Truyện:Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi – Mẹ Yêu Đừng Trốn - Chương 082

Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi – Mẹ Yêu Đừng Trốn
Hiện có 184 chương (chưa hoàn)
Chương 082
0.00
(0 votes)


Chương (1-184 )

†*♓â*𝖓 𝐭ⓗ*ể Lâu Tử Hoán rõ ràng run lên, hắn đứng dậy, thật sự ra mở cửa phòng. Ngoài cửa đều không có gì cả, hắn khóa kỹ cửa, ánh mắt càng thêm vẻ thâm trầm lo lắng, hắn thong thả bước từng bước một tới gần cô: "Cô miệng lưỡi toàn nói dối, tôi sẽ không bao giờ tin cô nữa!" Hắn đ*è 🦵ê*ռ 𝓃🌀ư*ờ*ı cô.

Hắn cắn rất mạnh, hàm răng đâ·〽️ ν·à·𝖔 tận trong thịt, nếm được mùi ngọt của 𝖒á·⛎ tươi. Hắn dùng đầu lưỡi ⅼ-ıế-𝐦 một chút, bao nhiêu Ⓜ️·á·ц chảy ra, hắn đều ⅼℹ️_ế_ⓜ không còn một giọt.

Tử Khê đau đến đến nỗi la lên. Cô cảm thấy nhục nhã vô cùng, mắt khóc sưng đỏ mắng: "Lâu Tử Hoán, anh là đồ điên!"

Lâu Tử Hoán nở nụ cười, hắn thậm chí dùng sức hút miệng vết thương của cô, hút ra càng nhiều Ⓜ️á*⛎, hắn nuốt vào, sau đó ⓗô_ռ cô. Hắn đem má_𝖚 ngậm trong miệng đổ vào miệng cô, bức cô nuốt vào. Hắn ↪️ắ-ⓝ ⓜô-𝐢 dưới của cô: "Nói cho cô biết, vẫn còn chưa xong đâu!"

Cô vội vàng lùi người lại, Lâu Tử Hoán chắc điên rồi, hoàn toàn điên rồi."Lâu Tử Hoán, anh bình tĩnh một chút. Tôi, tôi là lừa gạt anh, tôi chưa 👢-ê-п 𝐠❗ư-ờ-ռ-🌀 cùng Hắc Diệu Tư. Hắn cùng mẹ tôi làm ra chuyện như vậy, tôi chán ghét hận hắn còn không hết, căn bản không có khả năng cùng hắn 𝐥ê_п 𝖌_ı_ư_ờ_𝖓_𝖌. Anh buông, buông ra!"

Lâu Tử Hoán làm ngơ. Hắn giống một con q⛎.ỷ khát 𝖒á●𝖚, nhe răng nanh đâ·m ☑️·à·ⓞ trong làn da của cô, m-ú-т vào dòng Ⓜ️á*𝖚 tươi nóng ấm. Rốt cục, hắn đã cảm thấy thỏa mãn, hắn l❗.ế.Ⓜ️ má.ц tươi từng chút một, thưởng thức dấu răng của chính mình, hai dấu răng sắp xếp chỉnh tề ở giữa hai bên ռ.𝖌ự.↪️ cô, vẫn còn dính chút ⓜá·𝐮, xác nhận miệng vết thương trên 𝓃g.ự.↪️ cô nhất định sẽ lưu lại dấu vết, hắn thỏa mãn nở nụ cười. Lấy thuốc bôi ra, bôi cho cô: "Chỉ lưu lại một vết sẹo mà thôi, không cần khóc thương tâm như vậy."

Tử Khê nhục nhã giấu mặt vào trong chăn, người đàn ông này đã coi cô là nô lệ của hắn, để lại dấu ấn của hắn ở trên người cô. Bôi thuốc cho cô xong, hắn bắt đầu ⓒ.ở.1 🍳ⓤầ.n áo của chính mình. Sau đó đến đầu giường, cởi bỏ caravat trên tay cô ra.

Caravat trên tay cô vừa được cởi bỏ, An Tử Khê liền lấy một tay đẩy ngã hắn ở trên giường. Cô rất giận dữ, không để cho hắn có cơ hội vật cô ra. Cô rất hận hắn, trực tiếp tới cắn lên п_ℊ_ự_ⓒ hắn, cô ↪️_♓ả_𝖞 𝐧ư_ớ_ⓒ mắt, dùng hết sức lực. Răng 𝐜ắ*ɱ ☑️*à*⭕ da hắn, cô cũng nếm được mùi vị má-𝖚 tươi. Nℊự*𝐜 hắn phập phồng kích động, cô nghe thấy tiếng hắn cười. Cô ngẩng đầu, Lâu Tử Hoán đang cười rất thỏa mãn. Cô là đang cắn hắn, không ngờ hắn còn cười được, hắn quả nhiên điên rồi.

Cô từ trên người hắn đi xuống, cầm quần áo bị xé rách của mình lên, muốn xuống giường đi ra ngoài.

Lâu Tử Hoán bắt lấy cổ tay của cô, trực tiếp vứt cô trở lại trên giường: "Cô cắn tôi, còn muốn trốn sao?"

"Vậy còn anh? Anh là người điên, anh cắn tôi thì tính sao?" Cô rưng lệ phản bác, cô cảm thấy chính mình cũng điên rồi, cô làm sao có thể đi thích một người điên như vậy chứ.

"Tôi cắn cô, là muốn cô biết rõ ràng, cô là người của ai. An Tử Khê, nhìn xem cô hiện giờ có bộ dạng gì!" đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào nɢự_c cô, cười xấu xa, "Cô nói một chút xem, cô hiện giờ thành bộ dạng này, có người đàn ông nào sẽ muốn chạm vào cô. Trên người cô có dấu ấn của tôi, cô nhất định là của tôi."

Tử Khê hết sức kinh hoàng, tên đàn ông ↪️-hế-t tiệt, hắn biết hắn đang nói gì sao? Hắn sao có thể nói với cô như vậy, cô không dám có chút chờ mong gì đối với hắn nữa! "Lâu Tử Hoán, anh buông ra. Anh hẳn là rõ ràng nhất so với bất kỳ ai, anh và tôi không thể cứ dây dưa mãi với nhau được. Tôi thề với anh, tôi không có 𝐪ⓤ𝖞ế●𝖓 𝓇●ũ Hắc Diệu Tư, càng không biết hôm nay vì sao hắn lại xuất hiện. Khúc mắc giữa anh và hắn, tôi tuyệt đối không muốn cuốn vào, anh buông tay có được không? "

Buông tay? Lâu Tử Hoán cứng người, cô muốn hắn buông tay. Hắn thật sự có thể buông tay sao?

"An Tử Khê, bắt đầu từ ngày cô với mẹ cô tiến vào nhà họ Lâu, cô muốn chạy không được." Hắn kéo vạt váy ngủ của cô lên, xé vụn."Hắc Diệu tư rõ ràng muốn khiêu khích tôi, hắn tốt với cô. Cô nói cô không 🍳-u𝖞ế-n ⓡ-ũ hắn ư, ⓠ.u.ỷ mới tin!" Tay hắn không lưu tình chút nào tiến vào trong cơ thể cô, "Hắn có giống tôi chạm vào cô như vậy hay không, một lão già như vậy, thủ đoạn còn cao minh hơn so với tôi sao?"

Tử Khê khuất nhục khóc, hết lần này đến lần khác bị hắn đặt dưới thân, bị lời lẽ của hắn lăng nhục. Cô rơi lệ, nước mắt trong suốt, cô lại cười: "Anh căn bản không thể so với hắn được, ít nhất hắn còn biết ôn nhu, biết tôn trọng, còn anh chỉ biết é●𝓅 🅱️●⛎●ộ●𝐜 tôi!"

Ánh mắt Lâu Tử Hoán lạnh lùng, cười đến q-⛎-ỷ mị, hắn rút tay lại: "É_𝖕 𝒷𝐮ộ_↪️ sao? Đối với một ⓓâ_Ⓜ️ phụ như cô, tôi cần phải é*ⓟ 𝖇ц*ộ*𝖈 sao?"

Tử Khê sợ hãi, cô chưa từng bị đối đãi như vậy. Kinh nghiệm cô đã từng trải qua với hắn, dù có tốt hay không, cũng không có cuồng phong bão táp như vậy. Cô khóc nấc lên, đầu lưỡi hắn chạm vào nơi mà cô thấy thẹn nhất, cô nhắc nhở bản thân, không sao cứ xem như mình không tồn tại là được. Không thể có phản ứng, không thể! †𝐡·â·n т·𝖍·ể cũng không chịu thua kém, bắt đầu run run.

Lâu Tử Hoán ngẩng đầu lên, khóe môi còn có vết nước, hắn đắc ý ♓●ô●ⓝ lên môi của cô: "Đây là é.𝖕 🅱.𝖚.ộ.𝖈 sao? Hử? "

Cô nhắm mắt lại, thân mình đã ửng đỏ, kích động tạm thời ngưng lại. Cô lả người đi, nhìn hắn bắt đầu bỏ thứ vướng víu ở hạ thân.

Ánh mắt hắn tràn ngập tính xâm chiếm cùng đắc ý, làm cho cô rất muốn chạy trốn, muốn nhanh chòng chạy trốn. †*♓â*п 🌴♓*ể cô mềm lả đi, tìm không ra sức lực, cô chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.

Lúc này, cửa phòng mở ra. Hắn và cô đều nghe được giọng nói của Lâu Nhược Hi: "Anh, anh đã ngủ chưa? "

Ⓣh●â●п 𝖙●𝒽●ể Lâu Tử hoán rõ ràng chấn động, tuyệt đối không thể để Nhược Hi vào. Hắn cắn răng một cái, lấy cái chăn gắt gao bao trùm lấy cô, bản thân cũng chui vào h_ô_п lên môi cô.

Cô ⓣ-♓-ở 𝒽-ổ-ⓝ 𝖍ể-n, cũng không quên nhắc nhở hắn: "Em gái anh ở bên ngoài!"

"Câm miệng!" hắn không cần cô nhắc nhở, hắn cũng không thể chuyên tâm ⓗô·n cô, hắn thậm chí còn tâm phiền ý loạn. Nhược Hi rất hiểu hắn, hắn lâu như vậy không có đáp lại, chắc là sẽ đoán hắn đã ngủ rồi! Như vậy, chắc nó sẽ ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi!

Ở ngoài cửa, Lâu Nhược Hi cứng người lại, cô khẳng định An Tử khê đang ở trong phòng anh mình, hơn nữa còn nằm ở trên giường anh ấy. Cô ta gắt gao nắm chặt vào lòng bàn tay, An Tử Khê, tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Ánh mắt cô ta chợt lóe lên, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.

Lâu Tử Hoán nghe ngoài cửa đã yên tĩnh lâu rồi. Nhược Hi chắc đã đi rồi! Hắn bắt đầu chuyên tâm 𝖍ô●ռ cô, hạ thân cũng ❌â_ɱ ռⓗậ_🅿️ vào cô. Hắn thừa nhận, An Tử Khê thật là tuyệt. Hắn đã yêu mê mệt cánh môi ngọt ngào của cô, càng sa vào kⓗ●🔴á●❗ 🌜●ả●m cực hạn được †·♓â·ռ †♓·ể cô bao quanh hơn.

Khóe mắt Tử Khê chảy ra nước mắt, cô hận bản thân, hận chính mình vì sao lại dễ dàng để hắn 𝐤●í●𝖈●♓ 𝐭●𝐡●í●c●♓ như vậy.

"A Tử, mẹ ở đâu? " Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở của Nhạc Nhạc.

Chương (1-184 )