Truyện:Bầy Hạc - Chương 16

Bầy Hạc
Trọn bộ 37 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi sáng cô bị Triệu Hiểu Khải chọc tức khiến cả ngày tâm trạng của Chử Điềm đều bức bối. Tối đến lúc tan việc rời khỏi công ty, Chử Điềm đón xe đến nhà cô út Phó Dục Ninh. Sáng nay, trước khi đi làm, Chử Điềm nhận được điện thoại của cô út, nói rằng nghe tin Chử Điềm xuất viện, bà muốn tổ chức ăn mừng một bữa tại nhà.

Lúc Chử Điềm đến, Phó Dục Ninh đã nấu cơm sắp xong, nhìn một bàn thức ăn thanh đạm ngon lành, cô cảm thấy nước bọt mình sắp trào ra mất. Phó Dục Ninh cười nhìn cô:

"Lần này nằm viện gầy đi không ít, xem ra phải bồi bổ lại thật nhiều rồi. Từ Nghi về đơn vị rồi à?"

"Dạ, vừa xuất hiện được một hôm anh ấy đã đi rồi ạ."

Phó Dục Ninh thở dài.

"Đi lính không tốt vậy đấy. Nhận được mệnh lệnh thì một giây cũng không được đến trễ, dù chức vụ có lớn đến đâu vẫn vậy."

Nói đến đây hai người đều cười.

"Thôi, đừng nói bọn họ nữa." – Phó Dục Ninh bảo cô ngồi xuống – "Nói nữa đồ ăn sẽ nguội mất, mau ăn thôi."

Chử Điềm khôn khéo đáng yêu nói:

"Vậy con cung kính không bằng tuân lệnh nhé."

Mấy ngày nay Cố Trường An vì một hạng mục sắp khởi công mà bận bịu chẳng quan tâm đến nhà cửa gì cả. Phó Dục Ninh ở nhà một mình, ba bữa cơm đều qua loa, hôm nay bởi vì Chử Điềm nên bà cố ý đi chợ mua thật nhiều thức ăn, nấu một bữa khiến hai người no căng cả bụng. Cơm nước xong xuôi, trời bỗng đổ mưa to, Phó Dục Ninh bảo Chử Điềm ở lại, rót cho mõi người một tách trà chiều tiêu cơm.

Chử Điềm cầm tách trà uống một hớp, thở dài một hơi, thỏa mãn ôm bụng ngồi ngả trên ghế salon. Phó Dục Ninh nhìn dáng vẻ thỏa mãn ôm bụng của cô, nhịn không được cười lên.

"Nếu để Từ Nghi nhìn thấy dáng vẻ này của con, không chừng sẽ phê bình con cho xem."

Chử Điềm lấy một chiếc gối ôm, ôm trước người, cười tinh ranh:

"Bây giờ không phải anh ấy không có ở đây sao? Hơn nữa anh ấy đâu có dữ như vậy."

"Không phải là dữ, là tính cách của nó xét nét như vậy, không muốn thấy ai tùy tiện. Điểm này nó giống ba nó."

Chử Điềm thật sự đúng là không biết điểm này, cô ngồi thẳng lên:

"Ngược lại, anh ấy chẳng yêu cầu con gì hết, có lẽ là biết dù có nói, con cũng không làm được."

Cô vừa nói vừa nghịch ngơm nháy mắt, vô cùng ngây thơ. Phó Dục Ninh không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ, thẳng cháu ngốc của bà đã mở mang đầu óc trên phương diện quan hệ nam nữ, biết cưng chiều vợ rồi. Lại uống mấy hớp trà, Phó Dục Ninh cất lời hỏi Chử Điềm:

"Sau khi xuất viện có đến gặp ba mẹ chồng con chưa?"

"Con có gọi một cuộc ddienj thoại, vốn định xem ba mẹ có thời gian để con ghé nhà thăm không. Nhưng mẹ bảo mẹ đang đi giảng ở tỉnh khác, một tháng sau mới về. Trong khoảng thời gian này, ba ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, hai người đều không có ở nhà."

Nghe vậy, Phó Dục Ninh cũng không nhịn được líu lưỡi:

"Bận đến vậy hả, dự định kiếm bao nhiêu tiền mới hài lòng đây?"

Chử Điềm khẽ mỉm cười.

"Mẹ nói chờ ba về sẽ đến nhà thăm con."

"Vậy chuyện con nằm viện cũng không nói sao?"

Chử Điềm lắc đầu:

"Vốn chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa không phải Từ Nghi đã trở về chăm con rồi sao."

Phó Dục Ninh buồn cười, cô bé này quả thật rất dễ thỏa mãn. Theo tính cách của Chử Điềm, Phó Dục Ninh không lo lắng cô gái này không được anh trai và chị dâu mình thích, mà lo lắng cô khó xử vì bị kẹp giữa Từ Nghi và cha mẹ chồng. Dù sao mâu thuẫn giữa thằng nhóc kia và gia đình không chỉ tồn tại ngày một ngày hai.

Bây giờ thấy quan hệ của vợ chồng son này càng lúc càng tốt, Từ Nghi càng để tâm đến con bé, vì vậy bên nhà anh mình có thể sẽ xuống tay từ phía Chử Điềm để bắt ép Từ Nghi.

Tuy bà cảm thấy anh trai chị dâu mình không hồ đồ đến mức phá hư cuộc sống của vợ chồng sơn, nhưng chị dâu Tống Khả Như mà nổi nóng, nói không chừng thật sự làm ra chuyện như vậy...

Phó Dục Ninh lấy lại tinh thần, khẽ hỏi Chử Điềm:

"Điềm Điềm, có thể kể với cô xem con và Từ Nghi quen nhau thế nào được không?"

Sau khi ăn xong, đầu óc hơi mơ màng của Chử Điềm lập tức tỉnh táo lại, cô mở to mắt nhìn Phó Dục Ninh. Bà đã sớm cầm một tách trà, mỉm cười thể hiện tư thế chờ đợi lắng nghe. Chử ĐIềm vô cùng quẫn bách, mãi lâu sau mới vuốt vuốt tóc, miễn cưỡng nói:

"Là...con theo đuổi anh ấy."

Phó Dục Ninh bị nghẹn nước trà trong miệng.

"Con nói gì?"

Chử ĐIềm khẽ dẩu môi:

"Có một lần hai chúng con gặp nhau trong hoạt động hữa nghị quân dân, con cảm thấy anh ấy rất tốt nên vừa gặp đã yêu."

Nói đến đây, mặt cô đỏ bừng. Phó Dục Ninh lấy khăn giấy lau lau, hỏi tiếp:

"Vậy cầu hôn thì sao, người cầu hôn không phải cũng là con chứ?"

"Sao vậy được." – Chử Điềm lập tức phản bác, đối diện với ánh mắt tò mò của cô út, cô hơi thiếu mạnh mẽ - " Người cầu hôn rõ ràng là Từ Nghi, nếu không con chẳng lấy anh ấy đâu."

*****

Chử Điềm không nói dối. Giữa họ, người đề nghị kết hôn trước đúng là Từ Nghi. Khi đó họ đã biết nhau gần một năm. Có lẽ do mệt mỏi với việc cô đeo bám không thôi, anh không còn đối xử lạnh lùng với cô nữa, hai người có thể qua lại như bạn bè bình thường. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nói bóng nói gió hỏi anh rằng họ thật sự không thể khác sao? Khi đó Từ Nghi vẫn còn là chính trị viên Từ nổi tiếng ôn hòa, bình tĩnh của đội trinh sát, anh không nói lời tàn nhẫn với cô, nhưng cũng thể hiện một cách rõ ràng để cô ý thức được anh sẽ không quen cô.

Sau khi biết rõ điều này, Chử Điềm cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản chưa từng có. Cũng chính khi đó, ở quê truyền lên tin tức ba mẹ ly hôn, cô nghe tin vội chạy về nhà, mẹ thấy cô đã ôm cô bật khóc.

Chử Điềm kinh hãi, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn định đi tìm Chử Ngật Sơn náo loạn. Kết luận là bị mẹ ôm chặt hai chân, cô còn nhớ lúc đó mẹ nói:

"Điềm Điềm, lòng của ba con đã không còn ở bên mẹ nữa, tính cách của ông ấy mẹ quá rõ mà. Với lại mẹ cũng sẽ không cho phép con đi tìm ông ấy, lòng tự ái của mẹ không cho phép mẹ níu kéo một người đàn ông không cần mình."

Phút chốc đó Chử Điềm cảm thấy mình như có nhận thức mới về mẹ. Mẹ cô vốn là một người phụ nữa Phương Nam, có vóc người nhỏ nhắn, thân hình yếu đuối, nên từ xưa đến nay luôn bị ba cô khinh thường. Đôi khi cô thấy không được, muốn bất bình dùm mẹ lại bị mẹ lặng lẽ khuyên lơn. Khi đó mẹ nói với cô, tức giận gì chứ, đàn ông chính là vậy, chủ yếu ông ấy chịu lo cho gia đình là được rồi.

Khi người đàn ông này không cần mẹ, mẹ lại trở nên cứng rắn hơn.

Lòng tự trọng. Nghe lời mẹ, cô bừng tỉnh ngộ. Vì lòng tự trọng của mình, cô cũng không thể từ bỏ Từ Nghi.

Nghe vậy, Phó Dục Ninh thở hắt một hơi, bà ngẫm nghĩ mà thấy sợ:

"Nói như vậy nếu như lúc đó Từ Nghi không tìm con, con cũng không định qua lại với nó nữa ư?"

"Nếu không thì sao?" – Nói đến đoạn này, trong lòng Chử Điềm vẫn hơi ấm ức –

"Đến lúc anh ấy tìm không ra người tốt hơn con, sẽ khiến anh ấy hối hận."

Cô vừa nói vừa véo một góc gối ôm. Phó Dục Ninh bật cười:

"Tuy cô nghe kể lại nhưng cũng phải đổ mồ hôi lạnh vì Từ Nghi. May mà nó kịp thời tỉnh ngộ, nếu không bây giờ nói không chừng thật sự hối hận đến mức mổ bụng cũng không kịp nữa rồi."

Chử Điềm biết Phó Dục Ninh đang an ủi mình, nhưng nghe nói như thế vẫn không nhịn được cười.

"Nào có khoa trương như vậy, con không tốt như cô nói đâu."

"Có hay không thì từ từ sẽ biết." – Phó Dục Ninh uống một hớp trà thấm giọng rồi nói – "Có điều nói ra, thằng nhóc Từ Nghi này tính tình cũng quả thật cố chấp, nổi nóng lên là ai cũng không lay chuyển được nó. Nếu như nó chịu tỏa hiệp một chút, năm đó thi trường quân đội và lúc tốt nghiệp phân công sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu nó làm vậy, e rằng hiện tại đã đi một con đường khác rồi."

Chử Điềm hơi khó hiểu:

"Xảy ra chuyện gì ạ?"

Phó Dục Ninh hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại:

"Xem ra thằng nhóc này không nói với con rồi." – bà khẽ cười – "Cũng đúng, hai việc này đều là chuyện mất mặt của nó, sợ rằng chẳng nói với ai đâu."

Lòng tò mò của Chử Điềm hoàn toàn bị khơi dậy:

"Rất mất mặt? Đó là chuyện gì vậy ạ?"

Phó Dục Ninh ngập ngừng rồi nói:

"Năm đó thi đại học, Từ Nghi nộp đơn trong nhóm đầu tiên, muốn học trường quân đội, định theo anh nó đi không quân. Thành tích nó rất tốt, trúng tuyển không thành vấn đề. Nhưng anh trai và chị dâu sống chết không đồng ý. Chị dâu...mấy lần rat ay thay đổi nguyện vọng của Từ Nghi, cuối cùng bị Từ Nghi phát hiện sửa lại. Hai mẹ con giằng co đến lúc hết thời hạn nộp nguyện vọng. Dù vậy nhưng chị dâu vẫn không hết hi vọng, đặc biệt ra cao chiêu mời người ta ăn một bữa cơm vì chuyện nguyện vọng của Từ Nghi..." – nói đến đây, Phó Dục Ninh cười lắc đầu – "Khi đó làm phiền dượng út và anh trai nó, hai người cùng kết hợp mới khuyên nhủ thành công."

Chử Điềm không hiểu lắm suy nghĩ của ba mẹ chồng mình:

"Tại sao ba mẹ lại không muốn Từ Nghi học trường quân đội ạ?"

"Bởi vì trong nhà chỉ có hai đứa con trai, một đứa đã đi lính, cả thể xác lẫn tâm hồn đều cống hiến cho quốc gia rồi. Đứa thứ hai còn muốn đi theo con đường này, vậy ai kế thừa gia nghiệp?"

Chử Điềm cảm thấy lúng túng:

"Vậy chuyện phân công sau tốt nghiệp là sao ạ?"

"Chuyện này càng khó nói hơn." – Phó Dục Ninh khẽ thở dài – "Vốn chuyện Từ Nghi đi học trường quân đội đã rất khó khăn rồi, đến lúc tốt nghiệp phân công, trong nhà lại xảy ra chuyện."

"Chuyện gì thế ạ?"

Phó Dục Ninh khẽ nâng tách trà lên, im lặng nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, chốc lát mới quay đầu lại khẽ nói:

"Từ Nghi chắc đã nói chuyện về Từ Hoàn – anh nó cho con nghe rồi đúng không?"

Chử Điềm vội gật đàu, liếc nhìn sắc mặt Phó Dục Ninh, dường như cô bỗng hiểu ra điều gì đó.

"Anh cả, anh ấy..."

Cô chần chừ, có phần khó tin.

"Nó gặp chuyện vào hồi đó. Nói là tai nạn máy bay, cụ thể liên quan đến nguyên tắc bảo mật, cô cũng không được rõ lắm."

Chử Điềm hơi giật mình, mãi lâu sau mới định thần lại, cất giọng nghẹn ngào hỏi:

"Bởi vì chuyện của anh cả mà Từ Nghi không thể đến đơn vị không quân mà anh ấy đã hướng đến từ lâu ạ?"

Tuy nhiên Phó Dục Ninh lại nói:

"Không chỉ nhiêu đó!"

Khi đó, nghe được tin dữ của Từ Hoàn, cả nhà họ đều kinh hãi, tinh thần Tống Khả Như lại càng hỏng bét đến mức vào bệnh viện. Khi đó Từ Nghi đang đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp và phân công, nhận được tin tức đi suốt đêm về nhà. Sau đó, đơn vị và Từ gia cùng nhau lo liệu hậu sự của Từ Hoàn, Từ Nghi canh giữ hết ngày cúng tuần đầu tiên* thì nhận được lệnh trở về trường.

(* Theo tập tục tang ma của người Hoa, ngày cúng tuần đầu tiên là chỉ ngày thứ bảy sau khi người qua đời. Người ta cho rằng, người chết sẽ trở về nhà vào ngày này, trước khi hồn phách quay về phải chuẩn bị một bữa cơm, sau đó phải tránh đi, lúc ngủ cũng phải trốn vào chăn. Nếu để hồn phách người chết nhìn thấy người nhà, sẽ làm họ nhớ nhung, ảnh hưởng đến việc đầu thai làm người. )

Lúc đó Tống Khả Như làm thế nào cũng không chịu cho Từ Nghi đi. Khi ấy bà ấy đã hoàn toàn xem quân đội là đầm rồng hang hổ, mà bà chỉ còn lại một đứa con trai bảo bối này, không thể nào buông tay được. Từ Nghi hết cách đành lừa gạt bà nói thi xong sẽ trở về, vờ như sẽ từ bỏ nguyện vọng của mình để được trở về trường tham gia cuộc thi.

Sau bi thương, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng bắt đầu trù tính công việc cho Từ Nghi sau khi tốt nghiệp. Hai vợ chồng quyết định không để cho thằng con trai út ở quân đội. Sau đó gặp phải khó khan trong quy định của quân đội, học viên trường quân đội đào tạo ra nhất định phải phục vụ một thời hạn nhất định trong quân đội. Cho nên cách duy nhất là tìm mối quan hệ để cho con trai được điều đến nơi nhàn hạ, sau hai năm nữa sẽ chuyển ngành.

Nói đến đây, Phó Dục Ninh cười khổ.

"Đúng lúc đó dượng út con đang dạy cho trường quân đội Từ Nghi học, trong tay có chút quyền hành. Cho nên khoảng thời gian đó anh trai và chị dâu đạp phá cửa nhà cô vì chuyện phân công đó của Từ Nghi."

"Vậy sau đó thì sao ạ?"

"Sau đó chuyện nguyện vọng cũng không thể giấu diếm được nữa, dượng út Cố Trường An dứt khoát nói cho vợ chồng anh chị mình, Từ Nghi đã tời tìm ông, nói muốn phục vụ tại đơn vị không quân khi anh trai còn sống.

Chuyện này quá khủng khiếp, sau khi chị dâu nghe xong lập tức hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại vừa khóc vừa náo loạn. Suốt cả tháng trời trong nhà không thể yên bình."

Nhớ đến tình cảnh khi đó, Phó Dục Ninh vẫn còn sợ hãi trong lòng. Chử Điềm không khỏi rùng mình.

"Chuyện đó cuối cùng giải quyết thế nào ạ?"

Phó Dục Ninh lắc đầu.

"Cô cũng không rõ lắm, tóm lại chuyện ầm ĩ rất lớn, cuối cùng vẫn là anh trai đến tìm cô dượng, nói Từ Nghi đồng ý, bảo cô dượng giúp đỡ nó điều nó đến cơ quan tổng bộ quân khu B gần nhà." Đó là lần duy nhất anh trai đến tìm cô dượng giúp đỡ, nhưng lão Cố lại rất tức giận, cũng không để ý đến anh trai, cũng là lần đầu tiên cau mặt với người khác như vậy. Sau đó không biết anh trai lại tìm ai, cuối cùng cũng thành công."

Chử Điềm im lặng chốc lát mới hỏi:

"Lúc đó tại sao dượng út lại không muốn giúp ạ?"

"Lúc dạy học ông ấy từng dạy qua lớp Từ Nghi, quan hệ với thằng nhóc này tốt vô cùng, biết từ nhỏ nó đã có nguyện vọng làm lính không quân, co lý tưởng hoài bão của bản thân. Dượng út con nói, sau này nhìn thấy đơn tình nguyện phân công phục vụ cảu Từ Nghi, ông ấy cũng khó chịu thay nó." – nói đến đây, Phó Dục Ninh nhớ ra gì đó, vỗ chân nói – "Đơn tình nguyện này dượng út con có sao lại một bản, còn để ở nhà, để cô tìm cho con nhé."

Bà nói xong liền đi lên lầu lục lọi, vài phút sau đi xuống, đưa cho Chử Điềm một túi giấy tờ. Chử Điềm cẩn thận mở niêm phong ra, lấy ra một tờ giấy mỏng dính từ bên trong. Nhìn sơ qua đã nhận ra đây đúng là nét chữ của Từ Nghi. Ngay ngắn, cứng cáp.

Kính gửi Đảng:

Bản thân tôi đã được Đảng bồi dưỡng nhiều năm, về vấn đề phân công, tôi nguyện phục tùng sắp xếp của Đảng vô điều kiện, nghe theo triệu tập, đi đến cơ sở, đi đến biên cương, đi đến nơi tổ quốc cần nhất.

Nơi ký tên

(Ký hai chữ)

Từ Nghi

Chỉ vài dòng ngắn ngủi, ngôn từ như bản mẫu, nhìn rất khó khiến người ta có bất cứ cảm xúc gì.

Nhưng liên hệ đến cảnh tượng lúc ấy, tưởng tượng ra một người quật cường như anh lúc cầm bút viết ra những dòng chữ này, tự đáy lòng Chử Điềm cũng cảm thấy chua xót.

*****

Trên đường về nhà, mưa vẫn tuôn rơi rả rich. Cũng nhờ phúc của thời tiết quái quỷ này mà người đi đường quả thật rất ít, xe buýt còn trống chỗ rất nhiều. Chử Điềm thu ô, ngồi xuống vị trí phía sau gần cửa sổ ở hang sau. Buổi trưa không ngủ, giờ phút này cô hơi mệt mỏi liền tựa đầu lên ô cửa kiếng. Từng lớp nước mưa gột rửa ô kính, nhìn qua ô cửa sổ, thế giới bên ngoài trở nên mờ ảo mơ hồ.

Điện thoại đặt trong túi bỗng vang tiếng 'tinh tinh', lấy ra nhìn, là Từ Nghi gọi đến.

"Em đang ở đâu thế?" – tiếng nói trầm thấp như tiếng mưa rơi truyền vào tai cô.

Nghe tiếng mưa rơi trên nóc xe và tiếng động cơ giao thông công cộng, Chử Điềm bất giác cao giọng:

"Em đang ở ngoài, đang trên đường về nhà đây."

"Anh nghe đồng đội về từ khu vực thành phố nói rằng ở đó đang mưa, thời tiết xấu thế mà em còn ra ngoài, tự lái xe à?"

"Không có." – Chử Điềm dẩu môi – "Em đi xe buýt. Mới rời khỏi nhà cô út, không còn mấy trạm nữa đã về đến nhà rồi."

"Sao lại đến nhà cô út?"

"Ăn ké chứ sao."

Từ Nghi bị lời nói của cô chọc cười.

"ĐƯợc rồi, nghe điện thoại trên xe không an toàn, anh không nói chuyện với em nữa. Về đến nhà gọi điện thoại cho anh."

Chử ĐIềm 'ừ' một tiếng, trước lúc cúp máy, cô bỗng gọi Từ Nghi lại:

"Đúng rồi, hôm nay ở nhà cô út, cô kể với em về chuyện phân công tốt nghiệp lúc trước, còn đưa cho em bản sao đơn tình nguyện phục tùng phân công anh viết khi đó." – nói những lời này chỉ do cảm xúc nhất thời, có lẽ về đến nhà cô sẽ không thốt ra được nữa, nhân lúc vẫn còn tâm trạng, Chử Điềm nói tiếp – "Em sẽ cất kỹ, trở về cho anh xem nhé."

Hiển nhiên Từ Nghi không ngờ cô sẽ nói chuyện này, an him lặng trong chốc lát, nói:

"Sao cô út lại kể với em chuyện này?"

"Bởi vì anh không nói với em mà."

Chử ĐIềm nhẹ giọng hờn trách. Ở đầu bên kia anh khẽ cười.

"Chuyện đã qua rồi không có gì đáng nhắc đến."

"Đúng là đã qua rồi, nhưng mà..."

"Về đến nhà gọi điện cho anh." – Từ Nghi đột ngột ngắt lời cô – "Đúng rồi, cuộc sát hạch ở nông trường đã kết thúc rồi, tuần sau anh xin nghỉ phép về nhà thăm em."

Cúp máy, Chử Điềm nhìn đăm đăm điện thoại di động như có rất nhiều điều suy nghĩ. Theo cô ấy, thái độ Từ Nghi hơi kỳ lạ. Chuyện đã qua nhưng dường như anh cũng không muốn nhắc đến lắm. Tuy nhiên cảm giác mang đến cho người ta không phải là tránh né, mà ngược lại giống như ...không buồn để ý.

Điều này khiến Chử Điềm hơi khó xử. Sau khi cô nghe được rất đau xót cho anh, hận không thể khi trở về sẽ an ủi anh ngay lập tức. Ngàn lời yêu thương mà không có cơ hội bày tỏ, Chử Điềm buồn bực vuốt nhẹ mái tóc mình.

Hai tuần tiếp theo. Chử Điềm càng buồn hơn.

Tây Đinh đột ngột có hoạt động lớn phải làm, Chử Điềm tăng ca liên tiếp hơn mười ngày, ngày ngày ăn thức ăn bán bên ngoài đến mức muốn nôn. Mà càng khiến cô nổi giận chính là người lúc trước thề son sắt nói sẽ về thăm cô lại vứt cho cô một tin tốt cùng một tin xấu từ tuần trước, sau đó không thấy gọi điện về nữa. Tin tốt là anh đã kết thúc nhiệm kỳ ở nông trường, được gọi về trung đoàn thiết giáp. Tin xấu là vì cả sư đoàn mà trung đoàn thiết giáp trực thuộc đã bị điều đến trụ sở huấn luyện chiến thuật để tham gia một cuộc diễn tập đa binh chủng vượt quân khu nào đó. Tên Từ Nghi cũng được liệt vào danh sách, ngày về chưa xác định.

Đối với chuyện này, Chử Điềm chỉ muốn cười ha ha.

Ngày kết thúc cuộc sống vườn không nhà trống lại xa tít mù khơi, hiệu quả công việc của Chử Điềm cũng không cao, ngày nào làm việc liên tiếp mắc phải hai sai lầm không lớn không nhỏ bị lão Lưu gọi vào phòng làm việc giáo huấn một trận.

Sau khi đi ra, cả người Chử Điềm đều hết sức hụt hẫng. Lúc đang suy nghĩ tối nay về nhà sẽ xé gói xủi cảo đông lạnh thì điện thoại di động bỗng vang lên, một tin nhắn gửi đến.

Chử Điềm nhanh tay nhấn nút xem, kết quả phát hiện là Bệnh viện đa khoa Quân khu gửi đến, nhắc nhở cô ngày hè phải bổ sung lượng nước, không nên ăn uống lạnh, dạ dày có bất cứ khó chịu nào phải đi khám kịp thời.

Chử Điềm xem xong không nhịn được cảm thán, hiện nay ngay cả dịch vụ tại bệnh viện cũng nhân tính hóa vậy sao? Cô không muốn bị bệnh nằm viện lần nữa đâu. Nhớ lại quãng thời gian nằm viện trước đó, Chử Điềm nhớ ra có một việc cô đã quyết định khi nằm viện, nhưng khi xuất viện vài ngày lại quên béng đi mất.

Sau khi nhớ lại, cô vỗ trán mình thật mạnh.

Thứ Bảy.

Hiếm có một ngày cuối tuần không phải tăng ca, Chử Điềm ngủ đẫy giấc, lúc thức dậy đã sắp đến trưa. Tôi hôm qua trước khi ngủ quên kéo rèm cửa sổ, nhưng ánh sáng trong phòng lại rất tối. Chử Điềm đứng dậy đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa tí tách.

Không khí pha lẫn mùi cỏ xanh thoang thoảng vẫn vít đầu chóp mũi, Chử Điềm hít một hơi thật sâu, tinh thần trở nên phấn chấn. Rửa mặt qua loa, ăn bừa một chút, thay bộ đồ rộng rãi, cô ra khỏi nhà.

Bên ngoài bệnh viện đa khoa Quân khu đỗ đầy xe, Chử Điềm trả tiền xe, may mà cô không lái xe đến. Cô bung ô, đi vào cửa bệnh viện, băng qua vườn hoa nhỏ, đến tòa nhà nội trú. Nhờ phúc một tuần nằm viện, cô xem như nắm rõ nơi này.

Tại đầu cầu thang khu nội trú, một nữ bác sĩ quân y mặc áo blouse trắng đang chờ ở đó. Chử Điềm nhìn thấy liền bước nhanh đến, chào cô ấy:

"Chị họ!"

Nữ bác sĩ quân y chính là Đồ Hiểu, cô ấy đã kết thúc nghỉ phép trở lại làm việc. Nhìn thấy Chử Điềm, cô ấy dịu dàng cười:

"Tới rồi hả?"

Chử Điềm cầm tay cô ấy, kề sát vào hỏi:

"Sao rồi?"

Đồ Hiểu ngầm hiểu, cho cô một ánh mắt 'Em yên tâm'. Hai người sóng vai đi vào trong, Đồ Hiểu thong thả nói với Chử Điềm:

"Hôm đó, sau khi em gọi điện cho chị, chị liền tìm người hỏi thăm tình trạng của Mạnh Phàm. Coi như đúng dịp, bác sĩ Phương Triết khoa tâm thần phụ trách Mạnh Phàm là đàn em lúc chị học đại học Quân Y" – cô ấy cười nhẹ - "Cậu ta nói, Mạnh Phàm gặp vấn đề tinh thần do bị đả kích lớn, bệnh sử có hơn ba năm, giữa năm ngoái mắc phải bệnh tiểu đường, khoảng thời gian trước, máu còn bị nhiễm trùng. Tóm lại, tình trạng sức khỏe rất tệ."

Dù trước khi đến Chử Điềm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nghe thấy tình trạng của Mạnh Phàm, cô vẫn kinh hãi, tim đập mãnh liệt, đi đường bằng mà thoáng trẹo chân. Đồ Hiểu bên cạnh đưa tay đỡ cô, khẽ thở dài:

"Một cô gái trẻ mắc phải nhiều bệnh như vậy, quả nhiên là rất khốn khổ. Điềm Điềm, còn chưa kịp hỏi em, làm sao em biết cô ấy?"

Chử Điềm khôi phục tâm trạng.

"Mạnh Phàm là bạn gái của anh trai Từ Nghi. Mà anh trai anh ấy, ba năm trước đa qua đời vì tai nạn."

Đồ Hiểu cũng hơi kinh ngạc, cô chỉ nghe Phương Triết nói Mạnh Phàm bị kích thích nên tinh thần mới thất thường, nhưng không biết nguyên nhân lại là vậy. Yên lặng trong chốc lát, cô dìu Điềm Điềm, khẽ nói:

"Đi thôi."

Hai người đi thang máy lên tầng mười, Đồ Hiểu đưa cô đến văn phòng của Phương Triết. Nhìn thấy Chử Điềm, đôi mắt của anh bác sĩ trẻ tuổi chợt tỏa sáng:

"Sư tỷ, vị này là ...?"

"Chử Điềm, chính là cô em họ lúc trước chị đã từng nhắc với cậu." – Đồ Hiểu giới thiệu – "Điềm Điềm, đây là bác sĩ của Mạnh Phàm, Phương Triết."

"Chào cô, chào cô."

Phương Triết niềm nở đưa tay phải ra. Chử ĐIềm bắt tay anh:

"Chào anh, bác sĩ Phương, quấy rấy anh rồi."

"Đừng nói vậy!" – Phương Triết gãi tóc, đối mặt với người đẹp nên có chút không biết nói gì – "À, cô định đến thăm Mạnh Phàm à? Cô là gì..."

Chử Điềm ngẫm nghĩ, đáp:

"Tôi là vợ của Từ Nghi."

Phương Triết trợn tròn hai mắt, mãi lấu sau mới nói:

"Từ Nghi kết hôn rồi hả?"

Chử Điềm chỉ cười không nói, vẻ mặt đã nói lên tất cả. Bác sĩ Phương nhất thời có hơi hụt hẫng, thứ nhất là thiếu một người độc thân đồng minh, thứ hai là cô gái xinh đẹp này đã có chủ rồi. Lúc chị Đồ Hiểu mới vừa dẫn cô vào, anh ta còn tưởng chị ấy đến giới thiệu đối tượng cho mình nữa kìa. May mà năng lực kháng đả kích của bác sĩ Phương khá mạnh, nhanh chóng khôi phục tâm trạng. Anh ta rót cốc nước cho hai người, thuận miệng hỏi:

"Là Từ Nghi bảo cô đến bệnh viện thăm Mạnh Phàm hả?"

Động tác uống nước của Chử Điềm thoáng ngừng, mím mím môi đáp:

"Không phải, nhưng tôi biết tình trạng của Mạnh Phàm từ chỗ anh ấy, cho nên muốn đến thăm cô ấy một chút."

Bác sĩ Phương gật đầu:

"Cũng đúng, từ nửa năm nay cậu ấy không xuất hiện trước mặt Mạnh Phàm nữa, dù có đến cũng không gặp mặt, số lần đến chỗ tôi hỏi thăm tình trạng của cô ấy cũng càng ngày càng ít. Cõ lẽ cô cũng biết nguyên nhân đúng không?" – Liếc nhìn Chử Điềm, anh ta nói tiếp – "Tôi từng thấy hình của anh trai cậu ấy, quả thật hai người rất giống nhau. Nếu như mặc bộ quân phục không quân vào, thật sự nhìn như một người vậy. Chuyện này nếu để Mạnh Phàm đang lúc thần trí không tỉnh táo nhìn thấy có thể sẽ gây náo loạn ngất trời."

Chử Điềm khẽ nhíu mày:

"Tôi biết, Từ Nghi đã nói, nếu dùng cách này, có lẽ Mạnh Phàm sẽ không bao giờ tỉnh táo lại."

Bác sĩ Phương khẽ nhếch khóe môi:

"Nếu tất cả mọi người đều như vậy là tốt rồi."

Trong lời nói có ám chỉ không rõ, Chử Điềm thầm nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều. Cô đặt cốc nước xuống.

"Bác sĩ Phương, tôi có thể đi thăm cô ấy một chút không?" – thấy Phương Triết đưa mắt nhìn cô, cô lại vội nói – "Tôi sẽ không để cô ấy nhìn thấy tôi, chỉ đứng xa xa nhìn thôi."

Phương Triết cười:

"Không sao, cho dù Mạnh phàm nhìn thấy cô cũng không có chuyện gì, bởi vì cô ấy cũng không nhận ra cô." – anh ta vừa nói vừa đứng lên, nhìn đồng hồ - "Tôi đưa cô đi, thời gian này chắc hẳn cô ấy đang tản bộ dưới lầu, bác Mạnh đi theo, cũng có thể trao đổi một chút."

Crypto.com Exchange

Chương (1-37)