Truyện:Bất Ái Thành Hôn - Chương 86

Bất Ái Thành Hôn
Trọn bộ 87 chương
Chương 86
Hạnh phúc bắt đầu (kết cục) (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lâm Lệ kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên cho thằng bé, quay đầu liếc nhìn Chu Hàn đứng ở một bên, không nói thêm gì, trong ánh mắt nhiều nhất cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Từ trên giường đứng dậy, chỉ nhẹ nói một câu, "Đi ra ngoài đi."

Chu Hàn đưa tay kéo cô qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, hạ giọng hỏi: "Tức giận?"

Lâm Lệ lắc đầu, nhưng không có lên tiếng.

Đang lúc cô không nói lời nào, Chu Hàn cho là cô vẫn còn đang tức giận, tưởng là thật liền nói: "Nếu tức giận thì cứ mắng anh đi." Anh biết tình cảm của cô đối với Tiểu Bân, cũng hiểu bởi vì đã mất đi một đứa bé, tình cảm cô dành cho Tiểu Bân cũng tuyệt đối không đơn giản là yêu quý và đồng cảm bình thường.

Nghe vậy, Lâm Lệ không nhịn được cười khẽ lên tiếng, nhìn anh nói: "Mẹ cũng đã mắng anh, em mắng anh nữa, thì anh không phải quá đáng thương đi." Vừa ăn cơm xong, anh đã bị mẹ gọi vào trong phòng, không cần đoán, cô cũng biết bọn họ nói những chuyện gì với nhau cũng nói về những thứ gì.

Chu Hàn cũng cười, đưa tay sờ sờ mặt của cô, nói "Em biết rồi."

Lâm Lệ kéo tay anh xuống, khẽ thở dài, nghiêng người nhích lại gần trong lồng ngực anh, nói "Chỉ là sau này không được hung dữ với con như vậy nữa, thằng bé rất yếu đuối."

Chu Hàn siết chặt hai tay, cúi đầu hôn lên trán cô, gật đầu, lên tiếng nói "Được, tất cả nghe theo em."

Khóe miệng Lâm Lệ cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, không có nói nữa, hai người cứ đứng ôm nhau như vậy.

Lúc xế chiều Chu Hàn bị trợ lý Từ gọi điện thoại về công ty, nhưng mà trước khi đi đặc biệt căn dặn Lâm Lệ bảo cô chờ anh ở đại viện, buổi tối anh sẽ qua đón cô và Tiểu Bân trở về.

Sau khi Chu Hàn đi, Lâm Lệ và mẹ Chu ở trong phòng khách cùng nhau làm việc nhà, lúc sau mẹ Chu lại bị bác Trương ở cách vách gọi đi, nói là một ít hải sản và hoa quả khô mà lần trước mẹ Chu nhờ bà ấy mua hộ đã có rồi, bảo bà đi lấy.

Sau khi mẹ Chu đi khỏi Lâm Lệ có chút nhàm chán, ngắm hoa trong sân một lát, rồi lại quay về phòng.

Nhẹ nhàng mở cửa đi vào, thằng bé còn đang ngủ, nhắm mắt lại, lông mi đen kia vừa dài vừa cong, rất đẹp, hô hấp đều đều không hề có dấu hiểu nào là sắp tỉnh.

Ngồi ở bên giường nhìn thằng bé một lúc, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Trở lại phòng khách lần nữa, mẹ Chu còn chưa có trở lại, dì quản gia đang bận rộn gì đó trong phòng bếp bận rộn.

Nhàm chán quá cũng đi xem một chút, nghĩ tới mình có thể giúp được với cả mình cũng có thể tìm ít chuyện để làm.

Sau khi tiến vào mới biết được thì ra là dì quản gia là đang pha trà.

Dì quản gia nghe thấy tiếng động xoay đầu lại, đúng lúc Lâm Lệ đi vào, cười hỏi "thiếu phu nhân, muốn uống trà sao? Tôi pha cho cô một chén, đây là đại hồng đào mà ông chủ mang từ Phúc Kiến về, rất thơm đấy."

"Dì, gọi tên cháu là được rồi, đừng có thiếu thiếu gì đó, không tự nhiên." Lâm Lệ cười nói, nhìn chén trà lưu ly bày đặt trên khay, nghịch ngợm lè lưỡi, nói: "Cháu không có uống trà, sau khi uống xong đoán chừng cả đêm không ngủ được."

Dì quản gia cũng cười, nói "Ừ, trà này chính là nâng cao tinh thần, nhưng mà nếu uống vào cả đêm không ngủ được thì vẫn là đừng đừng uống, người không ngủ được sao còn có tinh thần." Vừa nói vừa lấy nắp chén trà để lên miệng chén, chuẩn bị mang vào thư phòng cho ba Chu.

Đang lúc bà muốn đi, Lâm Lệ tò mò hỏi "đã xong rồi sao?"

"Đúng vậy, lúc trước đã dùng nước sôi tráng qua một lần rồi, đây là trà lần thứ hai, sẽ uống ngon hơn, uống vào sẽ không thấy vị đắng chát nữa." Dì quản gia cũng ở Chu gia mười mấy hai mươi năm rồi, dĩ nhiên cũng đã pha trà cho ba Chu nhiều năm như vậy, rất có kinh nghiệm cùng tâm đắc rồi.

Đang lúc dì quản gia bưng trà từ trong phòng bếp ra, điện thoại trong phòng khách vang lên, hai người mắt nhìn nhau, Lâm Lệ cười nói "Trà để cháu đưa vào cho ba đi." Cô cũng không biết trả lời thế nào, đến lúc cô không xử lý được phải phải gọi dì quản gia đến, phiền phức không cần thiết.

Dì quản gia gật đầu, đưa chén trà trong tay cho Lâm Lệ, nói: "bây giờ ông chủ đang ở thư phòng đọc sách."

Lâm Lệ gật đầu, vừa nói bưng trà đi đến thư phòng.

Đến trước cửa thư phòng, đưa tay gõ cửa thư phòng, đội một lát, bên trong cũng không có lên tiếng, giơ tay lên gõ gõ lại, cũng lên tiếng gọi "Ba."

Lại đợi một lúc, bên trong vẫn không có tiếng động.

Lâm Lệ nghi hoặc nhíu mày lại, lẩm bẩm "Dì vừa mới nói có thể là ở trong thư phòng a." Vừa nói vừa đưa tay xoay cái tay nắm cửa trực tiếp mở cửa ra.

Sau khi mở cửa đi vào, Lâm Lệ mới phát hiện trong thư phòng cũng không có ai, nhưng mà trên bàn đặt mấy quyển sách, bên cạnh còn để mắt kính hiển nhiên chứng minh vừa mới có người ngồi trong thư phòng này.

Đoán là ba Chu chỉ mới đi ra ngoài, một lát sẽ trở về, không nghĩ nhiều, bưng trà đi đăt lên bàn sách, đến gần mới nhìn thấy quyển sách để trên bàn vậy mà là "Tư Trì thông giám"

Nhớ đến lầu đầu tiên cô đến nhà An Nhiên, trên bàn trong phòng An Nhiên cũng để một quyển sáng này, nghe nói là quà sinh nhật mà ba Cố tặng cho cô ấy, nói có buồn tẻ thì cũng phải giả bộ làm trí thức, nhưng mà sau khi mở ra nhìn cổ văn (văn chương cổ đại) khiến cô quáng mắt, xem qua mấy tờ rồi đóng lại luôn.

Đưa tay cầm lên, nhìn mấy lần, những câu chữ kia vẫn quen thuộc như cũ, dĩ nhiên cũng làm choáng váng đầu như cũ, cười cười để xuống lần nữa. Lúc xoay người chuẩn bị rời đi, liếc thấy giấy tờ ở trên bàn, bỗng dưng dừng lại, chậm rãi xoay người cầm giấy tờ kia lên.

Khi ba Chu từ phòng vệ sinh trở lại thư phòng có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Lệ ở trong này, ngoài ý muốn hơn nữa là thứ cô cầm trên tay.

Lâm Lệ nghe thấy tiếng động, xoay người lại, nhìn ba Chu nhất thời có chút không biết nên nói gì.

Ba Chu lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt, lúc này mới xoay người đóng cửa thư phòng lại.

"Ba..." Lâm Lệ nhìn ông, vẫn không biết nên nói cái gì cho phải, cô cho là qua việc Chu Hàn đã làm sáng tỏ lần trước, chuyện Tiểu Bân là con trai ruột của Chu Hàn sẽ không có ai nghi ngờ nữa, lại không ngờ rằng sẽ nhìn thấy bản giám định quan hệ ruột thịt trong thư phòng của ba Chu!

Ba Chu thấy cô, thản nhiên nói: "Đến bên này ngồi đi." Vừa nói vừa đi tới ghế salon tiếp khách trong thư phòng.

Nghe vậy, Lâm Lệ cũng theo ông đến ngồi, sau khi ngồi xuống đối diện với ông, để bản báo cáo giám định thân nhân kia xuống, nói "con xin lỗi, lúc để trà lên bàn, con vô tình thấy được."

Ba Chu gật đầu, không có ý trách tội cô, nói "Cũng là do ba không cất kỹ."

"Ba, Tiểu Bân nó..." Lâm Lệ muốn nói gì đó, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Thấy cô mở miệng nhưng không biết nói gì, ba Chu chậm rãi mở miệng, nói "mặc dù quan hệ giữa ba và Chu Hàn đã nhiều năm không được tốt lắm thậm chí có phần căng thẳng, nhưng nó là con trai của ba, ba ít nhiều cũng hiểu được tính cách của nó."

"Trước kia ba và mẹ nó cực lực phản đối chuyện của nó và Lăng Nhiễm, một là nó và Tô Dịch Thừa vẫn là bạn tốt, ba vẫn dạy nó làm người không thể bất trung bất nghĩa, hai là đối với cách đối nhân xử thế của Lăng Nhiễm ba và mẹ nó cũng không ủng hộ, dĩ nhiên là có mấy lời lúc đầu sơ sót không nói với nó, cho nên mới có chuyện nó đưa Lăng Nhiễm đi Mỹ sau này. Nếu thật truy cứu ra, thật ra thì nó đối với Lăng Nhiễm si mê không tỉnh có trách nhiệm của chúng ta."

Lâm Lệ nhìn ông, chỉ lẳng lặng nghe, cũng không có mở miệng nói gì.

"Chu Hàn là một người trọng trách nhiệm, đúng sai trong lòng nó có tiêu chuẩn rõ ràng của mình, nó lại càng không phải người đỏ sai lầm mà người lớn phạm phải lên đầu đứa trẻ, hơn nữa đứa trẻ kia lại là con ruột của mình. Trước kia chúng ta cũng cảm thấy nó lạnh nhạt với Tiểu Bân như vậy là vì Lăng Nhiễm, chúng ta chưa từng hoài nghi đến, về sau chuyện này bị báo chi lôi ra ngoài, lúc này mới khiến ba phải nhìn thẳng vào vấn đề thái độ của nó với tiểu Bân, khiến cho ba cảm thấy có thể là có khả năng này không, tiểu Bân thật đúng như bên ngoài nói, vốn là không phải con của Chu Hàn, cho nên nó mới vẫn không có cách nào đối mặt với đứa bé như bình thường!"

Dừng lại một chút, ba Chu nói tiếp "Chu Hàn có thể vận dụng quan hệ và nhân mạch làm bản giám định thân nhân giả, tất nhiên ba cũng có cách và quan hệ để lấy được cái thật. Ánh mắt nhìn cái báo cáo trên kỷ trà, im lặng một lúc lâu: "bản giám định này là ba mới lấy được mấy hôm trước, quả nhiên là giống với suy đoán của ba, Tiểu Bân vốn không phải là con của Chu Hàn." Vừa nói chuyện, giọng nói của ba Chu lộ rõ vẻ cô đơn.

Thư phòng rơi vào trầm mặc, an tĩnh ngay cả không khí cũng trở nên có chút nặng nề.

Lâm Lệ nhìn ông, cô có thể nhìn ra được sự cô đơn và thất vọng từ trên mặt ông, thật ra đổi lại là ông mà suy nghĩ, sao có thể không thất vọng được, tưởng là cháu trai ruột thịt, nhưng trong nháy mắt biết được không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, chuyện như vậy thực sự không phải là ngày một ngày hai có thể lập tức tiếp nhận và thích ứng được.

Không khí nặng nề khiến cho Lâm Lệ cảm thấy có chút lúng túng, cố gắng tìm đề này xoa dịu bầu không khí xấu hổ này, nói: "Thật ra thì, thật gia thì Tiểu Bân và Chu Hàn khá giống nhau, tính cách tính khí rất tương tự Chu Hàn.

Ba Chu giương mắt nhìn cô, nhìn chằm chằm một lúc, không nói chuyện, đứng dậy đi về phía bàn đọc sách, bưng chén trà lúc trước Lâm Lệ bưng vào lên, mở nắp ra uống một hớp, đã nguội mất rồi, hơi đắng chát, không phải vị đắng lúc vừa pha xong, không hề có vị thơm nồng nóng hổi khi vừa pha.

Bưng chén trà một lần nữa trở lại ghế salon ngồi xuống, để trà lên trên mặt chiếc bàn trà, lại nhìn về phía Lâm Lệ hỏi "Về thân thế của thằng bé, con biết ngay từ đầu sao?"

Lâm Lệ giật mình sửng sốt, cuối cùng gật đầu, "trước đó Chu Hàn có nói cho con rồi."

Ba Chu cũng gật đầu, bưng chén trà lên lại uống một ngụm, ánh mắt nhìn tờ báo cám giám định trên bàn trà kia, dường như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu cũng không có mở miệng.

Lâm Lệ không biết ông đang nghĩ cái gì, đúng lúc đang muốn mở miệng hỏi, lúc này cửa thư phòng được gõ vang, dì quản gia đẩy cửa đi vào, nói "Lâm Lệ, Tiểu Bân tỉnh, đang tìm cô đấy."

Nghe vậy, Lâm Lệ liếc nhìn ba Chu, chỉ thấy ba Chu chỉ gật đầu, bưng chén trà lên nhấp một ngụm nữa, vẫn một mực không nói gì.

