C*m vào
← Ch.068 | Ch.070 → |
Con thuyền vừa neo được chốc lát lại lên đường, sóng gió lần này dường như lớn hơn, mang theo sức mạnh hủy diệt tâm trí con người.
Hai †·hâ·𝖓 ✞·♓·ể nóng như lửa 🍳⛎ấ-𝓃 զⓤý-т lấy nhau, đầu lưỡi điên cuồng giao triền, tiếng nuốt nước bọt không ngừng vang lên, hai tay không ngừng ν●⛎ố●t ν●e lẫn nhau, 🌴𝒽*â*ռ тh*ể cứng mềm khác biệt chạm vào, nhiệt độ cơ thể kịch liệt tăng lên.
Bụng dưới dính liền không có khe hở, 🅓ư_ơ_𝓃_𝖌 vậ_t thô dài cứng rắn chống trên mật địa đang c𝖍-ả-🍸 𝐧-ư-ớ-c, cứ như vậy làm t𝒽.â.n ✝️.𝖍.ể hưng phấn đến cực điểm. Κ♓🅾️á*1 🌜ả*Ⓜ️ gống như một ngòi nổ khi bộ phận sinh dục trần trụi được đ-ụ𝖓-ⓖ ↪️-ⓗ-ạ-𝖒.
Thiếu niên và thiếu nữ không hề có kinh nghiệm, động tác trúc trắc, không trần trụi dữ tợn như trong phim người lớn mà chỉ có sự chân thành cố gắng giao toàn bộ bản thân mình cho đối phương, vấy lên những ⓗ·a·𝐦 𝖒·𝐮ố·ⓝ nguyên thủy, tô vẽ thành sự 𝖉â_Ⓜ️ d_ụ_🌜 duy mĩ.
Anh yêu thích không buông tay mà xoa nắn da thịt 𝐦●ề●〽️ Ⓜ️●ạ●❗ trên 𝓃ℊ·ự·𝒸 cô, môi lưỡi 𝖑ⓘ-ế-〽️ ɱú*т hết lần này đến lần khác, lưu luyến như là ăn không đủ no.
"Thật thoải mái..."
Cô gái ⓚ-♓é-ⓟ 𝒽-ờ hai mắt 𝖗ê.𝖓 r.ỉ, xuân thủy dưới thân chảy ra càng lúc càng nhanh.
Nụ ♓·ô·п thiêu đốt đi xuống, ⅼ-ℹ️-ế-𝐦 𝖒·ú·𝖙 bụng dưới, nghiêng đầu dùng chóp mũi cọ cọ thắt lưng 𝖒·ả𝓃·♓ k𝐡ảռ·𝐡, dây thần kinh nơi đó cực kỳ mẫn cảm, bị anh chạm vào ⓣ-𝐡-â-𝓃 ✞-♓-ể liền mềm nhũn thành một vũng nước.
Tiếng r.ê.n 𝓇.ỉ khó nhịn khiêu khích lý trí còn sót lại, bộ phận sinh dục trướng đến phát đau.
Sự nhẫn nại của Lâm Trưng đã tới cực điểm.
Ngón tay dò xét tiến vào giữa hai chân ư*ớ*† á*🌴, Trần Nghiêu kêu lên một tiếng, theo bản năng khép hai chân lại, nhưng bàn tay to đã sớm có phòng bị mà đè lên chân cô.
Cả người cô đều là da thịt mỏng manh ɱ.ề.𝖒 ɱ.ạ.ı, ở chỗ này còn hơn thế nữa, ◗·â·〽️ thủy không ngừng chảy ra thấm ướt toàn bộ â_𝐦 𝐡_ộ, vài sợi lông thưa thớt dính lên môi â_𝐦 𝐡_ộ của cô.
Đầu ngón tay hơi dùng sức tách ra gò thịt nhỏ, chậm rãi mò mẫm tìm âm đế, vừa chạm vào, người dưới thân liền kịch liệt r𝐮●n гẩ●y, 𝖈*ắ*𝐧 Ⓜ️*ô*i nức nở bên tai.
Lỗ chân lông toàn thân như mở ra, Lâm Trưng nhắm mắt vùi mặt vào cổ cô †●𝖍●ở ♓●ổ●𝖓 𝐡ể●ռ, hai chân đè ép lên bắp đùi cô, điều chỉnh ⓓ_ư_ơ_п_🌀 νậ_t đặt vào bụng dưới của cô.
Không chứa được, khe hẹp của cô ấy không thể chịu được kích thước của mình ngay bây giờ...
Trần Nghiêu nắm chặt chăn mỏng trong tay, âm đế bị ngón tay thô ráp 𝖛-⛎ố-т ⓥ-e đến sưng lên, ⓚ♓*⭕á*1 ⓒả*Ⓜ️ mãnh liệt như luồng điện không ngừng đánh sâu vào bụng dưới đau nhức... Hơn nữa, nơi đó của anh cũng đang dán sát vào, hình dạng vô cùng rõ ràng.
"Vào đi... Anh ơi... Anh vào đi..." Cảm giác cao trào của âm đế khiến sự trống trải trong 𝐭♓.â.ռ ✝️.♓.ể càng thêm mãnh liệt, cô không thể chờ đợi thêm được nữa.
"Cạch" một tiếng, Lâm Trưng bật ngọn đèn đầu giường lên.
"Đừng sợ..." Anh thấp giọng trấn án, quỳ xuống giữa hai chân đang tách ra của Trần Nghiêu, xé gói áo mưa đã bị nhăn nheo đeo vào.
Cô dùng mu bàn tay che trán lại, vì nằm trên gối cao nên cô có thể nhìn rõ động tác của Lâm Trưng dưới ánh sáng nhu hòa. Bao gồm cả những đường nét cơ bắp ở vai, đ·ư·ờ·𝖓·ɢ c·0𝓃·ⓖ của thắt lưng và bụng, mang theo sức mạnh cường tráng khiến cô không khỏi mong đợi và yên tâm.
Ngón trỏ và ngón giữa tách môi â.Ⓜ️ h.ộ mập mạp, mở ra viên thịt nhỏ màu hồng ở chính giữa, tay còn lại đỡ côn thịt, thăm dò trượt vài cái trước khe hở, cuối cùng cũng tìm được miệng huyệt đang c𝐡ả*y nướ*↪️.
Cuối cùng anh giương mắt nhìn cô gái đang căng thẳng cắn ngón tay, thắt lưng dùng sức ấn quy đầu vào một nửa.
Không phải đau mà là xót, cảm giác vừa xót vừa trướng, chính là chỗ ngứa vừa rồi... Trần Nghiêu nhíu mày hừ hừ hai tiếng.
Thấy cô không phản kháng, Lâm Trưng п·𝖌♓ⓘ·ế·ⓝ 𝐫·ăn·𝖌 dùng sức nhấn mạnh một cái, cuối cùng nhét vào toàn bộ gậy thịt.
Hành lang chặt chẽ trơn trượt, giống như cái miệng nhỏ nhắn hé ra ɱ●ú●т lấy 𝖉●ư●ơ●𝓃●ℊ ѵậ●𝐭, da đầu lập tức tê dại, thắt lưng không tự chủ được thúc đẩy vài cái, cứ như vậy bắn ra...
← Ch. 068 | Ch. 070 → |