Giam cầm
← Ch.122 | Ch.124 → |
Tử Khê cùng Nhạc Nhạc bị đưa đến biệt thự của Hắc Diệu Tư, Nhạc Nhạc vừa vào cửa liền ôm lấy chân An Tử Khê: " A Tử, vì sao chúng ta lại ở nơi này, chúng ta về nhà có được hay không?"
Hắc Diệu Tư buồn cười nhìn nó, nhưng trong mắt hắn không hề có sự tồn tại của Nhạc Nhạc.
Tử Khê ôm Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc đừng sợ, A Tử ở đây, sẽ không có ai bắt nạt con đâu."
Nhạc Nhạc sợ nhất chính là Hắc Diệu Tư, chỉ cần vừa nhìn đến mắt hắn, nó sẽ sợ run lên. Nó trốn ở trong lòng Tử Khê, đầu cũng không dám hướng ra ngoài nhìn.
Tử Khê nhìn hắn một cái: "Phòng của tôi ở đâu?"
Hắc Diệu Tư đưa cô đến phòng ngủ của mình: "Đây là phòng của cô!"
Tử Khê vừa nhìn vào trong, một màu đen tinh khiết, vừa nhìn liền biết ngay là phòng của Hắc Diệu Tư."Đây là phòng của ông, Hắc thiếu, ông đem tôi đến đây mà không có chuẩn bị phòng cho tôi sao?"
Hắc Diệu Tư mờ ám nhìn cô: "Chúng ta nếu đã là phu thê, ngủ chung một gian phòng không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Mặt Tử Khê đỏ lên, theo bản năng ôm lấy Nhạc Nhạc: "Nếu Hắc thiếu không có phòng dư, tôi cùng Nhạc Nhạc sẽ ngủ ở phòng khách."
Hắc Diệu Tư sớm đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, chính là muốn chọc cô. Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô, tâm tình sung sướng.
"Phòng của cô ở bên kia, đi theo tôi." Hắc Diệu Tư đưa cô đến một hướng khác, "Cô nhìn xem có thích hay không, không thích nói tôi, tôi sẽ sửa lại."
Tử Khê cầm hành lí đi vào, cũng không chú ý thiết bị lắp đặt bên trong, cô xoay người nhàn nhạt nhìn hắn: "Hắc thiếu, tôi cùng Nhạc Nhạc muốn nghỉ ngơi, không làm tốn thời gian của ông nữa!"
Đúng là đàn bà vô tình nhưng hắn thích."Vậy cô nghỉ ngơi đi, trong nhà có người quét tước làm cơm, cô ra ngoài, tôi cũng sẽ phái xe đưa đi."
Tử Khê hiểu được cô sẽ bị người của hắn giám sát, cô đừng nghĩ đến việc trốn. Chằng khác nào cô bị hắn giam cầm.
Nhạc Nhạc ngồi ở trên giường, cầm lấy tay cô hỏi: A Tử, mẹ thực sự sẽ kết hôn với bác kia sao? Hắn thật đáng sợ, con rất sợ hắn."
"Nhạc Nhạc đừng sợ, A Tử sẽ không kết hôn với hắn." Cô cần tìm cách chạy trốn, nhanh chóng xuất ngoại.
Mấy ngày sau, Hắc Diệu Tư tuyên bố tin tức hắn cùng An Tử Khê đính hôn và tổ chức họp báo.
Tử Khê cứng ngắc ngồi ở bên trái hắn, nhìn hắn đối đáp với ký giả trôi chảy, tươi cười đầy mặt. Lọt vào lỗ tai cô, khiến cô bật cười. Tử Khê hung hăng bấm vào đùi mình, để không bật cười.
Sau họp báo, bọn họ đi ra, Hắc Diệu Tư nói với cô: "Biểu tình ngày hôm nay của cô không tệ!"
Tử Khê nhìn xe đã ra đường lớn, lạnh lùng nói: "Dừng xe!"
Hắc Diệu Tư sửng sốt, nhìn cô: "Lập tức sắp vào đường cao tốc rồi, ở đây không thể dừng xe."
"Dừng xe!" Tử Khê lại nói dữ lần nữa, "Nếu như ông cứ tiếp tục chạy xe, tôi sẽ nhảy xuống." Một khắc thôi, cô cũng không thể chịu được việc cùng một chỗ với hắn, thêm một giây nữa cô sẽ điên mất.
Hắc Diệu Tư chăm chú nhìn cô, dừng xe lại bên đường.
Tử Khê không nói thêm lời nào lập tức xuống xe, Hắc Diệu Tư lập tức gọi điện thoại cho người theo cô.
Tất nhiên là Tử Khê biết Hắc Diệu Tư sẽ không để cô đi như vậy, cô đi đến trường học tạm thời dạy Nhạc Nhạc đọc sách, nó còn đang đi học. Nó ngồi ở bên cửa sổ, đang rất chăm chú. Nước mắt không biết vì sao rơi xuống, cô làm sao lại biến thành như thế này. Vừa rồi tại buổi họp báo, cô không khác gì con rối để cho Hắc Diệu Tư điều khiển, cô hận chính mình. Cô cười giả dối, nhớ lại câu trả lời theo kịch bản, cô thật muốn nôn.
Một chiếc xe dừng ở trước mặt cô, trước mắt cô một mảnh mơ hồ, nhưng cũng nhận ra, đây là xe của Lâu Tử Hoán. Hắn nhìn cô: "Lên xe!"
Tử Khê do dự có nên lên hay không, cô không rõ, sự tình đến nước này, vì sao Lâu Tử Hoán còn muốn tìm cô.
"Lên xe, không nghe sao? Có người theo dõi cô." Lâu Tử Hoán không nhịn được nhìn cô hét to.
Tử Khê lau nước mắt, lên xe.
Trên xe, Lâu Tử Hoán không nói lời nào, sắc mặt hắn xanh đen khó coi. Hắn thuần thục lái xe, muốn thoát khỏi chiếc BMW màu đen theo sát phía sau. Xe hắn tăng tốc, xe phía sau cũng vậy nhưng xe của hắn nhanh hơn, rốt cục cũng bỏ xa xe phía sau.
Xe hắn chạy đến cạnh biển. Bọn họ đã tới vách đá.
Lâu Tử Hoán nắm chặt tay lái bên cạnh, mắt nhìn ra phía xa xa: "Cô vừa khóc cái gì? Gả cho Hắc Diệu tư không phải như cô mong muốn sao?"
Thắt lưng Tử Khê cứng ngắc, cười cười: "Tôi vì vui nên mới khóc, không thể sao? Nhưng vì sao Lâu thiếu lại ở đây, không phải là anh theo tôi chứ?"
Lâu Tử Hoán nắm chặt tay lái, tay thoáng trở nên trắng bệch, hắn hít một hơi thật sâu. Hắn hận mình vì sao còn muốn tìm cô? Hắn làm sao lại để cho cô có cơ hội trào phúng hắn."Cô ít tự cho mình là đúng đi, tôi chẳng qua là tình cờ đi ngang qua, thấy trên đường có một người đàn bà khóc thật thương cảm sợ làm xấu bộ mặt thành phố mà thôi!"
Tử Khê nở nụ cười, cô căm hận chính mình, thế nhưng vào lúc nhìn thấy hắn, không có gì làm cô vui bằng."Tôi đây phải cảm tạ anh đi?"
Lâu Tử Hoán không muốn nhìn bộ dáng cô khóc khóc cười cười, căm giận xuống xe. Ngày hôm nay biển không quá mạnh, gió biển ướt át thổi lại thấy rất là thoải mái, cũng khiến hắn thanh tỉnh rất nhiều. Hắn không biết bị cái ma chú gì, thu được tin tức Hắc Diệu Tư họp báo, không khống chế được liền chạy tới. Bọn họ tại buổi họp báo tươi cười dạt dào, phối hợp ăn ý, nghiễm nhiên là một đôi yêu nhau sâu sắc. Hắn đố kị, hắn thậm chí muốn xông lên đánh cho Hắc Diệu Tư một quyền giành lại cô. Rõ ràng hắn không nên, rõ ràng cô làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy, một người đàn bà tham tiền căn bản không đáng để hắn lưu luyến, nhưng hắn lại khống chế không được mà nghĩ đến cô. Hắn hận thấu chính mình lại như vậy.
Tử Khê ở trong xe nhìn hắn, thật bi ai, làm sao lại đổ lên đầu bọn họ tình trạng này. Cô biết việc làm trước đây có bao nhiêu quá phận có bao nhiêu xấu xa, cô khiến cho mọi hy vọng của bọn họ toàn bộ bị chặt đứt, có lẽ sau ngày hôm nay, bọn họ không bao giờ sẽ có thể gặp lại nhau nữa.
Cô xuống xe, đứng ở bên người hắn, nhẹ nhàng nói "Lâu Tử Hoán, anh hãy quên em đi!"
Cả người Lâu Tử Hoán run lên, tức giận công tâm, dùng hết khí lực phản bác: "An Tử Khê, cô có thể bớt tự kỷ đi hay không. Cô cho là, với loại đàn bà hám làm giàu vô tình như cô, tôi sẽ còn lưu luyến sao? Con chó tôi nuôi bên người so với cô còn tốt hơn.
Tử Khê bị hắn châm chích hầu như thở không thông, không sao, đó là cái mà cô nên chịu. Cô gật đầu cười khổ: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế!"
"Cô!" Lâu Tử hoán căn bản không có cách nào giữ lấy cô, hắn muốn dùng lực lay tỉnh cô, có lẽ sẽ mở được đầu óc của cô, xem cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
"Anh yên tâm đi, tôi sẽ bị báo ứng, sẽ có." Hiện tại báo ứng đã tới rồi, khiến cô bị Hắc Diệu Tư, một tên đàn ông thủ đoạn như vậy đùa giỡn, kết quả muốn chạy trốn nhưng trốn không thoát.
"An Tử Khê, cô đang nói cái chết tiệt gì vậy?" Dáng vẻ cô điềm đạm đáng yêu, viền mắt ứ lệ. Đáng nhẽ người nên khóc phải là hắn nha, cô khiến hắn bỏ cô, cô còn có cái gì đáng thương cảm chứ!"
Tử Khê ôm lấy hắn, kiễng gót chân hôn lên môi hắn, môi hắn rất lạnh, làm đông lạnh tới chỗ sâu trong đáy lòng cô.
Lâu Tử Hoán vẫn không nhúc nhích nhìn cô chằm chằm, mặc cho môi của cô mềm nhẹ di chuyển trên môi hắn. Hắn muốn nhìn rõ bộ mặt thật của cô. Nếu như cô thực sự hài lòng cùng một chỗ với Hắc Diệu Tư, sẽ không xuống xe của Hắc Diệu Tư ở trên đường, ở trên đường cái khóc thương tâm như vậy. Lại càng không tại giờ này khắc này, câu dẫn hắn, mê hoặc hắn. Khóe mắt cô còn có lệ, cô hoàn toàn không vui chút nào.
Hắn cũng không đáp lại cô, chính mình nhìn cô chằm chằm, tới mức khiến trong lòng cô sinh khiếp sợ. Cô lui về, lấy lại bộ dạng tươi cười: "Đừng hiểu lầm, tốt xấu tôi với anh cũng từng có một hồi tình cũ, không phải vợ chồng cũng là anh em không phải sao? Đây xem như nụ hôn chia tay đi!"
Lâu Tử Hoán hừ lạnh: "An Tử Khê, cô vứt bỏ tôi đến với Hắc Diệu Tư thì nên chuyên tâm một chút. Cô ở trước mặt tôi bộ dạng muốn chết như vậy là có ý gì? Cô nghĩ rằng tôi sẽ giải quyết cho cô sao? Sẽ tha thứ cho cô sao? Nói cho cô, mơ tưởng, vĩnh viễn sẽ không."
"Em biết." Cô cười lui lại phía sau, "Không nên tha thứ cho em, vĩnh viễn không nên."
Lâu Tử Hoán không muốn ở chung với cô nữa, nhìn thấy khuôn mặt cô hắn sẽ bị tức chết."Lên xe, tôi đưa cô trở lại."
Tử Khê cố sức ôm lấy hắn, liên tục lắc đầu: "Không, chỉ một chút nữa thôi, một chút được chứ?"
"An Tử Khê, cô rốt cuộc là muốn thế nào?" Hắn ôm lấy cô, đem cô ấn xuống trên thùng xe, nói, "Cô đùa giỡn tôi như vậy, cô thấy vui lắm sao?"
Cô nắm lấy áo hắn, cố lấy hết dũng khí: "Tử Hoán, anh vẫn còn muốn em chứ?"
Lâu Tử Hoán mở to mắt nhìn cô như thể cô là người ngoài hành tinh: "An Tử Khê, cô điên rồi sao? Cô cho Lâu Tử Hoán tôi là cái gì? Cô vừa cùng Hắc Diệu Tư mở họp báo công bố đính hôn, hiện tại cô còn hỏi tôi có muốn cô hay không? Thế nào, Hắc Diệu Tư cũng không thỏa mãn được cô sao? Cuối cùng hiểu rõ chỉ có theo bên cạnh tôi là mới tốt nhất đi?"
Được rồi, đủ rồi! Cô đúng là ngốc, cô làm sao có thể cho rằng sau những chuyện đã qua hắn còn có thể tha thứ cho cô. Ngay cả cô, cô còn không thể tha thứ cho mình, cô dựa vào cái gì để hắn sẽ tha thứ đây?
"Cô quên cô đã từng nói qua cái gì sao? Trên người chúng ta cùng chảy một dòng máu, ở chung với tôi cô sẽ sợ hãi, buồn nôn. Thế nào, nhanh như vậy cô lại có thể chịu được sao?" Lâu Tử Hoán khống chế không được muốn công kích cô, cô làm cho hắn bị thương quá sâu, hắn cũng muốn cho cô nếm thử mùi vị này.
"Đúng vậy, tôi làm sao có thể quên? Cô vừa cười vừa bày ra bộ dạng ngây thơ, tình yêu của cô cùng Lâu Tử Hoán đã sớm bị bàn tay cô nghiền nát."Tôi muốn thử anh thôi, xem anh có đúng là chết tâm đối với tôi hay không. Thì ra anh thực sự đã hết hy vọng rồi, chúc mừng anh, Lâu Tử Hoán, rốt cục cũng đã quên người phụ nữ hư hỏng này!"
Lâu Tử Hoán nhìn cô cường ngôn vui vẻ, hắn không đoán được tâm ý của cô. Nếu có thể, hắn muốn buông xuôi hết mọi chuyện, bóp chết cô, hắn sẽ không đau khổ như vậy.
Tiếp đó khi hắn hành động thì hắn không hề bóp chết cô mà là trực tiếp hôn cô. Hắn vẫn cuồng nhiệt nhưng không có ôm chặt cô. Hắn chờ, chờ cô đẩy hắn ra, thậm chí cười nhạo hắn. Chỉ có như thế hắn mới hoàn toàn hết hy vọng.
Cô không có, tay cô ôm lấy cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn. Thân thể của cô toàn bộ đều nằm trong lòng hắn, cô biết có lẽ là để cho bọn họ hôn nhau triền miên nồng nhiệt một lần sau cùng này đi.
Lâu Tử Hoán triệt để không khống chế được nữa, hắn bế cô vào trong xe, môi của hắn không hề rời khỏi môi cô. Bọn họ đều khẩn cấp kéo y phục đối phương, cho đến khi hoàn toàn kết hợp. Tại đây trong một không gian nhỏ hẹp, bọn họ thở hổn hển, tứ chi quấn lấy nhau, dùng hết khí lực đòi hỏi nhau. Bọn họ thậm chí nhắm mắt lại, không có dũng khí nhìn nhau, giống như vừa mở mắt, mộng sẽ vỡ nát.
Đến hoàng hôn, bọn họ đã mặc xong y phục. Hai người bọn họ ngồi trên xe không nói lời nào.
Sau một hồi, Tử Khê nói: "Đưa em trở về đi! Em muốn đi đón Nhạc Nhạc!"
Lâu Tử Hoán không nói được lời nào, khởi động xe.
← Ch. 122 | Ch. 124 → |