Lâm Lệ cũng không hỏi thêm điều gì, đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Dường như dì quản gia nhìn ra chút gì, đợi Lâm Lệ đóng cửa thư phòng, không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi "Sao thế?"

Mắt Lâm Lệ nhìn bà, chỉ cười cười nhàn nhạt, lắc đầu, đi sang phòng ngủ cho khách bên kia.

Lúc đẩy cửa đi vào, thằng bé đang ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay của mình, miệng mếu đi, vẻ mặt kia dường như là ủy khuất biết bao nhiêu, khiến người ta nhìn thấy cũng đau lòng.

Lâm Lệ đứng ở cửa, trong lòng không khỏi thắt lại, cô không biết ba Chu nghĩ như thế nào, nếu quả thật không thể tiếp nhận, vậy Tiểu Bân làm sao bây giờ?

Có lẽ cảm giác được phía sau có người nhìn mình, thằng bé xoay đầu lại, thấy Lâm Lệ đứng ở cửa, miệng mếu kia mới thả lỏng ra, hướng về phía Lâm Lệ hô "Dì"

Lâm Lệ cũng lấy lại tinh thần, nở nụ cười nhìn thằng bé, tiến lên ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ sờ tóc nó, dịu dàng hỏi, "Còn muốn ngủ thêm một lát hay là muốn rời giường?"

"Rời giường." Thằng bé lớn tiếng trả lời, dường như thấy Lâm Lệ còn ở thì yên tâm rồi.

Lâm Lệ cười cười, trìu mến hôn lên trán thằng bé, sau đó cầm cái áo khoác nhỏ đặt ở ghế bên cạnh mặc vào cho bé.

Đến khi ăn xong cơm tối Chu Hàn mới đến đón Lâm Lệ và Tiểu Bân trở về.

Dọc đường đi thấy Lâm Lệ như có tâm sự, mặt vẫn nhìn ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện, cả người rất yên tĩnh.

Khi đợi đèn xanh, Chu Hàn nhẹ cầm lấy tay cô, dường như lúc này Lâm Lệ mới phục hồi lại tinh thần, không nhìn cửa sổ, quay sang nhìn anh.

Chu Hàn nhìn cô, hỏi "Sao thế? Có tâm sự?"

Lâm Lệ nhìn anh, quay đầu liếc nhìn Tiểu Bân ở phía sau, chỉ thấy thằng bé vẫn đang chăm chú xem quyển sách thiếu nhi mà mẹ Chu mua cho, vẻ mặt nghiêm túc và chuyên chú.

Thấy cô không đáp, Chu Hàn nhíu nhíu mày, hỏi "Lâm Lệ, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" Sao cứ có cảm giác là lạ, xế chiều trước lúc anh đi vẫn còn tốt, giờ về thế nào lại đột nhiên như thay đổi thành người khác vậy.

Lâm Lệ nhếch miệng, lắc đầu, chỉ nói nói " Không có chuyện gì."

Đèn đỏ chuyển xanh, phía sau truyền đến tiếng còi thúc giục, Chu Hàn không có hỏi nhiều nữa, nghĩ đến khi về nhà sẽ hỏi lại, xoay người, một lần nữa lại khởi động xe.

Khi ba người về đến nhà đã là chín giờ, nghĩ đến ngày mai thằng bé còn phải đi học, Lâm Lệ liền dẫn nó đi tắm.

Trong phòng tắm, Lâm Lệ có chút không yên lòng khi tắm cho thằng bé, trong đầu đều nghĩ tới những lời ba Chu nói trong thư phòng lúc xế chiều.

Khi Lâm Lệ chuẩn bị gội đầu cho thằng bé lần thứ tư, rốt cục nó không nhịn được mở miệng nói, "Dì, dì gội đầu cho con ba lần rồi."

Lúc này Lâm Lệ mới giật mình, có chút hối lỗi nói "dì xin lỗi, dì xin lỗi, dì đang suy nghĩ một chuyện." Vừa nói vừa nhanh chóng xả nước rửa sạch dầu gội trong tay.

Thằng bé nhìn cô chăm chằm, đầu tóc còn ướt nhẹp, hỏi "Dì, dì không vui sao?"

Lâm Lệ lắc đầu, khẽ cười: "Không có." Cầm lấy khăn lau khô đầu cho thằng bé.

Giọng non nớt của thằng bé vang lên" "Nhưng mà dì vẫn không nói lời nào."

Lâm Lệ xoa xoa đầu nó: "Được rồi, tắm nhanh nào, nếu không sáng sớm ngày mai dậy không nổi đi học muộn đấy." Tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó.

Thằng bé biết điều gật đầu, nhưng mà nhìn cô vẫn có chút không yên lòng nói "Dì, đừng không vui."

Lâm Lệ cười nói được, rất ấm lòng.

Đắp chăn kín giúp thằng bé, cúi đầu hôn cái lên trán nó, thấp giọng nói "ngủ ngon."

"Dì ngủ ngon." Nói xong, biết điều nhắm hai mắt lại.

Vui vẻ cười cười, đứng dậy tắt đèn trong phòng thay nó, lúc này mới đi ra khỏi phòng.

Túc đi ra khỏi phòng nụ cười cũng biến mất, khẽ nhíu mày, tâm trạng có chút nặng nề.

Lâm Lệ theo thói quen quay về phòng ngủ cho khách, lúc đang đẩy cửa đi vào, tay bị Chu Hàn ở phía sau không biết đến đây từ lúc nào kéo lại, chỉ nghe thấy Chu Hàn nhẹ giọng nói bên tai cô: "Có phải là em đi nhầm phòng hay không?" Vừa nói tay vốn đang kéo tay cô, buông cô ra, chậm rãi đặt lên cái eo mảnh khảnh của cô.

Lâm Lệ thoáng cái đỏ mặt, trong nháy mắt toàn bộ lý trí tràn về, nhớ tới tất cả vào sáng nay và tối qua.

Chu Hàn hôn lấy cổ cô, môi dán xuống cái cổ bóng loáng của cô hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, cả buổi tối rầu rĩ không vui?"

Lâm Lệ kéo tay anh ra, xoay người lại, nhìn anh, nói "Ba, ông đã biết chuyện của Tiểu Bân rồi."

Nghe vậy, Chu Hàn sửng sốt, nhìn cô chằm chằm, một lúc cũng không kịp phản ứng.

Lâm Lệ lôi kéo anh vào phòng, cửa đóng lại, nói: " Lúc xế chiều em nhìn thấy bản báo cáo giám định thân nhân của Tiểu Bân ở trong thư phòng ba, ba đã biết chuyện thân thế của Tiểu Bân rồi"

"Vậy à?" Dường như lúc này mới phục hồi tinh thần lại, Chu Hàn nhẹ nhàng đáp.

Lâm Lệ gật đầu, "Ừ."

"Ông ấy nói gì sao?" Chu Hàn hỏi.

Lâm Lệ lắc đầu, "Không có, cũng không nói gì." Nhìn anh, Lâm Lệ có chút lo lắng hỏi "Chu Hàn, anh nói ba ông ấy sẽ như thế nào?" Sẽ không nhận Tiểu Bân sao? Nếu thật là không tiếp nhận tiểu Bân, vậy phải làm thế nào?

Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Chu Hàn sao có thể không biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, đưa tay kéo cô ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ vỗ lưng cô, an ủi nói "Đừng lo lắng, nếu ba không nói gì, vậy thì chứng tỏ ông ấy đã đón nhận rồi, sau này cũng sẽ không nói gì." Với sự hiểu biết của anh về cha, nếu như hiện tại ông không nói phản đối hoặc là như thế nào, im lặng như thế là thể hiện đồng ý, trước kia ông không đồng ý chuyện của anh và Lăng Nhiễm, cho dù anh đưa Lăng Nhiễm đi Mỹ bảy năm, rồi khi trở về thái độ của ông vẫn là không đồng ý, cho nên bây giờ ông không nói gì thân thế của Tiểu Bân, vậy sau này cũng sẽ không nói gì nữa.

"Có thật không?" Tựa vào trong lòng ngực của anh, Lâm Lệ có chút không xác định hỏi.

"Thật." Chu Hàn khẳng định nói, nghĩ thầm có nên trực tiếp tìm cha nói về vấn đề của Tiểu Bân.

Giống như Chu Hàn nói, kể từ ngày đó, về chuyện tình về Tiểu Bân ba Chu không hề nhắc tới, dường như cái chuyện hồi xế chiều cũng không có xảy ra, có đôi khi không khỏi làm Lâm Lệ như có một loại ảo giác, chuyện chiều hôm đó cô thấy được bản báo cáo giám định thân nhân trong thư phòng ba Chu chỉ là do cô tưởng tượng ra, mà thật ra không hề xảy ra chuyện gì. Dĩ nhiên những điều này cũng chỉ là những suy nghĩ viễn vong của Lâm Lệ, chuyện đã xảy ra làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra, nhưng mà mẹ Chu dường như không hề biết gì, vẫn thường gọi điện đến đây, hỏi lúc nào bọn họ về ăn cơm, nói bà nhớ tiểu Bân rồi, muốn gặp nó.

Thằng bé bị cảm, chảy nước mũi ho khan rất nghiêm trọng, người cũng mê man, chỉ hai ngày, cả người dường như gầy đi rất nhiều, khiến cho Lâm Lệ nhìn vậy rất đau lòng.

Bác sĩ nói là giờ bệnh cảm cúm đang lây lan, nhưng do thể chất thằng bé tương đối kém, cho nên cảm cúm mới nghiêm trọng như vậy, mỗi ngày phải đi bệnh viện để tiêm.

Bởi vì gần đây Chu Hàn đang bận một hạng mục mới, cho nên việc đưa bé đi bệnh viện xem bệnh chỉ thể rơi trên người Lâm Lệ.

Mất ba ngày truyền nước, hai cái tay của thằng bé bị kiêm tiêm đến đỏ đỏ tím tím, nhưng cũng may việc tiêm và truyền nước không hề uổng phí, bệnh cảm cúm đã đỡ rất nhiều, chỉ còn cổ họng là còn sưng sưng là hơi khó chịu.

Lâm Lệ nắm tay thằng bé chuẩn bị đi đến bãi đậu xe của bệnh viện, vừa đi Lâm Lệ hỏi thằng bé: "Tiểu Bân, lát dì đi siêu thị sẽ mua tuyết lê hầm bách hợp (*) cho con ăn, ăn xong cổ họng sẽ thoải mái chút ít, sẽ không đau như vậy."

Thằng bé gật đầu, giọng nhẹ nhàng đáp: "Vâng." Bởi vì cổ họng bị sưng, giọng nói có chút khàn khàn.

Lâm Lệ sờ sờ đầu của nó, "Thật ngoan."

Gần tới bãi đậu xe, lại vô tình nghe thấy có hai nữ một nam đang cãi vã ở bên trong bãi đậu xe, trong đó có một giọng nói vô cùng quen thuộc, mắt nhìn sang, có chút ngoài ý muốn thấy một trong số đó lại là Tiêu Tiêu.

"Ả hồ ly tinh này, dụ dỗ chồng bà, mày muốn chết hả!" Đứng đối diện Tiêu Tiêu là người phụ nữ đang cầm chiếc túi định đập về phía Tiêu Tiêu.

"A, bà mụ điên, anh Cường, anh Cường giúp em." Bên này Tiêu Tiêu kêu gào trốn sau lưng một người đàn ông.

"A Mai đừng, A Mai đừng đánh, đừng đánh..." Người đàn ông kia nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, bụng phệ cả người nhìn rõ có chút mập mạp.

Người phụ nữ được gọi là A Mai kia dừng tay lại, rời mắt về phía người đàn ông trung niên kia, ánh mắt hung ác, giơ tay lên tát một phát vào mặt người đàn ông, khiến mắt kính người đàn ông rơi xuống.

Tiêu Tiêu núp ở phía sau đàn ông thoáng cái ngây cả người, tay nắm quần áo của đàn ông nhất thời có chút không biết phải làm sao, giật mình sững sờ nhìn.

Người phụ nữ gọi là A Mai kia ngoảnh mặt về phía chồng khạc một ngụm đờm, mắng "Cánh cứng rồi dám nuôi đàn bà ở bên ngoài, ông có tin là tôi sẽ bảo ba thu hồi toàn bộ tiền đã đầu tư vào công ty ông không, xem xem ông với cái xác công ty vô ích có thể làm được gì!"

Người đàn ông nhặt mắt kính bị rơi xuống đất kia, một lần nữa đeo lên, có chút lấy lòng vợ nói, "A Mai, đừng như vậy, anh yêu chính là em, là người đàn bà này cứ muốn quấn lấy anh, quyến rũ anh, không nghĩ là sẽ phạm sai lầm, nhưng mà trong lòng anh người anh yêu nhất là em, thật, anh có thể thề với trời!"

A Mai mắt lạnh liếc nhìn chồng của mình, có chút châm chọc này "Nhìn đức hạnh này của ông, còn dám đi chơi gái, nếu không phải là vì con trai, tôi cũng đã sớm ly hôn cho rồi!"

Thấy có thể quay về, đàn ông gọi là anh Cường kia vội vàng nói hùa theo: "Đúng đúng đúng, là vì con trai, em tha thứ cho anh lần này đi, sau này không dám nữa."

A Mai hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước túm lấy tóc Tiêu Tiêu.

"A! ——" Tiêu Tiêu sợ hãi kêu lên, tay không ngừng phản kháng lại: "Buông buông cái mụ điên này..."

Người phụ nữ kia dùng sức kéo cô ta gần hơn, nhìn mặt cô ta nói "trông cái bản mặt lẳng lơ này, không có thủ đoạn cũng đừng đi ra ngoài đoạt đàn ông của người khác." Vỗ vỗ mặt Tiêu Tiêu, nói tiếp "Mày cho rằng đàn ông là cái gì, bà cho mày biết đàn ông cũng không phải là thứ gì tốt, sau khi mặc quần thức dậy thì đã quên dáng vẻ người đàn bà vừa nằm dưới thân mình rồi, nếu mày cho rằng ngủ với đàn ông mấy đêm là có thể lấy tiền nhà hắn ta vào tay mình, vậy thì quá ngây thơ rồi!" Vừa nói một tay đẩy Tiêu Tiêu ra.

Tiêu Tiêu đứng không vững, cả người suýt chút nữa ngã trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã, nhìn cái người đàn ông gọi là anh Cường kia uất ức nói "Anh Cường, anh đã nói là anh yêu em, anh nói muốn ly hôn với mụ dạ xoa này!"

"Cô đừng có nói bậy bạ, tôi nói muốn ly hôn với bà xã tôi lúc nào, tôi cho cô biết, tôi yêu bà xã tôi nhất, về sau cô đừng quấn tôi nữa!" Nói xong, vội vàng lôi kéo vợ mình, nói, "Bà xã, đi thôi đi thôi, người ta đang nhìn đấy." Vừa nói ngầng đầu nhìn Lâm Lệ bên này.

Nghe vậy A Mai cũng ngoảnh lại nhìn về hướng Lâm Lệ, sau đó quay lại nhìn Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi.

"Dì." Thằng bé bên cạnh kéo tay Lâm Lệ.

Lâm Lệ quay đầu lại, có chút hối hận mình thế mà lại quên không đưa tiểu Bân đi khỏi, lại để cho nó nhìn một cảnh xấu thế này.

Sờ sờ đầu thằng bé, hỏi "Đã hù dọa Tiểu Bân sao?"

Thằng bé vừa lắc đầu, lại gật đầu, không nói gì.

Lâm Lệ biết thật sự có chút dọa đến thằng bé rồi, thật ra thì đừng nói là nó, cô cũng thấy sợ, trước kia khi Mạc Phi vứt bỏ An Nhiên, kết hôn với Đồng Tiểu Tiệp, lo lắng An Nhiên khổ sở, cô cũng không ít lần lôi kéo An Nhiên nói những lời ngoan độc, nhưng mà chỉ là nói thôi, chưa từng đi làm thật, dĩ nhiên cũng vì Mạc Phi kết hôn liền đi đến Mỹ phát triển luôn, cũng không đợi cô được thực tế, nhưng mà hôm nay thấy một màn như vậy thật là có chút sợ hãi, trước kia cho là những thứ này rất xa xôi, nhiều lắm chỉ là nhìn thấy trên TV, không nghĩ rằng hôm nay vừa vặn cô bắt gặp được, mà 'tiểu tam' trong đó chính là Tiêu Tiêu.

Sau khi đôi vợ chồng kia đi, Tiêu Tiêu hùng hùng hổ hổ đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy Lâm Lệ đứng bên này, nhìn lại bộ dáng chật vật lúc này của mình không khỏi có chút thẹn quá thành giận, nổi giận đùng đùng, ngoảnh lại về phía Lâm Lệ, nói: "Nhìn cái gì vậy, nhìn thấy tôi như bây giờ cô rất đắc ý sao?"

Lâm Lệ chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một chút, không nói chuyện, cúi đầu nắm lấy tay Tiểu Bân chuẩn bị rời đi.

Thấy cô không để ý mình, trong lòng Tiêu Tiêu càng giận hơn, hướng bóng lưng Lâm Lệ, lớn tiếng quát, "Làm sao, cưới lần thứ hai làm mẹ kế cho người ta, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cẩn thận người ta coi như là bảo mẫu!'

Nghe vậy, Lâm Lệ dừng bước lại, xoay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu, nói "Mẹ kế hoặc là bảo mẫu gì đó cũng tốt, ít ra tôi còn là bà Chu danh chính ngôn thuận, vừa có danh có phận, còn tốt hơn là cô không danh không phận đi theo đàn ông của người ta, bị người ta túm lại đánh trên đường cũng không có ai liếc nhìn cô một cái hay là ra mặt giúp cô."

"Cô..." Tiêu Tiêu không phản bác được, chỉ có thể oán hận nhìn cô.

"Tôi thật cảm thấy không đáng cho Trình Tường, vì cô si tình nhiều năm như vậy." Lâm Lệ nhìn cô, còn nhớ đến bộ dạng ngày đó của Trình Tường, "Cô đã phụ thâm tình của anh ấy."

"Phụ thâm tình của anh ta, ha ha." Tiêu Tiêu cười lạnh, nói: "bây giờ anh ta là người què, chẳng lẽ cô muốn nửa đời sau tôi đi chăm sóc một người què sao? Thật là chuyện nực cười!"

Lâm Lệ không nói gì nữa, có lẽ Tiêu Tiêu căn bản không hề yêu Trình Tường, cô ta chỉ muốn coi trình tường như cọc gỗ cứu sinh khi cô ta rơi xuống nước mà thôi, một khi cô ta lên bờ, cô ta sẽ vứt bỏ, cho nên hiện tại cô ta mới có thể thờ ơ, coi như không nhìn thấy Trình Tường như vậy.

Không hề nhìn cô ta nữa, xoay người sang chỗ khác đưa thằng bé đi về phía đỗ xe.

Buổi tối Lâm Lệ cho Tiểu Bân dùng súp tuyết lê bách hợp, thằng bé ngồi ở bên cạnh bàn ăn, vừa uống vừa hỏi Lâm Lệ "Dì, buổi tối dì ngủ cùng con chứ?"

Cũng biết là ở cùng Lâm Lệ đã lâu, có tình cảm nhất định và sự ỷ lại với Lâm Lệ, lần này sau khi bị cảm cúm dường như càng biết làm nũng rồi, nói không muốn ngủ một mình, hi vọng Lâm Lệ có thể ngủ cùng nó.

Lâm Lệ vốn đau lòng nó, lại nhìn thấy đôi mắt nó có tia cầu xin, dĩ nhiên là không cách nào cự tuyệt.

"Được, buổi tối dì và Tiểu Bân sẽ ngủ cùng nhau."

Nghe vậy, thằng bé cười, chân mày cũng cong lên, ăn cạn sạch súp trong bát nhìn Lâm Lệ nói "Dì, con muốn thêm một bát nữa."

Lúc Chu Hàn trở lại đã là đêm khuya rồi, gần đây vì một hạng mục mới mà anh rất bận rộn, vội đến mức chân sắp không chạm đất rồi, mấy ngày liên tiếp không thể về nhà đúng giờ.

Thuận tay ném cặp công văn cầm trên tay xuống ghế sô pha trong phòng khách, xoa lông mày có chút đau nhức, đi thẳng đến gian phòng ngủ.

Mở cửa, bật đèn lên, phòng ngủ vốn đen như mực thoáng cái sáng ngời, nhìn lên trên giường, giường chiếu vẫn được gấp gọn gàng, dường như căn bản không có người động đến.

Vô thức nhíu chặt mày lại, đây là lần thứ mấy rồi? Liên tiếp mấy ngày gần đây, người phụ nữ vốn là nên nằm ở trong phòng này, giờ chẳng thấy bóng dáng đâu cả!

Nguyên nhân là cô đi ngủ cùng một người đàn ông khác!

Khó chịu, tức giận, chỉ bỗng chốc tràn ngập cả đầu óc, thoáng cái cũng chẳng quan tâm mệt mỏi và buồn ngủ, xoay người ra ngoài đi thẳng đến phòng thằng bé.

