Vay nóng Homecredit

Truyện:Bầy Hạc - Chương 15

Bầy Hạc
Trọn bộ 37 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)

Siêu sale Shopee


Từ Nghi nhanh chóng mua thức ăn về, vẫn là loại cháo lỏng trước đó. Anh múc cháo ra đưa đến trước mặt cô.

Thật ra Chử Điềm không đói, nhưng thấy anh bận bịu vì cô, dáng vẻ đầu đầy mồ hôi khiến cô đau lòng, lại mơ hồ cảm thấy không chân thật. Giống như cô chỉ là người bất đắc dĩ hưởng trộm được tất cả sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của anh, mà người đáng ra nên nhận lại là một người khác vậy. Vừa nghĩ như thế thì cô liền cảm thấy như có ai đó đâm vào tim cô, khiến tim cô đau nhói. Cô khẽ chớp mắt, nước mắt chực trào ra thành dòng.

Sao lại khóc chứ? Ngay cả bản thân Chử Điềm cũng bị mình dọa sợ. Cô cảm thấy rất khó chịu, quay mặt đi lấy tay áo lau lung tung trên mặt. Sau khi nước mắt ngừng rơi cô mới từ từ nằm xuống quay lưng về phía anh.

Từ Nghi vẫn duy trì tư thế bưng cháo, chăm chú nhìn lưng Chử Điềm trong một lúc, anh đặt bát cháo xuống, đưa tay nhẹ nhàng dém chăn cho cô.

"Điềm Điềm." – anh hạ thấp giọng – "Em thật sự không muốn nghe anh giải thích chút nào sao?"

"Không muốn." – Chử Điềm trả lời bằng giọng mũi.

"Thật sự không muốn hả?" – anh lại hỏi.

Chử Điềm cảm thấy Từ Nghi thật phiền phức, nhích qua bên kia giường, không để ý đến anh. Từ Nghi im lặng ngồi xuống, hồi lâu anh mới nói:

"Lần này anh đến bệnh viện quả thật không phải vì thăm em."

Chử Điềm biết rõ điều này, nhưng nghe anh nói thẳng thừng như vậy, lòng cô vẫn thắt lại. Cô nắm chặt chăn, khẽ "À" một tiếng, vẫn không để ý đến anh.

Từ Nghi không trông mong cô sẽ trả lời lại, anh nói tiếp:

"Mạnh Phạm, chị ấy ... là bạn gái anh trai anh."

Vừa dứt lời anh có thể cảm thấy sống lưng Chử Điềm bỗng cứng đờ, sau đó thấy cô ấy chậm chạp ngồi dậy, trợn tròn hai mắt, muôn vàn kinh ngạc nhìn anh chằm chằm..

"Anh nói cái gì?"

Từ Nghi bình tĩnh nhìn lại cô, rất nghiêm túc nói:

"Anh nói, Mạnh Phàm là bạn gái anh trai anh."

Chử Điềm hoàn toàn sợ ngây ra.

"Nhưng mà anh trai anh không phải đã..."

Hai chữ hy sinh kia cô không thốt ra được.

"Anh trai đã hy sinh." – Từ Nghi nói thay cô – "Nếu như anh ấy vẫn còn sống, bây giờ chúng ta phải gọi chị Mạnh Phàm là chị dâu rồi."

Chử Điềm mấp máy môi, không biết nên nói gì. Vẻ mặt bình tĩnh của Từ Nghi hình như có chút trầm trọng.

"Anh trai và chị Mạnh Phàm đã có tình cảm với nhau mười mấy năm trời, năm đó chuẩn bị kết hôn, anh ấy lại hi sinh vì nước, chị Mạnh Phàm bị đả kích quá lớn, tinh thần bất thường, bây giờ vẫn chưa khôi phục."

Chử Điềm: "..."

Nhìn đôi mắt sững sờ, cứ nhìn vào anh của Chử Điềm, Từ Nghi khẽ cười khổ.

"Anh biết, có lẽ em hơi khó tin, đây cũng là lý do vì sao anh chưa bao giờ cho em biết. Bởi vì có rất nhiều chuyện phức tạp hơn em nghĩ nhiều."

Chử Điềm nhìn anh, gần như mù mờ hỏi:

"Vậy tại sao Mạnh Phàm muốn gặp anh?"

Nghe vậy Từ Nghi mím môi, không nói gì. Nhưng Chử Điềm dường như bỗng thông suốt.

"Chị ấy coi anh là anh trai anh hả?"

Lời này thốt ra ngay cả chính cô cũng giật mình, nhưng người đàn ông trước mặt lại không phản bác. Anh ngầm thừa nhận. Trong vô thức, Chử Điềm cảm thấy chuyện này quá khó tin, tuy nhiên cô biết rõ Từ Nghi sẽ không mang chuyện như vậy ra đùa cô. Chử Điềm lấy lại bình tĩnh, cất giọng khản đặc hỏi anh:

"Vậy lần này anh trở về là để gặp chị ấy sao?"

Từ Nghi lắc đầu, ánh mắt lướt qua cô nhìn ra cửa sổ:

"Chị ấy phải chấp nhận được sự thật anh cả đã đi rồi."

Anh biết, đối với Mạnh Phàm, đây là việc vô cùng khó khăn, nhưng lại là cách trực tiếp và hữu hiệu nhất. Trước sau anh đều cho là như vậy. Chử Điểm cảm thấy tim mình đập như trống giục.

Sáng hôm nay, thật ra Từ Nghi rời giường không bao lâu cô đã tỉnh giấc, trong lúc mơ mơ màng màng cô biết anh đi ra ngoài liền vô thức đẩy cửa tìm anh. Thật ra cô chẳng nghe thấy là bao những gì Từ Nghi và cô út nói với nhau. Thứ hai, cô nghe được mấy câu sau đầu óc đã mụ mị. Tuy nhiên giờ phút này, cô lại hoàn toàn tỉnh táo, nghe xong lời nói của Từ Nghi, cô cảm thấy miệng khô khốc, lòng nảy sinh một nỗi hoảng sợ vô cớ.

Nhận thấy tâm trạng của cô bất ổn, Từ Nghi khẽ thở dài đưa tay từ từ ôm lấy cô.

"Không phải anh cố ý giấu diếm em. Chẳng qua em mới mổ xong, anh không muốn nói với em những chuyện này."

Chử Điểm im lặng trong chốc lát, bỗng ngẩng đầu hỏi anh:

"Anh không định đến gặp Mạnh Phàm, vậy sao anh còn muốn tới bệnh viện?"

Từ Nghi khẽ cau mày, có chút không biết giải thích thế nào:

"Thì như anh nói với cô út đấy."

Lý do này, anh cũng không muốn nói nhiều, may mà Chử Điềm nhanh chóng nhớ ra. Cô mím môi nhỏ giọng nói:

" Là mẹ Mạnh Phàm luôn gọi điện thúc giục anh sao?" - Nói đến đây, khóe môi cô hơi nhếch – " Tại sao bà ta lại như vậy, em ngã bệnh làm phẫu thuật cũng đâu có nói với anh."

Từ Nghi im lặng, nhưng vòng tay ôm lấy cô siết chặt thêm, như thầm lặng nói câu xin lỗi.

Chử Điềm cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cô muốn cảm của Từ Nghi, nhưng đó là tình yêu chứ không phải là sự áy náy, hơn nữa cảm giác áy náy này còn bởi vì người khác mà có. Câu nói cô không muốn nghe anh giải thích kia không phải là nói dối. Cô biết Từ Nghi nhất định còn có thể thuyết phục cô. Cô thật sự không thể nghi ngờ điều này, tự đáy lòng cô tin tưởng anh làm bất cứ chuyện gì đều có lý do. Nhưng đôi khi tình cảm không chịu sự khống chế của lý lẽ.

Nghĩ đến điều này, Chử Điềm không thể nói gì thêm nữa.

Mặc dù nói cũng đã nói, nhưng cảm xúc của Chử Điềm vẫn không thể xoa dịu, lại thêm một đêm nghỉ ngơi trong hờn dỗi.

Sáng sớm hôm sau, sau khi khám, bác sĩ báo cho Chử Điềm một tin tốt, cô có thể cắt chỉ xuất viện. Chử Điềm nghe xong cũng thở phào một hơi, còn ở đây nữa cô sẽ mắc chứng trầm cảm mất.

Sau khi cắt chỉ, nghe cả đống lời dặn dò của bác sĩ, Chử Điềm thúc giục Từ Nghi mau chóng làm thủ tục xuất viện cho cô. Nhưng Từ Nghi lại không sốt ruột, hành động chậm chạp, rề rà đến tận trưa mới đưa cô về nhà. Hơn cả tuần nay chưa về nhà, Chử Điềm đẩy cửa ra vừa nhìn đã thấy trong nhà không bám đầy bụi như trong tưởng tượng của cô, ngược lại nó được thu dọn tương đối thỏa đáng.

Nhận thấy sự kinh ngạc của cô, Từ Nghi giải thích:

"Mấy ngày nay em nằm viện, là cô út nhờ người đến thu dọn nhà cửa."

Chử Điềm nhìn xung quanh, không nhịn được cảm khái trong lòng, cô út này thực sự quá chu đáo, dượng út cưới được cô quả là có phúc.

Từ Nghi thay giày, nói:

"Đi thay quần áo đi, anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?"

"Tùy anh."

Nụ cười anh quá ấm áp, Chử Điềm cố ý tránh tầm mắt mình đi, không thèm nhìn anh nữa. Ở trong nhà, bây giờ đồng chí phó nông trường Từ có thể nói là thần mang tội, nên không thể yêu cầu đãi ngộ gì, càng không thể quá để ý đến thái độ của bà xã mình. Cho nên ngay lập tức Từ Nghi cởi áo sơ mi, đi vào bếp.

Bà xã nói là tùy nhưng anh thật sự không thể làm bừa được. Nấu một bữa cơm trưa gần nửa giờ, cuối cùng bưng ra ba món mặn một món canh. Cá lóc hấp, cần xào tàu hũ ky, đậu que trộn và canh sườn. Trong lúc đó Chử Điềm nghỉ ngơi trong phòng suốt, đến lúc cô đi ra ngoài đã thấy ón ăn được bày trên bàn, không khỏi trợn to mắt.

Từ Nghi đặt món cuối cùng lên vàn, vừa lau tay vừa nói với Chử Điềm:

"Cơm chín rồi, đến ăn đi."

Nhìn cả bàn đầy món ăn, Chử Điềm chẳng thể nào thốt nên câu "Không muốn ăn" để phụ tâm ý của Từ Nghi. Cô từ từ đi đến bên bàn, nhin hai bát canh đặt trên bàn, khẽ cắn môi dưới, nói:

"Bao giờ cũng uống canh, anh có thể no sao?"

"Không sao." – Từ Nghi nói – "Không cần huấn luyện, anh xem như tu thân dưỡng tính thôi."

Cái gì mà tu thân dưỡng tính chứ? Chử Điềm liếc nhìn anh khiến anh bật cười, không khí giữa hai người rốt cuộc đã hòa dịu đi một chút. Ăn cơm trưa xong, Từ Nghi bảo Chử Điềm đi nghỉ ngơi.

Nằm viện mấy ngày qua, quá nửa thời gian Chử Điềm đều nằm trên chiếc giường nhủ nhỏ, nhưng về đến nhà nằm trên chiếc giường rộng thoải mái cô lại không ngủ được. Chử Điềm đứng dậy, định đến phòng sách tìm một cuốn sách gây ngủ để xem, kết quả vừa đến phòng khách đã phát hiện Từ Nghi dựa vào ghế salon ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi. Có vẻ anh chìm vào giấc ngủ rất nhanh, ngồi xuống không bao lâu đã ngủ mất, ngay cả quần cũng không kịp thay.

Chử Điềm bước khẽ, đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Cô ngắm nhìn người đàn ông này, trên mặt hiện rõ vẻ mỏi mệt, dưới mắt có vết quầng thâm nhàn nhạt, chắc hẳn xuất hiện sau ba ngày vất vả ở bệnh viện. nghĩ đến cũng đúng, người đàn ông cao một mét tám mấy mà co ro trên chiếc giường nhỏ chưa đến một mét sáu thì làm sao có thể ngủ ngon được? Huống chi trong lòng anh cất chứa nhiều chuyện như vậy.

Cô nằm viện anh phải chăm sóc cho cô, dồng thời còn phải lo lắng cho một người khác. Cô biết rõ đó không phải là chú ý của anh, thậm chí anh còn không muốn đi gặp Mạnh Phàm, không muốn dùng phương thức này đi gặp cô ấy. Cô hiểu tất cả lý do anh làm như vậy, nhưng vì hiểu rõ anh nên trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.

Cô biết lòng dạ cô hơi hẹp hòi, nhưng cô chỉ không muốn chồng mình phân tâm một chút nào vì người phụ nữ khác, dù đó là người phụ nữ chẳng có bất cứ uy hiếp gì đến cô.

Đánh vỡ giây phút im lặng này chính là tiếng chuông điện thoại của Từ Nghi, anh choàng mở mắt với tốc độ phản ứng cực nhanh, đang định cầm lấy điện thoại thì nhìn thấy Chử Điềm ngồi bên cạnh khiến anh sửng sốt.

Chử Điềm vẫn rất bình tĩnh:

"Nhận đi, nói không chừng có việc gì đấy."

*****

Từ Nghi đứng lên, ra ban công nghe điện thoại. Chử Điềm ngồi một mình trong phòng khách một lát, bỗng cảm thấy khát nước, liền vào phòng bếp rót nước uống. Rót cốc nước lọc rồi cô múc một thìa mật ong lớn, bỏ vào cốc nươc, dùng thìa từ từ khuấy.

Nghe điện thoại xong, Từ Nghi trở vào, thấy cô đang nhón chân để lấy trà bưởi đặt sâu tận bên trong tủ bếp. Nhìn dáng vẻ cố gắng gượng, Từ Nghi nhanh chóng đi đến vài bước lấy xuống cho cô. Chử Điểm nhờ anh mở ra, lấy hai thìa lớn cho vào nước mật ong.

Từ Nghi đứng bên cạnh nhìn, khóe môi hơi nhoẻn lên:

"Ngọt như vậy không sợ khó uống à?"

Chử Điềm đưa đến bên miệng anh, để anh nếm thử một chút, hỏi:

"Ngọt không?" @

Từ Nghi nếm thử hương vị, vị hơi ngọt nhưng không gay gắt mà lại thanh mát thấm vào cổ họng.

Chử Điềm uống một hơi hết sạch cốc trà bưởi mật ong tự chế, quay người rửa cốc dưới vòi nước. Từ Nghi nghiêng người dựa vào kệ bếp phía sau, chăm chú nhìn bóng lưng cô. Lúc nãy khi từ ban công trở vào, trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cô, Từ Nghi liền phát hiện cô gầy đi. diendanlequyvon Cô gái gần một mét bảy, vốn được gọi là cao ráo thon thả, nhưng bây giờ cô mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay rộng rãi, bạt áo và ống tay áo đều rộng thùng thình, có vẻ vô cùng gầy yếu.

Chỉ trong tích tắc Chử Điềm đã rửa cốc xong. Từ Nghi lấy lại tinh thần, nắm tay cô, lấy khăn nhẹ nhàng lau cho cô. Chử Điềm nhìn anh, chờ anh lau xong mới nhẹ giọng hỏi:

"Có phải người ta gọi điện thoại đến bảo anh trở về không?"

Từ Nghi khựng lại, khẽ ừ.

Từ kinh nghiệm lần trước, lúc này Chử Điềm không hề cảm thấy khó chấp nhận nữa. Cổ họng bỗng hơi dính lại, có lẽ vừa nãy uống đồ ngọt. Cô nuốt nước ngọt.

"Lần này cũng có xe đến đón à?"@*dyan

Dù sao bây giờ cũng đã quá thời gian của chuyến xe cuối cùng đến thôn X.

"Ừ."

Chử Điềm gật gật đầu:

"Vậy anh mau thu dọn đồ đạc đi, em xem thửu có gì để anh mang đi không."

"Không gấp." – Từ Nghi vội vàng kéo cô nàng vừa định chạy ta ngoài trở lại –

"Sáng mai mới đi."

Chử Điềm "Ơ" một tiếng, nhìn rõ vẻ mặt anh, xác định anh không nói giỡn mới nhẹ nhàng nói "Ừ".

Thấy ánh mắt hoảng hốt, sác mặt hơi tái nhợt của Chử Điềm, Từ Nghi ôm siết cô vào lòng. Chử Điềm thoáng sửng sốt, sau khi định thần lại mới đấm thật mạnh vào vai anh, đẩy anh ra. DĐLQĐ Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực sao có thể lớn bằng một người đàn ông đi lính. Cô ra sức vùng vẫy nhưng vẫn bị anh ôm chặt.

Chử Điềm rơi nước mắt:

"Anh, anh trêu chọc em! Có phải anh cảm thấy anh đi thì em nhất định sẽ thấy khó chịu hay không?"

Cô cảm thấy, trên thế giới này e rằng không có người vợ nào đáng thương hơn cô. Cả ngày hôm qua cô rối rắm rốt cuộc nên nghe anh giải thích hay cứ thế tranh cãi ầm ĩ với anh. dieendaanleequuydonn Trong lòng cô rất giận, nhưng trải qua sự kiện lần trước, cô gần như không dám cãi nhau với anh. Sợ khi bọn họ còn đang ầm ĩ hoặc chưa kịp làm hòa thì anh đã bị gọi về đơn vị. Sau đó cứ lưng lửng như vậy, anh đi rồi, thứ để lại cho cô chỉ có thể là sự áy náy và niềm hối hận vô cùng tận.

Tuy cô tự an ủi mình, cuộc hôn nhân nào cũng cần phải có quá trình mài hợp lẫn nhau, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, càng khó chịu hơn cả giận anh. Mà tất cả những việc này rõ ràng anh đều biết hết, sao anh còn có thể đùa cô, truê chọc cô như vậy?

Càng nghĩ càng giận, Chử Điềm véo anh, nhưng người không có sức, tay cũng không có lực.

"Điềm Điềm..." – Từ Nghi nhẹ cầm tay cô, khẽ hôn lên khóe môi cô – "Anh xin lỗi."

Thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, sau phút dừng lại ngắn ngủi là sự công chiếm nóng bỏng và mãnh liệt. Anh siết chặt eo cô, tựa như không cho phép cô trốn tránh. Chử Điềm hoàn toàn không có chút sức lực nào, dù Từ Nghi đã sớm thả lỏng thôi không kiềm chặt hai tay cô, cô cũng đẩy không ra anh, chỉ có thể khoác hờ lên vai anh.. Hơi thở dần dồn dập, khoảng cách giữa mỗi nhịp thở càng lúc càng ngắn, lúc cảm thấy khó có thể chống đỡ được nữa thì Từ Nghi mới buông cô ra. diễn đàn Lê Quý Đôn @June

Chử Điềm nhạt nhòa nước mắt, cô không muốn khóc, nhưng dường như không thể nào ngăn được nước mắt cứ trào ra. Hơn nữa mới vừa rồi khó thở, cô không ngăn được tiếng nấc tự động bật ra. Có thể nói, đây là nụ hôn thảm hại nhất từ trước đến nay của cô, để mặc cho nước mắt thấm ướt áo mình.

Lần này, Chử Điềm đã khóc thoải mái, kết hợp với nỗi khổ sở lần trước anh đột ngột kết thúc kỳ phép cùng nhau trút hết ra ngoài. Thấy cô dừng sụt sùi, Từ Nghi cầm đến một hộp khan giấy, lau mặt cho cô, lau được một nửa, hộp khan giấy đã bị Chử Điềm đỏ mắt giật lấy, giành tự mình lau.

Từ Nghi nhìn cô, yên lặng trong chốc lát, đột nhiên anh cất lời:

"Chờ anh được điều về trung đoàn, xin một căn nhà, chúng ta sẽ dọn đến đó ở."

Anh nói rất kiên quyết, như đã sớm ra quyết định rồi.

"Em không đi." – Chử Điềm quay mặt đi – "Căn nhà này em vất vả trang hoàng, em còn chưa ở đủ vốn."

"Vậy để ở đây trước, sau này già rồi về ở." – Từ Nghi nói – "Dù bất kể em nói thế nào, em cũng phải ở chung với anh.

Nghĩ...hay quá nhỉ! Chử Điềm lườm anh, im lặng.

"Anh không đùa đâu." – vẻ mặt Từ Nghi rất chân thành – "Chử Điềm, anh muốn hai chúng ta chung sống vui vẻ."

Chử Điềm hơi bất ngờ, cô định trả lời thì đã bị anh ôm lấy.

"Không được từ chối."

Anh thốt ra bốn chữ này bằng chất giọng khẽ khàng nhưng mạnh mẽ. Chử Điềm nghe thấy giọng điệu của anh thì bỗng mềm lòng.

"Không được có lần sau đâu đấy!"

Một lúc sau cô nói.

*****

Đêm đó, Từ Nghi hiếm hoi ngủ say một giấc, sáng sớm hôm sau thức dậy đã bắt xe về nông trường. Lần này từ biệt, Chử Điềm không hề có cảm giác quá buồn. Cô biết anh kết thúc nhiệm vụ là có thể rời khỏi nông trường, trở lại trung đoàn sẽ xin cho cô tùy quân, tùy quân rồi thì sẽ được cấp nhà, sau đó họ có thể sống chung với nhau. Tương lại bao giờ cũng tốt đẹp, đáng mong đợi, nên cô phải suy nghĩ về những chuyện này nhiều hơn, như vậy mới cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi Từ Nghi trở về đơn vị, Chử Điềm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi trở lại công ty làm việc. Phùng Kiêu Kiêu nhìn thấy cô thì vô cùng kích động:

"Điềm Điềm, mình phát hiện cậu là mì chính của mình, cậu không có ở đây mình ăn cơm chẳng ngon lành gì."

Chử Điềm nghiêng đầu cười, trông vô cùng đáng yêu xinh đẹp. Đang lúc hai người đang hang hái tám về những chuyện xảy ra trong mấy ngày Chử ĐIềm không có ở công ty, bỗng có người gõ cửa phòng làm việc của họ. Quay đầu lại nhìn, lại là tên Triệu Hiểu Khải.

Chử Điềm thoáng sửng sốt, khoảng thời gian này anh ta không xuất hiện trước mặt cô, cô gần như đã quên mất sự hiện hữu của anh ta rồi. Thấy anh ta càng lúc càng ẻo lả, Chử ĐIềm càng buồn nôn dữ dội. Cô giả vờ không nhìn thấy, quay đầu đi. Trái lại, Phùng Kiêu Kiêu dựng thẳng chân mày, tức giận nhìn anh ta.

"Trong thời gian làm việc đi lung tung, sếp bộ phận anh có biết không?"

Triệu Hiểu Khải cười cười.

"Tôi nghe nói Chử ĐIềm phải nằm viện phẫu thuật, nên đặc biệt đại diện bộ phận của chúng tôi tới đây thăm hỏi, sếp tôi chắc chắn không trách tội đâu."

"Dừng lại..." – Phùng Kiêu Kiêu đưa tay ngăn anh ta đi vào – "Điềm Điềm có chúng tôi thăm hỏi là được rồi, còn anh thì biến qua chỗ khác chơi dùm."

Triệu Hiểu Khải không để ý đến cô nàng, vẫn cười tít mắt nhìn Chử Điềm.

"Điềm Điềm, có tiện ra ngoài nói hai câu không?"

Chử Điềm bị anh ta gọi mà sởn gai ốc khắp người, cô rung mình quay người nhìn Triệu Hiểu Khải.

"Tôi không có gì để nói với anh, bộ phận các anh có lòng tốt quan tâm đến tôi, tôi xin nhận, canh có thể đi rồi."

Triệu Hiểu Khải làm như không chú ý đến thái độ lạnh lùng của cô, cười càng đáng ghét hơn.

"Tôi thật sự có lời muốn nói với em, Điềm Điềm, Triệu Tiểu Tinh, em biết người này không?"

Ngụm nước Chử Điềm uống vào miệng lập tức bị nghẹn ở cổ họng, cô khó khan nuốt xuống, ho khan một lúc lâu khiến cả khuôn mặt đỏ bừng. Cô hung dữ ngẩng đầu nhìn Triệu Hiểu Khải, gằn từng chữ một:

"Ra! Ngoài!Nói!"

Chử Điềm tìm một nơi khá vắng vẻ, khắp nơi trong tòa nhà đều có camera giám sát, cô không sợ Triệu Hiểu Khải dám làm chuyện gì quá giới hạn, mà nơi này chỉ cần rẽ cua xuống tầng một là đến phòng bảo vệ.

"Nói đi!"

Chử Điềm nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh lẽo. Triệu Hiểu Khải đang định cất lời, nhưng nhìn gương mặt Chử Điềm, anh ta thoáng sửng sốt. Mái tóc dài chấm vai được cô buộc thành đuôi ngựa, trẻ trung xinh đẹp, tôn lên khuôn mặt trái xoan tinh tế. Đôi mắt sáng long lanh, hai má hồng hào, đôi môi tươi thắm, dù nhìn thoáng qua hay ngắm kỹ càng vẫn có thể thấy đây là một cô gái tuyệt đẹp.

"Nói mau, sao anh biết Triệu Tiểu Tĩnh?"

Chử Điềm không kiên nhẫn thúc giục. Là người đẹp nhưng tính cách không tốt cho lắm, Triệu Hiểu Khải cất tiếng cười nói:

"Hai người chúng tôi đều mang họ Triệu, em nói xem là quan hệ gì?"

Chử Điềm á khẩu, trợn to mắt nhìn anh ta:

"Anh là em trai của ả?"

"Em họ" – Triệu Hiểu Khải hất cằm – "Ba tôi và bác tôi là anh em, tôi và Triệu Tiểu Tĩnh đều là con một, nên quan hệ khá thân thiết."

Chử Điềm không nhịn được cười lạnh, thảo nào hai người lại 'tốt đẹp' đến vậy, chuyên đi quyến rũ người có gia đình, hóa ra là hai chị em. Quả nhiên, cực phẩm xuất hiện cùng một lúc.

Vừa thấy sắc mặt Chử Điềm không tốt, Triệu Hiểu Khải vội vàng biện hộ cho mình:

"Em đừng hiểu lầm, tuy tôi biết quan hệ của Triệu Tiểu Tinh và ba em, nhưng tôi tuyệt đối không nói lung tung với người khác đâu."

Dĩ nhiên cô biết anh ta sẽ không nói lung tung, dù sao đó cũng là chị gái anh ta, còn ở vị trí kẻ thứ ba, nói ra bị người ta biết anh ta cũng chẳng vẻ vang gì. Chử Điềm nhướng mày:

"Vậy anh nói với tôi những thứ này có ý gì?"

Triệu Hiểu Khải nhướng mày, bất chợt bật cười:

"Không cảm thấy có duyên sao? Tôi không ngờ rằng không theo đuổi được em, nhưng lại có một mối quan hệ này với em."

Nghe vậy, Chử Điềm thấy mình sắp nôn ra mất, cô thẳng thừng nhìn Triệu Hiểu Khải.

"Đừng chọc tôi, anh trở về hỏi chị anh là biết tôi ghét ả bao nhiêu. Sao hả, kẻ thứ ba còn trông mong diễn một vở mẹ hiền con hiếu với tôi à? Ả xứng sao?" – nói đến đây cô bỗng cười – "Có điều anh nói rất đúng, đúng là có duyên, chỉ tiếc.... là nghiệt duyên có xua cũng không đi!"

Triệu Hiểu Khải bị lời nói của cô trấn áp, phản ứng lại thì cô đã quay người bỏ đi. Anh ta kêu vài tiếng mà không thấy cô đáp lại, ngược lại khiến người khác nhìn chăm chú, bèn khẽ rủa một câu rồi chạy nhanh vài bước đuổi theo cô.

"Tôi nói em trở mặt gì chứ hả, Triệu Tiểu Tinh là Triệu Tiểu Tinh, tôi là tôi! Chử Điềm, em đừng vơ đũa cả nắm được không..."

Anh ta đang nói bỗng im bặt. Chử Điềm bị anh ta lôi kéo thì thì bực bội, đang định hất tay anh ta ra, nom theo tầm mắt của anh ta thì cô chợt phát hiện mình không cài nút áo sơ mi nơi cổ, để lộ phần cổ trống trơn. Dấu hôn tối hôm trước Từ Nghi để lại phơi bày lồ lộ. Tai cô đỏ lên, đẩy mạnh anh ta ra rồi nắm chặt cổ áo rảo bước bỏ đi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-37)