← Ch.077 | Ch.079 → |
Trong phòng tối đen, An Nhiên hơi thất vọng, Mạc Ngôn còn chưa về nhà. Đến lúc bật đèn lên cô mới thấy anh đã ngồi trên sô pha từ lúc nào mà không hề lên tiếng.
"Anh về rồi sao không bật đèn lên?"
An Nhiên thả túi xách, đi lấy nước uống. Mạc Ngôn đứng lên, đi về phía cô:
"Vì sao ư? Cô có tư cách hỏi sao?"
Bàn tay cầm ly nước của cô chợt run:
"Anh làm sao vậy?"
Mấy ngày nay chẳng phải hai người vẫn ở bên nhau rất tốt sao? Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt ra chiều trấn định tự nhiên của An Nhiên lại nhớ đến cảnh tượng lúc ban ngày cô ở bên người đàn ông kia thân mật là vậy, cười tươi là thế. Cơn giận bùng nổ, anh vươn tay nâng cằm cô lên:
"Cô cảm thấy mấy ngày nay tôi quá nhân nhượng với cô rồi phải không?"
Con người này lại có chuyện gì nữa đây, tâm trạng vẫn cứ luôn thay đổi thất thường như vậy. An Nhiên có thể cảm giác được cằm cô bị nắm rất đau.
"Anh rốt cuộc làm sao vậy?"
"Dư An Nhiên, cô giỏi lắm, xem ra là tôi trước kia đã coi thường cô rồi.
Cô thích cùng lúc vui vẻ với nhiều thằng đàn ông lắm phải không, hả?"
Mạc Ngôn thừa nhận anh hoàn toàn bị cơn giận chi phối, tại sao cứ mỗi lần đối mặt với chuyện có liên quan đến An Nhiên anh lại mất lý trí như vậy chứ? An Nhiên thái độ vẫn cứ không mặn không nhạt càng khiến Mạc Ngôn tức giận. Anh dùng sức đẩy cô sang một bên, đầu tiên có tiếng thủy tinh vỡ rồi cô ngã xuống, tay đè lên mảnh thủy tinh, máu bắt đầu chảy ra. Trong lòng Mạc Ngôn đau nhói, anh chưa từng muốn làm cô bị thương. Anh muốn đến đỡ cô lên, xem vết thương của cô có nghiêm trọng không... Nhưng lòng tự trọng lại không cho phép, không cho phép anh làm như vậy. Trong khoảnh khắc khi ngã xuống, An Nhiên cảm thấy lòng đau đớn, hoàn toàn không để ý đến cái đau từ vết thương ở tay mình.
Mạc Ngôn đang đợi, đợi cô mở miệng giải thích nhưng vẫn không có gì. Luôn luôn là vậy, cô còn không buồn tìm lấy một cái cớ để lừa dối anh.
"Cô chẳng phải rất lợi hại sao? Thân thủ không thường cơ mà? Sao hả, bây giờ cô định giả vờ đáng thương khiến người ta mủi lòng à?"
Cô ấy vốn công phu rất cao, chỉ đẩy một cái làm sao ngã xuống thế được chứ. An Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Mạc Ngôn nở nụ cười:
"Anh nói đúng, tôi đang giả vờ đáng thương đây, tôi thích vui vẻ với nhiều người đàn ông cùng lúc đây. Bây giờ anh mới biết. hình như hơi muộn rồi"
"Cô..."
Mạc Ngôn không ngờ người đàn bà này này lại thừa nhận tất cả nhanh như vậy:
"Được lắm, cô quả nhiên là loại đàn bà không có trái tim.
Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cho cô biết cái giá của việc phản bội tôi, rời bỏ tôi là thế nào."
"Tôi mỏi mắt chờ xem đây."
Mạc Ngôn lao sầm ra phía cửa.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |