← Ch.02 | Ch.04 → |
Viên Hách HànHàn vừa thấy Lê Tiểu Tiểu thật sự chuẩn bị rời đi, rốt cục có chút phản ứng, hắn từ trên ghế đứng lên, vòng qua cái bàn đi tới:" Tôi cảm thấy cô rất thú vị." Phản ứng của hắn so với Lê Tiểu Tiểu trong tưởng tượng tới chậm, cho đến khi nhìn thấy cô muốn rời đi, mới mở miệng giữ cô lại. Lê Tiểu Tiểu dừng bước lại, chậm rãi xoay người, con ngươi giảo hoạt đánh giá trên người hắn. À À, thì ra hắn thích nữ nhân chủ động một chút a! Như vậy cô sẽ khỏi phải đi vòng vèo, mà trực tiếp ăn ngay thật tốt hơn. Đôi chân mày xinh đẹp tự nhiên không qua tỉa tót vẫn gọn gàng cong lại như trăng lưỡi liềm khẽ nhếch lên, không nói gì nhìn hắn, hay tay vòng trước ngực chờ hắn nói tiếp. "Cô là thiên kim tiểu thư Lê thị, tại sao phải đến công ty của tôi làm một viên chức nhỏ?" Được lắm, xem ra hắn còn có chút đầu óc:" Cô muốn làm gián điệp sao?".
Lê Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, cố gắng giữ mình tĩnh táo. :" em với anh không oán không thù, hơn nữa nhà của em kinh doanh bao cao su, với công nghệ cao của anh, chất lượng sản phẩm không có bất cứ quan hệ nào, em làm gián điệp để làm gì?" Lê Tiểu Tiểu tức giận thở phì phì, cắn cánh môi phấn nộn. "Nhưng mà......" "Em biết anh muốn nói cái gì". Lê Tiểu Tiểu vươn tay nhỏ bé, ngăn Viên Hách Hàn mở miệng: "Anh nhất định sẽ nói tới đám anh rể của em, đúng không? Anh cả đang kinh doanh thực phẩm, anh hai thì kinh doanh đồ bách hóa, anh ba thì không cần nói nữa. đang dạy học!". Viên Hách Hàn mặt lạnh lùng xuất hiện đủ loại biểu cảm phong phú, phát hiện Lê Tiểu Tiểu thật khác biệt với mấy cô gái ngoài kia, cô như có khả năng đọc tâm, liên tiếp trả lời mấy vấn đề mà hắn đang nghĩ cho dù hắn chưa có nói ra. "Cô khẳng định vào công ty này, là vì tôi?" Hắn lặp lại lời cô nói lần nữa. :" Tại sao lại là vì tôi?". Lê Tiểu Tiểu cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, cái người này rốt cuộc là vẫn chẳng hiểu gì cả:" Em đối với anh nhất kiến chung tình, lý do này có thể chứ?".
Viên Hách Hàn đã gặp qua rất nhiều phụ nữ chủ động, nhưng không giống Lê Tiểu Tiểu chẳng hiểu gì về đàn ông lại chủ động đi quyến rũ. Cô thật sự là nghé mới sinh không sợ cọp, cũng không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt thẳng hay không, cứ như một đầu tàu lao thẳng đi vậy. "Lý do của cô thật đặt biệt!". Lê Tiểu Tiểu khiến cho Viên Hách Hàn rất hiêu kỳ: "Tôi nên hiểu là cô có dũng khí hay là hữu dũng vô mưu đây?' Lê Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, tuyệt không sợ hãi:" Có lẽ là vì, tình yêu đã tiếp cho em dũng khí...." Hừ, loại lời như thế này mà cô cũng nói ra được? Rõ ràng là cô muốn khiêu chiến hắn, nhìn xem cái tên nhìn như vô tâm này có động tâm vơi cô hay không? Xem hắn rốt cuộc là người như thế nào, tại sao phải đối với cô nhìn như không thấy? Nghe Lê Tiểu Tiểu dõng dạc trả lời lại nhìn xem biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngay cả mình nói còn không phục, làm sao có thể lừa kẻ đã lăn lộn ở thương trường lâu năm như hắn đâu? Nhưng lập tức, hắn cảm thấy này cô thật khác với các chị em còn lại trong nhà, không chỉ dung mạo mà cả tính cách cũng khác biệt Cô thật sự nghĩ đến cách để thu hút hắn sao, có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn? Hắn bắt đầu đánh giá từ đầu tới đuôi. Diện mạo không phải thuộc loại diễm lệ, mặc dù không có vóc người cao gầy, nhưng là nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu khiến cho hắn nhịn không được liếc mắt nhìn.
Nhất là thân hình kia không thích hợp với bộ trang phục cô đang mặc, thoạt nhìn có điểm giống như đứa nhỏ trộm áo của người lớn, rất buồn cười. Nhưng mà tổng thể mà nói, cô coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn hắn chấp nhận được. Khó cái là, cô làm cho hắn lưu lại ấn tượng rất sâu sắc. "Cô thắng". Viên Hách Hàn buông tay, không hề phủ nhận lời Lê Tiểu Tiểu nói."Cô khiến cho tôi rất ấn tượng, nhưng không có nghĩa bỏ qua công việc. Tôi cho cô một cơ hội, chỉ cần cô có thể làm lại cái dự án project draw trong tay thành một chuyên án tiêu thụ thực sự, tôi sẽ cho cô tiếp tục ở lại xí nghiệp Viên thị." Lê Tiểu Tiểu cũng không phải là ngu ngốc, cô biết mục đích đã đạt được. Ít nhất, cô làm cho đầu của hắn vào lúc này thông suốt, một đôi con ngươi đen lạnh lùng cũng nhìn chằm chằm vào cô, không giống lúc trước lạnh khốc vô tình, đem cô trở thành con chó nhỏ, con mèo nhỏ ven đường, không lọt vào được mắt của hắn, làm cho đầu hắn muốn nhớ cũng không được. "Em có điều kiện đấy!" Sở trường của cô là khi dễ người khác, sao có thể chấp nhận mình chịu khi dễ sỉ nhục như vậy? Cho nên cũng sẽ không giúp hắn vô điều kiện đâu.. "Điều kiện gì?". hắn không nghĩ tới cô gái nhỏ này não vận động nhanh tới thế, làm cho hắn có vài phần kính trọng, so với phụ nữ bên cạnh hắn, cô thật sự gợi lên hứng thú của hắn. "Nếu dự án hôm nay được thông qua, anh phải để cho em nhảy đến tầng lầu này làm việc, em muốn trực tiếp thăng cấp đến bên cạnh anh làm trợ lý đặc biệt". Cô vóc tuy nhỏ, nhưng thật ra chí khí rất cao. Viên Hách Hàn trầm tư một chút, nếu Lê Tiểu Tiểu thật sự có khả năng như vậy, kỳ thật đem cô giữ ở bên cũng không phải một chuyện xấu...... "Tôi đồng ý". Hắn quyết định thực rõ ràng. "OK". Lê Tiểu Tiểu cũng thực gọn gàng, thoải mái ngồi trên ghế da: "Anh không ngại cho em mượn máy tính chứ?". Viên Hách Hàn buông tay, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon, xem cô rốt cuộc có thể biến dự án này thành hoàn mỹ hay không...... "Em muốn một tách Ovaltine". Lê Tiểu Tiểu ngồi trong ghế da thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, tươi cười nhìn Trần thư ký.
Trần thư ký đem công văn đưa cho Viên Hách Hàn xem, càng không khỏi trừng mắt nhìn Lê Tiểu Tiểu. Lần đầu tiên nhìn thấy Lê Tiểu Tiểu, Trần thư ký đã nghĩ cô cũng không có cơ hội bước vào tầng mười lăm nữa, không nghĩ tới tổng tài lại muốn cô đem máy tính tới cho tiểu bất điểm này xài. Trần thư ký tức chết rồi! Hơn nữa Lê Tiểu Tiểu tìm được cơ hội liền đối với cô vênh mặt hất hàm sai khiến, hoàn toàn không đem thư ký chuyên nghiệp này đặt vào đáy mắt, hoàn toàn đem cô trở thành người hầu sai khiến, làm cho cô tức giận đến nghiến răng, lại không thể đối với Lê Tiểu Tiểu phát hỏa lại được Bởi vì ── Lê Tiểu Tiểu trở thành trợ lý đặc biệt của Viên Hách Hàn rồi! Hơn nữa, đã qua một tuần lễ, Lê Tiểu Tiểu vẫn như cũ như cá gặp nước, điều Trần thư ký trong lòng nguyền rủa không trở thành sự thật, Lê Tiểu Tiểu không ở trong vòng 3 ngày bị Viên Hách Hàn đuổi ra khỏi công ty, lại còn làm rất tốt công việc bổn phận của mình. Đương nhiên, Lê Tiểu Tiểu không quên ước nguyện ban đầu, một bên sắm vai trợ thủ đắc lực, một bên không quên câu dẫn Viên Hách Hàn, muốn hắn thật sự yêu mến mình. Trước mắt làm cho cô đắc ý nhất là có thể có báo thù Trần thư ký, làm khó dễ cô, không để cho cô tí mặt mũi. "Công ty không có Ovaltine". Trần thư ký kiềm nén lửa giận, nặn ra một nụ cười khó coi:"Lê tiểu thư uống cà phê được không?". "Không được, tôi thể chất khác người, uống cà phê sẽ buồn ngủ". Lê Tiểu Tiểu nhăn mặt nhíu mũi:" Trần thư ký không hy vọng nhìn tôi lăn lộn đi mò cá? Cho nên tôi chỉ muốn uống Ovaltine". "Nếu công ty không có, phiền Trần thư ký đi xuống cửa hàng tạp hóa dưới lầu đi một chuyến". Viên Hách Hàn đem công văn đã được phê duyệt giao cho Trần thư ký, cùng Lê Tiểu Tiểu đứng ở cùng trận tuyến. Trần thư ký không nghĩ tới tổng tài cư nhiên cùng phe Lê Tiểu Tiểu, nén giận, không dám nói nhiều đi lui ra ngoài. Lê Tiểu Tiểu gặp Trần thư ký vẻ mặt hầm hầm đi ra, từ trên ghế bật lên:"Anh ha, xem cô có thể kiêu ngạo bao lâu!". Còn cố ý đối với cửa gỗ rất nặng làm mặt quỷ. Viên Hách Hàn nhìn thấy Lê Tiểu Tiểu này biểu tình vui vẻ, thản nhiên mở miệng:" Bắt nạt thư ký của tôi làm cho cô thấy rất thoải mái?".
Nghe được hắn lạnh giọng mở miệng, Lê Tiểu Tiểu mới trở lại vẻ mặt bình thường:" Anh đau lòng sao?" Cô đi tới trước mặt của hắn, nhanh như chớp trong mắt có vẻ bất mãn. "Không có cảm giác này". Hắn thực thành thực nói:" Chỉ là tôi sợ cô quá kiêu ngạo, đi trên đường sẽ bị người vây đánh". "Ai hừm, em mà phải sợ sao!". Lê Tiểu Tiểu giả vờ sợ sệt như thỏ con, thân mình nhỏ nhắn hướng trên người hắn ngồi xuống, hai tay ôm lấy cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tới gần hắn khuôn mặt tuấn tú. Ừ...... Không nghĩ tới vừa tiếp cận hắn, phát hiện ngũ quan hắn càng thâm thúy, hơi thở của hắn vươn trên mặt, truyền đến cảm giác ấm áp không hiểu, cô thế nhưng mặt đỏ tim đập nhanh lenn. Đối với chủ động của Lê Tiểu Tiểu, từ khi đó tới nay, Viên Hách Hàn đã thành thói quen. Dù đã thử qua rất nhiều lần, hành động khiêu khích của cô chẳng thể dấy lên chút phản ứng gì ở hắn, hắn chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô. Với hắn mà nói, cô vẫn là quả cây còn chưa chín, cô càng vội vã muốn lớn lên, thì mèo vãn hoàn mèo, không thể gợi lên dục vọng của hắn, lại làm cho hắn chờ mong xem cô còn có thể diễn trò xiếc ra cái gì. Bởi vì cô giơ tay nhấc chân đều mang theo tính trẻ con, cùng với mấy cô gái đã từng ở chung với hắn không giống nhau. Quả thật, mỗi người đàn bà đều muốn câu dẫn hắn, nhưng không có một ai giống như cô vậy, muốn hạ gục hắn, lại tìm không thấy phương pháp, nhiều nhất chỉ có thể ở trên người của hắn mà lề mề. Hắn dùng mắt lạnh xem cô ôm hắn, cô thế nhưng cảm thấy có chút mặt đỏ, ngay cả ngực đập giống như đánh trống vậy. -"Anh làm gì nhìn chằm chằm em thế?" Lê Tiểu Tiểu cảm thấy miệng có chút đắng lưỡi khô, nuốt ngụm nước miếng hỏi. -"Cô làm gì ngồi trên đùi của tôi?" Hắn nâng mày, thực không có tư tưởng hỏi. Xem đi! Người đàn ông này luôn làm mất vui như vậy, luôn đem không khí cô khổ tâm xây dựng đánh tan. "Anh nhìn không ra là em đang quyến rũ anh sao?" Lê Tiểu Tiểu hộc hằn nhíu mày đẹp, cánh môi phấn nộn hơi hơi cong lên.
