| ← Ch.01 | Ch.03 → | 
"Đây là chiếc vòng cổ cô nhờ người đấu giá được trong buổi đấu giá mùa xuân của Christie's¹ lần trước, thực sự rất hợp với em. Chúc em lần này biểu diễn viên mãn thành công." Bùi Du nói một cách thản nhiên, như thể đây chỉ là một món đồ không đáng kể.
Lạc Thi vội vàng lắc đầu, cung kính nói: "Em cảm ơn cô, nhưng chiếc vòng này quá quý giá, em không thể nhận được ạ."
"Tặng cho em thì em cứ nhận đi." Bùi Du vẫn kiên quyết.
Lạc Thi đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, dưới ánh mắt ra hiệu của Đường Hạc Minh, cô mới đưa tay nhận lấy hộp trang sức.
Bùi Du mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ cổ vũ: "Mau đi chuẩn bị lên sân khấu đi, cô mong chờ màn biểu diễn của em tối nay."
Lạc Thi gật đầu, rút tay khỏi khuỷu tay của Đường Hạc Minh, rồi xoay người bước đi.
Sau khi Lạc Thi rời đi, Bùi Du mới dời tầm mắt khỏi bóng lưng của cô. Ánh mắt bà nhìn về phía Đường Hạc Minh trong nháy mắt trở nên điềm tĩnh, trầm giọng nói: "Con bé là một cô gái tốt, con phải biết nắm chắc cơ hội."
Sắc mặt Đường Hạc Minh vẫn không đổi, anh ta không trả lời, chỉ mỉm cười gật đầu.
...
Khi Lạc Thi vào hậu trường, Diệp Oanh đã trang điểm xong và đang đợi cô. Cô rảo bước nhanh hơn đến bên cạnh Diệp Oanh, cả hai cùng nhau vào phòng chuẩn bị.
Ánh mắt Diệp Oanh dừng lại trên hộp trang sức trong tay cô, tò mò hỏi: "Cậu cầm gì thế?"
"Cô Bùi tặng."
Hai người đã quen biết nhiều năm, sự ăn ý giữa những người bạn thân khiến họ không cần nói nhiều cũng có thể hiểu được ý của đối phương. Diệp Oanh giúp Lạc Thi đeo vòng cổ lên mà không hỏi thêm gì nữa.
Tối nay, hai người sẽ biểu diễn một bản song tấu violin và piano, đó là chương đầu tiên của bản sonata cung G trưởng, Op. 78 của J. Brahms.
Khi đèn trong sảnh tiệc tối dần, một vệt sáng tự nhiên từ giếng trời của du thuyền chiếu xuống. Hai người nâng váy bước ra sân khấu.
Lạc Thi đứng bên trái cây đàn piano, cô đặt cây violin đã thay dây lên xương quai xanh, tay phải cầm chiếc vĩ dài, khẽ nghiêng đầu theo nhịp điệu chậm rãi của khúc dạo đầu.
Chương nhạc đầu tiên tiến vào giai điệu chính.
Lạc Thi nhắm mắt, vĩ đàn ấn lên dây đàn và bắt đầu kéo, những ngón tay trái linh hoạt nhảy múa, âm thanh réo rắt vang lên dưới động tác thuần thục của cô.
Chỉ vài giây sau khi tiếng violin vang lên, cả sảnh tiệc đã nổ ra một tràng pháo tay như thủy triều. Đèn sân khấu cũng đột ngột sáng bừng, chiếu rọi lên hai người trên sân khấu.
Ngay sau đó, vô số ánh đèn flash và tiếng máy ảnh vang lên.
Mấy phóng viên vác máy ảnh cuối cùng cũng sực tỉnh, nhận ra người đang kéo đàn trên sân khấu chính là nhân vật trên hot search kia —— Bạn gái tin đồn của nam ca sĩ hàng đầu Ngôn Sơ.
"Nghệ sĩ violin này trông quen quen nhỉ?"
"Là cô bạn gái ngoài ngành của Ngôn Sơ đó?"
Một nữ phóng viên có chút kinh ngạc nói: "Học trò cưng của cô Bùi lại là cô ấy sao? Trước đây tôi đi công tác ở Paris có nghe một buổi tam tấu đàn dây, ấn tượng sâu sắc về cô ấy. Xinh đẹp thì không nói làm gì, nhưng tài năng đúng là thiên bẩm đến mức dị biệt."
Dưới sân khấu, Bùi Du đứng cách đó không xa, lặng lẽ ngắm nhìn Lạc Thi đang biểu diễn.
Bản song tấu đầu tiên kết thúc một cách hoàn hảo, tiếp theo là thời gian biểu diễn cá nhân của Lạc Thi.
Bản nhạc là Concerto cho violin cung E thứ. Đây là một tác phẩm có cấu trúc chặt chẽ, gồm ba chương liên tiếp và phải được biểu diễn liên tục không ngừng nghỉ. Trong đó, chương đầu tiên là chương nổi tiếng nhất, đoạn cadenza² của chương này có thể thể hiện kỹ xảo điêu luyện của người biểu diễn.
Ngay khi bước vào chương nhạc thứ hai, Lạc Thi đã cảm nhận rõ ràng cánh tay phải của mình bắt đầu đau nhức, cổ tay cô lại rυ-ⓝ r-ẩ-ⓨ.
Cô nhắm mắt, cố gắng kiểm soát cổ tay để hoàn thành bản nhạc. Nhưng trình độ tay trái của cô còn lâu mới đủ, mà chương nhạc lại không thể gián đoạn, cô chỉ có thể nén đau tiếp tục biểu diễn.
May mắn là mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ.
...
Ngay sau khi cô cúi chào kết thúc, cánh cửa lớn của sảnh tiệc đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, phát ra một tiếng động trầm nặng.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa.
Lạc Thi thấy Đường Hạc Minh và Bùi Du cùng lúc đứng dậy, cô cũng nhìn theo. Nhưng khi thấy người đứng ở cửa, ɱá●⛎ trong người cô như đông cứng lại, cô đứng sững tại chỗ.
Cách đó không xa, người đàn ông xuất hiện trong video trên hot search đang ngược sáng bước về phía cô.
Anh có dáng người cao ráo, ít nhất cũng phải trên 1m85. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, đôi chân thon dài được bao bọc bởi lớp vải quần tây đen cao cấp.
Thấy người tới, gương mặt Bùi Du tràn ngập vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, bà đứng dậy đi về phía anh, hỏi: "Duật Lễ, không phải con nói con không lên tàu sao?"
Chu Duật Lễ chỉ đưa tay ra khẽ ôm lấy mẹ mình. Trên ngón áp út của anh đeo một chiếc nhẫn cặp thuộc dòng Quatre kinh điển của Boucheron.
Chu Duật Lễ cười nhạt hỏi: "Mẹ không chào đón con à?"
Lạc Thi sững sờ tại chỗ.
Tuyến đường của du thuyền này khởi hành từ Miami, nhưng lúc lên tàu cô không hề thấy bóng dáng anh.
Bùi Du hiếm khi cười tươi đến vậy, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt, bà vội vàng khoác lấy cánh tay cao lớn của con trai: "Sao có thể chứ, con đến mẹ còn mừng không kịp nữa là!"
Mọi người ở đây đều biết Bùi Du có một người con nuôi vô cùng ưu tú là Đường Hạc Minh, không chỉ làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, mà còn quản lý tập đoàn Chu thị một cách ngăn nắp, gọn gàng.
Nhưng chưa một ai từng gặp người con trai ruột lớn lên ở Pháp từ nhỏ của bà.
Sự xuất hiện đột ngột của Chu Duật Lễ khiến mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt vào anh. Ai cũng muốn xem thử Chu Duật Lễ trông như thế nào, vài phóng viên cũng chĩa máy ảnh về phía anh.
Lạc Thi nhìn Bùi Du kéo tay Chu Duật Lễ đi thẳng qua mặt mình. Mùi hương gỗ tùng lạnh lẽo vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy xộc vào mũi cô.
Đôi mày mắt sâu thẳm kiêu ngạo kia không hề dừng lại trên người cô một giây nào.
Vẻ đẹp sắc sảo và ấn tượng được thể hiện một cách hoàn hảo trên gương mặt anh. Một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, ngay cả độ cong của khóe môi cũng hoàn hảo 90 độ, nói là gương mặt được dựng bằng mô hình 3D cũng không quá lời.
Có một câu thơ dường như có thể miêu tả hoàn hảo về anh:
—— "Thủy thị nhãn ba hoành, sơn thị mi phong tụ." (Nước là sóng mắt ngang, núi là mày chau lại. )³
Lúc này, dù anh đang cười, nhưng khóe môi lại cong lên một cách thờ ơ.
"Không phải con nói con ở lại Miami nghỉ phép, không tới sao?"
"Đi đâu cũng có người bám theo, phiền 🌜_𝐡ế_ⓣ đi được." Chu Duật Lễ lười biếng trả lời, giọng nói của anh uể oải, trên mặt mang theo nụ cười thờ ơ.
"Bọn paparazzi đó là vậy đấy, như kẹo cao su, dính vào là không gỡ ra được." Bùi Du nói rồi đột nhiên ngập ngừng, nhưng rất nhanh lại mỉm cười: "Hôm nay là buổi ra mắt của học trò mới của mẹ, Lạc Thi, lại đây em."
Nghe vậy, Chu Duật Lễ nhìn về phía cô.
Bốn mắt chạm nhau.
Đó là một đôi mắt sâu thẳm cực kỳ dễ nhận diện. Tròng mắt màu hổ phách, trong veo như một viên bi thủy tinh.
Cả người Lạc Thi cứng đờ khi đối diện với ánh mắt mang ý cười mờ nhạt đó.
Dù anh đang cười, nhưng ánh mắt nhìn cô lại vừa kiêu ngạo vừa xa cách, lạnh lẽo như tuyết rơi trong đêm đông.
Nụ cười thờ ơ nơi mắt anh, đã từng có vô số lần Lạc Thi 🌀ầ_п ɢũ_❗ quyến luyến mà tỉ mỉ khắc họa.
Ba năm không gặp.
Mà bây giờ, anh đang đứng ngay trước mặt cô, chân thật đến vậy.
Lạc Thi cứng đờ cả người, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại anh.
Cô cũng chưa bao giờ ngờ rằng, người con trai chưa bao giờ lộ diện của cô mình lại là anh.
Trước kia khi hai người hẹn hò, cô chỉ biết anh là người Hong Kong, anh cũng chưa bao giờ đề cập đến gia thế của mình, cô cũng hiểu chuyện mà không hỏi sâu.
Lạc Thi đứng yên tại chỗ rất lâu. Khóe môi Chu Duật Lễ vẫn mang theo nụ cười, nhưng ý cười đó lại không chạm đến đáy mắt, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ lộ ra vẻ lạnh lẽo mà chỉ mình cô mới hiểu.
Cô vẫn còn nhớ rõ, ngày đầu tiên cô đề nghị chia tay, cô đã thấy được sự điên cuồng ẩn giấu dưới vẻ ngoài lạnh nhạt thường ngày của anh.
Anh dùng bàn tay lạnh lẽo dịu dàng v**t v* khuôn mặt cô, 𝐭·𝐡·ì 𝖙𝒽·ầ·ⓜ b·ê·ⓝ ✞𝖆·ⓘ cô như một lời cảnh cáo: "Đừng nói hai từ chia tay để kích động anh, em biết mà, trước khi ở bên em, anh là một kẻ tính tình rất tệ."
Cuối cùng, anh dùng một nụ ⓗô·ⓝ mãnh liệt và đầy chiếm hữu để khóa môi cô lại.
Trước kia, ánh mắt anh nhìn cô luôn cố chấp, tràn ngập d*c v*ng chiếm hữu và say đắm.
Mà giờ đây, anh có thể nhìn cô như nhìn một người xa lạ, không hề có chút cảm xúc nào.
Lúc này, giọng nói ôn hòa có phần thúc giục của Đường Hạc Minh vang lên bên tai cô như một hồi chuông cảnh tỉnh: "Lạc Thi?"
Ý thức của cô chợt quay về, lúc này cô mới thấy Chu Duật Lễ đang cầm một ly rượu giơ lên về phía cô.
Chiếc ly chân dài được giữ trong bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, cũng đang trở thành một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt. Rượu và đá viên khẽ lắc lư trong ly, tạo ra những tiếng động trong trẻo.
Một lát sau, Bùi Du gọi nhân viên phục vụ, đưa cho cô một ly rượu.
Lạc Thi hít một hơi thật sâu, giơ bàn tay đang run nhẹ lên định cụng ly với anh, thì anh đột nhiên thu ly rượu về. Tay cô cứ thế cứng đờ giữa không trung.
Cô nhìn anh thong thả uống một ngụm rượu, ánh mắt dừng trên cây violin đặt bên cạnh, giọng nhàn nhạt nói một câu khiến những người khác không hiểu gì: "Cô Lạc đúng là có mới nới cũ thật, cô đã đổi cây đàn mới nhanh như vậy sao."
Anh cố tình nhấn nhá bốn chữ "có mới nới cũ", giọng điệu lười biếng rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự mỉa mai gay gắt.
