựa vào lan can cầu thang đợi mình.

So với phong cách thường ngày thoải mái của cô, hôm nay anh ăn mặc đặc biệt trang trọng.

Anh mặc một bộ vest cao cấp màu đen, bên ngoài áo sơ mi trắng là áo gile vest, đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây đen, một đôi giày da thủ công không một hạt bụi.

Cổ tay áo sơ mi của anh được xắn lên, để lộ cánh tay với những đường gân xanh rõ rệt, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ cơ màu bạc.

Anh còn vuốt tóc. So với phong cách lười biếng, thoải mái thường ngày, dáng vẻ mặc vest của anh càng khiến người ta chú ý hơn. Anh cứ đứng đó, trông hệt như một công tử tuấn tú, lịch lãm. Thật là một soái ca.

Lạc Thi không nhịn được mà thầm cảm thán trong lòng.

Khi cô đi đến bên cạnh, anh rất tự nhiên vươn tay nhận lấy hộp đàn của cô.

... Cứ như thể đã rất quen thuộc với thao tác này vậy.

Nhưng ngay sau đó, anh lại chìa bàn tay còn lại ra.

Lạc Thi có chút không hiểu mà nhìn anh, thấy anh im lặng nhướng mày như đang ra hiệu. Sau khi phản ứng lại, Lạc Thi đỏ mặt nắm lấy tay anh, còn khẽ lắc nhẹ một cái.

Lúc này khóe môi Chu Duật Lễ mới lộ ra nụ cười hài lòng.

...

Chu Duật Lễ lái xe đưa cô đến cổng trường. Trước khi xuống xe, anh lại cúi người qua giúp cô tháo dây an toàn, cẩn thận và chu đáo đến mức cực điểm.

Lạc Thi mềm giọng nói: "Cảm ơn anh đã đưa em đến trường, vậy em vào trước nhé."

Anh "ừm" một tiếng, rồi lại gọi cô lại trước khi cô mở cửa xe: "Thi Thi."

"Hả?"

Khi Lạc Thi quay đầu lại, Chu Duật Lễ đột nhiên nhoài người tới.

Cô theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ vui vẻ.

... Anh không hề hô·п cô.

Lạc Thi có chút xấu hổ và bực bội mở mắt ra nhìn anh.

Anh chuyên chú nhìn vào mắt cô, đáy mắt có một sự dịu dàng khó phát hiện, anh thấp giọng hỏi cô: "Hai ngày tới anh phải đi Ý một chuyến, đợi anh về nhé?"

Lạc Thi có chút kinh ngạc, "Ý?"

"Ừm."

Lạc Thi lại tò mò hỏi, "Là đi công tác sao?"

Cô chỉ nghe Chu Văn Huệ nhắc qua là Chu Duật Lễ có công ty riêng ở Paris, nhưng lại không biết anh làm lĩnh vực nào, cô cũng chưa từng hỏi.

"Không hẳn là đi công tác." Chu Duật Lễ nhìn cô, bỗng nhiên dừng lại một chút, "Phải xử lý một số việc riêng khá quan trọng. Hôm qua anh không thể cùng em ăn cơm, đợi anh về bù lại nhé?"

Việc riêng quan trọng?

Lạc Thi càng không thể nén được sự tò mò trong lòng, lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn anh, lập tức đâ●𝐦 ✔️à●𝖔 đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm kia. Lúc này, trong mắt anh lại có thêm một chút cảm xúc u tối mà cô không nhìn rõ.

"Thi Thi?" Anh đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.

Lúc này Lạc Thi mới hoàn hồn lại, hàng mi như cánh bướm khẽ r·⛎·ռ г·ẩ·🍸. Cô nhìn anh, rất nhẹ nhàng gật đầu, "Em đợi anh."

Không khí dần dần trở nên ái muội.

Lạc Thi bỗng nhiên cảm thấy có chút nóng, cô vội vàng mở cửa xe. Trước khi xuống xe lại nói một câu "Anh lái xe cẩn thận" rồi vội vàng quay người vào trường.

Chu Duật Lễ nhìn bóng dáng như đang chạy trốn của cô, khóe môi cong cong. Mãi cho đến khi thấy Lạc Thi vào trường rồi, anh mới lái xe rời đi.

Chiếc xe chạy một mạch đến khu thương mại La Défense. Nơi này nằm ở phía tây trục chính của Paris, cũng là nơi có nhiều tòa nhà chọc trời nhất trong khu đô thị Paris, những bức tường kính lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Chu Duật Lễ đi thang máy chuyên dụng thẳng lên văn phòng ở tầng 38, cũng là công ty chi nhánh của tập đoàn Chu thị tại Paris.

Số "3" và "8" trong tiếng Quảng Đông đồng âm với "sanh" (sinh sôi) và "phát" (phát tài), cho nên ban đầu Chu thị đã mua thẳng cả tầng này làm khu văn phòng trung tâm của công ty tại Paris.

Đế chế kinh doanh của nhà họ Chu trải dài qua hàng chục quốc gia và lĩnh vực trên toàn cầu, trong đó một nửa nghiệp vụ tập trung ở châu Âu, phần còn lại thì tập trung ở Cảng Đảo.

Bản thân Chu Duật Lễ còn có một quỹ đầu tư mạo hiểm tư nhân ở cảng Victoria, do một đội ngũ tinh anh chuyên nghiệp phụ trách quản lý.

Sau khi tốt nghiệp trường kinh doanh ở Pháp, Chu Duật Lễ đến Mỹ học ở MIT, dùng ba năm để hoàn thành chương trình học bốn năm, cuối cùng tốt nghiệp với hai bằng danh dự.

Ngoài bằng cấp gần như hoàn hảo, sự nhạy bén trong kinh doanh của anh cũng rất đáng nể —

Hai năm trước, khi còn đi học, anh đã đầu tư vào một phần mềm hội nghị trực tuyến. Khi đó phần mềm này phát triển không tốt lắm. Nhưng từ sau khi Covid bùng phát, phần mềm này bắt đầu được ứng dụng rộng rãi, doanh số cũng theo đó mà tăng vọt, giá trị thị trường bắt đầu tăng đột biến, thậm chí cuối cùng đạt tới hàng chục tỷ đô la Mỹ.

Bản thân Chu Duật Lễ nắm giữ khoảng 7% cổ phần. Vào thời điểm cao nhất, chỉ riêng giá trị thị trường của số cổ phiếu này đã vượt qua 3 tỷ đô la Mỹ.

Đến lúc này, anh thậm chí có thể thật sự sống như lời đồn đại —

"Nhị thiếu gia nhà họ Chu sống lâu năm ở Pháp, chìm đắm trong ăn chơi trác táng, không hề có hứng thú thừa kế gia sản."

Nhân viên lễ tân của công ty tên là Marine, là người Pháp. Cô ấy cảm thấy rất bất ngờ khi thấy Chu Duật Lễ đến công ty.

Cô ấy đã làm việc ở đây hai năm, không khí công ty luôn rất tốt, 🌜-h-ế đ-ộ quản lý hoàn thiện và phân công rõ ràng.

Quan trọng nhất là đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh, phúc lợi cũng rất đầy đủ. Mỗi tháng có tám ngày làm việc từ xa, mỗi năm có 27 ngày nghỉ phép có lương, thậm chí công ty còn cho nghỉ cả ngày lễ Valentine, v. v.

Nhân viên trong công ty đều là những người ưu tú đến từ các quốc gia khác nhau, và họ đều cảm thấy ông chủ trẻ tuổi đến từ Cảng Đảo này rất bí ẩn. Các công việc hàng ngày trong công ty thường do trợ lý đặc biệt xử lý, ngày thường phần lớn thời gian chỉ khi có cuộc họp quan trọng mới có thể nhìn thấy tận mắt anh ở công ty.

Chu Duật Lễ khẽ gật đầu chào Marine, rồi đi thẳng đến văn phòng của mình.

Văn phòng của anh có tầm nhìn tuyệt vời, bên ngoài cửa kính là những tòa nhà chọc trời cao ngất. Anh vừa ngồi xuống không lâu, Marine đã nhanh chóng mang cà phê vào.

Cô ấy rất chuyên nghiệp và lịch sự, không hỏi nhiều, không nhìn nhiều, chỉ đặt cà phê lên bàn rồi rời đi, đóng cửa lại một cách cẩn thận.

Đúng lúc này, Chu Duật Lễ nhận được điện thoại của Bùi Du, "Mẹ."

Bùi Du hỏi: "Hai ngày nay mẹ dẫn đội ngũ đi khảo sát địa điểm, còn có việc ở Cảng Đảo nên tối nay mẹ bay về luôn. Sắp đến sinh nhật con rồi, năm nay con có kế hoạch gì không?"

Thật ra, mỗi năm gần đến sinh nhật, Bùi Du đều hỏi anh câu này.

Nhưng anh không có hứng thú gì với sinh nhật cả. Những năm trước luôn là Hứa Đình Thâm và mấy người kia mượn danh nghĩa sinh nhật anh để đi chơi ở khắp nơi, năm ngoái thì đi câu cá ở Bahamas, năm kia thì đi trượt tuyết ở Zermatt.

Trong đầu Chu Duật Lễ hiện lên gương mặt Lạc Thi, khóe môi anh nở một nụ cười không dễ phát hiện, nhưng giọng điệu vẫn như thường lệ, "Chưa có kế hoạch gì, đến lúc đó rồi xem ạ."

Bùi Du nghe xong, dừng lại một lát rồi lơ đãng hỏi: "Vẫn là đi cùng Đình Thâm và Tiểu Huệ à?"

"Dạ."

Bùi Du cũng không nói thêm gì, trước khi cúp máy, bà nói một câu cuối: "Lần sau gặp lại chắc cũng đã Tết rồi, năm nay về nhà ăn Tết sớm một chút."

Cúp điện thoại không lâu, Chu Duật Lễ lại nhanh chóng ký một số văn kiện mà trợ lý đặc biệt mang vào, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Hứa Đình Thâm.

Hứa Đình Thâm vừa lúc ở gần đó, không bao lâu đã chạy đến. Khi anh ta đẩy cửa vào, thấy Chu Duật Lễ đang lười biếng dựa vào ghế sofa, anh ta cũng có chút bất ngờ.

"Oa, hôm nay mặc vest luôn, trang trọng thế." Hứa Đình Thâm trêu chọc, quen đường quen lối ngồi xuống chiếc sofa đơn, "Sao vậy, tìm tôi có chuyện gì?"

"Hai ngày tới cậu có rảnh không?"

"Có chứ." Hứa Đình Thâm sảng khoái trả lời.

Chu Duật Lễ đi thẳng vào vấn đề, "Chú của cậu gần đây sức khỏe thế nào?"

Ba dượng của Hứa Đình Thâm là người lai Ý-Pháp, còn chú là một nghệ nhân làm đàn nổi tiếng quốc tế, người Cremona.

Gia tộc này cũng là một trong những gia tộc làm đàn violin sớm nhất, nhiều thế hệ trong gia tộc đều làm nghề chế tác đàn, thậm chí từ thế kỷ 18 đã thành lập xưởng của gia tộc ở Paris. [1]

Ông ấy từng tổ chức một buổi đấu giá violin ở Paris, một cây đàn có giá bán cao nhất có thể đạt tới 10 triệu Euro.

Nghe đến đây, Hứa Đình Thâm cũng sững người, "Cậu hỏi ông ấy làm gì?"

Tính tình chú của anh ta rất quái gở, không phải là một người đàn ông hiền lành, ngay cả Hứa Đình Thâm đến thăm cũng không nhận được sắc mặt tốt cho lắm.

"Tôi muốn đến thăm hỏi." Chu Duật Lễ dừng lại một chút, bổ sung hai chữ, "Mua đàn."

"Mua đàn?" Hứa Đình Thâm khẽ nhíu mày, "Cậu muốn sưu tầm à? Cậu có hứng thú với đàn từ khi nào thế? Mấy cây đàn nổi tiếng đó sớm đã bị bán đấu giá hết rồi, bây giờ không có cây Lady Blunt thứ hai cho cậu mua đâu. Biết là cậu tiền nhiều không có chỗ tiêu, nhưng cậu lại không có hứng thú với lĩnh vực âm nhạc, mua về cũng chỉ để bám bụi thôi." [2]

Nói xong, Hứa Đình Thâm đột nhiên dừng lại, nhận ra điều gì đó, rồi không thể tin nổi mà nhìn về phía Chu Duật Lễ, "—— Cậu định mua đàn cho cô ấy?"

Chu Duật Lễ chỉ bình thản "ừm" một tiếng.

"Đợi đã, cậu mua đàn làm gì, cầu ♓-ô-𝖓 à? Không phải chứ, tốc độ của cậu nhanh vậy sao?" Hứa Đình Thâm vẫn còn đang trong trạng thái kinh ngạc chưa hoàn hồn.

Nghe thấy hai chữ đó, Chu Duật Lễ lạnh lùng liếc Hứa Đình Thâm một cái như nhìn một tên ngốc.

"Đúng đúng, cậu còn chưa hẹn hò mà. Ồ, tỏ tình à? Hôm qua tôi đi sinh nhật một người bạn, uống nhiều quá. Bây giờ đầu óc tôi vẫn còn ngơ ngơ." Hứa Đình Thâm xoa xoa trán, lại nghĩ đến điều gì đó, "Chà — tôi nói cậu nghe, đàn của ông ấy làm ra đều để mang đi đấu giá, tôi đoán là trước khi đấu giá ông ấy sẽ không bán cho cậu đâu."

Chu Duật Lễ lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đi nhanh về nhanh, tôi đã hứa ngày kia sẽ ăn cơm với cô ấy."

"..." Hứa Đình Thâm tức đến bật cười, "Này, tôi vừa mới nói là ông ấy không dễ thuyết phục đâu."

"Thì sao?" Lúc này Chu Duật Lễ đã đứng dậy, anh bình tĩnh cầm lấy chìa khóa xe, lười biếng nói một câu: "Tôi có thể trả thêm tiền."

Giờ phút này, cảm xúc muốn đánh người của Hứa Đình Thâm đã đạt đến đỉnh điểm.

Chương (1-71)