Hình phạt (H nhẹ)
← Ch.017 | Ch.019 → |
Mấy vị phụ huynh bị cắt ngang cuộc trò chuyện cùng lúc nhìn sang.
Lâm Trưng bình tĩnh đứng lên: "Thực xin lỗi, cháu đi vệ sinh."
Trong 17 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh xấu hổ đến mức không dám nhìn vào ánh mắt của mọi người, sau khi nói xong Lâm Trưng sải bước ra khỏi phòng riêng.
Thật ra trong phòng cũng có toilet riêng, nhưng việc anh cần giải quyết rất khẩn cấp, không thể làm trong toilet phòng riêng được.
Bộ phận nam tính của anh cực kỳ cứng, anh khó khăn cởi quần ra, trên quần lót đã có một mảng ướt đẫm.
Đặt một tay trên bồn cầu, tay kia nắm lấy dương vật sưng phồng, bắt đầu chuyển động.
Lâm Trưng nhắm chặt hai mắt, thở hổn hển kiềm chế tiếng gầm gừ từ cổ họng.
Thật ra, kể từ khi Trần Nghiêu chạm vào chân anh, thứ này đã có phản ứng.
Lần đầu tiên anh không ngăn cản cô, một mặt miễn cưỡng cảm nhận được khoái cảm khi bị cô chạm vào, mặt khác muốn xem bản thân có thể kiềm chế được dục vọng của mình hay không.
Thật bất ngờ, khoảnh khắc chân cô chạm vào dương vật của anh, anh thực sự đã muốn bắn tinh.
Đây là lần đầu tiên trong đời có người khác giới chạm vào phần nhạy cảm nhất của anh.
Hơn nữa còn là Trần Nghiêu.
Giống như trừng phạt vì sự mất kiểm soát bản thân, cũng vì bị kích thích bởi hành động của cô, tay của anh mạnh mẽ đến mức thô bạo đối xử với vật cứng nóng trên tay.
Thời điểm hành sự với tốc độ nước rút, mặt của anh đỏ lên, một lượng lớn tinh dịch phun ra từ mã mắt.
Anh nghiến răng nghiến lợi, chân răng thậm chí có chút run rẩy.
Lâm Trưng, 17 tuổi, vì Trần Nghiêu, đã thủ dâm trong nhà vệ sinh chung của khách sạn.
Điều chỉnh nhịp thở và thu dọn quần áo, anh nhấn nút xả nước, tinh dịch trắng tinh bị hòa vào nước và cuốn trôi theo dòng nước xoáy.
Sau khi Lâm Trưng rời đi, Trần Nghiêu bắt đầu bồn chồn, cô không phải đứa trẻ ngốc, không biết đã đụng phải chỗ đó chưa, nhìn phản ứng của anh có vẻ rất khó chịu.
Nghe nói đó là bộ phận dễ bị tổn thương nhất của con trai, lỡ không may bị đá vào đó thì phải làm sao?
Sau khi kiếm cớ rời khỏi bàn ăn, cô đợi anh ở ngoài phòng vệ sinh.
Nhà vệ sinh chung rất lớn, khi Lâm Trưng đi ra, sắc mặt vẫn như thường, Trần Nghiêu có chút không rõ có phải đã đá anh hay không.
Anh chỉ liếc nhìn cô, không lên tiếng, cụp mắt xuống rửa tay.
Cô bước đến chỗ anh lắp bắp định nói gì đó.
Bọt dày đặc trong lòng bàn tay: "Sao vậy?"
Trần Nghiêu âm thầm nhìn vị trí giữa hai chân anh: "Anh không bị hỏng chứ?"
Cứu mạng!!! Cô vốn muốn hỏi anh có bị làm sao không, như thế nào lời nói ra lại biến thành thế này aaa.
Rửa sạch bọt, Lâm Trưng mặt lạnh ngắt công tắc: "Cái gì?"
Trần Nghiêu không biết phải làm thế nào, nhưng cô lấy hết can đảm: "Nếu thực sự có vấn đề gì, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện nhìn xem, không cần giấu bệnh sợ thầy*..."
(*Gốc: 讳疾忌医, hán việt: húy tật kỵ y. Là thành ngữ trung quốc: chỉ sự giấu diếm tật bệnh, không muốn trị liệu, sợ người khác bàn tán mà che dấu khuyết điểm của mình. )
Vừa nói xong, tầm mắt cô lại rơi vào đũng quần của anh, vẻ mặt của Lâm Trưng khó coi: "Em nhìn đi đâu vậy?"
"Vừa rồi không phải em đã đá vào chỗ đó của anh sao? Em xem nó có ổn không."
Mặt anh ngưng tụ một tầng lửa giận, lỗ tai đỏ bừng, mắng: "Trần Nghiêu! Em có biết mình đang nói cái gì không?!"
Sao cô có thể nhìn chằm chằm vào bộ phận kín của đàn ông và nói mấy điều mập mờ như vậy?
Cô sững sờ, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa ủy khuất: "Anh trai, anh thật sự không có vấn đề gì đúng không?" Chính vì thế nên anh mới tức giận như vậy.
Nhìn trái nhìn phải không có ai bên cạnh, Trần Nghiêu vươn tay kéo cánh tay Lâm Trưng.
Nhìn thấy cô vươn tay, hơi mất kiểm soát vì cơn tức giận vừa rồi, Lâm Trưng lầm tưởng rằng cô sẽ chạm vào hạ bộ của anh, vì kinh ngạc và tức giận, anh không nghĩ gì vung tay hất mạnh cánh tay của cô.
Sức lực không được khống chế tốt, Trần Nghiêu cách anh rất gần, anh chỉ cảm thấy mu bàn tay đụng phải một chỗ mềm mại sau đó bị bật ra.
"A!" Trần Nghiêu hét lên.
Kỳ kinh nguyệt của cô sắp tới nên ngực rất trướng, va chạm đột ngột khiến cơn đau nhói bùng lên ngay lập tức.
Cô theo bản năng lùi lại hai bước, dùng tay che chỗ bị anh đánh. Đôi mắt đỏ hoe, kiềm chế giọt nước mắt sắp rơi, nhìn Lâm Trưng, cánh tay anh đông cứng tại chỗ.
Trong một khoảnh khắc, cả hai đều không biết nói gì.
Trần Nghiêu nhìn anh một cái, sau đó xoay người rời đi.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |