← Ch.07 | Ch.09 → |
"Lê Nhã" Phong Thượng trí nhanh nhẹn chạy đến, chỉ đến kịp ngăn lại hông của cô, chứ không ngăn cản được việc cô ngã
"Đau quá" Cô ngã đầu gối đụng vào mặt đất toàn đá vụn
"Đề tôi xem một chút" Phong Thượng Trí thu hồi tâm trạng đùa giỡn, ôm cô ngồi trở lại trên tảng đá lớn, vén chân váy của cô lên, kiểm tra thương tích cho cô
May mắn, chẳng qua là đầu gối chỉ có chút sưng đỏ, không có rách da chảy máu. Điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm
"Phong.......... . Giám đốc Phong, tôi không sao nữa rồi!" Tay của hắn đặt sát trên đầu gối của cô, làm Lê Nhã giống như bị điện giật khẽ run một cái
"Chân em cần đắp nước lạnh một chút" Phong Thượng Trí đứng dậy từ trong ví tiền lấy ra một cái khăn tay, đến bên dòng suối dúng ướt chiếc khăn, trở lại đặt trên đầu gối của cô "Nước ở vùng núi rất lạnh, có thể lấy dùng để thay nước đá"
"Giám đốc Phong, Anh tức giận sao?" Nhìn sắc mặt của hắn, Lê Nhã lúng ta lúng túng nói
"Không có, Nếu như em gọi tên tôi, tôi sẽ càng vui vẻ hơn" Hắn lắc đầu, đem khăn tay trực tiếp buột thẳng vào đầu gối cô
"Thật xin lỗi, Thượng Trí"
"Tại sao lại nói xin lỗi?" Nói xin lỗi phải là hắn chứ! Dù sao cũng là do hắn hù dọa cô mà. Phong Thượng Trí ngẩng đầu nhìn trong đôi mắt có một chút lo lắng không yên của cô
"Tôi, tôi không biết nên trả lời vấn đề của anh như thế nào" Cô nhỏ tiếng nói
"Tại sao lại không biết?" Phong Thượng Trí quyết định thay đổi phương thức, làm chậm tốc độ lại
"Tôi cũng không biết nói thế nào nữa" Giống như bây giờ, lúc hắn nhìn cô, trái tim cô sẽ không khỏi mà bắt đầu đập loạn nhịp
"Cô có muốn chơi đùa trong nước không?" Hắn không có hỏi nữa, ngược lại đứng lên nói
"Sao?" Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác, khiến cho cô không kịp phản ứng
"Dòng suối này trong suốt nước rất mát, hoàn toàn không có bị ô nhiễm" Phong Thượng Trí đưa tay cởi giày da, tất, liền đi xuống dòng suối, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện ống quần bị ướt
"Em không muốn xuống sao?" Hắn quay đầu lại nói
Chớp mắt nhìn cô, cô cũng vội vàng ngồi xuống cởi bỏ đôi giày cao gót, đứng dậy đi xuống nước, lạnh như băng cảm giác thật thỏa mái lập tức thấy nụ cười của cô hiện ra
"Thật sự mát lạnh nha! Oa! Chỗ này còn có cá nhỏ nữa kìa!" Cô vui mừng phát hiện
"Không chỉ có cá nhỏ đâu, còn có cua nhỏ nữa, nhìn kỹ là có thể thấy" thấy cô vui vẻ, Phong Thượng Trí cũng cười theo
"Thật tuyệt! Hàng ngày đều phải ngồi trong xe đi các hoạt động truyền thông, bây giờ có cơ hội có thể thấy phong cảnh tuyệt đẹp như này, thật sự là rất vui" Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu một chút không khí thiên nhiên tươi mới, trong lành
"Lê Nhã, trước kia có cùng người nhà đến những khu miền núi như thế này chơi đùa không?" Hắn tán gẫu nói
"Có chứ! nhưng đó là chuyện đã lâu lắm rồi, có lẽ khoảng bốn, năm năm rồi, là tới khu miền núi chơi, bình thường là đi cùng bạn học để nướng thịt!" Nhớ lại những chuyện trước đây, Lê Nhã nở nụ cười ngọt ngào
"Còn liên lạc với bạn học trước đây không?"
"Không có, lúc đào tạo trước đây, cũng có liên lạc với mấy bạn học, nhưng bây giờ bận rộn quá căn bản là không có thời gian, cũng có lúc muốn cùng bọn họ nói chuyện, nhưng mỗi lần về đến nhà đã là hai, ba giờ sáng, tôi cũng không tiện gọi điện thoại để quấy rầy bọn họ" Cô có chút buồn rầu nói
"Nói cho tôi biết, em thích làm công việc này lắm sao?"
Lê Nhã nhớ lại tình huống lần đầu tiên gặp Lưu Bảo, mở miệng nói: " Thành thật mà nói, trở thành ca sĩ thật sự ngẫu nhiên, nếu như lúc đó không cùng bạn bè đi hát KTV, cũng sẽ không tạo ra tôi ngày hôm nay. Ban đầu tôi chỉ là rất thích ca hát mà thôi, nhưng bây giờ trải qua một số chuyện, đột nhiên cảm thấy làm ca sĩ thật là khó, bình thường suy nghĩ, tôi ngoại trừ chuyện ca hát ra, hình như cũng không có tài năng gì"
"Tôi cũng cảm thấy em có đủ điều kiện để làm ca sĩ" Không nghĩ đến chuyện cô có nhiều suy nghĩ như vậy. Lần đầu tiên Phong Thượng Trí cảm thấy Lê Nhã mặc dù đơn thuần, nhưng không phải là ngơ ngác, không có suy nghĩ của mình. Chỉ có điều như đã nói qua, ở mặt xử lý tình cảm, cô thật sự rất là non nớt
"Có thật không?" Le Nhã vốn là đang chơi đùa mặt nước liền dừng tay lại, ngẩng đầu hỏi
"Em không biết sao? Những người đã xem em biểu diễn nhất định sẽ bị nụ cười của em thu hút, bởi vì nụ cười của em làm cho người ta có cảm giác như ánh mặt trời, tiếng hát mềm mại mà ấm áp, cho dù không có tài nghệ nào khác thì sao, chỉ cần hai điều này như vậy cũng đủ rồi" Phong Thượng Trí nói đúng trọng tâm
Thẳng thắn nói, lần đầu tiên cùng cô đi truyền thông, sau khi nghe giọng hát của cô qua radio, hắn liền mua đĩa nhạc của cô để nghe
"Thượng Trí, anh nói về tôi tốt quá" Hắn khen ngợi làm cho Lê Nhã ngượng ngùng không dứt, nhưng những lời hắn nói lại làm lòng cô thấy lâng lâng. Hắn thật sự cảm thấy như vậy sao?
"Cảm thấy những lời tôi nói rất tốt, thì liền khen thưởng cho tôi đi!" Hắn đùa giỡn nói
"Khen thưởng?"
"Đúng vậy!" Hắn rất muốn nhìn xem cô sẽ có phản ứng gì
"Tốt! Cảm ơn anh đã khen ngợi! Hì.......... ." Tâm trạng chơi đùa của Lê Nhã đột nhiên nổi lên, hai tay bắt đầu vốc nước liền trực tiếp vẩy nước lên người hắn, nhìn hắn tránh né không kịp mà ướt nửa người, cô không khỏi cười lớn
"Được rồi cho anh nhiều nước hơn một chút vậy! Cảm ơn anh............" Giống như chơi đùa không đủ, cô bắt đầu càng không ngừng vốc nước hắt lên người hắn
"Được lắm! Em muốn chơi sao? chúng ta chơi đến điên đi?" Phong Thượng Trí bước xuống chỗ sâu hơn, cũng bắt đầu công kích cô
"Ái....... . Không muốn" Cô cũng đi xuống chỗ sâu hơn, trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng kêu cùng tiếng cười
Trong lúc đó nhất thời bọt nước nổi lên bốn phía, không lâu sau, cả hai đã ướt sũng, nhưng hai người căn bản cũng không quan tâm
"A!" bất chợt, bước chân của Lê Nhã bị trơn trợt, cả người liền ngã ngồi trong dòng suối, miệng còn uống vài ngụn nước suối, bây giờ cả người đều ướt hoàn toàn
"Cẩn thận!" Phong Thượng Trí vội vàng đi tới bên cạnh Lê Nhã"
"Khụ khụ.......... . Khụ khụ.......... ." Lê Nhã bị sặc không tự chủ mà bám chặt vào cánh tay của hắn?
"Không sao chứ?" Phong Thượng Trí lo lắng lau nước trên mặt cô, lộ ra khuôn mặt trong trắng thuần khiết, thì ra là lúc nghịch nước phấn trang điểm đã bị tẩy đi
"Tôi không sao" Cô đưa tay xoa xoa mắt, khóe miệng vẫn còn đầy sự vui vẻ "Chơi vui quá, nên mới có thể bị trượt chân"
Hắn không có nói tiếp, bởi vì đôi môi cô không cần tô son, liền tự nhiên hiện ra đôi môi đỏ thắm, đột nhiên thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn
Đôi môi của cô đang dẫn dụ hắn. Hai cánh tay nắm chặt, Phong Thượng Trí đưa môi lên hôn môi cô
"Thượng....... ." Đột nhiên xuất hiện sự yên lặng, làm cho Lê Nhã cảm thấy kỳ quái, vừa ngẩng đầu lên, bóng đen đã bao phủ xuống
Hắn lại hôn cô! Điều này phải phải mấy giây sau trong đầu cô mới nhận thức được, cô mở đôi mắt thật to nhìn khuôn mặt phóng đại của hắn
Cô chớp chớp mắt, cảm giác được ngón tay của Phong Thượng Trí từ mặt cô trượt tớ cằm, cũng cảm giác được lưỡi của hắn, tách đôi môi cô ra tiến vào trong miệng
"Ừm.........." Cô bị dọa cho sợ đến nỗi muốn nhẩy dựng lên, nhưng sau gáy lại bị giữ chặt
Đôi môi của cô cũng giống như nụ cười của cô thật là ngọt ngào, không kiêng kị chút nào, hắn dường như muốn bù lại cảm xúc tiếc nuối không thể đụng vào cô lúc trước, mà càng càn rỡ thăm dò bên trong miệng cô hút mật ngọt
Thật kỳ quái.......... . cô lẩm bẩm, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực cứ đập loạn lên, hô hấp cũng bị rối loạn
"Nhắm mắt lại" Bị buộc dừng lại, thật sự bởi vì đôi mắt to tròn vô cùng trong suốt của cô, khiến cho hắn có cảm giác bản thân đang bắt nạt một đứa trẻ vậy
"Tôi............" Còn chưa nói hết, miệng của cô lại bị lấp kín
Không để cho cô có cơ hội nói chuyện, hắn giảo hoạt che miệng cô lại, trêu chọc lưỡi cô, nụ hôn lại càng trở nên sâu hơn
Cảm giác kỳ xuất hiện, khiến cho cô hoa mắt, làm cho cả người cô không còn chút sưc lực nào, làm cho cô không thể nào không dựa vào lồng ngực hắn
"Mau hít thở đi" Mặc dù say mê trong nụ hôn, nhưng Phong Thượng Trí vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, vội vàng dừng lại nụ hôn nóng bỏng giữa hai người lại
"Ừm............. ." Nắm chặt cánh tay của hắn, Lê Nhã dựa vào lồng ngực của hắn mà thở dốc, cảm giác được mặt mình nóng như lửa đốt
Trong quá trình hôn, trong cơ thể Phong Thượng Trí dục vọng mạnh liệt thiêu đốt, dòng nước suối mát lạnh kia cũng không thể làm hắn có thể bình ổn lại được, nhưng hắn biết thời điểm chưa đến, mà địa điểm cũng không đúng
Bọn họ cứ như vậy ôm nhau, đứng ở giữa dòng suối
Qua thật lâu, Lê Nhã mới phát hiện được nhịp tim của mình không có đập loạn nhịp nữa, hơi thở cũng từ từ trở lại bình thường, nhưng bầu không khí lại có chút kỳ quái
Dáng vẻ thân mật của bọn họ như vậy, giống như tình yêu trên những bộ phim điện ảnh cô đã xem qua
Trong lúc bất chợt, cô giống như bị điện giật, hiểu được câu hỏi của hắn, cũng hiểu được tâm tư của mình
Cô thích hắn!
