Hy sinh để đạt được âm mưu
← Ch.075 | Ch.077 → |
Tử Khê cừng đờ nhìn Lâu Nhược Hi bị khủng hoảng, cô ta vẫn còn chỉnh tề nhưng đôi môi sưng đỏ, thân thể run rẩy. Từng chi tiết xảy ra ở quán bar hiện lên trong đầu cô, nhất thời cô bừng tỉnh, thật là đáng sợ, âm mưu thật là đáng sợ, cô ta làm sao có thể hy sinh để làm được đến thế?
Lâu Tử Hoán ôm knh, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô: "Ở trong quán bar, Nhược Hi cầu cứu cô mà cô lại không cứu nó?"
Tử Khê muốn lắc đầu, cô cho dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được, hơn nữa vào lúc này, cô nói gì thì Lâu Tử Hoán đều sẽ không tin lời cô nói, "Anh không phải là nên đưa em gái anh về trước rồi hãy nói đi!"
Lâu Tử Hoán không nói thêm một lời, mềm nhẹ an ủi Lâu Nhược Hi, ôm lấy cô ta đi lên phía trước. Tử Khê nhìn dáng điệu Lâu Nhược Hi một khắc cũng không thể rời khỏi Lâu Tử Hoán, liền đều nghị để cô lái xe. Lâu Tử Hoán đối với cô đầy bụng tức giận, nhưng đang muốn an ủi cô em gái yếu ớt đang bị thương, cho nên cũng đồng ý. An Tử Khê ngồi ở ghế trước lái xe, hai anh em họ thì ngồi ở ghế sau.
Qua kính chiếu hậu Tử Khê có thể nhìn thấy Lâu Tử Hoán khi gặp em gái mình bị chuyện như vậy thì đau lòng đến cỡ nào. Còn Lâu Nhược Hi dường như là bị thương tổng cực lớn, dựa thật sát vào Lâu Tử Hoán, đột nhiên Lâu Nhược Hi giương mắt lên đối diện với ánh mắt của Tử Khê qua kính chiếu hậu. Ánh mắt của Lâu Nhược Hi vẫn còn đọng nước mắt nhưng lóe ra ánh sáng rõ ràng là đắc ý, trong nháy mắt lại nước mắt lưng tròng biến thành một đôi mắt chịu đủ thương tổn. Tử Khê đã không còn thấy kinh ngạc nữa mà chỉ là nhàn nhạt cười.
Lâu Tử Hoán đưa Tử Khê trở lại nhà của cô, hắn ở trên xe liền gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình. Bọn họ vừa mới lên đến cửa phòng đã thấy bác sĩ Hướng Dĩ Thâm đứng ở cửa chờ.
Hướng Dĩ Thâm kiểm tra cho Lâu Nhược Hi, mà Lâu Tử Hoán ở trong phòng cùng, Tử Khê thì ngồi ở trên ghế sa lon ngoài phòng khách, đan chặt tay vào nhau, cho đến khi Lâu Tử Hoán cùng Hướng Dĩ Thâm ra ngoài, cô nghe thấy rất rõ ràng Hướng Dĩ Thâm vẻ mặt tiếc nuối nói: "Nhược Hi đã phải chịu xâm hại rất mãnh liệt, bị thương rất nghiêm trọng. Tôi đã tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần, trong thời gian này cô ấy cần nghỉ ngơi thật tốt!"
Lâu Tử Hoán đau lòng cơ hồ rơi lệ, hắn từng đồng ý với mẹ sẽ dùng tính mạng bảo vệ cho em gái, tuyệt đối không để cho nó phải chịu tí xíu thương tổn gì. Bây giờ hắn lại làm cho em gái gặp phải chuyện tàn nhẫn như vậy, hắn vừa tự trách vừa tức giân, hắn nhất định phải tìm được mấy tên khốn kia, tuyệt đối không bỏ qua cho bọn chúng.
Hắn đưa Hướng Dĩ Thâm tới cửa: "Dĩ Thâm, hôm nay đã làm phiền anh quá, muộn thế này còn gọi anh đến đây!"
Hướng Dĩ Thâm cười cười vỗ vai hắn coi như là an ủi: "Còn nói với tôi những lời như thế? Anh đừng nghĩ nhiều quá, để cho Nhược Hi sớm khôi phục như cũ mới được." Hắn gật đầu với Tử Khê rồi mới đi ra cửa.
Đưa Hướng Dĩ Thâm ra cửa, Lâu Tử Hoán quay đầu đối mặt với cô, lúc này sắc mặt hết sức khó coi, hắn từng bước tiến tới gần cô: "Vừa rồi Nhược Hi nói cho tôi biết, lúc ở quán bar nó vẫn cầu xin cô cứu nó, nhưng là cô muốn đi khiêu vũ. Cô nói chuyện của nó không liên quan đến cô, sau đó liền không quay đầu lại bước đi cho dù nó bị hai thằng con trai kia mang đi. An Tử Khê, lòng dạ của cô rốt cuộc là làm từ cái gì? Cho dù cô oán hận tôi nhưng là không có chút quan hệ gì với Nhược Hi, nó thiện lương như một đứa trẻ, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới đi hại cô, trêu chọc cô. Cô vì sao lại phải đối xử với nó như vậy?"
Tử Khê bị từng lời từng lời của hắn đánh cho thương tích đầy mình, cô chỉ kinh ngạc nhìn hắn: "Nếu như tôi cho anh biết, lúc ấy tôi có gọi cô ta lại, thậm chí còn nói phải đưa cô ta về, anh tin không? Chính cô không muốn, cô ta nói cô ta được anh yêu chiều lắm, mà tôi không có gì cả, cô ta căn bản là không cần tôi bảo vệ!"
Lâu Tử Hoán sau khi nghe xong cười rộ lên, hắn nắm lấy cổ tay cô: "Ý của cô là nói, Nhược Hi đối với sự giúp đỡ của cô chẳng thèm ngó ngàng tới? An Tử Khê, cô nói láo, nói láo như vậy cũng không chút thông minh nào. Nhược Hi luôn luôn hướng nội, nó bị người lạ lôi đi đã sợ cực kỳ rồi, lại còn sẽ to tiếng với cô? Cô cho tôi là đứa bé ba tuổi không biết gì, cô nói cái gì tôi cũng sẽ tin sao?"
"Anh nói Lâu Nhược Hi tính cách hướng nội? Đóa hoa trong nhà kính như cô ta kia, thế nào lại nửa đêm đến quán bar uống rượu? Lâu Tử Hoán, anh không cảm thấy mình rất mù quáng sao? Anh thật biết rõ suy nghĩ của em gái anh? Anh thật sự có thấy rõ ràng diện mạo thật của cô ta không?" Lâu Nhược Hi lại dám làm ra chuyện như vậy để khiến cho Lâu Tử Hoán đau lòng. Căm hận của hắn đối với cô thật đáng sợ, cô phải vạch trần cô ta. Lúc ấy cũng không phải chỉ có một mình cô ở đó.
Đúng vậy, Nhược Hi đến quán bar để uống rượu đúng là làm cho hắn thật bất ngờ. Hắn lập tức tự giải thích vì Nhược Hi chẳng qua là tò mò, từ nhỏ đến lớn nó cũng đều được hắn bảo vệ quá mức, chưa từng thấy qua cuộc sống bên ngoài xã hội."An Tử Khê, cô có ý gì? Cô làm ra chuyện như vậy còn muốn chửi bới Nhược Hi, lòng sạ của cô thật không phải là xấu xa bình thường!"
"Lúc ấy ở đó còn có chị Trần, chuyện xảy ra ở quán bar chị ấy đều thấy rất rõ ràng, anh có thể đi hỏi chị ấy!"
Lâu Tử Hoán hừ lạnh: "Trần Hựu An có quan hệ thế nào với cô? Cô nói cái gì thì cô ta dĩ nhiên sẽ giúp cô! Nhưng mà tôi sẽ cho cô một cơ hội, ngay bây giờ cô hãy gọi điện thoại cho Trần Hựu An, để xem hai người thông đồng nói láo như thế nào!"
Tử Khê cũng không thèm để ý, nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần Hựu An, cô vội vàng nói: "Chị Trần, chị đã ngủ chưa?"
"Chưa ngủ!" Giọng nói vô cùng rõ ràng của Trần Hựu An truyền tới.
Lâu Tử Hoán không có tâm trạng ngồi nghe bọn họ hàn huyên, giật lấy điện thoại liền hỏi: "Thiết kế Trần, tôi là Lâu Tử Hoán. Tôi hỏi cô, hôm nay ở quán bar Lam Sắc có phải các cô gặp Nhược Hi hay không? Nhược Hi có phải là đi theo mấy tên con trai không? Lúc ấy Nhược Hi cầu cứu An Tử Khê hay không? An Tử Khê trả lời thế nào?" Một lát sau Lâu Tử Hoán nghe xong điện thoại, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, "An Tử Khê, hành động đáng xẩu hổ của cô ngay cả bạn bè tốt của cô cũng thấy không thuận mắt!"
Tử Khê vẻ mặt cứng đờ: "Anh, anh nói cái gì?"
"Trần Hựu An chính miệng nói cho tôi biết, tối nay các người đụng phải Nhược Hi. Nhược Hi uống rượu bị hai tên con trai kéo đi, nó thấy cô, hướng đến cô cầu xin giúp đỡ, nhưng là cô nói một câu liền bỏ rơi nó. Cô nói cô cho tới nay cũng không ưa Nhược Hi ra vẻ mảnh mai yếu ớt, cô còn nói với nó, nếu đi ra ngoài chơi sẽ phải có khả năng tự bảo vệ mình!" Hắn nói xong, lắc lắc người An Tử Khê trên ghế sa lon, bóp cổ cô: "Cô tâm địa làm sao sẽ độc ác như vậy? Ngay cả loại chuyện này cũng là ra được, lần này tôi sẽ không chút lưu tình nào nữa, tôi phải bóp chết cô!"
Tử Khê bắt lấy tay của hắn, vẫn không dám nghĩ tới Trần Hựu An sẽ nói như vậy, "Anh, anh nói thật chứ? Chị Trần thật sự đã nói như vậy?"
"Cô cho rằng mình làm chuyện xấu thì cũng sẽ không ai biết sao? An Tử Khê, lần này tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!" Hắn càng tăng thêm lực, nhìn sắc mặt cô dần dần trắng bệch, chỉ cần hắn lại tăng thêm lực một chút nữa có thể... Hiểu rõ hắn có thể, thật có thể! Đến cuối cùng hắn chính là buông lỏng tay ra: "Cút! Lập tức biến mất khỏi mắt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!"
Tử Khê liều mạng ho khan ra cả nước mắt, cô nghĩ lại mọi chi tiết chuyện xảy ra ở quán bar, bỗng chốc hiểu ra, thì ra là bạn bè nhiều năm gắn bó cũng có thể phản bội nhau, thật là lợi hại! Lâu Nhược Hi không hổ là người nhà Lâu gia, thủ đoạn đánh ra cũng làm cho người ta phải bội phục.
"Từ nay về sau không cho phép cô xuất hiện trong nhà này nữa, càng không cho phép cô xuất hiện trước mặt Nhược Hi. Hợp đồng cô ký với Hi Hi có thể tiếp tục thực hiện. Bây giờ cô lập tức biến đi cho tôi!" Hắn không thể nhẫn nhịn, để cho một người đàn bà có tâm địa ác độc như vậy ở lại bên cạnh Lâu Nhược Hi, một khắc cũng không cho phép!
← Ch. 075 | Ch. 077 → |