← Ch.160 | Ch.162 → |
Nhạc Nhạc trên đường đi học về đến bệnh viện gặp Tử Khê. Thạch Nam chưa có tới đón nó, nó tự mình bắt xe đến bệnh viện. Vừa đến cửa đã thấy Lâu Ngọc Đường và An Dạ Vũ.
An Dạ Vũ thấy Nhạc Nhạc vui vẻ đi đến nắm tay nó: "Nhạc Nhạc! Con tan học rồi."
Nhạc Nhạc gật đầu, nó nhìn đến Lâu Ngọc Đường, theo bản năng tự phòng bị. Vị ông nội này cho nó một kí ức thật sự không tốt.
Lâu Ngọc Đường nhìn cháu gái do cô sinh ra cùng Tử Khê rất giống nhau, thực sự sẽ là con do Tử Khê và Tử Hoán sinh sao. Một đôi anh em ruột vậy mà lại sinh ra một đứa con khỏe mạnh như thế, điều này không phải là một kỳ tích sao.
"Nhạc Nhạc còn nhớ rõ ta không?" Lâu Ngọc Đường cố gắng tỏ ra thiện ý.
Nhạc Nhạc tái nhợt, gật đầu cười nhạt. Tiếp nhận An Dạ Vũ đó là bởi vì bà là mẹ của Tử Khê, đó là người thân của nó nha! Vị ông nội này cũng là cha của ba ba bại hoại! Vậy nó cũng có thể tha thứ cho ông sao, thế nhưng, tình cảnh năm đó tại Lâu gia đã khắc sâu trong đầu nó, thực sự khó thân cận.
Nó đi lên trước gặp Tử Khê.
Tử Khê thấy Nhạc Nhạc lập tức lộ ra vẻ tươi cười, lại nhìn thấy Lâu Ngọc Đường và An Dạ Vũ xuất hiện, bộ dạng tươi cười trên mặt liền rất là miễn cưỡng. Làm sao mới có vài ngày mà ai cũng biết cô nằm viện vậy.
"Tử Khê, con sinh bệnh gì mà phải nằm viện." An Dạ Vũ nắm lấy tay cô, vẻ mặt đầy quan tâm.
Tử Khê vỗ vỗ tay mẹ mình: "Con không sao chỉ là cảm mạo mà thôi, sao hai người lại đến."
Lâu Ngọc Đường đứng ở phía sau An Dạ Vũ, muốn nói gì đó lại thôi, vụng trộm nhìn sắc mặt Tử Khê.
"Nhạc Nhạc, con ra trước bệnh viện chơi đi." Tử Khê trước kêu Nhạc Nhạc đi ra ngoài, cô đoán chừng Lâu Tử Hoán sắp đến rồi, nếu như Lâu Tử Hoán đến không biết sẽ thế nào.
Nhạc Nhạc hiểu chuyện, gật đầu. Nó có thể nhìn ra sự kỳ lạ giữa những người lớn kia, nó buông túi xách đi ra ngoài.
"Tử Khê con lại cùng Tử Hoán cùng một chỗ sao?" Lâu Ngọc Đường gian nan hỏi
Tử Khê cười nhạt, nghĩ là chỉ do một mình Niên Mạn Linh. Niên Mạn Linh và Lâu Nhược Hi quan hệ cũng không tồi, muốn cho bọn họ biết cô ở chỗ này và biết cô và Lâu Tử Hoán lại cùng một chỗ cũng không khó. Thật tội nghiệp cho Lâu Ngọc Đường đã nhiều tuổi như vậy mà vẫn lo lắng chuyện của cô và Lâu Tử Hoán.
"Đúng, chúng tôi lại cùng một chỗ" Cô thành thạo thừa nhận, đối mặt với Lâu Ngọc Đường rất thản nhiên "Tất cả áp lực chúng tôi giao cho Lâu Tử Hoán"
Ngồi ở bên giường, toàn thân An Dạ Vũ bắt đầu run: "Lão gia, ông cũng không nên lại bức Tử Khê chuyện này."
Lâu Ngọc Đường không để ý tới bà ta mà là lo lắng nhìn Tử Khê: "Tử Khê à! Tử Hoán sắp kết hôn rồi, con như vậy không danh không phận theo hắn, thực sự khiến ta rất đau lòng."
Ông ta đau lòng, Tử Khê tuyệt không cảm động, trái lại thấy buồn cười. Ông ta chưa từng có một chút trách nhiệm của một người cha từ khi bắt đầu biết cô là con gái mình. Ông ta đối với cô không có thương yêu mà chỉ có yêu cầu. Người cha như vậy, cho tới bây giờ cô không hề muốn nhận.
"Bác Lâu, bác hẳn là rõ ràng giữa tôi và Lâu Tử Hoán, người làm chủ là ai. Nếu như bác có thể thuyết phục Lâu Tử Hoán không dây dưa với tôi, tôi rất cảm kích bác.
