Dưa hấu
← Ch.056 | Ch.058 → |
Sau khi ăn tối, Triệu Chi lơ đãng nhắc tới chủ đề mà hai cô nàng thảo luận lúc trước, không có cách nào, hai đứa nhỏ quá đơn thuần, cô sợ nếu mình không nói tới chuyện này một chút thì hai cô bé này sẽ lạc đường mất.
"Dựa trên phản ứng sinh lý để phán đoán một người đàn ông có thích mình hay không là rất không chính xác. Nói như vậy, chỉ cần anh ta là một người đàn ông bình thường thì tự nhiên sẽ có phản ứng thôi. Nam sinh mà em thích cũng là học sinh trung học đúng không?" Triệu Chi và chủ nhà hàng này là bạn bè, cô ấy đã dặn đừng cho những khách hàng khác đến gần khu vực bên này.
Trần Nghiêu chột dạ lắc đầu: "Không... Không phải em... Là bạn của em..."
Triệu Chi tựa hồ thực sự tin: "Ồ... Bạn, vậy bạn của em có phải thích người bằng tuổi không?"
Trần Nghiêu cảm giác như đã bị nhìn thấu, lúng ta lúng túng gật đầu.
"Là nam sinh trung học thì càng không thể dùng loại tiêu chuẩn này để đo lường, họ chỉ cần nhìn đến phái nữ thôi là đã đủ cứng đến trái dưa hấu cũng có thể quật vỡ..."
Đại Âm và Trần Nghiêu bị lời nói của cô ấy làm cho sợ ngây người.
Triệu Chi nhướng mày: "Như thế nào? Không tin?"
"Không phải... Cái kia... Cái đồ vật kia..." Trần Nghiêu nói năng lộn xộn.
"Cái gì cơ? Cái ấy? Dưa hấu?" Triệu Chi dường như không cho rằng mình nói như vậy là hơi trắng trợn. Loại từ ngữ này đối với hai thiếu nữ mà nói quả thực là trần trụi đến mức vừa nghe liền cảm thấy xấu hổ.
Cứu mạng! Trần Nghiêu cảm thấy về sau chắc mình không dám trực tiếp nhìn trái dưa hấu nữa rồi.
"Đối với loại chuyện này thì tốt nhất là nên thăm dò về mặt tình cảm. Lấy thân thể ra để thử lòng rất nguy hiểm và cũng không đáng tin cậy. Bạn của em tốt nhất là nên tìm một cơ hội làm gì đó để khi nam sinh kia nhìn thấy sẽ khiến cảm xúc của anh ta dao động..."
Triệu Chi nói rất có lý, Đại Âm cũng nghĩ như vậy: "Ví dụ như làm gì? Chuyện gì có thể khiến tâm tình dao động?"
"Ghen tuông, chiếm hữu, v. v... Tình yêu có tính chất độc quyền và duy nhất, đồng thời cũng nảy sinh tính chiếm hữu đối với đối phương. Nếu anh ta thấy em... à không, bạn của em ở cùng một chỗ với người khác giới mà vẫn không có bất cứ phản ứng về mặt cảm xúc gì, thì phản ứng sinh lý trước đó của anh ta chỉ có thể chứng minh anh ta là một người đàn ông bình thường mà thôi..."
Cuộc nói chuyện đó giống như dội một gáo nước lạnh lên đầu cô, Trần Nghiêu còn nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này rất lâu.
Đúng vậy, cô đối với Lâm Trưng có loại chiếm hữu này, sẽ thấy khó chịu khi nhìn anh cùng nữ sinh khác nói chuyện vui vẻ, sẽ thấy buồn khi nghĩ đến anh cùng cô gái khác trao đổi kinh nghiệm gì đó... Sợ rằng anh sẽ thích người khác, vì vậy mới vứt bỏ thể diện mà chủ động đến gần anh...
Nhưng còn anh ấy, anh ấy có thích mình không?
Đối với anh, cô chỉ là một đứa em gái... không hơn không kém.
Sự bao dung của anh chỉ là vì anh đã quen với việc chiều chuộng cô.
Anh có phản ứng chỉ vì anh là một người đàn ông bình thường.
Bao nhiêu vấn đề cứ lởn vởn trong đầu, đến khi Triệu Chi đưa cô về lại tiểu khu rồi mà vẫn còn đang tập trung suy nghĩ, không để ý tới người sau lưng mình.
"Trần Nghiêu?" Lâm Trưng gọi cô từ phía sau.
Trần Nghiêu chăm chú suy nghĩ, bị anh làm cho giật mình: "A!"
Lâm Trưng nhìn phải ứng của cô không khỏi nhíu mày: "Đang suy nghĩ gì vậy? Em sắp đụng phải cây rồi."
"Không... Không có gì... Sao anh lại ở đây."
Không lẽ là đang đợi cô...
"Đi dạo, mua một chút đồ." Trên tay Lâm Trưng quả nhiên là đang cầm một cái túi.
"Ồ." Trần Nghiêu cúi thấp đầu lên tiếng.
Là cô suy nghĩ nhiều.
Khi lên thang máy, Trần Nghiêu vẫn là bộ dáng lơ đãng như trước, cô không chia sẻ với anh buổi chiều mình đi gặp ai và làm cái gì.
Lâm Trưng nhìn biểu cảm của Trần Nghiêu từ vách thang máy, trong ngực đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Lúc sáng cô nói sẽ đi ra ngoài chơi với bạn nhưng anh cố tình không hỏi cô đi với ai. Đây không phải là điều mà anh trai nên quan tâm, đó là quyền tự do của cô.
Thẳng cho đến khi trời gần tối vẫn chưa thấy Trần Nghiêu về nhà. Lâm Trưng cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn, làm cái gì muộn thế này rồi mà vẫn chưa về. Đi với mấy người, là nam hay nữ cũng không nói với anh một tiếng...
Thật sự không có cách nào ở nhà đợi cô, Lâm Trưng đi một vòng quanh khu phố một hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy Trần Nghiêu xuống từ một chiếc xe thương mại, lúc này anh mới yên tâm, người lái xe và người ngồi bên ghế phụ đều là con gái...
← Ch. 056 | Ch. 058 → |