Vay nóng Tima

Truyện:Bất Ái Thành Hôn - Chương 06

Bất Ái Thành Hôn
Trọn bộ 87 chương
Chương 06
Cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng và nàng dâu
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Bởi vì chuyện dị ứng hải sản, Lâm Lệ xin nghỉ cho thằng bé, vốn là mình cũng tính toán xin phép để ở nhà chăm sóc thằng bé, nhưng mà đúng lúc buổi sáng nhận được điện thoại của bà nội đứa bé, nói là đã một thời gian ngắn không gặp nó, muốn tối nay cô và Chu Hàn cùng nhau đưa thằng bé về đại viện quân khu mang đứa nhỏ về đại viện cơ quan xem một chút, còn nói mặc dù ông nội thằng bé ngoài miệng không nói gì nhưng mà trong lòng cũng nhớ tới nó.

Sau khi Chu Hàn cùng Lâm Lệ nhận giấy đăng kí kết hôn mới biết được thì ra là quan hệ của Chu Hàn cùng cha anh không tốt bởi vì trước kia Chu Hàn hoành đao đoạt ái phản bội bạn bè đoạt bạn gái của bạn tốt nhất của anh, hành động như vậy đối với ba Chu người từ trước đến giờ luôn nói tín nghĩa nơi cửa miệng là không thể tha thứ, cho nên lúc hồi đó ba Chu tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ cha con với Chu Hàn, mà sau khi cắt đứt liên lạc với gia đình Chu Hàn còn mang người đàn bà kia, cũng chính là mẹ của tiểu Bân đi thẳng tới nước Mỹ, cho đến đầu năm nay đến mới đưa thằng bé từ Mỹ trở về.

Mặc dù ba Chu cắt đứt quan hệ cha con với con trai, cũng không quan tâm đến sống chết của anh, nhưng mà làm mẹ, mẹ Chu vẫn giấu chồng lén liên lạc với Chu Hàn, nhưng mà Chu Hàn vừa đi là 7 năm, hai mẹ con chưa hề gặp lại, liên lạc cũng chỉ qua điện thoại, cho nên sau khi Chu Hàn đi 7 năm trở về mang theo con trai 6 tuổi, mẹ Chu liền kích động, rất nhớ thương đứa cháu trai đầu tiên của mình, nhưng do hoàn cảnh lớn lên mà thằng bé tiểu Bân nhìn có hơi lầm lì, buồn bã không thích nói chuyện. Cho nên cũng không hề niềm nở với ông bà nội chưa từng gặp mặt này, nhưng qua một thời gian va chạm biết bà nội tốt với mình, cũng từ từ thân thiết, mặt khác dù sao cũng là cháu của mình, dù ngoài mặt ba Chu không tỏ vẻ gì, cũng không nói gì việc Chu Hàn đưa thằng bé về đại viện cơ quan nữa.

Lúc trước Lâm Lệ theo cha con bọn họ trở về đại viện cơ quan, mẹ Chu còn lôi kéo bí mật nói chuyện với cô, vì thằng bé, thái độ của ba Chu với Chu Hàn đã tốt hơn nhiều, cũng muốn cô ở bên cạnh khuyên nhủ, để cho Chu Hàn đưa thằng bé về chơi hoặc ăn bữa cơm nhiều hơn một chút.

Lâm Lệ kể lại chuyện thằng bé bị dị ứng hải sản cho mẹ Chu, thấy cháu mình như vậy mẹ Chu lại càng đau lòng, vội nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy, bây giờ các con đang ở đâu? Còn đang ở bệnh viện sao? Bây giờ mẹ lập tức đi qua xem một chút."

Lâm Lệ vội vàng giải thích: "Không có chuyện gì, mẹ, chúng con đã trở về nhà, mới vừa đến nhà trẻ xin nghỉ, vừa lúc để cho thằng bé ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngày mai cho nó lên lớp."

"Đúng đúng đúng, trước tiên giữ sức khỏe đã." Vừa nói, vẫn là có chút không yên lòng nói: "Nếu không con đưa thằng bé sang bên này, mẹ cũng có thể hầm chút canh bổ cho nó uống."

Lâm Lệ suy nghĩ một chút, như vậy cũng tốt, bệnh của thằng bé mới khá lên một chút, là nên ăn một chút đồ bổ, mà về vấn đề nấu nướng này, cô làm chút bữa ăn sáng còn có thể được, thật muốn cô làm bữa ăn chính nấu súp gì đó, vậy còn không biết có thể làm ra cái gì, nghĩ như thế, liền gật đầu nói: "cũng tốt, vậy con đưa thằng bé qua đó."

Cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ đang ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách cầm lấy robot biến hình của mình chơi, thằng bé chơi rất nghiêm túc, không hề có nụ cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn là vẻ mặt đạm mạc, tay nhỏ bé có chút máy móc đong đưa, trong lòng không khỏi trào lên niềm thương xót, đột nhiên có một ý nghĩ mãnh liệt, có lẽ là cô cùng thằng bé này có duyên phận, để cho bọn họ gặp nhau như vậy, bất kể tương lai cô cùng Chu Hàn như thế nào, cô nghĩ chỉ cần cô ở một ngày, liền nhất định phải làm cho thằng bé này trở nên vui vẻ, ít nhất đừng giống như bây giờ, cô đơn trốn ở một góc.

Phục hồi tinh thần lại, vừa lúc chống lại ánh mắt hồn nhiên ngây thơ của thằng bé, Lâm Lệ nhàn nhạt cười cười với bé, đi về phía bé, nửa ngồi ở trước mặt bé, hỏi: "Tiểu Bân, cô dẫn con đi tới nhà ông bà nội có được hay không?"

Thằng bé nhìn cô, mắt to đen di chuyển vài vòng, một lúc lâu, gật đầu, sau đó lại lần nữa cúi đầu, tiếp tục loay hoay cái robot biến hình trên tay mình.

Lâm Lệ sờ sờ đầu của bé, đã tháng mười rồi, khí trời từ từ chuyển lạnh, lo lắng đứa bé đi ra ngoài như vậy sẽ bị cảm lạnh, cho nên liền đi vào phòng lấy áo khoác cho bé, cũng đem theo thuốc bác sĩ kê cho thằng bé lúc sáng, sau đó nắm tay của bé đi ra cửa.

Lúc đến đại viện cơ quan là vào buổi trưa, mẹ Chu sớm chờ ngoài cửa, thấy xe của cô dừng lại, bước lên phía trước mở cánh cửa chỗ ngồi phía sau, đợi cháu trai của mình đi xuống, lôi kéo nó cẩn thận nhìn trước nhìn sau một lần, có chút đau lòng sờ sờ mặt của bé nói: "gầy."

"Bà nội." Thằng bé kia nhẹ nhàng gọi, nhìn mẹ Chu khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

"Ngoan, ngoan." Mẹ Chu sờ sờ đầu của bé, sau đó nắm tay của bé đi vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện: "tiểu Bân của chúng ta có đói bụng không, bà nội dẫn cháu đi ăn đồ ăn trước, bà nội làm, cũng là thức ăn tiểu Bân thích ăn."

"Dạ." Thằng bé kia gật đầu, nhẹ nhàng trả lời, khác với những đứa trẻ khác, thằng bé cũng rất cẩn thận, sẽ không vì vui vẻ mà kích động nhảy dựng lên.

Lâm Lệ nở nụ cười nhàn nhạt, theo bọn họ đi vào.

Buổi trưa ba Chu cũng không trở về, lại nói gia đình họ Chu là gia đình quan lại, Chu Hàn còn là thế hệ quan lại thứ hai, bởi vì Chu ba là bí thư trưởng thị ủy của Giang Thành, bình thường đều làm công tác ở chính phủ.

Ăn xong cơm trưa, mẹ Chu dụ dỗ đứa nhỏ đi ngủ, nói chờ sau khi nó ngủ dậy sẽ dẫn nó đi chơi, bình thường thằng bé không có bạn bè, mà Chu Hàn cũng bận rộn, cộng thêm thái độ lãnh đạm của anh với nó, cũng không dẫn nó đi chơi, nghe bà nội nói muốn dẫn nó đi chơi, đúng là vẫn là đứa nhỏ, lại vui vẻ quấn quýt lấy nói muốn đi đâu rồi đi như thế nào.

Lâm Lệ cười nhạt từ trong phòng đi ra ngoài, có chút nhàm chán đi dạo lung tung trong nhà. Chu gia cô đã tới một lần, lần trước vào hôm sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn, Chu Hàn đã đưa cô về, hai người ăn tối ở đây, vì trong công ty tạm thời xảy ra chuyện, không ngồi bao lâu liền đi trở về.

Có chút ít nhàm chán tiện tay mở ra một phòng, thiết kế cùng bố cục mang đậm phong cách phái nam, một chiếc giường xếp, bên giường còn bầy đặt cái bàn, tủ treo quần áo đơn giản, cả cái gian phòng lộ ra sự trống trải, mà điều khiến cho Lâm Lệ bất ngờ chính là tấm áp-phích NBA (1) và cao thủ bóng rổ (2) dán trên tường, nhìn áp-phích kia cũng đã cũ rồi, đường viền giấy đều có chút ố vàng, nhưng mà cả cái gian phòng rất ngăn nắp, thậm chí còn mang theo mùi vị bạc hà nhàn nhạt, chăn trên giường xếp gọn gàng, dưới đất, trên mặt bàn không hề có chút tro bụi nào, thậm chí ngay cả bệ cửa sổ trong phòng, còn có một bồn hoa Lâm Lệ không biết tên là gì được chăm sóc rất tốt cũng rất tươi tốt.

(1) NBA: giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam ở Bắc Mỹ

(2) Cao thủ bóng rổ (tên tiếng anh là Slam dunk): tên một truyện tranh nổi tiếng của Nhật về một đội bóng rổ.

"Cốc, cốc, cốc..." Lâm Lệ đứng ở cửa nghi ngờ suy đoán căn phòng này là của ai thì đúng lúc này tiếng ai đó gõ cửa vang lên, quay đầu nhìn lại, thấy mẹ Chu cười nhạt đứng ở cửa, thấy Lâm Lệ quay đầu nhìn thấy bà, lúc này mới bước tới, cười nói với cô: "còn tưởng rằng con đi đâu rồi, không nghĩ tới con ở nơi này."

Lâm Lệ xấu hổ, vì mình xông loạn mà hơi có chút khốn ý, hơi có chút lúng túng nói: "Con thấy phòng này còn trống, có chút vô ý đi tiến vào."

"Mẹ không có ý trách cứ con, con là con dâu của Chu gia, nơi này chính là nhà của con, con muốn đi đâu cũng không có vấn đề gì." Mẹ Chu mỉm cười thản nhiên, tiến lên lôi kéo tay của cô ngồi vào một bên trên chiếc giường đơn, đặt tay cô lên đùi mình nhẹ nhàng vỗ vỗ nói: "biết căn phòng này là của ai không?"

"Có phải là phòng của Chu Hàn không ạ?" Lâm Lệ suy đoán, thật ra thì cũng không khó đoán, Chu gia chỉ có Chu Hàn là con trai, mà vài tấm áp-phích NBA và cao thủ bóng rổ nhìn qua hiển nhiên không thể là đồ mà ba Chu thích, như vậy chỉ có thể là Chu Hàn, có điều cô hơi bất ngờ, không ngờ tới Chu Hàn lúc xem TV chỉ biết xem tin tức tiếp thị cùng phân tích thị trường chứng khoán, xem báo chí chỉ xem kinh tế tài chính, làm việc vĩnh viễn rất nề nếp, một người nhìn rất nghiêm túc, thế mà khi còn thanh niên cũng thích NBA và cao thủ bóng rổ như bao người khác.

Mẹ Chu gật đầu, cười nói, "Đúng vậy a, nơi này là phòng của a Hàn trước kia." Quay đầu nhìn lại căn phòng lại một lần nữa, trong giọng nói của mẹ Chu không khỏi cảm khái: "Nơi này là căn phòng của a Hàn trước khi lên đại học, sau khi lên đại học mặc dù nó học ở đại học Giang Thành, nhưng mà bởi vì không muốn làm cho người khác biết nó là con nhà quan lại, nó cố ý ở trọ trong trường, hơn nửa tháng mới trở về một lần, trở lại cũng rất ít ở trong nhà, luôn là tới đi vội vàng, sau khi tốt nghiệp đại học nó dùng tiền dành dụm trong lúc học đại học mua một căn phòng nhỏ, sau đó tìm việc làm tất cả đều tự mình làm, tất cả cũng không có bị cản trở, bị mẹ ép, mới trở về vội vã ăn bữa cơm tối, sau đó liền nói mình bận rộn rồi vội vàng trở về." Mẹ Chu vừa nói, khóe miệng vừa nở nụ cười, một số việc như vừa mới vào ngày hôm qua, hồi tưởng lại vẫn còn rõ mồn một trước mắt, không bao lâu, nhưng mà tính tới thời gian, cũng đều đã trôi qua mười mấy năm qua, bây giờ Chu Hàn cũng 32 rồi, thậm chí đứa con cũng đã 6 tuổi.

Lâm Lệ chỉ là cười, quay đầu nhìn quanh căn phòng, nghĩ thầm thật ra thì căn phòng kia cũng giống như tính cách của Chu Hàn, bày biện toàn những đồ thực dụng, trừ đồ hữu dụng, một chút trang sức dư thừa cũng không có, dĩ nhiên ngoại trừ áp-phích.

Dứt khỏi ký ức của mình, mẹ Chu vừa cười vừa hỏi Lâm Lệ: "Tiểu Lệ trước kia vẫn đều ở nhà sao?"

Lâm Lệ lắc đầu: "Con không phải là người có hộ khẩu ở Giang Thành, sau khi học xong đại học ở lại nơi này tìm việc làm, thật ra thì nói tới, con cùng Chu Hàn cũng gần giống nhau, sau khi tốt nghiệp trung học rồi lên đại học cũng rất ít khi ở nhà."

"Nga, con không phải là người Giang Thành." Mẹ Chu có chút kinh ngạc nhìn cô.

Lâm Lệ kéo khóe môi, chậm rãi rút tay mình về, lắc đầu, nói: "không phải." Trong lòng suy nghĩ sợ là bà đang để ý, phản ứng như thế cô lúc trước cũng đã lĩnh giáo, trước kia lần đầu tiên Trình Tường đưa cô đến gặp cha mẹ của anh ta, lúc đầu mẹ anh ta gặp cô cũng rất nhiệt tình lôi kéo tay cô hỏi này hỏi kia, nhưng sau khi biết cô không phải là người Giang Thành, thái độ biến chuyển ba trăm sáu mươi độ, còn nói trước mặt cô rằng sẽ không đồng ý chuyện cô cùng Trình Tường, bởi vì bọn họ không muốn tìm một người không có hộ khẩu ở đây làm con dâu.

"Thì ra là như vậy a." Cũng không có phát giác thái độ của Lâm Lệ biến hóa, mẹ Chu lầm bầm nói thầm: "đang định hôm nào bảo tìm cha mẹ con ra ngoài, hai nhà cùng nhau ăn một bữa thật ngon." Nói xong, ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ: "Vốn là các con kết hôn cứ như vậy đem một tờ giấy hôn thú, mẹ cùng ba của Chu Hàn đều cảm thấy rất ủy khuất cho con, nhưng mà con cũng biết, a Hàn nó là cưới lần thứ hai, hơn nữa cuộc tình trước ầm ĩ không vui, lần này a Hàn nói với mẹ giản lược hết thảy, mẹ biết thứ nhất là vì trước kia nó cùng đám bạn huyên náo không tốt, hai là suy nghĩ đến tiểu Bân. Nhưng mà cho dù là thế nào, kết hôn không có hôn lễ chính là chúng ta cùng Chu Hàn ủy khuất con, cho nên còn muốn gặp ông bà thông gia một lần, thành thật xin lỗi mới đúng, lại không nghĩ rằng thì ra là bọn họ đều ở bên ngoài."

Lâm Lệ sửng sốt, cũng không nghĩ tới điều bà nghĩ là cái này, cô còn tưởng rằng Chu gia để ý đến vấn đề cô không có hộ khẩu ở đây.

Mẹ Chu kéo tay cô lần nữa, nắm thật chặt, nhìn cô có chút đau lòng nói: "Tiểu Lệ a, thật là ủy khuất cho con, vì A Hàn nhà chúng ta, gả ủy khuất như vậy chưa nói, còn phải xa nhà như vậy, cha mẹ cũng đều không ở bên cạnh."

"Mẹ, ngài..." Lâm Lệ suy nghĩ, nói không ra lời.

Vỗ vỗ tay cô, vẻ mặt mẹ Chu nghiêm túc bảo đảm nói: "Tiểu Lệ, con yên tâm, sau này nếu như Chu Hàn khiến con bị ủy khuất, con tới tìm mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không thiên vị con trai của mình, nhất định làm chủ cho con."

Lâm Lệ nhìn bà, không khỏi cảm thấy cảm động, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn bà thật tình gật đầu nói: "dạ."

Mẹ Chu cũng cười, lôi kéo tay cô không ngừng gật đầu, một lúc lâu lại nói: "Con bây giờ là vợ của A Hàn, cho nên sau này nhờ con thay mẹ chăm sóc cho A Hàn cùng Tiểu Bân nhiều hơn, A Hàn cùng Tiểu Bân hai cha con này đều không dễ dàng, bị người đàn bà kia hại thảm." Nói đến cái này, giọng nói của Chu mẹ vốn là ôn nhu biến thành nghiêm nghị, ngoan tuyệt.

"Là vợ trước của Chu Hàn?" Lâm Lệ thử hỏi, Chu Hàn chưa từng nói với cô những chuyện có liên quan tới vợ trước của anh, dĩ nhiên bằng quan hệ của bọn họ cũng quả thật không cần thiết nói những thứ này, nhưng mà hôm nay tiểu Bân nói mẹ thằng bé thường xuyên dùng kim đâm bé, cô nghĩ, rốt cuộc là một người mẹ như thế nào có thể xuống tay hành hạ con ruột của chính mình như vậy.

Mẹ Chu gật đầu, lại có chút ít bất đắc dĩ than thở nói: "Ai, không nói tới cô ta, điều này cũng chẳng trách người khác, chỉ trách Chu Hàn hồi đó quá ngu ngốc, bị người đàn bà kia đầu độc, vì cô ta, ngay cả bạn bè và cha mẹ của mình cũng không cần, nhưng mà cuối cùng có được cái gì, vẫn không phải là bị cô ta một cước đá văng."

Lâm Lệ nhìn chằm chằm bà, trong lòng không khỏi sinh ra tò mò với người đàn bà kia, cô thậm chí có chút ít khó có thể tưởng tượng, một người giống như Chu Hàn như vậy, thế mà lại vì một người phụ nữ mà vứt bỏ tình cảm với cha mẹ và bạn bè.

Mẹ Chu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu vừa lúc chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia của Lâm Lệ, trong lòng thầm mắng mình quá nhiều chuyện, sao lại ở trước mặt cô nói đến chuyện của Lăng Nhiễm, nói chuyện người xưa trước mặt người nay, là một phụ nữ không thể rộng rãi đến mức coi như không có gì.

Vội vàng cười nói: "Ai nha, không có gì không có gì, chuyện đó cũng đã qua lâu rồi, chúng ta không nói cái này, không nói cái này." Sợ cô suy nghĩ nhiều, vội vàng dời đề tài, tùy tiện nói đông nói tây với cô.

Lâm Lệ nhìn ra được bà không muốn nhiều lời, cũng chỉ cười gật đầu, thuận miệng đáp lại bà mấy câu, thật ra thì cô chỉ là tò mò, dù sao bằng quan hệ của cô cùng Chu Hàn, cô không cần để ý những thứ này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-87)