Ch.02 → |
* Nhà hàng pháp...
"Dược...Dược tổng, xin ngài hãy giúp tôi" – Người đàn ông trung niên ngồi đối diện nài nỉ, trán đẫm mồ hôi cầu khẩn
"Tôi không thích nói nhiều" – Giọng nói trầm thấp vang lên, hơi thở đầy quỷ dị, đôi mắt sắc bén của Dược Thiếu Phàm nhìn thẳng vào người đàn ông kia, đầy chán nhường.
" Xin ngài hãy giúp công ti của tôi, tôi xin ngài, cầu xin ngài" – Từ Hài Thành nài nỉ.
"Ba." – Đột nhiên 1 giọng nói trong trẻo vang lên, chủ nhân của giọng nói ấy là Từ Tử Hàn, con gái của Từ Hải Thành
"Con làm gì ở đây" – Từ Hải Thành quay sang, khó chịu lên tiếng.
"Con được Tiểu Thành mời đi ăn, thấy ba ở đây, con mới...." – Từ Tử Hàn trả lời, thoáng thấy vẻ mặt ông khó chịu, cô quay sang nhìn 2 người ngồi đối diện cha của cô. Mày đẹp nhíu lại khi phát hiện ra người đàn ông mặc Âu phục kia. Ánh mắt Từ Tử Hàn vô tình chạm với cặp mắt sắc bén của Dược THiếu Phàm, nhất thời sợ hãi nhanh chóng quay mặt đi. Khóe miệng Dược Thiếu Phàm vô thức cong lên.
"Ba đang làm việc sao!? Con đi nhé" – Từ Tử Hàn nhanh chóng tìm càch tháo chạy.
"Được." – Từ hải Thành nói.
"Tôi nghĩ...chúng ta có thể hợp tác." – Dược Thiếu Phàm lên tiếng. Câu nói đó làm cho Từ Hải Thành và trợ lý của anh bất ngờ."Thật sao...đội ơn ngài Dược Tổng..."-Từ Hải Thành vui mừng lên tiếng. Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến ông đổ mồ hôi lạnh"Với một điều kiện! Tôi muốn con gái ông!?"
"Thiếu Phàm, cậu đang muốn làm gì vậy hả!?"- Trợ lý của anh cau mày hỏi.
"Sao hả!?"- Dược Thiếu Phàm chẳng để ý, cứ tiếp tục hỏi Từ hải Thành.
"Được" – Từ Hải Thành lập tức trả lời, dù lúc đầu có chút lo lắng. Dược Thiếu Phàm đứng dậy, bhỏ hai tay vào túi quần, nở một nụ cười khinh miệt "Hợp tác vui vẻ" rồi quay lưng bước đi.
" Cậu muốn làm gì vậy hả!? Công ti của ông ta sắp phá sản rồi mà, chẳng còn cách nào cứu vãn, vậy mà cậu lại muốn sát nhập công ti ông ta vào Tập đoàn Dược Thiên!?" – Lôi Lạc Kình bốc đồng la lên.
* Lôi Lạc Kình: Bạn thân cũng là trợ thủ đắc lực của Dược thiếu Phàm trong "Hắc Nguyệt"(Bang phái trong thế giới Hắc đạo của Dược Thiếu Phàm), là trợ lí của anh trong công ti. Một con người "Hành động trước, nói chuyện sau", cháu đức tôn của gia tộc Lôi Lạc. Thiên tài chế tạo súng, thong minh nhưng lại rất bay bướm.
"Tôi có cách của tôi"- Dược Thiếu Phàm chậm rãi trả lời.
"Vì cô bé đó sao!? Tôi nhớ là sinh thành cậu ghép phụ nữ lắm mà, bởi vậy cậu mới được mệnh danh là "Người đàn ông độc thân Hoàn Kim" chứ!?" – Lôi Lạc Kình cười khẩy nói.
"Cô bé đó là ngoại lệ" – Khóe miệng anh lại giương lên, tạo một đường cong rõ rang. Anh nhớ lại lúc cô bị anh bắt gặp cô đang cau mày khó chịu nhìn anh thì lại sợ sệt tìm cớ tháo chạy. Khuôn mặt đó thật sự rất đáng yêu. Lôi Lạc Kình ngớ người nhìn anh, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy người máu lạnh như anh đang cười.
*Tại nhà Từ gia...
" Không! Con không lấy ông chú đó đâu." - Từ Tử Hàn uất ức nói.
"Hàn nhi, con giúp cha con đi! Hãy cứu lấy công ti, công ti đó là tâm huyết cả đời của ông ấy đó." - Từ mẫu cố gắng khuyên cô con gái.
"Nhưng... nhưng ông ta hơn con đến 11 tuổi, làm sao, làm sao con có thể.... hic..." - Khóe mắt cô bắt đầu ngấn nước.
"Đủ rồi! Từ gia có ơn lớn với con, con không thểthấy chết không cứu! Tử Hàn, gia đình ta nuôi nấng con từ nhỏ, con phải báo đáp chứ." - Từ Hải Thành nghiêm nghị nói."Nếu không có ta, con làm sao có được ngày hôm nay!?."
"Kìa mình" - Từ mẫu can ngăn. Bà đưa mắt nhìn Từ Tử Hàn, chỉ thấy cô cúi đầu không nói gì. Lòng bà nghẹn lại.
"Không nói nhiều nữa! Mai ta sẽ đưa con sang Dược gia." – Từ Tử hàn nghiêm nghị nói rồi bỏ vào phòng ngủ.
"Hàn nhi, để ta lên nói chuyện với ông ấy, trễ rồi, con mau đi ngủ đi" – Từ mậu an ủi Từ Tử Hàn.
Từ Tử Hàn uất ức bỏ vào phòng. Nhưng hồi lâu sau cô lại nghĩ.... Quả thật Từ gia có ơn lớn với cô, lúc còn nhỏ cô đã bị bỏ trước cửa Cô Nhi Viện, cuộc sống của cô bắt đầu từ đó, những đứa trẻ cùng tuổi luôn gen tị với cô vì cô đươc Đường mẫu yêu thương, lại xinh đẹp vô cùng, rồi chúng kiếm cớ ăn hiếp, đi học còn bị người ta khinh miệt.... Cô luôn phải chịu đựng cho đến mùa Hè của 12năm trước, Từ mẫu vì muốn có con gái nên đã đến Cô Nhi Viện nhận nuôi cô, lúc đầu Từ gia phản đối nhưng thấy cô vừa thông minh, lại xinh đẹp nghĩ sau này sẽ giúp ích cho ông nên ông mới đồng ý nuôi cô.... Hít 1 hơi thật mạnh, cô bước ra khỏi phòng đi đến phòng ngủ của ông để nói chuyện nhưng thay vì vậy, cô lại nghe được những điều mà cô không nên nghe....
" Hải Thành, sao ông lại nhắc lại chuyện đó" - Từ mẫu cau mày hỏi.
"Hừ, tôi nhận nuôi nó là cũng có mục đích, chứ bà nghĩ tôi ở không mà nhặt nó về sao!?" - Từ Hải Thành hừ một tiếng." Từ gia chỉ có 1 đứa con, đó chính là Từ Chính, con bé đó chỉ cần trà trộn vào Dược gia, sau đó làm cho Dược Thiếu Phàm tán gia bại sản là được"
Từ mẫu nhìn ông ngỡ ngàng, thì ra là năm đó, ông chấp nhận nuôi đứa trẻ ấy là lý do này sao. Bà đau xót thay cho Từ Tử Hàn. Tuy không phải là con ruột nhưng bà luôn yêu thương cô hơn cả Từ Chính. Cũng vì Từ Chính từ nhỏ đã ương bướng, không nghe lời đành phải gửi anh qua bên Anh để du học, nên bà mới muốn có đứa con gái để trò chuyện, vì vậy mới nhẫn nuôi Từ Tử Hàn, dù vậy bà còn yêu thương cô hơn cả Từ Chính.
" Không cần vòng vo nữa, dù sao đối với tôi nó chỉ là một quân cờ củng cóthể là một món hàng thôi..." – Từ Hải Thành khẽ cười, Từ mẫu chỉ biết lắc đầu mà trong long đau xót....
Từ Tử Hàn đã nghe thấy hết, những điều mà cô không biết, và cũng không muốn biết, bây giờ thì tất cả cô đều nghe được.... Thì ra là vậy, cô đối với Từ gia chỉ là một món hàng dùng để trao đổi, cô thẫn thờ bước vào phòng, nằm úp mặt xuống giừơng, một dòng nước nóng chảy dài trên 2gò má. Cô phải làm sao đây, phải giả vờ không biết, hay phải oán hận họ...Cô tự hỏi, rốt cuộc thì...cô đã làm gì sai mà tất cả mọi người trên thế giới này đều khước từ cô...."Cô đối với Từ gia chỉ là một món hang.... chỉ là một món hàng..." – Từng chữ, Từng chữ đều lặp lại trong đầu cô...
Ch. 02 → |