Truyện:Bẫy Mùa Hè - Chương 076

Bẫy Mùa Hè
Trọn bộ 132 chương
Chương 076
Nhân chứng
0.00
(0 votes)


Chương (1-132)

Cô nằm trên giường, bị Lâm Trưng chậm rãi chọc ngón tay vào chân tâm, Trần Nghiêu khẽ 𝒸·ắ·ⓝ 𝖒ô·𝖎 nhìn chằm chằm vào một mô hình trong phòng, là mô hình xe đua mà anh vừa hoàn thành cách đây không lâu...

Để đánh lạc hướng sự chú ý không 𝓅.♓.á.t г.@ â.ɱ ✞.♓.𝐚.ⓝ.♓ xấu hổ, Trần Nghiêu luôn kiềm chế bản thân không chịu nhìn anh.

Lâm Trưng đột nhiên gia tăng động tác của ngón tay, cái miệng nhỏ bị anh làm cho 𝒸_♓ả_γ 𝐧ư_ớ_ⓒ co rút lại.

"A......" Cuối cùng cô cũng hướng ánh mắt về phía anh, đôi mắt to đẫm lệ chứa đầy ◗ụ-ⓒ ѵọ𝐧-ℊ không thể kìm nén được.

Muốn cô nhìn mình.

Anh hài lòng, cúi xuống 𝒽ô●п lên môi cô, vừa nhìn chằm chằm vào mắt cô vừa xé gói áo mưa.

Trần Nghiêu bất giác liếc mắt nhìn anh, sau đó từ từ dời xuống, thấy rõ ràng... Thứ sưng đỏ kia. Rất dài và thô, đầu nấm hơi hơi hếch lên, đó là 𝒹-ư-ơⓝ-ɢ ✌️-ậ-† của Lâm Trưng, đã từng ✖️â*ɱ 𝖓*h*ậ*𝓅 vào cơ thể cô...

Huyệt nhỏ trần trụi càng thêm ướ●🌴 á●✞, sự trống rỗng ngứa ngáy trong cơ thể bắt đầu rục rịch gần như không thể khống chế được.

Làm sao có thể như vậy được, rõ ràng là họ mới chỉ làm một lần...

Cô không nhịn được kẹp chân lại, nhìn thấy động tác chậm chạp của anh, cô cắn ngón tay cầu xin: "Anh ơi..."

Như con mèo nhỏ bị động dục.

"Ừ." Anh đáp lại một tiếng, vươn tay miết dọc từ gò thịt xuống khe huyệt.

Quá đáng, anh cố ý làm vậy.

Anh biết cô đã ướt đẫm.

Nỗi bất bình trong lồng n.g.ự.𝐜 Trần Nghiêu nháy mắt dâng trào: "Đại cẩu thối..."

Anh thấp giọng cười, cầm chân cô ép xuống lộ ra chân tâm, tay còn lại cầm ⓓ-ươ-𝓃-g ⓥ-ậ-✞ cứng rắn chống lên cái miệng nhỏ hồng nhuận đang đói khát đến co rút, thắt lưng và bụng dưới dùng sức ấn mạnh, toàn bộ quy đầu đã đi vào.

Sự bất bình của Trần Nghiêu biến thành tiếng 𝓇*ê*n 𝓇*ỉ nức nở, âm thanh vang vọng trong phòng.

Côn thịt thô to nghiền qua hành lang trống rỗng chật hẹp, ép ra từng đợt d_â_〽️ thủy, cảm giác được mú·🌴 chặt Ⓜ️ề.𝖒 ɱ.ạ.𝒾 khiến cho hô hấp của Lâm Trưng nặng nề hơn.

Anh nhịn không được dùng sức đẩy mạnh về phía trước, gân xanh ở bụng dưới nổi lên dữ dội, làn da mỏng manh có ảo giác như sắp bị kéo căng ra.

"A... ưm...." Trống rỗng trong cơ thể bị chiếm cứ từng tấc một, Trần Nghiêu r𝐮●𝐧 r●ẩ●𝖞 ngâm nga trong cổ họng, 🎋_𝐡🅾️á_𝒾 𝒸_ả_𝐦 bị khuấy động làm cho cô nhịn không được kêu ra tiếng.

Quy đầu thăm dò va chạm vào huyệt đạo chặt chẽ, liên tục chọc vào 𝓇ú.𝐭 𝖗.𝖆, vách thịt bên trong như có ý thức gắt gao 𝖒*ú*t chặt côn thịt, nơi ⓖ*ℹ️𝖆*ⓞ ♓*ợ*ρ của hạ thể phát ra tiếng nước nhớp nháp ái muội.

Toàn bộ đã được c●ắ●𝖒 𝐯à●🔴. Lâm Trưng cúi người phủ lên người cô, nét mặt lạnh lùng gần trong gang tấc, đôi môi đẹp đẽ đóng mở, thấp giọng hỏi cô: "Thoải mái không?"

"Ư... Thoải mái... Anh ơi... Thoải mái quá..." Cô gái khuôn mặt ửng hồng ôm lấy cổ anh, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ⓠц●𝓎●ế●п 𝓇●ũ.

Là Trần Nghiêu của anh.

Anh lồng cô vào trong tư thế khống chế và bảo vệ, eo và bụng dưới đột nhiên dùng sức đong đưa lui tới, gậy thịt thô dài cứng ngắc mãnh liệt đú·† vào trong huyệt mềm đang ↪️-♓ả-ÿ n-ư-ớ-𝐜, túi tinh đập vào môⓝ_ⓖ cô 𝓅·ⓗ·á·ⓣ г·🔼 â·〽️ 𝐭·♓🅰️𝐧·♓ bạch bạch vang dội.

"A... Anh trai... Không chịu được... Thật lớn..."

Hai khối trước 𝓃-𝖌ự-🌜 bị lồng ռ𝖌-ự-𝒸 rắn chắc của anh đè nặng lên, cảm giác bụng dưới và chân tâm đập mạnh vào nhau ngày càng rõ ràng, cô không thể chịu nổi 🎋●h●0á●ï 🌜ả●𝐦 như vậy, vô thức 💲·𝐢·ế·𝖙 🌜hặ·✝️ hai chân lại, kẹp lấy thắt lưng đang không ngừng chuyển động trên người cô, ý định làm cho anh dừng lại.

Sức lực này đối với Lâm Trưng mà nói như châu chấu đá xe*, ngược lại càng làm anh tăng thêm 𝒽𝒶-Ⓜ️ 𝐦υố-n h⛎.𝖓.🌀 𝖍ăn.🌀 ↪️-ắ-ⓜ ✔️-à-𝖔.

(Châu chấu đá xe, hán việt: Đường tí đương xa, phiên âm:[tángbìdāngchē]

Một cụm từ trong một câu ca dao. Ý chỉ cuộc đấu không ngang sức, kẻ yếu chống chọi với kẻ mạnh gấp bội. Tương tự với câu "Lấy trứng chọi đá")

Mồ hôi túa ra từ cổ đến lưng rồi lăn dài trên làn da theo động tác.

Trần Nghiêu hai tay ôm cổ anh, hai chân vòng qua eo anh, như thể đang treo trên người anh.

Cảm giác không thể thừa nhận bất tri bất giác biến thành sự thoải mái vô tận, bụng dưới co thắt dữ dội, cô đạt cao trào...

Vẫn chưa đủ.

Lâm Trưng chờ huyệt nhỏ của cô co rút một hồi, duỗi tay ôm eo Trần Nghiêu, đem cô đứng lên.

Tư thế từ trên xuống làm cho 🅓_ư_ơ_n_𝐠 𝖛_ậ_✝️ bị nhét vào càng sâu hơn, hai chân Trần Nghiêu bủn rủn vô lực, vừa khóc kêu vừa giãy dụa.

Khi bị sốt, người ta thường có cảm giác đầu óc trống rỗng, biết mình đang làm gì nhưng dường như không kiểm soát được.

Lâm Trưng lúc này đang ở trong trạng thái này, bộ phận sinh dục sung huyết ⓝ-ón-🌀 ⓑừ𝖓-ℊ bừng, cùng với nhiệt độ cơ thể nóng đến dị thường, lý trí bị thêu đốt cháy sạch không còn một mảnh.

Anh cúi đầu ♓*ô*𝐧 〽️*ô*1 người trong lòng, cánh tay cường tráng nâng hai đùi cô tách ra, gậy thịt hạ xuống rồi hướng về phía trước đ●â●ⓜ thọc, hưởng thụ cảm giác được nộn thịt ɱú*𝖙 𝒹ươ·ռ·🌀 vậ·т vào, quấn lấy rồi xoắn lại như không thể tách rời...

Không giống như trong khách sạn, đây là phòng ngủ của anh, nơi anh và Trần Nghiêu ngày ngày gặp nhau trong bảy năm.

Nơi này đã chứng kiến sự trưởng thành của bọn họ, và tại thời điểm này, nó cũng đã chứng kiến sự gắn bó chặt chẽ vô bờ bến của họ.

Κí·ⓒ·𝒽 ✞·𝐡·íⓒ·♓ đạt đến cực điểm, ý niệm cuối cùng còn sót lại trong cơn sốt.

Anh đè mạnh Trần Nghiêu xuống giường, cổ họng phát ra tiếng 𝓇·ê·n ⓡ·ỉ, 𝐝ươ_ⓝ_g ν_ậ_✞ đ_â_Ⓜ️ thật sâu vào hoa tâm của cô, bắn ra...

Chương (1-132)