← Ch.030 | Ch.032 → |
Mạc Ngôn ôm lấy An Nhiên, động tác rất nhẹ nhàng, anh không biết cô bị thương thế nào. Từ lúc chứng kiến cảnh An Nhiên nhảy xuống, Mạc Ngôn cảm thấy tim mình tựa hồ cũng nhảy ra ngoài theo, một sự sợ hãi chưa từng có len lỏi. An Nhiên khẽ hắt hơi một tiếng, cô cảm giác được mình đang nằm trong một lồng ngực ấm áp quen thuộc, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng mừng thầm.
"Mình thắng."
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lo lắng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Mạc Ngôn thật sự rất sợ mình cứ như vậy mà đánh mất cô gái này.
"Em biết mình đang làm gì không?"
"Thực xin lỗi"
Ba chữ này hình như là lời nhiều nhất mà An Nhiên từng nói với Mac Ngôn. Mạc Ngôn vừa lo lắng vừa hơi tức giận.
"Trả lời câu hỏi của anh, em có biết bản thân mình đang làm gì không?"
Mọi người ở đây đều giật mình, Mạc Ngôn nổi giận với An Nhiên.
Mạc Ngôn quát lên với những người khác.
"Bác sĩ sao còn chưa đến?"
"Đã báo rồi, đang trên đường tới."
Lúc này Mạc Ngôn đột nhiên tức giận Tiểu Báo. An Nhiên cẩn thận nói:
"Thật ra không cần gọi bác sĩ, em không sao."
"Xin em, có thể có trách nhiệm với bản thân một chút hay không, em nghĩ như vậy anh sẽ thấy thoải mái sao?"
Mạc Ngôn thừa nhận mình vừa rất sợ hãi, mới có thể tức giận đến vậy với An Nhiên, mới có thể không khống chế được bản thân. Anh muốn cô có trách nhiệm với bản thân một chút, không phải vì chính mình, mà là vì anh. Địa vị của An Nhiên trong lòng Mạc Ngôn, không cần nói gì, bởi vì một câu này, đã đủ cho cả đời. Tina tràn đầy hận ý nhìn An Nhiên, vị trí đó lẽ ra là của mình, nhưng cô gái này lại điên cuồng đến vậy, cô không nuốt được cơn tức này, càng không thể cứ như vậy buông tha Mạc Ngôn.
Đi đến bên người bọn họ, Tina mở miệng.
"Dư An Nhiên, cô điên rồi sao? Thắng thua thật sự quan trọng như vậy?"
Thắng thua, Mạc Ngôn tựa hồ đã hiểu ra một chút, hai người họ quả nhiên đã đánh cuộc.
"Thắng thua gì"
Mac Ngôn lạnh lùng nhìn Tina mở miệng hỏi.
"Không có gì, chỉ là cùng Tina đùa giỡn chút thôi."
An Nhiên giành trả lời trước, cô không muốn Mạc Ngôn biết mình để ý anh đến vậy. Tina nghi hoặc nhìn An Nhiên, vì sao cô gái này không chịu nói ra chân tướng, rõ ràng là cô ta thắng. Bác sĩ kiểm tra xong, không có gì trở ngại, chỉ trầy da một chút. Sau khi Mạc Ngôn đã hỏi qua N lần, anh vẫn lo lắng, còn muốn mang An Nhiên đi bệnh viện lớn kiểm tra toàn thân.
"Yên tâm đi Mạc Ngôn, cô ấy được xưng là An Nhiên đánh mãi không chết, vết thương nhỏ như vậy không đáng gì."
Ân hạo vui đùa nói. Trước đây mọi người đều sợ bị An Nhiên khi dễ, liền hợp lại đánh cô một trận, kết quả cũng vẫn không phải đối thủ, Sau đó bọn họ liền gọi An Nhiên là
" An Nhiên đánh mãi không chết"
Bị Ân Hạo kể hết quá khứ ra, An Nhiên xấu hổ cười cuời.
Sau đó nhìn về phía Ân Hạo, mắt lộ tia hung quang, giông như đang nói
" Muốn chết phải không?"
Một mặt cô nói với Tina
" Trận đánh cuộc hôm nay không tính, không có kẻ thắng người thua, Mạc Ngôn cũng không thuộc về bất cứ ai cả."
Tina khộng hiểu
" Vì sao? Rõ ràng là cô thắng, cô yên tâm, tôi không phải loại người thua một lần là không đứng dậy nổi."
An Nhiên cười cười
" Từ lúc đầu tôi đã không muốn đánh cuộc cùng cô."
Không muốn? Vậy vì sao lại đáp ứng?
""Không có gì, chẳng qua nhìn cô thật khó chịu, cô đem Mạc Ngôn ra làm tiền đặt cược, nếu cô thật sự yêu thương anh ấy, phải yêu hết lòng. Đừng tùy tiện đem anh ấy ra cùng người khác đánh cuộc."
Bởi vì sẽ có nhiều khi tình yêu thật không dễ dàng. Tina có chút không hiểu
"Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô không yêu anh ấy?"
An Nhiên thâm thúy cười.
"Ai biết được."
Đúng vậy, ai biết được? Câu trả lời, có lẽ, đến chính An Nhiên cũng không rõ.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |