Vay nóng Tima

Truyện:Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi – Mẹ Yêu Đừng Trốn - Chương 180

Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi – Mẹ Yêu Đừng Trốn
Hiện có 184 chương (chưa hoàn)
Chương 180
Một đường sinh tử thiên nhai
0.00
(0 votes)


Chương (1-184 )

Siêu sale Lazada


Tử Khê vừa vào bệnh viện liền thấy có rất nhiều bác sĩ và y tá đang vội vàng. Cô tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi trở lại phòng bệnh, Trương Khiết Hân vừa thấy Tử Khê đã túm lấy tay cô: "Tôi đang định gọi điện cho cô. Không xong rồi, mau lên tầng thượng đi!"

Sắc mặt Tử Khê đại biến. Mấy ngày nay bọn họ không có tâm tình để ý tới An Dạ Vũ, bà ấy còn ở bệnh viện, cô biết nhưng không muốn gặp. Hiện tại nghe tin mẹ cô chạy lên tầng thượng muốn tự sát, cô vẫn cảm thấy hoảng hốt."Cô ở đây chăm sóc Nhạc Nhạc, tôi đi xem thế nào."

Lúc Tử Khê đến sân thượng thì đã có mấy bác sĩ và hộ lý vây quanh, một bác sĩ nhận ra cô. Bọn họ không biết quan hệ giữa cô và An Dạ Vũ, chỉ quan tâm nói: "An tiểu thư, sao cô lại ở đây? Có người tự sát, cô nên đi xuống trước đi!"

"Không sao, đó là mẹ tôi." Tử Khê bất chấp thân phận này nọ, cô nhìn thấy An Dạ Vũ đứng bên ngoài hàng rào bảo hộ, cười ngây ngô, thì thào tự nói chuyện."Mẹ, mẹ đang làm gì thế, mau tới đây đi!"

An Dạ Vũ quay đầu lại, nhìn Tử Khê vỗ tay cười to: "Tử Khê, con là A Tử, là con gái của mẹ, A Tử!"

"Đúng, con là A Tử!" Tử Khê đã nhận ra thần trí của mẹ mình không rõ ràng, mới ngắn ngủi vài ngày sao bà lại biến thành như vậy."Mẹ, mẹ lại đây trước đi, tới bên cạnh con được không?"

"An tiểu thư, tinh thần của Lâu phu nhân hiện tại bị thương tổn nghiêm trọng. Trước tiên cô đừng xúc động." Bác sĩ thấy cô định tiến lên phía trước liền giữ cô lại.

"Tinh thần của mẹ tôi có vấn đề gì sao?" Tử Khê bị đả kích rất lớn, dường như chỉ trong một đêm mà trời đất đều thay đổi."Sao mẹ tôi lại bị như vậy, lúc trước bà ấy vẫn tốt mà."

"Lâu phu nhân bị áp lực tinh thần trong một thời gian dài, có lẽ gặp phải đả kích lớn nên mới thành như vậy." Bác sĩ ở vừa chú ý nhìn An Dạ Vũ cách đó không xa, vừa giải thích với cô.

Tại sao lại như vậy, sao có thể như vậy? Tim cô đau đớn đến không thể hô hấp."Mẹ, mẹ lại đây được không? Con là A Tử, mẹ đến bên cạnh con đi!"

"A Tử, A Tử!" Vẻ mặt An Dạ Vũ đầy nghi hoặc nhìn cô."Cô không phải là A Tử, A Tử không cần tôi, A Tử không cần tôi."

Tử Khê lắc đầu liên tục, cô không phải thực sự bỏ mặc bà. Chỉ là cô còn tức giận, còn đau khổ. Bà là mẹ cô, cho dù cô giận dữ thế nào cũng không thể bỏ mặc bà.

Cảnh sát vừa đến, nói với mọi người: "Tất cả đều đi xuống, nơi này để chúng tôi phụ trách."

"Anh cảnh sát, tôi là con gái của bà ấy. Để tôi ở lại, để cho tôi ở lại được không? Tôi có thể khuyên bà ấy." An Tử Khê khóc lóc cầu xin viên cảnh sát.

Viên cảnh sát nghi ngờ nhìn cô, hai người này đều là những nhân vật có tiếng tăm. Một là phu nhân của Lâu Ngọc Đường, một là đại minh tinh Violet, hai người này thế nhưng lại là mẹ con. Có phóng viên chính tai nghe được lời nói của Tử Khê liền tiến lên muốn phỏng vấn, lập tức có cảnh sát ngăn lại. Mạng người là quan trọng, ai cũng không thể gây chuyện."Được rồi, vậy cô ở lại!"

"Lâu phu nhân, chúng tôi là cảnh sát. Có gì bà hãy nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp bà. Trước hết bà lại đây đã, ở đó rất nguy hiểm." Cảnh sát hướng về phía An Dạ Vũ hô to.

Cảnh sát? An Dạ Vũ dường như cũng không rõ cảnh sát là cái gì.

"Cảnh sát tới để cứu bà. Tôi họ Cảnh, bà có thể gọi tôi là cảnh sát Cảnh. Lâu phu nhân, bên kia rất nguy hiểm. Trước hết bà lại đây đã!" Cảnh sát Cảnh đau đầu nhìn bà ta, vẫn không mất kiên nhẫn nói lớn.

"Vậy anh có thể tìm A Tử tới đây sao?" An Dạ Vũ đột nhiên đi đến chỗ hàng rào bảo vệ."A Tử không gặp tôi, nó không cần tôi!"

"Mẹ, con là A Tử đây!" Tử Khê sợ hãi khóc to, "Không phải là con không cần mẹ. Thật sự là con đây, mẹ ơi, con làm sao có thể không cần mẹ được? Trước hết mẹ xuống đây đã được không?"

"A Tử không muốn gặp tôi. Tôi có lỗi với nó." Vẻ mặt An Dạ Vũ rất bi quan, bà ta cúi đầu xuống."Ngọc Đường chết rồi, tôi không bao giờ... làm Lâu phu nhân được nữa, tôi phải làm sao đây, tôi không muốn quay về Dạ Đô, không bao giờ muốn quay về cái nơi ma quỷ kia."

Giờ khắc này Tử Khê mới hiểu được mẹ mình làm nhiều chuyện như vậy là vì muốn thoát khỏi Dạ Đô. Ý niệm hại Tịch Lan năm đó chính là vì muốn thoát khỏi Dạ Đô. Những việc bà làm nhiều năm qua đều vì sợ có một ngày phải quay lại chốn kia. Vậy mà cô chưa bao giờ nghĩ tới điều này.

"Mẹ, không ai bắt mẹ quay về Dạ Đô đâu." Tử Khê cẩn thận đi từng bước một đến gần."Con là con gái mẹ. Con sẽ chăm sóc mẹ, mẹ xuống dưới đây với con đi!"

An Dạ Vũ ngẩng đầu nhìn Tử Khê. Khuôn mặt bà hình như có vẻ tỉnh táo hơn, kia có lẽ đúng là con gái bà."A Tử, A Tử, con còn muốn nhận người mẹ này sao?"

"Muốn, con đương nhiên muốn." Tử Khê gật đầu thật mạnh, nước mắt rơi như mưa."Mặc kệ mẹ đã làm sai những chuyện gì, cả đời này mẹ đều là mẹ con. Con làm sao có thể không cần mẹ được, con sẽ chăm sóc mẹ cả đời!"

An Dạ Vũ vui vẻ nở nụ cười. Bà ta đã đi lên mấy hàng rào bảo vệ, tất cả mọi người đều kinh hô nhưng bà ta chẳng biết gì hết, vẫn vui vẻ cười to. Bà muốn đến chỗ con gái nhưng không ngờ cả cơ thể đều nghiêng đi.

Một khắc nguy hiểm này Tử Khê liền tóm được tay mẹ mình từ phía sau, chính cô cũng bị rơi xuống, may mắn tay kia của cô được cảnh sát Cảnh nắm được. Cô và An Dạ Vũ đều đang lơ lửng giữa không trung, nguy hiểm vạn phần.

Tử Khê cảm kích nhìn cảnh sát đang cầm tay mình. Cô cúi đầu an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ nắm chặt tay con, đừng buông tay ra!"

An Dạ Vũ đã thanh tỉnh mấy phần. Nước mắt trào ra: "Thật là con, A Tử, con thật sự còn nhận mẹ. Con thật sự còn nhận mẹ là mẹ của con."

"Vâng, cả đời mẹ đều là mẹ con." Mấy ngày nay thể lực cô gần như đã cạn kiệt. Cô cắn răng cố nắm lấy tay mẹ mình."Mẹ, mẹ nắm chặt vào, đừng sợ hãi. Cảnh sát sẽ cứu chúng ta."

Cảnh sát Cảnh cùng mấy cảnh sát khác hợp sức, cuối cùng cũng kéo được mẹ con hai người lên. Người xem ở dưới lầu cùng trên lầu đều thở phào nhẹ nhõm. Tử Khê bất chấp tay đau đến muốn rời ra, ôm mẹ mình vào trong ngực.

"Mẹ không sao rồi, không sao rồi!" Cô an ủi mẹ mình còn đang run rẩy.

"An tiểu thư mau đi xuống đi!" Cảnh sát Cảnh nói với cô."Cô và mẹ mình đều cần phải nghỉ ngơi."

Tử Khê ngẩng đầu: "Cám ơn anh, thật sự cám ơn anh."

Cảnh sát Cảnh tán thưởng nhìn An Tử Khê. Trước đây, đối với ngôi sao hắn không có thiện cảm cho lắm. Phần lớn ngôi sao đều cao ngạo hoặc là dối trá, khiến hắn buồn nôn. Nhưng cô gái trước mắt này lại có dũng khí khiến hắn phải nhìn với một cặp mắt khác. Đặc biệt là câu nói "Cảnh sát sẽ cứu chúng ta", đây rõ ràng là sự tin tưởng tuyệt đối khiến hắn rất xúc động.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-184 )