← Ch.032 | Ch.034 → |
Không lâu sau, An Nhiên trở thành nữ nhân vật chính trên một bản tin. Nhìn tiêu đề bài báo, trong lòng An Nhiên bi thương. Thì ra mình đã trở thành một người nổi tiếng, mỗi cử động mỗi lời nói của mình, đều có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm. An Nhiên không muốn giải thích, cứ để tự nhiên đi...
Tả Lan sau khi xem xong bản tin ân hận nói với Á Phi:
"Xem ra lòng tốt của tôi lại làm hỏng việc rồi."
Vốn định để hai người có cơ hội gặp mặt nói chuyện, không ngờ lại bị người chụp trộm, còn bóp méo thái quá như vậy. Ngô Á Phi liếc nhìn tờ báo.
"Nói tôi thế nào cũng không sao, nhưng vũ nhục An Nhiên, chỉ có một con đường chết."
Tả Lan rất hiểu Á Phi, bất cứ người nào trên đời gây bất lợi với An Nhiên, mặc kệ là ai, hắn đều không tiếc tất cả mà diệt trừ.
"Tôi hiểu, tôi sẽ nhanh chóng xử lý."
"Đợi chút."
Ngô Á Phi gọi Tả Lan đang chuẩn bị rời đi lại.
"Cô đi điều tra người đàn ông trong bức ảnh chụp là ai."
Trong lòng Ngô Á Phi luôn có một dự cảm không tốt, ngày đó An Nhiên đến khách sạn tìm mình, đêm khuya một mình rời đi, người đàn ông trong ảnh chụp kia là ai.
Tuy rằng chỉ chụp được một cái bóng, nhưng Ngô Á Phi lại cảm thấy mối uy hiếp, hắn không thể khinh thường. Thật ra Tả Lan đã sớm chú ý tới điểm này, thân là trợ thủ đắc lực của Á Phi, xếp hạng nhất nhì trong tổ chức sát thủ, tư duy sẽ rất nhạy bén.
" Trước kia tôi cũng đã theo dõi ghi hình, nhưng lại bị người khác thiêu hủy trước đó."
"A, thật sao?"
Trong lòng Ngô Á Phi thầm tính toán, sẽ là ai đây? Xem ra không phải là đơn thuần muốn tiếp cận An Nhiên, nếu không sẽ không thiêu hủy bản ghi hình. Mặc kệ thế nào, hắn cũng sẽ không để An Nhiên bị thương tổn...
An Nhiên ngồi trước bàn làm việc, cô không biết Mạc Ngôn khi nhìn thấy bản tin sẽ có phản ứng thế nào, An Nhiên cầm di động, tìm tên Mạc Ngôn, ngón tay dừng lại trên nút gọi, chần chừ chưa nhấn xuống. An Nhiên thấy thật mâu thuẫn, rồi mình sẽ nói gì, giải thích sao? Đêm đó cứ trơ mắt nhìn anh rời đi như vậy, bây giờ giải thích thì được gì chứ?Di động trong tay rung lên, có tin nhắn, trong lòng An Nhiên nghĩ, là Mạc Ngôn sao?
"Thực xin lỗi, khiến cô gặp phiền phức lớn như vây."
Không phải Mạc Ngôn, tin nhắn là của Tuyên Nguyên gửi tới. An Nhiên không hồi âm, một là cô không biết nói gì cho phải, hai là cô không muốn nói chuyện với hắn ta.
Đã qua năm ngày, An Nhiên và Mạc Ngôn đã năm ngày không gặp nhau, không gọi một cuộc điên thoại. Nhớ lại từ khi quen biết Mạc Ngôn đến nay, An Nhiên cảm thấy như một giấc mơ, bây giờ đã tỉnh giấc, tất cả bỗng không còn. An Nhiên nhớ rõ Mạc Ngôn từng nói bên tai mình, anh sẽ chờ cô. Giờ phút này, cô thầm thỉnh cầu trong lòng,
"Anh hãy gắng chờ em."
← Ch. 032 | Ch. 034 → |