Vay nóng Homecredit

Truyện:Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi – Mẹ Yêu Đừng Trốn - Chương 087

Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi – Mẹ Yêu Đừng Trốn
Hiện có 184 chương (chưa hoàn)
Chương 087
Em cũng có thể làm được
0.00
(0 votes)


Chương (1-184 )

Siêu sale Shopee


Lâu Tử Hoán để ba hắn cùng An Dạ Vũ về trước, hắn ngồi lại ở phòng bệnh, ngơ ngác nhìn em gái ngủ say.

Hắn nhớ lại buổi tối khi mẫu thân tự sát, cô đi vào phòng hắn. Đêm đó hắn và em gái ngủ cùng nhau, hắn đột nhiên mở mắt ra. Nhìn thấy mẹ mặc áo ngủ màu trắng xuất hiện ở cửa. Sắc mặt mẹ nhợt nhạt dị thường nhưng lại tươi cười. Hắn ngồi xuống, kinh ngạc nhìn mẹ.

Tịch Lan ngồi bên giường, vỗ về khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của con, lại nhìn Nhược Hi vẫn ngủ say bên cạnh, nhẹ nhàng đem con ôm vào trong ngực."Tử Hoán, mẹ thực xin lỗi con, cũng thực xin lỗi tiểu Hi, là mẹ không tốt."

Lâu Tử Hoán nhìn mẹ, sắc mặt của bà tái nhợt, đôi mắt đẫm lệ, tràn đầy nhu nhược và bất lực. Lòng hắn nhất thời chua xót, nước mắt rơi xuống, hít mùi hương quen thuộc của mẹ, lẩm bẩm nói: "Mẹ, đừng sợ ba, tiểu Hoán lớn lên, nhất định sẽ bảo vệ mẹ."

Tịch Lan yên tâm nở nụ cười: "Tử Hoán, mẹ muốn con đồng ý giúp mẹ một việc."

Tuổi của Lâu Tử Hoán đã đủ lơn, ba hắn thậm chí còn đối phó với Tịch gia làm cho mẹ hắn càng đau lòng. Mẹ rất cần hắn bảo vệ, hắn gật đầu: "Mẹ, mẹ nói đi, Tử Hoán nhất định sẽ làm được."

"Mẹ muốn con đồng ý với mẹ điều này, con phải bảo vệ tốt cho em gái, dùng sinh mệnh của con bảo vệ em, cả đời chăm sóc cho em, không rời bỏ em. Bất luận em nó làm ra sự tình gì, con đều phải bao dung cho nó, tha thứ cho nó, cho đến khi em nó tìm được hạnh phúc." Nét mặt của bà rất trang nghiêm, cũng rất thận trọng..

Lâu Tử Hoán không hề ngập ngừng gật đầu: "Mẹ, con đáp ứng mẹ, con sẽ bảo vệ em gái, sẽ không làm cho em bị thương tổn. Con cả đời sẽ ở bên cạnh em, chăm sóc em, bảo vệ em, vĩnh viễn không rời xa em."

"Con ngoan, Tử Hoán, con ngoan của mẹ!" Bà hôn mặt con, đặt con lại trên giường, đắp chăn, "Đã khuya rồi, mau ngủ đi nào!" cái gì nên làm bà cũng đã làm, thế gian này không còn gì để bà lưu luyến nữa.

Tử Hoán bất an nhìn mẹ mình tươi cười nồng ấm, đẹp mê hồn nhưng lại làm cho hắn càng hoảng hốt.

"Ngủ đi, nhớ kỹ con đã đồng ý với mẹ!" Tịch Lan lại hôn lên trán con gái, vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con gái, mắt bà lại một lần nữa nhòe nước mắt, "Nhược Hi, cục cưng của mẹ, con nhất định phải hạnh phúc nhé!"

Tử Hoán không muốn thấy mẹ khóc, lập tức nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, tiểu Hoán sẽ quan tâm Nhược Hi, nhất định làm cho Nhược Hi hạnh phúc."

Tịch Lan lúc này mới thật yên tâm, cười dịu dàng: "Mẹ tin tưởng con, mau ngủ đi!"

Tử Hoán cũng mệt mỏi, mí mắt đã sụp xuống. Hắn như nhìn thấy nước mắt mẹ hắn rơi xuống, nóng và ấm áp, liền mộng mị đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm, hắn nghe được tiếng thét chói tai của người hầu dưới lầu. Tử Hoán không kịp suy nghĩ, nhảy xuống giường, giầy còn chưa kịp mang chạy xuống lầu. Người hầu, quản gia sợ tới mức té trên mặt đất, ánh mắt mở to nhìn phòng tắm.

Tử Hoán cũng sợ ngây người, hắn nhìn thấy mẹ hắn nằm trong bồn tắm lớn, tay phải xẻ một đường thật sâu, máu chảy lênh láng. Nước trong bồn tắm lớn nhuốm màu đỏ thẩm, nhìn thật ghê người. Sắc mặt mẹ tái nhợt, khóe mắt còn ươn ướt, bên miệng lại lộ ra nét cười. Mẹ hắn tự sát, ngay trước mặt hắn!

Trí nhớ đã đước phong ấn như nước chảy khơi lại, hắn chảy nước mắt. Hắn hôn lên lòng bàn tay em gái, nước mắt rốt cuộc không khắc chế được, liền khẽ lên tiếng: "Thực xin lỗi, Nhược Hi, thực xin lỗi!"

"Anh, đừng khóc!" Lâu Nhược Hi tỉnh lại, sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Sau sự việc của mẹ, cô chưa từng thấy hắn khóc bao giờ, cô rõ ràng đã bức người anh mà cô yêu nhất phải khóc.

Lâu Tử Hoán vội lau đi nước mắt, lộ vẻ tươi cười: "Em tỉnh rồi à, có chỗ nào không thoải mái không? Em có muốn uống nước không? "

Nhược Hi đau lòng nhìn hắn, lần đầu tiên cô cảm thấy áy náy, hoài nghi liệu bản thân có phải đã làm sai hay không! Giọng nói của cô khàn khàn: "Em muốn uống nước!"

Lâu Tử Hoán rót một ly nước đầy, lấy muỗng đút cho cô từng thìa một.

Giúp cô uống nước xong, Lâu Tử Hoán cẩn thận xem phản ứng của cô, hắn đoán được Nhược Hi đã biết xảy ra sự tình gì."Còn có chỗ nào không thoải mái sao? Em muốn ngủ thêm một lát không? "

Cô lắc đầu, lộ ra vẻ tươi cười tái nhợt: "Anh, em không sao, thật sự là em không sao mà."

Ánh mắt Lâu Tử Hoán lại hơi hơi ươn ướt, hắn làm cho cô phải khổ sở thế này, cô còn nói với hắn không có việc gì.

"Anh, đừng dây dưa với Tử Khê nữa được không?" cô chảy nước mắt, "Em không muốn nhìn thấy Tử Khê, cũng không muốn nhìn thấy con gái của cô ta. Anh, có em ở đây bên cạnh anh không tốt sao? Em sẽ vĩnh viễn ở cùng anh, vĩnh viễn sẽ không phản bội anh, vĩnh viễn chỉ yêu duy nhất mình anh. Tử Khê có thể làm được, em cũng có thể. Cùng lắm thì chúng ta sẽ kết yết, vĩnh viễn không cần con cái, chỉ cần có thể ở cùng nhau là tốt rồi."

"Nhược Hi, Nhược Hi!" Lâu Tử Hoán che miệng của cô, "Đừng nói nữa, anh đồng ý với em, sẽ không dây dưa cùng An Tử Khê nữa. Cô ta sẽ không có cơ hội nào thương tổn em nữa, Nhạc Nhạc cũng vậy. Anh không phải đã nói qua với em sao? Cả đời này, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, bảo vệ em, chăm sóc em."

Nhược Hi khóc nở nụ cười, cô cầm tay hắn rồi hôn lên lòng tay hắn "Em thật là may mắn, đứa bé không còn, bằng không em thật không biết nên phải làm gì bây giờ! Em không muốn ác mộng đêm hôm đó kéo dài, nhưng muốn em tự tay giết chết một đứa bé em cũng không nhẫn tâm. Cú đẩy của Nhạc Nhạc, ngược lại đã thành toàn cho em, chẳng qua trong lòng em vẫn cảm thấy thương tâm, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng trong đời em được mang thai."

Mỗi một câu của Nhược Hi như đẩy hắn xuống địa ngục, hắn không quay lại được nữa, lời thề với mẹ hắn là một xiềng xích, hắn bỏ không được, chỉ có thể làm theo. Hắn không thể lại để cho Nhược Hi bị thương tổn, hắn thậm chí hối hận vì sao lại về nước. Hắn ở nước ngoài tuy rằng thỉnh thoảng mới gặp em gái, nhưng hắn và Nhược Hi lại có cuộc sống anh em đơn giản bình thường, Nhược Hi sẽ không bị thương tổn thế này. Mà hắn, ít nhất còn có thể nhìn thấy một ít ánh sáng

"Không sao cả, chỉ cần có anh bên cạnh dù có xảy ra chuyện gì em cũng không sợ. Anh, em thật sự cảm thấy rất may mắn, chúng ta có thể là anh em thân thiết. Bởi vì chúng ta là anh em thân thiết, cho nên chúng ta có thể càng yêu nhau hơn, càng trân trọng đối phương, càng không rời xa đối phương, anh nói có đúng hay không?"

Nhược Hi say mê trong hạnh phúc, cô tự nhiên nói ra mục đích. Lời của cô giống như lưới giăng ra, bủa vây lấy trái tim của hắn, hắn thấy khó thở. Hắn lại cảm thấy hoang đường, vì sao em gái hắn lại nói ra lời nói kinh khủng như vậy mà còn cảm thấy điều đó là đương nhiên. Hắn muốn hét to, muốn lay tỉnh cô, bọn họ là anh em, cô chính là em gái của hắn. Hắn có thể yêu cô, có thể chiều cô, thậm chí đặt cô vào vị trí quan trọng nhất trong lòng hắn, tất thảy đơn giản chỉ vì cô là em gái hắn.

Em gái phải đổi thành người yêu, sẽ có một ngày, không sớm thì muộn hắn sẽ điên mất.

"Anh, anh làm sao vậy, sắc mặt rất khó coi, anh không thoải mái sao?" Lâu Nhược Hi quan tâm cầm tay hắn, đem tay hắn đặt ở trước ngực cô.

Lâu Tử Hoán đụng phải ngực cô, hắn muốn ngay lập tức rụt tay lại. Cuối cùng hắn vẫn là không làm, hắn miễn cưỡng tươi cười: "Không có việc gì, anh hơi mệt thôi! Em cũng ngủ thêm một lát đi, như thế có thể mau hồi phục."

Lâu Nhược Hi gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ.

Chỉ có Lâu Tử Hoán, vẻ mặt hắn thống khổ thâm trầm. Có lẽ kể từ lúc mẹ hắn tự sát hắn đã định sẵn phải sống trong địa ngục.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-184 )