Thủ đoạn tàn nhẫn
← Ch.066 | Ch.068 → |
Chiêu này của mẹ cô thật sự rất độc, chỉ cần là con trai đều chịu không nổi, huống chi là người kiêu ngạo như Hắc Diệu Tư." Sau đó hắn có trở lại không?" Tử Khê lại hỏi.
"Trở lại?" An Dạ Vũ khóe mắt có chút ươn uớt, "Không có trở lại, tao vẫn là gái bao trong hộp đêm. An Tử Khê, mày nghĩ rằng tao thật sự đồng ý sinh ra mày sao? Lúc mang thai mày, căn bản là tao không biết mình có mang, cho đến lúc được hơn bốn tháng rồi, thầy thuốc nói cái thai quá lớn, nếu bỏ đi sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, tao mới bị ép buộc phải sinh ra mày. Còn có Lâu Ngọc Đường, hắn căn bản không phải thích tao. Hắn là vì muốn trả thù Tịch gia, làm cho Tịch Lan biết, hắn tình nguyện muốn một con điếm cũng không cần đến thiên kim tiểu thư cao quý kia. Đàn ông, đều là lũ khốn kiếp, khốn kiếp!"
Tử Khê thế mới biết, mẹ cô cũng đã trải qua nhiều đau khổ. Bà trở thành như hôm nay, cũng là bởi vì cuộc sống đối với bà rất tàn khốc. Cô phát hiện thì ra bản thân mình một chút cũng không hiểu gì về mẹ, sự việc đã qua, nội tâm của bà, còn có tình cảm của bà. Cô không nhịn được ôm lấy mẹ mình, cô vẫn biết mẹ thật sự không muốn cô, cô sinh ra cũng không được hoan nghênh. Quá khứ, trong lòng cô là hận, giờ khắc này, oán hận trong lòng tựa hồ đều biến mất, chỉ có tràn đầy đau lòng.
"A Tử, con phải giúp mẹ, nhất định phải giúp mẹ. Nếu bị Lâu Ngọc Đường nhìn thấy số ảnh chụp này, ông ta nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ. Mẹ thật sự sẽ bị đuổi ra khỏi Lâu gia, như vậy mẹ sẽ mất hết!" Nắm lấy quần áo của Tử Khê, như muốn cầu xin
Tử Khê ôm lấy mẹ, trong lòng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ."Mẹ cùng Hắc Diệu Tư làm sao có thể lại ở cùng một chỗ?"
An Dạ Vũ thân thể cứng ngắc, thật lâu sau mới ấp a ấp úng nói: "Chuyện này nói sau, nếu để cho Diệu Tư biết, nhất định sau này hắn sẽ không để ý đến tao nữa."
Không cho hắn biết? Căn bản chính là âm mưu của hắn. Cô rất muốn nói như vậy với mẹ cô, vẫn là nhịn xuống: "Mẹ vẫn còn yêu Hắc Diệu Tư sao?"
An Dạ Vũ trên mặt lộ ra nụ cười khổ sở: "Bây giờ, nói chuyện yêu hay không yêu thì có ích gì?"
Tử Khê trong lòng căng thẳng, nắm chặt bàn tay tới nỗi trắng bệch."Mẹ đi về trước đi, con sẽ gọi điện thoại cho hắn ta. Yên tâm, nếu hắn ta đem ảnh chụp đưa lại đây, sẽ không làm ra hành động thiếu suy nghĩ."
An Dạ Vũ như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói mà rời đi.
Mẹ cô vừa đi, cô lấy ra điện thoại di động ra liền ấn một dãy số. Điện thoại kêu vài tiếng sau đó cô nghe được giọng nói đàn ông quen thuộc.
"Hắc tiên sinh, ông muốn thế nào?" Vừa nghe giọng nói của hắn, cô hỏi thẳng vào vấn đề.
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ: "An Tử Khê, trí nhớ của cô thực rất tốt. Tôi còn tưởng danh thiếp của tôi sớm đã bị cô ném đi? Cô còn có thể nhớ rõ không sai số điện thoại của tôi!"
An Tử Khê nghe được giọng nói của hắn liền cảm thấy ghê tởm. Hắc Diệu Tư làm ra như vậy, cũng không phải thật sự coi trọng cô, chỉ là một trò chơi báo thù mà thôi. Cùng một loại người với Lâu Tử Hoán.
"Hắc tiên sinh xin nói thẳng ra, ông rốt cuộc muốn thế nào?"
"Nói chuyện qua điện thoại thật sự không tiện!" Hắc Diệu Tư tựa hồ cũng không để ý đến giọng nói không khách khí của cô, "Ở dưới lầu, bên trái, trong ngõ hẻm đầu tiên có một chiếc xe Lincoln màu đen. Cô ngồi trên chiếc xe đó lại đây, chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Hắn thật sự tính toán giỏi lắm, ảnh chụp của mẹ cô trong tay hắn. Sau đó mẹ đến tìm cô, mà cô tất nhiên phải đi tìm hắn. Tử Khê lúc này mới cảm thấy thật sự đáng sợ. Hắn tỉ mỉ bày ra kế hoạch, chỉ chờ cô tự mình nhảy xuống.
"Được!" Cô cúp điện thoại, thay quần áo, trang điểm xong rồi sau đó mới đi xuống lầu.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |