← Ch.174 | Ch.176 → |
"Lâu Tử Hoán giống như anh nói đó, em không phải người nhà Lâu gia, em không có cách nào để thực sự máu lạnh vô tình." Tử Khê nói, đẩy hắn ra, cô cúi đầu "Thế nhưng thực sự muốn em xem không có việc ấy mà tha thứ anh, em cũng không làm được."
Lâu Tử Hoán nhìn cô lui lại vài bước. Lâu Tử Hoán hắn đã trải qua nhiều năm tôi luyện, đã học được không cho bất kỳ kẻ nào thương tổn mình. Hắn rất nhẹ nhàng buông cô ra, dùng giọng điệu châm biếm: "An Tử Khê, em tựa hồ rất thích tự mình đa tình, anh đã từng nói muốn em tha thứ sao, căn bản em có tha thứ hay không với anh mà nói đều không có nghĩa lý gì, bất luận như thế nào em vẫn là người đàn bà của anh."
An Tử Khê bị vẻ mặt châm biếm của hắn làm cho sắc mặt trắng nhợt. Một khi trở về hiện thực, bọn họ tựa như hai con dã thú không cắn xé đối phương đến đầu rơi máu chảy là không được. "Em nói với Nhạc Nhạc muốn mua đồ uống. Em phải đi về!" Cô không thể ở gần bên thêm chút nữa với người đàn ông này, không thể lại nói chuyện với hắn như lúc nãy, nếu không rất có khả năng cô sẽ điên mất.
Lâu Tử Hoán cười, nhìn theo bóng cô rời đi."Tốt, An Tử Khê không nên tha thứ cho anh quá nhanh, nghìn vạn lần không nên!"
Tử Khê từ lầu trên đi xuống, điện thoại vang lên, là của Hắc Chí Cương gọi tới. Lòng Tử Khê cứng ngắc tiếp điện thoại.
"Tử Khê!" Giọng nói trầm thấp của Hắc Chí Cương vang lên, "Em vẫn ở bệnh viện sao?"
"Uh"Bên tai cô dường như còn vang lên lời của Hắc Diệu Tư, lòng của cô càng trở nên nặng trĩu, thậm chí hô hấp thấy thật khó khăn.
"Tử Khê có phải xảy ra chuyện gì rồi?" Hắc Chí Cương rất mẫn cảm đối với phản ứng của An Tử Khê, hắn dễ dàng có thể cảm giác được sự khác thường của cô.
"Không có gì. Chí Cương, anh tìm em có chuyện gì sao?" Tử Khê cố sức nắm chặt tay, ngón tay trắng bệch, người cũng trở nên khẩn trương.
Hắc Chí Cương bị cô hỏi vào trọng điểm, kì thực hắn ở ngay bên ngoài bệnh viện. Hắn biết Lâu Tử Hoán cũng không thích tiếp, hắn không muốn làm Tử Khê khó xử nên mới không đi vào, hắn nói: "Không có việc gì, muốn xác nhận một chút Nhạc Nhạc tốt lên chưa?"
"Nó khá hơn rồi, còn nói sao anh mấy hôm nay không đi thăm nó." Cô lập tức nghĩ ngay là có chuyện nên nói tiếp."Trẻ con thôi, anh công tác bề bộn không cần để ý."
"Anh ở ngay ngoài bệnh viện, giờ anh vào ngay." Hắc Chí Cương nghe cô nói như vậy thì có chút kinh hỉ. cầm hoa xuống xe.
Tử Khê nghe xong, kinh ngạc thiếu chút nữa rơi điện thoại. Cô vội vàng nói: "Chí Cương, trước tiên anh đừng đi vào, ngày hôm nay bệnh viện có chút việc, Lâu Tử Hoán đang ở đây, anh chờ hai ngày nữa có được hay không." An Tử Khê nói xong liền nghĩ mình tàn nhẫn, thế nhưng Hắc Chí Cương đi vào rất có khả năng sẽ đụng Lâu Tử Hoán. Vả lại với trạng thái hiện tại của Lâu Tử Hoán, cô cũng không tưởng tượng được sẽ phát sinh chuyện gì.
Hắc Chí Cương dừng bước. Hắn không rõ vì sao mình vẫn còn là một thiếu niên hết sức lông bông hay kích động như tiểu tử vậy. Hắn cười gượng: "Anh, anh nói giỡn với em thôi, hiện tại anh đang ở phòng làm việc, làm sao có khả năng thực sự ở cửa bệnh viện."
Tử Khê chạy tới chỗ cửa sổ nơi hành lang bệnh viện. Rõ ràng cô thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu trên đường, còn có người đứng cách đó không xa, trên tay cầm bó hoa, đúng là Hắc Chí Cương. Ngực cô khó chịu, muốn lao xuống ôm hắn. Cô vẫn nghĩ hiện tại Hắc Chí Cương thành thục, ổn trọng không giống trước đây. Nhưng hiện tại hắn mới chính là Hắc Chí Cương ngốc nghếch mà cô từng biết.
"Uh, ngày nào rảnh, nhớ đến thăm Nhạc Nhạc."
"Được, anh sẽ gọi điện thoại cho em." Thần sắc Hắc Chí Cương ảm đạm, hắn đã ngồi trở lại trên xe.
Tử Khê đứng ở phía sau cửa sổ nhìn hắn lên xe, chỉ chốc lát sau khi hắn lái xe rời khỏi, cô mới xoay người trở về, thì chợt nghe các hộ sĩ đang lén nói chuyện phiếm.
"Lâu thái thái thật đáng thương!"Một nữ y tá đứng ở giữa nói, "nghe nói vốn giữa bà ấy và Lâu thiếu cảm tình không tốt. Lâu lão tiên sinh còn sống thì còn đỡ, hiện tại Lâu lão tiên sinh đã chết, chỗ dựa của bà ấy cũng không có, phỏng chừng cái gì cũng không chiếm được. Thật là cảnh thê lương nha!"
Một y tá lập tức nói: "Đúng vậy! Chị biết không! Sau khi Lâu lão tiên sinh chết, Lâu thiếu đối xử với Lâu thái thái tệ lắm, hắn đến phòng bệnh của Lâu thái thái, không biết Lâu thiếu nói với bà ấy cái gì đó mà Lâu thái thái khóc rất đáng thương, qua cửa kính còn nghe thấy giọng Lâu thái thái cầu xin, thế nhưng Lâu thiếu vẫn không có động tĩnh gì cả."
"Cũng không biết trong di chúc, Lâu lão tiên sinh có cho Lâu thái thái cái gì không, cho dù có, với loại người như Lâu thiếu, nếu đã ghét đến thế, đoánchừng Lâu thái thái cũng không chiếm được cái gì đi." Giọng của hai người y tá được đè thấp, nhưng không thấy được cô đang đứng ở cửa sổ mà vẫn tiếp tục đề tài này.
"Đúng vậy, thực ra gả vào nhà giàu có cũng không có tốt như vậy đi. Như Lâu thái thái gả vào Lâu gia nhiều năm như vậy, Lâu lão tiên sinh vừa chết, bà ta là mẹ kế, có kết cục như vậy cũng không phải tốt."
Giọng của họ càng ngày càng xa, mà cô cũng càng ngày càng trầm. Cô vốn không muốn quản chuyện của mẹ mình. Thực ra cô hận bà, hận hành động của bà năm đó, thế nhưng rốt cuộc cô vẫn không bỏ được mẹ của mình.
Cô tìm được phòng bệnh của mẹ, hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào.
An Dạ Vũ nằm ở đó, nước mắt lã chã, trong miệng liên tục nói: "Tôi không phải cố ý, tôi không có, tôi thực sự không muốn như vậy."
Tử Khê nghe thấy, không những không thương hại, thậm chí còn thấy phiền chán. Hơi cười, chuyện quá khứ cũng đã qua nhiều năm, vì cái gì mà lại như bây giờ, miệng cô tự nói những lời này. Cô xoay người muốn đi, thực sự không muốn để ý đến bà.
An Dạ Vũ thấy cô, kinh ngạc gọi: "Tử Khê đừng đi, đừng đi."
An Tử Khê quay đầu lại nhìn bà, thấy mặt bà tái nhợt, mắt đỏ phù thũng, tóc tán loạn, đâu còn là người mẹ phong tình kia, thậm chí dưới ánh đèn cô có thể thấy được tóc bạc của bà, ngực cô cứng lại.
"Tử Khê xin lỗi!"An Dạ Vũ lảo đảo xuống giường là "Ta xin lỗi con, xin lỗi!"
"Mẹ, rốt cuộc mẹ lại làm cái gì, vì sao bác Lâu lại phải tự sát. Mẹ cũng biết rõ ông ấy là kiểu người gì, nếu như không phải bị đả kích cực lớn, tuyệt đối sẽ không tự sát." An Tử Khê nhìn người mẹ rõ ràng trước mắt, cảm giác vô lực xuất hiện trong lòng, cô chỉ muốn biết đáp án.
An Dạ Vũ sửng sốt. Vì sao tất cả mọi người đều muốn tới hỏi bà về chuyện này. Chuyện Lâu Ngọc Đường tự sát nhất định phải liên quan đến bà sao, nhưng trên thực tế, thật là do bà làm sai, bà thực sự có như thế. Bà tuyệt vọng, ngay cả bà cũng biết được bản thân không có thuốc nào cứu được.
"Ta thật không ngờ lại như vậy, càng không nghĩ người muốn nói chính là..." An Dạ Vũ nhìn mặt con gái, trong nháy mắt suy nghĩ trở nên rõ ràng."Nhược Hi, là Nhược Hi thú tội với Ngọc Đường. Cô ta nói ta đã làm sai, cô ta nói con không phải con gái của Ngọc Đường, sau đó Ngọc Đường hỏi ta có đúng vậy hay không, ta thực sự gật đầu."
An Tử Khê sửng sốt, một cơn cảm giác lạnh đến sống lưng. Lâu Nhược Hi đến bây giờ còn không chấm dứt muốn trả thù cha cô ta sao?
← Ch. 174 | Ch. 176 → |