Bẻ hai chân thành chữ M
← Ch.25 | Ch.27 → |
Cơ thể vừa mới cao trào rất nhạy cảm, thật ra Hà Lạc còn không đợi Giản Việt vào phòng ngủ, đã r*υ*𝖓 𝐫ẩ*ÿ vì cao trào. Cô ôm cổ Giản Việt, tiếng 𝐭·𝖍·ở ♓ổ·ⓝ hể·ռ không chịu nổi vì bị tình dục ✝️r.@ ⓣ.ấ.𝓃 đều ở bên tai anh.
"Ôi.... Ha..."
"Giản Việt, anh đ*â*Ⓜ️ em đến hỏng rồi...."
Cô nức nở như mèo con: "Anh bắn ra cho em đi được không? Ưm..."
"Hả? Nhanh như thế mà đã muốn anh bắn rồi à?" Giản Việt ngang ngược b● mỏ cô, anh cạy hàm cô ra, trực tiếp luồn vào trong, điên cuồng quét hết mọi thứ bên trong cái miệng nhỏ nhắn 𝖒ề●m ɱạ●ℹ️ của cô, đầu lưỡi đảo quanh, từng tấc từng chút 🦵*𝒾ế*ɱ nêm niếm
Hà Lạc không theo kịp tiết tấu của anh, mở cái miệng nhỏ nhắn đón nhận anh, tùy ý để anh hấp thụ nước bọt ngọt ngào kia, cướp lấy dưỡng khí trong lồng ռɢ·ự·ⓒ cô.
Anh ɱú-т lấy lưỡi cô, đầu lưỡi từng chút từng chút quấn lấy, cách 𝐡ô·𝓃 rất gợ_ï ↪️ả_ɱ kiểu Pháp, Hà Lạc chỉ có thể vụng về đáp lại anh.
Nhưng Giản Việt 𝖍ô·𝓃 lên miệng cô, phía dưới anh cũng không buông tha.
Anh bẻ chân Hà Lạc thành chữ M, để cô treo trên người mình, vừa đi vừa để cho dương v*t vểnh lên càng thêm mạnh mẽ hung dữ đ·â·𝐦 ѵà·ο trong 𝐛í.Ⓜ️ nhỏ của cô, ngay cả lúc cô đ*ê ɱ*ê, ⓑí*ⓜ nhỏ 〽️ú-✞ chặt lại cũng không buông tha, thậm chí còn tăng tốc độ, đ-â-〽️ tới mức miệng 𝒷í*𝖒 có bọt trắng.
Dưới sự kí𝐜-♓ t-𝒽í-ⓒ-♓ nhân đôi, Hà Lạc thật sự muốn xỉu, rõ ràng lúc ra khỏi phòng tắm, nước trên cả hai người đã được lau khô, nhưng bây giờ mới đi một đoạn đường, cả người lại bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa.
Đầu hè thời tiết khô nóng cộng với nhiệt độ 𝖙_♓_â_п ⓣ𝐡_ể hai người dần dần tăng lên, làm cho cơ thể đều nhiễm một tầng hương vị nhớp nháp.
Lúc Giản Việt đặt cô ngã xuống giường, cặp vú lớn trước 𝐧-🌀ự-↪️ cũng đung đưa theo động tác của cô, núm vú hồng hào khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái, yết hầu anh trượt lên xuống, ⓣ-𝒾-𝐧-♓ ◗ị🌜-𝖍 ở túi trứng đã không nhịn được muốn bắn ra ngoài, anh hít sâu một hơi rồi rút dương v*t ra trước.
Một tiếng "phụt", ở trong phòng vang lên rất rõ ràng
🅱í*ɱ nhỏ bị đ.â.Ⓜ️ đến nửa ngày, hai mép hoa rất đáng thương, dù dương v*t đã г·ú·🌴 𝐫·@ nhưng ⓑí-Ⓜ️ nhỏ vẫn có cái lỗ nhỏ như cũ, 🅱í·𝖒 nhỏ hồng phấn hiện ra trong mắt anh.
Bé 𝖇í●m ⓜề·ⓜ mạ·ı như thế, bị đâ●𝐦 mạnh mấy lần vừa đỏ vừa sưng.
Giản Việt vừa nhìn thấy dương v*t càng cứng hơn, anh theo tư thế đó, để cho hai chân Hà Lạc mở rộng ra, còn anh đứng ở bên giường mà đ·ú·t thẳng người vào, trong đó chảy ra rất nhiều nước 𝖉â·Ⓜ️, nên lần này đú_𝖙 vào thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng khi cảm giác bọc chặt chẽ của ⓑí_ⓜ lại xuất hiện, anh vẫn không chịu nổi ⓣ.𝒽.ở ◗ố.𝒸.
Bé b_í_Ⓜ️ của cô 𝐬ướ-ռ-ɢ hơn anh nghĩ.
Muốn bắn, rất muốn bắn, muốn moi hết tất cả ⓣı·п·𝒽 𝐝·ị𝖈·𝖍 cất giữ trong túi trứng đều bắn vào bên trong cô.
Ngay cả Giản Việt cũng không biết mình muốn kiên trì cái gì, hình như không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy.
"Giản Việt...... Aaaaaa..."
Hà Lạc đã bị anh làm đến khóc.
Nước mắt của cô càng thêm 🎋í-𝒸-𝒽 ⓣ𝒽í-𝖈-h ⓓ*ụ*𝒸 vọ*𝓃*🌀 của người đàn ông, động tác của Giản Việt càng ngày càng nhanh, tựa như lên dây cót, động tác thẳng lưng rút cán về phía trước căn bản không dừng lại được, lại đâ·m thêm mấy phút, anh mới hừ nhẹ một tiếng, rút dương v*t ra khỏi 🅱í●Ⓜ️ cô, nắm dương v*t tuốt vài cái, rồi mới bình tĩnh bắn lên trên bụng bằng phẳng của cô.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |