← Ch.04 | Ch.06 → |
Đông Phương Dực cùng Tây Môn Nguyên Bảo phải ở lại dưới vực, bởi vì Đông Phương Dực không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm yên trên mặt đất cho nên Tây Môn Nguyên Bảo liền ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Nàng mỗi lần đều mang về rất nhiều thứ, cũng có không ít món ăn dân dã, cũng có khi hái trái cây rừng hoặc đào khoai nướng cho hắn ăn. Bất cứ thứ gì liên quan tới thức ăn, Tây Môn Nguyên Bảo đều xử lý tốt, hoàn toàn không cần Đông Phương Dực lo lắng.
Đông Phương Dực ban đầu cho rằng thân là nam tử hán, nên vì nàng thu xếp đồ ăn, dù thế nào cũng không để cho nàng - một cô nương phải lo lắng nhưng vết thương trên người lại khiến hắn không cử động được, bởi vậy hắn chỉ có thể da mặt dày để cho nàng chiếu cố.
Qua mấy ngày, hắn phát hiện trước giờ hắn gánh quá nhiều trách nhiệm, mỗi ngày phải lo quá nhiều việc, tuy rằng ăn toàn cao lương mỹ vị, uống cũng là loại trà tốt nhất nhưng thường lại chẳng thấy ngon. Trong đầu lúc nào cũng tính toán nên làm cách nào để cho tiệm châu báu phát triển hoặc là có thể kinh doanh thêm ngành nghề nào, cố gắng làm tăng doanh thu cho Đông Phương gia. Ngày qua ngày, hắn đều quá mức bận rộn, trong nhà trông cậy vào hắn mà người trong gia tộc cũng trông cậy vào hắn, muốn hắn mang thêm nhiều tài phú nữa về.
Cho tới nay, hắn đều là vì người khác mà sống, vì người bên ngoài cố gắng thu xếp tốt hết thảy, chưa có ai vì hắn mà lo lắng, vì hắn mà trả giá, ngẫm lại rất thê lương. Từ trước đến nay hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi, không biết là khó chịu, nhưng là hiện nay lại cảm thấy mệt mỏi, trong lòng cũng không thấy dễ chịu, có thể là bị thương lại không thể động đậy, mới có thể khiến cho hắn trong lòng dâng lên vô hạn cảm khái. Tây Môn Nguyên Bảo mỗi ngày chiếu cố hắn thế nào, vì hắn mà săn thú, hái quả, lấy nước...Nàng thật ra có thể không để ý đến hắn, dù sao bọn họ cũng không phải quen thân, nếu không nói là kẻ thù nhưng nàng chẳng những không bỏ mặc hắn hay hung hắn cười nhạo mà ngược lại còn cẩn thận lo lắng cho hắn. Đối với nàng, hắn trong lòng cảm thấy rất cảm kích.
Cũng sở dĩ, hắn có thể bình tĩnh nhận sự chăm sóc của nàng bởi vì khó có thể có được cuộc sống thoải mái, thích ý và không có những chuyện khác quấy rầy như vậy.
Từ lúc Đông Phương Dực bị thương, trừ lúc đi tìm thức ăn, Tây Môn Nguyên Bảo luôn canh giữ bên người hắn, chưa từng rời đi.
Nàng tự nói với chính mình, ở bên cạnh chắm sóc hắn là vì nhìn hắn có vẻ là văn văn nhược nhược, nếu nàng bỏ mặc hắn, hắn nhất định sẽ không chịu đựng được quá một ngày, mà để hắn chết nơi hoang vu vắng vẻ này thì thực quá nhẫn tâm. Còn nữa, nàng ở nhà cũng không có việc gì làm, chỉ là cùng Bảo Đệ rong chơi, cho nên giúp hắn vừa làmviệc tốt, vừa giết thời gian.
Hôm nay, Đông Phương Dực đã có thể đi lại, hai người quyết định rời khỏi đáy vực, chấm dứt những ngày sống nơi hoang dã.
"Ngươi rời nhà đã nhiều ngày, lại không có tin tức, người nhà của ngươi nhất định sẽ lo lắng", Đông Phương Dực bước đi vẫn chưa vững, còn cần Tây Môn Nguyên Bảo ở một bên đỡ.
"Bọn họ sẽ cho rằng ta ra ngoài đánh bắt con mồi lớn, không muốn cùng bọn ho chia sẻ cho nên mới ở lại bên ngoài mà không chịu về nhà" Tây Môn Nguyên Bảo cười đáp, vẻ mặt không một chút lo lắng.
Mấy ngày nay cùng hắn ở chung một chỗ, không biết có phải là do may mắn mà tìm được rất nhiều thức ăn cùng con mồi, hơn nữa quan trọng nhất là hắn sức ăn không lớn, không cùng nàng giành thức ăn, làm cho nàng mỗi ngày đều được ăn no, thậm chí nàng còn nghĩ cùng hắn ở luôn nơi này cũng tốt.
Đông Phương Dực kinh ngạc nhíu mày, không nghĩ tới người nhà của nàng lại xem nhẹ an nguy của nàng như vậy? Nàng không có đề phòng hắn, giống như nghĩ rằng hắn không có khả năng biến thành đại ác nhân khi dễ nàng, mỗi khi nghĩ tới chuyện này hắn liền cảm thấy ngạc nhiên.
Lại nghĩ sự không phòng bị của nàng không chỉ đơn giản là đối với riêng hắn mà đối với nam nhân khác cũng giống nhau? Bởi vì nghĩ rằng không ai có khí lực lớn hơn nàng, nếu có người muốn đối với nàng bất lợi, nàng sẽ dùng một quyền mà đánh chết hắn sao? Không biết vì sao nhưng hắn không thích nàng đối với nam nhân khác cũng như đối với hắn, phi thường không thích.
Trên trán Đông Phương Dực, mồ hôi đổ ra như tắm, hắn lại cố bước đi thong thả.
"Ngươi thật sự không cần ta cõng ngươi sao?" Tây Môn Nguyên Bảo chuyện xưa nhắc lại, nếu hắn đồng ý để nàng cõng, nàng đã sớm đưa hắn trở lại Đông Phương gia, thế nào còn giữa trời nắng mà đi dạo ở nơi hoang vắng như vậy?
"Thật sự không cần." Hắn cố duy trì hắn tôn nghiêm, nếu thực để cho nàng cõng về tới Đông Phương gia, không cần người bên ngoài châm biếm, hắn cũng đã xấu hổ đến đâm đầu mà chết.
"Chúng ta đều đã quen biết như vậy, ngươi thực sự không cần khách khí với ta" Tây Môn Nguyên Bảo cảm thấy hắn đang rất khách sáo.
"Ta thật sự có thể chính mình đi." Hắn nói từng chữ, kiên quyết khẳng định.
"Ai, không phải là ngươi hoài nghi ta không thể cõng ngươi chứ? Không phải là ta kiêu ngạo, nhưng khí lực của ta mạnh hơn người khác rất nhiều, không chỉ có cõng ngươi, cho dù muốn khiên ngươi chạy qua đỉnh núi, ta cũng có thể làm mà mặt không đỏ, khí không suyễn nha" Về phần khí lực, nàng luôn dùng một giọng điệu tự hào mà nói, thậm chí còn khích động tới mức muốn biểu diễn cho hắn xem.
"Ta cho tới bây giờ vốn không có hoài nghi khí lực của ngươi, ngươi không cần bày ra cho ta nhìn." Đông Phương Dực vội vàng ngăn cản nàng, miễn cho nàng thực đem hắn khiêng chạy, đến lúc đó cho dù hắn vì xấu hổ mà tự vẫn chết cũng không dám đột mặt với liệt tổ liệt tông Đông Phương gia.
"Ngươi xác định?" Nàng là thật, rất muốn tận mắt nhìn thấy biểu tình của hắn khi phát hiện khí lực của nàng thật sự rất lớn, hắn nhất định sẽ rất ngạc nhiên.
"Phi thường xác định!" Hắn kiên định đối nàng gật đầu.
"Thực đáng tiếc......" Tây Môn Nguyên Bảo thở dài, đành phải tiếp tục cùng hắn đi như rùa bò.
"Ta cũng không cho rằng."
Tây Môn Nguyên Bảo nhìn hắn, cảm thán lắc lắc đầu. Thực không hiểu được hắn kiên trì cái gì? Rõ ràng là không thể đi nhanh, nhưng lại không chịu để cho nàng cõng, nàng là tự nguyện làm Tiểu Hắc cho hắn nha! Thật không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Chân của ngươi có khỏe không?" Nàng quan tâm hắn bị trúng tên nơi đùi phải.
"Còn có thể đi." Đối với chân của mình, hắn còn có điểm tự tin.
"Hy vọng miệng vết thương sẽ không vỡ toang." Nàng vẫn cảm thấy mình làm chưa được tốt lắm, nếu nàng có kim châm trong tay thì tốt rồi. Nàng cảm thấy nếu mang theo thì thực giống các bà các chị mà nàng chán ghét, hơn nữa cũng không thể mang theo kim châm ra ngoài, vậy cho nên miệng vết thương trên đùi hắn không giống những nơi khác có thể mau chóng tốt hơn.
"Ngươi vẫn đem ta chăm sóc rất khá, không có vấn đề." Hắn an ủi nàng, hy vọng nàng đừng lo lắng.
"Đáng giận! Ta cho tới bây giờ sẽ không như các bà các chị vậy" nàng đột nhiên thấy tức giận la lên, hắn đã nói không có việc gì, nàng sao lại lề mề, dài dòng như vậy? Ngay cả chính nàng cũng xem thường mình.
"Ngươi là một tiểu cô nương đáng yêu, giống các bà các chị cũng là bình thường thôi, không phải sao?" Đông Phương Dực cười khẽ, không biết nàng bất mãn cái gì.
"Không đúng! Ngươi không hiểu được, ta từ nhỏ liền hy vọng ta có thể giống các ca ca là nam tử khí khái. Ta từ đầu đến chân không có một chút thua kém bọn hắn, thậm chí còn giỏi hơn cho nên ta không thể để bọn họ cười ta là các bà các chị, ta hy vọng bọn họ xem ta là một đệ đệ, đem ta đi đánh cướp Đông Phương gia, đoạt lại mỏ vàng" Chí hướng của nàng rất vĩ đại nhưng tiếc là không ai để ý đến.
Về vấn đề mỏ vàng, hai nhà đã cãi nhau hơn trăm năm, ầm ỹ, náo loạn nhưng vẫn không ra kết quả, hắn tự nhiên cũng không muốn cùng nàng tranh luận. Về phần nàng nói muốn đánh cướp Đông Phương gia, hắn càng không đồng ý. Hắn dù cảm tạ nàng đã cứu hắn, cũng không có khả năng đống ý nàng cùng người nhà nàng đến đánh cướp người trong tộc hắn.
"Với ta mà nói, ngươi có là các bà các chị thì cũng là chuyện tốt" Hắn cố ý dùng lại từ ngữ của nàng.
"Vì sao?" Nàng không hiểu.
"Đây là một vấn đề khó, ta cũng tự hỏi chính mình, vì sao?" Hắn cười khổ, nhưng thực ra trong lòng đã sớm có đáp án.
"Đông Phương Dực, trên cơ bản chúng ta xem như bằng hữu, cho nên ta không thể không nhắc ngươi một câu, đừng cứ suốt ngày ở trong nhà đọc những cuối sách kỳ quái, ngươi cứ luôn nói những lời làm người ta không hiểu, nếu còn tiếp tục như vậy, người khác sẽ cho ngươi là ngu ngốc a!" Nàng lấy tình bằng hữu nên mới nguyện ý, tận tình khuyên bảo hắn, nếu là người ngoài, muốn hắn im miệng, nàng chỉ cần đánh một quyền.
"Nguyên Bảo, ngươi thật sự thực đáng yêu!" Đông Phương Dực phản ứng là lắc đầu cười to, không khỏi khen ngợi nàng. Nàng thật sự thực không giống người thường, hắn thậm chí cảm thấy nàng đáng yêu làm cho hắn muốn một ngụm đem nàng nuốt vào bụng, không để cho người khác nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng.
"Ngươi thật sự rất quái lạ." Tây Môn Nguyên Bảo không hiểu hắn vì nói nàng đáng yêu, người khác luôn khen ngợi nàng xinh đẹp, hắn cũng nên nói nàng xinh đẹp mới đúng đi?
"Không sai, ta là quái nhân" Quái đến mức cảm thấy bộ dáng tham ăn của nàng đáng yêu, khí lực mạnh như trâu cũng đáng yêu. Nàng đã biến hắn thành một đại quái nhân a!
"Xong rồi, ngươi nhất định là ngã xuống vách núi ngày đó, làm cho đầu bị hỏng rồi!" Tây Môn Nguyên Bảo lo âu nhìn hắn." Không hiểu được đại phu giỏi nhất có cứu được ngươi không? Ngươi nói đi, có cần ta đưa đại phu đến khám cho ngươi không?"
Hắn đã ngốc còn quái như vậy, sao vẫn có người muốn đuổi giết hắn? Không được, không được, về chuyện hắn vừa quái lại vừa ngốc này nàng nhất định phải giữ bí mật, bằng không không tới ba ngày, cái đầu của hắn nhất định sẽ chuyển nhà.
"Đại la kim tiên hạ phàm cũng không cứu được" Hắn cười thật khoái trá.
Tây Môn Nguyên Bảo trừng lớn mắt nhìn biểu tình sung sướng của hắn, hắn không chỉ có quái, không chỉ có ngốc mà còn bị điên rồi. Đáng thương Đông Phương gia thế nhưng lại có một kẻ vừa quái, vừa ngốc lại bị điên làm tộc trưởng, xem ra vận sốn của Đông Phương gia đã hết, Tây Môn gia sắp hết khổ rồi.
Đông Phương Dực mất tích nhiều ngày, một chút tin tức cũng không có, khiến cho Đông Phương gia từ trên xuống dưới loạn thành một đoàn. Ngày đó con ngựa mà Đông Phương Dực cỡi bị thương chạy về, lập tức sai người tìm kiếm nhưng ở trong rừng chỉ thấy được mơ hồ dấu vết đánh nhau, còn có vài vết máu nhưng tuyệt không thấy bóng dáng của Đông Phương Dực.
Y Thư Ngọc lo lắng con trai đã gặp bất trắc, cả ngày chỉ biết, căn bản là hết đường xoay trở. Các tộc nhân khác thì bắt đầu rục rịch mơ tưởng chức vị tộc trưởng. Vị trí này quả thật rất mê người, chỉ cần chứng minh được Đông Phương Dực đã chết, lập tức sẽ có người càng thích hợp hơn ngồi lên vị trí kia, bởi vậy mọi người đều ngầm tính toán xem làm sao để người trong tộc hiểu được mình có thể đảm đương chức tộc trưởng, ủng hộ mình nhưng cũng có người án binh bất động, muốn xem mọi việc sẽ diễn biến thế nào.
"Đến đây là đến nơi rồi sao?" Tây Môn Nguyên Bảo đưa Đông Phương Dực đến nơi gần với Đông Phương gia nhất nhưng vẫn không thấy yên tâm.
"Ta có thể một mình đi vào." Đông Phương Dực kiên định.
"Kia...Ngươi nhất định phải nhớ rõ, phải mời đại phu đến khám nha!" Tây Môn Nguyên Bảo nhìn Đông Phương gia bất đồng cùng Tây Môn gia nghèo nàn rách nát, nơi này phòng ốc ngay ngắn lại sách sẽ, chỉ nhìn bên ngoài cũng biết được cuộc sống của bọn giàu có thế nào, không biết đến thiếu thốn. Chỉ nhìn thấy nơi này, nàng cũng không đủ dũng khí để nhìn tới nhà của hắn ở, thậm chí cũng không dám tưởng tượng nơi hắn ở sẽ phú quý, hoa lệ cỡ nào.
Quên đi, cho dù là long sàng cũng không bằng ổ chó của nàng, huống hồ chỗ ở của hắn cùng ăn, mặc...cùng không quan hệ với nàng.
"Ta sẽ, ngươi một người trên đường trở về trăm ngàn phải cẩn thận." Đông Phương Dực lo lắng luôn mãi dặn dò, khi nào hắn trở nên dong dài như vậy? Hơ nữa lại chỉ dong dài đối với một mình nàng.
"Ngươi yên tâm, chỉ có ta khi dễ người ta, chứ chưa có ai dám khi dễ ta á" Tây Môn Nguyên Bảo cười đến đắc ý không kiềm chế được.
"Nguyên Bảo, ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng quên mười ngày sau, gặp mặt tại chỗ cũ" Đông Phương Dực không sợ nàng cười hắn dông dài, lại nhắc nhở lần nữa, sợ nàng quên mất ước hẹn mười ngày sau.
"Ta biết, ngươi chỉ cần đừng quên còn thiếu ta mười tám lượng bạc là được" Nàng ra vẻ thoải mái, muốn hắn đừng quên mang theo bạc là quan trọng nhất.
"Ta sẽ không quên, ngươi cũng đừng quên chiếu cố tốt cho Hắc Câu, đừng để nó đi theo người nhà ngươi đi đánh cướp"
"Đã biết, bất quá nó kêu Tiểu Hắc!" Nàng hướng hắn giả trang cái mặt quỷ, phi thường kiên trì, Không kêu Tiểu Hắc là Hắc Câu.
"Hắc Câu." Nàng kiên trì, hắn cũng kiên trì.
"Ngươi thật thích so đo" Tây Môn Nguyên Bảo bất mãn than thở, lại lấy hài đá mấy hòn đá trên đường. Đáng giận, tất cả là tại hắn, làm cho tâm tình của nàng trở nên kém.
Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Nàng làm chi tâm tình không tốt a? Không cần lại chiếu cố hắn, không cần sẽ đem con mồi cùng hắn chia sẻ nàng nên vui vẻ mới phải, vì sao phải tâm tình không tốt?
Không đạo lý! Hoàn toàn không đạo lý! Nàng mới không có nguyên nhân vì sẽ cùng hắn chia lìa mà tâm tình không tốt, không có! Nàng chán ghét người Đông Phương gia, cho nên cũng chán ghét hắn! Nàng mới không có tình cảm với hắn. Không có!
"Nguyên Bảo, trên đường cẩn thận."
"Đã biết, quả thật dong dài, so với nương ta còn dong dài hơn" Nàng không kiên nhẫn khoát tay, đôi mắt to sáng trừng lớn, cuối cùng trong tâm trạng rối bời, buông lỏng cánh tay hắn, mím môi rời đi.
"Nguyên Bảo!" Đông Phương Dực đột nhiên lên tiếng gọi nàng.
"Cái gì?" Tây Môn Nguyên Bảo xoay người nhìn hắn, mặt cười tràn ngập quật cường. Hắn còn có cái gì muốn nói? Phải biết rằng, hắn gọi nàng lần nữa sẽ làm nàng không thể bước đi tiếp, nàng không muốn giống như các bà các chị, giống như thê tử ngóng trông hắn.
"Không có việc gì." Hắn chính là muốn hảo hảo mà nhìn lại nàng...... Không, nếu hắn đủ thành thực, hắn nên thừa nhận, nhiều lần gọi nàng như vậy thật ra là muốn nàng ở lại, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ là nên đi, hắn không thể lưu lại nàng mà nàng cũng sẽ không lưu lại.
Nàng cho tới giờ vẫn không muốn như các bà các chị mà muốn làm giống như các nam tử hán, ưỡn ngực, hiên ngang rời đi. Muốn là như vậy nhưng cả người lại khí hư vô lực nhìn về phía hắn nói lời từ biệt "Ta phải đi rồi"
"Ân." Đông Phương Dực nhìn theo nàng rời đi, nhìn thân ảnh của nàng từ lớn biến thành nhỏ, từ rõ ràng đến mơ hồ, cuối cùng phương lưu luyến dời ánh mắt, đi trở về nhà.
Đông Phương Dực bình an trở về làm cho không ít người trở tay không kịp, dù sao hắn mất tích nhiều ngày không có tin tức, nhiều người đều cho rằng hắn đã chết nên ngấm chuẩn bị thay thế chức vị tộc trưởng, không ngờ được hắn còn sống mà quay trở về. Tuy rằng tướng mạo có chút tiều tụy, lại bị thương nhưng vẫn đủ để chứng minh hắn còn sống. Mộng đẹp của rất nhiều người thất bại không khỏi trừng mắt há miệng nhìn hắn đang đi về phía đại trạch Đông Phương gia, ngay cả bộ mặt giả tạo thường ngày cũng quên bày ra.
Y Thư Ngọc biết được yêu tử bình an trở về, cao hứng vừa cười vừa khóc, mà Hà tổng quản đang tính đi nhờ tiêu cục tìm người cũng nhanh chóng chạy về phía trước đỡ Đông Phương Dực.
"Dực nhi, ngươi cuối cùng đã trở lại!" Nhìn con một thân chật vật, lại bị thương, nàng liền đau lòng như cắt. Bọn họ gần đây gặp phải vận xui gì mà Dực nhi nhiều lần bị thương như vậy?
"Nương, thực xin lỗi, con làm cho người lo lắng." Rời đi Tây Môn Nguyên Bảo, trở lại Đông Phương gia, gánh tránh nhiệm trên vai được dỡ xuống mấy ngày qua giờ lại nhanh chóng trở lại.
"Ông trời ơi, chân ngươi không có việc gì chứ?là ai làm cho ngươi bị thương?" Y Thư Ngọc nhìn thấy chân của hắn, không kiềm được mà la to.
"Nương, người yên tâm, con bất quá chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại"
"Bất thành, bất thành! Hà tổng quản, ngươi còn sửng sờ ở nơi đó làm cái gì? Còn không mau đi thỉnh đại phu đến chẩn trị cho thiếu gia" còn chưa nghe đại phu chẩn trị, Y Thư Ngọc nói cái gì cũng không yên tâm.
"Dạ, phu nhân." Hà tổng quản đỡ Đông Phương Dực ngồi xuống xong, vội vàng phái người đi thỉnh đại phu.
"Con của ta a! Ngươi đến tột cùng là ra chuyện gì? Vì sao lại bị thương trở về? Rốt cuộc là ai đả thương ngươi?" Y Thư Ngọc chịu đủ! Con trai bảo bối của nàng vừa ra cửa liền gặp chuyện không may, như vậy biểu nàng lần sau sao có thể yên tâm nhìn hắn rời đi? Nhớ lại chuyện hai mẹ con tranh chấp trước khi hắn rời đi, lòng nàng lại cảm thấy khó chịu.
"Nương, ta đụng phải một đám đạo phỉ, bị thương, tĩnh dưỡng vài ngày, thế này mới trở về, không có việc gì." Đông Phương Dực nói qua loa, tránh cho mẫu thân càng thêm lo lắng.
"Đạo phỉ?! Sẽ không là Tây Môn gia kia giúp thổ phỉ cường đạo đi?!" Y Thư Ngọc đối với hai từ "Đạo phỉ" phi thường mẫn cảm, lập tức liền liên tưởng đến Tây Môn gia làm nàng nghiến răng nghiến lợi
"Không phải, không phải bọn họ." Đông Phương Dực lập tức làm sáng tỏ.
"Làm sao có thể không phải? Dực nhi, ngươi có thể nhìn rõ bộ dáng kẻ đả thương ngươi sao? Nương cho rằng ngoài trừ bọn họ thì không còn ai nhẫn tâm đả thương ngươi" Nàng vẫn luôn cho rằng toàn gia Tây Môn gia đều là ác nhân.
"Nương, kẻ cứu ta chính là ác nhân trong miệng người nói a" Đông Phương Dực không muốn tiếp tục nghe mẫu thân bình luận Tây Môn gia, hơn nữa vẻ khinh miệt trên mặt nàng làm hắn cảm thấy chói mắt, giống như là mẫu thân đang thương tổn Nguyên Bảo.
"Ngươi có phải là đang nói giỡn với nương hay không? Chắc không phải là thật đâu" Y Thư Ngọc thở gấp, không thể tin được Tây Môn gia cũng có thể làm được chuyện tốt, chắc là trời sụp a!
"Ta nói là sự thật, vẫn chưa nói giỡn."
"Không có khả năng, không có khả năng! Bọn họ toàn gia đều là ác nhân, làm sao có thể cứu người? Dực nhi, ngươi nghĩ xem có phải là do bọn họ sắp đặt không, đầu tiên là cho một vài người đả thương ngươi, sau lại phái người cứu ngươi, làm cho ngươi cảm kích bọn họ" Y Thư Ngọc suy đoán, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.
"Nương ta không nghĩ người của Tây Môn gia lại có thể nghĩ ra được âm mưu quỷ kế gì" Mẫu thân suy đoán như vậy không quả là quá khen tặng Tây Môn gia sao.
"Làm sao có thể không có khả năng? Lòng người ác độc, chúng ta làm sao hiểu được tâm tư họ đang nghĩ cái gì" Yh Thư Ngọc nói thế nào cũng không tin người của Tây Môn gia.
"Nương, sẽ có một ngày người sẽ thấy lời ta nói là thật"
"Dực nhi, ta thấy ngươi vẫn nên bỏ qua ý nghĩ đám hỏi với Tây Môn gia, dù sao ngươi cũng chưa đề cập qua chuyện này với bọn họ, vậy coi như là không có chuyện gì đi" Y Thư Ngọc thừa cơ thuyết phục lần nữa.
"Không, trải qua lần này, ta càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, sẽ cùng Tây Môn gia kết thân" Hơn nữa trong lòng hắn cũng đã chọn được tân nương.
"Cái gì?!" Y Thư Ngọc cảm thấy nàng sắp té xỉu, Dực nhi cái gì cũng tốt, chỉ là rất cố chấp, một khi đã hạ quyết tâm thì ai nói gì cũng không lay chuyển được.
"Nương cảm thấy chúng ta đều nên tỉnh táo lại, chờ ngươi cẩn thận suy nghĩ, có thể ngươi sẽ thay đổi tâm ý" Y Thư Ngọc hít sâu một hơi cho trấn tỉnh, đáy lòng ôm một tia hi vọng.
"Nương, con lúc trước đã có nói qua, từ giờ trở đi người hãy chấp nhận chuyện cô nương Tây Môn gia làm con dâu đi" Hắn thật hi vọng tân nương của hắn được hoan nghênh.
"Ngươi không thể đối với ta như vậy. Ngươi cố ý lấy cô nương Tây Môn gia làm vợ, ta hiểu được kỳ thật trong lòng ngươi đã sớm tính toán đem Diễm nhi gả vào Tây Môn gia phải không? Ngươi chính là yêu quý Tú oa, không muốn để nàng gả vào Tây Môn gia chịu khổ phải không?" Y Thư Ngọc vừa khóc, vừa oán giận nói.
"Ta đã nói rồi, là Diễm nhi hay Tú oa gả vào Tây Môn gia, ta sẽ hỏi qua ý các nàng rồi mới quyết định" quả thật là đã bị mẫu thân nói đúng, hắn thật có ý để Diễm nhi gả vào Tây Môn gia. Thứ nhất là vì hắn yêu thương Tú oa, không đành lòng để nàng chịu khổ. Thứ hai là hầu hết các sản nghiệp của Đông Phương gia đều do nàng quản lý, Tú oa rất thông minh nên hắn không muốn để nàng rời nhà quá sớm, đây chính là sự ích kỷ của một huynh trưởng cũng là tộc trưởng.
"Tóm lại, ta mặc kệ ngươi muốn thương lượng như thế nào với các nàng, chính là không được bạc đãi Diễm nhi đáng thương của ta". Nàng càng nghĩ càng thấy ấm ức thay Diễm nhi, có ca ca nhẫn tâm như vậy, nếu nàng làm nương mà cũng không thể giúp đỡ, Diễm nhi chẳng phải sẽ rất thảm sao.
"Ta sẽ không." Xem ra ở trong mắt mẫu thân, hắn nhất định là một huynh trưởng ác độc.
"Quên đi, ta không muốn nhắc lại chuyện này làm cho ngươi phiền lòng, trước mắt việc quan trọng nhất là chữa khỏi thương trên người của ngươi". Chỉ cần nói đến chuyện hai nhà kết thông gia là nàng lại thấy không thoải mái, vẫn là miễn bàn, coi như không có chuyện gì.
"Nương, ta hy vọng ngươi phóng khoáng tâm, đừng nghĩ nhiều."
"Nếu thật có thể làm được, ta làm sao không muốn?" Y Thư Ngọc lắc đầu cảm thán.
Hà tổng quản vừa lúc đưa đại phu được mời đến để chữa trị cho Đông Phương Dực vào, phá tan sự căng thẳng giữa hai mẹ con.
Giờ phút này Y Thư Ngọc lại toàn tâm toàn ý nhớ tới vết thương trên người yêu tử, cũng không nghĩ tới chuyện hôn sự khiến nàng tâm phiền ý loạn nữa.
Mà Tây Môn Nguyên Bảo vẫn nghênh ngang trở về nhà như trước, sau khi nhìn thấy Đông Phương gia nhà cửa cao lớn, ngay hàng thẳng lối lại nhìn về phía nhà mình cũ nát, xập xệ, nàng không khỏi mím môi.
"Đông Phương gia nhờ có mỏ vàng mà cuộc sống quả nhiên thật sự thoải mái, ta phải nói cho cha cùng các ca ca đánh cướp của Đông Phương gia nhiều một chút" Tây Môn Nguyên Bảo vừa đi vừa lẩm bẩm, trong lòng còn nói thêm: cha cùng các ca ca muốn đánh cướp thế nào cũng được, chính là không được đụng đến Đông Phương Dực. Hắn thoạt nhìn yếu đuối lại bị thương, hơn nữa đã có một đám người muốn đoạt mạng của hắn, nếu cha cùng các ca ca cũng tham gia vào thì hắn thật đáng thương. Hắn đã chịu nhiều vất vả rồi, nàng không muốn hắn thêm bi thảm hơn nữa, không cần.
"Ôi trời ơi, là Nguyên Bảo, Nguyên Bảo đã trở về" đang nhàm chán ngồi ngẩn ngơ dưới đất, Tây Môn Bảo Đệ thấy Nguyên Bảo đi vào lập tức lớn giọng thông báo cho mọi người.
Tây Môn Nguyên Bảo cảm thấy lỗ tai của nàng chút nữa là bị tiếng la của Bảo Đệ làm cho bị điếc, còn chưa kịp bảo nàng ta nhỏ giọng thì Bảo Đệ đã nhảy đến trước mặt nàng, vừa ôm vừa la quang quác, làm cho tai nàng càng đau hơn.
"Nguyên Bảo, thật đáng giận. Mấy ngày nay ngươi trốn ở chỗ nào? Nói, có phải là ngươi có rất nhiều đồ ăn ngon giấu chúng ta không? Ngươi vì sao không mang ta cùng đi? Bụng của ta rất đói a!" Tây Môn Bảo Đệ nghĩ đến cảnh Tây Môn Nguyên Bảo nhẫn tâm bỏ rơi nàng, một mình hưởng thụ thức ăn ngon liền cảm thấy khổ sở tới rơi nước mắt.
"Nguyên Bảo, đứa nhỏ này, ngươi là chạy đi đâu mà đến nay mới chịu về nhà?" Nương của Nguyên Bảo -Bạch Thu Lan vừa chạy tới, vừa thở phì phì, vừa la
"A ~~ nương, nhẹ chút! Đau a!" Tây Môn Nguyên Bảo đau đến mức hé ra nụ cười giống như khỉ ăn mắm tôm.
"Vô nghĩa, nếu không đau ta nhéo lỗ tai của ngươi làm gì. Ngươi mau thành thật nói cho ta biết mấy ngày nay ngươi trốn đi đâu?" Bạch Thu Lan tức giận nói, ngày đó Nguyên Bảo đột nhiên không thấy bóng dáng làm nàng luôn lo lắng, sợ hãi không biết Nguyên Bảo có phải đã xảy ra chuyện gì không hay, ai ngờ cha cùng các ca ca nàng lại không một chút lo lắng, không biết trong đầu bọn họ nghĩ cái gì?
"Ta không trốn a!" Tây Môn Nguyên Bảo cũng không tính nói thật chuyện nàng cùng Đông Phương Dực ở cùng một chỗ.
"Còn dám nói không có? Nếu không có, ngươi như thế nào cũng không về nhà?" Còn nói dối, đứa nhỏ này cần phải hung hăng nhéo lỗ tai nàng thật mạnh, xem nàng còn dám nói dối với lão nương hay không?
"A *** nương, nhẹ chút, nhẹ chút!" Tây Môn Nguyên Bảo đau đến trào nước mắt.
"Di? Nguyên Bảo, quần áo như thế nào đông phá một khối, tây phá một khối?" Tây Môn Bảo Đệ bỗng nhiên kinh hô ra tiếng. Tuy rằng bọn họ mặc quần áo vốn cũng rất cũ nát nhưng cũng không đến nỗi te tua như vậy, Nguyên Bảo rốt cuộc là bị gì a?
Tây Môn Bảo Đệ kinh hô làm Bạch Thu Lan cũng nhìn Nguyên Bảo chăm chú, chỉ thấy Nguyên Bảo từ trên xuống dưới quần áo rách như xơ mướp, đôi mắt thẳng tắp bắn về phía Nguyên Bảo, muốn nàng giải thích.
"Nương, cái kia ta......" Xong rồi! Nàng nên tìm lý do gì để nói với mẫu thân đây? Tây Môn Nguyên Bảo cảm thấy tai vạ tới nơi
"Nguyên Bảo, ngươi nói, ngươi là không phải chạy tới ngọn núi quyết đấu với gấu chứ?" Tây Môn Bảo Đệ lay mạnh thân mình Tây Môn Nguyên Bảo hỏi, nàng nhớ rõ nguyện vọng lớn nhất của Nguyên Bảo là đánh chết một con gấu. Chẳng lẽ Nguyên Bảo thực sự trốn mọi người, lén đi thực hiện ngyện vọng của mình.
Gấu? Cái gì? Nàng không có gặp được gấu a!Tây Môn Nguyên Bảo vẻ mặt nghi vấn nhìn Tây Môn Bảo Đệ đang hưng phấn không thôi.
Bạch Thu Lan nghe Bảo Đệ nói như vậy, trán chợt nổi gân xanh, Bảo Đệ đã nhắc nhở nàng mới trước đây Nguyên Bảo đã đánh chết một con trâu, xác thực đã ồn ào nói sẽ lên núi đánh gấu, chẳng lẽ đứa nhỏ này ngốc đến nỗi sẽ đi đánh gấu thật?
"Tây Môn Nguyên Bảo! ngươi thành thật nói cho ta, ngươi thật sự là lên núi đánh gấu sao? Ngươi thật là đứa nhỏ ngu xuẩn, ngươi là mượn gan trời sao, dám cùng gấu quyết đấu, ngươi không sợ bị gấu ăn thịt sao?" Bạch Thu Lan bị Nguyên Bảo chọc tức, rống lên như sư tử.
"Oa! Nguyên Bảo, ngươi thật là quá lợi hại! Cư nhiên có thể đánh thắng một con gấu, ngươi thật là khỏe nha" Tây Môn Bảo Đệ vẻ mặt sùng bái nhìn Nguyên Bảo.
Tây Môn Nguyên Bảo bị mẫu thân rống lỗ tai càng đau, nàng vội vã chạy trốn mẫu thân đuổi đánh, cũng không để ý sự sùng bái của Bảo Đệ đối với nàng lại tăng thêm vài phần, trước mắt nàng chỉ cầu mong không bị mẫu thân đánh là tốt rồi.
"Cái gì? Nguyên Bảo đánh chết một con gấu?" Nam nhân trong nhà nghe âm thanh của Bảo Đệ cùng Bạch Thu Lan liền chạy ra ngoài, ngạc nhiên nhìn Nguyên Bảo đang vội chạy tìm chỗ trốn.
"Nương, ta không dám! Lần sau không dám!" Tây Môn Nguyên Bảo kêu to cầu xin tha thứ, thật sự là có miệng mà khó trả lời, không biết làm cách nào để giải thích việc mất tích mấy ngày.
"Gấu đâu? Như thế nào không thấy Nguyên Bảo mang theo gấu về?" Tây Môn Kim Bảo cảm thấy buồn bực.
"Tìm xem, mọi người mau tìm xem" Tây Môn Phát Tài liếm liếm miệng, tưởng tượng tới tư vị tuyệt diệu của thịt gấu nữ nhi mang về
"Nhất định là bị Nguyên Bảo độc chiếm!" nhìn quanh bốn phía đều không thấy gì, Tây Môn Ngân Bảo liền kết luận.
"Nguyên Bảo vì độc chiếm con gấu cho nên mới trốn ở bên ngoài nhiều ngày không về sao?" Nương của Tây Môn Bảo Đệ - Du Kim Hoa không biết từ đâu chạy đến cũng gia nhập bàn luận.
Mọi người nhất thời vì sự thật đáng sợ kia mà thở gấp. Nguyên Bảo ở trong núi đánh ngã một con gấu, lại trốn ở trong núi ăn một mình, ăn đến không còn một miếng mới chịu trở về nhà.
Lão thiên gia a! Nguyên Bảo thế nhưng lại bỏ quên mọi người ở Tây Môn gia, phải biết rằng bọn họ cũng rất muốn nếm thử xem thịt gấu có mùi vị gì nha. Nghe nói bàn tay gấu cũng chỉ có Hoàng Đế lão tử mới được ăn, không nghĩ tới Nguyên Bảo lại ăn tới không còn một mảnh, xương cốt cũng không chừa.
Quả thật là đáng giận, ác hình, ác trạng của nàng thật làm cho người khác thương tâm.
"Nguyên Bảo, ngươi nói xem bàn tay gấu có mùi vị thế nào?" Tây Môn Phát Tài gia nhập cùng thê tử đuổi đánh Nguyên Bảo.
"Nguyên Bảo, đem thịt gấu nhả ra" tới phiên Tây Môn Kim Bảo gia nhập cùng cha mẹ.
"Nguyên Bảo, da gấu đâu? Ngươi không phải cũng đem nuốt vào bụng chứ?" Tây Môn Ngân Bảo cũng hùa theo đánh
Tới phiên Tây Môn Bảo Đệ khoái hoạt la lên "Nguyên Bảo, khi nào lại đi đánh gấu, ngươi nhất định phải mang ta theo, ta cũng muốn đánh gấu"
"Bảo Đệ, ngươi không thể đi! Chuyện nguy hiểm như vậy chỉ có một mình Nguyên Bảo là làm tốt, ngươi làm cho Nguyên Bảo lại lên núi đánh gấu thì chúng ta sẽ có thịt ăn" Du Kim Hoa sợ nữ nhi ngu ngốc đi theo lên núi đánh gấu, liền chạy theo nữ nhi mà la.
Nhất thời cả một đám người chạy đuổi theo Tây Môn Nguyên Bảo, vừa đánh vừa kêu. Nàng chạy trốn quá mệt mỏi, thở không nổi nữa mà cũng rất muốn khóc.
Không có gấu, cho dù là gấu lớn, gấu bé, gấu đực, gấu cái...tất cả đều không có. Nàng không có đánh gấu, cũng không ăn qua thịt gấu, tay gấu, da gấu nên không biết tư vị nó thế nào, bọn họ sao lại đuổi đánh nàng nha. Nàng nhiều lắm chỉ là ăn mấy con lợn rừng, hoẵng, hươu cùng khoai, trái cây rừng...mà thôi. Tất cả đều là do Bảo Đệ, nói hươu nói vượn mà lại còn lớn tiếng như thế làm gì, hại nàng bị người trong tộc đuổi đánh.
Ô ~ ô ~ ô ~ nàng mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá, không cần lại đuổi đánh nàng a!
"A Quý! Ngươi trở về vừa lúc, bắt lấy Nguyên Bảo, mau!" Tây Môn Phát Tài thấy trưởng tử ra ngoài trở về liền hét to, kêu hắn hỗ trợ.
"Bắt lấy nàng!" Mọi người cùng kêu lên rống to.
Tây Môn Quý không nghĩ nhiều liền làm theo chỉ thị của phụ thân, bắt lấy Nguyên Bảo đang chạy trốn mà thở như trâu, làm cho nàng rốt cuộc cũng "sa lưới".
Tây Môn Nguyên Bảo muốn phát huy sở trường khí lực của nàng, nhưng khi nàng vừa bị A Quý ca ca bắt lấy thì một đám người cũng nhào tới làm cho nàng chưa kịp trở tay đã thành một cái bánh thịt bị đè ở dưới.
Bị một đám người nhà vì thèm ăn thịt gấu mà mắt lóe hung quang, trong đầu nàng lập tức hiện lên ý niệm. Xong rồi, nàng ngày mai không còn nhìn thấy ánh mặt trời, không còn thấy được mười tám lạng bạc.
Ô.. ô...ô, mười tám lạng bạc của nàng a!.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |