Truyện:Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật - Chương 07

Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật
Trọn bộ 30 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, bất luận là người đàn ông này cùng mình nói lời ân ái, hôn môi, hay là trực tiếp thực hiện bất cứ hành vi gì, bản thân cô cũng không cách nào nhập tâm

Bởi vì đôi mắt kia của hắn, tròng mắt luôn toát ra vẻ lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng không phải ánh mắt 'nhục dục'

Tình yêu?!

Nếu như yêu được thì hãy nói......

Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng bị ánh mắt kia dập tắt, thanh nhã, giản dị, trầm tĩnh...... Quan niệm của người đàn ông này y hệt quần áo trên người của hắn, bị chính tư tưởng của mình bí mật lột ra từng mảng. Đưa hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, tiếp nhận sự chiếm hữu. Còn chưa kịp suy tư đến những chuyện khác thân thể cô đã run rẩy co rúm, hắn khó khăn tiến lùi vào phía bên trong, mồ hôi bịn rịn như tắm. Trước mắt cô là một màn sương mù, cảm xúc dày đặc, tắc trách lại không thể len lỏi vào trong tâm tư của hắn. Phút chốc hắn lại quơ lấy hai chân cô, chậm rãi đặt trên khuỷu tay mình, dần dần mở rộng phần háng.

Điều này khiến cho người ta xấu hổ

Động tác kích thích thỉnh thoảng cuồng dã, đôi lúc hết sức dịu dàng. Bàn tay hắn luôn nắm chặt thân thể cô, như không muốn mất đi, lại không hề có ý rời xa.

Ánh sánh phảng phất từ ngọn đèn mờ rọi qua phần cử động mãnh liệt của đôi nam nữ, khiến cô không có can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt kia, tầm mắt lướt qua sau gáy hắn, nhìn về chiếc gương khổng lồ phía trên trần nhà

Điều này làm cô có thêm dũng khí, cảm giác như mình đang phải đối mặt với một trận chiến. Nhìn người phụ nữ không một mảnh vải trong gương lắc lư cùng với thân thể nóng bỏng của người đàn ông, mắt cô lạnh lùng bất định.

Hắn nắm lấy chiếc cằm nhỏ bé, chợt cúi đầu hôn, tần số va chạm trở nên hung hãn, giống như là đang cố ý, mỗi một động tác đều làm cô đau đớn, như muốn nhắc nhở cô không nên phân tâm về những chuyện khác.

Gia Di tuyệt vọng khi bị kéo về thực tại, đầu óc có chút rối loạn, trốn tránh nhắm mắt.

Khi thị giác đóng chặt, giác quan của con người lại càng nhạy cảm sâu sắc, dường như bọn họ đang cố dán sát vào nhau, phần hạ thân của người đàn ông kịch liệt co rút vào phía bên trong cơ thể cô, bức cô rơi vào khoái cảm tận cùng. Bất luận là hắn dùng đầu lưỡi mút lấy hương vị thanh khiết trên da thịt cô, phía bên dưới vẫn không ngừng đung đưa.

Hai chân treo ngược ở khuỷu tay hắn dần dần bất lực trợt xuống. Không cho cô thời gian thở dốc, hắn thuận tay nâng đầu gối cô về phía trước ngực, cơ hồ muốn bẽ gãy chúng. Toàn thân cô gần như lõa lồ ở trước mặt hắn. Diêu Tử Chính cúi đầu, đưa mắt quan sát vào nơi u cốc, khiến ánh mắt cô ngại ngùng càng nhắm chặt hơn.

Hắn đột nhiên dùng sức, hung hãn ôm phần thân dưới của cô. Ánh mắt kiên định lại vừa xuyên thấu dán chặt nơi đó, vật căng cứng nháy mắt sôi trào, cơ thể hắn không ngừng nóng bừng, như một dòng nước nghẽn mạch muốn tuôn hết ra. Cô lúng túng đè lại bụng dưới của hắn, lại bị bàn tay to lớn ấy hất mạnh ra. Hắn tiếp tục di chuyển dọc theo lối cũ, mạnh mẽ tiến vào, ngay sau đó dồn sức giày vò, ép buộc, khiêu khích cô. Sau cùng là kết hợp động tác cưỡng chế, nâng gáy, mút hôn thật sâu cánh môi đỏ mộng, làm hơi thở cô trở nên gấp áp, cơ thể gần như sụp đổ

Mỗi một tế bào trên da thịt cô như thể co thắt quấn quýt lấy hắn, mồ hôi bịn rịn trên miệng không ngừng 'rên rỉ', cả hai giống như si mê hòa quyện vào nhau.

Trong mắt hắn có lúc lóe lên đam mê, bất chợt nhanh chóng vụt tắt. Nhìn vào ánh mắt đắm chìm, đôi môi hé mở vì phải thở gấp khiến tròng mắt hắn tối sầm

Diêu Tử Chính rút ra khỏi thân thể Gia Di, hơi thở vô cùng bình tĩnh, như thể ngoài tầm kiểm soát này không phải là sự mong đợi của hắn.

Khôi phục lại được tự do, Gia Di nhanh chóng thở gấp, cổ họng chậm rãi lấy hơi.

Kết thúc......

Rốt cuộc......

Gia Di nằm nghiêng trên giường, lẳng lặng chờ đợi hồn phách trở về như cũ

Mới vừa kéo mền che kín một phần thân, tay liền bị đè lại.

Thoáng chốc cái mền trên người cô dừng hẳn, cánh tay hắn giống như tấm lưới khổng lồ, ở giữa không trung chậm rãi để xuống, khuỷu tay thay thế cái mền, vững vàng che chở cho cô

Muốn quay đầu lại để nhìn người đàn ông ở phía sau lưng, lại trễ hơn hắn một bước, động tác của hắn vô cùng nhanh nhạy, hai tay vội vàng chụp lấy người cô, dùng sức ôm chặt khiến cho người ta không thể phản kháng

Ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển xẹt qua bụng cô, theo đường gấp nếp của da thịt trượt nhẹ vào phía bên trong, khiến toàn thân cô cứng đờ. Gia Di ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, cả lòng bàn tay của hắn từ tốn mơn trớn giữa hai đùi cô, muốn phần háng kia phải mở rộng, chớp mắt luồn lách sâu hơn.

Hắn không nói lời nào, cũng không nghe được hơi thở mạnh mẽ, chỉ nghe nơi đó truyền tới âm thanh sụt sịt khuấy động trào phúng như tiếng nước chảy.

"Diêu Tử Chính......" Cô gọi hắn, thanh âm cực kỳ ngượng ngịu.

Chiếc cằm nhỏ bé bị hắn giữ chặt, môi mỏng thuận thế mút vào môi dưới của cô, đầu lưỡi cứ thế chậm rãi thăm dò bên trong, tìm kiếm hương vị ngọt ngào

Hôn nhau đến nỗi trời đất quay cuồng, đôi môi ửng đỏ, khi ấy cô lại không nhớ mình muốn nói gì

"Ngày mai em còn phải tham gia buổi lễ trao giải."

Diêu Tử Chính ngừng lại

Còn tưởng rằng hắn nghe hiểu rõ lời cự tuyệt của mình nên mới bằng lòng rút ngón tay ra. Thì ra hắn cố ý chừa lại khe hở, dễ dàng thuận tiện nâng mông cô lên.

Cảm thấy vật cứng rắn chạm ở sau mông, Gia Di có chút tức giận, cuối cùng chỉ có thể cắn răng chấp nhận, mặc cho vật kia của hắn lần nữa trượt vào.

Hắn từng bước dẫn dụ chiếm hữu thân thể cô, chậm chạp tỉ mỉ, không để cho cô cự tuyệt. Khi vào đến chỗ sâu nhất, không còn là động tác kịch liệt, thay vào đó là cách hắn di chuyển nhẹ nhàng, dịu dàng xay nghiền xung quanh. Kích thích chạm đến tần số ham muốn, cơ thể dần dần ấm áp, đầu cô chủ động ngửa về phía sau, tựa trên vai hắn, rên rỉ không ngừng.

Không thể khống chế được âm thanh yêu kiều phía trước, hắn vội vàng hôn vào miệng cô, che đi thứ âm thanh mê hoặc, thân thể đồng thời ưỡn lên, đột nhiên dùng lực xông vào

Môi hắn cọ sát trán cô, cẩn thận giữ chặt cái hông nhỏ bé, đôi lúc tàn nhẫn đến dịu dàng. Ân ái cơ hồ mang theo hận thù, lại còn cố gắng tỏ ra tỉnh táo. Cổ họng cô nghẹn lại, hô hấp dồn dập, trên miệng bất lực muốn rên thật to, nhưng lại bị bàn tay kia che lại, một tiếng cũng không thể kêu

Hoàn cảnh này ép cô rơi vào tuyệt vọng, thân thể run rẩy không thể làm gì, phản ứng khó chịu chồng chất phá đi giới hạn chịu đựng, đưa cô tiến thẳng vào miền cực lạc.

Lúc này hắn không ngần ngại chạy nước rút, mặt lạnh nhìn cô trải qua cao trào.

*****

Edit: cereniti

Tâm trạng của Tư Gia Di có chút tệ, tất cả mọi người đều nhận ra.

Có người suy đoán nguyên do, thật lòng an ủi cô: "Lễ phục dơ không sao, thay cái mới là được. Dù gì chúng ta cũng có đồ dự phòng."

"Tôi chỉ giận mình sao lại bất cẩn đến vậy, uống ly sâm banh cũng không xong, còn hất lên cả lễ phục." Tư Gia Di chỉ có thể dối mình gạt người.

Lễ phục mới với phần cúp ngực không giống bộ trước, thiết kế đuôi cá, không lộ ngực cũng không lộ lưng, bó sát theo đường cong cơ thể hấp dẫn, nhất định có thể che đi toàn bộ những vết hôn mà ngay cả kem che khuyết điểm cũng không thể giấu chúng kia, Tư Gia Di rốt cuộc đã thở phào nhẹ nhõm.

Cơn mưa dài đăng đẳng rốt cục cũng tạnh, trởi đầy mây, nhờ vào "Gièm pha bút kí", cô và nam diễn viên bộ phim cùng sải bước trên thảm đỏ. Bên ngoài đầy rẫy những đội quân ký giả lớn, những người mê điện ảnh hô lớn tên bọn họ, cô cũng không dừng lại tiếp nhận phỏng vấn, chỉ cùng mấy tay chụp ảnh bước vào bàn.

Cả buổi lễ trao giải cô đều có chút không yên lòng, cho đến khi sắp công bố giải thưởng cao nhất dành cho người mới, hồn phách cô mới quay về.

Trước vài phút tuyên bố người nhận giải, chân dung những người được đề cử xuất hiện trên màn hình lớn khắp bốn phía. Tư Gia Di lạnh nhạt nhìn khuôn mặt tươi cười ngụy trang của bản thân. Các màn hình đột ngột bị tắt, chỉ chừa lại một màn hình cuối cùng, cô nhìn thấy mặt của mình tại trên màn hình lớn đã biến mất.

Người giành giải thưởng lớn nhất dành cho người mới, chính là Nữ Diễn Viên sau lưng Tư Gia Di, đang vì vui mừng mà khóc tại chỗ, cô ta khóc cũng rất xinh đẹp.

Có lẽ thời tiết tồi tệ mấy ngày nay là điềm báo trước, thân thể cô khó chịu, tâm tình khó chịu, cuối cùng đã đánh mất giải thưởng lớn nhất dành cho người mới

Từ lúc tuyên bố người đoạt giải đến lúc người được chọn lên bục nhận thưởng, chỉ trọn vẹn trong một phút, di động của Gia Di đã có vài tin nhắn an ủi được gửi tới.

Kinh Kỷ Nhân: "Không sao, chỉ là một giải thương dành cho tân binh mà thôi."

Phó Dĩnh: "Cậu trong lòng mình Vĩnh Viễn No. 1."

Mẹ: "Ba nhờ mẹ nói cho con biết, ba rất tự hào về con."

Thậm chí những người ngồi gần cô nhất cùng nam diễn viên đóng phim với cô cũng an ủi. Nhưng —— Tư Gia Di kéo lên kéo xuống toàn bộ mục tin nhắn, xác thực vẫn không có của Diêu Tử Chính.

Sáng nay khi tỉnh lại, hắn đã rời đi. Không có giấy nhắn, chiếc giường xốc xếch cùng sàn nhà bừa bộn cũng đã trở nên ngay ngắn, gần như đã khiến Gia Di nghĩ về một hồi mây mưa vừa đẹp đẽ vừa thống khổ ấy chẳng qua chỉ là giấc mộng.

Cô đột nhiên tự hoài nghi, nguyên nhân mình mất đi giải thưởng, có phải vì...... hắn ta?

"Gièm pha bút ký" lọt vào trong sáu hạng đầu, thành công tốt nhất là hai giải thưởng nguyên tác kịch bản cùng kĩ thuật chỉnh sửa biên tập, nhiêu đó thôi cũng đã là ao ước của bấy nhiêu người, cảnh tượng của buỗi Lễ Chúc Mừng đương nhiên rất hoành tráng.

Tư Gia Di định uống hai ba ly xong rồi về phòng, nhưng Kinh Kỷ Nhân không chịu: "Nếu vẻ mặt em bây giờ bị chụp lại, chắc hẳn trang đầu của tờ báo ngày mai sẽ có bài viết em, là một người cực kì hẹp hòi, không chấp nhận việc thua cuộc."

Tư Gia Di cười gượng: "Trang đầu của tờ báo ngày mai thuộc về cô diễn viên vừa nhận giải thưởng người mới kia, sao đến phiên em?"

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ bị Kinh Kỷ Nhân nói trúng.

Chính xác hơn, là hắn ta chỉ nói trúng một nửa ——

Hôm sau, trên các tờ báo lớn, tin về Tư Gia Di cô bất ngờ được đăng lên trang đầu.

"Đạo diễn Bành tái xuất, phim điện ảnh "Chiến tranh sử thi" bắt đầu bấm máy"

"Phim mới của đại đạo diễn Bành, cô Tư Gia Di được mời nhận vai nữ chính"

......

Lực hút của tin tức về đạo diễn Bành gần như có thể đối kháng với cả giới điện ảnh.

Nhân viên phục vụ tại khách sạn đưa tờ báo tới cho Tư Gia Di, cô còn chưa kịp nhìn kĩ, điện thoại di động liền vang lên.

Kinh Kỷ Nhân gọi tới: "Lầu dưới toàn là ký giả, em tạm thời núp ở khách sạn, đừng đi đâu cả."

Lúc này Tư Gia Di mới tiến tới gần cửa sổ. Không ít ký giả bị bảo vệ chặn ở ngoài, đang hướng ống kính về phía cửa sổ, nơi cô đang đứng.

"Vé máy bay chuyến về không phải đặt vào hôm nay ư? Làm sao bây giờ?"

"Hoãn một ngày là được." Giọng Kinh Kỷ Nhân hưng phấn tới mức khẽ run, rất có khuynh hướng mừng tới mức ngất.

Tư Gia Di trở vào bên trong, trước một khắc kéo lại rèm cửa sổ cô còn đang suy nghĩ, cô cứ như vậy bám lấy tác phẩm của Đạo Diễn Bành, để rồi trở thành tiêu điểm của mọi người?!

Hay nói đúng hơn là dựa hơi của Diêu Tử Chính?

Chợt không biết nên khóc nên cười "Sao anh không hỏi em lý do nhận được vai diễn này?"

Kinh Kỷ Nhân chợt im lặng.

Có lẽ vì tự biết rõ, bằng không cũng sẽ không tránh né đề tài, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Những tên liều mạng vật lộn đọ sức giành chỗ trống trên thảm đỏ hôm qua, còn không giành được trang báo về Nữ Minh Tinh mới, sau khi xem tin tức ngày hôm nay, chắc hẳn đều sẽ nguyền rủa em bỉ ổi."

Các đàn chị mơ tưởng, sẽ được đóng bộ phim mà hàng tỉ người xem phải ngước nhìn; cô mơ tưởng chỉ để cho Diêu Tử Chính xem là được. Cô nhặt được một cơ hội lớn như vậy, phải chăng nên nói tiếng cám ơn với Diêu Tử Chính?

Cả đêm triền miên, rồi âm thầm rời đi, Tư Gia Di nghĩ đến lần hành động này của hắn, ngón tay cứ lơ lửng trên nút send, chậm chạp không chịu nhấn xuống.

Vừa mới định cất di động, nó lại vang lên.

Là Diêu Tử Chính.

Một khắc kia, trái tim cô loạn nhịp. Loại cảm giác mất khống chế này làm Tư Gia Di chần chờ hồi lâu, mất một thời gian để bình tĩnh, cô mới tiếp nhận cuộc gọi.

Người đàn ông này vừa mở miệng đã khiến người ta mất đi khả năng tư duy: "Bất ngờ nhỉ?"

Tư Gia Di sững người thật lâu, rốt cuộc cũng bừng tỉnh.

"Tôi mới vừa xuống máy bay, biết em không nhận được giải thưởng dành cho người mới, nhưng mà...... Sang năm em lại được diễn phim của đạo diễn Bành, thật không tồi." Người đàn ông này, ngay cả cách trêu ghẹo, cũng lộ khí chất kiêu ngạo cùng tính cách nhất định phải đoạt được mọi thứ mình muốn.

"Anh.... . Ở đâu?"

"Los Angeles."

"Tôi không được chọn nhận giải thưởng, ngày hôm sau anh lại thả cái tin tức vai nữ chính này ra ngoài, món quà an ủi anh tặng cho tôi quá lớn, anh muốn tôi hoàn trả lại thế nào?"

Nghe giọng điệu, hắn tựa hồ đang cười: "Tôi đi có chút gấp, lúc ấy không đánh thức em, tôi có thả một vật vào trong túi xách em, em mở ra xem đi."

Tư Gia Di chạy về phòng ngủ, tìm được túi xách của mình, gấp đến độ xốc túi lên, dốc xuống mọi thứ, cô cũng không biết mình đang gấp cái gì.

Cô tìm được một chìa khóa.

"Đây là?"

"Chìa khóa căn hộ tôi."

"......"

"......"

"Anh thiếu một tình nhân?"

"Tôi thiếu một cô bạn gái."

Crypto.com Exchange

Chương (1-30)