Vay nóng Tinvay

Truyện:Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Chương 001

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Trọn bộ 570 chương
Chương 001
Lời Mở Đầu - Một Cái Xoay Lưng Là Cả Đời Người
0.00
(0 votes)


Chương (1-570)

Siêu sale Shopee


Viết lời mở đầu đối với tôi mà nói hình như lại trở nên khó khăn rồi.

Vì từ đầu chí cuối, tôi đều đang tư duy về bộ tiểu thuyết này, nghĩ xem làm sao để viết được nó thật hay.

Hệ liệt Lục Môn (cánh cửa nhà họ Lục) tôi đã suy nghĩ lâu lắm rồi, từ Lục Bắc Thần tới các nam chính sau này sẽ lần lượt xuất hiện. Tôi nói với rất nhiều người, tôi là một người tư duy thì nhanh nhưng chân tay thì chậm chạp. Ví dụ như mỗi một câu chuyện trong hệ liệt Lục Môn này tôi đều đã nghĩ xong xuôi nhưng bộ đầu tiên vẫn chưa viết được chữ nào.

Khi đang chuẩn bị cho truyện mới, rất nhiều độc giả đoán về nghề nghiệp của Lục Bắc Thần. Đương nhiên, cũng có người đoán đúng.

Không sai, pháp y.

Vì sao lại viết về nghề nghiệp này? Một nghề hiếm gặp, một nghề khiến người ta khó mà chấp nhận, một nghề nghiệp nghe thôi đã thấy lạnh lẽo...

Đơn giản thôi, vì nó liên quan tới chuyện sống chết.

Sống là chuyện của bác sỹ.

Chết là chuyện của pháp y.

Nghề này vừa thần bí lại rất nhiều ý kiến trái chiều, khiến người ta vừa kính trọng vừa nể sợ. Tính nghiêm túc của nghề nghiệp này quyết định sự khác biệt của nó. Nó có một vị trí độc nhất vô nhị không thể thay thế.

Không muốn nói nhiều về bộ tiểu thuyết này vì tôi luôn tin rằng, những người yêu nó thì sẽ luôn yêu.

Tôi tin chắc rằng các bạn sẽ yêu mến Lục Bắc Thần. Ít nhất thì tôi say đắm những người đàn ông có thái độ nghiêm túc đối với công việc. Thế nên lần này Lục Bắc Thần đã được đắp nặn thành "nam thần".

Đương nhiên, "nam thần" cũng có khuyết điểm, "nam thần" cũng có lúc gàn bướng. Chính vì như thế, anh ấy mới đáng quý.

Mấy tháng nghỉ ngơi, móng tay tôi dài rất nhanh. Năm ngoái khi tôi và bạn Đường Hân Điềm tới Quảng Châu chơi, cô ấy đã lắc đầu phổ cập cho tôi mười vạn câu hỏi vì sao: "Cậu phải nhớ đấy, người lười móng tay sẽ dài. Đây là chân lý."

Cho tới tận bây giờ, tôi cứ nhìn thấy móng tay hơi dài là lại nhớ tới câu chê cười đó của cô ấy.

Mùa xuân 2015 cứ lặng lẽ đến như thế. Về Bắc Kinh, ngày đầu tiên ra khỏi cửa, tôi bỗng phát hiện, minh hoàng đã đón xuân nở rực khắp thành phố, tiếp theo sẽ là ngọc lan.

Sau đó, tôi bắt đầu nhớ lại những tháng ngày viết tiểu thuyết bao năm nay, rồi mới hiểu, mình già rồi.

Nhớ lại năm 2008 là lần đầu tiên tôi bị "lừa đảo" viết văn. Lúc đó một bạn nữ đã hùng hồn nói với tôi rằng: Cậu cứ viết tiểu thuyết tình yêu trước, rồi tiện tay viết thêm mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị, mờ ám.

Rồi sự thật chứng minh, cái tôi thuận tay chỉ có tiểu thuyết tình yêu, cho tới bây giờ.

Không viết được tiểu thuyết kinh dị, cuối cùng chỉ có thể thêm một chút mờ ám vào tiểu thuyết tình cảm cho sướng, chưa từng nghĩ lại dẫn dắt cho thể loại tiểu thuyết huyền nghi, gọi là vô tình trồng liễu, liễu râm mát.

Chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, chỉ có điều bây giờ mỗi lần thức dậy nhìn vào gương mới cảm giác mình đã già, nhưng cũng đã có được không ít độc giả. Bao nhiêu năm nay, tôi đã chứng kiến rất nhiều độc giả từ lúc còn đi học đến khi tốt nghiệp, rồi yêu đương, kết hôn, sinh con...

Hình như chẳng có gì thay đổi, nhưng hình như tất cả lại đều đã đổi thay.

Viết lời mở đầu hình là một chuyện rất vô vị, dài dòng văn tự chẳng nói được đúng trọng điểm.

Tôi nghĩ tôi có thể nói với mọi người một câu.

Mùa xuân tới rồi, tình yêu đến rồi.

Tung văn án cho mọi người bớt đói trước, chính văn cứ từ từ.

*****

Ngày cuối cùng của tháng ba, trời đổ mưa, giội mát cho nhiệt độ đầu xuân. Những bước chân bận rộn qua lại trên sân bay, chưa bao giờ ngơi nghỉ. Có đôi lúc, có những người, một lần ly biệt là cả đời người. Khi sắp đi qua cửa kiểm soát an ninh, Kiều Vân Tiêu bước chậm lại. Lối đi VIP trước mặt đã được mở ra để đợi anh ấy. Cố Sơ cười nhẹ nhàng, nói với anh: "Chúc anh mọi điều thuận lợi!"

Kiều Vân Tiêu không động đậy, chỉ yên lặng nhìn cô, rất lâu sau mới khẽ thở hắt ra: "Mong là vậy!"

"Chắc chắn mà!" Cố Sơ ngoảnh nhìn bên cạnh một cái. Trong đoàn người đi qua đi lại có bóng dáng phóng viên, nhưng cô không hề hoảng loạn mà bổ sung thêm một câu: "Khó khăn rồi sẽ qua đi thôi!" Giống như cơn mưa ngoài cửa sổ, có tầm tã cỡ nào rồi cuối cùng cũng sẽ trời quang mây tạnh. Cuộc sống này vẫn tiếp tục từng phút từng giây, dù hạnh phúc hay bi thương.

Kiều Vân Tiêu mỉm cười. Nụ cười của anh lúc nào cũng ôn hòa như vậy, đôi mắt sáng rực như đựng nước mùa xuân, chẳng biết đã mê hoặc bao nhiêu người. Nhưng nụ cười ấy lại dần dần ẩn đi. Anh giơ tay, khi ngón tay chạm khẽ lên ngọn tóc dài của Cố Sơ thì khựng lại, hạ xuống.

"Làm sao đây? Em biết người anh không yên tâm nhất chỉ có em thôi." Anh khẽ thở dài, giọng nói trầm trầm xen lẫn nỗi đau: "Anh đi rồi, còn ai có thể chăm sóc em đây?" Bao năm nay, người con gái này vẫn luôn cắm rễ sâu trong tim anh, khiến anh đau đớn, xót xa. Cuối cùng cô cũng trưởng thành rồi, trở thành giấc mơ đẹp cả đời này anh muốn nắm chặt.

"Em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân, cả Tư Tư nữa. Dù sao trên đời này, em chỉ còn nó mà thôi." Nụ cười bên khóe môi Cố Sơ từ đầu tới cuối không hề tan đi. Nương tựa lẫn nhau chưa chắc đã là chuyện xấu. Có lẽ cuộc đời đã trêu đùa cô, nhưng ít nhất khiến cô hiểu được một đạo lý: Phải đối xử tốt với chính mình vì đời người chớp mắt đã trôi qua, phải thương người yêu mình vì kiếp sau chưa chắc đã gặp lại.

Lòng Kiều Vân Tiêu như bị một tảng đá đè nặng khiến anh không thở nổi. Cô càng cười một cách xinh đẹp như vậy, tim anh lại càng đau nhói. Sao anh không biết nếu gạt bỏ lớp vỏ kiên cường trong đôi mắt cô, thứ còn lại chỉ là một trái tim đầy gai góc, nhất là từ sau khi bố mẹ cô qua đời. Chỉ có điều cô chưa bao giờ để lộ trái tim ấy ra ngoài không khí, chưa bao giờ trao nó vào tay anh, chỉ dùng nét đẹp điềm đạm nhất của cô để che giấu tất cả, giống như bây giờ vậy.

"Thật ra phía bệnh viện anh có thể giúp em..."

"Em thật sự rất ổn." Cố Sơ khẽ lên tiếng chặn lại dự định của anh.

Những lời nói còn lại, Kiều Vân Tiêu đành nuốt xuống. Anh nhìn thấy sự kiên quyết nơi đáy mắt cô, sự kiên quyết khiến anh đau lòng. Một lúc sau anh mới gật đầu.

"Mau vào đi! Phóng viên nhìn thấy đấy." Cố Sơ nhắc nhở anh một câu.

Kiều Vân Tiêu hít một hơi sâu rồi gật đầu lần nữa. Nụ cười của Cố Sơ tươi hơn chút nữa. Cô vẫy tay về phía anh. Anh vẫn đứng đờ ra đó. Bầu không khí se lạnh xung quanh sượt qua bả vai rộng lớn của anh, vuốt nhẹ lên mấy lọn tóc mai trước trán cô, thấm một mùi hương thoang thoảng. Cô quay người định đi. Anh lên tiếng, gọi tên cô.

Cô quay đầu.

"Bao năm qua, em có từng hận anh không?" Suy nghĩ rất lâu, anh vẫn hỏi câu này. Hoặc có thể nói nó giống như một khối u đã giày vò anh quá lâu rồi, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Tia sáng yếu ớt sau cơn mưa hắt vào đại sảnh sân bay. Kiều Vân Tiêu đứng ngược sáng. Bóng hình cao lớn trông mờ đi không ít. Cố Sơ im lặng nhìn anh, chỉ khẽ lắc đầu.

Từng ngón tay đang nắm chặt trên tay kéo vali của Kiều Vân Tiêu dần dần buông lỏng, nhưng trái tim lại như bị ai bóp chặt. Nếu thù hận có thể khiến một người nhung nhớ không quên thì anh tình nguyện trở thành người bị cô hận.

Khi anh ngước mắt lên, Cố Sơ đã đi rồi.

Bao bóng hình lại qua, duy chỉ có bóng cô trông mảnh mai, gầy yếu. Mái tóc dài của cô xõa xuống vai trông rất đẹp, luôn khiến anh nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp cô. Sau khi cách nhau mấy mét, chẳng hiểu sao Kiều Vân Tiêu bỗng hét lên sau lưng cô: "Cố Sơ! Em vẫn chưa quên anh ta, phải không?"

Anh nghĩ cô không nghe được. Sân bay đông đúc như vậy, những bước quân xung quanh lại hỗn loạn đến thế. Nhưng anh biết cô nghe thấy rồi. Cách những đám đông, bả vai cô run lên một cái cực khẽ. Vậy là anh biết.

Nhưng tới cuối cùng cô vẫn không dừng bước, càng không quay lại. Làm như không nghe thấy hoặc giống như lần lữa không chịu cho bản thân mình một đáp án.

Cố Sơ: Từng có người nói, trong hai tâm nhĩ của trái tim con người, một bên chan chứa niềm vui, một bên ngự trị nỗi buồn. Khi bạn vui đừng cười quá lớn, nếu không sẽ làm ồn tới ngăn tim buồn bã kia.

Thế nên, tới cuối cùng chúng ta đều sẽ đánh mất nhau, đúng không?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-570)