Truyện:Bầy Hạc - Chương 06

Bầy Hạc
Trọn bộ 37 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bởi vì 'sự kiện bắn súng' đó mà quá trình huấn luyện về sau của nhóm Chử Điềm thoải mái hơn nhiều. Có điều, trong cuộc thi bắn súng cuối cùng, thành tích tổ cô không lý tưởng lắm, bị xếp vị trí thứ hai từ dưới lên. Nhưng mấy cô gái trẻ tuổi lại không nhịn được ôm nhau cùng reo hò, huấn luyện viên đứng bên cạnh nhìn mà giật giật khóe môi. Chỉ vì không bị xếp hạng nhất từ dưới lên mà vui sướng đến mức vậy sao?

Ngày kết thúc đợt huấn luyện, cô không cho Từ Nghi đến đón mình. Khi thay xong bộ quần áo bình thường, cô lập tức ngồi xe đến khu chợ gần nhà. Lúc trước cô đã từng tuyên bố với Từ Nghi, để tỏ lòng anh đã kiên nhẫn và "đặc biệt" chỉ điểm giúp cô vượt qua vòng thi bắn súng, cô sẽ xuống bếp làm một bữa đại tiệc cho anh.

Từ Nghi biết rất rõ tài nấu nướng của cô, cho nên hoàn toàn không ôm hi vọng lớn lao với việc này. Nhưng trước nay anh không bao giờ đả kích sự nhiệt tình của người khác nên liền khích lệ cô vài câu. Chử Điềm quá rõ đức hạnh này của anh, vì vậy cô đã sớm tìm sách hướng dẫn nấu ăn trên mạng, mua từng món dựa theo hướng dẫn.

Đương lúc cô đang xách túi lớn túi nhỏ, vật vã lê lết trong khu chợ đông nghìn nghịt, đột nhiên cảm giác được điện thoại vang lên. Chử Điềm không kiên nhẫn thở dài, vội vàng tìm nơi đặt đồ, sau đó lấy điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số trong vùng nhưng lại rất lạ.

Bình thường Chử Điềm không nhận điện thoại của người lạ, cho nên cô lập tức nhấn nút từ chối. Tuy nhiên không lâu sau số điện thoại đó lại gọi đến nữa, Chử Điềm do dự rồi nhấn nút nghe.

"Xin chào, xin hỏi chị là ai, tìm tôi có việc gì không?"

Đầu bên kia dường như nghe được tâm trạng cô nghe điện thoại không tốt, nên im lặng một lát mới hỏi:

"Đây là số điện thoại của Chử Điềm phải không?"

Ơ, còn biết tên của cô nữa kìa. Chử Điềm vội vàng trả lời: "Tôi là Chử Điềm, chị là...?"

"Xem ra không gọi nhầm." - Bên kia nói - "Tôi là mẹ Từ Nghi."

Đầu óc Chử Điềm nhanh chóng xoay chuyển, làm rõ quan hệ của cô với bà. Mẹ Từ Nghi, vậy chẳng phải là mẹ chồng của cô sao? Chử Điềm chỉ cảm thấy bên tai vang ầm một tiếng, suýt nữa làm rớt điện thoại di động. Nghe thấy bên kia alo một tiếng, cô lập tức nói vào di động:

"Alo, alo, dì... không, mẹ, là con, con là Chử Điềm."

"Mẹ biết." - Tiếng Tống Khả Như, mẹ của Từ Nghi bình tĩnh nhẹ nhàng - "Không quấy rầy con chứ? Có phải đang bận hay không?"

"Không có ạ. Con đang đi chợ nên hơi ồn."

"Mua thức ăn à?" - Tống Khả Như cười - "Mẹ đang ở gần nhà bọn con, có tiện ra gặp mặt không?"

Lúc Chử Điềm xách đồ đến quán cà phê gần khu nhà, Tống Khả Như đã ngồi đó lâu rồi. Hình như sợ Chử Điềm không tìm thấy mình, bà còn đặc biệt chọn vị trí gần cửa sổ để chỉ nhìn thoáng qua là cô có thể thấy bà ngay.

Tuy nhiên, bởi vì khí chất của Tống Khả Như quá đặc biệt nên từ đằng xa Chử Điềm đã nhận ra bà. Bà lặng yên ngồi đó, không hề nhìn xung quanh, trước mặt chỉ đặt một cốc nước ấm và một quyển sách. Chắc hẳn đó là thói quen của bà, lúc đợi người cũng tranh thủ làm chút việc, không để lãng phí thời gian.

Theo bản năng, Chử Điềm lấy ra một chiếc gương ngắm nghía lại bản thân. Cô vẫn xinh đẹp như thường ngày, chỉ có điều mấy ngày qua huấn luyện quân sự thường bị phơi nắng nên cô nghi ngờ làn da mình không còn trắng trẻo như lúc trước. Hơi chán nản, Chử Điềm vuốt tóc ra sau, cầm lấy đồ từ từ bước vào quán cà phê.

Như có linh cảm, khi Chử Điềm đi đến, vừa lúc Tống Khả Như ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng trên người cô một hồi, khóe môi nhoẻn lên nụ cười ôn hòa. Đóng sách lại, bà vẫy vẫy tay với cô như gặp mặt bạn bè: "Điềm Điềm, ở đây."

Hóa ra còn nhớ được tên cô à. Chử Điềm mừng thầm, vuốt tóc theo bản năng và đi đến.

"Mẹ đợi lâu không?" - Chử Điềm ngồi xuống, để đồ qua một bên.

"Không sao." - Tống Khả Như nói, âm lượng không lớn nhưng mạnh mẽ rõ ràng - "Hôm nay mẹ có một buổi tọa đàm ở trường đại học gần đây, đúng lúc nhớ đến bọn con nên muốn sang thăm. Xem con đầm đìa mồ hôi kìa, đã chạy đến đây hả?"

Chử Điềm le lưỡi cười một tiếng, ngại ngùng gật đầu.

"Có mệt không? Uống nước trước đi."

Tống Khả Như cầm chiếc ấm bạc lên rót nước cho cô. Chử Điềm vội vàng đứng dậy: "Không dám phiền mẹ, cứ để con ạ."

Vừa nói cô vừa vội vàng nhận lấy, tự rót cho mình một cốc nước. Lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện Tống Khả Như đang mỉm cười nhìn cô chằm chú. Chử Điềm lại hơi căng thẳng, vì tránh để mất tự nhiên, cô nói với Tống Khả Như:

"Cà phê Mocha ở đây khá ngon, mẹ muốn uống thử không?"

Tống Khả Như lắc đầu: "Mẹ uống không quen loại đó."

Chử Điềm vốn định gọi một ly, nhưng nghe thấy câu này liền thôi. Tuy cô và Tống Khả Như chỉ gặp nhau có hai lần, mỗi lần bà đều đối xử với cô rất thân thiện, nhưng không biết tại sao Chử Điềm vẫn hơi sợ bà. Có lẽ nguyên nhân có liên quan đến nghề nghiệp của Tống Khả Như. Tống Khả Như là giảng viên đại học được mọi người kính ngưỡng. Mà thành tích học tập của Chử Điềm lại không tốt, nên mới hơi sợ với người làm nghề nhà giáo.

Nhìn kỹ Chử Điềm một hồi, Tống Khả Như nói: "Vừa nãy lúc mẹ gọi con đang làm gì thế? Mua thức ăn à?"

`

"Dạ, con chuẩn bị lát nữa về nhà nấu cơm." - Ánh mắt Chử Điềm sáng lên - "Mẹ cũng đến nhé. Nhưng mà... tài nấu nướng của con không tốt lắm, mẹ đừng chê."

Tống Khả Như cười khẽ: "Không được rồi, mẹ chỉ đến thăm con một chút thôi. Tối nay còn có chút việc, hôm nào con và Từ Nghi về nhà chơi, mẹ sẽ cho con nếm thử tài nấu nướng của mẹ."

"Được ạ." - Chử Điềm nhanh chóng nhận lời, ngập ngừng một chút rồi đỏ mặt bổ sung thêm - "Mẹ."

Tống Khả Như hơi sững sờ, bà uống một hớp nước, trấn định lại: "Điềm Điềm, Từ Nghi về chưa?"

"À, về rồi ạ. Được một tuần rồi." - Nhớ ra gì đó, Chử Điềm nói - "Lúc trước con còn nói với anh ấy về nhà thăm ba mẹ, nhưng anh ấy nói ba mẹ gần đây khá bận, chờ thêm một thời gian nữa..."

Tống Khả Như cau mày lại. Bận cái gì? Rõ ràng là viện cớ. Nhưng bà không vạch trần con trai trước mặt con dâu, chỉ nói: "Khoảng thời gian trước khá bận, hiện tại đã đỡ hơn một chút rồi. Hơn nữa nếu bọn con về nhà, dù có việc mẹ cũng sẽ từ chối."

Chử Điềm cười ngọt ngào: "Cám ơn mẹ."

Hai người lại trò chuyện sang mấy đề tài khác, Chử Điềm dần dần thả lỏng, mà Tống Khả Như cũng buông xuống nỗi thấp thỏm nửa năm qua. Trước khi chúng quyết định kết hôn, bà chỉ gặp được đứa con dâu này hai lần. Lần thứ nhất là trước ngày đăng ký kết hôn, lần thứ hai là một ngày sau hôm lĩnh giấy chứng nhận, sau đó cũng chưa từng gặp lại.

Dĩ nhiên bà cũng rất thông cảm cho Chử Điềm. Thứ nhất, bà nghĩ mẹ Chử Điềm bị bệnh nặng, cô phải ở lại nhà chăm sóc, không rảnh đến thăm vợ chồng bà. Thứ hai, có lẽ là do lần đó cô và Từ Nghi đến nhà gặp phải chuyện không vui, thậm chí có thể nói là vô cùng bết bát. Có lẽ cũng vì điều này nên khiến cô có phần e dè. Còn lại một phần chính là con trai Từ Nghi của bà.

Nghĩ đến đây, Tống Khả Như không nhịn được cười khổ. Đứa con trai này từ nhỏ cũng không quấn quýt gần gũi với vợ chồng họ. Cho đến bây giờ có lẽ ngay cả nhà nó cũng không muốn về.

Tống Khả Như thôi không nghĩ nữa, ngẩng đầu bối rối nhìn Chử Điềm, bà khẽ hỏi:

"Điềm Điềm, mẹ hỏi con một câu nhé." – Bà đắn đo lựa lời - "Con vẫn muốn để Từ Nghi ở lại quân đội vậy sao?"

Bà vừa dứt lời thì nhìn thấy cô gái trước mặt bị sặc ngụm nước vừa mới nhấp môi. Cô ho khan vài tiếng, cất tiếng hỏi ngược lại: "Mẹ nói gì ạ?"

*****

Lúc Từ Nghi đến bệnh viện đã là năm giờ chiều, cách giờ Chử Điềm tan việc nửa tiếng.

Tối hôm qua cô đã thông báo hôm nay sẽ làm một bữa đại tiệc mời anh, nhưng không cho anh ở bên cạnh xem, nên anh lái xe ra ngoài đi dạo, gần sáu giờ rưỡi mới được về nhà. Nói ra Từ Nghi vẫn hơi lo lắng, anh sợ cô vợ này của anh ở nhà lại xảy ra chuyện, không chừng đốt luôn cả phòng bếp.

Dừng xe ở trước cửa bệnh viện đa khoa, Từ Nghi cất bước đi vào trong. Hôm nay anh mặc quân phục, tâm trạng cũng thoải mái. Khi hòa mình trong đám đông không hề cảm thấy khác biệt, vì đây là bênh viện đa khoa quân khu.

Anh đến đây thăm một người đồng đội, hai người họ là bạn học tốt nghiệp cùng một khóa, cùng một khu đội tại trường Đại học Khoa Học và Kỹ Thuật Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, hơn nữa sau này được phân đến chung một quân khu. Vì vậy mà tình cảm đồng đội của hai người rất thân thiết. Khoảng thời gian trước cậu bạn này bị thương trong lúc diễn tập, nhân dịp nghỉ phép nên anh đến thăm anh ta.

Tuy nhiên Từ Nghi đến không đúng lúc. Lúc anh đến đã thấy y tá chịu trách nhiệm phòng bệnh của người chiến hữu kia đang giậm chân, nói chưa từng thấy người bệnh nào như vậy, vết thương còn chưa lành đã lén trốn khỏi bệnh viện.

Từ Nghi cũng không bất ngờ, đây là chính là tác phong nhiệt huyết của anh chàng này, nhưng như vậy đã khiến anh đi một chuyến uổng công rồi.

Đứng ở cửa đợi gần nửa tiếng, anh bạn này vẫn chưa trở lại, Từ Nghi quyết định về nhà trước. Nhưng khi đi ngang qua thang máy, nhìn thấy mấy chữ số từ từ đi lên, anh dừng bước lại. Do dự một chút rồi nhấn nút đi xuống, bước vào thang máy đi xuống tầng mười.

Mạnh Phàm ở tầng này, vả lại chắc hẳn cô ta vẫn đang ở đây. Từ Nghi không định đến gặp cô ấy, nhưng không biết sao anh lại lên đây, cứ như bị ma xui quỷ khiến vậy. Loanh quanh ở tầng mười trong chốc lát, Từ Nghi định bụng đi tìm Phương Triết, song còn chưa đến phòng làm việc của Phương Triết thì anh đã gặp được một người ngoài dự liệu.

Mạnh Ngọc Hòa - Ba của Mạnh Phàm.

Lúc hai người nhìn thấy nhau đều sững sờ. Từ Nghi phản ứng nhanh, còn chưa kịp kêu một tiếng "bác trai" đã thấy Mạnh Ngọc Hòa vỗ đùi, vội vàng hỏi anh:

"Sao cậu đến đây?"

Từ Nghi hơi ngớ người, đáp theo bản năng: "Cháu đến tìm..."

"Đừng tìm." - Mạnh Ngọc Hòa vội vàng ngắt lời anh - "Đi nhanh lên, đừng để Mạnh Phàm nhìn thấy cậu."

Đã muộn rồi, vừa nói xong những lời này, Mạnh Ngọc Hòa đã nghe thấy tiếng con gái mình vang lên phía sau.

"Ba, ba đừng đi nhanh như vậy con đuổi theo không kịp."

Mạnh Phàm vừa nói thì đã xuất hiện ở khúc cua, cô mặc bộ quần áo bệnh nhân, mái tóc dài được vén ra sau tai. Đồ ăn đang cầm trong tay đã rơi hết cả xuống đất ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Từ Nghi.

Giờ phút này, Mạnh Ngọc Hòa đã hết hi vọng. Ông đứng che ở trước mặt Mạnh Phàm, nói với Từ Nghi: "Cậu đi nhanh đi. Coi như là tôi xin cậu, đi nhanh lên đi."

Từ Nghi cũng không muốn xuất hiện trước mặt Mạnh Phàm như vậy. Anh muốn nhanh chóng rời khỏi nhưng hai chân như bị ghim chặt trên mặt đất, không cất bước nổi. Anh nhìn Mạnh Phàm, cảm thấy vô cùng xa lạ. Cô ấy đã gầy đến nông nỗi này, giọng nói cũng khản đi. Từ Nghi còn nhớ, hồi đó Mạnh Phàm thon thả xinh đẹp, giọng nói thánh thót như hạt châu rơi xuống khay ngọc, lúc hát nghe cũng rất hay.

Mạnh Ngọc Hòa thấy Từ Nghi đứng bất động, ông sốt ruột nên bất chấp lịch sự, đưa tay đẩy anh, đuổi anh đi. Từ Nghi cũng đột nhiên hoàn hồn lại, quay người nhanh chóng bước đi.

Nhưng Mạnh Phàm lại đột nhiên hét lên một tiếng, bất chấp tất cả xông lên. Mạnh Hòa Ngọc vội vàng quay người lại cản con gái:

"Mạnh Phàm, con nhận lầm người rồi, nhận lầm người rồi."

"Không phải, là anh ấy. Ba, ba buông con ra." - Mạnh Phàm kêu to, kinh động đến mọi người trong hành lang, họ đều thò đầu ra xem náo nhiệt. Cô ấy lại hoàn toàn không màng đến gì hết, dốc sức tránh khỏi tay của Mạnh Ngọc Hòa, la với theo bóng lưng Từ Nghi:

"Anh đừng đi! Anh đừng đi!"

Từ Nghi cứ đi thẳng về phía trước không quay đầu lại, bước chân cũng chẳng mảy may do dự. Đầu óc anh như đã trở nên trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng gào thét của Mạnh Phàm. Anh chen chúc bước vào thang máy đông người đi xuống tầng trệt, nhưng tiếng hô của cô vẫn như còn quanh quẩn bên tai. Từ Nghi lạnh lùng lên xe, đóng cửa xe lại. Khi đã ở trong không gian kín mít này, anh như mới có thể thở được.

Anh ngồi yên ở đó, không biết qua bao lâu, tiếng nói bên tai rốt cuộc biến mất. Cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảm giác cả người đều run rẩy, lưng áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi. Có một cảm giác bất lực lan khắp toàn thân anh.

"Ting" một tiếng, điện thoại di động vang lên, là Mạnh Ngọc Hòa gửi đến tin nhắn: "Từ Nghi, tôi biết chúng tôi không mặt mũi nào nói lời này. Nhưng mà sau này cậu đừng nên đến thăm Mạnh Phàm nữa."

Chăm chú nhìn chăm chú tin nhắn này hồi lâu rồi xóa nó đi. Anh nắm chặt tay lái, cảm giác hồn vía đã quay lại mới dám nổ máy lái xe.

Khi Chử Điềm về đến nhà, Từ Nghi vẫn chưa về. Cô đặt đồ xuống, vội vàng mời Tống Khả Như vào nhà.

Tống Khả Như thay giày, quay người lại quan sát khắp căn nhà. Lần gần nhất bà đến đây là hai năm trước, khi đó Từ Nghi vừa được điều đến sư đoàn T quân khu B chưa được bao lấu nên lúc nào Từ Nghi cũng bận rộn, không có thời gian để về nhà, cho dù có về thì cũng đa phần là ở đây.

Căn nhà này là do bà và chồng bà mua sau khi kết hôn được vài năm. Sau đó bởi vì kinh doanh càng lúc càng lớn, có tiền để dành, hơn nữa bà muốn ở gần nơi làm việc, nên mua một căn khác ở trung tâm thành phố. Căn nhà cũ này vẫn giữ lại không bán, thậm chí cũng không cho thuê, cho đến khi Từ Nghi chuyển vào đây ở.

Lần trước bà đến, căn nhà này vẫn giống hệt như lúc bọn họ còn sống ở đây. Có thể nhìn ra được Từ Nghi chẳng có hứng thú gì với việc sửa sang lại nhà cửa. Lần này bà đến nó rõ ràng đã khác hẳn lúc trước. Vật dụng đầy đủ, màu sắc ấm áp, có chút hương vị cuộc sống.

Tống Khả Như hỏi Chử Điềm: "Con và Từ Nghi cùng nhau sửa sang lại nhà à?"

Chử Điềm đang đun nước trong bếp, nghe vậy liền nói:

"Bọn con cùng lên phương án, công việc sửa sang là do con chịu trách nhiệm. Khi đó anh ấy vừa được điều đến trung đoàn thiết giáp chưa được bao lâu, khá bận rộn..."

Tống Khả Như ngồi xuống ghế salon, sờ bàn trà được lau bóng loáng đến mức người ta có thể soi mặt, khẽ mỉm cười: "Con cũng thật là chiều nó quá rồi."

Chử Điềm bưng tách trà đã pha xong cho Tống Khả Như, cười nói: "Tối nay mẹ ăn cơm ở đây đi, con nấu cơm nhanh lắm, không làm nhỡ việc của mẹ đâu."

"Không được đâu." - Tống Khả Như dịu dàng từ chối - "Con cứ thoải mái đi, mẹ chỉ sang đây thăm một chút rồi lập tức đi ngay."

Bà đánh giá hết đồ đạc trong nhà, rồi đi ra nói với Chử Điềm:

"Căn nhà này là nhà cũ, cũng đã lâu năm rồi, con phải chú ý điện nước này nọ nhé. Không có vấn đề gì chứ?"

Chử Điềm nói cho bà yên tâm:

"Có vấn đề gì Từ Nghi cũng xử lý gọn ghẽ hết mẹ ạ. Chuyện này còn làm không xong thì con lấy anh ấy làm gì nữa?" - Cô vừa nói vừa tinh nghịch nháy mắt.

Tống Khả Như nhìn gương mặt trẻ con của cô. Đây chính là vợ của Từ Nghi con trai bà, tuy không hề giống với mong muốn của bà nhưng hiện tại xem ra cũng không quá tệ. Có điều khi nhớ đến câu trả lời của Chử Điềm ở quán cà phê, bà cảm thấy cô gái này cũng không đơn thuần như bà tưởng tượng. Muôn vàn suy nghĩ khiến tâm trạng Tống Khả Như nhất thời rất phức tạp.

"Mẹ, có cần châm thêm trà không?"

Tiếng nói của Chử Điềm khiến bà hoàn hồn, vẻ mặt Tống Khả Như dịu đi:

"Không cần đâu, trưa nay mẹ đã uống không ít rồi." - bà nhìn đồng hồ - "Thời gian không còn sớm nữa, mẹ đi trước, con và Từ Nghi có thời gian thì về nhà chơi."

Suy nghĩ một hồi bà lại bổ sung:

"Lúc Từ Nghi vắng nhà con cũng có thể thường xuyên đến chỗ mẹ chơi. Trong nhà không có ai, chỉ có mẹ và ba con thôi."

"Dạ." - Chử Điềm ngoan ngoãn đáp lời.

Tống Khả Như gật đầu, cầm túi lên chuẩn bị rời khỏi. Lúc đổi giày ở cửa, bà đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng bước chân. Tốc độ và nhịp điệu rất quen thuộc, bà sửng sốt, quay đầu lại nhìn Chử Điềm: "Đó là...?"

"Là Từ Nghi ạ." - Chử Điềm le lưỡi - "Lẽ ra định thừa dịp anh ấy còn chưa về tranh thủ nấu cơm, kết quả là bây giờ còn chưa bật bếp lên nữa..."

Tống Khả Như đã hoàn toàn không nghe thấy Chử Điềm đang nói gì nữa, cách một cánh cửa, thậm chí bà nghe thấy tiếng Từ Nghi lấy chìa khóa ra. Tay bà nhanh hơn suy nghĩ, giành mở cửa ra trước.

Cửa được mở ra từ bên trong cũng không khiến Từ Nghi bất ngờ. Tuy nhiên nhìn người trước mặt này - một người không nên xuất hiện ở đây, vẻ mặt anh đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo.

Tống Khả Như bị anh nhìn như vậy, trái tim cũng đập mãnh liệt. Sau khi bình ổn nhịp tim thì bà lại thấy hơi tức giận. Dù gì đã hơn ba tháng không gặp, bà đã làm ra chuyện tội ác tày trời gì mà khiến anh vừa nhìn thấy đã không vui chứ?

Hai mẹ con âm thầm giằng co. Có điều bởi vì trước đây Từ Nghi tức giận rất ít thể hiện trên mặt, cho nên Chử Điềm hoàn toàn không chú ý đến mạch nước ngầm đang cuồn cuộn giữa hai mẹ con. Cô khoác tay Tống Khả Như, nói với Từ Nghi:

"Anh về rồi hả? Đúng lúc em mới vừa giữ mẹ lại ăn cơm, có điều là mẹ không nhận lời, anh nói giúp em đi."

Mày Từ Nghi khẽ nhíu lại, đi vòng qua Tống Khả Như vào nhà, sau khi thay giày xong mới hỏi Chử Điềm: "Nấu cơm xong chưa?"

"Vẫn chưa."

"Vậy làm sao giữ khách lại được?" - Từ Nghi nhìn mẹ mình, nói - "Tối nay mẹ còn có lớp, đừng làm trễ nải việc của mẹ."

Tống Khả Như nheo mắt lại. Từ trước đến nay anh chẳng hề quan tâm đến việc trong nhà, chứ đừng nói đến công việc của bà. Bây giờ sao lại biết tối nay bà có lớp? Tuy biết đây chỉ là viện cớ, mà quả thật bà cũng không ở lại, nhưng lời này từ chính miệng con trai mình nói ra nên Tống Khả Như mất vui.

Bà đứng nghiêm, hỏi anh với tư thái một người mẹ:

"Về được mấy ngày rồi?"

"Một tuần."

Tống Khả Như vừa nghe đã nổi nóng:

"Trở về lâu như vậy không về nhà ăn cơm thì đành thôi, gọi điện thoại báo với ba mẹ biết cũng không được à? À, là sợ mẹ đến đây quấy rầy con phải không?"

Bà cố ý dùng chữ "con" này là sợ Chử Điềm nghe sẽ suy nghĩ nhiều.

"Làm gì có?" - Từ Nghi nhìn bà, vẻ mặt rất bình tĩnh - "Con về ngày thứ hai đã đến công ty gặp ba rồi. Sao vậy, ba không nói cho mẹ biết sao?"

Lời Tống Khả Như muốn phản bác đều bị nghẹn lại, bà nghĩ kỹ: Cái ông già này đúng là không nhắc đến với bà.

Từ Nghi thấy thế khẽ cười. Sau đó quay đầu lại nói với Chử Điềm: "Tối nay để anh nấu cơm, không thể trông cậy vào em được."

Nếu như lúc bình thường, có lẽ Chử Điềm sẽ cho rằng Từ Nghi đang nói đùa với cô. Nhưng bây giờ dù cô có ngốc cũng nhìn ra được hai mẹ con họ không bình thường. Có điều cô không ngăn được Từ Nghi, cũng không biết nên nói gì với mẹ chồng mình nữa.

Trong lòng Tống Khả Như rất giận, nhưng vì bản thân là một giáo sư nên bà đã đè nén cơn giận lại, không nói thêm lời nào nữa, quay người bỏ đi.

Đứng sững ra nhìn cánh cửa một phút, Chử Điềm không nhịn được trở về phòng bếp, đi đến trước mặt Từ Nghi: "Anh làm cái gì thế? Sao lại đối xử với mẹ như vậy?"

Từ Nghi đang rửa rau, tiếng nước chảy ào ào vang dội, không hề ngẩng đầu lên. Chử Điềm đi đến, tắt vòi nước: "Em đang hỏi anh đó."

Từ Nghi nhìn cô một cái: "Anh đối với mẹ thế nào?"

Thật xem cô là kẻ ngốc à? Chử Điềm bĩu môi: "Việc gì cũng đối nghịch với mẹ, rõ ràng là tỏ vẻ đuổi mẹ đi."

Từ Nghi không nói gì, vặn vòi nước tiếp tục rửa rau.

Quen nhau đã lâu, Chử Điềm cũng hiểu được tính tình của anh. Bình thường lúc không vui anh sẽ không nổi giận, nhưng đừng mong nghe anh nói một câu. Chử Điềm khiến mình trấn tĩnh lại:

"Hôm nay lúc em đi chợ nhận được điện thoại của mẹ, nói đang ở gần nhà muốn gặp mặt em. Nên em liền đi gặp, anh có gì không vui à?"

"Không có."

"Vậy anh gặp phải chuyện gì à?"

"Không có."

Cô yên tâm, suy nghĩ một chút lại không dám chắc hỏi tiếp:

"Vậy anh không muốn để em gặp mẹ hả?" - Thấy anh lại không lên tiếng, Chử Điềm hơi nôn nóng chọc chọc cánh tay anh - "Nói đi, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì?"

"Đã nói không có gì rồi mà."

Crypto.com Exchange

Chương (1-37)