Truyện:Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật - Chương 10

Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật
Trọn bộ 30 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: cereniti

Mở cửa phòng bếp, lách người đi về phía trước, mùi thơm nhè nhẹ của thức ăn bay tới, Diêu Tử Chính nghiêng đầu nhìn, một bàn đầy thức ăn. Mi tâm nhíu lại, đi sâu hơn vào trong, quả nhiên thấy bóng lưng ai đó ở trong phòng khách.

"Đừng tùy tiện tới đây, tôi không muốn nói lời này lần thứ ba." Giọng của hắn mơ hồ không vui.

Người phụ nữ nghe vậy từ từ xoay ngời lại. Nhưng đó không phải là Quý Khả Vi.

Tư Gia Di quay đầu, trong chớp mắt nhìn thấy rõ Diêu Tử Chính đang trố mắt sững sờ.

Loại vẻ mặt này là lần đầu tiên cô thấy từ người đàn ông này. Hắn nhận lầm cô thành người nào khác?! Chuyện này càng khiến cho tâm tình Gia Di càng tồi tệ hơn việc nghe thấy lời nhắn khi ấy.

"Sao em lại tới đây?!"

Hắn đang cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, Tư Gia Di có cảm giác không vui, lườm chiếc điện thoại một cái, không xác định rằng mình đã xóa sạch tin nhắn kia hay chưa, lại ngẩng đầu nhìn hắn, gắng sức cười: "Lúc trước không phải anh bảo, khi trở về nước hi vọng có thể ăn một bữa cơm do tự tay tôi làm hay sao?! Hiện tại tôi đã làm đấy, không quá trễ chứ?!"

Hắn hôn một cái lên mặt cô thay cho câu trả lời. Thái độ thân mật làm người ta kinh ngạc. Tư Gia Di cần chút thời gian suy nghĩ, nhẹ nhàng né tránh lồng ngực hắn, đi tới nhà bếp: "Đồ ăn cũng lạnh rồi, tôi đi hâm lại."

***

Ăn cơm, chạm cốc, nói một ít chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, phần lớn thời gian còn lại là trầm mặc. Sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt là món bánh pút-đinh Tư Gia Di tự mình làm, cô thừa nhận bản thân mình luôn luôn nghĩ đến cú điện thoại kia, rồi lại nghĩ tới mình rốt cuộc bị ngộ nhận cái gì, khống chế tâm tư yên lặng nhìn hắn, hiển nhiên không thấy cảnh hắn ăn món bánh pút-đinh.

Chỉ ăn một muỗng, sắc mặt đã hơi sững lại.

Tư Gia Di cũng ăn thử một muỗng. Phát hiện bánh pút-đing mặn chát.

Cho đến khi hắn ăn xong món bánh pút-đing, cô mới ậm ừ hỏi: "Anh ăn bánh pút-đing mặn thật ư?!"

"Ừ."

"Vậy anh đã ăn hết nó?!"

"Bởi vì đó là do em làm."

Tư Gia Di nhịn cười không được, song vẫn kiên định nói: "Đây là câu nói lấy lòng cổ lỗ sỉ nhất tôi từng nghe."

"Em là người phụ nữ ngang ngạnh nhất tôi từng thấy." Hắn dịu dàng sặc sụa đáp lại.

Bỏ qua mọi chuyện trước đây, giờ khắc này hắn rất vui.

Tư Gia Di lại rót cho mình gần nửa ly rượu đỏ, đầu ngón tay hắn lướt nhẹ quanh mép ly. Cô yên lặng suy đoán hắn đang suy nghĩ những gì, rồi đột nhiên nghe thấy hắn mở miệng: "Tối nay đừng đi."

***

Ở bên người đàn ông này lâu, sẽ dần dần có một loại cảm giác như muốn bất chấp tất cả.

Giống như hiện tại.

Cô thậm chí không rõ vì sao trong lòng có nhiều nghi vấn, lại có cảm giác kích động đáp ứng hắn. Thật vất vả lý trí mới chiếm thế thượng phong, cô nói: "Sáng sớm mai, tôi phải đi diễn."

Hắn dường như trông thấy một kẻ có bản lĩnh nói dối quá tệ, trầm mặc, mỉm cười liếc nhìn cô.

"Huống chi nơi này cũng không có sẵn dụng cụ vệ sinh buổi sáng."

Hiển nhiên đây không phải là vấn đề. Lòng bàn tay Diêu Tử Chính đặt lên mu bàn tay cô, ngăn cản cô nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ lái xe đưa em tới studio. Đồ dùng vệ sinh...... một lát nữa chúng ta cùng đi mua."

Trời khi nào đã rạng sáng.

Cửa hàng mở cửa suốt 24 giờ, song lúc 0h1' đã không còn bấy nhiêu khách. Không phải tất cả mọi người đều như bọn họ vui vẻ ra cửa vào khoảng thời gian nguy hiểm này, hơn nữa đây không phải là nơi náo nhiệt gì

Như vậy càng khiến Tư Gia Di tự do hơn rất nhiều, chỉ cần mang áo khoác có mũ cùng mắt kiếng là đủ.

Cuộc sống túng thiếu khi trước đã tập cho cô một loại thói quen yêu thích lựa những món đồ tại quầy hạ giá. Nhìn cô so đo giá cả giữa những chiếc khăn đang đung đưa không ngừng, người đàn ông đi cùng phía sau tựa hồ cảm thấy thú vị, ôm hai cánh tay cười cười đứng nhìn.

Cô rốt cuộc chọn được hai chiếc lớn một chiếc nhỏ, hài lòng đi chọn thứ kế tiếp, Diêu Tử Chính đẩy xe đi theo, nghe cô truyền thụ kinh nghiệm: "Cái khăn lông này mặc dù đắt hơn, nhưng mua hai tặng một, chia ra thì vẫn lời hơn."

Sau đó Diêu Tử Chính ngừng lại trước một quầy hàng. Cầm ba hộp đồ xuống ném vào shopping cart, Tư Gia Di cúi đầu chuẩn bị nhìn xem ba hộp đó là gì, song đã bị hắn đi trước một bước, kéo đầu vai cô qua đi thẳng, cô vừa đi vừa nghe hắn nói: "Mua hai tặng một."

Tư Gia Di chỉ đành phải quay đầu lại nhìn về phía quầy hàng ban nãy, chỉ thấy ba dòng chữ chiết khấu đỏ thẫm: Bao cao su Durex khuyến mãi, mua hai tặng một.

Cô dở khóc dở cười quay đầu mình về, nhìn thấy hắn đang chọn dép. Nghiêm túc chọn kiểu, nhìn giá tiền.

Dáng vẻ này của Diêu Tử Chính, rất "gia đình", vô cùng...... ấm áp.

Bất tri bất giác chọn rất nhiều thứ, từ những thứ nhỏ như móc treo quần áo, đến những món lớn như áo choàng tắm, thậm chí còn có đồ ăn nhanh. Trước khi tính tiền, Tư Gia Di nhìn đống đồ đầy ắp trên xe đẩy, mới ý thức mình đã mua nhiều vậy.

"Nếu như em chỉ ở cùng tôi một buổi, thì cũng thực phí khi mua nhiều đồ như vậy."

Diêu Tử Chính nói những lời này, phải chăng là muốn...... mời cô tới sống chung?

Tư Gia Di mỉm cười châm biếm

Khi tính tiền, nhân viên thu ngân tựa hồ nhận ra cô, vừa quét mã vạch ghi giá vừa liếc nhìn cô không chớp mất, Tư Gia Di bị anh ta nhìn chăm chú, cả người khó chịu, bỗng một bàn tay vòng qua phía sau cô, kéo người cô xoay lại, đồng thời úp cái mũ liền với áo khoác lên đầu cô.

Động tác của hắn nhanh đến mức nửa giây sau Tư Gia Di cô mới ý thức mình đang nằm trong ngực hắn.

"Nhìn bạn gái của người khác, đáng bị đánh."

Diêu Tử Chính nói với nhân viên thu ngân. Tư Gia Di cố nhịn cười, vân vê cổ áo vest của hắn, tránh mình bật cười thành tiếng.

***

Áo choàng tắm vừa mua đang ngâm trong máy giặt, Tư Gia Di tạm thời sử dụng đồ của hắn. Vào phòng tắm, xoay người kéo cửa chợt bị tay ai đó chặn lại.

Diêu Tử Chính đứng ở bên ngoài, khẽ híp mắt, rất cám dỗ nói: "Tắm cùng chứ?"

Tư Gia Di không biết nên cự tuyệt ra sao, mắt thấy cửa bị hắn kéo ra từng chút một, cô dường như đã thỏa hiệp mặc cho hắn vào, đúng lúc này, trong phòng lại truyền ra tiếng chuông điện thoại di động của hắn.

Diêu Tử Chính có vẻ không muốn tiếp chuyện điện thoại. rốt cuộc cô đành giải thích: "Tối nay, điện thoại di động của anh réo rất nhiều lần, vậy mà anh lại không muốn bắt máy?!"

Dừng một chút, bổ sung: "Hay làdo phụ nữ gọi tới nên anh không nhận?!"

Diêu Tử Chính bất đắc dĩ cười. Đi tiếp điện thoại chứng minh mình trong sạch.

Tư Gia Di khóa lại cửa phòng tắm, nhẹ nhàng thở ra một hơi phào

Tối nay là lần đầu tiên cô thấy mình ngốc nghếch tới vậy.

Khi nãy cô mang áo choàng tắm vào cũng thuận tiện mang theo điện thoại.

Gọi điện cho Phương Tử Hằng? Thời điểm hiện tại có chút bất tiện, huống chi mình lấy lập trường gì gọi tới số điện thoại này?

Nước chảy ào ào vào bồm tắm, gương dần dần bị hơi nước phủ mờ, Tư Gia Di lau lau nó, thấy mấy chữ "nôn nóng bất an" viết trên mặt mình.

Tại sao phải nôn nóng tới vậy?

Hắn đã từng nói qua "Thà rằng người vây bẩn em chính là tôi".

Đã từng nói qua "Tôi tự cho phép mình nói điều đó để lấy được tình yêu của em".

Đã từng nói qua "Nhìn bạn gái người khác như vậy, đáng bị đánh".

Hắn cho cô cảm giác tốt đẹp như vậy, bất chợt khiến cô không chịu đựng nổi, loại cảm giác này xen lẫn chút ít dối trá xấu xa?!

Cô ghét loại cảm giác này, thường được người đời gọi là "động lòng".

Tư Gia Di cuối cùng vẫn không thể gọi điện cho Phương Tử Hằng. Tại buổi dùng cơm trưa, Phó Dĩnh có nhắc tới một ít chuyện gần đây của Phương Tư Hằng, Tư Gia Di trái lo phải nghĩ, không để ý đến việc đã trễ như vậy, gọi cho Phó Dĩnh.

Tắt máy.

Cũng đã trễ thế này, đoán chừng cô ấy đã ngủ......

Tư Gia Di đành phải gởi tin nhắn cho Phó Dĩnh, muốn cô ta mau gọi điện lại.

Nước trong bồn tắm đã sớm đầy, Tư Gia Di tháo dây buộc tóc đi tới bồn tắm, tiếng gõ cửa vang lên.

"Tôi còn chưa tắm xong." Cô cất giọng nói.

Sau đó, ngoài cửa liền yên tĩnh.

Tư Gia Di vội vàng cởi quần áo nhảy vào bồn tắm, người mới vừa chìm vào trong nước, cửa liền mở ra —— Diêu Tử Chính cầm chìa khóa, đứng cạnh cửa.

Cô sửng sốt, theo bản năng muốn phủ thêm áo choàng tắm đứng dậy. Nơi này khá tối, phòng ngoài lại sáng ngời, hắn ở hướng ngược sáng đi tới, trầm mặc, khiến cho người ta phải dè chừng.

Cuối cùng, Diêu Tử Chính ngồi bên bồn tắm, mỉm cười hỏi cô: "Em biết rồi ư?"

"Biết gì?"

"Chuyện Phương Tử Hằng."

"......"

"Sao không hỏi tôi lý do tại sao ra tay với hắn?"

Hắn vén lọn tóc ướt đẫm trên trán cô ra sau, lời ác độc đến vậy, mà hắn lại nói dịu dàng đến thế. Tư Gia Di có chút không phản ứng kịp, máy móc trả lời: "Tại sao?"

"Bởi vì hắn không an phận dám mở tưởng đến người phụ nữ của tôi."

Hắn không chớp mắt nhìn cô, tựa như muốn xác nhận thêm lần nữa: Không sai, là người phụ nữ của tôi

*****

Tiếng nước chảy từ bồn tắm tràn ra, thức tỉnh những cử chỉ điên rồ của Tư Gia Di.

Cô suy nghĩ một chút, định thần cất giọng."Nếu thực sự đúng như lời anh nói, tốt, tôi cam đoan với anh, từ nay về sau sẽ cắt đứt mọi liên lạc với Phương Tử Hằng, và anh cũng nên tha cho anh ta đi!"

Sắc mặt của Diêu Tử Chính "chợt" trầm xung."Tôi có thể hiểu rằng, em đang ra mặt vì bạn trai cũ, ở trước mặt tôi đặt điều kiện không?!"

Tư Gia Di bối rốii không biết đáp trả thế nào, nhìn vẻ mặt lạnh lùng kia, cô cười một tiếng."Xem ra anh thật sự quan tâm tới anh ta!"

Hắn cầm điện thoại trong tay, thoáng giơ lên trước mặt cô."Tin nhắn trong hộp thoại của tôi, hẳn là em đã nghe thấy?!"

Tư Gia Di lườm chiếc điện thoại – vẫn còn đang phát tín hiệu. Cứ như vậy trơ mắt nhìn Diêu Tử Chính, hắn đặt điện thoại lên tai, chỉ nghe hắn nói."Ép hắn ta đến đường cùng, tôi muốn làm cho cái tên 'Phương Tử Hằng' này, biến mất hoàn toàn trong giới truyền thông!"

Mặc dù tiếp chuyện với điện thoại, nhưng hắn vẫn đang nhìn cô chăm chú, khiến cho người đang ngâm mình trong nước ấm cũng phải rét run

Rốt cuộc là ai đã nuôi nấng hắn trở thành con người có tình cách bất thường như vậy?! Điều này cô không thể lý giải, nhưng cô hiểu rõ, những tình cảm dịu dàng ngọt ngào này, sớm sẽ biến thành bọt nước. Lúc trước hắn đồng ý sáng sớm đưa cô đến studio, hắn nói được làm được, nhưng khi tới đó, cô vừa bước chân xuống xe, hắn liền vọt mất, dứt khoát đến độ cô không phản ứng được gì.

Cuối cùng cô cũng tìm được một từ thích hợp nhất để hình dung người đàn ông này - Độc đoán, theo kiểu thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết

Sau đó hắn đối với cô không còn quan tâm, hoặc giả chẳng còn ý nghĩa nào nữa, phải chăng không thèm đoái hoài đến cô?!

Nghĩ đến cô thoáng buồn cười.

Tất cả lịch trình sau tết nguyên đán của Tư Gia Di đều được người đại diện sắp xếp, sang năm mới chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị cho bộ phim mới của đạo diễn Bành

Các lễ trao giải lớn vào cuối năm đều được Kinh Kỷ Nhân từ chối thay cô, hiếm khi có cơ hội được nghỉ phép, cô và Phó Dĩnh cùng nhau trở về gia đình để đón năm mới. Hai nhà cùng nhau ăn cơm, cực kỳ náo nhiệt. Em gái Phó Dĩnh tảo hôn, đứa bé cũng được bốn tuổi. Mỗi lần Phó Dĩnh trở về nhà đều bị nhắc tới chuyện lấy chồng, năm nay Tư Gia Di cũng không thể tránh được, các bậc phụ huynh nói bóng nói gió, hỏi có đối tượng chưa. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cô phải lẻn vào trong phòng bếp để gọt trái cây.

Lề mề hơn mười phút sau cô mới bưng đĩa trái cây đi ra, đi được hai bước liền nghe mẹ đang nói chuyện với mẹ Phó Dĩnh."Chắc con bé tưởng rằng nó ở xa nhà thì tôi không biết, thật ra thì những bài báo trên mạng, hoặc là tin tức về nó, tôi đều có xem, bất cứ chuyện gì cũng có thể trở thành đề tài bàn tán của người ta, đối với người phụ nữ mà nói, quan trọng nhất chính là danh dự, có con nhà đàng hoàng nào lại đi cưới con gái trong giới giải trí đâu?! Tôi rất lo cho tương lai con bé!"

Lại nghe mẹ Phó Dĩnh an ủi."Bây giờ đang thịnh hành việc kết hôn muộn, đứa nhỏ Gia Di này bà không cần phải lo, tự bản thân nó có thể kiếm tiền, hiếu thuận như vậy, việc đầu tiên khi nó trở về chính là mở rộng cửa hàng cho ông bà, so với Phó Dĩnh nhà chúng tôi giỏi hơn rất nhiều, bà còn sợ gì sau này không gả được cho người tốt?! Phó Dĩnh nhà chúng tôi mới nan giải đây!"

"Tiền bạc cũng chỉ là vật ngoài thân, tôi không có quan niệm để con gái mình nuôi dưỡng tuổi già, cũng không thể trông mong nó giúp được gì, chung quy con gái thì phải có nơi có chốn tốt, sau này cuộc sống mới dễ ổn định, tôi thực sự hi vọng nó không lo nghĩ. Ngày trước lúc nó viết thư về nói rằng không muốn học nữa, trở về nước thi vào học viện điện ảnh gì đó, tôi đã kiên quyết phản đối, bởi vì cha nó quá nuông chiều nó, coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai!"

Ngồi nói chuyện tán gẫu cùng hai bậc phụ huynh Phó Dĩnh nhỏ giọng kháng nghị, Tư Gia Di không muốn tiếp tục nghe nữa, cô bưng đĩa trái cây trở lại phòng bếp, đóng cửa, nhất thời im lặng. Đồng hồ tích tắc không ngừng vang lên, Gia Di ngẩng đầu, liếc mắt nhìn, lại cúi đầu, trong khoảng thời gian ngắn như có rất nhiều suy nghĩ. Ví như thời gian ở đây so với trong nước lệch nhau mười sáu tiếng. Lại ví như, một kết quả tốt...

Trên đời này làm gì có điểm dừng tốt thực sư?! Người có thể dựa vào, mãi mãi chỉ có chính mình

Em gái Phó Dĩnh đưa con cho chồng trông nom, nói là dẫn hai người con gái độc thân này ra bên ngoài giải tỏa tâm trạng bức bối, nhưng thực ra lái xe chở hai cô đến một quán bar náo nhiệt

Ba người phụ nữ cùng nhau trải qua đêm đầu tiên của năm mới, cũng không có gì không tốt

"Em rất ngưỡng mộ hai người độc thân như các chị, rất tự do, còn em ngay cả ra ngoài uống rượu cũng phải kiếm cớ!"

"Gia Di, chị rất giỏi, chứ một người mẹ như em, thì ngay cả con gái em cũng xem thường!"

Ba người phụ nữ chạm cốc, nuốt trôi phiền não cùng với bạn rượu.

Uống say đến nỗi không thể lái xe trở về, thuê một căn phòng trong một khách sạn gần đó ngủ tạm một đêm. Phó Dĩnh uống say nhảy ở quán bar còn chưa đủ, vào phòng còn trèo lên bàn nhảy tiếp, hai người phụ nữ ở bên dưới cười lăn cười bò

Phó Dĩnh nhảy chưa đủ, muốn kéo Gia Di lên trên bàn cùng mình, tìm cô khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy cô say khướt đang dựa vào cửa sổ bằng kính, một tay ôm chai rượu, một tay cầm điện thoại."Diêu Tử Chính"

"Thật ngại quá, Diêu tiên sinh đang họp, xin hỏi cô có gì...."

"Diêu Tử Chính"

".......... ."

"Tôi-muốn-gặp-anh!"

*******

Ngày hôm sau, ở trong phòng khách sạn, Tư Gia Di tỉnh lại, những chuyện xấu lúc say rượu cô đã sớm quên, ký ức không còn lưu lại chút gì.

Chỉnh đốn cẩn thận ba người bọn họ mới trở về nhà, em gái Phó Dĩnh lại trở thành vợ ngoan mẹ hiền, cô và Phó Dĩnh ngoan ngoãn như trước, đối mặt với những người khác nhau, phải mang những mặt nạ khác nhau. Vở kịch cuộc sống này, vĩnh viễn không thể "dừng lại"

Mẹ cô nhận được điện thoại của công ty hàng không gọi tới, biết cô đã mua vé máy bay, có chút kinh ngạc."Ngày kia đã đi rồi sao?! Con không thể ở nhà thêm mấy ngày nữa?!"

Tư Gia Di đang chơi cờ cùng cha, nói: "Phó Dĩnh ngày kia cũng đi, đúng lúc có bạn bay cùng!"

"Hôm kia con đi chơi cùng với Phó Dĩnh, uống đến cả người đầy mùi rượu mới về đến nhà, chập tối nay con còn muốn cùng Phó Dĩnh đi mua đồ, ngày kia lại đi, con đi cả năm rồi, đến khi về nhà cũng không có thời gian ở nhà, hầu hết đều cùng Phó Dĩnh ra ngoài, rốt cuộc con mang họ Tư hay là họ Phó?!"

Ba cô lên tiếng nói giúp cô."Gia Di vội vàng đi cũng bởi vì công việc, bà thông cảm cho nó đi!"

Mẹ cô có chút oán hận."Ông không lo cơ thể con gái ông sẽ bị công việc làm cho suy sụp hay sao?! Khó khăn lắm mới được nghỉ phép, không biết tranh thủ nghỉ ngơi, ít nhất cũng phải ra ngoài tản bộ!"

Cha đưa mắt nhìn cô ra hiệu, trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, làm nũng cười."Mẹ yên tâm đi, con gái mẹ bất khả chiến bại, làm sao có thể suy sụp đây?!"

Nói là buổi chiều sẽ không ra ngoài, nhưng vẫn nhân lúc ba mẹ ngủ trưa cô chạy lẻn ra. Bên ngoài tuyết không còn rơi, đọng thành từng lớp chắn ở hai bên đường, xe Tư Gia Di chạy xuyên qua lớp lá chắn, chạy về phía cửa hàng lớn.

Đi dạo cùng Phó Dĩnh cả một buổi chiều, mua được rất nhiều thứ, ghế dựa mát xa, một bộ mỹ phẩm chăm sóc da mặt, một bộ chén uống trà bằng sứ, một đĩa nhạc các bài hát cũ...

Lúc thấy biên lai tính tiền, Phó Dĩnh lo lắng thay cô."Có sợ mẹ cậu lại mắng tiêu tiền phung phí hay không?!"

"Tớ thích nhìn dáng vẻ ba mẹ mình vừa la vừa khuyên nhủ đừng vì bọn họ mà mua những thứ linh tinh!"

Những món hàng lớn sẽ được chuyển đến nhà vào ngày hôm sau, các món nhỏ hơn thì tự chở về. Đã gần chập tối, tuyết lại bắt đầu rơi, mui xe tụ lên một lớp tuyết mỏng, Tư Gia Di cùng với Phó Dĩnh mỗi người xách hai túi đồ lớn vào nhà, bước đi trên mặt tuyết phát ra những tiếng "soạt soạt"

Cô móc chìa khóa ra, Phó Dĩnh đợi đến không chịu nỗi, bèn thúc giục."Lạnh quá, lạnh quá, cậu mau ấn chuông cửa đi!" Nói xong đã thay cô ấn chuông cửa.

Có người ra mở cửa, cánh cửa chậm rãi mở ra, từ trong khe cửa phả ra một chút hơi ấm, Tư Gia Di khom người xách lấy túi đồ, vào lúc này, đột nhiên túi đồ trên tay Phó Dĩnh lại rơi xuống đất cái "Bộp"

Cô ngẩng đầu nhìn Phó Dĩnh, trông thấy vẻ mặt khiếp sợ

Theo ánh mắt của Phó Dĩnh nhìn vào bên trong, phút chốc Gia Di sững sờ tại chỗ, toàn thân quên cả cử động

Người đàn ông đối diện khẽ nhếch mép, dương dương tự đắc."Không phải là nói muốn gặp tôi sao?!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-30)