"Lê Nhã?" Cảm giác cơ thể cô đột nhiên cứng ngắc, Phong Thượng Trí cho rằng cô cảm thấy lạnh, hai cánh tay vòng ôm cô càng thêm chặt chẽ
Cô ngẩng đầu lên, ân cần nhìn ngắm khuôn mặt hắn, muốn nhìn thấy một chút gì đó về cuộc sống của hắn ở trong đó, cư nhiên đến bây giờ mới phát hiện, đáp án luôn luôn tồn tại trong lòng của cô!
Nghĩ đến điều hắn vừa mới hỏi cô, mà cô cho rằng không biết trả lời hắn như thế nào, Lê Nhã không khỏi bật cười một tiếng
"Sao vậy?" Sao đột nhiên lại cười? Phong Thượng Trí cảm thấy phản ứng của cô rất kỳ lạ
"Không có gì" Cô càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, tiếng cười cũng theo đó mà lớn dần
Trời ạ! Cô thật sự là ngốc mà!
Có chuyện hay gì mà cười như vậy? Phong Thượng Trí nghĩ, dứt khoát chờ cô cười xong phải hỏi lại
"Hắt xì......... hắt xì!" Cô đột nhiên hắt hơi một cái
"Chúng ta đi lên thôi! Em sẽ bị cảm mất" Không đợi cô phản ứng, Phong Thượng Trí liền ôm cô đi lên bờ
"A! Để tôi xuống đi" Lê Nhã sợ hết hồn, vội vàng bắm chặt bờ vai hắn sợ mình ngã xuống
"Em cầm giầy đi" Hắn nửa ngồi nửa không, đưa cho cô cầm giầy của hai người
Hắn vững vàng bước lên bậc cầu thang, lái xe rời khỏi dòng suối Mười mấy phút sau, đem xe lái tới một căn biệt thự
"Chỗ này là chỗ nào?" sau khi xuống xe, Lê Nhã tò mò nhìn căn biệt thự màu hồng, bốn phía còn có thiết kế cây cối xe hoa, chứng tỏ cũng thường xuyên có người đến thu dọn nơi này
"Đây là căn biệt thự tôi mua, nếu như những lúc muốn nghỉ ngơi, tôi sẽ tới đây" Phong Thượng Trí cười cười nói: "Đi thôi! tôi dẫn em đi xem một chút"
"Ừm" Lê Nhã vội vàng đi theo hắn
Vừa vào tới cửa, thiết kế và trang trí theo phong cách châu âu làm cho hai mắt của cô sáng lên, đồ vật trong nhà được làm từ gỗ đào thoạt nhìn vô cùng có cảm xúc, cả phòng khách rộng rãi sáng ngời, cảm giác tương đối thoải mái, khó trách hắn có thể nói, khi muốn nghỉ ngơi lúc ấy sẽ tới nơi này, nếu như là cô, cô cũng sẽ yêu nơi này
"Đi vào tắm trước đi! nếu không muốn bị cảm" Phong Thượng Trí dắt tay cô đi lên tầng hai gồm có hai phòng ngủ chính và một phòng tắm "Em ở chỗ này chờ một chút, tôi đi lấy quần áo để thay"
Lê Nhã chớp chớp mắt, nhìn cách bày biện phòng tắn, đá cẩm thạch đen xây thành màu phòng tắm, như thế cảm giác rất phong thái
A.......... . Căn phòng tắm này hình như so với căn phòng cô ở còn lớn hơn
"Trời ạ! bồn tắm cũng xoa bóp mát xa! còn có thiết bị SPA" Cô tò mò ngồi bên cạnh bồn tắm cầm cái nọ cái kia lên ngắm nghía
"Cái này cho em" Phong Thượng Trí đi vào, trong tay còn cầm một bộ quần áo "Xin lỗi, chỗ này không có quần áo nữ, em cứ mặc cái này trước đi đã"
"Không sao đâu! cảm ơn"
"Chờ lát nữa tắm xong, đem quần áo ướt cho tôi" Phong Thượng Trí đem quần áo treo vào trên giá nói
"Vậy anh không tắm sao? Anh cũng không phải là không biết cả người anh đều ướt hết cả rồi? Cô không chút nghĩ ngợi hỏi, hoàn toàn không có phát hiện trong lời nói này ẩn chứa bao nhiêu hấp dẫn
"Đây là lời mời sao" Phong Thượng Trí cười cười nói
"Sao?" Cô dừng lại một chút, lập tức nghĩ đến mình đang nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn theo đó mà đỏ ửng lên " Tôi, tôi không phải là.........."
"Nói đùa thôi, em mau đi tắm đi! Tôi đến phòng tắm khác rửa mặt" Trong miệng mặc dù lý trí, nhưng trong lòng Phong Thượng Trí nghĩ, chính là ôm cô hôn cô một cái là đủ rồi
Cô sớm xấu hổ nói cũng không biết nên nói gì, không biết làm gì khác hơn là lúng túng nhìn hắn đóng của rời đi
Thật là! Lê Nhã đưa tay xoa nhẹ gương mặt nóng rực, sau đó một lúc lâu mới bắt đầu cởi quần áo ướt trên người ra, bước vào bồn tắm
Mất mất phút đồng hồ tắm rửa, Phong Thượng Trí đã thay bộ quần áo màu xám tro mặc ở nhà đi ra khỏi phòng tắm, trước mắt hắn cần phải đi ra phòng khách một lúc, chuyện quan trọng nhất chính là gọi điện thoại đến công ty đĩa nhạc tìm Giám đốc Diêu
Điện thoại vừa mới kết nối, thanh âm lo lắng của Giám đốc Diêu đã truyền tới
"Giám đốc Phong, Anh dẫn Lê Nhã đi đâu rồi? Anh có biết hay không hiện tại toàn bộ mọi người trên thế giới đều đang tìm hai người đó!"
"Lê Nhã rất an toàn, tôi nghĩ nên để cho cô ấy nghỉ ngơi mất ngày" Phong Thượng Trí không để ý tới vẫn đề của hắn, tự nhiên nói. Thuận tay bấm mở ti vi đến kênh tin tức giải trí, đúng lúc người dẫn chương trình đang nói đến tin tức vụ án đe dọa
"Giám đốc Phong, xin anh dẫn Lê Nhã về, chúng tôi cần cùng cô ấy bàn bạc những công việc tiếp theo sau vụ án đe dọa" Giám đốc Diêu lo lắng nói
"Những chuyện này từ trước đến nay các anh không phải đều rất am hiểu sao? Hơn nữa, vụ án này đã mang đến cho Lê Nhã quá nhiều sự hoảng sợ, cô ấy bây giờ không nên bị giới truyền thông bám đuổi" Phong Thượng Trí căn bản không muốn để cho cô trở về
"Giám đốc Phong, anh không thể......"
"Giám đốc Diêu, nếu như các anh còn có lương tâm, nên để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi tất cả mọi việc trở lại bình thường, còn muốn làm cho cô ấy trở về thì đấy là một việc tương đối khó khăn đó" Phong Thượng Trí lạnh lùng cắt đứt lời của hắn
"Giám đốc Phong, chuyện cô ấy cần phải xử lý như thế nào là do chúng tôi quyết định, mời anh đem Lê Nhã về cho!" Giám đốc Diêu bất mãn nói
"Tôi nói, chuyện xử lý vụ án, các anh tự xử lý đi" Phong Thượng Trí kiên quyết nói
"Giám đốc Phong, anh đây là bắt cóc!" Giám đốc Diêu quát lên
"Giám đốc Diêu, Lê Nhã đã trưởng thành, có quyền tự quyết định"
"Tôi muốn cùng Lê Nhã....... ."
Phong Thượng Trí không đợi hắn nói xong, liền trực tiếp dập điện thoại xuống
"Thượng Trí, người gọi điện thoại đến là anh Diêu sao?"
Tắm xong Lê Nhã mặc một bộ quần áo màu trắng rộng thùng thình thoải mái xuất hiện ở cửa cầu thang, bộ quần áo kia tụt tới bắp đùi của cô, thật may là chiếc quần thiết kế dây thun, nếu không đã sớm bị tụt xuống rồi
"Ừ!" Hắn gật đầu
"Diêu ca nói gì? Đột nhiên không thấy tôi, có phải anh Diêu rất tức giận đúng không?" Lê Nhã cau mày hỏi
"Đúng là hắn rất tức giận, nhưng mà hắn nói hắn sẽ xử lý những chuyện xẩy ra tiếp theo" Hắn nửa thật nửa giả nói
"Hả!" Thật sự là như vậy sao? Nhìn vẻ mặt Phong Thượng Trí, Lê Nhã cảm thấy là lạ, nhưng lại không nói ra được lạ ở chỗ nào
"Hiện nay phóng viên đang liên tục bám sát tại hiện trường, xế chiều hôm nay tại trường quay ghi hình ngoài ý muốn diễn ra một vở kịch, chúng ta cũng biết........."
Tin tức người dẫn chương trình trên ti vi nói, thu hút sự chú ý của cô
"Đây không phải là....... ."
"Đến đây xem đi!" Phong Thượng Trí kéo cô qua ngồi vào ghế sofa, cùng với cô xem ti vi
"Vụ án đe dọa nữ ca sĩ Lê Nhã kéo dài đã lâu, đến hôm nay cuối cùng đã bắt được kẻ chủ mưu, kẻ hung thủ kia khiến người ta không thể tin được, lại chính là người quản lý nổi tiếng Tích An....... vân vân! Hiện tại cảnh sát đã bắt giam Tích An tại đồn cảnh sát"
Người dẫn chương trình nói được một nửa, vội vàng chạy đến, cố gắng đem Microphone tới trước mặt Tích An đang bị cảnh sát bao quanh
"Tích ăn, tại sao anh lại muốn đe dọa Lê Nhã, còn có ý đồ mưu sát cô ấy?" thật vất vả để chen vào giữa, nữ phóng viên đặt câu hỏi
"Cô ta không nên tham gia vào giới nghệ thuật"
"Tại sao?"
"Băng Tĩnh mới thật sự là ngôi sao nổi tiếng trong tương lai" Vẻ mặt vô cảm của Tích An nói ra một câu, liền bị viên cảnh sát đẩy vào trong xe cảnh sát, nghênh ngang đi
Sau khi xem xong, Lê Nhã cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào nữa, cả người lộ ra trạng thái khiếp sợ
Hắn là có ý gì? Tại sao lại nói ra những lời nói đó?
Phong Thượng Trí lạnh lùng theo dõi tin tức liên quan do người dẫn chương trình nói, bao gồm cả nguyên nhân, ý đồ và quá trình giết người, Phản ứng của công ty đĩa nhạc của Lê Nhã, vẫn còn chờ đợi công ty đĩa nhạc của Băng Tĩnh lên tiếng thanh minh
Hắn phát hiện đúng là Tích An thừa nhận tội trạng, nhưng hoàn toàn không có nhắc tới vụ án bắn súng kia, điều này làm hắn cảm thấy kỳ quái. Là do Tích An bỏ sót, hay thật sự không có? Có lẽ hắn phải dành thời gian để hỏi cảnh sát cho rõ ràng. Trên màn hình, người dẫn chương đã bắt đầu đưa ra các tin tức tiếp theo, hắn mới tắt ti vi.
Quay đầu nhìn Lê Nhã, chỉ thấy cô đang ngồi sững sờ, đôi mắt sớm đã lộ ra sự lo lắng
"Lê Nhã?" Phong Thượng Trí kêu lên.
"Tại sao Tích An lại muốn đe dọa tôi? Tĩnh rõ ràng là người thực sự có thực lực, cho dù có tôi, cô ấy cũng nhất định sẽ trở thành một ca sĩ a" Cô ngẩng đâu nhìn hắn, Lê Nhã nói ra những nghi hoặc của cô
"Rất đơn giản, Tích An hắn không có cái suy nghĩ này, hắn chỉ suy nghĩ em là người cản trở Băng Tĩnh thành ca sĩ nổi tiếng" Phong Thượng Trí nói
"Hắn tại sao phải nghĩ như vậy?" Lê Nhã vẫn không hiểu nói
"Lê Nhã, chúng ta vĩnh viễn không có cách nào hiểu rõ người khác rốt cuộc đang suy nghĩ gì, hoặc là hắn làm những chuyện này vì nguyên nhân gì. Em chỉ có thể đem nó coi như là ý nghĩ quá mức cực đoan của hắn mà thôi!"
"Tại sao hắn không nghĩ tới nếu như chuyện bị vạch trần, thì Băng Tĩnh phải làm thế nào? Băng Tĩnh có thể bở vì liên quan đến hắn, mà không thể tiếp tục sự nghiệp ca hát được nữa" Cô hỏi, trong lòng thật sự lo lắng cho Băng Tĩnh
"Vậy cũng chưa chắc, dù sao đây cũng là chuyện cá nhân của Tích An, nếu như công ty đĩa nhạc của Băng Tĩnh hiểu được mà xử lý tốt, chuyện nhất định sẽ không giống như suy nghĩ bi đát của em" Có đôi lúc ở bước đường cùng lại gặp chuyện may mắn cũng không phải là không có. Phong Thượng Trí ở trong lòng thầm nghĩ
"Tôi hi vọng Băng Tĩnh có thể tiếp tục ca hát" Cô chân thành hi vọng
"Vậy còn em? Sau khi trải qua chuyện lần này, em còn có muốn tiếp tục ca hát nữa không?" Hắn hỏi ngược lại
"Tôi không biết, tôi cảm thấy mệt mỏi quá......." Vốn cô tưởng rằng ca hát là một chuyện vui vẻ, nhưng tại sao lại phải dính dáng đến nhiều chuyện như vậy? Đôi mắt Lê Nhã trở nên phiền muộn
"Rất nhiều chuyện đều giống nhau, có thật có giả, đây chính là thực tế, nếu em thực sự mệt mỏi, thì nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ luôn luôn bên cạnh em" Phong Thượng Trí ôm cô vào trong ngực, để cho đầu cô dựa vào lồng ngực của hắn
"Thượng Trí" Những lời của hắn khiến cho Lê Nhã cảm động từ tận đáy lòng, cô ngẩng đầu lên, đôi môi hôn lên gò má của hắn "Cảm ơn anh, em thực sự thích anh"
"Em nói cái gì?" Phong Thượng Trí cứng đờ, nắm chặt bả vai của cô nói
"Em ngốc quá, đúng không?" Cô cười khanh khách nhìn khuôn mặt kinh ngạc của hắn, "Thật sự trước kia em đã sớm thích anh rồi, chẳng qua chỉ là em không phát hiện ra mà thôi"
"Lê Nhã.........." Phong Thượng Trí gắt gao đem cô ôm vào trong ngực, hắn cho rằng hắn còn phải kiên nhẫn chờ đợi một chút, mới có thể nghe đáp án này
"Thượng.......... ." hành động này, có thể đem nó lý giải rằng hắn cũng thích cô sao? Lê Nhã trong lòng thầm nghĩ, còn chưa dám mở miệng, môi của cô lại một lần nữa bị chiếm đóng, cắt đứt lời muốn nói
Không có kiêng kỵ, Phong Thượng Trí tình cảm đè nén trước đây, giờ được bộc phát, không giữ lại chút nào ở trên môi của cô bất chấp điên cuồng mà hôn
Lê Nhã không có cơ hội giãy giụa, bở vì đôi môi nóng bỏng mạnh mẽ của hắn không ngừng cắn mút môi cô, lưỡi hắn khéo léo không ngừng tiến đến trêu chọc lưỡi cô, cảm giác nóng lòng mong mỏi đánh thẳng vào giác quan cô
Miệng của cô rất ngọt, giống như nắng hạn gặp mưa rào, vĩnh viễn không có sự chán ngán, lần này hắn rốt cục có thể có một nụ hôn thật sự, không cần phải suy nghĩ trước sau, thăm dò, lo lắng
Ánh mắt hắn rực cháy mạnh mẽ, cô xấu hổ muốn đứng dậy rời khỏi ghế sofa
"Đừng đi" nhân lúc đó hắn nắm tay cô kéo lại, Phong Thượng Trí nhanh chóng hoán đổi vị trí của hai người, dùng thân thể chặn cô giữa ghế sofa và hắn
"Anh.........." Nhìn đôi mắt nóng bỏng mạnh mẽ của hắn, bên môi tỏa ra một chút tà khí vui vẻ, làm cô tự dưng sợ sệt, hốc mắt theo đó mà dâng lên hơi nước
Cô biết giữa hai người, sẽ phát sinh chuyện làm người ta xấu hổ không dứt..........
← Ch. 07 | Ch. 09 → |