Bước chân rất lớn, vẻ mặt tỏ vẻ không vui và tức giận, nhưng lúc mở cửa không hiểu sao động tác lại trở nên rất nhẹ, lúc đi vào cũng bước nhẹ, đi tới gần nhìn hai người ngủ chen chúc trên giường nhỏ bẻ, quả nhiên người phụ nữ vốn nên ở trong phòng của anh giờ đang nằm ngủ rất ngon ở nơi này, mà cái tên con trai tranh vợ với anh đang ngủ trong ngực cô, ngoan ngoãn như mèo con.

Chân mày nhíu chặt hơn một chút, nhìn chằm chằm hai người một lúc, anh thừa nhận mình không có phong độ, cướp người với thằng quỷ nhỏ đang cảm cúm, hơn nữa thằng quỷ nhỏ kia còn gọi anh là 'ba', nhưng mà không có lý do gì anh kết hôn có vợ rồi lại còn phải ngủ phòng không gối chiếc bốn ngày trời! (^_^)

Nghĩ tới, nhẹ nhàng cúi người tách thằng quỷ nhỏ trong ngực cô ra, sau đó ôm thắt lưng người phụ nữ đang ngủ say, xoay người đi thẳng về phía gian phòng của mình.

Trong giấc mộng Lâm lệ cảm giác như mình đang ngồi trên máy bay, có loại cảm giác bay lên không trung, hơn nữa cái máy bay này rất kì quái, có loại cảm giác rất quen thuộc, ngay cả chiếc ghế tựa, dường như cũng mang theo nhiệt độ quen thuộc.

Nhẹ nhàng thả Lâm Lệ lên trên giường, kéo chăn lên đắp cho cô, lúc này Chu Hàn xoay người cầm quần áo vào phòng tắm để tắm.

Sau khi tắm nhanh đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy người ngủ yên trên giường, trong lòng Chu Hàn không khỏi dâng lên một luồng cảm giác thỏa mãn.

Từ một bên giường khác vén chăn lên nằm xuống, đưa tay vòng qua cổ của cô, để cho đầu của cô gối lên cánh tay của mình, một cái tay khác vòng qua hông của cô, kéo cô vào trong ngực của mình.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Lệ bị anh chạm vào tỉnh lại, nhíu nhíu mày, khẽ mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy trước mặt mình là khuôn mặt lớn hơn, có chút ngoài ý muốn còn có chút không xác định, "Chu Hàn?"

Nhân lúc cô tỉnh lại, Chu Hàn cúi đầu hôn lên môi cô một cái, thấp tiếng nói hỏi "Đánh thức em?"

Khóe miệng Lâm Lệ cong lên thành nụ cười, ánh mắt còn chút nặng trĩu, không ngừng nháy mắt vài cái, lắc đầu, nói "Anh đã về." Thật ra nói thật ra, mặc dù hai người chung một căn phòng, mỗi ngày Chu Hàn đều trở về không có qua đêm bên ngoài, nhưng mà từ khi anh tiếp nhận hạng mục mới mà bắt đầu bận rộn, mà cô cũng vì chuyện của Tiểu Bân nên không đi làm, cho nên mấy ngày nay hai người không hề thấy mặt nhau, căn bản là khi anh về, cô đã ngủ, cô thức, anh đã đi.

"Ừ." Chu Hàn nhẹ giọng đáp lời, cúi đầu hôn cô, thoáng cái dường như tất cả mỏi mệt đã tiêu tan, chỉ muốn hôn cô mà thôi.

Dĩ nhiên Chu Hàn cũng không phải là người chỉ nghĩ xuông mà không làm, lập tức thay đổi hành động, hạ thân thể xuống cúi đầu hôn cô, hàm răng khẽ cắn môi mềm mại ngọt như đường kia của cô, đầu lưỡi thừa dịp cô bị đau hô lên mà tiến vào thăm dò, bá đạo mà thâm tình, dĩ nhiên cũng không phải dịu dàng.

Đột nhiên Lâm Lệ như nghĩ tới điều gì, chợt đẩy anh ra, "Tiểu, Tiểu Bân." Quay đầu tìm thằng bé, lúc này mới chú ý nơi này không phải là phòng trẻ em, giường này nào đâu phải là giường của thằng bé.

Lúc này mới quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đè nửa người lên người mình hỏi: "Anh, làm sao anh lại ôm em trở về?" Không khỏi có chút lo lắng nếu thằng bé nửa đêm tỉnh lại không nhìn thấy cô liệu có sợ hay không?

Chù Hàn cúi đầu há mồm trừng phạt bằng cách cắn cái mũi của cô: "Em là bà xã của anh, cả ngày để cho anh phòng không gối chiếc là thế nào?" Giọng nói nghiêm chỉnh kia dường như có chút giống 'oán phu'.

Lâm Lệ buồn cười vỗ vỗ anh, nói: "lại còn 'phòng không gối chiếc' nữa, em cũng không đi đâu, ngày ngày ở nhà, cũng không biết ai là người đi sớm về muộn ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy."

Chu Hàn cũng cười, tung mình đè cả người lên trên người cô, bắp đùi khỏe khoắn cố ý vô tình ma sát cô, thấp giọng ở bên tai cô hỏi: "Vậy là em đang oán giận anh 'vắng vẻ' em sao?" Giọng nói kia trầm thấp cùng hàm ý trong đó không cần nói cũng biết, khiến cho nhiệt độ căn phòng tăng lên vài độ.

Lâm Lệ nuốt một ngụm nước bọt, đỏ mặt, nhiệt độ cả người cũng tăng lên vài độ, đưa tay đẩy anh: "Anh, anh muốn làm gì."

Chu Hàn lấy một tay gạt cái tay ngăn cách giữa hai người ra, nâng đầu cô lên một chút, một bàn tay ôm chặt, thân thể hai người kề sát vào nhau thật chặt, thân mật không hề có khe hở, tiếng nói Chu Hàn mờ ám vang lên bên tai: "Mấy ngày hôm trước sơ ý 'vắng vẻ' em..."

Lâm Lệ nuốt nước miếng xuống, sao không biết là anh muốn làm gì, muốn đẩy ra, nhưng hoàn toàn không thể dùng lực được, cũng không biết là thật không dùng được lực hay là bản thân mình không muốn đẩy anh ra.

Chu Hàn mở miệng ngậm chặt lỗ tai cô, đầu lưỡi vẽ quanh vành tai của cô, vừa nói "vậy hôm nay sẽ bồi thường cho em thật tốt..." Vừa nói buông lỗ tai của cô, theo tai của cô trượt xuống phía dưới.

Lâm Lệ run rẩy, rung động vì nụ hôn của anh, tay nắm thật chặt bờ vai của anh, cũng không biết là muốn đẩy anh ra hay là muốn kéo anh đến gần hơn chút nữa.

Chỉ còn lại một tia lý trí, Lâm Lệ nâng khuôn mặt đang chôn trong ngực lên, bộ ngực phập phồng, thở hổn hển nói "Anh, anh không mệt mỏi sao?" Buổi sáng sớm như vậy đi ra ngoài, tối muộn thế này mới về, một ngày mười sáu giờ dành cho công việc, cô lo lắng anh cứ như vậy thân thể sẽ không chịu nổi.

Chu Hàn cúi đầu, hôn lông mày cô, mắt, mũi, miệng... Những nụ hôn chi chít rơi xuống, tia lý trí cuối cùng của Lâm Lệ rốt cục cũng bị những cái hôn chi chít này của anh làm sụp đổ hoàn toàn, trước lúc hoàn toàn trầm luân cùng anh, nghe thấy anh nói bên tai cô: "Ở trên giường đừng hỏi đàn ông có mệt hay không."

Cô khẽ cười thừa nhận toàn bộ nhiệt tình của anh, cảm thấy có đôi khi anh thật đáng yêu.

Khi Lâm Lệ tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, bên cạnh Chu Hàn đã không có ở đây, cả người như tan ra, vô cùng đau nhức. Nhớ lại tối hôm qua, mặt Lâm Lệ không khỏi lại nóng lên.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ một chút, lúc này mới giật mình đã chín giờ rồi, nghĩ đến thằng bé, cũng bất chấp đau nhức ở ngang hông cùng hai chân vô lực, xoay người ngồi dậy khỏi giường, vào phòng quần áo lấy quần áo thay rồi đánh răng rửa mặt qua loa, liền đi ra khỏi phòng.

Lúc Lâm Lệ vội vàng đến phòng của thằng bé, thằng bé đã thức dậy, giờ này đang ngồi cười đọc sách ở trước bàn đọc sách, thấy cô mở cửa đi vào, để quyển sách trên xuống chạy về phía Lâm Lệ, một tay ôm lấy Lâm Lệ, "Dì"

Lâm Lệ ôm lại nó, tay vỗ nhè nhẹ vỗ về lưng của nó, an ủi nó nói: "Tiểu Bân, thật xin lỗi a, dì dậy muộn."

Chui ra khỏi lòng Lâm Lệ, thằng bé nhìn Lâm Lệ chằm chằm, hỏi "Dì, thân thể dì đã khá hơn chút nào chưa?"

"Hả?" Lâm Lệ giật mình sững sờ, có chút nghi hoặc nhìn bé, "Cái gì?"

"Ba nói dì cũng ngã bệnh rồi, cần nghỉ ngơi." Vừa nói thằng bé vừa kéo Lâm Lệ đến bên giường nhỏ của nó, để cho Lâm Lệ ngồi ở trên giường, nói "Dì, nếu còn không thoải mái thì dì cứ ngủ một lúc đi, con đã khỏe rồi, cổ họng cũng không khó chịu nữa."

Lâm Lệ vui mừng sờ sờ đầu nó, nói "Dì rất khỏe, dì không có không thoải mái."

"Có thật không?" Đứa bé nhìn cô, ánh mắt kia sạch sẽ không hề có tạp chất.

"Thật." Hỏi "Tiểu Bân đói bụng không, muốn ăn cái gì, dì làm bữa sáng cho con."

"Con ăn sáng rồi." Thằng bé nói, "Buổi sáng ba làm sandwich cho con." Nghĩ đến cái gì, nói tiếp "Ba cũng làm sandwich cho dì, đặt ở trong tủ lạnh, nói chờ dì tỉnh, hâm nóng lại để ăn."

Lâm Lệ gật đầu, trong trái tim ấm áp, liếc nhìn sách trên bàn nhỏ của thằng bé, nói "Tiểu Bân đọc sách nhé, dì đi ăn điểm tâm."

Thằng bé nghe lời gật đầu, một lần nữa ngồi xuống trước bàn đọc sách.

Lâm Lệ đi từ phòng trẻ em ra, đi tới phòng bép, mở tủ lạnh, bên trong quả thật có sandwich, bên cạnh còn dán lời ghi chép, "Hâm nóng lên lại ăn."

Nụ cười nơi khóe miệng như không thể ức chế được, từ từ hiện lên.

Lâm Lệ cứ sợ là ba Chu sẽ tỏ thái độ với chuyện Tiểu Bân, nhưng mà đúng như Chu Hàn nói, ông không hề nhắc lại, về sau mấy lần Lâm Lệ đưa đứa bé trở lại đại viện, ông cũng không nói thêm cái gì, như là thực sự chưa hề có chuyện gì xảy ra, lúc nhàn rỗi còn có thể dạy Tiểu Bân đọc chữ, thậm chí còn dạy nó đánh cờ.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu ba Chu thật không thể tiếp nhận Tiểu Bân, vậy thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

Trước bữa cơm tối Chu Hàn gọi điện thoại tới, nói buổi tối có xã giao, không thể về đại viện ăn cơm với bọn họ, nhưng mà sau khi tan tiệc anh sẽ trực tiếp tới đây.

"Anh uống ít rượu thôi, hai ngày trước anh còn đau bụng đấy." Trước lúc cúp điện thoại, Lâm Lệ căn dặn.

Trước kia cô cũng từng tham dự xã giao với anh, đâu có gì ngoài uống rượu, hết chén này đến chén khác, đã chính thức mở rộng cửa lòng với Chu Hàn rồi, dĩ nhiên là sẽ chú ý mọi việc của anh, dạ dày anh không tốt, đồ quá lạnh là anh không thể ăn, ăn sẽ làm viêm dạ dày, anh còn có tính xấu khi rời giường, mặc dù bình thường anh hay dậy sớm, nhưng thỉnh thoảng mấy lần dậy muộn mà bị người quấy rầy, khuôn mặt anh lúc nào dài ra rất đáng ghét, cô còn chú ý tới trước khi anh ăn phải uống súp trước, trước khi ngủ còn phải nằm trên giường nhìn trần nhà phát ngốc một lát, có vài việc nhỏ không đáng kể cũng không phải cố ý nhớ đến, mà là khi bạn thích một người, bạn không tự chủ mà quan tâm đến hết thảy của người đó.

"Anh biết rồi." Bên kia điện thoại Chu Hàn đáp, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi "Đúng rồi, hai ngày trước dạ dày em cũng không thoải mái đúng không, đi bệnh viện kiểm tra chưa?"

"Đã không sao rồi, lúc trước là bởi vì ăn đồ hỏng cho nên mới có chút buồn nôn mà thôi." Lâm Lệ không thèm để ý nói.

"Thật không có chuyện gì rồi?"

"Dĩ nhiên không có chuyện gì rồi, được rồi, anh đi mau lên, buổi tối uống rượu cũng đừng lái xe nữa."

"Biết rồi."

Cúp điện thoại, Lâm Lệ xoay người chuẩn bị đi vào trong nhà, lúc đang quay đầu thấy ánh mắt của ba Chu.

Lâm Lệ cười cười với ông, có chút cẩn thận gọi một tiếng, "Ba."

Ba Chu gật đầu, mở miệng hỏi "nói chuyện điện thoại với Chu Hàn sao?"

Lâm Lệ gật đầu, "Vâng."

"Nó nói buổi tối lúc nào trở lại?" Ba Chu lại hỏi.

"Tối nay Chu Hàn có bữa tiệc, phải mời rượu xong mới có thể trở về." Lâm Lệ trả lời theo sự thật.

Ba Chu gật đầu, đi về phía trong viện.

Ban ngày vào mùa đông luôn ngắn như vậy, còn chưa tới sáu giờ, sắc trời đã mờ mờ không nhìn thấy rồi, đèn bên ngoài viện cũng đã sớm bật lên.

Lâm Lệ không biết lấy cớ thế nào mở miệng, bởi vì cô thật sự có chút sợ ông hỏi cô chuyện của Tiểu Bân.

Ba Chu nhìn bầu trời, chậm rãi mở miệng nói "Lúc trước Chu Hàn cũng đã tới tìm ba nói chuyện."

Lâm Lệ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ông chằm chằm. Cô cũng không biết Chu Hàn đi tìm ba Chu.

"Nó nói khi nó quyết định đối mặt với truyền thông, lấy ra bản báo cáo giám định thân nhân kia ra, từ khoảnh khắc đó dù nó và đứa trẻ kia không hề có quan hệ huyết thống, nó cũng sẽ gánh vác trách nhiệm của cha đứa trẻ!" Ba Chu nói xong, mặt rất bình tĩnh, trên mặt thậm chí còn có ý cười.

"Con, con không biết anh ấy đi tìm ba." Chu Hàn không hề đề cập với cô, cô hoàn toàn không biết.

Ba Chu quay đầu lại, nhìn Lâm Lệ vẻ mặt chân thành nói: "nếu như đây là lựa chọn của nó, như vậy ba sẽ tôn trọng lựa chọn của nó."

"Cho nên... ba chấp nhận Tiểu Bân?" Ý ông là thế này sao?

Ba Chu cười, hỏi ngược lại "Nếu Tiểu Bân là con trai của Chu Hàn, đương nhiên đó là cháu trai của ba, còn có vấn đề sao?"

Lời này Lâm Lệ nghe rõ, cũng cười theo, lắc đầu, nói: "Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì rồi."

Ba Chu gật đầu, liếc nhìn Lâm Lệ nói "Đi vào ăn cơm đi" Vừa nói xoay người dẫn đầu bước đi vào trong nhà.

Lâm Lệ gật đầu, theo ông đi vào.

Vừa đi, ba Chu nghĩ đến cái gì, vừa nói: "Đến cuối năm đón cha mẹ con tới Giang Thành dự lễ mừng năm mới đi, hai nhà ở cùng nhau, cũng náo nhiệt hơn chút."

Lâm Lệ ngẩn người, gật đầu đáp: "Vâng." Thật ra thì cô vốn là có ý định này, ba mẹ chỉ có một con gái là cô, cô không muốn bọn họ cô đơn đón lễ mừng năm mới, không có ai cùng nói chuyện.

Lúc Chu Hàn trở về đại viện đã quá chín giờ, mẹ Chu đã đưa Tiểu Bân đi ngủ, quản gia quét dọn vệ sinh trong phòng khách, thấy anh trở về, hỏi, "cậu đã về rồi, đã ăn chưa, có muốn tôi làm cho cậu bữa ăn khuya không?"

Chu Hàn lắc đầu từ chối: "Không cần đâu dì, tôi ăn xong cơm tối rồi, ba mẹ đã ngủ chưa?"

Dì quản gia gật đầu, đáp: "sáng mai ông chủ có hội nghị, đã ngủ, bà chủ nói muốn ngủ cùng Tiểu Bân, hiện tại hẳn là đã ngủ rồi."

Nghe vậy, Chu Hàn gật đầu, lại hỏi "Lâm Lệ thì sao?"

"Lúc ăn tối hình như cô ấy không được thoải mái, trở về phòng nghỉ ngơi rất sớm. ' Lúc ăn cơm buổi tối, mới đầu còn tốt, người một nhà cùng ngồi ăn cơm không khí cũng không tệ lắm, cũng không biết làm sao, cơm này ăn vào một nửa, Lâm Lệ đột nhiên che miệng lại chạy đi, nói là dạ dày có chút không ổn. Thấy cô cả người khó chịu vậy, để cô trở về phòng nghỉ ngơi sớm, sau cơm tối bà cũng cố bưng một ít cháo cho cô ăn, nhưng mà vẫn không có khẩu vị, uống vài hớp lại không muốn uống nữa.

Chu Hàn nhíu nhíu mày, nói "Lâm Lệ không thoải mái sao?"

"Ừ." Dì quản gia gật đầu.

Chu Hàn không có nói thêm nữa, xách cặp công văn đi lên gian phòng của mình.

Lúc đẩy cửa đi vào thấy Lâm Lệ đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhắm mắt lại dường như là ngủ thiếp đi.

Chu Hàn thả cặp công văn trên tay vào một bên hộc tủ, cúi nửa người muốn đưa tay sờ trán cô.

Lâm Lệ cũng không có ngủ sâu, cảm giác có người để tay lên trán mình, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Chu Hàn đứng ở trước giường, khóe miệng cong lên, "Đã về rồi." Chống thân thể như muốn ngồi dậy.

Thấy thế, Chu Hàn đưa tay đỡ cô, sau đó ở ngồi xuống ở mép giường, đưa tay đem cô ôm vào lòng, hỏi "không thoải mái ở đâu vậy?"

Tựa vào trong ngực anh, Lâm Lệ lắc đầu, chỉ nói nói: "Không hề không thoải mái."

"Dì quản gia đã nói với anh, cơm tối em cũng không ăn nhiều". Mấy ngày hôm trước đã thấy bộ dạng buồn nôn của cô, chẳng qua là trong khoảng thời gian này công ty thật sự bận không dứt ra được, nhưng mà hôm nay thì có, xem ra thật sự là cần đi bệnh viện kiểm tra cho tốt, nghĩ vậy, liền nói "Không được, sáng sớm ngày mai hay là anh cùng em đi bệnh viện nhé?"

"Ha ha." Tựa vào trong lòng ngực của hắn Lâm Lệ cười khẽ một tiếng.

"Còn cười." Buông cô ra, Chu Hàn nhéo nhéo cái mũi của cô trừng phạt, hỏi: "thấy đói bụng chưa, muốn ăn cái gì, anh đi làm cho em."

Lâm Lệ nhìn anh, cặp kia mắt to xoay chuyển một vòng, nói "Em thật muốn ăn mì sợi."

Nghĩ đến buổi tối cô chưa ăn cơm còn đói bụng, Chu Hàn không có suy nghĩ nhiều, sủng nịch vuốt vuốt tóc của cô, đứng dậy, "Được, anh đi nấu cho em."

"Em muốn thêm trứng gà." Người khác được voi đòi tiên càng ngày càng muốn thêm

"Biết rồi." Cởi bỏ áo khoác ngoài, vén ống tay áo sơ mi lên, Chu Hàn đi thẳng về phía phòng bếp.

Trong phòng Lâm Lệ nhìn anh đi ra ngoài đóng cửa lại, vén chăn lên xuống giường, cầm lấy cái áo khoác tây trang anh cởi ra, treo vào tủ quần áo, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa hề phai nhạt, tự nói nói "Đồ ngốc." Vừa nói, vừa cúi đầu, tay chậm rãi đặt lên bụng của mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-87)