"Nhưng kỹ xảo của cô quá kém cỏi". hắn thở dài một hơi nói thẳng không để cho cô tí mặt mũi gì. "Anh nói cái gì?" Lê Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn hắn: "Anh nói kỹ xảo đi quyến rũ anh của em rất kém cỏi sao?!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cực giống một con cá nóc, lập tức phồng lên. Hắn hoàn toàn không cho cô mặt mũi, lập tức gật đầu vuốt cằm. "Bằng không kỹ xảo của anh tốt như thế nào?" Hai tay của cô hung hăng nhéo cổ áo hắn:" Người giống khối băng như anh, nhất định là không hiểu thế nào là nhiệt tình nam nữ rồi! "
Lê Tiểu Tiểu quẳng xuống câu nói lung ta lung tung, không biết đây đối với đàn ông mà nói là một loại vũ nhục nghiêm trọng. Ngốc tử này dám bôi nhọ tự tôn của hắn, nhất định muốn chết! "Làm gì thế, không phục a?" Thấy bộ dạng phụng phịu của Viên Hách Hàn, cô không hề bị hắn hù sợ, ngược lại còn đi nói khích hắn. "Cô nhất định phải trả giá cho lời của mình thật đắt". Hắn nói vừa xong, bàn tay liền đè lại cái ót của Lê Tiểu Tiểu, môi mỏng thực chuẩn xác bắt lấy môi anh đào của cô. Lê Tiểu Tiểu phản ứng không kịp trợn to con ngươi nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại đánh lén cô! A a a ── Hỏng rồi, hỏng rồi! rõ ràng là cô muốn đi quyến rũ hắn, như thế nào bị hắn đoạt đi quyền làm chủ tình hình đây? Môi của cô bị hắn thâm tình hôn, mà ngay cả hàm răng cũng bị đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng cạy ra, linh hoạt như rắn trượt vào trong miệng đỏ của cô, đánh cắp mật ngọt trong miệng của cô. Nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu, càng lúc càng thâm tình...... Nguy rồi! cô thế nhưng cảm thấy nụ hôn của hắn thật thoải mái. Lê Tiểu Tiểu hưởng thụ Viên Hách Hàn hôn sâu, hai tay không tự giác ôm lấy cổ của hắn.
Lý trí của cô bởi vì hắn hôn mà bay đi không còn một mảnh, cuối cùng phóng túng đắm chìm ở trong đó...... Sau khi nụ hôn chấm dứt, Lê Tiểu Tiểu còn không có biện pháp phục hồi lại tinh thần. "Cô cảm thấy kỹ xảo của tôi như thế nào?" Viên Hách Hàn nâng lông mày, nhìn vẻ mặt dại ra của Lê Tiểu Tiểu. Môi của cô bị hắn hôn đến có chút hơi sưng, môi anh đào so với lúc trước còn muốn đỏ hơn, cực giống một quả anh đào mê người. "khụ, khụ...... "Lê Tiểu Tiểu cố ý hắng giọng, làm cho mình lấy lại tinh thần, lấy một con ngươi đen nhìn hắn:" Em..... em cảm thấy tạm được á!" Hắn mị mâu, trong mắt có tia nguy hiểm: "đối hới cô mà nói, loại trình độ này chỉ có tạm được?" hắn lấy tay nâng cằm của cô, nghiêm túc nhìn của vào mắt Lê Tiểu Tiểu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Tiểu Tiểu đỏ thành một mảnh, nhưng vẫn là quật cường gật đầu: "đúng vậy, em cảm thấy cho anh hôn hỏng bét!" Rõ ràng nụ hôn đầu của cô là trao hắn, lại vẫn tỏ ra bộ dáng "một chút cũng không phải", không hề đem hắn để vào mắt. "Vậy cô có ý tứ là, động tác của cô so với tôi thuần thục hơn sao?" bàn tay to của hắn ôm bên eo của cô, phát hiện eo của cô vừa thon nhỏ lại mềm khiến hắn có hứng thú như hắn chưa hề ôm qua thân thể phụ nữ.
Hơn nữa trên người cô còn có một mùi hương tự nhiên, dịu nhẹ, khiến cho người ta cảm thấy tâm hồn thật thư thả. Trước kia khi hắn và nữ nhân ở chung, chưa từng có cảm giác thư thái như hậy, tựa như có thể thả lỏng vô hạn, tựa như cùng cô ở chung đã lâu. "làm...... Đương nhiên!" Lê Tiểu Tiểu tự tin tươi cười: "Anh thật sự cho rằng em không có giá trên thị trường sao? Em rất biết cùng người khác hôn môi" ...... Chính là, ngữ điệu của cô còn rất run rẩy, nghe là biết ngay thật hư trong lời nói rồi!. Cô chột dạ cái rắm a! Lê Tiểu Tiểu khẽ cắn môi dưới, mắt không dám nhìn hướng hắn, sợ bị khôn khéo của hắn nhìn ra sơ hở. Chỉ một chút thủ đoạn còn muốn lừa hắn? Hắn đương nhiên nhìn ra cô đang nói dối, cô nàng này thật sự là quật cường, cố chấp như con trâu.
"Thật sao?" Hắn giả bộ kinh ngạc, bày ra vẻ mặt không tin. :" Cô chỉ biết nói ra lời kinh người, sao không tự thể nghiệm ngay bây giờ cho tôi xem sao?" "Ai nói em sẽ không tự thể nghiệm!". Lê Tiểu Tiểu lại bị hắn khiêu khích tức giận liếc hắn. Khi cô nhìn vào con ngươi đen của hắn, mới phát hiện chính mình lại bị trúng kế rồi!!! "Vậy chứng minh cho tôi xem là cô không thổi phồng đi!" hắn ôn nhu mỉm cười nhìn cô. Lê Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, như là bất cứ giá nào cũng phải làm, hai tay đang dặt trên mặt hắn, hé môi đỏ mọng đặt lên môi mỏng của hắn. Môi của hắn so với trong tưởng tượng của cô còn muốn ấm áp hơn, không quá lạnh giống như cá tính băng đá của hắn, ngược lại ấm áp khiến cho cô dần dần nảy sinh quyến luyến môi của hắn. Hơn nữa khi cùng hắn hôn môi, cô cảm thấy có một dòng điện chạy trong cơ thể, còn có một loại cảm giác ngọt ngào, làm cho cô không thể không thừa nhận cùng hắn hôn môi thực thoải mái. Lê Tiểu Tiểu học hắn lấy cái lưỡi cạy hàm răng của hắn ra, tìm được đầu lưỡi của hắn, chủ động tiến lên khiêu khích, câu dẫn. Ngay tại khi cô cho là mình lấy được quyền chủ đạo, thì rất nhanh đã bị hắn đoạt đi, cái lưỡi bị đầu lưỡi của hắn dây dưa, hai người cho nhau trao đổi nước bọt trong miệng, thường thức hương vị đối phương. Hôn như vậy có chút mập mờ không rõ ràng, có chút thiên tình, không biết tự lúc nào, hắn dần dần đem bàn tay to hướng vào trong áo của cô, muốn tìm kiếm trước ngực cô rất tròn. Chẳng qua lúc này có người quấy rầy chuyện tốt của hắn, gõ cửa, cắt đứt màn hôn môi của bọn họ, cũng làm cho nàng phát hiện bàn tay to của hắn đã dò vào trong quần áo của mình.
"Sắc lang!" Lê Tiểu Tiểu đỏ mặt, ngay cả thở cũng còn không kịp, liền vội vội vàng vàng rời khỏi đùi hắn, sửa sang lại chính mình quần áo. Hắn cười khẽ một tiếng, không nghĩ tới cô còn có thể thẹn thùng. Lê Tiểu Tiểu trợn trắng mắt, trở lại vị trí của mình, xoay người muốn bình tâm trở lại. Đáng chết! Không phải cô muốn câu dẫn hắn sao? Như thế nào ngược lại bị hắn câu dẫn đâu? Cô chán ghét chính mình không đủ kiên định, trong đầu lúc này toàn những cảm xúc ngất ngây, không có cách nào bình thường trở lại. Trần thư ký vẻ mặt mất hứng đi tới, đem trà A Hoa điền đặt trước mặt Lê Tiểu Tiểu, thấy Lê Tiểu Tiểu khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng hồng, tuy rằng cảm thấy quỷ dị, nhưng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Tuy rằng trong lòng tràn đầy tò mò, nhưng lại không thể hỏi nhiều, Trần thư ký chỉ có thể như một cô hầu gái lặng yên đi ra. Viên Hách Hàn khó mà ung dung lại được, ngoài miệng vẫn tươi cười, không nghĩ tới Lê Tiểu Tiểu biểu tình phong phú như vậy, thậm chí còn ngây thơ thẹn thùng đứng lên, làm cho hắn cảm thấy cực kì thú vị!
Thì ra, có cô cuộc sống lại mới mẻ như vậy, nhiều màu, nhiều vẻ như vậy!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |