Ngoại truyện 1: Yêu đồ mị
← Ch.28 | Ch.30 (c) → |
Đinh Duệ biết Diêu Á Nam là vào kì nghỉ xuân năm thứ 2 đại học khi hắn về nước.
Bạn bè của hắn đa phần là con ông cháu cha, khi chơi thì chơi đến điên cuồng, hằng đêm mở các buổi tiệc khoe khoang tiền tài và hàng trăm hãng xe nổi tiếng, Đinh Duệ hắn nhờ vẻ nho nhã của mình mà có phần đặc thù.
Lần này hắn về nước là bởi vì tài chính trong nhà hắn có chút bất ổn, tính Đinh Duệ vốn không thích nịnh nọt, thật sự không chịu nổi cái cảnh bạn bè hở chút là tỏ vẻ "làm thân", vậy nên hắn bèn nhích người đi về phía trước.
Cái cô gái rót rượu có dáng dấp xinh đẹp nhất kia chính là người được một tên bạn hắn chú ý, vung bút kí một tấm chi phiếu ý muốn mua sạch một đêm rót rượu của cô với giá cao, điều kiện trao đổi chính là muốn cô uống sạch các phần rượu trên bàn.
Một bàn rượu đầy các ly rượu được rót đầy, vàng, lục, hồng, lam, cock-tail hết sức bắt mắt. Đinh Duệ nhìn cô gái, cô không thèm chớp mắt, một ly rồi lại một ly, lòng hắn không khỏi ngạc nhiên về người phụ nữ này.
Người phụ nữ động lòng người vừa có chút ngà ngà say, liền dễ dàng gặp phải chuyện xấu. Nhưng, không mấy người biết, cô gái rót rượu kia còn chưa có uống xong liền tận dụng khe hở lẻn đi, bạn bè hắn tối nay thấy con mồi ngon miệng bỗng biến mất, não như muốn bị ngâm trong rượu, rồi được một người phụ nữ nói cho... cô ấy đã đi vào nhà vệ sinh để nôn vì khó chịu.
Đinh Duệ lúc ấy mới vừa ra khỏi toilet, liền nhìn thầy bạn bè hắn canh me ở ngoài.
"Mày ở ngoài này làm gì?"
"Chờ người."
"Mày say coi bộ không nhẹ!"
"Chẳng sao. A đúng rồi, Duệ Tử*, có mang "đồ chơi" theo không?"
(*): đàn ông Trung Quốc thường thêm từ "Tử" sau tên bạn thân khi gọi.
"Ma túy?"
"Không mang à. Thứ tao nói là...... Bao cao su."
"Cô gái nào đáng giá đến độ được tên khỉ mày để ý?"
"Huynh đệ mày hôm nay đi chơi có chút gấp, quên mang theo đồ dự phòng rồi, nể mặt huynh đệ, mày cho tao mượn cái."
"Mày cũng biết tao chưa bao giờ ăn "đồ ở ngoài"."
"Chậc, tao thừa biết loại tên khốn ngoài mặt ngoan ngoãn như mày sẽ không bao giờ mang thứ đó ra đường. Được rồi, được rồi, coi như tao không hỏi."
Đơn giản nói chuyện với nhau, sau hai người tạm biệt, Đinh Duệ đã đi khá xa, đột nhiên nghe thấy phía sau động tĩnh, quay đầu nhìn lại, bạn bè hắn hình như đang tranh chấp với ai đó, kiên quyết lôi đối phương ra khỏi toilet.
Nhìn từ xa không rõ lắm, Đinh Duệ suy nghĩ một chút, cảm thấy có gì đó không ổn, còn chưa nhận thức được, lúc sắp đi qua khúc quanh hắn chợt hiểu ra, người bị tên bạn hắn lôi đi, hình như là cô gái rót rượu kia.
Đối với việc vui chơi của bạn bè, Đinh Duệ từ trước đến giờ không can thiệp, nhưng lần này, khi hắn chuẩn bị quẹo qua khỏi khúc quanh, lại không thể nhấc chân thêm được một bước nữa, hình ảnh của cô gái khi nãy cứ đọng mãi trong đầu hắn, gương mặt ngà ngà say kèm theo chút kháng cự của cô.
Quay đầu lại, lần nữa tìm bóng dáng của hai người kia, nhưng hình ảnh hắn thấy là khung cảnh vắng lạnh.
Đinh Duệ do dự chỉ ba giây liền quay người lại, đi qua khỏi toilet, tìm từng gian phòng một, xuyên thấu qua tấm gương tròn ngoài cửa phòng, hắn tìm từng gian, mỗi một gian đều có một đôi nam nữ quấn lấy nhau đến quên hết sự đời, nhưng đều không phải là người hắn muốn tìm
Đang muốn tìm đến phòng tiếp theo, cách đó không xa, tiếng thét chói tai của một cô gái chợt bay đến. Trong phút chốc chạm đến một sợi dây thần kinh của Đinh Duệ, còn chưa kịp chạy tới cửa, cửa gian phòng chợt mở ra, từ bên trong, một cô gái nhỏ đang vội chạy trốn.
Tên bạn hắn cũng đang rất nhanh đuổi theo, trên mặt đầy những vết cào cấu, cô gái nhỏ co cẳng chạy, Đinh Duệ vốn biết tính nết nóng như lửa của hắn ta, với việc hắn có cổ phần lớn tại hộp đêm này, việc cô gái kia làm vậy với tên bạn hắn rồi chạy mất, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Dưới tình thế cấp bách Đinh Duệ bắt được cánh tay của cô gái nhỏ kia, rồi ép cô vào lồng ngực mình.
Không chỉ mỗi cô gái ấy sửng sốt, tên bạn kia cũng kinh ngạc theo.
Cô gái bị kích thích, xem hành động của Đinh Duệ như một tên lưu manh, cứ đá đạp mãi vào người hắn, Đinh Duệ một mặt cẩn thận từng li từng tí tránh né đợt tấn công của cô, một mặt tìm cách đối phó với tên bạn.
"Tình huống gì đây?" Tên bạn của hắn hỏi
"Lúc uống rượu tao đã đưa thẻ phòng nghỉ cho cô ấy rồi. Nhưng, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, thì ra là chạy tới chỗ mày."
Cô gái nhỏ nghe thấy lời Đinh Duệ nói, rốt cuộc dừng giãy giụa, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn. Đinh Duệ khẽ mỉm cười với cô.
Tên bạn hắn sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chợt hiểu ra, ảo não chụp trán: "Thì ra là hai người đã có "hợp đồng" trước, sao không nói sớm? Hại tao thiếu chút nữa bất kính với chị dâu!"
Huynh đệ như tay chân, phụ nữ như quần áo, đồ anh em đã thấy trước thì tuyệt đối không được đoạt. Đó là danh ngôn và chữ tín của đàn ông, tên bạn hắn bèn thắt lại dây nịt, mặc quần áo tử tế, khôi phục lại sắc mặt ngà ngà say rồi đi tìm mục tiêu kế tiếp.
Bóng lưng tên bạn vừa biến mất ở khúc quanh, Đinh Duệ liền buông cô ra. Vốn cũng không biết nên nói những gì, đúng lúc này, Đinh Duệ điện thoại chợt đổ chuông, là cuộc gọi từ nhà hắn, đoán chừng có chuyện quan trọng, Đinh Duệ chỉ khẽ gật đầu nói lời chào tạm biệt với cô, rồi quay đầu vừa đi vừa nghe điện thoại.
Song, hắn bị gọi lại: "Đợi đã... !"
*****
Đinh Duệ dừng lại.
"Đây là danh thiếp của tôi, lần sau nếu tới, hãy đưa danh thiếp này cho cô hầu rượu, nói tên của tôi, họ sẽ giảm giá cho anh."
Đinh Duệ còn chưa trả lời, cô gái đã nhét danh thiếp vào tay hắn, cứ như vậy bỏ đi.
Đây là một cô gái rất mạnh mẽ, lúc uống rượu, lúc rời đi, tất cả đều khiến cho mọi người cảm thấy cô không dễ dàng bị khuất phục.
Hắn cúi đầu nhìn danh thiếp: Diêu Á Nam.
***
Người nhà vì Đinh Duệ mà sắp xếp không ít buổi xem mắt. Cha mẹ hắn vì nghĩ tới việc giải quyết nguy cơ tài chính trước mắt, cách dễ dàng nhất, chính là giới thiệu cho hắn bạn gái có gia cảnh tốt hơn.
Không thể phủ nhận đây là một con đường tắt tuyệt vời, mặc dù Đinh Duệ chán ghét. Đối phương lại hình như rất hài lòng về hắn, sau buổi xem mắt đầu tiên, chẳng bao lâu sao đã có cuộc hẹn giữa hai ngươi, vô luận đối phương là vì muốn biểu hiện lòng thương người chân chính hay gì đi nữa, địa điểm hẹn hò đầu tiên là một Cô Nhi Viện.
Hoàn cảnh Cô Nhi Viện mặc dù kém, nhưng không khí rất ấm áp, Đinh Duệ ngồi dưới đất cùng bọn nhỏ xem ti vi, quảng cáo ùa tới, là đoạn video quảng bá thức ăn nhanh hết sức mê người, sử dụng hình ảnh của các nữ sinh.
Đinh Duệ liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái đang ăn khoai tây cọng chiên. Hình như tên......
Diêu Á Nam.
Hắn trở về tìm được tấm danh thiếp cách đây nửa tháng, Đinh Duệ không biết có nên gọi điện thoại cho cô hay không, suy tư hồi lâu, quyết định liền thôi.
Tình trạng tài chính trong nhà hắn rốt cuộc vẫn lộ ra ngoài, không ít bạn bè nghe thấy nhà Đinh Duệ hắn sắp phá sản, liền tránh không gặp mặt, quả quyết cắt đứt liên lạc, cũng có kẻ vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ giúp nhưng không phải bây giờ, Đinh Duệ cũng không quá quan tâm.
Cô gái đó vẫn hẹn hè cùng hắn, chỗ ăn chơi đàn điếm là nơi dễ tạo cơ hội nhất, sau vài ly rượu, ánh mắt đối phương nhìn hắn càng trở nên mập mờ mà say mê.
