Say rượu
← Ch.57 | Ch.59 → |
Tiệm thịt nướng cách đó cũng không xa, lái xe mười phút là tới nơi, cửa tiệm cũng không lớn nhưng kinh doanh rất tốt, thậm chí có hai cái bàn bày ra ở trước cửa.
"Anh Triệu, đêm nay công việc của anh không tệ đó nha" Trương Hạo chào hỏi.
"Đừng nói nữa, so với cửa hàng của các cậu còn kém xa lắm."
"Thôi, không cần khách sáo như vậy."
"Vậy thì mọi người gọi món đi, gọi xong tôi để cho nhân viên nướng trước cho mọi người"
Trương Hạo nhìn mọi người bận rộn đến mức khói lửa mịt mù, vội vàng xua tay: "Phía trước nhiều khách hàng chờ như vậy, không cần đặc biệt làm riêng cho chúng tôi đâu, chúng tôi cũng không vội."
"Cũng được, rượu ở bên tủ đá tự lấy đi nhé."
"Anh bận rộn đi, chúng tôi tự đến lấy là được rồi."
Đều là người quen, chào hỏi một tiếng là đủ rồi, không cần khách khí như vậy.
Trương Hạo tìm được vị trí, để mọi người ngồi xuống trước.
Lúc Giản Việt xuất hiện cùng Hà Lạc, đặc biệt thu hút không ít ánh mắt
Hứa Nhân nhường vị trí bên trong cho cô, vừa vặn có một tấm bình phong, có thể ngăn trở Hà Lạc.
"Cảm ơn."
Sau khi mọi người gọi món xong, Hứa Nhân vừa nhìn thấy không có rượu, đối với cô ấy mà nói rất nhạt nhẽo, nhưng Giản Việt và Trương Hạo đều phải lái xe, không thể uống được, cô ấy đành phải hỏi: "Lâm Diệu Dương, cậu không uống chút rượu sao?"
"Em bị dị ứng với rượu..."
Hứa Nhân đi dạo một vòng, lại vòng tới trước mặt Hà Lạc: "Hà Lạc, vậy cô có thể uống rượu được không?"
Hà Lạc còn chưa mở miệng trả lời thì Giản Việt cướp lời: "Em ấy không biết uống rượu."
"Được rồi, vậy tôi không uống, một mình uống cũng không vui:" Hứa Nhân đành phải từ bỏ.
"Thật ra thì.... Tôi vẫn có thể uống một chút "Hà Lạc dơ một đầu ngón tay.
Ánh mắt Hứa Nhân sáng lên, ôm lấy Hà Lạc, bởi vì quá hạnh phúc, không nhịn được trực tiếp hôn lên mặt cô một cái: "Hà Lạc, cô thật sự quá đáng yêu, khó trách ngay cả Giản Việt cũng thích cô."
"Hứa Nhân." Âm thanh Giản Việt trầm xuống
"Để cho Hứa Nhân hôn một cái làm sao vậy? Đừng ki bo vậy chứ" Trương Hạo ở bên cạnh vui sướng khi thấy người gặp họa: "Giản Việt, cậu không nên ăn dấm của phụ nữ nhá"
Giản Việt không kiên nhẫn gõ gõ trên mặt bàn, anh không đến mức ghen tuông, nhưng khi anh nhìn thấy Hứa Nhân hôn lên gương mặt mềm mại trắng nõn của Hà Lạc, anh không kiềm chế được cảm giác phức tạp trong lòng.
Đúng là anh không muốn để cho người khác chạm vào cô, một sợi tóc cũng không được.
Cho dù là phụ nữ cũng không bao giờ.
Hứa Nhân bởi vì chuyện này mà cùng Hà Lạc ăn nhịp với nhau, tính cách cô ấy rất hào phóng, không xấu hổ, thẳng thắn khi có bất cứ điều gì muốn nói.
Mặc dù Hà Lạc không nói nhiều, nhưng cô cũng cảm thấy cô ấy rất thú vị, hai người ở một bên tán gẫu.
"Xong rồi, năng lực xã giao của vợ tôi quá mạnh, ra ngoài ăn một bữa BBQ thôi mà hai anh chàng đẹp trai bị bơ nửa ngày, cũng không nói chuyện gì với chúng ta." Trương Hạo nâng chai nước giải khát trong tay lên, chạm vào Giản Việt.
Giản Việt đụng chạm với Lâm Diệu Dương bên cạnh
Lâm Diệu Dương thụ sủng nhược kinh, cảm ơn ông chủ vẫn luôn nhớ tới cậu.
Hứa Nhân nói đến hăng say, kế hoạch sau này có thời gian có thể tổ chức ra ngoài du lịch.
"Không sao, bận rộn lâu như vậy, còn chưa có một kỳ nghỉ vui vẻ."
Sau khi rượu lên, Hứa Nhân rót cho cô một ly nhỏ, bảo cô thử uống một ngụm trước, nhưng cô ấy không dám rót cho cô một ly to chỉ vì Hà Lạc nói rằng cô chỉ uống được chút xíu
"Rượu mận này chua chua ngọt ngọt, nồng độ không cao nhưng rất dễ uống, nhưng mà cô cũng đừng tham, bằng không Trương Hạo sẽ xong đời."
"Hả? Tại sao? "Trong lòng Hà Lạc thấp thỏm.
"Bởi vì nếu tôi gây họa, anh ta sẽ phải chịu thay." Hứa Nhân thở dài một hơi: "Cũng không biết thân thể nhỏ bé kia của anh ta, có thể chống đỡ được mấy nắm đấm của Giản Việt hay không."
"Anh nằm không cũng trúng đạn sao? Vợ, em không phúc hậu..."
"Đừng gọi tôi là vợ của anh nữa!!".
"Được, bà xã." Trương Hạo tiếp tục không biết xấu hổ.
"Bà xã cũng không được!"
"Vậy——
"Cũng không được hết!" Hứa Nhân hoàn toàn xù lông.
Trong mắt Trương Hạo đầy bong bóng màu hồng phấn, chỉ cảm thấy cô ấy càng hung dữ thì càng đáng yêu.
Hà Lạc ở bên cạnh nhịn không được cười lên, hai người này thật thú vị.
Cô thử uống một ngụm rượu mận, quả nhiên đúng như lời Hứa Nhân nói, chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng, bởi vì nồng độ cồn không cao, cổ họng cũng không cay như tưởng tượng.
Cuối cùng, Hà Lạc vẫn uống tiếp.
Cô rất hạnh phúc, như thể đã lâu rồi cô không được vui như vậy.
Lúc mọi người tàn cuộc, Hà Lạc đi theo phía sau Giản Việt, ngay cả bước chân cũng lắc lư.
"Giản Việt..." Hà Lạc kéo vạt áo sơ mi của Giản Việt.
"Sao vậy?"
"Em đã uống quá nhiều, anh đừng trách Hứa Nhân, cũng không nên đánh Trương Hạo..." Hai mặt Hà Lạc đỏ bừng, dựa vào trong ngực anh.
Giản Việt ôm lấy eo cô, nhìn bộ dạng đáng yêu của Hà Lạc khi say mèm, trái tim anh mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
"Ai nói anh tức giận chứ".
← Ch. 57 | Ch. 59 → |