Bùi Du và Đường Hạc Minh nghe vậy đồng thời nhìn về phía cô.
Lạc Thi 𝖘ïế-t 𝐜-𝒽ặ-✝️ bàn tay buông thõng, cô giả vờ trấn tĩnh trả lời: "Cái cũ không vừa tay, đương nhiên phải đổi cái mới."
Một lúc lâu sau, anh bình tĩnh nói: "Cũng phải, đến cả tấm chân tình cô còn chẳng thèm nhìn lại, huống hồ là một cây đàn."
Chỉ có Lạc Thi mới hiểu được anh rốt cuộc đang ám chỉ điều gì. Nghe thấy những lời thẳng thắn như vậy, sắc mặt cô bắt đầu càng thêm tái nhợt: "..."
"Sao vậy?" Đường Hạc Minh nhận ra sự khác thường của cô, nhỏ giọng ôn hòa hỏi, "Sao sắc mặt em lại trắng bệch thế, em lại đau dạ dày à?"
Lạc Thi khẽ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em muốn vào nhà vệ sinh một lát."
"Có biết ở đâu không? Anh đưa em đi nhé?" Đường Hạc Minh rất lịch lãm hỏi.
Lạc Thi lắc đầu: "Không sao đâu ạ, em tự đi được."
Cô cảm nhận được ánh mắt kia vẫn đang dán trên người mình, cô nâng váy, xoay người bỏ đi như chạy trốn.
Ánh mắt Chu Duật Lễ dõi theo bóng lưng hoảng hốt của Lạc Thi, nụ cười bên môi anh dần phai nhạt, trong mắt anh như có ngọn lửa tối tăm bùng lên rồi lại vụt tắt.
Chiếc váy Lạc Thi đang mặc có thiết kế hở lưng, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, đường xương sống mảnh mai cùng chiếc cổ thon dài tựa như một con thiên nga trắng kiêu hãnh, từng bước một biến mất khỏi tầm mắt anh.
Giây tiếp theo, Chu Duật Lễ đứng dậy, đặt ly rượu trong tay lại lên bàn.
Bùi Du hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Con ra ngoài hít thở không khí."
Chu Duật Lễ đột ngột đứng dậy, lúc đi ngang qua Đường Hạc Minh, anh dường như vô tình va nhẹ vào vai anh ta rồi lướt qua nhau.
Anh dùng âm lượng mà chỉ hai người có thể nghe thấy, đôi môi mỏng 𝐡_é m_ở, nói với Đường Hạc Minh hai chữ:
"Rác rưởi."
Đường Hạc Minh lập tức cứng đờ tại chỗ.
Chu Duật Lễ bước ra khỏi sảnh tiệc, quét mắt nhìn một vòng phía trước, sau đó dùng tiếng Anh hỏi một nhân viên phục vụ đang đứng gác ở cửa: "Cô gái vừa ra ngoài đã đi đâu rồi?"
Người nhân viên nghĩ đến gương mặt xinh đẹp có phần yếu đuối đó, bèn giơ tay chỉ phương hướng.
Chu Duật Lễ ngay lập tức bước về phía đó.
Chiếc du thuyền xa hoa này có thể được ví như một "lâu đài trên biển", sau khi màn đêm buông xuống lại càng thêm náo nhiệt. Lạc Thi đi càng lúc càng nhanh, giây tiếp theo suýt nữa thì cô trẹo chân, sau đó cô dứt khoát cởi đôi giày cao gót đang mang ra, xách trên tay rồi đi chân trần về phía trước.
Khi đi ngang qua bể bơi ngoài trời, Lạc Thi bỗng nhiên nghĩ ra một kế tuyệt hay để không phải quay lại sảnh tiệc đó nữa.
...
Một lúc sau.
Lạc Thi đứng trong nhà vệ sinh, tấm gương phản chiếu bộ dạng của cô lúc này.
Cả người ướt sũng, mái tóc dài ướt đẫm dính vào da thịt, sắc mặt cô tái nhợt vô cùng, như thể giây tiếp theo sẽ ngất đi, không còn một giọt ɱá*⛎.
Cô lạnh đến ⓡυ.𝖓 𝐫.ẩ.ÿ, nước trong bể bơi rất lạnh, trong nháy mắt đã nhấn chìm toàn thân cô.
Điều khiến cô không ngờ là, lúc cô 𝓇𝐮_n 𝖗_ẩ_𝖞 bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô lại thấy bên bể bơi đã có rất nhiều người vây quanh.
Gió biển ban đêm thổi qua, cô thấy Chu Duật Lễ rẽ đám đông bước ra.
Anh cũng giống cô, cả người ướt sũng.
Chiếc áo sơ mi đen lúc này đã hoàn toàn bị nước lạnh thấm ướt, lờ mờ lộ ra những đường cơ bắp rõ nét. Mái tóc đen ướt đẫm lòa xòa che đi đôi mắt anh.
Phía sau anh, một nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp đang quỳ trên mặt đất, cấp cứu cho một cô gái tóc đen bị đuối nước.
Ánh mắt cô và anh xuyên qua đám đông ồn ào, đối diện nhau.
Anh nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt là sự lạnh lẽo không hề che giấu.
Không ai cử động, cả hai đều ướt sũng, chật vật không tả nổi.
Anh đi chân trần đứng bên bể bơi, ánh trăng thanh lạnh phác họa nên vóc dáng cao lớn của anh.
Anh có chút châm chọc mà nhếch môi với cô.
Lạc Thi cũng không biết tại sao, trong đầu cô như có ai đó đang ra lệnh.
Giây tiếp theo, cô xoay người bỏ chạy.
...
Lạc Thi hoảng hốt chạy thục mạng, tay vẫn xách giày cao gót, chân dính đầy nước, nhiều lần suýt nữa thì trượt ngã. Phía sau là tiếng bước chân ngày một gần, tim cô lập tức đập thình thịch như trống trận.
Cuối cùng cũng đến cửa thang máy, cô hoảng loạn bấm nút, đôi giày cao gót trên tay không biết đã rơi mất một chiếc từ lúc nào.
"Ting."
Cửa thang máy mở ra, Lạc Thi vội vã chạy vào trong.
Ngay khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay thon dài sạch sẽ đưa ra, chặn cửa thang máy lại.
Xoảng.
Thang máy phát ra tiếng động lớn, Lạc Thi ngước mắt nhìn lên, cô có chút vô lực dựa vào vách thang máy.
Cô chỉ thấy Chu Duật Lễ từ trên cao nhìn xuống cô, tay xách một chiếc giày cao gót quai mảnh màu đen, chính là chiếc cô vừa bất cẩn làm rơi.
Cửa thang máy cũng đúng lúc này đóng lại.
"Tầng mấy?" Mặt anh không biểu cảm hỏi cô.
Im lặng hồi lâu, cô nói ra một con số.
Cô nhìn anh bấm nút đến tầng của mình.
Cửa thang máy lại mở ra, đã đến tầng VIP.
Hành lang trải thảm ɱ●ề●m ⓜ●ạ●𝐢, không có một ai khác, chỉ có cô và anh đang im lặng giằng co.
Một lát sau, cô bị anh nắm lấy cổ tay kéo đi.
Mọi thứ xung quanh đều tĩnh lặng, cho đến khi cô bị anh đẩy vào cửa phòng, cằm cô bị nắm buộc phải đối diện với ánh mắt anh, cô mới biết thế nào là cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.
Bóng hình trong ký ức và người đàn ông cao lớn mang hơi thở trưởng thành trước mặt dần dần trùng khớp, những hình ảnh trong quá khứ như hồng thủy mãnh thú ập về phía cô.
Mùi hương gỗ tùng lạnh lẽo trên người Chu Duật Lễ bao trùm lấy cô, giam cô lại thật chặt, giống như khu rừng sau cơn mưa, mùi hương của hoắc hương, rêu sồi hòa quyện với gỗ tuyết tùng, mang theo hơi lạnh se sắt.
Nước còn đang theo cằm anh nhỏ giọt xuống.
Yết hầu của Chu Duật Lễ trượt lên xuống, sắc mặt anh cực kỳ lạnh lùng.
Sau đó anh mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như đêm tuyết âm u —— "Chạy cái gì, em sợ tôi đến thế à?"
¹Christie's: Một trong những nhà đấu giá nghệ thuật danh tiếng và lớn nhất thế giới.
²Cadenza: Một đoạn nhạc ngẫu hứng hoặc được viết sẵn do một nghệ sĩ độc tấu biểu diễn, thường gần cuối một chương của concerto.
³Câu thơ của thi sĩ Lý Thanh Chiếu, miêu tả vẻ đẹp của người phụ nữ, ví đôi mắt như sóng nước mùa thu, còn đôi mày như rặng núi xa xa.
| ← Ch. 01 | Ch. 03 → | 