Cô bồi rượu đi qua bàn hắn, Đinh Duệ nhìn đồng phục mà phân biệt được đâu là bồi rượu quảng bá sản phẩm của hãng nào, hắn ngoắc gọi một người trong đó hỏi thăm.
"Chúng tôi vừa ra sản phẩm mới, ngài có muốn dùng thử hay không?"
"Tôi muốn uống loại rượu cũ"
"Xin lỗi ngài, chúng tôi......"
Đinh Duệ cuối cùng vẫn không muốn gọi thứ rượu mới kia.
Cuối cùng cũng đưa được đối tượng hẹn hò của hắn về nhà họ Liễu.
Đêm khuya yên tĩnh, Đinh Duệ lái xe đến bờ đê, nếu như tài chính nhà hắn vẫn không khởi sắc, chiếc xe này không bao lâu sau cũng phải bị bán để đổi lấy tiền mặt, Đinh Duệ dựa sườn xe hút thuốc lá, nghĩ đến câu nói "Cảnh còn người mất" kia.
Hắn quyết định bấm số điện thoại trên danh thiếp.
Thật sự thì hắn không muốn đối phương nhấc máy.
Nhưng đầu dây bên kia đã truyền tới âm thanh nửa quen thuộc nửa xa lạ: "A lô?"
Đinh Duệ cũng không ý thức được mình đã bật cười."Hãng rượu chỗ cô làm vừa ra sản phẩm mới, tôi muốn biết phiếu giảm giá này của cô có còn hiệu lực hay không."
"......"
"......"
*****
Đinh Duệ chưa từng nghĩ mình sẽ như vậy rơi vào thứ gọi là tình yêu, hơn nữa còn yêu một cô gái nhỏ chỉ mới vừa bước chân ra xã hội.
Cha mẹ hắn dĩ nhiên phản đối, với tình hình tại nhà hắn lúc này, sẽ không hứng chịu nổi bất kì cơn ngông cuồng bất chợt nào của hắn.
Chính Đinh Duệ hắn cũng không hiểu, khi ấy sao có thể kiên trì đến vậy.
Có lẽ thật chỉ vì trong cuộc sống hơn 20 năm theo lối "nước chảy bèo trôi", thứ mà hắn tình cờ tìm được, đã thay đổi tất cả.
Cha mẹ sớm hình thành thói quen nghĩ hắn luôn nghe lời, thói quen hắn rồi sẽ thỏa hiệp, thành ra lần này giận dữ không thôi, cắt đứt mọi nguồn kinh tế của hắn.
"Em vốn làm người mẫu xe hơi, nhận tham gia một ít sự kiện, nhưng mới vừa rồi công ty đã nói sẽ giúp em có một vai trong phim truyền hình, nếu về sau em cứ thế mà phất lên, nuôi anh cũng không thành vấn đề."
Lời nói hùng hồn của Diêu Á Nam làm hắn cảm thấy cô càng thêm đáng yêu.
Nhưng về sau, cô với một bên má đỏ ửng, chạy tới bên hắn khóc nức nở.
Khoảng thời gian đó, Diêu Á Nam bắt đầu nói năng dè dặt, khi chỉ khóc, Đinh Duệ tức giận đến mức bóp nát cái ly trong tay, muốn đánh sập cửa, mới nghe được nguyên do từ miệng cô.
"Hôm nay người đại diện dẫn em tham gia một bữa tiệc, có người sờ em, bị em ngăn cản"
"Cho nên cái cô ỷ mình là người đại diện đó liền đánh em?"
Đinh Duệ đã hai lần đối mặt với người đại diện của cô, cũng biết công ty các cô ở đâu, không để ý tới sự can ngăn của cô mà quyết lái xe đến công ty, Diêu Á Nam không ngăn được hắn, chỉ đành đứng trước mũi xe hắn.
Hắn đương nhiên không thể lái xe đâm vào người cô.
"Van anh, Duệ Tử*, đừng đi. Em vẫn còn chưa thể nổi tiếng."
(*): cách gọi thân mật từ tên
Một khắc kia, Đinh Duệ đột nhiên không biết mình rốt cuộc là đang giận ai.
Có lẽ thật chỉ là đang giận mình là một tên bạn trai vô dụng.
Diêu Á Nam cũng tại buổi chiều đó hiến mình cho hắn. Để trấn an hắn, cũng chính là lễ vật cô muốn dành tặng cho hắn.
Cô khít khao đến nỗi một ngón tay của hắn cũng không vào được, Đinh Duệ thật sự không ngờ...
Khi hắn chân chính tiến vào, cô đau đến không mức không thể đau hơn, nhưng cánh tay vẫn vòng ôm hắn thật chặt để hắn dễ dàng xâm nhập, mặc hắn có được cao triều từ sự đau đớn của cô......
Qua hết nghỉ xuân về sau Đinh Duệ cũng không trở về trường, hắn trở thành trợ lý của Diêu Á Nam. Vì vậy cũng bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Diêu Á Nam kiên quyết phản đối quyết định này của hắn, nhưng hắn lại như vừa thật vừa như đang đùa giỡn, nói: "Hiện tại em thật sự nuôi anh rồi."
Bộ dáng nhất mực phản đối khi đó của cô thật rực rỡ động lòng người, ấn sâu vào tâm trí Đinh Duệ.
Thế nhưng bánh răng định mệnh, nhất quyết nghiền nát mọi thứ đẹp đẽ.
Đinh Duệ cả đời cũng không ngờ trước được biến cố sẽ xảy ra, chỉ từ ——
Diêu Á Nam dần dần có chút danh tiếng, trong hợp đồng công ty, có hạng mục cấm tuyệt đối tình cảm yêu đương, bọn họ sẽ không thể công khai hên hò, nhưng lén lén lút lút cũng tự có vui thú riêng, hơn nữa làm trợ lý, chỉ cần hành động không vượt qua khuôn phép, hoàn toàn có thể 24 giờ dính vào nhau mà không bị lên án.
"Thật ra thì so với làm diễn viên, em thích ca hát hơn, nhưng em biết mình hát không được hay, nhưng sau này em nổi tiếng, em có thể thay đổi theo ưu nhược điểm của mình, hi vọng sẽ không xuống cấp như đồ thị chứng khoán."
Đây là cô gái đã tự có thể thích ứng với cuộc sống nơi thành thị, một cô gái có cá tính hoàn toàn ngược lại với cô bé "an phận" khi hắn gặp lần đầu, đủ chấp nhất, đủ liều mạng, một mực thực hiện cho bằng được ước mơ của mình. Điều này làm cho Đinh Duệ cảm thấy xấu hổ.
"Duệ Tử, ước mơ của anh là gì?"
Đinh Duệ nghĩ thật lâu, "Mơ ước lớn nhất của anh là em có thể hạnh phúc."
Diêu Á Nam chưa từng nghe qua lời nào cảm động hơn......
Cơ hội rất nhanh liền tới, một bộ phim truyền hình vừa công khai sẽ tuyển chọn diễn viên, đây là một cơ hội rất tốt, đạo diễn, biên kịch đều rất có tiếng, công ty vốn là cũng không sắp xếp cho Diêu Á Nam đi tham gia dự tuyển, song do Đinh Duệ biết được chú của cô gái mà mình đã từng hôn hít trước kia là một trong những nhà đầu tư, thông qua cái quan hệ này, mà Diêu Á Nam đánh bại được cô gái mà công ty đã sắp xếp sẵn, thành công bước vào cuộc dự tuyển.
Nhưng đây cũng không có nghĩa là sẽ đươc chọn, dự định các diễn viên còn phải tiếp tục tham gia loại trừ vào các vòng sau, sau dù có nhận được vai, nhưng giữ được hay không, còn tùy thuộc vào biểu hiện của mình.
Diêu Á Nam quen được Tư Gia Di cũng từ vòng dự tuyển đó. Họ được phân ở cùng phòng với nhau, vì cùng tuổi, cùng khát vọng, khiến cho các cô rất nhanh trở thành những người bạn không có gì gọi là bí mật với đối phương.
Dĩ nhiên đó chỉ là ngoài mặt, Diêu Á Nam từ trong miệng Tư Gia Di biết được, cô có một bạn trai là ký giả, mà Diêu Á Nam cô lại vẫn giữ riêng cho mình một bí mật, người con trai mà bạn cùng phòng với cô thường thấy cô ra ngoài riêng với anh, chẳng qua chỉ là "trợ lý".
*****
Trong quy định dự tuyển có những điều khoản cấm diễn viên ra ngoài, Diêu Á Nam bình thường chỉ dám lén trốn ra vào buổi tối. Cô cùng Đinh Duệ, có lúc dùng ô tô làm khách sạn ở riêng cả đêm, rồi sáng sớm chạy về, có lúc cũng chỉ ngồi bên trong công viên nói chuyện, một chút rồi lại một chút. Ngắn ngủi, nhưng cũng đủ thỏa mãn.
Sau đó không lâu, một cô bé diễn viên trẻ tuổi dùng quyền thế tiền tài để vào được đoàn tuyển chọn, cô bé này lai lịch không nhỏ, Diêu Á Nam cùng tất cả diễn viên khác đều không dám đụng tới cô, nhưng cô ta cố tình lại tỏ ra đối nghịch với Diêu Á Nam.
Diêu Á Nam vốn cho rằng đó chỉ là cảm giác, cho đến khi cô và Lý Thiến cùng tổ, đối phương ba lần bốn lượt đánh đổ trà nóng lên người cô, lần thứ nhất có thể nói là vô ý, nhưng ba lượt liên tiếp —— Diêu Á Nam ý thức được đối phương chán ghét mình đến cỡ nào.
Trên chân cô bị một vết phỏng lớn, buổi tối trở về túc xá, Tư Gia Di giúp cô bôi thuốc, hết sức bất ngờ và kinh hãi: "Cô ta có thù oán với cậu à? Ra tay ác độc đến vậy."
Diêu Á Nam không biết trả lời thế nào, bởi vì chính cô cũng không hiểu rõ.
Vết phỏng sau mấy ngày vẫn chưa hết sưng, chuyện Diêu Á Nam lo lắng nhất đã xảy ra ——
Cô chạy tới khách sạn mà cô và Đinh Duệ đã hẹn trước đó, sau khi hắn lột sạch quần áo cô, tự nhiên thấy được vết thương ở chân.
Kích động không chút che giấu, "Chuyện gì xảy ra?"
"Lúc uống trà em sơ ý."
Đôi mắt người đàn ông hiện lên ánh nhìn thương xót, làm giảm bớt nỗi đau trên người cô, Diêu Á Nam cười rất tươi: "Yên tâm đi, mỗi ngày em đều bôi thuốc, vết thương nhỏ thôi, sẽ rất nhanh khỏi."
Nhưng hình như Lý Thiến không muốn bỏ qua cho cô.
Ba phen mấy bận, Diêu Á Nam cuối cùng cũng không nhịn được, cô quyết định sẽ nói thẳng. Lý Thiến bối cảnh đặc biệt, không cần phải sống chung phòng với các diễn viên khác, Diêu Á Nam chỉ có thể chặn lại cô sau buổi tập huấn. Song, Diêu Á Nam không ngờ, lái xe tới đón Lý Thiến, lại là Đinh Duệ.
Đó là lần cãi vả đầu tiên giữa cô và hắn.
Cô rốt cuộc cũng biết nguyên do Lý Thiến cứ nhắm vào mình.
Người từng xem mắt với Đinh Duệ, từng đáp ứng mọi yêu cầu của Đinh Duệ, từng nhờ vào quan hệ giữa mình và chú để đưa cô vào, đều là Lý Thiến.
Diêu Á Nam chưa từng tức giận thế này, sau mấy ngày kháng cự gặp hắn, Đinh Duệ trực tiếp tìm tới cửa. Tư Gia Di thấy khí giận toát ra từ "trợ lý" của cô mà sợ đến mất hồn, Diêu Á Nam còn chưa kịp giải thích, đã bị Đinh Duệ túm đi.
Bọn họ lại tranh cãi quyết liệt giữa cầu thang.
"Tại sao anh tới chỗ tập huấn mà không gọi cho tôi biết một tiếng?"
"Lúc ấy cha mẹ anh cũng ở trên xe, cha mẹ anh nhất quyết muốn anh dùng bữa với cô ấy, anh có thể từ chối sao?"
Diêu Á Nam chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường: "Gần đây mối quan hệ giữa anh và cha mẹ tốt lên nhiều nhỉ, tất cả đều là công lao của cô ta?"
Lần cãi vả này, nhất quyết phải vạch rõ được giới hạn cuối cùng giữa Đinh Duệ cùng Lý Thiến.
Mà rất nhanh Diêu Á Nam nhận được tin cô bị đánh rớt. Sau nhiều lần hỏi thăm, cô biết được, người đánh rớt cô là chủ đầu tư.
Khỏi cần suy nghĩ, cũng biết được đâu là nguyên do.
Vài ngày sau đó là buổi liên hoan, đạo diễn cùng Tư Gia Di và mấy diễn viên khác lo việc tiếp khách, Tư Gia Di biết tin bạn tốt mình bị đánh rớt, liền hỏi cô: "Có muốn đi cùng mình không?"
Diêu Á Nam bị thuyết phục......
Cuộc sống vạn kiếp bất phục* của cô cũng bắt đầu từ đây.
(*): hối hận cũng đã muộn, đã bước chân vào thì không thể quay trở lại.
*****
Tại buổi liên hoan, lần đầu tiên Diêu Á Nam gặp được chú của Lý Thiến - Lý Khải Quân.
Nói đúng hơn là sau buổi liên hoan, Diêu Á Nam lấy hết can đảm ngăn lại Lý Khải Quân chuẩn bị lái xe rời đi.
Ngày đó Lý Khải Quân cũng không cho cô thời gian nói chuyện, mà là mấy ngày sau hẹn cô gặp mặt tại nhà hắn.
Cô như ngửi được mùi nguy hiểm, nhưng lại không thể không đi, chỉ có thể kéo theo Tư Gia Di để lấy thêm can đảm. Tư Gia Di đợi cô dưới lầu, cô thì một mình tới chỗ hẹn tại lầu trên.
Lý Khải Quân nhìn ra được nỗi lo lắng trong mắt cô, sau khi cô vào trong thì rót cho cô một ly rượu. Diêu Á Nam không uống. Cắn sắp bể đôi môi mới thốt ra được một câu: "Ngài Lý, tôi......"
"Không cần nói, tôi biết lý do em tới tìm tôi."
"......"
"Vậy có biết vì sao tôi đồng ý gặp em không?"
"......"
"Thật ra thì khi cháu gái tôi đưa hình em cho tôi xem, tôi liền bắt đầu chú ý đến em."
Hắn tiến đến gần một bước, Diêu Á Nam cuống quít lui về phía sau.
Lý Khải Quân tiếp tục: "Tôi thấy được bản tính cương quyết bướng bỉnh trong người em, tôi thích điều đó."
"Vậy tại sao còn phải ngăn trở tôi?"
"Lẽ dĩ nhiên, dù sao chỉ có mình tôi yêu thích em, giữa chúng ta chẳng có bất kì quan hệ gì, cháu gái tôi khóc cầu xin tôi loại trừ em khỏi cuộc tuyển chọn, tôi hoàn toàn không có lý do cự tuyệt."
"......"
"Trừ phi......" Lý Khải Quân không nói tiếp. Lần này hắn từ từ đến gần cô, Diêu Á Nam không tiếp tục lui về sau.
Nửa khắc do dự, đợi đến lúc muốn phản kháng đã không còn kịp, hắn ta là một kẻ cực kì có khí phách áp chế đối phương, cực kì có tự tin để hiểu và biến đổi hành động kháng cự của phụ nữ thành lời chào đón mời mọc hắn.
Diêu Á Nam đã sớm nhếch nhác, áo váy nát tươm, thật vất vả vọt tới bên cửa lớn, lại chỉ kịp kéo ra cửa chính, sau đó liền bị hắn chặn ngang kéo vào phòng.
Cho đến khi những mảnh chai rượu bỗng xuất hiện trên đầu hắn, Lý Khải Quân mới giận dữ dừng lại ——
Diêu Á Nam lúc ấy kéo cửa ra nhưng hắn quên chưa đóng, vậy nên Tư Gia Di mới tìm được nơi này, dùng chai rượu đập vào đầu hắn.
Xã hội tàn khốc là ở chỗ, người họ đập là một kẻ xấu, nhưng đó lại là người quyền quý.
Trước việc sắp mất đi tất cả, tôn nghiêm có thể coi là gì?
Diêu Á Nam cũng không định tố cáo việc này cho bất kì ai, bao gồm cả Đinh Duệ. Cô đến bệnh viện tìm Lý Khải Quân, cầu xin hắn tha thứ.
Cô lấy lại được vai diễn, còn Tư Gia Di vốn sẽ bị đuổi khỏi giới giải trí, nhưng rồi cũng chỉ bị cấm diễn trong một năm.
Nhân vật của cô rất được hoan nghênh, tại thời điểm túng thiếu tiền bạc này, cô cho là mọi thứ đã có chút khởi sắc, cuối cùng mới phát hiện, tài chính của mình vẫn như cũ, bị công ty đại diện nắm giữ.
Bệnh tình cha cô xấu lên, phải giải phẫu, cô bị công ty đại diện chiếm giữ mọi tiền bạc, anh trai cô làm việc quên mình cho bọn "cấp trên" vẫn chỉ bù đắp được một phần nhỏ, rất nhanh, trong nhà lại cần một khoản tiền lớn.
Nhà họ Đinh sớm 'tự thân khó bảo toàn', cô không thể nhờ Đinh Duệ giúp đỡ, thế nhưng lúc này, Lý Khải Quân lại giúp cô.
Lý Khải Quân không lấy được chút lợi ích nào trên người cô, mà lại đồng ý giúp cô như vậy. Tường thành phòng bị Diêu Á Nam lập vì hắn cũng vì thế mà lỏng lẻo đi.
Đã có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai, cho đến lần thứ ba mở miệng vay tiền, Lý Khải Quân rốt cuộc đưa ra yêu cầu: "Tôi giúp em nhiều lần như vậy, phải chăng em nên có chút bày tỏ lòng biết ơn?"
"......"
"......"
"Anh, anh muốn cái gì?"
"Tôi muốn cái gì, em biết rất rõ......"
"......"
"Một đêm của em, trả một năm ân tình, không phải rất lời ư......"
Tin tưởng lời nói của ma quỷ, là một lỗi nặng nhất Diêu Á Nam phạm phải trong cuộc đời.
Vào lúc cô không phòng bị, Lý Khải Quân chụp được ảnh "nóng" của cô. Dưới sự uy hiếp không thể cứu vãn, cô thành tình nhân của hắn.
Động đến tà niệm, sẽ phải dùng cả đời để trả.
Cô dần sa ngã, biến chất.
Dùng thân thể đổi lấy quyền thế, đổi lại một vai diễn rồi lại một vai diễn.
Rồi dưới sự chất vấn nghi ngờ của Tư Gia Di, cô thế nhưng có thể thản nhiên nói ra: Cậu mệt nhọc cố gắng diễn thật tốt, tất cả mọi người đều khen cậu có tài, nhưng không phải chỉ bằng một câu nói của nhà đầu tư, cậu liện bị loại trừ ư? Gia cảnh cậu tốt hơn mình, tùy thời có thể rời khỏi cái giới giải trí này đến một con đường khác, nhưng mình thì không vậy, mình không thừa dịp còn tuổi xuân mà đánh đổi để có được mọi thứ, cuộc sống sau này sẽ rất khổ sở.
Và như thế, bại lộ......
Trước thế cục vạn kiếp bất phục này, người mà cô mong muốn cầu xin được tha thứ nhất, lại chỉ nghe và nhận lấy được một cái tát của đối phương: "Tiện nhân!"
*****
Ai nấy đều ích kỷ, Đinh Duệ chưa từng có dũng khí để nghĩ rằng, chính một cái tát kia hoàn toàn phá hủy dục vọng sống cuối cùng của Diêu Á Nam, cái chết của cô mang đến cho hắn tuyệt vọng, bi thương, phương pháp duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy tốt hơn nhiều, chính là đổ tội bức tử Diêu Á Nam lên đầu người khác.
Tư Gia Di, Phương Tử Hằng, Lý Khải Quân...... Biến tự trách thành hận thù, là một bản năng tự vệ.
