Bắt đầu hạnh phúc
← Ch.83 | Ch.85 → |
Chờ Chu Hàn tắm rửa xong đi ra, trong nhà bếp Lâm Lệ đã làm xong vài món ăn đơn giản, thấy anh đi từ trong phòng đi ra, nói: "Đến đây ăn bữa sáng." Có lẽ vì vừa trải qua nụ hôn nóng bỏng cùng lời nói mập mờ của Chu Hàn mà có chút thẹn thùng ngượng ngùng, lúc này khuôn mặt của Lâm Lệ vẫn còn đỏ bừng, nhưng vì sắc hồng trên khuôn mặt trắng nõn khiến cho khuôn mặt cô càng xinh đẹp.
Chu Hàn nhìn cô, trên miệng mang theo ý cười thản nhiên, bước về phía cô.
Thấy anh đi đến, Lâm Lệ mang thức ăn đã làm xong ra khỏi phòng bếp, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng anh: "Anh ăn trước đi, em đi múc cháo." Nói xong liền đi vào bếp.
Chu Hàn cũng không nghe lời cô ngồi nguyên vị trí mà đi theo cô vào trong bếp, nhìn cô quay lưng về phía mình, tay đang cầm bát để lấy cháo, Chu Hàn tiến lên vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Đưa lưng về phía anh Lâm Lệ ngẩn ra, nhất thời thân mật như vậy khiến cô không được tự nhiên, ở trong lòng anh giãy giụa muốn thoát ra, mặt nóng lên thấp giọng nói: "Em đang múc cháo."
Chu Hàn tựa cằm lên vai cô, mũi ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng tự nhiên trên người cô, nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ, anh biết." Tay đang dừng trên vòng eo thon thả kia cũng không có buông ra.
Hai người dựa vào nhau rất gần, có thể nói là hoàn toàn không có khoảng cách, Lâm Lệ có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của anh đang phả vào bên tai cô, hơi thở nóng bỏng khiến cô rụt cổ lại, có chút sợ ngứa cười nói: "Ngứa, ngứa quá."
Nghe vậy, Chu Hàn không những không buông ra mà còn đùa dai cố tình thổi khí nóng bên tai cô, cùng với đó là những nụ hôn khẽ khàng của anh, hôn lên vành tai thanh tú khéo léo, hôn lên cái cổ trắng nõn bóng loáng của cô.
Lâm Lệ bị ngứa rụt cổ lại, cái bát trong tay như muốn rơi mất, đành phải để bát xuống, đưa tay bắt lấy đôi tay đang để trên eo mình, xoay người đối mặt với anh, cố gắng nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn nhưng lại không giấu được ý cười, nói: "Đừng đùa, lúc nãy mẹ gọi điện thoại tới, bảo chúng ta trưa nay về nhà ăn cơm, chúng ta ăn sáng xong sẽ đi qua."
Chu Hàn bình tĩnh nhìn vào mắt cô, gật gật đầu, nhưng cũng không lùi lại phía sau, càng ép sát lại gần cô hơn, cánh tay giãy khỏi tay cô liền đặt trên kệ bếp sau lưng cô, để cô bị kẹp giữa anh và kệ bếp ở đằng sau.
Hai người đứng rất gần nhau, gần đến nỗi chỉ cần Lâm Lệ cử động nhẹ cũng sẽ chạm đến anh.
Bị anh vây ở giữa như vậy, Lâm Lệ không thể nhúc nhích được, hờn dỗi nhìn anh nói: "Anh, anh tránh ra trước đã."
Chu Hàn cười, hơi hơi cúi đầu, tiến đến bên tai cô nói: "Em hôn anh một cái, hôn một cái anh liền thả em ra."
Nhìn anh, Lâm Lệ thấy dở khóc dở cười, hôm nay Chu Hàn dùng dằng vô cùng, thậm chí biểu hiện có chút vô lại với lưu manh, nhìn bộ dáng của anh bây giờ, nơi nào còn có biểu hiện nghiêm khắc lạnh lùng thường ngày, như là thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Thấy cô không nói lời nào, ai đó tự ý quyết định vô lại, nói: "Em không hôn anh anh sẽ không đi, chúng ta cứ đứng như vậy đi." Dù sao hôm nay anh cũng không có ý định đến công ty làm việc, anh có hẳn một ngày, anh không tin là không thể làm cô chủ động hôn anh.
Lâm Lệ thật sự bị anh đánh bại, vừa bực lại vừa buồn cười nhìn anh, hỏi: "Em hôn anh thì anh phải thả em ra nha."
"Được." Chu Hàn trả lời dứt khoát không có tia do dự.
Lâm Lệ thật sự không còn biện pháp nào với anh, chỉ có thể kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước, vừa tiếp xúc đến cánh môi anh, thậm chí Chu Hàn còn chưa cảm nhận được nụ hôn đó, cô đã tách ra khỏi môi anh.
Chu Hàn bật cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nóng lên vì xấu hổ của cô, khom người xuống, lời nói mang theo ý cười, "không đủ."
