| ← Ch.19 | Ch.21 → | 
Ngay lúc Lạc Thi không biết phải làm sao, giọng nói của Chu Văn Huệ từ xa vọng lại, cô ấy đứng ở bậc thang nhìn hai người, nghi hoặc hỏi: "Anh, sao anh cũng ra đây vậy? Hai người đứng đây làm gì?"
Lạc Thi nhìn về phía Chu Văn Huệ, "Văn Huệ, sao cậu đi lâu thế?"
Chu Văn Huệ lắc đầu, "Mấy hôm nay dạ dày tớ có chút không ổn, chắc là vừa rồi ăn nhiều điểm tâm quá."
"A, vậy làm sao bây giờ?" Lạc Thi có chút lo lắng.
Chu Văn Huệ đứng một lát, lại chạy vào nhà vệ sinh, cô ấy để lại một câu: "Không sao, hai người đi trước đi. Anh, anh nói với Hứa Đình Thâm một tiếng, bảo anh ấy mang thuốc trong túi của em đến đây."
Lạc Thi và Chu Duật Lễ quay lại nhà ăn, những người khác không biết đã đi đâu, chỉ còn lại một mình Hứa Đình Thâm ngồi đó chơi điện thoại.
Chu Duật Lễ hỏi: "Những người khác đâu?"
"Đang chơi Snooker, Chu Văn Huệ đâu?"
Sau khi Chu Duật Lễ nói cho Hứa Đình Thâm biết tình hình, Hứa Đình Thâm trực tiếp xách túi của Chu Văn Huệ đi.
Giờ chỉ còn lại hai người Chu Duật Lễ và Lạc Thi.
Lạc Thi uống xong ly rượu vang vừa rồi mới dần dần cảm thấy men say ập đến, cô sờ sờ mặt mình, hình như có chút nóng.
Ánh đèn lộng lẫy từ đèn treo thủy tinh trong nhà ăn chiếu sáng gương mặt trắng nõn của Lạc Thi, lúc này Chu Duật Lễ mới thấy rõ gương mặt ửng đỏ của cô, "Không sao chứ?"
Lạc Thi chậm chạp nhận ra: "Hình như có chút đau đầu."
"Uống một ngụm là được rồi, sao em lại uống cạn một hơi?" Chu Duật Lễ cúi mắt nhìn cô, "Không phải đã nói không uống được thì không cần miễn cưỡng sao."
Lạc Thi ngẩng mặt lên nhìn anh, rầu rĩ nói một câu: "Nói đi nói lại cũng không phải vì anh nói không uống rượu, Quan Dĩnh mới nói muốn uống với tôi. Tôi thấy cô ấy dứt khoát như vậy, tôi uống một hơi cạn sạch, một ly chắc cũng không say đâu nhỉ? Rõ ràng lúc nãy uống xong tôi không có cảm giác gì cả... Hơn nữa là vì tôi muốn tốt cho anh... lỡ như anh uống say thì sao?"
Có lẽ là vì đã uống rượu, cô nói nhiều hơn thường ngày, giọng cũng mềm hơn, mang theo ý vị nũng nịu. Hàng mi dài như cánh bướm rung động, đôi mắt như được phủ một lớp hơi nước, đuôi mắt còn có chút hồng.
Trớ trêu thay cô lại 𝐪uÿế.ռ 𝖗.ũ mà không hề hay biết.
Sau khi nghe những lời không đầu không đuôi của Lạc Thi, Chu Duật Lễ cũng có chút cứng họng.
"Em nói cái gì?" Chu Duật Lễ suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, cười hỏi lại, "Em sợ tôi uống say?"
"Ừm."
Chu Duật Lễ chuyên chú nhìn vào mắt cô, giọng nói vô cùng mê hoặc, từng bước dẫn dắt: "Vậy nếu tôi uống say, em sẽ chăm sóc tôi chứ?"
Lạc Thi nhẹ nhàng chớp mắt, có chút ngơ ngác gật đầu.
Kết quả là cô gái vừa mới mạnh miệng nói sẽ không say, giây tiếp theo т*♓â*𝐧 ✞♓*ể đã mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Chu Duật Lễ nhanh tay lẹ mắt vớt người vào lòng, không nhịn được cười khẽ một tiếng, "Đồ sâu rượu."
Lạc Thi nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, lần đầu tiên đánh giá anh một cách thẳng thắn như vậy, từ đường nét lông mày sâu thẳm ưu việt đến sống mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi môi mỏng có vẻ như rất 〽️ề-𝐦 ɱ-ạ-❗ của anh.
Hai người cách nhau quá gần, đầu mũi cô toàn là hơi thở dịu dàng mà mạnh mẽ của anh. Hô hấp Lạc Thi cứng lại, cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
"Sao lại ngẩn ra vậy? Say thật rồi à?"
"... Đâu có say, tôi muốn ra sofa ngồi một lát." Lạc Thi lắc đầu, lại gật đầu, chỉ cảm thấy đầu bắt đầu nặng trĩu.
Đến khi Chu Duật Lễ đỡ người đến sofa ngồi xuống, "Ngồi trước đi, tôi đi rót nước cho em."
Lúc này, Lạc Thi bỗng nhiên nắm lấy tay anh, vẻ mặt chuyên chú nói với anh một câu.
Sau khi Chu Duật Lễ nghe xong cũng sững sờ, một lúc lâu sau bất đắc dĩ mà bật cười.
Khi anh rót nước xong quay đầu lại, Lạc Thi đã nghiêng người trên sofa, dùng tay lót dưới má ngủ thiếp đi.
Chu Duật Lễ đứng tại chỗ nhìn một lát, anh đi qua bế ngang người lên, lại để đầu cô tựa vào 𝓃_ℊ_ự_𝐜 mình.
Nghe thấy tiếng hít thở của cô, bước chân anh lại chậm đi rất nhiều.
Đưa cô đến phòng, lại bảo quản gia mang canh giải rượu tới, Chu Duật Lễ kiên nhẫn dỗ Lạc Thi mới miễn cưỡng mở mắt uống vài ngụm.
Đến khi anh đắp chăn cẩn thận cho cô rồi ra khỏi phòng, lúc này anh mới nhận ra một loạt hành vi của mình giống như một bà vú già cũng không có gì khác biệt.
Anh còn chưa bao giờ chăm sóc một cô gái như vậy.
Ánh mắt Chu Duật Lễ dừng lại trên đôi môi vẫn còn ươn ướt của Lạc Thi, bên tai anh vẫn còn văng vẳng câu nói thẳng thắn mà táo bạo của cô vừa rồi.
Trong cổ họng rất nhanh bật ra một tiếng cười khẽ.
Cô đã nói: "Chu Duật Lễ, môi của anh... trông có vẻ rất dễ 𝖍ô*n*."
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa sổ một màu xanh mướt, ánh nắng ấm áp chan hòa.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của những tán lá bạch dương tầng tầng lớp lớp ngoài cửa sổ chiếu vào, Lạc Thi bị một tràng tiếng gõ cửa sổ đánh thức.
Cô từ từ mở mắt ra, xoay người trong nháy mắt nhìn thấy cảnh đẹp như thế giới cổ tích ngoài cửa sổ, bên ngoài truyền đến tiếng chim hót trong trẻo.
Lạc Thi chậm rãi ngồi dậy, thấy một con chim bạc má lam bay đến bên ngoài cửa sổ phòng cô.
Chim bạc má lam trông ngây thơ đáng yêu, nhỏ xíu một con, nó vừa mới gõ nhẹ vào tấm kính, thấy Lạc Thi tiến lại gần cũng không động đậy, lặng lẽ đậu ở mép cửa sổ.
Lạc Thi chân trần lặng lẽ đến gần, mới phát hiện ra một bên cánh của nó đã bị thương.
Lạc Thi lập tức mềm lòng, nhưng cô lại không dám động, cẩn thận đi vòng về mép giường tìm điện thoại, lúc này mới phát hiện Chu Văn Huệ, người đã định ngủ cùng phòng với cô, không có ở đây.
Lạc Thi nghĩ nghĩ, gửi cho Chu Duật Lễ một tin nhắn.
Lạc Thi: [Anh tỉnh chưa?]
Z: [Tôi vừa chạy bộ về, tỉnh sớm vậy? Em hết đau đầu chưa?]
Lạc Thi: [Đỡ nhiều rồi, tôi ngủ lâu quá... Anh có thể đến phòng tôi một lát không?]
...
Hơn mười phút sau, Chu Duật Lễ từ trên thang leo xuống, đưa con chim bạc má lam cho quản gia, dặn dò ông tìm bác sĩ thú y chuyên chăm sóc con chó săn nấm truffle kia băng bó giúp nó cánh bị thương.
Hứa Đình Thâm đứng một bên, không nhịn được cảm thán: "Không ngờ nha, đường đường là thái tử gia nhà họ Chu, vậy mà lại đến mức phải đi bắt chim giúp một cô gái nhỏ."
Cổ tay áo sơ mi đen của Chu Duật Lễ được xắn lên, để lộ đ_ư_ờ_ⓝ_ⓖ 🌜🔴п_𝐠 cơ bắp săn chắc của cánh tay. Nghe thấy lời này, anh vỗ vỗ bụi trên tay, lạnh lùng liếc Hứa Đình Thâm một cái, lạnh nhạt nói: "Cậu có ý kiến à?"
"Không có." Hứa Đình Thâm xua tay.
Chu Duật Lễ lại bổ sung một câu: "Còn nữa, đừng có gán cái danh hiệu thái tử gia nhà họ Chu gì đó lên người tôi, cũng đừng nói trước mặt cô ấy."
Khóe môi Hứa Đình Thâm là nụ cười hài hước: "Chuyện này cũng phải giấu cô ấy à, không phải cậu là thái tử gia thì ai là thái tử gia? Lúc sa sút nhất, trong mấy cái thẻ cũng chỉ còn lại tám chữ số lạnh lẽo?"
Giọng Chu Duật Lễ lười biếng lạnh nhạt, đột nhiên nhếch môi cười một tiếng, liếc Hứa Đình Thâm một cái, "Cút xa một chút, tôi là thái tử gia thì cậu là Thái gì? Cậu nói xem."
Trong đầu Hứa Đình Thâm đột nhiên nhảy ra hai chữ bắt đầu bằng chữ "thái", lông mày giật giật, "Mẹ kiếp nhà cậu..."
Mà Lạc Thi, người đã sai khiến "thái tử gia nhà họ Chu", lúc này đang ở trong phòng vừa thay xong quần áo.
Chu Văn Huệ gõ cửa vào phòng, "Cậu tỉnh rồi à? Còn đau đầu không?"
"Bây giờ không đau nữa."
Lạc Thi tò mò hỏi: "Hôm nay cậu dậy sớm vậy sao? Tớ tỉnh lại không thấy cậu trong phòng."
Chu Văn Huệ sững lại một chút, chớp chớp mắt, cười nói: "Ừm... tớ qua ngủ với bạn trai tớ."
Mặt Lạc Thi lập tức đỏ bừng.
Chu Văn Huệ tự nhiên hào phóng: "Có gì mà ngại? Nhanh lên, cậu thay quần áo trước đi, ăn sáng xong chúng ta đi tìm chỗ chụp ảnh, vườn hoa dưới lầu đẹp lắm. Chụp xong chúng ta lại đi Cannes."
Lạc Thi có chút kinh ngạc, hỏi: "Cannes? Từ đây qua đó lái xe mất rất lâu, đi tàu hỏa sao?"
Chu Văn Huệ sững lại một chút, cười phá lên: "Ha ha ha, cậu đáng yêu quá đi. Đi tàu hỏa gì chứ, cậu đã đến đây rồi, anh trai tớ làm sao để cậu đi tàu hỏa được? Đương nhiên là đi trực thăng rồi! Trang viên này có cả bãi đáp trực thăng, chắc chắn phải trải nghiệm cảm giác bay lượn trên đường bờ biển phía Nam hướng Pháp, ngắm nhìn bờ biển xanh biếc từ trên cao 180 độ chứ."
...
Dưới lầu trong vườn hoa, khi Lạc Thi và mọi người đi vào, vẫn còn có chuyên gia đang cẩn thận chăm sóc khu vườn.
Chỉ riêng hoa hồng đã có hơn hai mươi loại, một bên là thảm cỏ xanh mướt được cắt tỉa tinh xảo, giữa màu xanh của cây cỏ là đài phun nước từ những tác phẩm điêu khắc tinh mỹ róc rách chảy ra, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Chu Văn Huệ cầm máy ảnh với tư thế rất chuyên nghiệp, cô ấy chỉ Lạc Thi đứng ở một chỗ, sau đó chụp ảnh, thử chụp mấy tấm đều tự nhiên mà xinh đẹp.
Con gái với nhau hễ hợp cạ là có thể ríu rít cả ngày không hết chuyện. Thấy Chu Văn Huệ say sưa tạo dáng, Lạc Thi cũng vui vẻ đề nghị làm "nhiếp ảnh gia" riêng cho cô.
Thế là Hứa Đình Thâm và Chu Duật Lễ, hai người đàn ông cao lớn đành bất đắc dĩ trở thành khán giả. Cả hai kiên nhẫn đứng giữa khu vườn mang phong cách Rococo, bị một biển hoa hồng rực rỡ bao bọc, chờ đợi hai cô gái nhỏ thỏa sức sống ảo.
Chu Văn Huệ lại bấm thêm một tấm, xem lại ảnh trên màn hình rồi hài lòng reo lên.
Trong ảnh, Lạc Thi mặc một chiếc váy trắng đơn giản có chiết eo, cô hơi nghiêng đầu mỉm cười với ống kính, nụ cười điềm tĩnh mà tốt đẹp.
Mái tóc đen dài như rong biển của Lạc Thi dài đến eo, uốn lượn thành những đ_ư_ờ_𝐧_🌀 ⓒο_𝐧_𝖌 tinh tế, một nửa tự nhiên buông xõa trước 𝓃*ⓖự*𝒸, trên cổ tay m·ảп·♓ ⓚ·𝖍·ản·𝐡 còn đeo một chiếc dây buộc tóc màu trắng vừa mới tháo xuống.
"Này, Lạc Thi, cậu chờ một chút." Chu Văn Huệ bỗng nhiên có ý tưởng.
"Ừm? Sao vậy?"
Ánh mắt Chu Văn Huệ nhìn về phía Chu Duật Lễ đang đứng cách đó không xa, mới phát hiện hôm nay Chu Duật Lễ và Lạc Thi mặc đồ khá hợp nhau.
Chu Duật Lễ mặc một chiếc áo khoác vest lụa màu đen của Sanstitre, phối với quần tây đen cùng thương hiệu, một đôi giày thể thao màu trắng vừa hay trung hòa khí chất lạnh lùng của anh, càng làm nổi bật đôi chân thon dài, thân hình thẳng tắp.
Không thể không nói gu thẩm mỹ và cách phối đồ của anh trai cô ấy, thật sự tốt đến mức bùng nổ.
Thậm chí năm ngoái khi cùng anh đi máy bay về nước ăn Tết, Chu Văn Huệ nhớ rất rõ, hôm đó Chu Duật Lễ mặc áo da màu đen, một tay đ-ú-✞ túi, trên đầu đội một chiếc mũ len màu xám của Chrome Hearts, vành mũ kéo rất thấp, gần như che khuất lông mày, trên mặt còn đeo khẩu trang đen.
Trông không khác gì một ngôi sao đi ra sân bay.
Trớ trêu là vừa hay có một ngôi sao đến Paris tham gia sự kiện, kết quả là fan ra đón nhầm thành Chu Duật Lễ, họ đều chạy về phía anh.
Sau khi những Fan đó phát hiện nhận nhầm người cũng rất xấu hổ, kết quả là tấm ảnh chụp còn lên hot search ngày hôm đó — #Chàng trai lạnh lùng sành điệu ở sân bay Charles-de-Gaulle Paris#
Chu Văn Huệ nghĩ đến những chuyện này, lại lần nữa đánh giá Chu Duật Lễ.
Nhìn thấy anh cứ lười biếng dựa vào bồn hoa nói chuyện với Hứa Đình Thâm, ngũ quan hoàn hảo và đường viền hàm lưu loát, nhìn thế nào cũng không có góc 𝐜●♓●ế●t.
Đặc biệt là ngày thường anh không thích cười, nên sẽ cho người ta một cảm giác lạnh lùng xa cách.
Chỉ là không ngờ người như vậy có một ngày cũng sẽ lộ ra vẻ dịu dàng với người khác.
Cô ấy làm em gái đương nhiên phải ra tay trợ giúp một phen, thế là Chu Văn Huệ quay người gọi Chu Duật Lễ một tiếng: "Anh, anh qua đây, Lạc Thi muốn chụp ảnh với anh."
Chu Duật Lễ nghe tiếng lập tức nhìn về phía họ.
Lạc Thi cũng không biết Chu Văn Huệ đột nhiên nói như vậy, sau đó cô chạm phải ánh mắt của Chu Duật Lễ.
Chỉ thấy Chu Duật Lễ đứng thẳng người, gật đầu, sau đó lập tức đi về phía cô.
Lạc Thi dừng lại một chút, nhìn về phía Chu Văn Huệ đang lén lút ra hiệu cho mình, Chu Văn Huệ nhẹ nhàng đẩy Lạc Thi về phía Chu Duật Lễ, Lạc Thi đành phải phối hợp.
Chu Duật Lễ đứng yên trước mặt cô, "Muốn chụp ảnh với tôi à?"
Nếu anh đã hỏi như vậy...
Lạc Thi ↪️ắ-ռ ɱ-ô-ℹ️, vẫn là nghe theo ý nguyện của nội tâm mình, cô gật đầu hỏi: "Vâng, được không ạ?"
Chu Duật Lễ nhanh chóng trả lời: "Được."
Hứa Đình Thâm thấy cảnh này lập tức bước tới, đứng bên cạnh Chu Văn Huệ, thấp giọng nói nhỏ với Chu Văn Huệ: "Vậy mà anh trai em lại đồng ý chụp ảnh à?"
Phải biết rằng, từ khi đến Pháp, Chu Duật Lễ đã rất ghét chụp ảnh.
Ai cũng biết Chu Duật Lễ ghét cay ghét đắng việc chụp ảnh. Ngay cả dịp Tết, khi gia đình Hứa Đình Thâm có rủ chụp ảnh chung, anh cũng từ chối hết lần này đến lần khác. Lâu dần, Hứa Đình Thâm cũng quen với chuyện đó.
Vậy mà bây giờ, cái người hễ thấy máy ảnh là sầm mặt lại như Chu Duật Lễ, lại có thể không chút do dự mà đồng ý chụp ảnh chung ư?
Hứa Đình Thâm thật sự không tài nào tin nổi.
Chu Văn Huệ lườm anh ta một cái như nhìn đồ ngốc, rồi thản nhiên buông một câu: "Anh đúng là chậm tiêu thật đấy. Chẳng lẽ còn chưa nhìn ra, Lạc Thi đối với anh trai em là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt sao?"
Chu Văn Huệ lại điều chỉnh ống kính, đưa tay chỉ đạo hai người, hơi cao giọng: "Hai người lại gần một chút đi, đứng xa như vậy là muốn chơi đấu kiếm à? Còn có Thi Thi, cậu thả lỏng một chút đi, vai cậu đừng gồng cứng như vậy."
Lạc Thi vội vàng gật đầu, bước những bước nhỏ dịch lại gần Chu Duật Lễ, hai người bây giờ cách nhau nửa cánh tay.
Chu Văn Huệ lại nói: "Không được, vẫn còn xa quá!"
Lạc Thi ngại ngùng bước lại gần hơn, có chút luống cuống ngẩng mặt lên nhìn anh: "... Hả?"
Chu Duật Lễ cũng đang nhìn cô, trong mắt anh phản chiếu trọn vẹn vẻ mặt ngơ ngác của cô.
Giây tiếp theo, mùi hương tuyết tùng thanh mát lại bao bọc lấy cô khi Chu Duật Lễ bước một bước ra sau lưng cô. Anh hơi cúi người, giọng nói lười biếng mang theo ý cười vang lên bên tai cô: "Nhìn ống kính đi, sao cứ nhìn tôi mãi thế?""
Nghe đến đây, Lạc Thi chợt hoàn hồn, cô có chút hoảng loạn nhìn về phía Chu Văn Huệ.
Tách.
Ngay trong khoảnh khắc này, Chu Văn Huệ đã nhấn nút chụp, cô ấy không nhịn được cảm thán, "Tớ muốn cảm giác này, quả thực hoàn mỹ."
Tai Lạc Thi đỏ bừng, cô không dám nhìn Chu Duật Lễ nữa, cất bước chạy chậm về phía Chu Văn Huệ.
Mà Chu Duật Lễ vẫn đứng tại chỗ, nhìn cô gái đang chạy trốn, khóe môi anh ý cười càng sâu hơn.
Sau khi chụp ảnh trong vườn hoa, người quản gia dắt đến một con chó Lagotto Romagnolo lông xù màu đen, đây là một loại chó chuyên đào nấm truffle.
Tên của nó là Brissa, là do người quản gia đặt cho nó, Brissa đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mỗi tháng tìm được nấm truffle trị giá đến mấy nghìn Euro.
Nấm truffle là nguyên liệu quý giá nhất của mùa thu đông, mà nấm cục đen của Pháp có hương thơm nồng đậm, được mệnh danh là "kim cương đen".
Người quản gia là người Ý, thậm chí còn có cả giấy phép của thợ săn nấm truffle.
Quản gia dắt Brissa đi đầu trong rừng sồi, sau khi Brissa ngửi thấy mùi nấm truffle liền sẽ điên cuồng đào đất, có lẽ là vì mấy hôm trước vừa mới mưa, nên nấm truffle đều chôn không sâu.
Chu Văn Huệ kéo Lạc Thi bá.𝖒 💰á.† theo Brissa, hai cô gái nói nói cười cười, chỉ trong một giờ ngắn ngủi đã đào được khoảng 800 gram nấm cục đen.
Chu Văn Huệ lại đưa máy ảnh cho Chu Duật Lễ, bảo anh giúp cô ấy và Lạc Thi chụp ảnh chung.
Trở lại trang viên, quản gia già rửa sạch nấm cục đen đơn giản rồi tự mình xuống bếp, làm món ăn đồng quê Toscana chính hiệu. Chu Văn Huệ và Lạc Thi cùng nhau ngồi trên xích đu bên bãi cỏ, thoải mái đung đưa.
Chu Văn Huệ vẫn đang lật xem ảnh trong máy ảnh, nói với Lạc Thi: "Thi Thi, tớ phát hiện ảnh chúng ta chụp hôm nay không cần chỉnh sửa gì nhiều đâu, thêm một filter là được, siêu tiện."
"Tớ xem với." Lạc Thi chồm qua, hai cô gái đầu tựa vào nhau, cúi đầu nhìn máy ảnh.
Cách đó không xa, trên ban công, Chu Duật Lễ và Hứa Đình Thâm đang dựa vào lan can.
Hứa Đình Thâm khẽ lắc ly rượu vang đỏ trong tay, bất giác nhớ lại vẻ mặt sa sầm của Chu Duật Lễ ngày hôm qua khi nghe anh ta nhắc đến chuyện cũ, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy khó tin. Anh ta cất tiếng, phá vỡ sự im lặng: "À phải rồi, Kỳ Phỉ vừa nhắn tin, nói cậu ta và đám bạn đã về Paris trước rồi, cả Frank cũng đi cùng."
Chu Duật Lễ chỉ "ừm" một tiếng nhàn nhạt, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bóng hình Lạc Thi.
Hứa Đình Thâm nhấp một ngụm rượu, liếc nhìn Lạc Thi rồi lại liếc sang Chu Duật Lễ, giọng đầy ẩn ý: "Cậu có ý với người ta như vậy, sao còn chưa hành động?"
Chu Duật Lễ lơ đãng rót cho mình một ly rượu, giọng điệu bình thản đến mức không nghe ra cảm xúc, chỉ có ánh mắt anh là tối đi vài phần: "Không vội."
Anh không muốn dọa cô sợ hãi. Điều anh muốn, là chờ cô thật sự mở lòng, chờ cô cam tâm tình nguyện bước về phía anh.
| ← Ch. 19 | Ch. 21 → | 