"Tử Khê!" Lâu Ngọc Đường đỏ mặt hổ thẹn. Ông không hề không muốn thuyết phục Lâu Tử Hoán buông tha Tử Khê. Thế nhưng, Lâu Tử Hoán năm đó đã có thể ngỗ nghịch, hiện tại càng không cần phải nói. Trong mắt Lâu Tử Hoán không có bất luận kẻ nào, làm việc chỉ cần đạt được mục đích không từ thủ đoạn."Tử Khê, Tử Hoán thật quan tâm con, con không lo lắng cho bản thân thì cũng nên lo lắng cho Nhạc Nhạc phải không? Con và Tử Hoán là anh em ruột, các con nghĩ cho tương lai của Nhạc Nhạc. Hiện tại Nhạc Nhạc còn nhỏ không rõ, chờ nó lớn rồi một ngày nào đó nó cũng sẽ biết."
Sắc mặt Tử Khê thay đổi. Mỗi một lời Lâu Ngọc Đường nói như đâm vào đáy lòng cô."Bác Lâu, nếu như bác có thể đối với Lâu Tử Hoán có chút tình cha con, nếu như bác thực sự vẫn có chút tình cảm giữa cha và con gái đối với tôi, xin bác sau này đừng bao giờ nhắc đến chuyện này, nếu không đời này tôi sẽ không tha thứ cho bác, sẽ hận bác."
"Vì sao ông còn muốn nhắc đến chuyện này!" An Dạ Vũ ôm lấy Tử Khê đang run rẩy, không khống chế được mình hướng Lâu Ngọc Đường hét lớn: "Không phải nói cả đời sẽ không đề cập tới nữa sao, vì sao? vì sao?"
Tử Khê không ngờ tới mẹ cô sẽ không khống chế được như thế, cô liền ôm lấy mẹ: "Mẹ, không có việc gì rồi, con không sao"
Lâu Ngọc Đường cũng hối hận khi nói đến chuyện này. Đây vốn là nỗi đau trong lòng của mỗi người, lại nhắc đến như thế lại càng đau thêm.
"Bạn nhỏ, sao con đứng lại đứng ở ngoài cửa mà không đi vào?" Bên ngoài vang lên giọng nói của hộ sĩ, cô ta mở cửa, Nhạc Nhạc đang ngơ ngác ở cửa, sắc mặt trắng bệch.
"Nhạc Nhạc!" Sắc mặt Tử Khê đại biến nhìn Nhạc Nhạc. Vẻ mặt đúng là đã nghe hết những gì bọn họ nói. Cô đẩy mẹ ra, không quan tâm bất cứ gì liền xuống giường."Nhạc Nhạc, con đến đây, mẹ sẽ nói cho con biết."
Nhạc Nhạc liên tục lùi bước, hai mắt đẫm lệ nhìn Tử Khê, dường như nhìn thấy ma quỷ vậy: "A Tử những gì ông nội vừa nó là thật sao, người và ba ba bại hoại là anh em sao. Nếu như người và ba ba bại hoại là anh em vậy con đây là cái gì."
"Nhạc Nhạc, trước tiên con đến đây!" Tử Khê đuổi theo, thế nhưng Nhạc Nhạc lại lui từng bước về phía sau không cho cô đụng tới nó.
"Các người thật đáng sợ, yêu hay ghét con cũng được, thật buồn nôn, con không bao giờ muốn gặp lại các người nữa! Nhạc Nhạc hét to một tiếng vội vã chạy đi.
"Nhạc Nhạc con hãy nghe ta nói!" Tử Khê vội vàng đuổi theo, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đi chưa được mấy bước liền té xuống, chỉ có thể thấy cái bóng của Nhạc Nhạc."Nhạc Nhạc xin lỗi, con trở về, trở lại bên cạnh A Tử."
"Cô đuổi tới cửa bệnh viện thì vừa vặn đụng vào Lâu Tử Hoán. Cô vừa nhìn thấy Lâu Tử Hoán liền ôm lấy hắn khóc ròng, nói: "Nhạc Nhạc, nhanh đi tìm Nhạc Nhạc!"
Lâu Tử Hoán cau mày nhìn bộ dáng cô cứ nước mắt ràn rụa, hắn hỏi: "Xảy ra chuyện gì, Nhạc Nhạc làm sao vậy?"
"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, nó đã biết!" Tử Khê đã gấp đến mức hoang mang lo sợ "Nhạc Nhạc biết quan hệ giữa em với anh, nó khóc chạy ra ngoài, anh nhanh đi tìm nó, nhanh đi tìm nó."
"Em nói cho Nhạc Nhạc rồi!" Sắc mặt Lâu Tử Hoán thay đổi, hắn thấy An Dạ Vũ và Lâu Ngọc Đường đi ra theo phía sau, nên cái gì cũng đã hiểu, "Chết tiệt" Hắn chửi tục một tiếng trấn an cô."Em nên quay lại đi, anh đi tìm Nhạc Nhạc!"
Vừa nói xong, chỉ nghe được một tiếng đụng xe thật chói tai cách đó không xa. Sau một khắc, Hắc Chí Cương ôm Nhạc Nhạc máu chảy đầm đìa chạy vào.
"Nhạc Nhạc!" Tử Khê chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt tối sầm lại.
← Ch. 160 | Ch. 162 → |