"Anh nói không giữ lời, anh nói em hôn anh một cái anh liền buông em ra, hiện tại em hôn anh rồi anh lại muốn ăn quịt không giữ lời." Có lẽ đến chính Lâm Lệ cũng không để ý, lúc này điệu bộ bản thân mình bĩu môi kháng nghị là mười phần kiểu nữ sinh đang yêu làm nũng với bạn trai mình.
Chu Hàn nhìn biểu hiện của cô có chút rung động, đưa tay xoa xoa mặt cô, âm thanh mờ ám nói: "bình thường anh hôn em như vậy sao?" Giọng nói trầm thấp mang theo dụ dỗ khiến Lâm Lệ bị mê hoặc.
Lâm Lệ trong lòng thầm mắng anh là sắc lang, trứng thối, nhưng lại không thể không theo cách của anh, khi hôn anh thì tăng thêm chút lực, Chu Hàn nhẹ nhàng hít thở, vẫn không đáp lại cô, dán môi mình vào môi cô nói: "Không đủ." Anh muốn không chỉ là như vậy!
Lâm Lệ không còn cách nào, đành phải đưa lưỡi cạy mở răng anh, vươn cái lưỡi đinh hương tìm kiếm lưỡi anh mà quấn quýt, mặt nóng đến mức có thể bốc khói rồi.
Phút chốc, Chu Hàn lập tức đoạt lại quyền chủ động, một tay ôm chặt eo cô, một tay đỡ lấy gáy cô khiến nụ hôn càng sâu sắc hơn.
Vốn dĩ khi bắt đầu là cô chủ động nên không được tự nhiên nhưng sau khi Chu Hàn đảo khách thành chủ Lâm Lệ chậm rãi thả lỏng, hai tay chầm chậm đưa lên vòng tay ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt này.
Càng về sau, cũng không biết là người nào chủ động, thật sự là hôn đến quên cả trời đất, không thể dời xa.
Vốn định lướt qua rồi dừng lại, ai ngờ lòng tham không đáy. Mãi cho đến khi cảm thấy tình thế khó mà kiểm soát được, gần như là đã đến ranh giới sập đổ.
Lâm Lệ chỉ cảm thấy người mình chợt lạnh, áo bông đáng lẽ đang mặc trên người lại bị anh cởi ra ném lên trên mặt đất không biết từ lúc nào, mất quần áo chống rét, da thịt đang ấm áp tiếp xúc với khí lạnh khiến Lâm Lệ rùng mình một cái.
Chu Hàn hôn cô, lưu luyến đôi môi thơm tho chậm rãi di chuyển xuống cổ, một đường đi xuống.
Nửa người trên chỉ mặc áo ngực, da thịt trực tiếp tiếp xúc với không khí rét lạnh của mùa đông, Lâm Lệ không khỏi run lên, nhẹ giọng nỉ non, "lạnh ..."
Chu Hàn trực tiếp xoay người bế bổng cô lên, đôi môi vẫn không dời khỏi da thịt trên người cô, "chúng ta trở về phòng." Thanh âm trầm thấp ám ách.
Lâm Lệ chỉ thấy người lâng lâng như đang bay, một tia lý trí cuối cùng còn sót lại đã bị nụ hôn của anh đánh tan, đôi tay đang để trên vai anh không biết là muốn đẩy anh ra hay là ôm chặt anh hơn, trong đầu chỉ thấy hỗn loạn.
Nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường, Chu Hàn trực tiếp cởi quần áo trên người mình, liền áp xuống, đưa tay ra sau lưng cô cởi áo ngực còn sót lại trên người cô.
Trong lúc ý thức mờ mịt Lâm Lệ mở mắt ra, thấy Chu Hàn ở trước mặt khiến mặt cô lại càng ửng hồng hơn, dùng chút lý trí cuối cùng còn lại, đưa tay bắt lấy tay anh, "cháo, cháo nguội mất."
Chu Hàn lúc này đâu còn tâm trí để ý gì đến cháo nữa, khàn khàn giọng nói: "Anh không muốn ăn cháo, anh muốn ăn em." Vừa nói bàn tay đang để ở hông cô vuốt ve, dùng sức trườn lên trên, khiến cô cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa của thân thể anh, cúi đầu tiến đến bên tai cô vừa trêu chọc điểm mẫn cảm trên tai cô vừa nói: "Em cảm nhận được không?" Hơi thở nóng bỏng như muốn thiêu đốt Lâm Lệ.
Sao Lâm Lệ lại không cảm nhận được cơ chứ, hai người tiếp xúc rất gần, nhất là cái địa phương nào đó, trừng mắt nhìn anh, vô thức đưa tay muốn đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt hơn một chút, chỉ nghe thấy anh thở hổn hển nói: "Em nhẫn tâm?"
"Em ..." Lâm Lệ không nói lên lời, cô muốn mở miệng mà không biết nên nói gì.
Thấy cô ngây ngốc không nói lên lời, Chu Hàn cười nhẹ khẽ hôn lên môi lên mặt cô, lưu luyến bên tai cô, nhẹ nói: "Nếu để anh nhịn đến hỏng, sau này làm sao anh cho em 'hạnh phúc' được?"
Lâm Lệ chỉ thấy trên mặt mình nóng đến muốn nổ tung, đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng cuối cùng lại không đành lòng, chỉ thấp giọng mắng: "Lưu manh!"
Chu Hàn cười, anh hôn lên lông mày, lên miệng, cuối cùng dọc theo cổ cô chậm rãi xuống dưới, môi dán sát vào da thịt cô nói: "người đàn ông chỉ đùa giỡn lưu manh với vợ mình mới là đàn ông tốt."
Lâm Lệ vừa tức giận lại vừa buồn cười, không quên nhắc nhở: "trưa, trưa nay phải, phải về đại viện ăn cơm." Lúc nãy khi anh tắm, mẹ Chu có gọi điện đến, nghe nói cô và Chu Hàn đều ở nhà, đặc biệt bảo trưa nay cô nhất định phải về đại viện ăn cơm.
"A! ---" Đang suy nghĩ, đau đớn ở ngực kéo cô khỏi dòng hồi tưởng, đưa tay đánh đánh anh oán trách, nói: "Anh làm em đau."
Chu Hàn ngẩng đầu lên, một lần nữa hôn lên môi cô, nói: "Chuyên tâm một chút."
Lâm Lệ khẽ cười, không còn căng thẳng như lúc đầu, chậm rãi đưa tay lên, ôm anh đáp lại nhiệt tình của anh.
Bữa sáng này cuối cùng hai người đều không ăn được, kích tình qua đi Lâm Lệ mỏi mệt nằm trên giường tựa vào ngực Chu Hàn muốn ngủ một giấc, lại nghe thấy tiếng điện thoại ở ngoài phòng khách vang lên.
Lâm Lệ mệt không còn muốn động đậy tý nào cả, nhưng vì cửa phòng không đóng, tiếng chuông điện thoại vang lên lại càng rõ ràng, nhắm mắt, nhíu mày lại, đẩy Chu hàn bên cạnh, nỉ non nói: "nghe điện thoại."
Chu Hàn cũng mệt mỏi không muốn động đậy, kéo Lâm Lệ vào trong lòng mình, nói: "Mặc kệ nó." Sau đó trực tiếp kéo chăn đắp kín đầu hai người, ôm Lâm Lệ quyết tâm Lệ yên ổn ngủ một giấc.
Có lẽ là người gọi điện kia rốt cuộc hết kiên nhẫn, di động vang lên không biết bao lâu rồi cuối cùng im hơi lặng tiếng.
Hai người trong chăn không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm chân mày cùng giãn ra, nhưng không đợi hai người thả lỏng, điện thoại trong phòng ngủ lại vang lên, khiến Lâm Lệ giật mình, mạnh mẽ ngồi dậy, tim đập càng nhanh hơn.
Chu Hàn vội vàng ngồi dậy ôm lấy Lâm Lệ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trấn an cô, "không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì..."
Lâm Lệ thở hổn hển, lấy tay đẩy đẩy anh, nói: "Nghe điện thoại đi."
Chu Hàn đưa tay cầm điện thoại lên nghe, cũng không để người bên kia điện thoại mở miệng, có chút thô lỗ to tiếng: "Ai vậy?!"
Mẹ Chu ở bên kia điện thoại bị dọa sợ hết hồn, còn tưởng anh có chuyện gì xảy ra: "A Hàn, con sao vậy, sao nóng nảy vậy?"
Chu Hàn sửng sốt, lúc này mới biết là ở nhà gọi điện đến: "Mẹ, là mẹ ạ."
"Không phải mẹ thì là ai." Bên kia điện thoại mẹ Chu nói: "Con với Lâm lệ xảy ra chuyện gì vậy, mẹ gọi di động mà không thấy hai đưa nghe máy?"
Chu Hàn chột dạ có tật giật mình, gãi gãi đầu nói: "Chúng con không nghe thấy."
Bên kia điện thoại mẹ Chu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nói:"Được rồi, lúc nào các con về bên nhà, hôm nay ba con không đi làm, gia đình chúng ta sum họp ăn một bữa cơm, mọi người đang chờ hai con đến."
Chu Hàn liếc nhìn Lâm Lệ, vốn là đang tựa vào trong ngực anh, khi nghe thấy là mẹ Chu gọi điện thoại đến, liền nhớ tới lúc nãy mẹ Chu nói muốn hai người về nhà ăn cơm, cuống quít rời khỏi ngực Chu Hàn đứng dậy, tiện tay lấy chiếc áo sơ mi của anh khoác lên người chạy vào trong phòng tắm, lúc chạy không cẩn thận đụng vào một bên góc tủ, đau đến mức khiến cô muốn trợn mắt há mồm.
Chu Hàn nhìn cô, không khỏi bật cười, nói với mẹ Chu ở bên kia điện thoại: "lát nữa chúng con qua đó."
← Ch. 83 | Ch. 85 → |