Diêu Tử Chính là đồng minh kiên cố nhất của hắn.
Cho đến khi hắn nhìn thấy Diêu Tử Chính tiêu hủy toàn bộ chứng cứ về scandal của Tư Gia Di, Đinh Duệ không thể không thừa nhận một sự thật, đồng minh kiên cố nhất của mình cũng bị dao động.
Bởi vì yêu?
Buồn cười!
Diêu Tử Chính tiêu hủy toàn bộ chứng cứ để hủy diệt cuộc đời của Tư Gia Di, thậm chí cả scandal hít thuốc phiện Đinh Duệ thừa dịp hắn ra nước ngoài mà tạo ra, còn đặc biệt mời ký giả tới để giải thích rõ mọi chuyện vì người phụ nữ đó.
Đinh Duệ vẫn nhớ rõ thời điểm hắn ngồi ở trong phòng làm việc chờ Diêu Tử Chính, tâm tình thật bình tĩnh.
Hắn vẫn nhớ rõ vẻ mặt lãnh khốc khi Diêu Tử Chính vội vã chạy trở về phòng làm việc.
Hắn vẫn nhớ rõ thời điểm Diêu Tử Chính sắp ra khỏi phòng, sắp đối mặt với đám ký giả đông đảo, sắp vì người phụ nữ kia làm một cuộc giải vây cuối cùng, hắn ngăn lại Diêu Tử Chính: "Coi như mày có thể thay cô ta giải quyết scandal hít thuốc phiện này, nhưng không sao, tao còn thứ này ——"
Đinh Duệ lấy ra một đĩa DVD.
"Năm đó Lý Khải Quân chính là dùng thứ này uy hiếp Á Nam, tao hiện tại cũng chỉ học theo."
Đinh Duệ vẫn nhớ rõ sắc mặt khó coi của Diêu Tử Chính lúc đó.
"Ngài Diêu tiên sinh, không biết ngài có suy nghĩ giống tôi không, so với hít thuốc phiện, cái scandal này sẽ hủy diệt cô ta nặng hơn." Đinh Duệ mỉm cười.
Đinh Duệ mang theo hoa bách hợp trắng mà Diêu Á Nam khi còn sống đến nghĩa trang, kể cho cô nghe về việc Phương Tử Hằng nhảy lầu, Tư Gia Di mai danh ẩn tích, cùng chuyện Lý Khải Quân táng gia bại sản ——
"Vui vẻ sao Á Nam, anh rốt cuộc đã thay em báo thù."
Đinh Duệ nhìn tấm hình trên ngôi mộ và nói, nhưng lại không thể đổi được một nụ cười của người con gái trên đó. Một khắc kia, Đinh Duệ rốt cuộc ý thức được mình mất đi cái gì.
Thứ thiếu sót trong tim hắn, hắn cố gắng bổ khuyết, nhưng vô luận là rượu cồn hay ma túy, đều không thể giải cứu. Cô là thanh xuân, là sinh mạng của hắn. Cô đi, cũng mang theo linh hồn hắn.
Căn phòng trống trải mờ mờ, trong TV phát ra tin tức giải trí, Đinh Duệ ngồi dưới đất, đang cúi đầu tiêm vào người một ít ma túy, thứ thuốc mê hoặc này có thể đưa hắn vào giấc mộng ngọt ngào mà trong đó có cô.
Thuốc đang chậm chạp chảy vào kinh mạch thì bên tai hắn bỗng vang lên một cái tên quen thuộc.
"Công ty giải trí Trung Thiên chính thức gia nhập vào công ty Hoàn Cầu, chủ tịch hội đồng Diêu Tử Chính......"
Trên TV đang trực tiếp một đoạn ngắn buổi ký kết, Đinh Duệ ngẩng đầu nhìn, ống kính vừa vặn quay tới gò má của một nữ nhân viên.
Đinh Duệ nhìn chằm chằm màn ảnh, đầu óc hỗn độn làm hắn nhận thức không rõ cái gò má quen thuộc này, nhưng lúc ống kính quay lại chỗ đài phát biểu, hắn rõ ràng thấy được Diêu Tử Chính vô tình nhìn bóng lưng của nữ nhân viên kia, ẩn sau dưới ánh mắt lạnh băng là quyến luyến thâm trầm.
Một khắc kia Đinh Duệ rốt cuộc xác định mình không nhận lầm.
Khi hắn tỉnh táo lại, thì người đã ở bệnh viện. Bởi vì tiêm quá nhiều lượng ma túy mà suýt nữa bỏ mạng. Hồi tưởng hình ảnh hắn thấy trong TV trước khi hôn mê, là khủng hoảng? Là hận? Hắn sớm đã không phân rõ.
Hắn biện vào hành động muốn làm, cùng cha mẹ tóc sớm đã có hai màu đen trắng gắng ép buộc hắn cai nghiện, tiếp nhận trị liệu.
Hai kỳ cai nghiện đi qua, hắn được đưa đến viện trị liệu điều dưỡng.
Ngày ngày trôi qua bình yên và quy luật.
Ánh mặt trời cùng thốc an thần mà bác sĩ tiêm cho hắn thật giống nhau, đều mang một vị ngọt nhàn nhạt, thời gian giống như quay trở về cái năm hắn quen Diêu Á Nam, ấm áp dần tràn vào trong máu hắn.
Rất nhiều cái thứ gọi là bạn bè trước đây tò mò mà tới thăm hỏi hắn, nhưng Đinh Duệ chỉ nhận ra được mỗi Quý Khả Vi.
Hắn biết người phụ nữ này có cùng một kẻ thù giống hắn.
"Thay tôi bảo quản tốt DVD này, nếu như Diêu Tử Chính cùng ả đàn bà kia lại xuất hiện cái quan hệ mập mờ chết tiệt đó, liền công bố nó thay tôi."
Hắn thật không ngờ Quý Khả Vi cũng sẽ phản bội hắn.
Quý Khả Vi giả vờ thật giỏi, nếu như không phải trong lúc vô tình hắn thấy cô cất thiệp mừng vào trong túi xách, Đinh Duệ sợ cả đời mình chẳng hay biết gì.
Khi Quý Khả Vi còn chưa đi toilet về, Đinh Duệ liền đặt thiệp mừng lại vào trong túi của cô, ngồi ngay ngắn trên ghế đá bên ngoài viện trị liệu, nhắm mắt lại, ở trong bóng tối từng lần một kiểm tra từng vết sẹo đau đớn của mình, mặc cho nỗi hận xé rách hắn.
Chạy ra khỏi viện trị liệu, tìm được địa chỉ hiện giờ của Tư Gia Di, những thứ này đều không phải việc khó, dưới mái hiên chung cư, hắn liền gặp được một đứa bé trai đang được Diêu Tử Chính dắt vào, gương mặt — hai người, một lớn một bé dường như giống hệt nhau.
Nếu như đứa bé của hắn và Á Nam có thể được sinh ra, có lẽ mặt mày cũng sẽ giống và tương tự hắn. Nhưng sự thật, kẻ phản bội thì có hạnh phúc dễ như trở bàn tay, mà của hắn, đã sớm bị phá tan thành những mảnh nhỏ.
Chân chính mặt đối mặt với đứa bé này, là ở trong toilet phi trường. Trong thân thể nho nhỏ này đang chảy dòng máu của kẻ mà hắn hận nhất, nhưng đứa bé, cũng là cháu trai của Á Nam. Đinh Duệ bắt cóc nó, rồi lại không biết phải xử trí thế nào.
Đinh Duệ lái xe tới công trường.
Tại đây, hắn từng sống thật hạnh phúc, nhưng hôm nay, khi hắn trở về, chỉ có ba chữ "Đang thi công" màu đỏ in đậm như máu trên tường.
Người hắn yêu theo gió chết đi, nơi để hắn nhớ về cũng sắp bị dỡ bỏ hoàn toàn.
Diêu Tử Chính lập tức chạy tới sau đó, nhưng cũng mang theo một toán cảnh sát lớn. Đinh Duệ nhìn toán cảnh sát sắp giải cứu đứa bé, thật châm chọc đến cỡ nào, đối phương sắp một nhà đoàn tụ, mình lại vĩnh viễn cùng người yêu sống chết cách xa nhau.
Oán giận xông vào mỗi một tấc huyết mạch, không có cách nào giải thoát, chỉ có thể điên cuồng, thừa dịp Diêu Tử Chính mất cảnh giác, hắn xông vào, nghe thấy tiếng sống lưng Diêu Tử Chính đụng mạnh vào tường, nhìn hắn ta mất máu mà ngã xuống.
Đinh Duệ khoanh tay chịu trói dưới vũng máu của kẻ thù.
Hắn vốn nghĩ mình rốt cuộc đã có thể quên được, lại phát hiện mình mười phần sai.
Cảnh sát tiến tới định khóa lại tay hắn, Đinh Duệ vốn đang yên lặng, đột nhiên trở tay phản kháng, nhặt lên dao, xông tới trước một viên cảnh sát, tiếng súng vang dội trong bầu trời đêm.
Viên cảnh sát vì tự vệ mà rút súng, kinh ngạc mà sợ hãi.
Ứng theo tiếng ngã xuống, là nụ cười khẽ của Đinh Duệ. Hắn rốt cuộc đã có thể mượn tay người khác kết thúc tánh mạng của mình.
Trong nháy mắt đó, cuộc đời của Đinh Duệ phảnh phất như đang quay ngược.
Có một âm thanh quen thuộc nương theo máu cốt hắn bay ra, dịu dàng trấn an hắn tại phút cuối của sinh mệnh.
"Nói tên của tôi, họ sẽ giảm giá cho anh."
"Nếu như em có thể ra mắt, về sau nuôi anh cũng không thành vấn đề."
"Duệ Tử, giấc mộng của anh là gì? "
"Chờ sức khỏe của ba em tốt lên, chúng ta liền kết hôn."
"Không, không cưới lén, em muốn quang minh chính đại gả cho anh."
"Duệ Tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
"Đừng rời xa em......"
"Em mang thai con của anh."
"Tin em đi, thật sự là con của anh."
"Anh đã nói chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Đã nói......
Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau......
← Ch. 28 | Ch. 30 (c) → |