Thủ đoạn 𝐪●𝐮●🍸ế●п ⓡ●ũ
← Ch.014 | Ch.016 → |
"Anh bớt ra vẻ đi! Anh đi rồi tôi không biết có bao nhiêu vui vẻ, tôi hận không thể cách anh thật xa, đỡ phải bị anh tìm đến làm phiền!" 🌴●ⓗâ●𝐧 ✞𝖍●ể hắn rất nặng, mùi rượu nồng nặc phả thẳng vào mặt cô, cô nhíu mày, "Lâu Tử Hoán, đồ qυ.ỷ rượu nhà anh, buông!"
Lâu Tử Hoán vẻ mặt tà mị cười, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng hai dây. Dưới ánh trăng, da thịt trắng nõn của cô phát sáng, má hơi hơi ửng hồng, môi đỏ mọng nước ư-ớ-т á-𝖙, từng trận mùi thơm của con gái trêu chọc làm cả người hắn nóng lên. Hắn không có ý tốt nắm lấy đầu vai cô: "Cô hận không thể cách tôi thật xa, cô đến tìm tôi làm cái gì? An Tử Khê, cô sẽ không phải là thầm mến tôi, đêm khuya chạy đến phòng tôi, đến ⓠц*𝐲*ế*п ⓡ*ũ tôi đi!"
Bị hắn nói trúng tâm sự, cô mặt đỏ tai hồng, vội vàng phủ nhận": "Lâu Tử Hoán, anh là đồ heo tự đại, ai thầm mến anh. Đồ đại ác ma nhà anh, chỉ có cô gái nào ngây thơ không nhận rõ được bộ mặt thật của anh mới có thể thầm mến anh. Tôi cho dù thích một tên đầu heo, cũng sẽ không thích loại người tự đại điên cuồng như anh!"
Lâu Tử Hoán càng cười đắc ý, bình thường bị Tử Khê át mồm như thế hắn nhất định sẽ phát hỏa, bây giờ hắn lại cảm thấy hưng phấn. Hắn cũng không say, suy nghĩ còn rất tỉnh táo, ✝️_𝐡â_п ✞_h_ể hắn dán vào 🌴𝐡â*n т*𝒽*ể 𝐦*ề*𝖒 𝖒*ạ*𝖎 lạnh lẽo của cô, trong mũi là mùi hương của xử nữ, chất cồn trong cơ thể hình như bắt đầu phát tác, mọi tế bào đều tràn ngập một cơn 🎋*í*𝖈*𝐡 ⓣ♓*í*c*𝐡, hắn phải làm một việc, hắn đến gần vành tai nho nhỏ của cô: "Cô đừng phủ nhận! Mẹ cô không phải cũng là như thế này hiện lê*ⓝ 🌀*ℹ️*ư*ờп*🌀 ba tôi sao? Cô quả không hổ danh là con gái của mẹ cô, thủ đoạn của mẹ cô thì cô đều học hết!"
"Lâu Tử Hoán, anh là đồ khốn kiếp!" Cô là điên rồi mới có thể vào đêm khuya chạy đến phòng hắn nhìn hắn, để mặc hắn nhục nhã mình như vậy. "Anh buông, khốn kiếp, anh buông ra!"
"Này là cái gì, nhận được ⓓ-ụ-ⓒ ⓥ-ọ-ⓝ-g còn từ chối sao?" Cô vặn vẹo thân mình ma sát ở dưới thân hắn, ⓣ♓.â.𝐧 🌴.𝐡.ể hắn càng nóng, chỗ dưới thân kịch liệt nóng lên bành trướng. "An Tử Khê, tuổi còn nhỏ, cô đã có thủ đoạn đùa giỡn kiểu này rồi, tôi thừa nhận, lần này cô thành công!"
Tử Khê nghe không rõ ràng hắn đang nói cái gì, đang muốn phản bác, nụ 𝐡*ô*п của hắn liền rơi xuống, nâng cằm cô lên, mùi rượu nồng đậm xộc vào trong miệng cô, đầu lưỡi lại tiến quân thần tốc. Cô liều mạng đẩy ra, môi cô bị hắn gắt gao ngăn chặn, cô chỉ có thể ρ●há●🌴 𝖗●𝐚 â●ɱ т♓𝒶●𝖓●𝖍 ô ô. Tay cô bị hắn giữ trên đỉnh đầu, cô cảm giác được mình thực sự giống như một kỹ nữ được đưa tới cửa, dâng lên cho hắn phát tiết.
Môi cô thực 𝐦ề.m m.ạ.i, rất thơm rất ngọt, hắn bị 🎋í𝖈*h †*𝖍*í𝐜*♓ như phát cuồng, cuồn cuộn cuốn lấy đầu lưỡi cô, ♓*⛎*𝐧*🌀 ♓*ăп*𝖌 chà đạp. Hắn vội vàng kéo ra đai lưng bộ đồ ngủ của cô, thậm chí ngay cả áo lót cũng không mặc, vùng rất tròn trắng nõn lập tức liền phơi bày ra trước mặt hắn. Khuôn пɢự.c nho nhỏ, còn chưa phát triển hoàn toàn, lại đủ để 𝖐í·𝐜·𝒽 𝖙ⓗ·í𝖈·𝐡 lửa 𝖍*𝖆*Ⓜ️ ɱ*u*ố*𝐧 của hắn, nhưng là nghĩ đến cô ngay cả đồ lót cũng không mặc lại đi khắp nơi trong nhà, một cơn lửa giận tự nhiên bùng lên. Hắn nắm lấy khuôn п𝐠ự·𝒸 của cô, ác liệt nói: "Còn nói không phải đến ⓠ*ⓤ*𝐲*ế*𝓃 𝐫*ũ tôi, ngay cả áo lót cũng không mặc, để cho tôi xem xem, phía dưới có phải cũng không mặc gì hay không!"
Tử Khê bị hắn nhục nhã trào ra nước mắt, cô có thói quen không mặc đồ lót lúc ngủ, lần này là cô tự tìm đến, cô cho hắn cơ hội làm nhục mình: "Lâu Tử Hoán, anh buông, tôi không muốn q⛎●𝖞ế●n 𝖗●ũ anh, anh buông, có nghe thấy không!"
← Ch. 014 | Ch. 016 → |